Lúc đi ra khỏi cảnh phim, Victor hãy còn chìm đắm trong cao trào tình tiết cuối cùng, hai chân như nhũn ra.
Khi đi ra cửa, có hai đứa nhỏ líu ra líu ríu chạy qua bên cạnh cậu, làm cho Victor lảo đảo một cái.
Tyler vươn tay ôm lấy Victor, cười nhạo nói: “Sao em dễ bị đẩy ngã vậy hả?”
Victor rất muốn lên án hắn “Anh lại bắt nạt em QuQ”, thế nhưng lại cảm thấy nam thần lộ ra vẻ mặt cười xấu xa đúng là đẹp trai ghê gớm! Siêu đẹp trai! Cứ mặc sức bắt nạt mình thế nào cũng được, thật là hạnh phúc quớ đi!
Nghĩ tới nghĩ lui, Victor lại vui vẻ muốn chết, nói: “Chúng ta lại tìm một bộ phim để xem đi! Hay là tùy tiện làm gì đó, cách lúc em đi làm còn chín tiếng rưỡi lận!”
Tyler buồn cười nói: “Người trẻ tuổi phải chú ý điều độ”
Ý của bậc thầy sát thủ đồ cổ là “Chú ý điều độ, không nên thức đêm chơi đùa”. Thế nhưng trong từ điển của người hiện đại Victor, tất cả ý nghĩa của “điều độ” chính là “Không nên thường xuyên làm chuyện sinh hoạt vợ chồng”.
Vì thế Victor đỏ mặt, ấp úng nói: “Em là nói buổi tối đi chơi tiếp, ý em không phải là “cái đó”, ừm, dơ lắm…”
Tyler: “…” Haizz, người trẻ tuổi ngày nay.
Hai người vừa nói xong hai câu, ở chỗ rẽ lại thấy hai nhóc gấu con ban nãy.
Gấu con A cụp lỗ tai, móc ra từ trong túi hai viên kẹo nói: “Em xin lỗi nha anh trai, vừa rồi đụng phải anh, ma ma bảo em đi xin lỗi anh”
Gấu con B lập tức lấy đi một viên kẹo trong đó, nói: “Một viên là đủ rồi, anh trai không thể ăn nhiều đâu, sẽ bị sâu răng đó!”
Sau đó gấu con B ăn luôn viên kẹo kia.
Gấu con A vừa thấy vậy, liền cất viên kẹo trong tay đi, đổi thành một viên mình không thích nhất, một lần nữa đưa tới trước mặt Victor.
Victor: “…” Nếu đổi lại là mẹ anh, mấy đứa khẳng định không cần lo lắng chuyện sâu răng đâu, bởi vì bà sẽ rất cơ trí xóa sổ sạch răng cửa của mấy đứa.
Mang theo hồi ức tuổi ấu thơ hạnh phúc, Victor cầm lấy viên kẹo sữa ăn không ngon kia.
Sau khi hai nhóc gấu con nhảy nhót rời đi, Tyler bỗng nhiên nói: “Nó nói rất đúng, không được ăn nhiều, em chỉ được ăn nửa viên thôi”
Vẻ mặt Victor mờ mịt nhìn Tyler.
Sau khi cậu chớp mắt hai lần, Tyler đã vươn tay bóc giấy gói thay cậu, sau đó tự mình nuốt kẹo…Rồi hôn lên!!
…Victor quả nhiên chỉ được ăn nửa viên kẹo.
Nhưng vẫn ngọt đến răng cũng muốn rụng!
Victor: Không! Không cần răng cửa, chỉ muốn nam thần! Có nam thần rồi thì cần chi răng nữa, hi hi hi mau tiếp tục ngọt chết em đi!
Bất ngờ không kịp phòng bị được cho kẹo, thời điểm đáy lòng Victor hò hét “Thêm một viên kẹo nữa”, Tyler lại khôi phục dáng vẻ đàng hoàng chững chạc.
Victor mỗi ngày đều bị ghẹo tới dục cầu bất mãn, nội tâm ngứa ngáy đến cào tim nạo phổi, chuẩn bị lúc về nhà khí thế bừng bừng đọc một trăm bản liêu hán (1) kinh thư!
