Thanh âm không cam lòng, công khai biểu thị lần đánh cuộc này, Vân Nhạc môn giành chiến thắng.
Vân Nhạc tông chủ đỏ mặt thu hồi vật đặt cược bên mình.
Một nữ đệ tử của Thủy Nguyệt phái cũng đưa tới một bình “Tử Quỳnh Lộ”.
Trung niên râu cá trê của Thiết Kiếm môn thì phẫn nộ không cam lòng giao ra 180 cân vẫn thạch.
Cuộc chiến tranh đoạt lần này, Vân Nhạc môn giành được hai phần chiến lợi phẩm.
Không chỉ thắng lại những gì đã thua lúc trước, còn lời thêm một khoản lớn.
- Vũ ca!
Trần Dĩnh Nhi mang theo vẻ mặt không có hảo ý chạy tới, trêu đùa:
- Cuộc chiến tranh đoạt lần này ngươi lập công lớn, nhất định được khen thưởng rất phong phú. Theo như ước định, phải chia cho ta một nửa. Nếu không ta sẽ mách với mẹ ngươi chuyện ngươi đạp vị hôn thê...
- Ngươi uy hiếp ta ư?
Trần Vũ tức giận, Trần Dĩnh Nhi này thật biết tranh thủ cơ hội.
Nhưng lần này, hắn thật sự chột dạ.
Việc đạp “vị hôn thê” như vậy, nếu ở trong thế tục, tuyệt đối là chuyện lớn.
Lúc này, Sở Uyển Ngọc ở cách đó không xa, dùng ánh mắt lạnh lẽo hận thù nhìn Trần Vũ đang xấu hổ.
- Uy hiếp ngươi thì sao? Ngươi cho hay không?
Trần Dĩnh Nhi kiêu ngạo nói.
Nhìn bộ dạng của nàng lúc này, nếu Trần Vũ không thỏa hiệp, nhất định nàng sẽ đi tìm Liễu Văn châm ngòi thổi gió.
- Một nửa không được, có thể cho ngươi 100 nguyên thạch thứ phẩm.
Trần Vũ tức giận.
Cuộc chiến tranh đoạt này, hắn đánh bại ít nhất ba người. Mỗi khi đánh bại một người là có thể nhận được 3000 nguyên thạch thứ phẩm, một cân vẫn thạch.
Theo cách tính đó, tính ra hắn có thể đạt được 9000 nguyên thạch thứ phẩm, ba cân vẫn thạch.
Hơn nữa, trong Cuộc chiến tranh đoạt lần này, hắn một mình ngăn cơn sóng dữ, phát huy tác dụng không hề thua kém Thường Hiên sư huynh.
Về phương diện này, Mao trưởng lão nhất định sẽ tranh thủ chỗ tốt cho các đệ tử của mình.
- Thường Hiên, Trần Vũ. Cuộc chiến tranh đoạt lần này, hai người các ngươi lập được công lớn, bổn tông theo thường lệ sẽ thỏa mãn yêu cầu hợp lý của các ngươi.
Vân Nhạc tông chủ truyền âm.
- Đa tạ tông chủ.
Trần Vũ và Thường Hiên lập tức mừng rỡ.
Sắc mặt Thường Hiên có chút tái nhợt, sau khi thi triển Huyết Cuồng Bí Đao, sẽ suy yếu một thời gian nhất định.
Chẳng qua, sau trận chiến này, hắn đã thay đổi ấn tượng về vị ngũ sư đệ Trần Vũ này rất nhiều.
- Uyển Ngọc, ngươi yên tâm! Tiểu tử kia khi nhục ngươi như vậy, ta nhất định sẽ vì ngươi đòi lại công đạo. Còn chiếc cầm bị hỏng kia, ta sẽ mời thợ thủ công và luyện khí sư cao minh nhất, giúp ngươi phục hồi nó lại như cũ.
