Đại diễn thiên cơ quyết của Lâm Hi Đường vô cùng ảo diệu, một trong những công hiệu của nó là dẫn đường kích thích tiềm lực tu luyện của nhân tộc. Một vài người có thiên phú siêu trác bình thường dưới đại diễn thiên cơ quyết kích thích sẽ sản sinh dị tượng. Những dị tượng này chia làm năm cấp, tỏa sáng lấp lánh là mức thấp nhất, nói lên có tiềm chất tu luyện ra nguyên lực mà thôi. Cao cấp nhất là hình thành cột sáng hơn nữa quanh cột sáng có dị tướng quấn quanh ý nghĩa chúng tinh phủng nguyệt, hơn nữa những dị tướng này cũng giúp dự đoán thiên phú tương lai của người này. Thiên phú cấp 2 chỉ có cột sáng mà không có dị tướng, cấp 3 thì ánh sáng nóng rực như lửa lớn hừng hực, cấp 4 thì chỉ lóng lánh sáng ngời. Thật ra ở trên cấp 1 còn có siêu cấp, đó mới thật sự là bậc đại tài thiên tư xuất chúng, dị tướng xuất hiện hoặc là núi đồng sông lớn hoặc có dị thú trân cầm sống động như thật.
Cột sáng trong màn đêm tuy màu hồng thuộc về thiên tư cấp 1 nhưng cho dù như thế số người có thiên tư cấp 1 ở đế quốc cũng là một trong trăm ngàn, mỗi người như này đều được đế quốc bồi dưỡng tỉ mỉ, tương lai sẽ trở thành cột trụ trong quân phương. Quang trụ hồng sắc như một cái tát đau rát trên mặt Cổ Thác Hải.
"Đến xem xem!" Lâm Hi Đường không đợi thuyền chuyển hướng mà trực tiếp nhảy xuống từ độ cao mấy trăm mét.
Mười vệ sĩ võ trang toàn thân cũng nhảy xuống theo sát Lâm Hi Đường. Cổ Thác Hải thì hận hận vỗ khung cửa sổ bên dưới nhưng cũng đi theo.
Biến dị của bé trai rõ ràng dọa sẽ những đứa trẻ kia nhưng là bé gái chỉ khẽ ngẩn ngơ rồi phát hiện sức mình lớn hơn nên lại chạy đi tìm viên đá to hơn ra sức kéo đến.
Bé trai khẽ rên rỉ mơ hồ xoay người lại. Bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một dày quân ủng da hoẵng. Đôi giày không thật sự chạm đất mà trôi nổi trên không cách đất mấy centimet, một lực trường vô hình lặng lẽ khuếch tán đẩy xa bùn đất và rác rưởi khỏi đôi giày.
Bé gái kinh hãi dừng bước nhìn vào nam nhân tóc bác xuất hiện không biết từ khi nào. Nàng trợn to tròng mắt xinh đẹp vô tội biểu lộ dáng vẻ thuần khiết đồng thời nhanh chóng hạ viên đá to trong tay xuống. Toàn thân nàng tỏa sáng nhưng chính nàng cũng không để ý đến máu và đất bẩn trên bàn tay đã bị đẩy văng. Nhưng là nam nhân tóc bạc không chút liếc mắt để ý đến nàng.
Lâm Hi Đường nhíu mày nhìn những vết thương trên người bé trai, có những chỗ đã chạm đến nội tạng, thương thế còn nặng hơn tưởng tượng của hắn. Hắn vung tay lên, không trung xuất hiện một mảnh vụ sáng rồi rơi xuống từng giọt mưa sáng lên người bé trai, tan biến vào da thịt nó. Những giọt mưa này chứa nguyên lực to lớn, vết thương trên người bé trai nhanh chóng lành lại, hắn khẽ rên rỉ chầm chậm mở mắt ra hoàn toàn tỉnh lại.
Ngay khi mới thanh tỉnh, thứ đầu tiên bé trai thấy là gương mặt kiên định uy nghiêm của nam nhân tóc bạc. Hắn nhất thời không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng bản năng không cam nằm mềm yếu trên đất thúc giục hắn giãy dụa đứng lên. Hắn nhìn ngang ngó dọc nhìn thấy đám trẻ lập tức nhớ tới chuyện lúc trước, sắc mặt biến đổi.