Nhưng giờ phút này cậu vẫn vô lực phản kháng, thậm chí cách một tiếng sau mới phát hiện: Trên đầu mình vậy mà lại có một bông hoa thanh cúc lắc lư bán manh.
Victor tức giận lấy hoa nhỏ trên đỉnh đầu ném bụp xuống đất!
Cách hai giây sau, cậu bỗng ý thức rằng đây là hoa nhỏ nam thần tết, vội vã lại nghẹn ngào nhặt lại, cẩn thận thổi thổi, cất vào trong bộ sưu tập của mình.
Điểm quá đáng nhất của nam thần chính là: Mỗi lần làm chuyện xấu đều làm như không có gì xảy ra, giống như hoàn toàn không liên quan gì với hắn vậy.
Tyler sau đó liếc nhìn phát hiện hoa nhỏ trên đỉnh đầu Victor không còn, lại tiếp tục làm bộ hoàn toàn không biết chuyện này, nói: “Còn muốn chơi cái gì?”
Victor trong lòng nghĩ: Muốn tết một bông hoa ăn thịt người cắm trên đầu anh!!!
Victor ngoài miệng nói: “Nam thần nói đi đâu thì đi đó! (*^__^*)”
…
Sau đó bọn họ ngồi trên xe du lịch ngắm cảnh. Xe du lịch trong thế giới ảo bay lung tung không có mục đích. Có lúc đi vào trong dải cực quang trên bầu trời xanh bàng bạc, có khi lại xẹt qua bay là là trên mặt nước trong thành phố, gợn lên từng con sóng nhỏ lăn tăn.
Sau đó xe cập bến đỗ lại ở một phố ăn vặt rực rỡ đèn màu. Victor liếc mắt nhìn tiệm sách báo bên cạnh, rất vui vẻ nói: “Em nhìn thấy trang web của bọn em! Nam thần anh chờ chút nhé, em đi mua một tờ”
Trang web nguyên sang gọi là “Wiki” của Victor gần đây vẫn trong giai đoạn tuyên truyền, cho nên sẽ thực hiện các hoạt động như giới thiệu, đánh giá cùng tuyên truyền trên một số tờ báo.
Tyler thực ra có để ý tới mấy hoạt động này, nhưng hiện tại hắn vẫn làm bộ như hoàn toàn không hay biết —— dù sao nhìn đứa nhỏ này vui sướng chia sẻ thành tựu của mình, thậm chí ngẫu nhiên khoe khoang một chút, cũng là một việc rất đáng yêu.
Nhưng mà vào đúng lúc này, Tyler phát hiện ở góc đường có người đang nhìn trộm Victor.
Những kẻ này giống như tình cờ gặp Victor nhưng đã ngay lập tức nhận ra. Chúng khẽ thì thầm ở trong góc, tự cho là đã ẩn nấp rất tốt thảo luận một lúc.
Nhưng trước mặt bậc thầy sát thủ, bọn chúng căn bàn không có chỗ che thân.
Tyler liếc cái là nhìn ra những kẻ này có ý xấu, huống chi bọn chúng còn phân ra hai người bắt đầu lặng lẽ theo đuôi Victor.
Trong thế giới ảo, về cơ bản không thể thực hiện hành vi phạm tội, Victor sẽ không có nguy hiểm gì về an toàn bản thân. Nhưng lén lút bám đuôi sau đó rình mò, nhìn lén một vài chuyện cơ mật hoặc việc riêng tư cá nhân, lại là hành vi phạm tội mà trí tuệ nhân tạo không thể phát hiện được.
Lúc Victor mua báo về, Tyler liền nói: “Muộn rồi, tôi đưa em về”
Victor có phần mất mát, nhưng ngẫm lại ngày mai còn công việc rất rầu người, liền gật đầu.
Hai người chậm rãi lắc lư trở về, Victor vẫn cầu nguyện thời gian trôi qua chậm hơn, nghĩ mọi cách pha trò làm Tyler vui.
Khóe miệng Tyler cong lên thành nụ cười cưng chiều, mặc kệ cậu nói cái gì thi thoảng lại phụ họa hai câu. Một chút cũng nhìn không ra hắn đồng thời cũng đang chú ý hai tên rình coi phía sau.
