Hai ngày sau, Trần Vũ dưới sự chỉ huy của Đinh Cửu Huy đến trước một tòa tiểu viện thuộc ngoại môn của Bắc Giác.
Ở cửa ra vào trước sân, có hai tên đệ tử ngoại môn đang đùa giỡn, trêu ghẹo nhau, trông có chút giống hộ vệ vậy.
- Người tới rồi Đinh sư huynh.
Hai tên đệ tử ngoại môn vội vàng đứng dậy chào hỏi Đinh Cửu Huy.
- Vị này là…?
Một trong hai tên đệ tử ngoại môn nhìn về phía Trần Vũ.
Trong vòng tròn của đệ tử thâm niên thì Trần Vũ là một gương mặt xa lạ, đây là lần đầu tiên hắn tham gia Giao Lưu Hội.
- Ồ! Ngươi chính là kẻ ăn bám Trần... Trần Vũ?
Một tên đệ tử ngoại môn khác vậy mà nhận ra Trần Vũ nói.
- Ta kháo! Hắn chính là Trần Vũ? Cái tên tiểu bạch kiểm lừa được Mục Tuyết Tình? Ta nhìn bộ dạng này của hắn cũng không hơn ta được bao nhiêu.
Tên đệ tử ngoại môn kia phản ứng rất mạnh, trong mắt nhìn chằm chằm vào Trần Vũ.
Hai người này nhìn Trần Vũ như nhìn một đồ vật gì đó cực kỳ hi hữu vậy.
Ăn bám? Tiểu bạch kiểm?
Gương mặt Trần Vũ hơi run run một chút. Sau cái lần cầm tay Mục Tuyết Tình kia, hắn bị đội lên đầu cái danh ăn bám, đến bây giờ vẫn chưa gỡ xuống được. Mặc dù hắn đã trải qua thông mạch, trở thành đệ tử chính thức.
- Hừ! Hai người các ngươi bớt nói nhảm đi! Thực lực của Trần sư đệ tuyệt đối sẽ không thấp hơn ta. Lần này ta dẫn hắn đến đây là để tham gia Giao Lưu hội.
Đinh Cửu Huy trừng mắt, liếc hai người một cái.
- Hắc! Đinh sư huynh các ngươi vào trước đi.
Hai người cười đùa hí hửng, đưa tay ra dấu mời Đinh Cửu Huy cùng Trần Vũ vào viện.
Việc đánh giá của Đinh Cửu Huy về thực lực của Trần Vũ thì hai người tự nhiên là không tin, tưởng Trần Vũ nhờ vào quan hệ với Đinh Cửu Huy để tiến vào cái vòng tròn này.
Tiến vào trong viện.
Thứ đầu tiên mà Trần Vũ nhìn thấy chính là một Diễn Võ Trường rộng rãi.
“Hoắc! Hoắc!”
Trên đấy có hai tên đệ tử Thông Mạch kỳ đánh nhau, có vẻ như là đang luận bàn quyền cước. Nhìn tu vi của hai người tuy là Thông Mạch trung kỳ nhưng thực lực chân chính lại có thể đánh được với Thông Mạch hậu kỳ.
Dù sao, với căn cơ võ học của tông môn, nhất là phương diện phẩm chất có ưu thế không nhỏ.
Bốn phía Diễn Võ Trường mấy tên đệ tử ngoại môn đứng đấy, đang xem cuộc chiến, thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện với nhau.
- Chậc chậc, với trình độ của hai người này muốn tiến vào hai mươi thứ hạng đầu chỉ sợ rất khó có khả năng.
Một tên thiếu niên có khuôn mặt tròn tròn mang chút bất lưu đang gặm táo, quan sát hai người đang chiến đấu trên Diễn Võ Trường, có chút khinh thường nói.
Thanh âm của thanh niên béo tròn tương đối vang, mọi người ở đây đều có khả năng nghe được.
Mấy người phụ cận nghe thấy thế có chút kiêng kị nhìn về phía thanh niên béo tròn.
Hết lần này đến lần khác tên thiếu niên mặt béo tròn này có địa vị không tầm thường ở ngoại môn, bên cạnh thường có người nói khoác, dắt ngựa để đi rong.
- Hoàng ca nói không sai
- Với cái thực lực này mà lại không cảm thấy mất mặt, xấu hổ sao?