Dịch Vân Phi đứng bên cạnh Sở Uyển Ngọc, thấp giọng an ủi.
- Làm phiền Dịch sư huynh rồi. Nhưng mong ngươi không cần làm khó Trần Vũ và gia tộc của hắn.
Vẻ mặt Sở Uyển Ngọc thoáng khựng lại, miễn cưỡng cười một tiếng.
- Yên tâm, ta chỉ giáo huấn hắn một chút thôi.
Dịch Vân Phi nhìn về phía Trần Vũ trong đám người, trong mắt thoáng hiện một tia hung ác.
Kết cục của Cuộc chiến tranh đoạt lần này, khiến hắn rất căm hận.
Hắn tỉ mỉ tính toán Trần Vũ, chẳng những không thành, còn khiến đối phương trở thành nhân vật then chốt, lật ngược tình thế.
- Chúc mừng Thường sư đệ, Trần sư đệ, lần này hai người lập được công lớn rồi.
Thanh âm trong trẻo như tiếng chim hót của Thu Hinh Nhi truyền đến.
- Thu sư tỷ.
Trần Vũ vội chào hỏi.
Cuộc chiến tranh đoạt này có thể thuận lợi lật ngược tình thế, không thể không kể đến công lao của “Băng Tâm Chi Lệ” mà Thu Hinh Nhi cho mượn.
Lúc này, hắn cũng đem Băng Tâm Chi Lệ trả lại nguyên chủ.
- Tiểu tử, Cuộc chiến tranh đoạt lần này, để ngươi tiện nghi rồi. Ngươi phải cảm tạ ta và tỷ tỷ thế nào đây?
Thu Nguyệt chạy tới phá đám.
Nàng còn chưa nói xong, bên cạnh chợt truyền đến tiếng hừ lạnh.
- Ngươi là ai mà dám bắt chẹt Vũ ca? Lẽ nào ngươi là tình muội muội của hắn?
Người lên tiếng là Trần Dĩnh Nhi.
- A... Nha đầu ngươi từ đâu nhảy ra? Ta không phải...
Thu Nguyệt tức giận nói.
- Nhìn ngươi cũng biết không phải rồi. Vị đại mỹ nữ bên cạnh còn miễn cưỡng xứng đôi với ca của ta, Sở Uyển Ngọc kia cũng tạm, ngươi thì còn kém xa lắm.
Trần Dĩnh Nhi cười híp mắt nhìn Thu Hinh Nhi.
Ngay cả nàng cũng giật mình trước khí chất điềm tĩnh tuyệt mỹ của Thu Hinh Nhi.
- Phi! Hắn xách giày cho tỷ của ta cũng...
Thu Nguyệt phát điên, tức giận mắng, nhưng liền bị Thu Hinh Nhi cản lại.
- Dĩnh Nhi, đừng làm rộn.
Trần Vũ hung hăng trừng Trần Dĩnh Nhi một cái.
- Hì hì! Ngươi không chia của cho ta, ta sẽ làm rộn.
Trần Dĩnh Nhi làm mặt quỷ, nói.
Trần Vũ không biết nói gì, cuối cùng đành đem bán bảo khí Phong Ngâm kiếm giao cho Trần Dĩnh Nhi.
Dù sao hắn cũng đã có Huyền Trọng kiếm càng tiện tay, kiếm này cũng không có bao nhiêu tác dụng.
- Được rồi, cộng thêm cái này, đủ để ta đổi một kiện bảo khí rồi.
Trần Dĩnh Nhi bĩu môi.
Đúng lúc này, trên bầu trời chợt có một đầu phi cầm hắc vũ bay tới, sải cánh dài đến hai ba trượng, sóng khí kình phong đập vào mặt, hạ xuống chỗ đám người Thiết Kiếm môn.
- Tông chủ, đại sự không ổn!
Trên phi cầm hắc vũ, một thanh niên mặt đen nhảy xuống, cao giọng hô lên.
- Chuyện gì?