Chờ đến lúc đưa Victor lên nhà, Tyler liền nói: “Gần đây chú ý an toàn, buổi tối không được ra ngoài lắc lư”
Victor ý thức được Tyler nghiêm túc, hỏi: “Có phải có chuyện gì xảy ra không?”
Tyler vươn tay nhéo cậu một cái, nói: “Em trông quá đáng yêu, ở bên ngoài bao giờ cũng sẽ dụ dỗ bướm ong, tôi sẽ rất lo lắng”
Victor đỏ mặt, cười nói: “Em, em không ra ngoài chơi, chỉ ở trong nhà và công ty thôi”
Kỳ thực Victor lén lút thề muốn làm chàng tiên ốc (2). Cậu là loại học bá ngồi rất vững, nói cách khác chính là thuộc tính trạch trong nhà, tuyệt không muốn ra ngoài chơi một mình chút nào!
Bây giờ giấc mộng lớn nhất của cậu chính là ngồi ở nhà kiếm tiền cho nam thần, kiếm cho hắn vài tỷ. Đầu tiên giúp nam thần thoát khỏi bệnh rỗng tủy sống gay go kia, sau đó bọn họ về sau sẽ chỉ đi du lịch và ăn uống vui chơi, chơi mấy chục năm sẽ làm phẫu thuật đổi thân thể, biến trẻ lại tiếp tục chơi…
Sau khi Victor đi lên, Tyler quan sát thấy hai kẻ theo đuôi kia cũng rời đi.
Bậc thầy sát thủ rất tùy ý lẩn vào trong đám người, sau đó theo dõi ngược lại, hai kẻ kia cả đoạn đường cũng không hề phát hiện ra.
Sau đó hai kẻ kia rất khéo mà hội họp với người hắn vừa mới gặp, chính là gã đàn ông đến bắt chuyện trước đó.
Lúc bọn họ nói chuyện, đặc biệt thiết lập hệ thống cách âm, người ngoài không thể nghe thấy được.
Tyler ngồi trên xe một lát, rất tự nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của gã đàn ông nọ, làm bộ như lại tình cờ gặp.
Gã đàn ông quả nhiên chú ý tới, chạy tới cẩn thận gõ gõ cửa xe, sau đó nói: “Yo, anh đẹp trai, lại gặp mặt rồi, tôi tên là Tề Huân! Trùng hợp làm sao, thực ra tôi vừa mới nhận một việc từ chỗ ông chủ, còn đang nghĩ đến anh đây. Anh có muốn đến trang web của chúng tôi hỗ trợ cùng làm video không?”
Tyler híp mắt, thuận theo câu chuyện của gã, nói: “Cậu biết phí lộ mặt của tôi ở mức nào không?”
Tề Huân nói: “Sếp bọn tôi nói hình tượng của anh cực xuất sắc, nếu như thành phẩm video sau cùng được tung ra, mỗi phút năm trăm NDT không thành vấn đề!”
…Cứ như đang nói đùa vậy, giá trị bản thân Tứ gia bây giờ, mỗi giây đều vượt xa năm trăm NDT đó có biết không?
Tyler lạnh lùng nói: “Ồ”
Tề Huân bị đông cứng đến suýt run lên một cái, vội vàng nói tiếp: “Trang web của chúng tôi tốt vô cùng, vừa bắt đầu đã có mười triệu tiền vốn đổ vào, dự định là sẽ chiếm lĩnh hết thị trường sáng tác văn học, tranh minh họa, tranh châm biếm, video…của khu vực Địa Cầu. Giờ anh không nhanh chân gia nhập về sau muốn ký kết cũng khó…”
Tyler lập tức nghĩ đến Victor, nghĩ đến nguyên nhân mấy người Tề Huân theo dõi cậu, liền cố ý nói: “Các người không phải là người đầu tiên muốn làm vậy”
Tề Huân lập tức nở nụ cười, nói: “Tôi biết anh đang nói đến ai, chẳng phải chính là cái Witkey gì gì đó sao! Kiếm tiền còn nói thứ tự trước sau ư? Chỉ có thằng đần mới nâng niu một đám thanh niên văn nghệ thối chân, bán lấy được tiền mới là thứ tốt. Tôi nói anh nè, chỗ tôi mua bán còn còn nhiều hơn cái Wiki kia, lãi mà không lỗ…”
Gã quả nhiên hiểu rất rõ Victor và trang web Wiki, trước đó cũng chỉ dán mắt vào Victor, đây không phải là sự trùng hợp.
