Trên một mỏm đá cao nhô ra biển, Vũ Thủy cùng Lý Minh đang đứng hàn huyên, Vũ Thủy khí chất cùng thần thái cao ngạo khiến cho Lý Minh cảm giác rất lạ, đúng ra hắn phải gọi một tiếng sư tỷ nhưng bản thân lúc này đang là một gã tướng quân mang dung mạo độ trung niên, nên hắn đành phải một tiếng cô nương hai tiếng tiểu thư, Vũ Thủy cũng cứ chiếu theo lệ xưng hắn là sư huynh hoặc tướng quân làm cho Lý Minh có chút khó thích nghi.
Nhắc tới chuyện bị bắt, Vũ Thủy đem đầu đuôi kể lại, nàng trong lúc đơn độc truy bắt Hắc Vực thì dính vào xa luân chiến, loạn khu có rất nhiều cường giả dưới trướng Hắc Long Cung, cuối cùng nàng bị Hắc Long Nhân thiết kế rơi vào bẫy rập, bị hắn đả bại trên phá thuyền, thực ra Hắc Long Nhân có gan lớn bằng trời cũng không dám giết nàng, hắn chẳng qua muốn làm nàng cùng sư môn nhục mệnh, tăng lên sĩ khí của Hắc Vực, nếu hắn dám động tới một sợi lông của Vũ Thủy, e rằng mọc cánh cũng không bay qua được bọn Ngự Long Quân cùng Vô Vi Tông trấn đóng ngoài khơi.
“Cô nương, vậy lần tranh đoạt cổ khí này cô nương có tham gia?” – Lý Minh hỏi, hắn từ miệng vị đạo cô biết được vượt quá Thâu Linh Cảnh thì vô phương gia nhập thí luyện, bởi sức người có hạn, cần bọn cường giả các tông phái tập hợp một lực lượng khổng lồ, cảnh giới bọn đệ tử càng cao thì lực bài xích càng mạnh, chung quy nếu tụ hợp được gấp đôi số lượng cường giả, hẳn có thể phá cấm chế cho mấy gã Huyễn Nhu Cảnh đặt chân, nhưng chẳng bên nào nguyện ý, có rất nhiều sự lắt léo bên trong.
“Ta nhất định, Vô Vi Tông có pháp môn tán đi cảnh giới.” – Vũ Thủy trả lời, nàng muốn áp chế cảnh giới Huyễn Nhu xuống Thâu Linh Cảnh.
Lý Minh tỏ vẻ kinh ngạc, thế gian không ngờ còn có pháp môn như vậy, phong bế cảnh giới thì hắn chẳng lạ gì, vài vị trưởng lão Thâu Linh Cảnh vẫn đem linh đài, linh binh phong ấn để đánh nhau với bọn đệ tử, nhưng tán đi cảnh giới nghĩa là đem tu vi trả về thiên địa, chuyện này quả thực kỳ quái, thảo nào vị đạo cô kia nói bản thân đã mấy lần tham gia phá cổ khí cấm chế, không khéo lần này mụ cũng có thể áp chế tu vi trà trộn vào cũng nên.
Trông thấy sắc mặt Lý Minh khác lạ, Vũ Thủy vội giải thích: “Tướng quân chớ hiểu nhầm. Chúng ta chỉ dùng thuật số đem cảnh giới tu vi hóa ngũ hành lực lượng, đánh lừa thiên địa pháp tắc, cũng không phải là phế đi, hơn nữa cần cảnh giới thấp mới thi triển được. Pháp môn này do chính Thái sư bá sáng tạo ra.”
Lý Minh suy nghĩ Vũ Thủy nói hẳn có lý, nếu mà đem cả Hồi Nguyên, Hư Vô Cảnh hóa ngũ hành thì không khéo bị thiên địa phản phệ, đem lôi đình bổ chết, việc này chính là lừa dối thiên đạo, hơn nữa đòi hỏi người thi triển phải có bát quái thuật số cực cao, hắn thầm than: “Mụ đạo cô này thật đáng sợ, liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận ta, lại còn dùng bát quái thuật số dối lừa cả thiên đạo, e rằng bọn Chử Đạo Viện có mang cả toán kinh ra cũng chưa chắc tính lại với được mụ.”
