Ngay sau khi Lê Phụng Hiểu biên thư cho Đức Chính Đế, liền có ba tên Bảo Thắng Quân tướng lĩnh dưới quyền Thiệu Thái xông vào nói có sự vụ khẩn cấp cần bẩm báo, lần lượt là Bế Mặc, Cảnh Bì và Dã Bạch. Cả ba bọn hắn đều là phó tướng đã theo Thiệu Thái chinh chiến lâu năm, lập vô số đại công, thân thủ, pháp lực, cảnh giới đều mạnh mẽ hơn người, là hạc trong bầy gà, bởi vậy có tới mười mấy tên hộ vệ ra sức cản lại nhưng đều bị bọn hắn lù lù tiến lên gạt bay sang một bên, tới lúc này Lê Đô Thống mới quát nghiêm: Cho bọn hắn vào!
Cả ba tên quỳ mọp xuống đất, sợ hãi nhìn không dám ngước nhìn Lê Phụng Hiểu, bọn hắn gây náo loạn như vậy đều xứng bị chém. Im lặng hồi lâu, Lê Đô Thống mới nói tiếp, giọng đanh lại: Nói, có chuyện gì?
Bế Mặc là gã lớn tuổi nhất trong đám, lập nhiều công trạng lại khéo ăn khéo nói, gã bèn thưa: Bẩm Đô Thống, tiểu tướng to gan, tội đáng muôn chết, nhưng vì an nguy của giang sơn xã tắc, tiểu tướng dẫu có bị chém thành muôn mảnh cũng cam tâm.
Quả nhiên Lê Phụng Hiểu nghe hắn nói mấy câu, sắc mặt liền tỏ ra hòa hoãn đôi chút không còn đằng đằng sát khí như ban nãy, đoạn Bế Mặc mới dám nói tiếp: Đô Thống, việc của Lý Tướng Quân, tuyệt không thể làm.
Bế Mặc liên tiếp phân tích: Chúng ta đang trong thời gian hòa hoãn với Thiên quốc, nếu chém Triệu gia đệ tử dứt khoát sẽ dẫn tới việc Triệu Thiên dấy binh, vô cùng nguy cấp, đó là điều thứ nhất.
Điều thứ hai chính là Triệu Gia Thất Hùng, cơ hồ nếu trong đám đệ tử kia có con cháu các lão, tuyệt không phải sự việc hay ho gì, có thể sẽ dẫn tới mưa gió máu tanh trong tu chân giới.
Cuối cùng chính là Lý Tướng Quân còn trẻ, chỉ vì phút hiếu thắng nông nổi mà gây ra họa hoạn dài lâu cho quốc gia, Tiểu tướng mong Đô Thống suy xét!
Mong Đô Thống suy xét! - Cả ba cùng ôm quyền đồng thanh hô lớn.
Lê Phụng Hiểu vô cùng khó xử, lão là Thống lĩnh quân đội, một lời nói nặng tựa ngàn non, quân lệnh đã ban sao có thể thu lại, hơn nữa lúc lão nói còn có Vô Từ Đại Sư đức cao vọng trọng ngồi đấy, lão rút lời há chẳng phải tự mang nhục vào thân, từ nay không còn dám tiếp xúc với danh môn chính phái cao thủ. Lão liền xua tay nói: Việc này ta đã có chủ ý, các ngươi tạm lui ra, tấm lòng của các ngươi bản tướng sẽ ghi nhận.
Lê Phụng Hiểu nói như vậy cũng có nghĩa tương đương là lão chẳng có chủ ý gì cả, ba gã Phó tướng bèn hô to: Đô Thống, Đô Thống, sự việc gấp gáp, mong Đô Thống nghĩ lại.
Lê Phụng Hiểu cau mày nói: Đem bọn hắn ra , dứt lời liền có một đám hộ vệ cao to, khôi giáp đen kịt vào kép cả ba ra ngoài, Lê Phụng Hiểu trong lòng thở dài một cái, ánh mắt nhìn về cả ba với vẻ nghi hoặc.