Lâm Hi Đường thuận theo ánh mắt bé trai nhìn đến những đứa trẻ bên cạnh và những giấu vết đánh lộn còn mới xung quanh lập tức hiểu ra vì sao bé trai lại biến thành bộ dáng như này. Những chuyện như này ở khu rác rưởi là chuyện thường thấy. Lâm Hi Đường thu lại ánh mắt, hắn ôn hòa nói với bé trai: "Đến đây, đưa tay cho ta. Con tên là gì?"
Bé trai có chút rụt rè thật không dễ mới thu được chút dũng cảm nhẹ giọng nói: "Thiên… Thiên Dạ." Nhưng là bàn tay nhỏ của hắn vươn được một nửa rồi chập chừng không dám tiến tiếp. Bàn tay nhỏ đó bám đầy bụi bẩn, dù cho vết thương đã không còn chảy máu nhưng bùn máu và vết bẩn vẫn còn bám lại. Dù cho thế nào hắn cũng không dám đưa bàn tay đó tới bàn tay không dính chút bụi của nam nhân tóc bạc. Dù cho trong mắt tiểu Thiên Dạ, bàn tay to lớn trước mắt hắn là nơi duy nhất trên thế giới hắn cảm giác được ấm áp.
Lâm Hi Đường cười cổ vũ: "Không sao đâu, đưa tay cho ta."
Cổ Thác Hải lúc này cũng từ trên trời hạ xuống, bình thường bộ dáng hắn vô cùng ôn hòa nhưng nhìn thấy Thiên Dạ thương tích khắp người cũng không khỏi giận dữ hừ lạnh nhìn đám trẻ xung quanh. Đám trẻ đều lộ vẻ sợ hãi khẽ chen tụm lại với nhau nhưng mười tên hộ vệ khóa chặt khu vực này, chúng không dám chạy trốn.
Lâm Hi Đường khẽ cúi mình vươn tay ra bình tĩnh chờ đợi. Dưới ánh mắt thâm thúy bình tĩnh đó, Thiên Dạ cuối cùng cũng đủ dũng cảm đưa tay đến bàn tay ấm áp khô ráo tràn đầy lực lượng kia. Lâm Hi Đường nhè nhẹ nắm chặt bàn tay còn không bằng một nửa bàn tay hắn nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ. Cổ Thác Hải cũng nhìn Thiên Dạ rồi đột nhiên nhíu chặt đôi mi như có suy nghĩ.
Lâm Hi Đường khẽ kêu một tiếng cũng mở mắt ra. Hắn đánh giá trên dưới Thiên Dạ rồi vén áo bé trai lên, ánh mắt lập tức đầy ngưng trọng. Trên bộ ngực gầy trơ xương của Thiên Dạ có một vết sẹo thật lớn, từ dưới buồng tim nửa tấc cho đến tận dạ dày. Chỉ nhìn dấu vết xấu xí này cũng biết là một vết thương khủng bố rách bụng. Nhưng là Thiên Dạ mới bao nhiêu tuổi chứ? Sao hắn có thể sống tiếp chứ?
Chính trong chốc lát này, Lâm Hi Đường đứng thẳng lên nói: "Thác Hải huynh, ngươi tinh thông y đạo giúp ta xem xem."
Cổ Thác Hải một lời không nói đi đến trước người Thiên Dạ, hắn cũng không để ý đến dơ bẩn vươn tay ra sờ soạng khắp người bé trai. Đôi tay to lớn của hắn sờ đến đâu bé trai như cảm thấy kim châm nóng hồng châm đến đó vậy nhưng là hắn cắn chặt răng một tiếng kêu rên cũng không thốt lên.
Trong mắt Cổ Thác Hải lóe lên tia kinh ngạc khen: "Còn nhỏ như vậy đã chịu đựng tốt thế rồi, khá đấy!"