Trên Diễn Võ Trường, hai người đang luận bàn nhất thời bày tỏ ra thái độ phẫn nộ không chịu nổi.
Trận tỉ thí này cũng theo đó mà dừng lại.
- Hoàng Viên! Đừng tưởng rằng ngươi xếp thứ bảy mà khinh thường chúng ra.
Hai tên thiếu niên trên Diễn Võ trường khó mà chịu được cục tức này.
Thì ra cái thanh niên béo tròn này tên là Hoàng Viên, chính là đệ tử tinh anh của ngoại môn, cuộc thi năm ngoái lọt vào mười thứ hạng đầu.
Xếp thứ bảy ư?
Trần Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc, đối với tên Hoàng Viên này sinh ra hứng thú.
- Trần huynh cần phải đề phòng tên Hoàng Viên này, người này vui buồn thất thường, tính cách luôn bắt nạt kẻ hèn nhát, yếu đuối.
Đinh Cửu Huy hạ giọng nói.
Trần Vũ gật gật đầu, hắn có thể thấy được những đệ tử phụ cận bao gồm cả Đinh Cửu Huy đối với thiếu niên béo tên Hoàng Viên này hơi có chút e ngại.
Đúng lúc này, mâu thuẫn trên Diễn Võ Trường càng trở nên gay gắt hơn.
- Bằng vào hai người các ngươi?
Thiếu niên béo tròn này cười nhạo một tiếng:
- Tiểu Gia trong vòng ba chiêu, đánh ngã được cả hai người các ngươi. Tin hay không?
Lấy một địch hai?
Đánh ngã trong vòng ba chiêu?
Đệ tử ngoại môn ở xung quanh đều tỏ ra vẻ nghi ngờ.
- Không tin.
Hai tên thiếu niên trên Diễn Võ Trường mang giọng diệu tức giận nói.
Trong vòng ba chiêu, đánh bại được một người đã là khi dễ người nói gì là đánh bại cả hai.
- Tên Hoàng Viên này lấy đâu ra tự tin lớn như vậy?
Đinh Cửu Huy có chút giật mình.
Bàn về tu vi, hai tên thiếu niên kia cũng giống hắn là Thông Mạch trung kỳ. Tu vi của tên Hoàng Viên kia cũng chỉ là Thông Mạch hậu kỳ thôi.
Mấu chốt chính là lấy một địch hai lại còn muốn đánh bại trong vòng hai chiêu, điều này sao có thể?
“Cọ!”
Dưới sự ngờ vực của mọi người, Hoàng Viên đã lách mình tiến vào Diễn Võ Trường.
- Cẩn thận!
Hai tên thiếu niên Thông Mạch trung kỳ lộ ra vẻ cảnh giác. Nếu như để cho Hoàng Viên thành công thì mặt mũi của bọn họ để đi đâu?
Vẻ mặt Hoàng Viên tươi cười, trên Diễn Võ Trường giống như rất nhàn nhã.
- Tiến lên!
Hai người liếc nhìn nhau, tả hữu giáp công, đồng thời xông về phía Hoàng Viên.
- Phi Ưng Thối!
Một trong hai thiếu niên lăng không mà lên, bay người lên, mang theo kình khí kinh người.
- Thiết Vân trảo!
Một tên thiếu niên khác cũng thi triển Thiết Vân Trảo giống như của Vương Lăng Vân đánh về phía trước, mang theo một làn gió lạnh lao thẳng tới Hoàng Viên.
- Ha ha ha...
Hoàng Viên cười lớn một tiếng, thân ảnh mập mạp vù một tiếng, giống như là biến mất tại chỗ, thoải mái tránh thoát công kích Thiên Vân Trảo của thanh niên phía sau.
Sắc mặt của những người quan chiến ở đây đều biến đổi.
Thân hình Hoàng Viên nhìn mập mạp như vậy nhưng tốc độ cũng rất nhanh, chính là tĩnh lặng không tiếng động, bộc phát tốc độ trong nháy mắt.
Trần Vũ phát hiện ra Hoàng Viên tránh được Thiết Vân trảo này nhưng cũng không tránh được chiêu thức khác.
Đây là hắn không thể nào cùng một lúc tránh hai chiêu thức được.
- Gục xuống cho ta!