---oo0oo---
Có thích khách! – Quân phủ cảnh binh hô lớn, lập tức có tới mười mấy vị Pháp Vân Tự cao thủ cùng đám Huyết Tăng vồ đuổi về phía tên Bảo Thắng Quân bịt mặt vừa mới tập sát Lý Minh, chưởng lực đụng vào nhau vang lên bình bình, tiếng binh khí chạm nhau kêu chát chúa, pháp bảo bay lượn đầy trời, tên thích khách lại còn có đồng bọn từ phía sau ra tiếp ứng, chặn lại đám Huyết Tăng cùng Pháp Vân Tự cao thủ.
Rầm rập tiếng vó ngựa chạy trên đường, lại có từng tốp Thần thông giả đạp qua các nóc nhà vọt đi như tên bắn chạy về mặt phía Tây, vài kẻ thực lực mạnh hơn cưỡi pháp bảo xé gió lao đi vun vút, mơi đó là trọng ngục giam giữ phạm nhân cùng đám tù binh chiến tranh.
Chỉ một lát, phía Tây thành lửa cháy ngút trời, khói đen cuồn cuộn bốc lên từng cột cao như muốn chọc thủng trời xanh, Thiệu Thái thân thủ mau lẹ nên tới trước, chỉ thấy trước mắt hắn cửa ngục bị phá tàn tành, binh lính gác ngục bị chết vô cùng thê thảm, cả nghìn phạm nhân ồ ạt tháo chạy, bọn hắn hoặc là trọng phạm tội danh tày đình, hoặc là Thiên quốc binh sĩ bị bắt, hoặc là kẻ phản bội đang đợi ngày xử tử.
Thiệu Thái quát lớn: Phản đồ to gan, mau bao vây chúng lại. , đoạn hắn xách thương nhảy vào đám trọng phạm đang tháo chạy như ong vỡ tổ, mỗi một chiêu tung ra đều đập què chân bọn vượt ngục khiến chúng nằm lăn ra đất ôm giò gào thét.
Mười mấy vị Huyết Tăng cao thủ tới sau một chút cũng vội vã vây lại đám trọng phạm, nhưng bọn hắn làm sao có thể lấy ít địch nhiều, mấy nghìn phạm nhân vượt ngục đâu phải con số nhỏ, bởi vậy bọn hắn chỉ có thể gắng sức được bao nhiêu thì gắng sức bấy nhiêu, hy vọng bắt lại được một ít trọng phạm nguy hiểm, không để bọn hắn lọt ra ngoài thành hoặc lẫn vào đám dân chúng.
Tiếng tù và ù ù cất lên, Tây môn thành vốn đã đóng kín nay lại bị thêm một lớp thiết môn phong cấm vây lại, trên cánh cửa sắt mới sụp xuống này cắm đầy chông độc, chạm vào một chút dù là thần tiên cũng không cứu nổi, chính là loại tuyệt bá độc dược của Thiên Môn Đạo - Thiên Tàn Độc.
Ngay sau khi Tây môn thành đóng lại, tới lượt kỵ binh rầm rập chạy tới, Bảo Thắng cũng các lộ quân khác chỉ trong mấy khắc đã ào phóng tới phủ kín mọi nẻo đường, chiến mã tung vó tách thành từng tốp nhỏ lao theo đám trọng phạm.
Dã Bạch, Cảnh Bì ở đâu? - Thiệu Thái gắt gỏng, trong thời khắc nước sôi lửa bỏng nhưng hắn không sao tìm ra hai tên Phó tướng, việc này khiến bọn kỵ mã thi triển đội hình rối tinh rối mù, tự ý phóng ngựa đuổi theo trọng phạm, không có bố phòng chặn lối trước sau gì cả. Một tên tiểu tướng bẩm báo bọn Dã Bạch đã thúc kỵ mã đuổi theo trọng phạm ra tận cửa Đông, Thiệu Thái bèn huy động một nhóm Bảo Thắng Quân chạy về phía ấy, hắn suy đoán hẳn có cá lớn xổng chuồng mới khiến bọn Phó tướng nhọc công như vậy.