“Tướng quân hẳn là sẽ tham gia thí luyện chứ? Thái sư bá rất xem trọng tướng quân.” – Vũ Thủy giọng nói có chỗ không phục.
“Bản tướng còn phải nghiên cứu hành binh đánh trận, hơn nữa tu vi ta chưa đủ, vào đó chẳng khác nào kiến hôi.” – Lý Minh hiển nhiên vẫn một phong cách cũ chần chừ chưa quyết, phải có cái gì thúc vào mông thì hắn mới chịu, giống như lão Tả nói, hắn là loại thân lừa ưa nặng.
Từ phía xa trên mặt biển bỗng xuất hiện một chiếc thuyền thúng nhỏ, bên trên đứng một vị lão nhân quấn đồ trắng, chiếc thuyền dưới chân lão xoay tít, đem sóng nước rẽ ra, tiến thẳng tới chỗ Lý Minh cùng Vũ Thủy đang đứng, thuyền còn xa mà giọng lão đã theo gió truyền tới: “Tướng quân, bản đường đem tin tức điều tra tới.”
Bọn Doãn Nhai Đường hiệu quả làm việc thật khiếp người, chỉ có mấy ngày thời gian Lý Minh ở trên đảo mà bọn hắn đã xong việc, hơn nữa lại còn đích thân tới tận nơi tìm hắn, Lý Minh hiển nhiên cực kỳ trông mong, biết lão kia không thể đặt chân lên địa phận Vô Vi Tông nên hắn cưỡi Cẩm Mộc Kiếm nhảy thẳng ra biển.
Một lát sau Lý Minh trong tay cầm một hòm sắt, bên trên khắc rất nhiều phù văn kỳ quái, vị lão bản hướng dẫn hắn ướm chiếc lệnh bài của mình vào trên mặt hòm, quả nhiên mở ra dễ dàng, lão nói nếu người khác cưỡng ép, chiếc hòm sẽ tự hủy, tuyệt đối đảm bảo bí mật cho hắn.
Lý Minh giờ phút này tim đập thình thình, đầu óc lâng lâng, hồi hộp chờ mong đan xen lo lắng, đâu còn lỗ tai để nghe lão ba hoa về Doãn Nhai Đường, hắn đem một phong thư đưa ra đọc: “Nhâm Thìn, Sùng Hưng Bảo Đại năm thứ tư, Đạo Lâm Tây giáp danh Man Hoang có đánh nhau long trời lở đất, chiếc khăn đi theo bé trai họ Lý trôi trên Lô giang, bị Hình Khí Môn cường giả nhặt được đem nuôi, cha mẹ không rõ tung tích sống chết, Nguyệt Thần triệu hoán bị cường giả ý niệm ma diệt, Trưởng lão thi pháp điều tra bị thương nặng.”
“Như vậy là sao?” – Lý Minh đưa phong thư cho vị lão nhân hỏi.
Vị lão nhân có chút áy náy đáp: “Thực ra không dám giấu tướng quân, chúng ta sử Nguyệt Thần Pháp, gọi ra thiên địa linh vật hỏi về mười bảy năm trước lúc cường giả giao tranh, nhưng cứ hễ tới đây thì linh vật ý thức bị trống rỗng, có mấy vị Trưởng lão sính cường đem nguyên thần cưỡng ép linh vật trí nhớ, liền bị vô hình lực lượng phản phệ trọng thương.“
“Đánh nhau long trời lở đất, cần gì phải hỏi cái gì linh vật, các ngươi không trực tiếp hỏi một chút người xung quanh đó được sao?” – Lý Minh tỏ vẻ không hài lòng.
“Tướng quân thong thả, nơi đó là vùng hoang sơn giáp Man Hoang, kể cả thú vật cũng chết hết, người cũng không có một ai, toàn bộ bị san thành bình địa.” – Lão bản kia kiên nhẫn giải thích.