Hai mắt Hoàng Viên lóe lên hung quang, bàn tay xòe ra như hình cây quạt, mang theo kình phong mãnh liệt, lập tức đập vào đùi của thanh niên thi triển Phi Ưng thối.
“A!”
Thiếu niên đang lăng không để đá này kêu lên một tiếng buồn bực, trên đùi đau đớn một hồi, gần như là bị gãy mất.
“Bịch!” một tiếng.
Thiếu niên thi triển thối pháp ngã xuống đất, bưng lấy chân của mình mà kêu lên đau đớn.
Thiếu niên còn lại sắc mặt hoảng hốt, không dám liều mạng với Hoàng Viên, có ý định đánh du đấu.
Nhưng mà thân pháp này của Hoàng Viên nhanh kinh người, thân hình hắn nhanh chóng tới gần.
“Ngao!”
Quyền trảo va chạm vào nhau, thiếu niên thi triển Thiết Vân trảo này cánh tay truyền đến một hồi tê dại, nội tức cường đại khiến hắn đứng cũng không vững.
Lại nằm xuống!
Còn không đợi hắn kịp phản ứng, một chưởng của Hoàng Viên nhanh như sét đánh xuống, làm hắn bay ra ngoài mấy trượng, đập xuống đất, nửa ngày sau dậy cũng không nổi.
“Tê!”
Những đệ tử xem chiến đấu ở đây cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Tất cả tổng cộng còn không đến mười hơi thở, dùng có ba chiêu, Hoàng Viên đã đem hai tên Thông Mạch trung kỳ đánh ngã.
- Tên Hoàng Viên này tu luyện một loại công pháp gia truyền, không chỉ tu võ học mà phòng ngự của thân thể cũng hơn xa những đệ tử cùng cấp.
Đinh Cửu Huy thấp giọng nói ra.
Thì ra là thế.
Trần Vũ đã phát hiện ra Hoàng Viên cũng giống như mình, cả lực lượng lẫn thân thể đều vượt qua đệ tử Thông Mạch.
Lấy ước định của hắn, thực lực này của Hoàng Viên ít nhất đã đạt tới cấp bậc của Đại Sát Sở Lệ Phong. Dựa vào độ thâm sâu của công pháp thì có vẻ hơi kém nhưng nếu so lực lượng và thân thể thì hắn có thể dễ dàng thắng Đại Sát.
- Đây chính là thực lực mười vị trí đầu của đệ tử ngoại môn ư?
Trần Vũ cũng cảm thấy một tia áp lực.
Lấy cấp bậc Đại Sát kia thì với thực lực Trần Vũ bây giờ cũng không có mười phần chiến thắng.
Khó có thể tưởng tượng được thực lực của đệ tử bài danh trước thứ ba thậm chí là đệ nhất.
Theo kinh nghiệm lúc trước ngoại trừ đệ nhất có năng lực chắc chắn tiến vào trong thì chỉ có tiến vào trước ba mới có hi vọng hơn một chút.
Nói cách khác Trần Vũ muốn tiến vào làm đệ tử nội môn thì nhất định phải xếp hạng trước thứ ba thậm chỉ là đệ nhất.
- Dùng những loại công phu mèo cào của các ngươi vào thi đấu ngoại môn chỉ tổ bẽ mặt.
Hoàng Viên vỗ vỗ tay, khinh thường đi ra Diễn Võ Trường.
Trong sân.
Rất nhiều đệ tử đối với thân ảnh của thiếu niên béo tròn này tràn ngập kiêng kị cùng e ngại đều là kính nhi viễn chi.
- Ha ha, Hoàng bàn tử, với cái bản lãnh này của ngươi cũng chỉ có thể khi dễ kẻ yếu.
Một tiếng cười bất cần đời vang lên, pha vỡ sự yên lặng.
Trần Vũ kinh hãi, đây là ai mà dám lấy danh Hoàng bàn tử để trêu chọc Hoàng Viên.
Mọi người đều tập trung vào phía tiếng cười phát ra.
Trong sân có một thiếu niên nhanh nhẹn đi ra, trên tay còn cầm một cây quạt giấy.
Thiếu niên này có dáng dấp rất trắng trẻo, dung mạo có thể gọi là tuấn nhã, nếu như không phải có bộ dáng ba lăng nhăng thì hắn đích thật có phong độ của người tri thức.