Hắn đứng lên nói với Lâm Hi Đường: "Đứa bé này vốn thiên tư cấp 1 nhưng là bị thương quá nặng hủy đi căn cơ. Không chỉ như vậy ta còn hoải nghi trong thân thể đứa bé có thể có một viên nguyên lực kết tinh."
Lâm Hi Đường lập tức nghĩ đến một từ cấm kỵ, cướp đoạt nguyên lực! Hắn khẽ hé mắt điềm nhiên nói: "Ngươi nói là…"
Cổ Thác Hải ngưng trọng nói: "Không, đây chỉ là suy đoán của ta mà thôi. Ngài cũng biết chuyện này là cấm kị. Nhưng là hắn bị thương đã nhiều năm, ít nhất khi bị thương còn chưa đến ba tuổi. Hiện tại ngài cũng thấy đấy, thương nặng ảnh hưởng đến căn cơ, dù thiên phú cao thì cũng không còn là cấp 1 nữa."
Thiên Dạ thương cũ trầm trọng còn có thể tỏa ra cột sáng hồng ý nghĩa thiên phú của hắn thực chất là siêu cấp! Nhưng hiện tại tổng hợp với tình huống thân thể thì miễn cưỡng chỉ là cấp 4 mà thôi… Thiên phú như này chỉ cao hơn người bình thường mà thôi, căn bản không chút giá trị đối với đại nhân vật quân phương như bọn họ hơn nữa trên người Thiên Dạ có ẩn hoạn, cũng không biết có thể chịu được huấn luyện tàn khốc không nữa.
Cổ Thác Hải vô cùng thương tiếc thở dài một hơi. Lâm Hi Đường nhìn vào Thiên Dạ nhỏ bé, đứa bé thì ngẩng đầu nhìn hắn, có lẽ tia ấm áp từ lòng bàn tay hắn còn chưa tan nên đứa bé đầy ỷ lại lưu luyến nhìn hắn.
Lâm Hi Đường khẽ cảm động chậm rãi nói: "Có thể gặp nhau là có duyên phận. Như vậy đi ta mang ngươi đi còn sau này như nào thì do ngươi chọn."
Hắn lấy ra mấy ngọc bài trơn bóng bên trên có chữ viết đưa cho Thiên Dạ chọn. Thiên Dạ do dự một chút rồi chọn khối ngọc ở giữa, bên trên có hai chữ nhưng hắn không biết. Cổ Thác Hải thì khác, hắn nhận ra nên chỉ khẽ thở dài lắc lắc đầu.
Lâm Hi Đường thì khe khẽ nói cho Thiên Dạ nghe, "Hoàng Tuyền". Sau đó hắn thu lại khối ngọc bài sờ sờ đầu đứa trẻ hỏi: "Con họ gì?"
"Con… con không có họ. Con tên là Thiên Dạ."
Lâm Hi Đường gật đầu ôn hòa nói: "Được, nếu như sau này con còn sống từ chỗ kia trở về thì có thể dùng họ của ta, họ Lâm!"
Thiên Dạ cũng không hiểu rõ Lâm Hi Đường nói gì chỉ lờ mờ nghe lên.
Lâm Hi Đường cũng không cần hiện tại hắn hiểu nên quay đầu lại ra lệnh: "Đưa nó lên 'thanh điểu', tắm rửa trị thương, thay trang phục và làm thức ăn cho nó."
Sau khi ra lệnh, Lâm Hi Đường và Cổ Thác Hải chậm rãi bay lên dần dần bay hướng phi thuyền lơ lửng trên không. Đám trẻ xung quanh đợi thật lâu cũng chứng kiến tất cả, tuy chúng không hoàn toàn nghe hiểu nhưng những từ như tắm rửa, cho ăn, trang phục vô cùng dụ hoặc luẩn quẩn quanh đầu chúng.
Nhìn thấy đám vệ sĩ chuẩn bị mang Thiên Dạ đi, đứa trẻ cầm đầu đột nhiên xông đến hét lớn: "Mang ta đi! Mang ta đi! Ta cũng muốn ăn, muốn tắm rửa!"
Hắn định ôm bắp đùi vệ sĩ lại vươn tay đi kéo Thiên Dạ, như muốn kéo Thiên Dạ ra khỏi ngực vệ sĩ.