Lý Minh chán nản thu lại chiếc khăn thêu của hắn, nhẹ nhàng cẩn thận gói ghém bọc kỹ đem cất đi, hắn đang định rời đi thì vị lão bản kia lại tiếp lời: “Tướng quân chớ buồn, theo như lão biết thì Long Cung Đông Hải sắp mở ra tới đây là cơ hội của ngài, Long Tộc thần thông uy lực khó lường, truyền thuyết đồn đại bọn hắn giỏi về khống chế thời không, bảo vật truy tung của chúng ta cũng là từ Long Cung đào ra. Chi bằng tướng quân tới đó thử một chuyến, nếu kiếm được một cái bảo vật đảo ngược thời gian thì việc này chẳng có gì là khó cả. Lại nói Doãn Nhai Đường nhân số đông đảo, tài lực mạnh mẽ....”
Lý Minh khựng lại một chút, đoạn hắn không thèm nghe lão quấn váy này ba hoa thương thuyết muốn hắn gia nhập nhân mã Doãn Nhai Đường mà cắp đít bỏ đi, dù đã biết nhiều hơn mấy điểm nhưng thân thế của hắn vẫn cực kỳ mơ hồ, hắn quyết định đi điều tra một chút về Long tộc.
Lý Minh thẳng tiến tới cơ sở làm ăn của Trần gia, lão bản cai quản Mân Thương Đường ở loạn khu sau khi thấy Tử Kim Bài thì nhiệt tình giải thích cho hắn, quả thực là Long tộc pháp môn không những mạnh về công kích mà còn nắm giữ thời không lực lượng, rất nhiều thần thông giả đào từ Long Cung ra các bảo vật như vậy, sự việc đã được chứng thực, lão bản lại nói: “Tướng quân hẳn là biết Tây Lâm Cung trấn binh Định Thần Châu, lão bảo vật kiểm soát không gian này bọn hắn chính là may mắn một lần từ Long Cung đào ra, từ đó mà yêu tộc mới thành bá chủ một phương, năm xưa bọn hắn rất khổ với Triệu gia Thiên quốc.”
“Thì ra vậy, quả thực ta lần đầu nghe tới!” – Lý Minh hớp một ngụm trà, say sưa nghe lão bản kể chuyện.
“Lại nói lúc Hoàng Lâm hắn đoạt được Định Thần Châu sau đó nhanh chân lẩn mất, Long Cung lúc đó cũng có cường giả đoạt được một cây thần châm, một cặp trâm châu định thời không, Định Thần Châm kia nghe nói là rơi vào tay bọn Triệu gia cường giả, nhưng ngay sau đó bị Vô Vi lão đạo Oanh Thải đuổi theo đánh chết toàn bộ, về sau tranh đoạt lại bị thất lạc ở lại dưới đáy Long Cung, tới nay hơn bảy lần mở ra vẫn chưa kẻ nào tìm được.”
Lý Minh nghe tới đây thì phù một tiếng phun ra nước trà ho sặc sụa, lại là mụ Thái sư bá của Vũ Thủy, mụ này quả nhiên pháp lực cao cường, lại đuổi theo đánh chết sạch cả Triệu gia. Nghe vị lão bản này kể bình thản giống như ăn cơm uống nước, nhưng tưởng tượng cũng đủ thấy khung cảnh lúc đó là điên loạn cỡ nào, một đám cường giả Triệu gia mang theo một cây châm, xung quanh hẳn không thể thiếu bọn Tiên La Điện, Phượng Sơn Môn, lúc xưa hẳn là còn cả Thiên Hoa Tông, Thiên Ma Giáo cùng đầu nhập, một đám người hộ tống một cây kim, vậy mà bị lão đạo cô kia truy sát đuổi giết sạch sành sanh, Lý Minh đoán hẳn cũng có các phe phái khác nhúng tay, nhưng xem ra chiến lực của lão đạo cô này mới là chính, đúng là ghê gớm hết sức, hắn tự nhủ lần sau nên tránh lão đạo cô này càng xa càng tốt.