Tyler nói: “Tôi cũng biết cậu đang nói gì. Cái gọi là mua bán chỉ lãi không lỗ, từ xưa đến nay chỉ có một, đó chính là ăn trộm tài sản của người khác”
Tề Huân hạ giọng nói: “Ôi chao, tự mình làm thì không kiếm được nhiêu, chỉ có ăn trộm mới có lãi ổn định. Anh xem ví dụ như bây giờ làm mô hình đồng nhân Tứ gia nhiều vậy, thế nhưng những đồ chính hãng kia rất mắc, cho dù không mắc thì cũng phải dùng đến tiền, có bao nhiêu người không muốn chi tiền bị dọa chạy hả? Bọn tôi đây, lại làm việc tốt, miễn phí ‘tuyên truyền’ giúp Tứ gia! Đây không phải là một việc tạo phúc cho dân chúng sao? Bọn tôi thu được một đồng doanh thu quảng cáo, phải nói là khó khăn biết bao. Có lúc vì phục chế một tấm fanart của Tứ gia, tôi ba ngày đều không có lấy một giấc ngủ ngon, phải chờ họa sĩ đưa tranh ra…”
Tyler nghĩ thầm: Ngươi làm thế nào mà sống lâu được như vậy?
Loại ngu ngốc này, nếu đổi lại ở thế giới kia của hắn, mộ chắc phải xanh cỏ cao đến bằng gã vậy rồi.
Tyler thờ ơ nói: “Khoản lợi nhuận này, các người không định trả lại chút gì cho tác giả nguyên tác ban đầu và người trao quyền sao?”
Tề Huân tức giận nói: “Dựa vào cái gì phải cho Tyler! Anh đùa tôi đấy à? Tôi vất vả khổ sở lắm mới lột được hình ảnh xuống, cắt ra đóng dấu mờ (3), thay bằng logo của mình đấy! Tôi không được kiếm một khoản phí dịch vụ à? Tứ gia kia có tiền như vậy, dựa vào cái gì còn muốn bắt nạt bách tính đầu húi cua (4) như tôi, cướp tiền của tôi?”
Tyler đánh giá gã từ trên xuống dưới: Chậc, sống không tốt sao? Mà cả ngày tìm chết trước mặt ta?
Nếu đám sâu mọt này chỉ ăn trộm vài thứ vặt vãnh thì không sao, bậc thầy sát thủ từng gặp rất nhiều kẻ như thế, căn bản khinh thường so đo với chúng —— con kiến có thể gây hại gì được cho cây cối? Chẳng qua là bò lên thân cây, ngửa đầu mong mỏi dính chút ánh sáng mà thôi.
Thế nhưng, bọn chúng đe dọa đến Victor, điều này làm cho Tyler sinh ra ý định giết người.
Chú thích:
(1) Liêu hán 撩 汉 ”: giống như liêu ca, chỉ hành vi giành được sự coi trọng của nam giới.
(2) Nguyên văn Ốc đồng hán tử “ 田螺 汉 子 ”cải biên đi từ ốc đồng cô nương, là truyện cổ tích của tỉnh Phúc Châu, gần giống với truyện Nàng tiên ốc của Việt Nam. Chỉ khác ở chỗ là người mò được nàng tiên ốc là một chàng trai chứ không phải bà lão, sau này hai người nên vợ nên chồng
(3) Nguyên văn Thủy ấn “ 水印 ”:
1. Hình mờ: hoa văn, hoạ tiết của nhà sản xuất trong một số loại giấy, có thể trông thấy khi soi giấy lên ánh sáng (watermark)
2. In nước: Phương pháp in tranh truyền thống của Trung Quốc.
3. Chỉ logo bán trong suốt, icon ở hình ảnh phòng ngừa người khác trộm tranh
(4) Nguyên văn Bình đầu bách tính “ 平 头 百姓 ”: là một thành ngữ Trung Quốc, có nguồn gốc từ hồi thứ ba “Nho lâm ngoại sử” của Ngô Kính Tử, ý chỉ bách tính bình thường
Khi đi ra cửa, có hai đứa nhỏ líu ra líu ríu chạy qua bên cạnh cậu, làm cho Victor lảo đảo một cái.