- Là hắn! Ngoại Môn Đệ Nhất thiên tài!
- Nam Cung Lễ! Thực lực trong ngoại môn bài danh thứ hai...
Một dám đệ tử trong viện lại biến đổi sắc mặt lần nữa.
Nếu như nói Hoàng bàn tử mang đến cho mọi người kiêng kị cùng e ngại thì cái thiếu niên cầm quạt giấy này là một loại kính ý và tin phục vô hình.
Nam Cung Lễ?
Hắn chính là Nam Cung Lễ?
Trần Vũ chăm chú đáng giá thiếu niên này, hắn cũng nghe qua sự tích của Nam Cung Lễ.
Thiên tài đệ nhất của ngoại môn có thể nói là như sấm bên tai.
- Tu vi của Nam Cung Lễ đã đạt tới Thông Mạch kỳ đỉnh phong. Nghe nói, lấy thiên phú của hắn đã có thể trở thành nội môn đệ tử thậm chí tấn thăng Luyện Tạng kỳ với hắn cũng không khó.
Đinh Cửu Huy giới thiệu.
Cái gì?
Lần này thì Trần Vũ là giật mình thật.
Tên Nam Cung Lễ này đã có thể trở thành đệ tử nội môn, thậm chí có thể thoải mái tấn thăng Luyện Tạng kỳ nhưng tại sao hắn còn ở ngoại môn?
Chẳng lẽ hắn ăn no rỗi việc sao?
Phải biết rằng những đệ tử như Trần Vũ này có rất nhiều, còn vì việc trở thành đệ tử nội môn mà ra sức làm đây.
- Một khi tấn thăng Luyện Tạng kỳ thì sẽ tự động tấn thăng làm đệ tử nội môn, mà cao tầng của tông môn sẽ có người nguyện ý thu hắn làm đệ tử. Nhưng nghe nói tên Nam Cung Lễ này muốn đoạt lại danh hiệu đệ nhất ngoại môn. Một nguyên do là vì danh dự còn cái nữa là nghe nói phần thường cho đệ nhất năm nay có chút phong phú.
Đinh Cửu Huy nói rõ nguyên do bên trong.
Trần Vũ nghe vậy không khỏi nảy lên lòng hiếu kỳ, đạt được đệ nhất của năm nay có phần thường phong phú gì mà đến mức để cho Nam Cung Lễ không tiếc ở lại ngoại môn.
Những năm qua nếu lọt vào mười vị trí đầu đều có khen thưởng để cổ vũ việc cạnh tranh giữa các đệ tử.
- Ta tưởng là ai! Nam Cung Lễ, ngươi ăn no, ỷ vào ngoại môn không đi, nhất định phải cướp được danh ngạch của đệ tử khổ cực như chúng ta.
Cái mặt béo của Hoàng Viên tràn đầy ý cười, có chút thâm ý nói.
Trước mặt người khác, hắn có thể hoành hành ương ngạnh nhưng khi gặp được Nam Cung Lễ thì hắn muốn có vẻ mặt vui cười để tiếp đón.
- Không có ý nghĩa! Xem ra trong cái ngoại môn này chỉ có Đoạn Kiêu Long mới có thể đánh với ta một trận.
Nam Cung Lễ không khỏi lắc đầu.
Đối với cái đối thủ như Hoàng Viên này dù là thực lực hay tính ỷ mạnh hiếp yếu thì hắn đều xem thường.
Đúng lúc này, bên ngoài sân nhỏ lại có mấy đệ tử ngoại môn đi vào.
- Dương sư huynh! Vương sư huynh...
Thanh âm của hai tên đệ tử trông coi kia mang theo một chút lấy lòng nói.
Riêng thiếu niên tóc ngắn đi phía trước, tay cầm một cái ngân thương làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Bên cạnh hắn là một thiếu niên áo xanh có vẻ mặt ôn hòa, cũng là một người mà Trần Vũ quen biết.
- Vương Lăng Vân.
Sắc mặt Trần Vũ bỗng nhiên trầm xuống, nghĩ tới ngày đó mình bị phục kích.
Ý nghĩ tới đây, hắn không nói hai lời, bước lên phía trước đón đầu Vương Lăng Vân.
- Không tốt... là Trần Vũ!
