Ngày hai mươi bảy, trưởng tử Lý Thành Khí nhiều lần tỏ ý muốn nhường, cuối cùng Đường Duệ Tông lập Lý Long Cơ làm Hoàng Thái tử.
Uyển Nhi chết, là khi Lý Thành Khí trở về ta mới biết được.
Ngày Lý Long Cơ vào cung tru sát Vi hậu, Uyển Nhi dẫn cung nữ ra nghênh đón, thậm chí đưa ra 'Di chiếu' của tiên đế ủng hộ lập Lý Long Cơ làm vua. Chỉ tiếc, ngày ấy người vào cung là Long Cơ... Có cơn gió mạnh thổi qua, đống tro tàn trên mộ phần cuồn cuộn tung bay, dần lộ ra một góc tờ giấy cháy dở, chỉ còn lại ba chữ ‘Mộng giai kì’ được viết ngoáy.
Trương Cửu Linh vẫn là đến đây.
Ta cúi người ngồi xổm xuống, nhặt lên ba chữ còn sót lại kia.
Hải thượng sinh minh nguyệt ,
Thiên nhai cộng thử thì .
Tình nhân oán dao dạ ,
Cánh tịch khới tương tư.
Diệt chúc lân quang mãn ,
Phi y giác lộ tư.
Bất kham doanh thủ tặng ,
Hoàn tẩm mộng giai kỳ .
Bài thơ này của Trương Cửu Linh một khi lưu truyền ra dễ dàng chiếm được trái tim của vô số thiếu nữ trong thành Trường An, chỉ tiếc không người nào biết hắn là vì ai mà viết ra. Một đoạn tình cảm luyến tiếc không người biết tới, rồi sẽ bị vùi lấp giữa những thăng trầm của năm tháng, đến cuối cùng không còn ai nhớ rõ.
Ta quay đầu nhìn Lý Thành Khí: "Trăm năm sau bài thơ này vẫn tồn tại, nhưng có ai có thể đoán được hắn làm ra vì ai?" Lý Thành Khí cười không nói, chỉ sâu lắng nhìn ta.
Từ sau ngày ấy chàng trở về vẫn như thế, không buồn không vui, chính là ôm ta sâu vào lòng, yên tĩnh nhìn ta không nói lời nào.
Ta bị chàng nhìn đến ngượng ngùng, quay đầu lại nhìn mộ phần của Uyển Nhi, nhẹ giọng nói: "Năm đó khi ta cùng với Long Cơ khắc khẩu, từng nói qua nếu có một ngày lựa chọn giữa tính mạng người thân và Uyển Nhi, ta nhất định sẽ hi sinh Uyển Nhi. Không nghĩ tới cũng là một câu đó, nàng thật sự vì ta mà chết."
Nếu là Thái Bình diệt Vi hậu trước, nhất định sẽ không tổn hại đến tính mạng Uyển Nhi.
Nhưng vì ta và Lý Thành Khí, vì thành toàn cho nghiệp lớn của Lý Long Cơ, chính là đem mạng Uyển Nhi đặt dưới kiếm Lý Long Cơ.
"Vĩnh An", Lý Thành Khí ôm ta vào lòng, ôn nhu nói: "Nàng đã quên Thẩm Thu nói gì sao, chớ vui chớ buồn ?". Ta dạ, bất đắc dĩ nói: "Hắn còn nói quá lên, nói ta sẽ không đợi được chàng trở về..." Tay Lý Thành Khí bỗng nhiên siết chặt hơn, làm ta sinh đau, ta chỉ đành phải cầu xin tha: "Đau..." Chàng lập tức thả lỏng tay, không nói thêm câu nào.
Qua thật lâu, ta mới dám ngửa đầu nhìn chàng: "Thành Khí, nếu ta mất đi, phụ vương của ta, Võ gia, còn có các con của ta, đều phải phó thác cho chàng. Chỉ có chàng ở đây, Huyền Vũ môn mới sẽ không tiếp tục đổ máu Lý gia."
Thẩm Thu dùng hết toàn lực kéo dài mạng sống từng ngày cho ta, nhưng kịch độc sao dễ giải trừ, rồi sẽ có ngày dầu hết đèn tắt.