May thay lúc này Ngô Tuấn xuất hiện, hắn vung cờ lệnh chia lộ binh thành các đạo tỏa ra mọi ngã đường, Lý Đạo Thành lại mang một lộ khác chặn hết các đường ra vào Tây khu, kể cả Cơ Thần Nỏ cũng xoay ngược vào trong nội thành, hễ thấy có động lập tức khai tiễn không cần đợi lệnh, cả tòa thành bỗng chốc trở nên nhốn nháo hơn cả một buổi họp chợ.
---oo0oo---
“Lý Minh, tiểu tử ngươi tỉnh táo cho ta!” – Phạm Thứ quát to, pháp lực cuồn cuộn từ lòng bàn tay phải của lão trút vào đại mạch của Lý Minh thông qua huyệt Mệnh Môn sau lưng, ý đồ muốn khôi phục lại động thiên cho hắn, lão còn phân ra một luồng ý thức bảo vệ não hải cho Lý Minh, mồ hôi lấm tấm hiện ra không giấu được vẻ lo âu trên khuôn mặt lão.
Đột nhiên, bên ngoài phòng Lý Minh vang lên một giọng cười ha hả, sau đó kẻ đó phát ra thanh âm giống như người ta đang bịt mũi lại nói vậy: “Tiểu súc sinh, Triệu gia muốn ngươi chết giờ Ngọ, ngươi đừng hòng sống tới giờ Mùi.”
Dứt lời, một thủ chưởng khổng lồ từ trên không chụp xuống, chưởng kình phát ra âm thanh vù vù trông như một trận lốc xoáy khổng lồ đánh thẳng về phía Phạm Thứ cùng Lý Minh.
Phạm Thứ hốt hoảng kêu lên, lão không ngờ địch nhân đuổi tận giết tuyệt còn quay lại hạ tử thủ, quyết lấy tính mạng Lý Minh, lão không còn cách nào đành buông hắn ra, song quyền hướng lên trời phát ra một chiêu Thiên Thủ Hàng Ma đối chọi. Nhưng chưởng lực của địch nhân mạnh mẽ vô song, giống như chia làm hai phần âm dương kết hợp vô cùng lợi hại, lại thêm phần tập kích bất ngờ, một chiêu Thiên Thủ Hàng Ma của lão mới đánh ra một nửa đã bị Âm Dương Song Chưởng kia hóa giải phần lớn, kình phong đập xuống kéo theo thiên địa lực lượng chấn cho căn phòng tan thành vô số mảnh vụn, Phạm Thứ hộc máu văng ra ngoài sân, Lý Minh càng không rõ sống chết.
Tên cường giả đắc thủ một chiêu cũng không thèm truy kích Phạm Thứ mà chỉ cười lớn hai tiếng khinh bỉ rồi bỏ đi. Tới khi Vô Từ Đại Sư tới thì quân phủ chỉ còn là một đống đổ nát, binh sĩ kẻ chết người bị thương nằm lăn lóc, Phạm Thứ ho ra rất nhiều máu không tài nào đứng dậy nổi.
---oo0oo---
Độ hơn một canh giờ sau, bên trong doanh trướng, mặt mũi ai nấy buồn bã không nói một lời, nhờ Ngô Tuấn cùng Lý Đạo Thành, trọng phạm tuy đã bắt lại được bảy phần nhưng binh tướng cũng chết tới mấy chục vị, đặc biệt là Lý Minh thương thế cực kỳ nặng, hắn được Vô Từ Đại Sư mang vào phòng nhưng hồi lâu không có động tĩnh.
Bế Mặc quỳ sụp xuống đất, mặt mày khổ sở nói: “Tiểu tướng tội đáng muôn chết!”.
Trọng ngục vốn do Bế Mặc canh giữ, nhưng giờ phút này chính hắn cũng bị nội thương không nhẹ, tay trái hầu như đã bị phế, không rõ địch nhân lẻn vào thành bằng cách nào.
Dã Bạch cùng Cảnh Bì lôi về mấy cái xác của bọn Triệu gia đệ tử cũng quỳ mọp xuống nhận tội, nói bọn Triệu gia đã bị Thần thông giả bản lãnh cao cường mang đi.
Lê Đô Thống phất tay im lặng không nói, lão đang quan tâm tới sống chết của Lý Minh hơn cả.