Càn tông chủ vẻ mặt u ám.
- Bẩm tông chủ...
Thanh niên mặt đen vội vàng thì thầm bên tai trung niên râu cá trê.
Cái gì?
Càn tông chủ lập tức biến sắc, thần sắc trở nên nghiêm túc.
- Chiêm tông chủ!
Trung niên râu cá trê xông tới trước, ôm quyền nói:
- Thiết Kiếm môn ta có việc gấp, xin phép đi trước.
- Đi!
Càn tông chủ vung tay một cái, người của Thiết Kiếm môn bắt đầu chỉnh tề rút lui.
- Càn tông chủ, đã xảy ra chuyện gì?
Vân Nhạc tông chủ và Thủy Nguyệt tông chủ đều khó hiểu hỏi thăm.
Thiết Kiếm môn ở Sở quốc cũng có thể xem là một thế lực tông phái cường đại, thực lực còn trên Vân Nhạc môn và Thủy Nguyệt phái.
Những năm gần đây, tông này bắt đầu có xu thế bá chiếm danh hiệu đệ nhất tông Sở quốc.
Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến cho tông chủ Thiết Kiếm môn khẩn trương nghiêm túc như vậy?
- Chuyện này, cũng có chút liên quan đến hai tông các ngươi...
Ánh mắt Càn tông chủ sáng lên, truyền âm thuyết minh tình huống.
Nghe xong, Vân Nhạc tông chủ và Thủy Nguyệt tông chủ đồng loạt biến sắc, hít vào một ngụm khí lạnh, hỏi:
- Thật sự có chuyện này?
Càn tông chủ không dám chậm trễ chút nào, lập tức dẫn dắt môn đồ rút lui.
- Chúng ta cũng đi trước!
Vẻ mặt Thủy Nguyệt tông chủ hết sức ngưng trọng, vung tay một cái, chỉnh đốn đám đệ tử, sau đó tức khắc xuất phát.
Hai tông vội vã rời đi, khiến bầu không khí trở nên nghiêm trọng lạ thường.
Đám đệ tử Vân Nhạc môn cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Tông chủ truyền âm cho vài tên trưởng lão, thoáng giao lưu, tất cả những người nghe xong đều biến sắc.
Trong lúc mơ hồ, Trần Vũ chợt cảm thấy bầu không khí đè nén, tựa như sắp có một trận gió tanh mưa máu ập đến.
Có thể khiến cho những cường giả Hóa Khí Tiên Thiên như tông chủ và trưởng lão tông môn rung động như vậy, tuyệt đối là đại sự trong giới tông môn.
Sau thời gian uống cạn chung trà.
Tại Vân Thiên Điện.
Vân Nhạc tông chủ và mấy vị trưởng lão, đệ tử hạch tâm, cùng tập trung một chỗ.
- Cuộc chiến tranh đoạt lần này, khen thưởng Trần Vũ 9000 nguyên thạch thứ phẩm, ba cân vẫn thạch. Những người còn lại, bất luận thắng thua, mỗi người 2000 nguyên thạch thứ phẩm, một cân vẫn thạch.
Vân Nhạc tông chủ tuyên bố.
Đây là khen thưởng theo ước định.
Ba người Thu Nguyệt, Vạn Đông, Thạch Xuyên, mặc dù không đánh bại được ai, cũng được nhận khen thưởng, tất nhiên đều mừng rỡ không thôi.
Bên cạnh đó, Trần Vũ và Thường Hiên còn lập công lớn trong chiến đấu, có thể đề xuất yêu cầu trong phạm vi hợp lý.
Thường Hiên mở miệng nói:
- Tông chủ sư thúc, ta muốn một phần “Tử Quỳnh Dịch”.
- Tử Quỳnh Dạ ư?
Vân Nhạc tông chủ trao đổi ánh mắt với mấy vị trưởng lão, cuối cùng gật đầu đáp ứng.