“Tướng quân, tướng quân không sao chứ?” – Vị lão bản ân cần quan tâm, lão đoán vị này rất có thể là khâm sai đại thần của Đức Chính Đế cử tới đây hòng thâu tóm loạn khu, bọn Ngự Long thi thoảng cũng đi vào nhưng không có lối ăn mặc như vậy.
“Ta không sao!”, hắn ho khụ khụ mấy tiếng lại nói: “Bản tướng có gặp qua vị đạo cô này, không sao không sao.”
Đột nhiên lão bản trố mắt lên nhìn Lý Minh, ánh mắt giống như vừa trông thấy hắn đội mồ sống dậy, hoặc giả nhìn thấy hắn phúc phận lớn lao lắm, Lý Minh tức giận chửi: “Lão nhìn vậy là có ý gì?”
Vị lão bản một phút thất thố vội vã xin lỗi: “Tướng quân chớ giận, là lão thất thố. Nhưng tướng quân số mệnh quả thực là phúc tinh chiếu rọi.”
“Lão lăng nhăng cái gì? Có tin bản tướng mang quân san bằng thương đường nhà các ngươi không? ” – Lý Minh rất không vui dọa dẫm lão.
“Không dám không dám, tướng quân tha tội. Tướng quân gặp vị đạo cô hung thần ác sát kia mà toàn mạng trở ra nên tiểu nhân mới nói như vậy?”
“Mụ hung ắc lắm ư?” – Lý Minh tò mò.
“Nam nhân mười người gặp mụ thì bảy người chết, loạn khu này ai ai thấy mụ đều phải cúi đầu tránh đi!” – Lão bản đáp.
Lý Minh xương sống tam thập tam động thiên đột nhiên có một tia khí lạnh chạy dọc, bên ngoài một tiếng quát lớn vang lên: “Nhăng cuội cái gì?”, tiếp theo một đạo phất trần vụt tới, ầm ầm mấy tiếng, bụi bay mù mịt, cả tòa phủ lớn Mân Thương Đường ầm ầm đổ sụp xuống, bọn khách nhân nháo nhác nhảy ra ngoài. Lý Minh cùng vị lão bản một hồi lâu sau mới dám đạp gỗ đá chui ra ngoài, cả người bị bụi phủ chỉ lòi ra hai con mắt dòm tới nơi góc đường xa xa, bọn Vô Vi Tông quần nữ do lão đạo cô Oanh Thải dẫn đầu đang ngang nhiên tìm bắt Hắc Vực nhân mã.
Nhắc tới chuyện bị bắt, Vũ Thủy đem đầu đuôi kể lại, nàng trong lúc đơn độc truy bắt Hắc Vực thì dính vào xa luân chiến, loạn khu có rất nhiều cường giả dưới trướng Hắc Long Cung, cuối cùng nàng bị Hắc Long Nhân thiết kế rơi vào bẫy rập, bị hắn đả bại trên phá thuyền, thực ra Hắc Long Nhân có gan lớn bằng trời cũng không dám giết nàng, hắn chẳng qua muốn làm nàng cùng sư môn nhục mệnh, tăng lên sĩ khí của Hắc Vực, nếu hắn dám động tới một sợi lông của Vũ Thủy, e rằng mọc cánh cũng không bay qua được bọn Ngự Long Quân cùng Vô Vi Tông trấn đóng ngoài khơi.
“Cô nương, vậy lần tranh đoạt cổ khí này cô nương có tham gia?” – Lý Minh hỏi, hắn từ miệng vị đạo cô biết được vượt quá Thâu Linh Cảnh thì vô phương gia nhập thí luyện, bởi sức người có hạn, cần bọn cường giả các tông phái tập hợp một lực lượng khổng lồ, cảnh giới bọn đệ tử càng cao thì lực bài xích càng mạnh, chung quy nếu tụ hợp được gấp đôi số lượng cường giả, hẳn có thể phá cấm chế cho mấy gã Huyễn Nhu Cảnh đặt chân, nhưng chẳng bên nào nguyện ý, có rất nhiều sự lắt léo bên trong.
“Ta nhất định, Vô Vi Tông có pháp môn tán đi cảnh giới.” – Vũ Thủy trả lời, nàng muốn áp chế cảnh giới Huyễn Nhu xuống Thâu Linh Cảnh.