Bọn Hắc Quy hết đứng ngoài cửa phòng Lý Minh lại chạy sang doanh trướng, khuôn mặt bọn hắn lo lắng không thể tả thành lời, Hoàng Nam hung hăng vung chân đá một cái xác Triệu gia đệ tử văng xa mười mấy trượng, giống như thuận chân đá đi viên đá nhỏ vậy, mồm hắn chửi liên hồi Triệu gia chó má, hắn muốn quyết sống chết cùng đám cẩu tặc kia.
“Đại sư, thế nào?” – Thấy Vô Từ bước ra, cà sa lão dính đầy máu, khuôn mặt có chút tiều tụy, mấy chục cái miệng không phân trước sau đồng loạt hỏi.
Nhưng đáp lại mọi người là cái lắc đầu của lão, đoạn vị Đại sư này nói: “A di đà phật! Lão nạp đã cố hết sức, nhưng thương thế hắn quá nặng, e rằng không sống quá ba ngày!”.
Hắc Quy nghe tới đây bèn ô ô khóc rống lên, Từ Thức cũng đưa tay lau nước mắt, Hoàng Nam thì hàm răng nghiến chặt, hai mắt đỏ hoe, khung cảnh tang thương bao trùm cả tòa doanh trướng.
---oo0oo---
Giờ phút này, chỉ có duy nhất một kẻ vui mừng, đó chính là lão Triệu Thất, lão ha hả cười lớn nói: “Thất Đằng, gia gia sẽ đền bù cho ngươi!”
“Gia gia đại anh hùng, bọn hắn là cái thá gì chứ!”- Thất Đằng vừa được cứu ra khuôn mặt hớn ha hớn hở, bọn sư huynh đệ đi cùng hắn có vài người mất mạng nhưng chẳng phải việc gì to tát với hắn, thứ hắn quan tâm lúc này chính là đống bảo bối mới mà lão Triệu Thất sẽ cấp cho hắn.
Triệu Thất được đứa cháu của mình nịnh một câu thì khuôn mặt tỏ vẻ hài lòng, vuốt râu gật gù liên tục, Thẩm Khởi đứng bên cạnh cũng chúc mừng không ngớt, đây quả thực là ngày vui với lão, chỉ một chút thủ đoạn nhỏ, lão đã cứu được tôn nhi cùng xử lý thành công tên Việt tộc tiểu súc sinh kia, lão tự cảm thấy mình chính là gừng càng già càng cay, phỏng chừng lão chỉ cần dùng tới mưu kế đã có thể bình định được toàn bộ Tu chân giới.
Cả ba tên quỳ mọp xuống đất, sợ hãi nhìn không dám ngước nhìn Lê Phụng Hiểu, bọn hắn gây náo loạn như vậy đều xứng bị chém. Im lặng hồi lâu, Lê Đô Thống mới nói tiếp, giọng đanh lại: Nói, có chuyện gì?
Bế Mặc là gã lớn tuổi nhất trong đám, lập nhiều công trạng lại khéo ăn khéo nói, gã bèn thưa: Bẩm Đô Thống, tiểu tướng to gan, tội đáng muôn chết, nhưng vì an nguy của giang sơn xã tắc, tiểu tướng dẫu có bị chém thành muôn mảnh cũng cam tâm.
Quả nhiên Lê Phụng Hiểu nghe hắn nói mấy câu, sắc mặt liền tỏ ra hòa hoãn đôi chút không còn đằng đằng sát khí như ban nãy, đoạn Bế Mặc mới dám nói tiếp: Đô Thống, việc của Lý Tướng Quân, tuyệt không thể làm.
Bế Mặc liên tiếp phân tích: Chúng ta đang trong thời gian hòa hoãn với Thiên quốc, nếu chém Triệu gia đệ tử dứt khoát sẽ dẫn tới việc Triệu Thiên dấy binh, vô cùng nguy cấp, đó là điều thứ nhất.
Điều thứ hai chính là Triệu Gia Thất Hùng, cơ hồ nếu trong đám đệ tử kia có con cháu các lão, tuyệt không phải sự việc hay ho gì, có thể sẽ dẫn tới mưa gió máu tanh trong tu chân giới.