Tyler vươn tay ôm lấy Victor, cười nhạo nói: “Sao em dễ bị đẩy ngã vậy hả?”
Victor rất muốn lên án hắn “Anh lại bắt nạt em QuQ”, thế nhưng lại cảm thấy nam thần lộ ra vẻ mặt cười xấu xa đúng là đẹp trai ghê gớm! Siêu đẹp trai! Cứ mặc sức bắt nạt mình thế nào cũng được, thật là hạnh phúc quớ đi!
Nghĩ tới nghĩ lui, Victor lại vui vẻ muốn chết, nói: “Chúng ta lại tìm một bộ phim để xem đi! Hay là tùy tiện làm gì đó, cách lúc em đi làm còn chín tiếng rưỡi lận!”
Tyler buồn cười nói: “Người trẻ tuổi phải chú ý điều độ”
Ý của bậc thầy sát thủ đồ cổ là “Chú ý điều độ, không nên thức đêm chơi đùa”. Thế nhưng trong từ điển của người hiện đại Victor, tất cả ý nghĩa của “điều độ” chính là “Không nên thường xuyên làm chuyện sinh hoạt vợ chồng”.
Vì thế Victor đỏ mặt, ấp úng nói: “Em là nói buổi tối đi chơi tiếp, ý em không phải là “cái đó”, ừm, dơ lắm…”
Tyler: “…” Haizz, người trẻ tuổi ngày nay.
Hai người vừa nói xong hai câu, ở chỗ rẽ lại thấy hai nhóc gấu con ban nãy.
Gấu con A cụp lỗ tai, móc ra từ trong túi hai viên kẹo nói: “Em xin lỗi nha anh trai, vừa rồi đụng phải anh, ma ma bảo em đi xin lỗi anh”
Gấu con B lập tức lấy đi một viên kẹo trong đó, nói: “Một viên là đủ rồi, anh trai không thể ăn nhiều đâu, sẽ bị sâu răng đó!”
Sau đó gấu con B ăn luôn viên kẹo kia.
Gấu con A vừa thấy vậy, liền cất viên kẹo trong tay đi, đổi thành một viên mình không thích nhất, một lần nữa đưa tới trước mặt Victor.
Victor: “…” Nếu đổi lại là mẹ anh, mấy đứa khẳng định không cần lo lắng chuyện sâu răng đâu, bởi vì bà sẽ rất cơ trí xóa sổ sạch răng cửa của mấy đứa.
Mang theo hồi ức tuổi ấu thơ hạnh phúc, Victor cầm lấy viên kẹo sữa ăn không ngon kia.
Sau khi hai nhóc gấu con nhảy nhót rời đi, Tyler bỗng nhiên nói: “Nó nói rất đúng, không được ăn nhiều, em chỉ được ăn nửa viên thôi”
Vẻ mặt Victor mờ mịt nhìn Tyler.
Sau khi cậu chớp mắt hai lần, Tyler đã vươn tay bóc giấy gói thay cậu, sau đó tự mình nuốt kẹo…Rồi hôn lên!!
…Victor quả nhiên chỉ được ăn nửa viên kẹo.
Nhưng vẫn ngọt đến răng cũng muốn rụng!
Victor: Không! Không cần răng cửa, chỉ muốn nam thần! Có nam thần rồi thì cần chi răng nữa, hi hi hi mau tiếp tục ngọt chết em đi!
Bất ngờ không kịp phòng bị được cho kẹo, thời điểm đáy lòng Victor hò hét “Thêm một viên kẹo nữa”, Tyler lại khôi phục dáng vẻ đàng hoàng chững chạc.
Victor mỗi ngày đều bị ghẹo tới dục cầu bất mãn, nội tâm ngứa ngáy đến cào tim nạo phổi, chuẩn bị lúc về nhà khí thế bừng bừng đọc một trăm bản liêu hán (1) kinh thư!
Nhưng giờ phút này cậu vẫn vô lực phản kháng, thậm chí cách một tiếng sau mới phát hiện: Trên đầu mình vậy mà lại có một bông hoa thanh cúc lắc lư bán manh.