Đứa trẻ cầm đầu vừa kéo chân Thiên Dạ vừa la lớn: "Đây là vị trí của ta! Ngươi là cái gì chứ? Các ngươi đi qua đánh chết con chó này cho ta! Hắn vừa rồi dám đập đầu ta! Thức ăn bên trên đều là của ta!"
Đứa trẻ kia ra tay còn hung ác hơn trước, chuyên nắm vào vết thương của Thiên Dạ. Trong bãi rác này chỉ có một quy tắc sinh tồn, giết hắn ngươi sẽ đạt được tất cả của hắn. Vài vệ sĩ khôi ngô như núi không động chút nào mặc cho đứa bé kia náo loạn. Bé gái thấy vậy lại khe khẽ chuyển đi.
Cho đến khi Thiên Dạ bị kéo đến mặt nhỏ nhăn nhó đau đớn, đội trưởng vệ đội mới lạnh lùng nói: "Được rồi, như này thì Thác Hải tiên sinh cũng không thể nói gì."
Đội trưởng tiếng nói vừa dứt, vệ sĩ ôm lấy Thiên Dạ vốn nét mặt đờ đẫn đột nhiên hóa thành hung dữ, hung hăng đạp một cái đá đứa bé cầm đầu kia lên cao mấy chục mét! Một cước này ẩn chứa nguyên lực mãnh liệt, đứa bé kia sau khi bay lên không đột nhiên nổ tung thành huyết vụ!
Một vệ sĩ khác thì cười gằn tiến lên một bước, một chân dậm mạnh nói: "Một đám xấu xa ngu xuẩn, dám quấy rầy chuyện của Lâm soái!"
Trên mặt đất đột nhiên hình thành một cơn sóng lấy hắn làm trung tâm nhanh chóng lan đi tứ phía. Những đứa trẻ còn lại đều bị ảnh hưởng, từng đứa đột nhiên bị lực lớn hất văng lên trời, máu tươi phun loạn xương cốt toàn thân vỡ nát nháy mắt vặn vẹo không thành hình!
Dư âm cũng lướt qua đội trưởng và những vệ sĩ khác nhưng bọn họ đứng im bất động như không việc gì đón nhận. Bé gái thì như kỳ tích không bị lan đến. Ngay khi đội trưởng nói câu kia, những đứa trẻ khác còn đang ngây ngốc thì nàng đã liều mạng trốn, quay đầu lại chạy thật nhanh! Vì vậy nàng như kỳ tích thoát khỏi cơn chấn động!
Thấy có một bé gái chạy thoát, vệ sĩ kia không khỏi đỏ mặt định dậm chân cái nữa! Vừa rồi hắn mới dùng ba phần lực mà thôi nhưng đội trưởng đột nhiên vươn tay ra ngăn vai hắn. Đội trưởng lắng tai như nghe gì đó sau đó gật gật đầu rồi ôm lấy Thiên Dạ đồng thời đặt bàn tay nhỏ nhắn của hắn lên cò súng.
Đội trưởng ngắm chuẩn súng vào bé gái rồi nói với Thiên Dạ: "Con bé ấy mấy lần muốn giết ngươi. Mau kéo cò súng về sau, ầm một tiếng, con bé ấy sẽ chết!"
Ngón tay nhỏ nhắn của Thiên Dạ nắm chặt cò súng nhìn bóng dáng nho nhỏ chạy trốn phía xa, hắn biết chỉ cần hắn khẽ kéo, trên người nàng sẽ có thêm một hố máu. Hắn vẫn vô cùng an tĩnh, tròng mắt ngăm đen nhìn thẳng phía trước nhưng cuối cùng tiểu Thiên Dạ lắc lắc đầu, buông bỏ cò súng.
Trên thuyền, Cổ Thác Hải cười không ngừng nói: "Quả nhiên đúng như ta đoán, ha ha! Họ Lâm kia, khó có lần ngươi cược thua a! Tới tới, nguyện cược chịu thua, mau lấy 'thủy sắc yên hoa' của ngươi ra cho ta! Mau lấy ra nào!"