Vương Lăng Vân giật mình một cái, sắc mặt đại biến. Xem tư thế kia nhất định là Trần Vũ tìm mình tính sổ.
Ở cửa ra vào trước sân, có hai tên đệ tử ngoại môn đang đùa giỡn, trêu ghẹo nhau, trông có chút giống hộ vệ vậy.
- Người tới rồi Đinh sư huynh.
Hai tên đệ tử ngoại môn vội vàng đứng dậy chào hỏi Đinh Cửu Huy.
- Vị này là…?
Một trong hai tên đệ tử ngoại môn nhìn về phía Trần Vũ.
Trong vòng tròn của đệ tử thâm niên thì Trần Vũ là một gương mặt xa lạ, đây là lần đầu tiên hắn tham gia Giao Lưu Hội.
- Ồ! Ngươi chính là kẻ ăn bám Trần... Trần Vũ?
Một tên đệ tử ngoại môn khác vậy mà nhận ra Trần Vũ nói.
- Ta kháo! Hắn chính là Trần Vũ? Cái tên tiểu bạch kiểm lừa được Mục Tuyết Tình? Ta nhìn bộ dạng này của hắn cũng không hơn ta được bao nhiêu.
Tên đệ tử ngoại môn kia phản ứng rất mạnh, trong mắt nhìn chằm chằm vào Trần Vũ.
Hai người này nhìn Trần Vũ như nhìn một đồ vật gì đó cực kỳ hi hữu vậy.
Ăn bám? Tiểu bạch kiểm?
Gương mặt Trần Vũ hơi run run một chút. Sau cái lần cầm tay Mục Tuyết Tình kia, hắn bị đội lên đầu cái danh ăn bám, đến bây giờ vẫn chưa gỡ xuống được. Mặc dù hắn đã trải qua thông mạch, trở thành đệ tử chính thức.
- Hừ! Hai người các ngươi bớt nói nhảm đi! Thực lực của Trần sư đệ tuyệt đối sẽ không thấp hơn ta. Lần này ta dẫn hắn đến đây là để tham gia Giao Lưu hội.
Đinh Cửu Huy trừng mắt, liếc hai người một cái.
- Hắc! Đinh sư huynh các ngươi vào trước đi.
Hai người cười đùa hí hửng, đưa tay ra dấu mời Đinh Cửu Huy cùng Trần Vũ vào viện.
Việc đánh giá của Đinh Cửu Huy về thực lực của Trần Vũ thì hai người tự nhiên là không tin, tưởng Trần Vũ nhờ vào quan hệ với Đinh Cửu Huy để tiến vào cái vòng tròn này.
Tiến vào trong viện.
Thứ đầu tiên mà Trần Vũ nhìn thấy chính là một Diễn Võ Trường rộng rãi.
“Hoắc! Hoắc!”
Trên đấy có hai tên đệ tử Thông Mạch kỳ đánh nhau, có vẻ như là đang luận bàn quyền cước. Nhìn tu vi của hai người tuy là Thông Mạch trung kỳ nhưng thực lực chân chính lại có thể đánh được với Thông Mạch hậu kỳ.
Dù sao, với căn cơ võ học của tông môn, nhất là phương diện phẩm chất có ưu thế không nhỏ.
Bốn phía Diễn Võ Trường mấy tên đệ tử ngoại môn đứng đấy, đang xem cuộc chiến, thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện với nhau.
- Chậc chậc, với trình độ của hai người này muốn tiến vào hai mươi thứ hạng đầu chỉ sợ rất khó có khả năng.
Một tên thiếu niên có khuôn mặt tròn tròn mang chút bất lưu đang gặm táo, quan sát hai người đang chiến đấu trên Diễn Võ Trường, có chút khinh thường nói.
Thanh âm của thanh niên béo tròn tương đối vang, mọi người ở đây đều có khả năng nghe được.
Mấy người phụ cận nghe thấy thế có chút kiêng kị nhìn về phía thanh niên béo tròn.
Hết lần này đến lần khác tên thiếu niên mặt béo tròn này có địa vị không tầm thường ở ngoại môn, bên cạnh thường có người nói khoác, dắt ngựa để đi rong.
- Hoàng ca nói không sai
- Với cái thực lực này mà lại không cảm thấy mất mặt, xấu hổ sao?
Trên Diễn Võ Trường, hai người đang luận bàn nhất thời bày tỏ ra thái độ phẫn nộ không chịu nổi.