Nay Lý Long Cơ đã là Thái tử, nếu không ngoài dự liệu, trong ba năm nhất định sẽ đăng cơ làm hoàng đế. Thái Bình đã là miếng thịt trên thớt, thiên hạ này người duy nhất có thể kiềm chế Lý Long Cơ, chỉ còn chàng.
Thành Khí nắm giữ hùng binh, lại có Vương Nguyên Bảo phú khả địch quốc tương trợ, mặc dù Lý Long Cơ xưng đế, cũng phải thoái nhượng ba phần.
Thiên hạ giang sơn, mặc dù chàng không còn ý định tranh giành nữa, nhưng cả đời này vẫn phải luôn duy trì cân bằng hoàng quyền, mới đổi được thái bình chân chính cho con cháu Lý gia.
Đôi mắt kia mông lung một tầng nước mắt, hơi hơi phiếm hồng, ta giơ tay lau khóe mắt của chàng, cảm thấy đầu ngón tay ẩm ướt: "Hơn mười tuổi là Vĩnh Bình quận vương vang danh thiên hạ, hai mươi mấy tuổi là Thọ Xuân quận vương lãnh binh đại phá Đột Quyết, mấy tháng trước còn là vị trưởng tử nhường ngôi Thái tử, phu quân của ta Lý Thành Khí, có thể nào không chịu được một kích như thế ?"
Lời còn chưa dứt, chàng bỗng nhiên cúi đầu, hôn ta thật sâu.
Ta nhắm mắt lại, cố gắng đón nhận chàng, không thèm để ý mấy trăm binh lính chỉ cách hơn mười bước ngoài kia.
Thật lâu sau, Lý Thành Khí mới khẽ thở dài một tiếng bên tai ta, thì thầm: "Nếu xưng đế, giang sơn cùng hưởng, nếu thất bại, sinh tử không rời. Vĩnh An nàng còn nhớ rõ những lời này không ?" Ta dạ, mở mắt ra nhìn chàng: "Chàng luôn thích lấy mấy câu này ra lừa ta, làm thế nào ta không nhớ rõ?". Bên miệng Lý Thành Khí vẫn giữ ý cười: "Cho nên, nàng nhất định phải vui vẻ còn sống."
Ta không dám tin nhìn chàng: "Chàng dám, nếu chàng dám làm chuyện gì mà 'Sinh tử không rời', kiếp sau ta nhất định tái giá." Chàng cười ngạc nhiên: "Theo như bổn vương thấy, kiếp sau nàng vẫn sẽ sớm ái mộ ta, giống như cuộc đời này."
Ta tức cười nhìn chàng, cảm thấy cả đầu ngón tay cũng muốn nóng lên, nhưng vẫn nói ra ước muốn trong lòng: "Cuộc đời này ta là Võ gia quý nữ, mặc dù hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng cũng trải qua bao kiếp nạn sinh tử. Nếu thực sự có kiếp sau, chỉ tình nguyện sinh ra ở nhà thường dân, gia đình hoà thuận vui vẻ." Chàng cười gật đầu: "Vậy bổn vương liền gánh nhiệm vụ thái rau giúp nàng." Ta nhất thời không biết nên khóc hay cười: "Thôi, chàng vẫn nên là thiếu niên phong lưu thiên hạ tốt hơn, như thế mới là Lý Thành Khí." Chàng nhướng mày: "Được." Ta càng cười đến tự đắc: "Độc sủng?" Chàng mỉm cười gật đầu: "Độc sủng."
Những lời thì thầm to nhỏ vụn vặt, dần dần phiêu tán giữa chốn núi rừng hoang sơ.
Rất đáng để chờ đợi, chúng ta đều chờ đợi từ lâu lắm.