Lâm Hi Đường vẫn nhàn nhạt khẽ cười, hai mắt từ đầu đến cuối thanh tĩnh như nước như thể có thể phản ánh vạn vật thế gian vậy, nhưng là nó không phản ánh được chính nó…
Đám vệ sĩ đưa Thiên Dạ lên thuyền. Phi thuyền từ từ chuyển hướng chìm vào ánh sáng mặt trăng đỏ dần tan biến nơi chân trời. Còn về bãi trác này cùng với bé gái liều mạng chạy trốn thì tiếp tục bị lãng quên như thể đại lục bị lãng quên dưới chân họ vậy.
Cột sáng trong màn đêm tuy màu hồng thuộc về thiên tư cấp 1 nhưng cho dù như thế số người có thiên tư cấp 1 ở đế quốc cũng là một trong trăm ngàn, mỗi người như này đều được đế quốc bồi dưỡng tỉ mỉ, tương lai sẽ trở thành cột trụ trong quân phương. Quang trụ hồng sắc như một cái tát đau rát trên mặt Cổ Thác Hải.
"Đến xem xem!" Lâm Hi Đường không đợi thuyền chuyển hướng mà trực tiếp nhảy xuống từ độ cao mấy trăm mét.
Mười vệ sĩ võ trang toàn thân cũng nhảy xuống theo sát Lâm Hi Đường. Cổ Thác Hải thì hận hận vỗ khung cửa sổ bên dưới nhưng cũng đi theo.
Biến dị của bé trai rõ ràng dọa sẽ những đứa trẻ kia nhưng là bé gái chỉ khẽ ngẩn ngơ rồi phát hiện sức mình lớn hơn nên lại chạy đi tìm viên đá to hơn ra sức kéo đến.
Bé trai khẽ rên rỉ mơ hồ xoay người lại. Bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một dày quân ủng da hoẵng. Đôi giày không thật sự chạm đất mà trôi nổi trên không cách đất mấy centimet, một lực trường vô hình lặng lẽ khuếch tán đẩy xa bùn đất và rác rưởi khỏi đôi giày.
Bé gái kinh hãi dừng bước nhìn vào nam nhân tóc bác xuất hiện không biết từ khi nào. Nàng trợn to tròng mắt xinh đẹp vô tội biểu lộ dáng vẻ thuần khiết đồng thời nhanh chóng hạ viên đá to trong tay xuống. Toàn thân nàng tỏa sáng nhưng chính nàng cũng không để ý đến máu và đất bẩn trên bàn tay đã bị đẩy văng. Nhưng là nam nhân tóc bạc không chút liếc mắt để ý đến nàng.
Lâm Hi Đường nhíu mày nhìn những vết thương trên người bé trai, có những chỗ đã chạm đến nội tạng, thương thế còn nặng hơn tưởng tượng của hắn. Hắn vung tay lên, không trung xuất hiện một mảnh vụ sáng rồi rơi xuống từng giọt mưa sáng lên người bé trai, tan biến vào da thịt nó. Những giọt mưa này chứa nguyên lực to lớn, vết thương trên người bé trai nhanh chóng lành lại, hắn khẽ rên rỉ chầm chậm mở mắt ra hoàn toàn tỉnh lại.
Ngay khi mới thanh tỉnh, thứ đầu tiên bé trai thấy là gương mặt kiên định uy nghiêm của nam nhân tóc bạc. Hắn nhất thời không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng bản năng không cam nằm mềm yếu trên đất thúc giục hắn giãy dụa đứng lên. Hắn nhìn ngang ngó dọc nhìn thấy đám trẻ lập tức nhớ tới chuyện lúc trước, sắc mặt biến đổi.
Lâm Hi Đường thuận theo ánh mắt bé trai nhìn đến những đứa trẻ bên cạnh và những giấu vết đánh lộn còn mới xung quanh lập tức hiểu ra vì sao bé trai lại biến thành bộ dáng như này. Những chuyện như này ở khu rác rưởi là chuyện thường thấy. Lâm Hi Đường thu lại ánh mắt, hắn ôn hòa nói với bé trai: "Đến đây, đưa tay cho ta. Con tên là gì?"