Trong cuộc chiến lần này, tiền đặt cược của Thủy Nguyệt phái là một bình “Tử Quỳnh Dạ”, phân lượng đủ cho mười người.
Dù sao những Tử Quỳnh Dịch này phải xuất ra một nửa để bồi dưỡng đệ tử chân truyền, cho Thường Hiên một phần cũng không tính là quá phận.
Tiếp đó, đến lượt Trần Vũ đề xuất yêu cầu.
- Vũ nhi!
Mao trưởng lão truyền âm, nói:
- Ta kiến nghị ngươi giữ lại dây chuyền “Băng Tâm Chi Lệ” kia. Sợi dây chuyền kia có thể trấn thủ tâm thần, có khả năng chống đỡ công kích tinh thần nhất định. Mà ngươi tu hành Vân Sát quyền, sát khí kinh người, có chút hung hiểm, vật này có thể giúp ngươi an thần tĩnh tâm, giảm bớt tỉ lệ tẩu hỏa nhập ma.
Băng Tâm Chi Lệ ư? Trần Vũ có chút động lòng.
Trong cuộc chiến hôm nay, sợi dây chuyền kia đã phát huy tác dụng chống đỡ không nhỏ đối với tiếng đàn ảnh hưởng tinh thần kia.
- Chỉ có điều, vật này thoạt nhìn giá trị không tầm thường, hơn nữa còn là vật tư hữu của Thu Hinh Nhi...
Trần Vũ nói ra lo lắng trong lòng.
- Hắc hắc! Bất kể là Thu Hinh Nhi hay Thu trưởng lão, gia gia của nàng đều đang cần gấp vẫn thạch. Ta giúp ngươi liên hệ thử xem.
Mao trưởng lão cười nói.
Ngay sau đó, Mao trưởng lão truyền âm cho Vân Nhạc tông chủ và Thu trưởng lão.
Vừa vặn, Thu Hinh Nhi đi theo xem muội muội nhận thưởng cũng có mặt ở Vân Thiên Điện.
- Việc này...
Thu Hinh Nhi có chút trầm ngâm, nhìn Trần Vũ vài lần, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.
- Trần Vũ, ngươi muốn Băng Tâm Chi Lệ cũng được. Nhưng ngươi phải bỏ ra ba cân vẫn thạch thu được hôm nay và hai cân vẫn thạch thu được cách đây hai ngày, tổng cộng năm cân, đều chuyển giao cho Thu Hinh Nhi.
Vân Nhạc tông chủ nghiêm trang nói.
- Được.
Trần Vũ gật đầu đáp ứng.
Băng Tâm Chi Lệ có thể bù đắp điểm yếu trên người hắn.
Mặc dù hắn có thể thể phách phòng ngự cường đại, nhưng cấp độ tinh thần so với người thường cũng không có ưu thế quá lớn.
- Được, năm cân vẫn thạch của Trần Vũ, cộng thêm mười cân vẫn thạch tông môn bồi thường. Tổng cộng mười lăm cân, đủ để làm tài liệu chính chế tạo một kiện bảo khí rồi.
Thu trưởng lão cười nói.
- Cho ngươi, có lẽ thứ này thật sự hữu duyên với ngươi. Băng Tâm Chi Lệ đã làm bạn với ta suốt bốn năm năm, nếu không phải ta và gia gia đều cần gấp thiên ngoại vẫn thạch, ta chắc chắn sẽ không đáp ứng.
Thu Hinh Nhi khẽ cười, đưa dây chuyền Băng Tâm Chi Lệ cho Trần Vũ.
- Đa tạ Thu sư tỷ.
Trần Vũ tiếp lấy dây chuyền đeo lên người, trong mùi truyền đến hương thơm nhàn nhạt của thiếu nữ, không khỏi cảm thấy tâm thần sảng khoái.
Đúng lúc này, Trần Vũ chợt cảm nhận được một đạo ánh mắt lạnh lùng sắc bén trong đại điện.