Từ khi chàng chỉ là một Thái tử bị phế, ta đã quyết tâm muốn bảo vệ chàng. Khi đó ta chỉ là một Võ gia quý nữ không có quyền thế, tận mắt chứng kiến chàng chịu tang mẫu thân, bị hạ ngục oan uổng, lại chỉ có thể vụng trộm không dám khóc, không thể làm ra sự tình gì, e sợ liên lụy phụ vương. Ngay cả lời hứa hẹn lúc đó với chàng cũng không dám giữ vững, e sợ bị Hoàng cô tổ mẫu phát hiện dẫn tới đại họa sát thân, chỉ có thể tự mình khấu thỉnh cùng em ruột chàng thành hôn... Bao nhiêu thứ xa vời vọng tưởng, nghĩ rằng cuộc đời này vô duyên, nhưng cuối cùng lại có thể ở bên chàng.
Những gì chúng ta muốn làm không chỉ là gần nhau.
Chỉ tiếc ta và chàng, đều không phải là người ngoan tâm quyết tuyệt.
Đến cuối cùng ta mới vòng tay ôm chàng, nhẹ giọng nói: "Năm đó ở ngự hoa viên, khi chàng đọc cho ta câu 'Nhất bồi chi thổ vị kiền, lục xích chi cô hà thác' [2], ta đã hiểu được chàng có nhiều thứ không đành lòng. Ta chưa bao giờ đoán được sẽ có ngày tự mình thay chàng thỉnh cầu từ bỏ ngôi Thái tử. Thành Khí, thật có lỗi, Thịnh Thế Vĩnh An của chàng, ta khó có thể hoàn thành."
Lý Thành Khí chỉ cười, ngắm nhìn mặt trời đang dần lặn xuống dưới thành Trường An: "Vĩnh An, điều ta vẫn luôn mong muốn, nàng đã làm được."
Ta khó hiểu nhìn chàng. Đôi mắt đen kia dưới ánh mặt trời, dần tan biến hết tất cả giết chóc quyết phạt, lại thoáng như năm đó mới gặp, trong suốt như nước, chính là bình yên nhìn ta như thế, sau một hồi mới ôn nhu nói:
"Thịnh thế, Vĩnh An."
Thịnh Thế Vĩnh An.
Thịnh thế, Vĩnh An.
——————————————————————————
Năm Duyên Hoà thứ nhất, Lý Long Cơ kế vị Hoàng đế, năm tiếp theo đổi niên hiệu thành Khai Nguyên.
Năm Khai Nguyên thứ nhất, Thái Bình công chúa mưu phản bị tru sát. Từ đó mở ra Đại Đường "Khai Nguyên Thịnh Thế" .
Năm Khai Nguyên thứ tư, bởi vì kỵ huý thân mẫu Đường Huyền Tông là Chiêu Thành Đậu hoàng hậu, Lý Thành Khí đổi tên thành Hiến, tấn phong làm Trữ vương.
Tới năm Khai Nguyên hai mươi chín, Trữ vương Lý Hiến qua đời, Huyền Tông bi thương, "Gào to thất thanh, tả hữu đều giấu nước mắt", ngày kế hạ chiếu phong thụy cho Lý Hiến là "Nhượng hoàng đế".
Cùng năm, Huyền Tông Lý Long Cơ giao chức vụ cho An Lộc Sơn, từ đó kết thúc hai mươi chín năm "Khai Nguyên thịnh thế". [1] Trăng nhô trên biên khơi ,
Cùng lúc ở ven trời .
Tình oán xa vời mãi ,
Đêm thâu tưởng nhớ hoài .
Tắt đèn , thương ánh giãi ;
Khoác áo , thấy sương rơi .
Không thể đầy tay tặng ,
Đành mơ để gặp người .
[2] Ý nghĩa đại khái (tra theo baidu): Mộ phần tiên đế còn chưa khô, mà con cháu cô nhi của ngài đã bị lưu lạc tới phương nào. Ám chỉ Võ Tắc Thiên, sau khi Đường Cao Tông Lý Trị chết, liền loại trừ hết con trai của ông, người đày người phế người giết, để cuối cùng Võ Tắc Thiên có thể lên ngôi vua.
Trích trong bài hịch văn thảo phạt Võ hậu của Lạc Tân Vương. Võ hậu nghe lúc đầu còn mỉm cười, đến hai câu: Nhất bôi chi thổ vị can, Lục xích chi cô hà thác", bất giác hỏi: Ai làm bài hịch này ? Tả hữu trả lời Tân Vương, Võ Hậu than: Tể tướng làm sao mà để mất người này! Về sau Kính Nghiệp bại trận, Tân Vương cũng biến mất không ai biết ở đâu.