Bé trai có chút rụt rè thật không dễ mới thu được chút dũng cảm nhẹ giọng nói: "Thiên… Thiên Dạ." Nhưng là bàn tay nhỏ của hắn vươn được một nửa rồi chập chừng không dám tiến tiếp. Bàn tay nhỏ đó bám đầy bụi bẩn, dù cho vết thương đã không còn chảy máu nhưng bùn máu và vết bẩn vẫn còn bám lại. Dù cho thế nào hắn cũng không dám đưa bàn tay đó tới bàn tay không dính chút bụi của nam nhân tóc bạc. Dù cho trong mắt tiểu Thiên Dạ, bàn tay to lớn trước mắt hắn là nơi duy nhất trên thế giới hắn cảm giác được ấm áp.
Lâm Hi Đường cười cổ vũ: "Không sao đâu, đưa tay cho ta."
Cổ Thác Hải lúc này cũng từ trên trời hạ xuống, bình thường bộ dáng hắn vô cùng ôn hòa nhưng nhìn thấy Thiên Dạ thương tích khắp người cũng không khỏi giận dữ hừ lạnh nhìn đám trẻ xung quanh. Đám trẻ đều lộ vẻ sợ hãi khẽ chen tụm lại với nhau nhưng mười tên hộ vệ khóa chặt khu vực này, chúng không dám chạy trốn.
Lâm Hi Đường khẽ cúi mình vươn tay ra bình tĩnh chờ đợi. Dưới ánh mắt thâm thúy bình tĩnh đó, Thiên Dạ cuối cùng cũng đủ dũng cảm đưa tay đến bàn tay ấm áp khô ráo tràn đầy lực lượng kia. Lâm Hi Đường nhè nhẹ nắm chặt bàn tay còn không bằng một nửa bàn tay hắn nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ. Cổ Thác Hải cũng nhìn Thiên Dạ rồi đột nhiên nhíu chặt đôi mi như có suy nghĩ.
Lâm Hi Đường khẽ kêu một tiếng cũng mở mắt ra. Hắn đánh giá trên dưới Thiên Dạ rồi vén áo bé trai lên, ánh mắt lập tức đầy ngưng trọng. Trên bộ ngực gầy trơ xương của Thiên Dạ có một vết sẹo thật lớn, từ dưới buồng tim nửa tấc cho đến tận dạ dày. Chỉ nhìn dấu vết xấu xí này cũng biết là một vết thương khủng bố rách bụng. Nhưng là Thiên Dạ mới bao nhiêu tuổi chứ? Sao hắn có thể sống tiếp chứ?
Chính trong chốc lát này, Lâm Hi Đường đứng thẳng lên nói: "Thác Hải huynh, ngươi tinh thông y đạo giúp ta xem xem."
Cổ Thác Hải một lời không nói đi đến trước người Thiên Dạ, hắn cũng không để ý đến dơ bẩn vươn tay ra sờ soạng khắp người bé trai. Đôi tay to lớn của hắn sờ đến đâu bé trai như cảm thấy kim châm nóng hồng châm đến đó vậy nhưng là hắn cắn chặt răng một tiếng kêu rên cũng không thốt lên.
Trong mắt Cổ Thác Hải lóe lên tia kinh ngạc khen: "Còn nhỏ như vậy đã chịu đựng tốt thế rồi, khá đấy!"
Hắn đứng lên nói với Lâm Hi Đường: "Đứa bé này vốn thiên tư cấp 1 nhưng là bị thương quá nặng hủy đi căn cơ. Không chỉ như vậy ta còn hoải nghi trong thân thể đứa bé có thể có một viên nguyên lực kết tinh."
Lâm Hi Đường lập tức nghĩ đến một từ cấm kỵ, cướp đoạt nguyên lực! Hắn khẽ hé mắt điềm nhiên nói: "Ngươi nói là…"
Cổ Thác Hải ngưng trọng nói: "Không, đây chỉ là suy đoán của ta mà thôi. Ngài cũng biết chuyện này là cấm kị. Nhưng là hắn bị thương đã nhiều năm, ít nhất khi bị thương còn chưa đến ba tuổi. Hiện tại ngài cũng thấy đấy, thương nặng ảnh hưởng đến căn cơ, dù thiên phú cao thì cũng không còn là cấp 1 nữa."