Trận tỉ thí này cũng theo đó mà dừng lại.
- Hoàng Viên! Đừng tưởng rằng ngươi xếp thứ bảy mà khinh thường chúng ra.
Hai tên thiếu niên trên Diễn Võ trường khó mà chịu được cục tức này.
Thì ra cái thanh niên béo tròn này tên là Hoàng Viên, chính là đệ tử tinh anh của ngoại môn, cuộc thi năm ngoái lọt vào mười thứ hạng đầu.
Xếp thứ bảy ư?
Trần Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc, đối với tên Hoàng Viên này sinh ra hứng thú.
- Trần huynh cần phải đề phòng tên Hoàng Viên này, người này vui buồn thất thường, tính cách luôn bắt nạt kẻ hèn nhát, yếu đuối.
Đinh Cửu Huy hạ giọng nói.
Trần Vũ gật gật đầu, hắn có thể thấy được những đệ tử phụ cận bao gồm cả Đinh Cửu Huy đối với thiếu niên béo tên Hoàng Viên này hơi có chút e ngại.
Đúng lúc này, mâu thuẫn trên Diễn Võ Trường càng trở nên gay gắt hơn.
- Bằng vào hai người các ngươi?
Thiếu niên béo tròn này cười nhạo một tiếng:
- Tiểu Gia trong vòng ba chiêu, đánh ngã được cả hai người các ngươi. Tin hay không?
Lấy một địch hai?
Đánh ngã trong vòng ba chiêu?
Đệ tử ngoại môn ở xung quanh đều tỏ ra vẻ nghi ngờ.
- Không tin.
Hai tên thiếu niên trên Diễn Võ Trường mang giọng diệu tức giận nói.
Trong vòng ba chiêu, đánh bại được một người đã là khi dễ người nói gì là đánh bại cả hai.
- Tên Hoàng Viên này lấy đâu ra tự tin lớn như vậy?
Đinh Cửu Huy có chút giật mình.
Bàn về tu vi, hai tên thiếu niên kia cũng giống hắn là Thông Mạch trung kỳ. Tu vi của tên Hoàng Viên kia cũng chỉ là Thông Mạch hậu kỳ thôi.
Mấu chốt chính là lấy một địch hai lại còn muốn đánh bại trong vòng hai chiêu, điều này sao có thể?
“Cọ!”
Dưới sự ngờ vực của mọi người, Hoàng Viên đã lách mình tiến vào Diễn Võ Trường.
- Cẩn thận!
Hai tên thiếu niên Thông Mạch trung kỳ lộ ra vẻ cảnh giác. Nếu như để cho Hoàng Viên thành công thì mặt mũi của bọn họ để đi đâu?
Vẻ mặt Hoàng Viên tươi cười, trên Diễn Võ Trường giống như rất nhàn nhã.
- Tiến lên!
Hai người liếc nhìn nhau, tả hữu giáp công, đồng thời xông về phía Hoàng Viên.
- Phi Ưng Thối!
Một trong hai thiếu niên lăng không mà lên, bay người lên, mang theo kình khí kinh người.
- Thiết Vân trảo!
Một tên thiếu niên khác cũng thi triển Thiết Vân Trảo giống như của Vương Lăng Vân đánh về phía trước, mang theo một làn gió lạnh lao thẳng tới Hoàng Viên.
- Ha ha ha...
Hoàng Viên cười lớn một tiếng, thân ảnh mập mạp vù một tiếng, giống như là biến mất tại chỗ, thoải mái tránh thoát công kích Thiên Vân Trảo của thanh niên phía sau.
Sắc mặt của những người quan chiến ở đây đều biến đổi.
Thân hình Hoàng Viên nhìn mập mạp như vậy nhưng tốc độ cũng rất nhanh, chính là tĩnh lặng không tiếng động, bộc phát tốc độ trong nháy mắt.
Trần Vũ phát hiện ra Hoàng Viên tránh được Thiết Vân trảo này nhưng cũng không tránh được chiêu thức khác.
Đây là hắn không thể nào cùng một lúc tránh hai chiêu thức được.
- Gục xuống cho ta!
Hai mắt Hoàng Viên lóe lên hung quang, bàn tay xòe ra như hình cây quạt, mang theo kình phong mãnh liệt, lập tức đập vào đùi của thanh niên thi triển Phi Ưng thối.