Đó là ánh mắt của một nam tử áo tím, thân hình cao lớn, đứng ngạo nghễ trong điện. Hắn lạnh lùng nhìn Trần Vũ tiếp nhận Băng Tâm Chi Lệ từ tay Thu Hinh Nhi.
Đối với người này, Trần Vũ có chút ấn tượng mơ hồ, dường như là một trong những đệ tử chân truyền.
- Côn sư đệ, ngươi ăn dấm chua sao?
Một thanh âm châm chọc truyền đến.
Thì ra, vị này là Côn sư huynh, đệ tử chân truyền Côn Lăng, một trong những người theo đuổi Thu Hinh Nhi.
- Là ngươi!
Côn Lăng nhướng mày, nhìn Thất hoàng tử một thân y phục hoa lệ.
Cùng là đệ tử chân truyền, nhưng địa vị thân phận so với đệ tử chân truyền bình thường khác lại càng thêm đặc biệt.
- Côn sư đệ không nên hiểu lầm. Trần Vũ này chẳng qua chỉ là một Bán Linh Thể, tương đối may mắn mà thôi. Đối với đệ tử chân truyền chúng ta mà nói, chỉ cần ngứa mắt đạp một cước cũng đủ khiến hắn hiện nguyên hình rồi.
Hoàng Phủ Lâm chậm rãi truyền âm.
- Đối phó một tiểu tử Thông Mạch kỳ? Ta không có hứng thú.
Côn Lăng lắc đầu.
Hắn có ngạo khí của mình, thân là đệ tử chân truyền Luyện Tạng hậu kỳ, chẳng lẽ đi đối phó với một đệ tử mới gia nhập nội môn?
- Lúc trước ta cũng nghĩ vậy, lúc đó hắn chỉ mới là Luyện Thể kỳ.
Thất hoàng tử cười một tiếng khinh thường.
Nghe vậy, Côn Lăng dường như có chút suy tư, không nói gì thêm.
Không lâu sau, năm người tham gia Cuộc chiến tranh đoạt đều đã nhận phần thưởng của mình.
Lúc này, Trần Vũ chỉ nhận 9000 nguyên thạch thứ phẩm, còn ba cân vẫn thạch đều chuyển giao cho Thu Hinh Nhi.
Đợi đám đệ tử rời đi, trong đại điện trở nên im ắng, chỉ lưu lại tông chủ và năm sáu vị trưởng lão.
- Tin tức kia có chính xác hay không? Cốt Ma Cung thật sự xuất thế?
- Có lẽ không sai. Trong vòng ba ngày, Cốt Ma Cung đã mở rộng địa giới đến nghìn dặm. Tà tông này luôn chủ trương kẻ thuận theo thì sống, kẻ đối nghịch thì chết. Liên tục diệt mấy gia tộc, thậm chí còn đoạt một khu vực linh khoáng của Thiết Kiếm môn.
Vân Nhạc tông chủ đỏ mặt thu hồi vật đặt cược bên mình.
Một nữ đệ tử của Thủy Nguyệt phái cũng đưa tới một bình “Tử Quỳnh Lộ”.
Trung niên râu cá trê của Thiết Kiếm môn thì phẫn nộ không cam lòng giao ra 180 cân vẫn thạch.
Cuộc chiến tranh đoạt lần này, Vân Nhạc môn giành được hai phần chiến lợi phẩm.
Không chỉ thắng lại những gì đã thua lúc trước, còn lời thêm một khoản lớn.
- Vũ ca!
Trần Dĩnh Nhi mang theo vẻ mặt không có hảo ý chạy tới, trêu đùa:
- Cuộc chiến tranh đoạt lần này ngươi lập công lớn, nhất định được khen thưởng rất phong phú. Theo như ước định, phải chia cho ta một nửa. Nếu không ta sẽ mách với mẹ ngươi chuyện ngươi đạp vị hôn thê...