Victor tức giận lấy hoa nhỏ trên đỉnh đầu ném bụp xuống đất!
Cách hai giây sau, cậu bỗng ý thức rằng đây là hoa nhỏ nam thần tết, vội vã lại nghẹn ngào nhặt lại, cẩn thận thổi thổi, cất vào trong bộ sưu tập của mình.
Điểm quá đáng nhất của nam thần chính là: Mỗi lần làm chuyện xấu đều làm như không có gì xảy ra, giống như hoàn toàn không liên quan gì với hắn vậy.
Tyler sau đó liếc nhìn phát hiện hoa nhỏ trên đỉnh đầu Victor không còn, lại tiếp tục làm bộ hoàn toàn không biết chuyện này, nói: “Còn muốn chơi cái gì?”
Victor trong lòng nghĩ: Muốn tết một bông hoa ăn thịt người cắm trên đầu anh!!!
Victor ngoài miệng nói: “Nam thần nói đi đâu thì đi đó! (*^__^*)”
…
Sau đó bọn họ ngồi trên xe du lịch ngắm cảnh. Xe du lịch trong thế giới ảo bay lung tung không có mục đích. Có lúc đi vào trong dải cực quang trên bầu trời xanh bàng bạc, có khi lại xẹt qua bay là là trên mặt nước trong thành phố, gợn lên từng con sóng nhỏ lăn tăn.
Sau đó xe cập bến đỗ lại ở một phố ăn vặt rực rỡ đèn màu. Victor liếc mắt nhìn tiệm sách báo bên cạnh, rất vui vẻ nói: “Em nhìn thấy trang web của bọn em! Nam thần anh chờ chút nhé, em đi mua một tờ”
Trang web nguyên sang gọi là “Wiki” của Victor gần đây vẫn trong giai đoạn tuyên truyền, cho nên sẽ thực hiện các hoạt động như giới thiệu, đánh giá cùng tuyên truyền trên một số tờ báo.
Tyler thực ra có để ý tới mấy hoạt động này, nhưng hiện tại hắn vẫn làm bộ như hoàn toàn không hay biết —— dù sao nhìn đứa nhỏ này vui sướng chia sẻ thành tựu của mình, thậm chí ngẫu nhiên khoe khoang một chút, cũng là một việc rất đáng yêu.
Nhưng mà vào đúng lúc này, Tyler phát hiện ở góc đường có người đang nhìn trộm Victor.
Những kẻ này giống như tình cờ gặp Victor nhưng đã ngay lập tức nhận ra. Chúng khẽ thì thầm ở trong góc, tự cho là đã ẩn nấp rất tốt thảo luận một lúc.
Nhưng trước mặt bậc thầy sát thủ, bọn chúng căn bàn không có chỗ che thân.
Tyler liếc cái là nhìn ra những kẻ này có ý xấu, huống chi bọn chúng còn phân ra hai người bắt đầu lặng lẽ theo đuôi Victor.
Trong thế giới ảo, về cơ bản không thể thực hiện hành vi phạm tội, Victor sẽ không có nguy hiểm gì về an toàn bản thân. Nhưng lén lút bám đuôi sau đó rình mò, nhìn lén một vài chuyện cơ mật hoặc việc riêng tư cá nhân, lại là hành vi phạm tội mà trí tuệ nhân tạo không thể phát hiện được.
Lúc Victor mua báo về, Tyler liền nói: “Muộn rồi, tôi đưa em về”
Victor có phần mất mát, nhưng ngẫm lại ngày mai còn công việc rất rầu người, liền gật đầu.
Hai người chậm rãi lắc lư trở về, Victor vẫn cầu nguyện thời gian trôi qua chậm hơn, nghĩ mọi cách pha trò làm Tyler vui.
Khóe miệng Tyler cong lên thành nụ cười cưng chiều, mặc kệ cậu nói cái gì thi thoảng lại phụ họa hai câu. Một chút cũng nhìn không ra hắn đồng thời cũng đang chú ý hai tên rình coi phía sau.