Thiên Dạ thương cũ trầm trọng còn có thể tỏa ra cột sáng hồng ý nghĩa thiên phú của hắn thực chất là siêu cấp! Nhưng hiện tại tổng hợp với tình huống thân thể thì miễn cưỡng chỉ là cấp 4 mà thôi… Thiên phú như này chỉ cao hơn người bình thường mà thôi, căn bản không chút giá trị đối với đại nhân vật quân phương như bọn họ hơn nữa trên người Thiên Dạ có ẩn hoạn, cũng không biết có thể chịu được huấn luyện tàn khốc không nữa.
Cổ Thác Hải vô cùng thương tiếc thở dài một hơi. Lâm Hi Đường nhìn vào Thiên Dạ nhỏ bé, đứa bé thì ngẩng đầu nhìn hắn, có lẽ tia ấm áp từ lòng bàn tay hắn còn chưa tan nên đứa bé đầy ỷ lại lưu luyến nhìn hắn.
Lâm Hi Đường khẽ cảm động chậm rãi nói: "Có thể gặp nhau là có duyên phận. Như vậy đi ta mang ngươi đi còn sau này như nào thì do ngươi chọn."
Hắn lấy ra mấy ngọc bài trơn bóng bên trên có chữ viết đưa cho Thiên Dạ chọn. Thiên Dạ do dự một chút rồi chọn khối ngọc ở giữa, bên trên có hai chữ nhưng hắn không biết. Cổ Thác Hải thì khác, hắn nhận ra nên chỉ khẽ thở dài lắc lắc đầu.
Lâm Hi Đường thì khe khẽ nói cho Thiên Dạ nghe, "Hoàng Tuyền". Sau đó hắn thu lại khối ngọc bài sờ sờ đầu đứa trẻ hỏi: "Con họ gì?"
"Con… con không có họ. Con tên là Thiên Dạ."
Lâm Hi Đường gật đầu ôn hòa nói: "Được, nếu như sau này con còn sống từ chỗ kia trở về thì có thể dùng họ của ta, họ Lâm!"
Thiên Dạ cũng không hiểu rõ Lâm Hi Đường nói gì chỉ lờ mờ nghe lên.
Lâm Hi Đường cũng không cần hiện tại hắn hiểu nên quay đầu lại ra lệnh: "Đưa nó lên 'thanh điểu', tắm rửa trị thương, thay trang phục và làm thức ăn cho nó."
Sau khi ra lệnh, Lâm Hi Đường và Cổ Thác Hải chậm rãi bay lên dần dần bay hướng phi thuyền lơ lửng trên không. Đám trẻ xung quanh đợi thật lâu cũng chứng kiến tất cả, tuy chúng không hoàn toàn nghe hiểu nhưng những từ như tắm rửa, cho ăn, trang phục vô cùng dụ hoặc luẩn quẩn quanh đầu chúng.
Nhìn thấy đám vệ sĩ chuẩn bị mang Thiên Dạ đi, đứa trẻ cầm đầu đột nhiên xông đến hét lớn: "Mang ta đi! Mang ta đi! Ta cũng muốn ăn, muốn tắm rửa!"
Hắn định ôm bắp đùi vệ sĩ lại vươn tay đi kéo Thiên Dạ, như muốn kéo Thiên Dạ ra khỏi ngực vệ sĩ.
Đứa trẻ cầm đầu vừa kéo chân Thiên Dạ vừa la lớn: "Đây là vị trí của ta! Ngươi là cái gì chứ? Các ngươi đi qua đánh chết con chó này cho ta! Hắn vừa rồi dám đập đầu ta! Thức ăn bên trên đều là của ta!"
Đứa trẻ kia ra tay còn hung ác hơn trước, chuyên nắm vào vết thương của Thiên Dạ. Trong bãi rác này chỉ có một quy tắc sinh tồn, giết hắn ngươi sẽ đạt được tất cả của hắn. Vài vệ sĩ khôi ngô như núi không động chút nào mặc cho đứa bé kia náo loạn. Bé gái thấy vậy lại khe khẽ chuyển đi.