- Ngươi uy hiếp ta ư?
Trần Vũ tức giận, Trần Dĩnh Nhi này thật biết tranh thủ cơ hội.
Nhưng lần này, hắn thật sự chột dạ.
Việc đạp “vị hôn thê” như vậy, nếu ở trong thế tục, tuyệt đối là chuyện lớn.
Lúc này, Sở Uyển Ngọc ở cách đó không xa, dùng ánh mắt lạnh lẽo hận thù nhìn Trần Vũ đang xấu hổ.
- Uy hiếp ngươi thì sao? Ngươi cho hay không?
Trần Dĩnh Nhi kiêu ngạo nói.
Nhìn bộ dạng của nàng lúc này, nếu Trần Vũ không thỏa hiệp, nhất định nàng sẽ đi tìm Liễu Văn châm ngòi thổi gió.
- Một nửa không được, có thể cho ngươi 100 nguyên thạch thứ phẩm.
Trần Vũ tức giận.
Cuộc chiến tranh đoạt này, hắn đánh bại ít nhất ba người. Mỗi khi đánh bại một người là có thể nhận được 3000 nguyên thạch thứ phẩm, một cân vẫn thạch.
Theo cách tính đó, tính ra hắn có thể đạt được 9000 nguyên thạch thứ phẩm, ba cân vẫn thạch.
Hơn nữa, trong Cuộc chiến tranh đoạt lần này, hắn một mình ngăn cơn sóng dữ, phát huy tác dụng không hề thua kém Thường Hiên sư huynh.
Về phương diện này, Mao trưởng lão nhất định sẽ tranh thủ chỗ tốt cho các đệ tử của mình.
- Thường Hiên, Trần Vũ. Cuộc chiến tranh đoạt lần này, hai người các ngươi lập được công lớn, bổn tông theo thường lệ sẽ thỏa mãn yêu cầu hợp lý của các ngươi.
Vân Nhạc tông chủ truyền âm.
- Đa tạ tông chủ.
Trần Vũ và Thường Hiên lập tức mừng rỡ.
Sắc mặt Thường Hiên có chút tái nhợt, sau khi thi triển Huyết Cuồng Bí Đao, sẽ suy yếu một thời gian nhất định.
Chẳng qua, sau trận chiến này, hắn đã thay đổi ấn tượng về vị ngũ sư đệ Trần Vũ này rất nhiều.
- Uyển Ngọc, ngươi yên tâm! Tiểu tử kia khi nhục ngươi như vậy, ta nhất định sẽ vì ngươi đòi lại công đạo. Còn chiếc cầm bị hỏng kia, ta sẽ mời thợ thủ công và luyện khí sư cao minh nhất, giúp ngươi phục hồi nó lại như cũ.
Dịch Vân Phi đứng bên cạnh Sở Uyển Ngọc, thấp giọng an ủi.
- Làm phiền Dịch sư huynh rồi. Nhưng mong ngươi không cần làm khó Trần Vũ và gia tộc của hắn.
Vẻ mặt Sở Uyển Ngọc thoáng khựng lại, miễn cưỡng cười một tiếng.
- Yên tâm, ta chỉ giáo huấn hắn một chút thôi.
Dịch Vân Phi nhìn về phía Trần Vũ trong đám người, trong mắt thoáng hiện một tia hung ác.
Kết cục của Cuộc chiến tranh đoạt lần này, khiến hắn rất căm hận.
Hắn tỉ mỉ tính toán Trần Vũ, chẳng những không thành, còn khiến đối phương trở thành nhân vật then chốt, lật ngược tình thế.
- Chúc mừng Thường sư đệ, Trần sư đệ, lần này hai người lập được công lớn rồi.
Thanh âm trong trẻo như tiếng chim hót của Thu Hinh Nhi truyền đến.
- Thu sư tỷ.
Trần Vũ vội chào hỏi.