Chờ đến lúc đưa Victor lên nhà, Tyler liền nói: “Gần đây chú ý an toàn, buổi tối không được ra ngoài lắc lư”
Victor ý thức được Tyler nghiêm túc, hỏi: “Có phải có chuyện gì xảy ra không?”
Tyler vươn tay nhéo cậu một cái, nói: “Em trông quá đáng yêu, ở bên ngoài bao giờ cũng sẽ dụ dỗ bướm ong, tôi sẽ rất lo lắng”
Victor đỏ mặt, cười nói: “Em, em không ra ngoài chơi, chỉ ở trong nhà và công ty thôi”
Kỳ thực Victor lén lút thề muốn làm chàng tiên ốc (2). Cậu là loại học bá ngồi rất vững, nói cách khác chính là thuộc tính trạch trong nhà, tuyệt không muốn ra ngoài chơi một mình chút nào!
Bây giờ giấc mộng lớn nhất của cậu chính là ngồi ở nhà kiếm tiền cho nam thần, kiếm cho hắn vài tỷ. Đầu tiên giúp nam thần thoát khỏi bệnh rỗng tủy sống gay go kia, sau đó bọn họ về sau sẽ chỉ đi du lịch và ăn uống vui chơi, chơi mấy chục năm sẽ làm phẫu thuật đổi thân thể, biến trẻ lại tiếp tục chơi…
Sau khi Victor đi lên, Tyler quan sát thấy hai kẻ theo đuôi kia cũng rời đi.
Bậc thầy sát thủ rất tùy ý lẩn vào trong đám người, sau đó theo dõi ngược lại, hai kẻ kia cả đoạn đường cũng không hề phát hiện ra.
Sau đó hai kẻ kia rất khéo mà hội họp với người hắn vừa mới gặp, chính là gã đàn ông đến bắt chuyện trước đó.
Lúc bọn họ nói chuyện, đặc biệt thiết lập hệ thống cách âm, người ngoài không thể nghe thấy được.
Tyler ngồi trên xe một lát, rất tự nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của gã đàn ông nọ, làm bộ như lại tình cờ gặp.
Gã đàn ông quả nhiên chú ý tới, chạy tới cẩn thận gõ gõ cửa xe, sau đó nói: “Yo, anh đẹp trai, lại gặp mặt rồi, tôi tên là Tề Huân! Trùng hợp làm sao, thực ra tôi vừa mới nhận một việc từ chỗ ông chủ, còn đang nghĩ đến anh đây. Anh có muốn đến trang web của chúng tôi hỗ trợ cùng làm video không?”
Tyler híp mắt, thuận theo câu chuyện của gã, nói: “Cậu biết phí lộ mặt của tôi ở mức nào không?”
Tề Huân nói: “Sếp bọn tôi nói hình tượng của anh cực xuất sắc, nếu như thành phẩm video sau cùng được tung ra, mỗi phút năm trăm NDT không thành vấn đề!”
…Cứ như đang nói đùa vậy, giá trị bản thân Tứ gia bây giờ, mỗi giây đều vượt xa năm trăm NDT đó có biết không?
Tyler lạnh lùng nói: “Ồ”
Tề Huân bị đông cứng đến suýt run lên một cái, vội vàng nói tiếp: “Trang web của chúng tôi tốt vô cùng, vừa bắt đầu đã có mười triệu tiền vốn đổ vào, dự định là sẽ chiếm lĩnh hết thị trường sáng tác văn học, tranh minh họa, tranh châm biếm, video…của khu vực Địa Cầu. Giờ anh không nhanh chân gia nhập về sau muốn ký kết cũng khó…”
Tyler lập tức nghĩ đến Victor, nghĩ đến nguyên nhân mấy người Tề Huân theo dõi cậu, liền cố ý nói: “Các người không phải là người đầu tiên muốn làm vậy”
Tề Huân lập tức nở nụ cười, nói: “Tôi biết anh đang nói đến ai, chẳng phải chính là cái Witkey gì gì đó sao! Kiếm tiền còn nói thứ tự trước sau ư? Chỉ có thằng đần mới nâng niu một đám thanh niên văn nghệ thối chân, bán lấy được tiền mới là thứ tốt. Tôi nói anh nè, chỗ tôi mua bán còn còn nhiều hơn cái Wiki kia, lãi mà không lỗ…”
Gã quả nhiên hiểu rất rõ Victor và trang web Wiki, trước đó cũng chỉ dán mắt vào Victor, đây không phải là sự trùng hợp.