Cho đến khi Thiên Dạ bị kéo đến mặt nhỏ nhăn nhó đau đớn, đội trưởng vệ đội mới lạnh lùng nói: "Được rồi, như này thì Thác Hải tiên sinh cũng không thể nói gì."
Đội trưởng tiếng nói vừa dứt, vệ sĩ ôm lấy Thiên Dạ vốn nét mặt đờ đẫn đột nhiên hóa thành hung dữ, hung hăng đạp một cái đá đứa bé cầm đầu kia lên cao mấy chục mét! Một cước này ẩn chứa nguyên lực mãnh liệt, đứa bé kia sau khi bay lên không đột nhiên nổ tung thành huyết vụ!
Một vệ sĩ khác thì cười gằn tiến lên một bước, một chân dậm mạnh nói: "Một đám xấu xa ngu xuẩn, dám quấy rầy chuyện của Lâm soái!"
Trên mặt đất đột nhiên hình thành một cơn sóng lấy hắn làm trung tâm nhanh chóng lan đi tứ phía. Những đứa trẻ còn lại đều bị ảnh hưởng, từng đứa đột nhiên bị lực lớn hất văng lên trời, máu tươi phun loạn xương cốt toàn thân vỡ nát nháy mắt vặn vẹo không thành hình!
Dư âm cũng lướt qua đội trưởng và những vệ sĩ khác nhưng bọn họ đứng im bất động như không việc gì đón nhận. Bé gái thì như kỳ tích không bị lan đến. Ngay khi đội trưởng nói câu kia, những đứa trẻ khác còn đang ngây ngốc thì nàng đã liều mạng trốn, quay đầu lại chạy thật nhanh! Vì vậy nàng như kỳ tích thoát khỏi cơn chấn động!
Thấy có một bé gái chạy thoát, vệ sĩ kia không khỏi đỏ mặt định dậm chân cái nữa! Vừa rồi hắn mới dùng ba phần lực mà thôi nhưng đội trưởng đột nhiên vươn tay ra ngăn vai hắn. Đội trưởng lắng tai như nghe gì đó sau đó gật gật đầu rồi ôm lấy Thiên Dạ đồng thời đặt bàn tay nhỏ nhắn của hắn lên cò súng.
Đội trưởng ngắm chuẩn súng vào bé gái rồi nói với Thiên Dạ: "Con bé ấy mấy lần muốn giết ngươi. Mau kéo cò súng về sau, ầm một tiếng, con bé ấy sẽ chết!"
Ngón tay nhỏ nhắn của Thiên Dạ nắm chặt cò súng nhìn bóng dáng nho nhỏ chạy trốn phía xa, hắn biết chỉ cần hắn khẽ kéo, trên người nàng sẽ có thêm một hố máu. Hắn vẫn vô cùng an tĩnh, tròng mắt ngăm đen nhìn thẳng phía trước nhưng cuối cùng tiểu Thiên Dạ lắc lắc đầu, buông bỏ cò súng.
Trên thuyền, Cổ Thác Hải cười không ngừng nói: "Quả nhiên đúng như ta đoán, ha ha! Họ Lâm kia, khó có lần ngươi cược thua a! Tới tới, nguyện cược chịu thua, mau lấy 'thủy sắc yên hoa' của ngươi ra cho ta! Mau lấy ra nào!"
Lâm Hi Đường vẫn nhàn nhạt khẽ cười, hai mắt từ đầu đến cuối thanh tĩnh như nước như thể có thể phản ánh vạn vật thế gian vậy, nhưng là nó không phản ánh được chính nó…
Đám vệ sĩ đưa Thiên Dạ lên thuyền. Phi thuyền từ từ chuyển hướng chìm vào ánh sáng mặt trăng đỏ dần tan biến nơi chân trời. Còn về bãi trác này cùng với bé gái liều mạng chạy trốn thì tiếp tục bị lãng quên như thể đại lục bị lãng quên dưới chân họ vậy.
/19
|