Cuối cùng chính là Lý Tướng Quân còn trẻ, chỉ vì phút hiếu thắng nông nổi mà gây ra họa hoạn dài lâu cho quốc gia, Tiểu tướng mong Đô Thống suy xét!
Mong Đô Thống suy xét! - Cả ba cùng ôm quyền đồng thanh hô lớn.
Lê Phụng Hiểu vô cùng khó xử, lão là Thống lĩnh quân đội, một lời nói nặng tựa ngàn non, quân lệnh đã ban sao có thể thu lại, hơn nữa lúc lão nói còn có Vô Từ Đại Sư đức cao vọng trọng ngồi đấy, lão rút lời há chẳng phải tự mang nhục vào thân, từ nay không còn dám tiếp xúc với danh môn chính phái cao thủ. Lão liền xua tay nói: Việc này ta đã có chủ ý, các ngươi tạm lui ra, tấm lòng của các ngươi bản tướng sẽ ghi nhận.
Lê Phụng Hiểu nói như vậy cũng có nghĩa tương đương là lão chẳng có chủ ý gì cả, ba gã Phó tướng bèn hô to: Đô Thống, Đô Thống, sự việc gấp gáp, mong Đô Thống nghĩ lại.
Lê Phụng Hiểu cau mày nói: Đem bọn hắn ra , dứt lời liền có một đám hộ vệ cao to, khôi giáp đen kịt vào kép cả ba ra ngoài, Lê Phụng Hiểu trong lòng thở dài một cái, ánh mắt nhìn về cả ba với vẻ nghi hoặc.
---oo0oo---
Có thích khách! – Quân phủ cảnh binh hô lớn, lập tức có tới mười mấy vị Pháp Vân Tự cao thủ cùng đám Huyết Tăng vồ đuổi về phía tên Bảo Thắng Quân bịt mặt vừa mới tập sát Lý Minh, chưởng lực đụng vào nhau vang lên bình bình, tiếng binh khí chạm nhau kêu chát chúa, pháp bảo bay lượn đầy trời, tên thích khách lại còn có đồng bọn từ phía sau ra tiếp ứng, chặn lại đám Huyết Tăng cùng Pháp Vân Tự cao thủ.
Rầm rập tiếng vó ngựa chạy trên đường, lại có từng tốp Thần thông giả đạp qua các nóc nhà vọt đi như tên bắn chạy về mặt phía Tây, vài kẻ thực lực mạnh hơn cưỡi pháp bảo xé gió lao đi vun vút, mơi đó là trọng ngục giam giữ phạm nhân cùng đám tù binh chiến tranh.
Chỉ một lát, phía Tây thành lửa cháy ngút trời, khói đen cuồn cuộn bốc lên từng cột cao như muốn chọc thủng trời xanh, Thiệu Thái thân thủ mau lẹ nên tới trước, chỉ thấy trước mắt hắn cửa ngục bị phá tàn tành, binh lính gác ngục bị chết vô cùng thê thảm, cả nghìn phạm nhân ồ ạt tháo chạy, bọn hắn hoặc là trọng phạm tội danh tày đình, hoặc là Thiên quốc binh sĩ bị bắt, hoặc là kẻ phản bội đang đợi ngày xử tử.
Thiệu Thái quát lớn: Phản đồ to gan, mau bao vây chúng lại. , đoạn hắn xách thương nhảy vào đám trọng phạm đang tháo chạy như ong vỡ tổ, mỗi một chiêu tung ra đều đập què chân bọn vượt ngục khiến chúng nằm lăn ra đất ôm giò gào thét.
Mười mấy vị Huyết Tăng cao thủ tới sau một chút cũng vội vã vây lại đám trọng phạm, nhưng bọn hắn làm sao có thể lấy ít địch nhiều, mấy nghìn phạm nhân vượt ngục đâu phải con số nhỏ, bởi vậy bọn hắn chỉ có thể gắng sức được bao nhiêu thì gắng sức bấy nhiêu, hy vọng bắt lại được một ít trọng phạm nguy hiểm, không để bọn hắn lọt ra ngoài thành hoặc lẫn vào đám dân chúng.