Uyển Nhi chết, là khi Lý Thành Khí trở về ta mới biết được.
Ngày Lý Long Cơ vào cung tru sát Vi hậu, Uyển Nhi dẫn cung nữ ra nghênh đón, thậm chí đưa ra 'Di chiếu' của tiên đế ủng hộ lập Lý Long Cơ làm vua. Chỉ tiếc, ngày ấy người vào cung là Long Cơ... Có cơn gió mạnh thổi qua, đống tro tàn trên mộ phần cuồn cuộn tung bay, dần lộ ra một góc tờ giấy cháy dở, chỉ còn lại ba chữ ‘Mộng giai kì’ được viết ngoáy.
Trương Cửu Linh vẫn là đến đây.
Ta cúi người ngồi xổm xuống, nhặt lên ba chữ còn sót lại kia.
Hải thượng sinh minh nguyệt ,
Thiên nhai cộng thử thì .
Tình nhân oán dao dạ ,
Cánh tịch khới tương tư.
Diệt chúc lân quang mãn ,
Phi y giác lộ tư.
Bất kham doanh thủ tặng ,
Hoàn tẩm mộng giai kỳ .
Bài thơ này của Trương Cửu Linh một khi lưu truyền ra dễ dàng chiếm được trái tim của vô số thiếu nữ trong thành Trường An, chỉ tiếc không người nào biết hắn là vì ai mà viết ra. Một đoạn tình cảm luyến tiếc không người biết tới, rồi sẽ bị vùi lấp giữa những thăng trầm của năm tháng, đến cuối cùng không còn ai nhớ rõ.
Ta quay đầu nhìn Lý Thành Khí: "Trăm năm sau bài thơ này vẫn tồn tại, nhưng có ai có thể đoán được hắn làm ra vì ai?" Lý Thành Khí cười không nói, chỉ sâu lắng nhìn ta.
Từ sau ngày ấy chàng trở về vẫn như thế, không buồn không vui, chính là ôm ta sâu vào lòng, yên tĩnh nhìn ta không nói lời nào.
Ta bị chàng nhìn đến ngượng ngùng, quay đầu lại nhìn mộ phần của Uyển Nhi, nhẹ giọng nói: "Năm đó khi ta cùng với Long Cơ khắc khẩu, từng nói qua nếu có một ngày lựa chọn giữa tính mạng người thân và Uyển Nhi, ta nhất định sẽ hi sinh Uyển Nhi. Không nghĩ tới cũng là một câu đó, nàng thật sự vì ta mà chết."
Nếu là Thái Bình diệt Vi hậu trước, nhất định sẽ không tổn hại đến tính mạng Uyển Nhi.
Nhưng vì ta và Lý Thành Khí, vì thành toàn cho nghiệp lớn của Lý Long Cơ, chính là đem mạng Uyển Nhi đặt dưới kiếm Lý Long Cơ.
"Vĩnh An", Lý Thành Khí ôm ta vào lòng, ôn nhu nói: "Nàng đã quên Thẩm Thu nói gì sao, chớ vui chớ buồn ?". Ta dạ, bất đắc dĩ nói: "Hắn còn nói quá lên, nói ta sẽ không đợi được chàng trở về..." Tay Lý Thành Khí bỗng nhiên siết chặt hơn, làm ta sinh đau, ta chỉ đành phải cầu xin tha: "Đau..." Chàng lập tức thả lỏng tay, không nói thêm câu nào.
Qua thật lâu, ta mới dám ngửa đầu nhìn chàng: "Thành Khí, nếu ta mất đi, phụ vương của ta, Võ gia, còn có các con của ta, đều phải phó thác cho chàng. Chỉ có chàng ở đây, Huyền Vũ môn mới sẽ không tiếp tục đổ máu Lý gia."
Thẩm Thu dùng hết toàn lực kéo dài mạng sống từng ngày cho ta, nhưng kịch độc sao dễ giải trừ, rồi sẽ có ngày dầu hết đèn tắt.