Lý Minh tỏ vẻ kinh ngạc, thế gian không ngờ còn có pháp môn như vậy, phong bế cảnh giới thì hắn chẳng lạ gì, vài vị trưởng lão Thâu Linh Cảnh vẫn đem linh đài, linh binh phong ấn để đánh nhau với bọn đệ tử, nhưng tán đi cảnh giới nghĩa là đem tu vi trả về thiên địa, chuyện này quả thực kỳ quái, thảo nào vị đạo cô kia nói bản thân đã mấy lần tham gia phá cổ khí cấm chế, không khéo lần này mụ cũng có thể áp chế tu vi trà trộn vào cũng nên.
Trông thấy sắc mặt Lý Minh khác lạ, Vũ Thủy vội giải thích: “Tướng quân chớ hiểu nhầm. Chúng ta chỉ dùng thuật số đem cảnh giới tu vi hóa ngũ hành lực lượng, đánh lừa thiên địa pháp tắc, cũng không phải là phế đi, hơn nữa cần cảnh giới thấp mới thi triển được. Pháp môn này do chính Thái sư bá sáng tạo ra.”
Lý Minh suy nghĩ Vũ Thủy nói hẳn có lý, nếu mà đem cả Hồi Nguyên, Hư Vô Cảnh hóa ngũ hành thì không khéo bị thiên địa phản phệ, đem lôi đình bổ chết, việc này chính là lừa dối thiên đạo, hơn nữa đòi hỏi người thi triển phải có bát quái thuật số cực cao, hắn thầm than: “Mụ đạo cô này thật đáng sợ, liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận ta, lại còn dùng bát quái thuật số dối lừa cả thiên đạo, e rằng bọn Chử Đạo Viện có mang cả toán kinh ra cũng chưa chắc tính lại với được mụ.”
“Tướng quân hẳn là sẽ tham gia thí luyện chứ? Thái sư bá rất xem trọng tướng quân.” – Vũ Thủy giọng nói có chỗ không phục.
“Bản tướng còn phải nghiên cứu hành binh đánh trận, hơn nữa tu vi ta chưa đủ, vào đó chẳng khác nào kiến hôi.” – Lý Minh hiển nhiên vẫn một phong cách cũ chần chừ chưa quyết, phải có cái gì thúc vào mông thì hắn mới chịu, giống như lão Tả nói, hắn là loại thân lừa ưa nặng.
Từ phía xa trên mặt biển bỗng xuất hiện một chiếc thuyền thúng nhỏ, bên trên đứng một vị lão nhân quấn đồ trắng, chiếc thuyền dưới chân lão xoay tít, đem sóng nước rẽ ra, tiến thẳng tới chỗ Lý Minh cùng Vũ Thủy đang đứng, thuyền còn xa mà giọng lão đã theo gió truyền tới: “Tướng quân, bản đường đem tin tức điều tra tới.”
Bọn Doãn Nhai Đường hiệu quả làm việc thật khiếp người, chỉ có mấy ngày thời gian Lý Minh ở trên đảo mà bọn hắn đã xong việc, hơn nữa lại còn đích thân tới tận nơi tìm hắn, Lý Minh hiển nhiên cực kỳ trông mong, biết lão kia không thể đặt chân lên địa phận Vô Vi Tông nên hắn cưỡi Cẩm Mộc Kiếm nhảy thẳng ra biển.
Một lát sau Lý Minh trong tay cầm một hòm sắt, bên trên khắc rất nhiều phù văn kỳ quái, vị lão bản hướng dẫn hắn ướm chiếc lệnh bài của mình vào trên mặt hòm, quả nhiên mở ra dễ dàng, lão nói nếu người khác cưỡng ép, chiếc hòm sẽ tự hủy, tuyệt đối đảm bảo bí mật cho hắn.