Tiếng tù và ù ù cất lên, Tây môn thành vốn đã đóng kín nay lại bị thêm một lớp thiết môn phong cấm vây lại, trên cánh cửa sắt mới sụp xuống này cắm đầy chông độc, chạm vào một chút dù là thần tiên cũng không cứu nổi, chính là loại tuyệt bá độc dược của Thiên Môn Đạo - Thiên Tàn Độc.
Ngay sau khi Tây môn thành đóng lại, tới lượt kỵ binh rầm rập chạy tới, Bảo Thắng cũng các lộ quân khác chỉ trong mấy khắc đã ào phóng tới phủ kín mọi nẻo đường, chiến mã tung vó tách thành từng tốp nhỏ lao theo đám trọng phạm.
Dã Bạch, Cảnh Bì ở đâu? - Thiệu Thái gắt gỏng, trong thời khắc nước sôi lửa bỏng nhưng hắn không sao tìm ra hai tên Phó tướng, việc này khiến bọn kỵ mã thi triển đội hình rối tinh rối mù, tự ý phóng ngựa đuổi theo trọng phạm, không có bố phòng chặn lối trước sau gì cả. Một tên tiểu tướng bẩm báo bọn Dã Bạch đã thúc kỵ mã đuổi theo trọng phạm ra tận cửa Đông, Thiệu Thái bèn huy động một nhóm Bảo Thắng Quân chạy về phía ấy, hắn suy đoán hẳn có cá lớn xổng chuồng mới khiến bọn Phó tướng nhọc công như vậy.
May thay lúc này Ngô Tuấn xuất hiện, hắn vung cờ lệnh chia lộ binh thành các đạo tỏa ra mọi ngã đường, Lý Đạo Thành lại mang một lộ khác chặn hết các đường ra vào Tây khu, kể cả Cơ Thần Nỏ cũng xoay ngược vào trong nội thành, hễ thấy có động lập tức khai tiễn không cần đợi lệnh, cả tòa thành bỗng chốc trở nên nhốn nháo hơn cả một buổi họp chợ.
---oo0oo---
“Lý Minh, tiểu tử ngươi tỉnh táo cho ta!” – Phạm Thứ quát to, pháp lực cuồn cuộn từ lòng bàn tay phải của lão trút vào đại mạch của Lý Minh thông qua huyệt Mệnh Môn sau lưng, ý đồ muốn khôi phục lại động thiên cho hắn, lão còn phân ra một luồng ý thức bảo vệ não hải cho Lý Minh, mồ hôi lấm tấm hiện ra không giấu được vẻ lo âu trên khuôn mặt lão.
Đột nhiên, bên ngoài phòng Lý Minh vang lên một giọng cười ha hả, sau đó kẻ đó phát ra thanh âm giống như người ta đang bịt mũi lại nói vậy: “Tiểu súc sinh, Triệu gia muốn ngươi chết giờ Ngọ, ngươi đừng hòng sống tới giờ Mùi.”
Dứt lời, một thủ chưởng khổng lồ từ trên không chụp xuống, chưởng kình phát ra âm thanh vù vù trông như một trận lốc xoáy khổng lồ đánh thẳng về phía Phạm Thứ cùng Lý Minh.
Phạm Thứ hốt hoảng kêu lên, lão không ngờ địch nhân đuổi tận giết tuyệt còn quay lại hạ tử thủ, quyết lấy tính mạng Lý Minh, lão không còn cách nào đành buông hắn ra, song quyền hướng lên trời phát ra một chiêu Thiên Thủ Hàng Ma đối chọi. Nhưng chưởng lực của địch nhân mạnh mẽ vô song, giống như chia làm hai phần âm dương kết hợp vô cùng lợi hại, lại thêm phần tập kích bất ngờ, một chiêu Thiên Thủ Hàng Ma của lão mới đánh ra một nửa đã bị Âm Dương Song Chưởng kia hóa giải phần lớn, kình phong đập xuống kéo theo thiên địa lực lượng chấn cho căn phòng tan thành vô số mảnh vụn, Phạm Thứ hộc máu văng ra ngoài sân, Lý Minh càng không rõ sống chết.