“A!”
Thiếu niên đang lăng không để đá này kêu lên một tiếng buồn bực, trên đùi đau đớn một hồi, gần như là bị gãy mất.
“Bịch!” một tiếng.
Thiếu niên thi triển thối pháp ngã xuống đất, bưng lấy chân của mình mà kêu lên đau đớn.
Thiếu niên còn lại sắc mặt hoảng hốt, không dám liều mạng với Hoàng Viên, có ý định đánh du đấu.
Nhưng mà thân pháp này của Hoàng Viên nhanh kinh người, thân hình hắn nhanh chóng tới gần.
“Ngao!”
Quyền trảo va chạm vào nhau, thiếu niên thi triển Thiết Vân trảo này cánh tay truyền đến một hồi tê dại, nội tức cường đại khiến hắn đứng cũng không vững.
Lại nằm xuống!
Còn không đợi hắn kịp phản ứng, một chưởng của Hoàng Viên nhanh như sét đánh xuống, làm hắn bay ra ngoài mấy trượng, đập xuống đất, nửa ngày sau dậy cũng không nổi.
“Tê!”
Những đệ tử xem chiến đấu ở đây cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Tất cả tổng cộng còn không đến mười hơi thở, dùng có ba chiêu, Hoàng Viên đã đem hai tên Thông Mạch trung kỳ đánh ngã.
- Tên Hoàng Viên này tu luyện một loại công pháp gia truyền, không chỉ tu võ học mà phòng ngự của thân thể cũng hơn xa những đệ tử cùng cấp.
Đinh Cửu Huy thấp giọng nói ra.
Thì ra là thế.
Trần Vũ đã phát hiện ra Hoàng Viên cũng giống như mình, cả lực lượng lẫn thân thể đều vượt qua đệ tử Thông Mạch.
Lấy ước định của hắn, thực lực này của Hoàng Viên ít nhất đã đạt tới cấp bậc của Đại Sát Sở Lệ Phong. Dựa vào độ thâm sâu của công pháp thì có vẻ hơi kém nhưng nếu so lực lượng và thân thể thì hắn có thể dễ dàng thắng Đại Sát.
- Đây chính là thực lực mười vị trí đầu của đệ tử ngoại môn ư?
Trần Vũ cũng cảm thấy một tia áp lực.
Lấy cấp bậc Đại Sát kia thì với thực lực Trần Vũ bây giờ cũng không có mười phần chiến thắng.
Khó có thể tưởng tượng được thực lực của đệ tử bài danh trước thứ ba thậm chí là đệ nhất.
Theo kinh nghiệm lúc trước ngoại trừ đệ nhất có năng lực chắc chắn tiến vào trong thì chỉ có tiến vào trước ba mới có hi vọng hơn một chút.
Nói cách khác Trần Vũ muốn tiến vào làm đệ tử nội môn thì nhất định phải xếp hạng trước thứ ba thậm chỉ là đệ nhất.
- Dùng những loại công phu mèo cào của các ngươi vào thi đấu ngoại môn chỉ tổ bẽ mặt.
Hoàng Viên vỗ vỗ tay, khinh thường đi ra Diễn Võ Trường.
Trong sân.
Rất nhiều đệ tử đối với thân ảnh của thiếu niên béo tròn này tràn ngập kiêng kị cùng e ngại đều là kính nhi viễn chi.
- Ha ha, Hoàng bàn tử, với cái bản lãnh này của ngươi cũng chỉ có thể khi dễ kẻ yếu.
Một tiếng cười bất cần đời vang lên, pha vỡ sự yên lặng.
Trần Vũ kinh hãi, đây là ai mà dám lấy danh Hoàng bàn tử để trêu chọc Hoàng Viên.
Mọi người đều tập trung vào phía tiếng cười phát ra.
Trong sân có một thiếu niên nhanh nhẹn đi ra, trên tay còn cầm một cây quạt giấy.
Thiếu niên này có dáng dấp rất trắng trẻo, dung mạo có thể gọi là tuấn nhã, nếu như không phải có bộ dáng ba lăng nhăng thì hắn đích thật có phong độ của người tri thức.
- Là hắn! Ngoại Môn Đệ Nhất thiên tài!