Tyler nói: “Tôi cũng biết cậu đang nói gì. Cái gọi là mua bán chỉ lãi không lỗ, từ xưa đến nay chỉ có một, đó chính là ăn trộm tài sản của người khác”
Tề Huân hạ giọng nói: “Ôi chao, tự mình làm thì không kiếm được nhiêu, chỉ có ăn trộm mới có lãi ổn định. Anh xem ví dụ như bây giờ làm mô hình đồng nhân Tứ gia nhiều vậy, thế nhưng những đồ chính hãng kia rất mắc, cho dù không mắc thì cũng phải dùng đến tiền, có bao nhiêu người không muốn chi tiền bị dọa chạy hả? Bọn tôi đây, lại làm việc tốt, miễn phí ‘tuyên truyền’ giúp Tứ gia! Đây không phải là một việc tạo phúc cho dân chúng sao? Bọn tôi thu được một đồng doanh thu quảng cáo, phải nói là khó khăn biết bao. Có lúc vì phục chế một tấm fanart của Tứ gia, tôi ba ngày đều không có lấy một giấc ngủ ngon, phải chờ họa sĩ đưa tranh ra…”
Tyler nghĩ thầm: Ngươi làm thế nào mà sống lâu được như vậy?
Loại ngu ngốc này, nếu đổi lại ở thế giới kia của hắn, mộ chắc phải xanh cỏ cao đến bằng gã vậy rồi.
Tyler thờ ơ nói: “Khoản lợi nhuận này, các người không định trả lại chút gì cho tác giả nguyên tác ban đầu và người trao quyền sao?”
Tề Huân tức giận nói: “Dựa vào cái gì phải cho Tyler! Anh đùa tôi đấy à? Tôi vất vả khổ sở lắm mới lột được hình ảnh xuống, cắt ra đóng dấu mờ (3), thay bằng logo của mình đấy! Tôi không được kiếm một khoản phí dịch vụ à? Tứ gia kia có tiền như vậy, dựa vào cái gì còn muốn bắt nạt bách tính đầu húi cua (4) như tôi, cướp tiền của tôi?”
Tyler đánh giá gã từ trên xuống dưới: Chậc, sống không tốt sao? Mà cả ngày tìm chết trước mặt ta?
Nếu đám sâu mọt này chỉ ăn trộm vài thứ vặt vãnh thì không sao, bậc thầy sát thủ từng gặp rất nhiều kẻ như thế, căn bản khinh thường so đo với chúng —— con kiến có thể gây hại gì được cho cây cối? Chẳng qua là bò lên thân cây, ngửa đầu mong mỏi dính chút ánh sáng mà thôi.
Thế nhưng, bọn chúng đe dọa đến Victor, điều này làm cho Tyler sinh ra ý định giết người.
Chú thích:
(1) Liêu hán 撩 汉 ”: giống như liêu ca, chỉ hành vi giành được sự coi trọng của nam giới.
(2) Nguyên văn Ốc đồng hán tử “ 田螺 汉 子 ”cải biên đi từ ốc đồng cô nương, là truyện cổ tích của tỉnh Phúc Châu, gần giống với truyện Nàng tiên ốc của Việt Nam. Chỉ khác ở chỗ là người mò được nàng tiên ốc là một chàng trai chứ không phải bà lão, sau này hai người nên vợ nên chồng
(3) Nguyên văn Thủy ấn “ 水印 ”:
1. Hình mờ: hoa văn, hoạ tiết của nhà sản xuất trong một số loại giấy, có thể trông thấy khi soi giấy lên ánh sáng (watermark)
2. In nước: Phương pháp in tranh truyền thống của Trung Quốc.
3. Chỉ logo bán trong suốt, icon ở hình ảnh phòng ngừa người khác trộm tranh
(4) Nguyên văn Bình đầu bách tính “ 平 头 百姓 ”: là một thành ngữ Trung Quốc, có nguồn gốc từ hồi thứ ba “Nho lâm ngoại sử” của Ngô Kính Tử, ý chỉ bách tính bình thường
/157
|