Tên cường giả đắc thủ một chiêu cũng không thèm truy kích Phạm Thứ mà chỉ cười lớn hai tiếng khinh bỉ rồi bỏ đi. Tới khi Vô Từ Đại Sư tới thì quân phủ chỉ còn là một đống đổ nát, binh sĩ kẻ chết người bị thương nằm lăn lóc, Phạm Thứ ho ra rất nhiều máu không tài nào đứng dậy nổi.
---oo0oo---
Độ hơn một canh giờ sau, bên trong doanh trướng, mặt mũi ai nấy buồn bã không nói một lời, nhờ Ngô Tuấn cùng Lý Đạo Thành, trọng phạm tuy đã bắt lại được bảy phần nhưng binh tướng cũng chết tới mấy chục vị, đặc biệt là Lý Minh thương thế cực kỳ nặng, hắn được Vô Từ Đại Sư mang vào phòng nhưng hồi lâu không có động tĩnh.
Bế Mặc quỳ sụp xuống đất, mặt mày khổ sở nói: “Tiểu tướng tội đáng muôn chết!”.
Trọng ngục vốn do Bế Mặc canh giữ, nhưng giờ phút này chính hắn cũng bị nội thương không nhẹ, tay trái hầu như đã bị phế, không rõ địch nhân lẻn vào thành bằng cách nào.
Dã Bạch cùng Cảnh Bì lôi về mấy cái xác của bọn Triệu gia đệ tử cũng quỳ mọp xuống nhận tội, nói bọn Triệu gia đã bị Thần thông giả bản lãnh cao cường mang đi.
Lê Đô Thống phất tay im lặng không nói, lão đang quan tâm tới sống chết của Lý Minh hơn cả.
Bọn Hắc Quy hết đứng ngoài cửa phòng Lý Minh lại chạy sang doanh trướng, khuôn mặt bọn hắn lo lắng không thể tả thành lời, Hoàng Nam hung hăng vung chân đá một cái xác Triệu gia đệ tử văng xa mười mấy trượng, giống như thuận chân đá đi viên đá nhỏ vậy, mồm hắn chửi liên hồi Triệu gia chó má, hắn muốn quyết sống chết cùng đám cẩu tặc kia.
“Đại sư, thế nào?” – Thấy Vô Từ bước ra, cà sa lão dính đầy máu, khuôn mặt có chút tiều tụy, mấy chục cái miệng không phân trước sau đồng loạt hỏi.
Nhưng đáp lại mọi người là cái lắc đầu của lão, đoạn vị Đại sư này nói: “A di đà phật! Lão nạp đã cố hết sức, nhưng thương thế hắn quá nặng, e rằng không sống quá ba ngày!”.
Hắc Quy nghe tới đây bèn ô ô khóc rống lên, Từ Thức cũng đưa tay lau nước mắt, Hoàng Nam thì hàm răng nghiến chặt, hai mắt đỏ hoe, khung cảnh tang thương bao trùm cả tòa doanh trướng.
---oo0oo---
Giờ phút này, chỉ có duy nhất một kẻ vui mừng, đó chính là lão Triệu Thất, lão ha hả cười lớn nói: “Thất Đằng, gia gia sẽ đền bù cho ngươi!”
“Gia gia đại anh hùng, bọn hắn là cái thá gì chứ!”- Thất Đằng vừa được cứu ra khuôn mặt hớn ha hớn hở, bọn sư huynh đệ đi cùng hắn có vài người mất mạng nhưng chẳng phải việc gì to tát với hắn, thứ hắn quan tâm lúc này chính là đống bảo bối mới mà lão Triệu Thất sẽ cấp cho hắn.
Triệu Thất được đứa cháu của mình nịnh một câu thì khuôn mặt tỏ vẻ hài lòng, vuốt râu gật gù liên tục, Thẩm Khởi đứng bên cạnh cũng chúc mừng không ngớt, đây quả thực là ngày vui với lão, chỉ một chút thủ đoạn nhỏ, lão đã cứu được tôn nhi cùng xử lý thành công tên Việt tộc tiểu súc sinh kia, lão tự cảm thấy mình chính là gừng càng già càng cay, phỏng chừng lão chỉ cần dùng tới mưu kế đã có thể bình định được toàn bộ Tu chân giới.
/150
|