- Nam Cung Lễ! Thực lực trong ngoại môn bài danh thứ hai...
Một dám đệ tử trong viện lại biến đổi sắc mặt lần nữa.
Nếu như nói Hoàng bàn tử mang đến cho mọi người kiêng kị cùng e ngại thì cái thiếu niên cầm quạt giấy này là một loại kính ý và tin phục vô hình.
Nam Cung Lễ?
Hắn chính là Nam Cung Lễ?
Trần Vũ chăm chú đáng giá thiếu niên này, hắn cũng nghe qua sự tích của Nam Cung Lễ.
Thiên tài đệ nhất của ngoại môn có thể nói là như sấm bên tai.
- Tu vi của Nam Cung Lễ đã đạt tới Thông Mạch kỳ đỉnh phong. Nghe nói, lấy thiên phú của hắn đã có thể trở thành nội môn đệ tử thậm chí tấn thăng Luyện Tạng kỳ với hắn cũng không khó.
Đinh Cửu Huy giới thiệu.
Cái gì?
Lần này thì Trần Vũ là giật mình thật.
Tên Nam Cung Lễ này đã có thể trở thành đệ tử nội môn, thậm chí có thể thoải mái tấn thăng Luyện Tạng kỳ nhưng tại sao hắn còn ở ngoại môn?
Chẳng lẽ hắn ăn no rỗi việc sao?
Phải biết rằng những đệ tử như Trần Vũ này có rất nhiều, còn vì việc trở thành đệ tử nội môn mà ra sức làm đây.
- Một khi tấn thăng Luyện Tạng kỳ thì sẽ tự động tấn thăng làm đệ tử nội môn, mà cao tầng của tông môn sẽ có người nguyện ý thu hắn làm đệ tử. Nhưng nghe nói tên Nam Cung Lễ này muốn đoạt lại danh hiệu đệ nhất ngoại môn. Một nguyên do là vì danh dự còn cái nữa là nghe nói phần thường cho đệ nhất năm nay có chút phong phú.
Đinh Cửu Huy nói rõ nguyên do bên trong.
Trần Vũ nghe vậy không khỏi nảy lên lòng hiếu kỳ, đạt được đệ nhất của năm nay có phần thường phong phú gì mà đến mức để cho Nam Cung Lễ không tiếc ở lại ngoại môn.
Những năm qua nếu lọt vào mười vị trí đầu đều có khen thưởng để cổ vũ việc cạnh tranh giữa các đệ tử.
- Ta tưởng là ai! Nam Cung Lễ, ngươi ăn no, ỷ vào ngoại môn không đi, nhất định phải cướp được danh ngạch của đệ tử khổ cực như chúng ta.
Cái mặt béo của Hoàng Viên tràn đầy ý cười, có chút thâm ý nói.
Trước mặt người khác, hắn có thể hoành hành ương ngạnh nhưng khi gặp được Nam Cung Lễ thì hắn muốn có vẻ mặt vui cười để tiếp đón.
- Không có ý nghĩa! Xem ra trong cái ngoại môn này chỉ có Đoạn Kiêu Long mới có thể đánh với ta một trận.
Nam Cung Lễ không khỏi lắc đầu.
Đối với cái đối thủ như Hoàng Viên này dù là thực lực hay tính ỷ mạnh hiếp yếu thì hắn đều xem thường.
Đúng lúc này, bên ngoài sân nhỏ lại có mấy đệ tử ngoại môn đi vào.
- Dương sư huynh! Vương sư huynh...
Thanh âm của hai tên đệ tử trông coi kia mang theo một chút lấy lòng nói.
Riêng thiếu niên tóc ngắn đi phía trước, tay cầm một cái ngân thương làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Bên cạnh hắn là một thiếu niên áo xanh có vẻ mặt ôn hòa, cũng là một người mà Trần Vũ quen biết.
- Vương Lăng Vân.
Sắc mặt Trần Vũ bỗng nhiên trầm xuống, nghĩ tới ngày đó mình bị phục kích.
Ý nghĩ tới đây, hắn không nói hai lời, bước lên phía trước đón đầu Vương Lăng Vân.
- Không tốt... là Trần Vũ!
Vương Lăng Vân giật mình một cái, sắc mặt đại biến. Xem tư thế kia nhất định là Trần Vũ tìm mình tính sổ.
/145
|