Nay Lý Long Cơ đã là Thái tử, nếu không ngoài dự liệu, trong ba năm nhất định sẽ đăng cơ làm hoàng đế. Thái Bình đã là miếng thịt trên thớt, thiên hạ này người duy nhất có thể kiềm chế Lý Long Cơ, chỉ còn chàng.
Thành Khí nắm giữ hùng binh, lại có Vương Nguyên Bảo phú khả địch quốc tương trợ, mặc dù Lý Long Cơ xưng đế, cũng phải thoái nhượng ba phần.
Thiên hạ giang sơn, mặc dù chàng không còn ý định tranh giành nữa, nhưng cả đời này vẫn phải luôn duy trì cân bằng hoàng quyền, mới đổi được thái bình chân chính cho con cháu Lý gia.
Đôi mắt kia mông lung một tầng nước mắt, hơi hơi phiếm hồng, ta giơ tay lau khóe mắt của chàng, cảm thấy đầu ngón tay ẩm ướt: "Hơn mười tuổi là Vĩnh Bình quận vương vang danh thiên hạ, hai mươi mấy tuổi là Thọ Xuân quận vương lãnh binh đại phá Đột Quyết, mấy tháng trước còn là vị trưởng tử nhường ngôi Thái tử, phu quân của ta Lý Thành Khí, có thể nào không chịu được một kích như thế ?"
Lời còn chưa dứt, chàng bỗng nhiên cúi đầu, hôn ta thật sâu.
Ta nhắm mắt lại, cố gắng đón nhận chàng, không thèm để ý mấy trăm binh lính chỉ cách hơn mười bước ngoài kia.
Thật lâu sau, Lý Thành Khí mới khẽ thở dài một tiếng bên tai ta, thì thầm: "Nếu xưng đế, giang sơn cùng hưởng, nếu thất bại, sinh tử không rời. Vĩnh An nàng còn nhớ rõ những lời này không ?" Ta dạ, mở mắt ra nhìn chàng: "Chàng luôn thích lấy mấy câu này ra lừa ta, làm thế nào ta không nhớ rõ?". Bên miệng Lý Thành Khí vẫn giữ ý cười: "Cho nên, nàng nhất định phải vui vẻ còn sống."
Ta không dám tin nhìn chàng: "Chàng dám, nếu chàng dám làm chuyện gì mà 'Sinh tử không rời', kiếp sau ta nhất định tái giá." Chàng cười ngạc nhiên: "Theo như bổn vương thấy, kiếp sau nàng vẫn sẽ sớm ái mộ ta, giống như cuộc đời này."
Ta tức cười nhìn chàng, cảm thấy cả đầu ngón tay cũng muốn nóng lên, nhưng vẫn nói ra ước muốn trong lòng: "Cuộc đời này ta là Võ gia quý nữ, mặc dù hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng cũng trải qua bao kiếp nạn sinh tử. Nếu thực sự có kiếp sau, chỉ tình nguyện sinh ra ở nhà thường dân, gia đình hoà thuận vui vẻ." Chàng cười gật đầu: "Vậy bổn vương liền gánh nhiệm vụ thái rau giúp nàng." Ta nhất thời không biết nên khóc hay cười: "Thôi, chàng vẫn nên là thiếu niên phong lưu thiên hạ tốt hơn, như thế mới là Lý Thành Khí." Chàng nhướng mày: "Được." Ta càng cười đến tự đắc: "Độc sủng?" Chàng mỉm cười gật đầu: "Độc sủng."
Những lời thì thầm to nhỏ vụn vặt, dần dần phiêu tán giữa chốn núi rừng hoang sơ.
Rất đáng để chờ đợi, chúng ta đều chờ đợi từ lâu lắm.
Từ khi chàng chỉ là một Thái tử bị phế, ta đã quyết tâm muốn bảo vệ chàng. Khi đó ta chỉ là một Võ gia quý nữ không có quyền thế, tận mắt chứng kiến chàng chịu tang mẫu thân, bị hạ ngục oan uổng, lại chỉ có thể vụng trộm không dám khóc, không thể làm ra sự tình gì, e sợ liên lụy phụ vương. Ngay cả lời hứa hẹn lúc đó với chàng cũng không dám giữ vững, e sợ bị Hoàng cô tổ mẫu phát hiện dẫn tới đại họa sát thân, chỉ có thể tự mình khấu thỉnh cùng em ruột chàng thành hôn... Bao nhiêu thứ xa vời vọng tưởng, nghĩ rằng cuộc đời này vô duyên, nhưng cuối cùng lại có thể ở bên chàng.