Lý Minh giờ phút này tim đập thình thình, đầu óc lâng lâng, hồi hộp chờ mong đan xen lo lắng, đâu còn lỗ tai để nghe lão ba hoa về Doãn Nhai Đường, hắn đem một phong thư đưa ra đọc: “Nhâm Thìn, Sùng Hưng Bảo Đại năm thứ tư, Đạo Lâm Tây giáp danh Man Hoang có đánh nhau long trời lở đất, chiếc khăn đi theo bé trai họ Lý trôi trên Lô giang, bị Hình Khí Môn cường giả nhặt được đem nuôi, cha mẹ không rõ tung tích sống chết, Nguyệt Thần triệu hoán bị cường giả ý niệm ma diệt, Trưởng lão thi pháp điều tra bị thương nặng.”
“Như vậy là sao?” – Lý Minh đưa phong thư cho vị lão nhân hỏi.
Vị lão nhân có chút áy náy đáp: “Thực ra không dám giấu tướng quân, chúng ta sử Nguyệt Thần Pháp, gọi ra thiên địa linh vật hỏi về mười bảy năm trước lúc cường giả giao tranh, nhưng cứ hễ tới đây thì linh vật ý thức bị trống rỗng, có mấy vị Trưởng lão sính cường đem nguyên thần cưỡng ép linh vật trí nhớ, liền bị vô hình lực lượng phản phệ trọng thương.“
“Đánh nhau long trời lở đất, cần gì phải hỏi cái gì linh vật, các ngươi không trực tiếp hỏi một chút người xung quanh đó được sao?” – Lý Minh tỏ vẻ không hài lòng.
“Tướng quân thong thả, nơi đó là vùng hoang sơn giáp Man Hoang, kể cả thú vật cũng chết hết, người cũng không có một ai, toàn bộ bị san thành bình địa.” – Lão bản kia kiên nhẫn giải thích.
Lý Minh chán nản thu lại chiếc khăn thêu của hắn, nhẹ nhàng cẩn thận gói ghém bọc kỹ đem cất đi, hắn đang định rời đi thì vị lão bản kia lại tiếp lời: “Tướng quân chớ buồn, theo như lão biết thì Long Cung Đông Hải sắp mở ra tới đây là cơ hội của ngài, Long Tộc thần thông uy lực khó lường, truyền thuyết đồn đại bọn hắn giỏi về khống chế thời không, bảo vật truy tung của chúng ta cũng là từ Long Cung đào ra. Chi bằng tướng quân tới đó thử một chuyến, nếu kiếm được một cái bảo vật đảo ngược thời gian thì việc này chẳng có gì là khó cả. Lại nói Doãn Nhai Đường nhân số đông đảo, tài lực mạnh mẽ....”
Lý Minh khựng lại một chút, đoạn hắn không thèm nghe lão quấn váy này ba hoa thương thuyết muốn hắn gia nhập nhân mã Doãn Nhai Đường mà cắp đít bỏ đi, dù đã biết nhiều hơn mấy điểm nhưng thân thế của hắn vẫn cực kỳ mơ hồ, hắn quyết định đi điều tra một chút về Long tộc.
Lý Minh thẳng tiến tới cơ sở làm ăn của Trần gia, lão bản cai quản Mân Thương Đường ở loạn khu sau khi thấy Tử Kim Bài thì nhiệt tình giải thích cho hắn, quả thực là Long tộc pháp môn không những mạnh về công kích mà còn nắm giữ thời không lực lượng, rất nhiều thần thông giả đào từ Long Cung ra các bảo vật như vậy, sự việc đã được chứng thực, lão bản lại nói: “Tướng quân hẳn là biết Tây Lâm Cung trấn binh Định Thần Châu, lão bảo vật kiểm soát không gian này bọn hắn chính là may mắn một lần từ Long Cung đào ra, từ đó mà yêu tộc mới thành bá chủ một phương, năm xưa bọn hắn rất khổ với Triệu gia Thiên quốc.”
“Thì ra vậy, quả thực ta lần đầu nghe tới!” – Lý Minh hớp một ngụm trà, say sưa nghe lão bản kể chuyện.