Những gì chúng ta muốn làm không chỉ là gần nhau.
Chỉ tiếc ta và chàng, đều không phải là người ngoan tâm quyết tuyệt.
Đến cuối cùng ta mới vòng tay ôm chàng, nhẹ giọng nói: "Năm đó ở ngự hoa viên, khi chàng đọc cho ta câu 'Nhất bồi chi thổ vị kiền, lục xích chi cô hà thác' [2], ta đã hiểu được chàng có nhiều thứ không đành lòng. Ta chưa bao giờ đoán được sẽ có ngày tự mình thay chàng thỉnh cầu từ bỏ ngôi Thái tử. Thành Khí, thật có lỗi, Thịnh Thế Vĩnh An của chàng, ta khó có thể hoàn thành."
Lý Thành Khí chỉ cười, ngắm nhìn mặt trời đang dần lặn xuống dưới thành Trường An: "Vĩnh An, điều ta vẫn luôn mong muốn, nàng đã làm được."
Ta khó hiểu nhìn chàng. Đôi mắt đen kia dưới ánh mặt trời, dần tan biến hết tất cả giết chóc quyết phạt, lại thoáng như năm đó mới gặp, trong suốt như nước, chính là bình yên nhìn ta như thế, sau một hồi mới ôn nhu nói:
"Thịnh thế, Vĩnh An."
Thịnh Thế Vĩnh An.
Thịnh thế, Vĩnh An.
——————————————————————————
Năm Duyên Hoà thứ nhất, Lý Long Cơ kế vị Hoàng đế, năm tiếp theo đổi niên hiệu thành Khai Nguyên.
Năm Khai Nguyên thứ nhất, Thái Bình công chúa mưu phản bị tru sát. Từ đó mở ra Đại Đường "Khai Nguyên Thịnh Thế" .
Năm Khai Nguyên thứ tư, bởi vì kỵ huý thân mẫu Đường Huyền Tông là Chiêu Thành Đậu hoàng hậu, Lý Thành Khí đổi tên thành Hiến, tấn phong làm Trữ vương.
Tới năm Khai Nguyên hai mươi chín, Trữ vương Lý Hiến qua đời, Huyền Tông bi thương, "Gào to thất thanh, tả hữu đều giấu nước mắt", ngày kế hạ chiếu phong thụy cho Lý Hiến là "Nhượng hoàng đế".
Cùng năm, Huyền Tông Lý Long Cơ giao chức vụ cho An Lộc Sơn, từ đó kết thúc hai mươi chín năm "Khai Nguyên thịnh thế". [1] Trăng nhô trên biên khơi ,
Cùng lúc ở ven trời .
Tình oán xa vời mãi ,
Đêm thâu tưởng nhớ hoài .
Tắt đèn , thương ánh giãi ;
Khoác áo , thấy sương rơi .
Không thể đầy tay tặng ,
Đành mơ để gặp người .
[2] Ý nghĩa đại khái (tra theo baidu): Mộ phần tiên đế còn chưa khô, mà con cháu cô nhi của ngài đã bị lưu lạc tới phương nào. Ám chỉ Võ Tắc Thiên, sau khi Đường Cao Tông Lý Trị chết, liền loại trừ hết con trai của ông, người đày người phế người giết, để cuối cùng Võ Tắc Thiên có thể lên ngôi vua.
Trích trong bài hịch văn thảo phạt Võ hậu của Lạc Tân Vương. Võ hậu nghe lúc đầu còn mỉm cười, đến hai câu: Nhất bôi chi thổ vị can, Lục xích chi cô hà thác", bất giác hỏi: Ai làm bài hịch này ? Tả hữu trả lời Tân Vương, Võ Hậu than: Tể tướng làm sao mà để mất người này! Về sau Kính Nghiệp bại trận, Tân Vương cũng biến mất không ai biết ở đâu.
/81
|