“Lại nói lúc Hoàng Lâm hắn đoạt được Định Thần Châu sau đó nhanh chân lẩn mất, Long Cung lúc đó cũng có cường giả đoạt được một cây thần châm, một cặp trâm châu định thời không, Định Thần Châm kia nghe nói là rơi vào tay bọn Triệu gia cường giả, nhưng ngay sau đó bị Vô Vi lão đạo Oanh Thải đuổi theo đánh chết toàn bộ, về sau tranh đoạt lại bị thất lạc ở lại dưới đáy Long Cung, tới nay hơn bảy lần mở ra vẫn chưa kẻ nào tìm được.”
Lý Minh nghe tới đây thì phù một tiếng phun ra nước trà ho sặc sụa, lại là mụ Thái sư bá của Vũ Thủy, mụ này quả nhiên pháp lực cao cường, lại đuổi theo đánh chết sạch cả Triệu gia. Nghe vị lão bản này kể bình thản giống như ăn cơm uống nước, nhưng tưởng tượng cũng đủ thấy khung cảnh lúc đó là điên loạn cỡ nào, một đám cường giả Triệu gia mang theo một cây châm, xung quanh hẳn không thể thiếu bọn Tiên La Điện, Phượng Sơn Môn, lúc xưa hẳn là còn cả Thiên Hoa Tông, Thiên Ma Giáo cùng đầu nhập, một đám người hộ tống một cây kim, vậy mà bị lão đạo cô kia truy sát đuổi giết sạch sành sanh, Lý Minh đoán hẳn cũng có các phe phái khác nhúng tay, nhưng xem ra chiến lực của lão đạo cô này mới là chính, đúng là ghê gớm hết sức, hắn tự nhủ lần sau nên tránh lão đạo cô này càng xa càng tốt.
“Tướng quân, tướng quân không sao chứ?” – Vị lão bản ân cần quan tâm, lão đoán vị này rất có thể là khâm sai đại thần của Đức Chính Đế cử tới đây hòng thâu tóm loạn khu, bọn Ngự Long thi thoảng cũng đi vào nhưng không có lối ăn mặc như vậy.
“Ta không sao!”, hắn ho khụ khụ mấy tiếng lại nói: “Bản tướng có gặp qua vị đạo cô này, không sao không sao.”
Đột nhiên lão bản trố mắt lên nhìn Lý Minh, ánh mắt giống như vừa trông thấy hắn đội mồ sống dậy, hoặc giả nhìn thấy hắn phúc phận lớn lao lắm, Lý Minh tức giận chửi: “Lão nhìn vậy là có ý gì?”
Vị lão bản một phút thất thố vội vã xin lỗi: “Tướng quân chớ giận, là lão thất thố. Nhưng tướng quân số mệnh quả thực là phúc tinh chiếu rọi.”
“Lão lăng nhăng cái gì? Có tin bản tướng mang quân san bằng thương đường nhà các ngươi không? ” – Lý Minh rất không vui dọa dẫm lão.
“Không dám không dám, tướng quân tha tội. Tướng quân gặp vị đạo cô hung thần ác sát kia mà toàn mạng trở ra nên tiểu nhân mới nói như vậy?”
“Mụ hung ắc lắm ư?” – Lý Minh tò mò.
“Nam nhân mười người gặp mụ thì bảy người chết, loạn khu này ai ai thấy mụ đều phải cúi đầu tránh đi!” – Lão bản đáp.
Lý Minh xương sống tam thập tam động thiên đột nhiên có một tia khí lạnh chạy dọc, bên ngoài một tiếng quát lớn vang lên: “Nhăng cuội cái gì?”, tiếp theo một đạo phất trần vụt tới, ầm ầm mấy tiếng, bụi bay mù mịt, cả tòa phủ lớn Mân Thương Đường ầm ầm đổ sụp xuống, bọn khách nhân nháo nhác nhảy ra ngoài. Lý Minh cùng vị lão bản một hồi lâu sau mới dám đạp gỗ đá chui ra ngoài, cả người bị bụi phủ chỉ lòi ra hai con mắt dòm tới nơi góc đường xa xa, bọn Vô Vi Tông quần nữ do lão đạo cô Oanh Thải dẫn đầu đang ngang nhiên tìm bắt Hắc Vực nhân mã.
/150
|