Cuộc chiến tranh đoạt này có thể thuận lợi lật ngược tình thế, không thể không kể đến công lao của “Băng Tâm Chi Lệ” mà Thu Hinh Nhi cho mượn.
Lúc này, hắn cũng đem Băng Tâm Chi Lệ trả lại nguyên chủ.
- Tiểu tử, Cuộc chiến tranh đoạt lần này, để ngươi tiện nghi rồi. Ngươi phải cảm tạ ta và tỷ tỷ thế nào đây?
Thu Nguyệt chạy tới phá đám.
Nàng còn chưa nói xong, bên cạnh chợt truyền đến tiếng hừ lạnh.
- Ngươi là ai mà dám bắt chẹt Vũ ca? Lẽ nào ngươi là tình muội muội của hắn?
Người lên tiếng là Trần Dĩnh Nhi.
- A... Nha đầu ngươi từ đâu nhảy ra? Ta không phải...
Thu Nguyệt tức giận nói.
- Nhìn ngươi cũng biết không phải rồi. Vị đại mỹ nữ bên cạnh còn miễn cưỡng xứng đôi với ca của ta, Sở Uyển Ngọc kia cũng tạm, ngươi thì còn kém xa lắm.
Trần Dĩnh Nhi cười híp mắt nhìn Thu Hinh Nhi.
Ngay cả nàng cũng giật mình trước khí chất điềm tĩnh tuyệt mỹ của Thu Hinh Nhi.
- Phi! Hắn xách giày cho tỷ của ta cũng...
Thu Nguyệt phát điên, tức giận mắng, nhưng liền bị Thu Hinh Nhi cản lại.
- Dĩnh Nhi, đừng làm rộn.
Trần Vũ hung hăng trừng Trần Dĩnh Nhi một cái.
- Hì hì! Ngươi không chia của cho ta, ta sẽ làm rộn.
Trần Dĩnh Nhi làm mặt quỷ, nói.
Trần Vũ không biết nói gì, cuối cùng đành đem bán bảo khí Phong Ngâm kiếm giao cho Trần Dĩnh Nhi.
Dù sao hắn cũng đã có Huyền Trọng kiếm càng tiện tay, kiếm này cũng không có bao nhiêu tác dụng.
- Được rồi, cộng thêm cái này, đủ để ta đổi một kiện bảo khí rồi.
Trần Dĩnh Nhi bĩu môi.
Đúng lúc này, trên bầu trời chợt có một đầu phi cầm hắc vũ bay tới, sải cánh dài đến hai ba trượng, sóng khí kình phong đập vào mặt, hạ xuống chỗ đám người Thiết Kiếm môn.
- Tông chủ, đại sự không ổn!
Trên phi cầm hắc vũ, một thanh niên mặt đen nhảy xuống, cao giọng hô lên.
- Chuyện gì?
Càn tông chủ vẻ mặt u ám.
- Bẩm tông chủ...
Thanh niên mặt đen vội vàng thì thầm bên tai trung niên râu cá trê.
Cái gì?
Càn tông chủ lập tức biến sắc, thần sắc trở nên nghiêm túc.
- Chiêm tông chủ!
Trung niên râu cá trê xông tới trước, ôm quyền nói:
- Thiết Kiếm môn ta có việc gấp, xin phép đi trước.
- Đi!
Càn tông chủ vung tay một cái, người của Thiết Kiếm môn bắt đầu chỉnh tề rút lui.
- Càn tông chủ, đã xảy ra chuyện gì?
Vân Nhạc tông chủ và Thủy Nguyệt tông chủ đều khó hiểu hỏi thăm.
Thiết Kiếm môn ở Sở quốc cũng có thể xem là một thế lực tông phái cường đại, thực lực còn trên Vân Nhạc môn và Thủy Nguyệt phái.
Những năm gần đây, tông này bắt đầu có xu thế bá chiếm danh hiệu đệ nhất tông Sở quốc.
Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến cho tông chủ Thiết Kiếm môn khẩn trương nghiêm túc như vậy?
- Chuyện này, cũng có chút liên quan đến hai tông các ngươi...
Ánh mắt Càn tông chủ sáng lên, truyền âm thuyết minh tình huống.
Nghe xong, Vân Nhạc tông chủ và Thủy Nguyệt tông chủ đồng loạt biến sắc, hít vào một ngụm khí lạnh, hỏi:
- Thật sự có chuyện này?
Càn tông chủ không dám chậm trễ chút nào, lập tức dẫn dắt môn đồ rút lui.
- Chúng ta cũng đi trước!
Vẻ mặt Thủy Nguyệt tông chủ hết sức ngưng trọng, vung tay một cái, chỉnh đốn đám đệ tử, sau đó tức khắc xuất phát.
Hai tông vội vã rời đi, khiến bầu không khí trở nên nghiêm trọng lạ thường.
Đám đệ tử Vân Nhạc môn cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Tông chủ truyền âm cho vài tên trưởng lão, thoáng giao lưu, tất cả những người nghe xong đều biến sắc.
Trong lúc mơ hồ, Trần Vũ chợt cảm thấy bầu không khí đè nén, tựa như sắp có một trận gió tanh mưa máu ập đến.
Có thể khiến cho những cường giả Hóa Khí Tiên Thiên như tông chủ và trưởng lão tông môn rung động như vậy, tuyệt đối là đại sự trong giới tông môn.
Sau thời gian uống cạn chung trà.
Tại Vân Thiên Điện.
Vân Nhạc tông chủ và mấy vị trưởng lão, đệ tử hạch tâm, cùng tập trung một chỗ.
- Cuộc chiến tranh đoạt lần này, khen thưởng Trần Vũ 9000 nguyên thạch thứ phẩm, ba cân vẫn thạch. Những người còn lại, bất luận thắng thua, mỗi người 2000 nguyên thạch thứ phẩm, một cân vẫn thạch.
Vân Nhạc tông chủ tuyên bố.
Đây là khen thưởng theo ước định.
Ba người Thu Nguyệt, Vạn Đông, Thạch Xuyên, mặc dù không đánh bại được ai, cũng được nhận khen thưởng, tất nhiên đều mừng rỡ không thôi.
Bên cạnh đó, Trần Vũ và Thường Hiên còn lập công lớn trong chiến đấu, có thể đề xuất yêu cầu trong phạm vi hợp lý.
Thường Hiên mở miệng nói:
- Tông chủ sư thúc, ta muốn một phần “Tử Quỳnh Dịch”.
- Tử Quỳnh Dạ ư?
Vân Nhạc tông chủ trao đổi ánh mắt với mấy vị trưởng lão, cuối cùng gật đầu đáp ứng.
Trong cuộc chiến lần này, tiền đặt cược của Thủy Nguyệt phái là một bình “Tử Quỳnh Dạ”, phân lượng đủ cho mười người.
Dù sao những Tử Quỳnh Dịch này phải xuất ra một nửa để bồi dưỡng đệ tử chân truyền, cho Thường Hiên một phần cũng không tính là quá phận.
Tiếp đó, đến lượt Trần Vũ đề xuất yêu cầu.
- Vũ nhi!
Mao trưởng lão truyền âm, nói:
- Ta kiến nghị ngươi giữ lại dây chuyền “Băng Tâm Chi Lệ” kia. Sợi dây chuyền kia có thể trấn thủ tâm thần, có khả năng chống đỡ công kích tinh thần nhất định. Mà ngươi tu hành Vân Sát quyền, sát khí kinh người, có chút hung hiểm, vật này có thể giúp ngươi an thần tĩnh tâm, giảm bớt tỉ lệ tẩu hỏa nhập ma.
Băng Tâm Chi Lệ ư? Trần Vũ có chút động lòng.
Trong cuộc chiến hôm nay, sợi dây chuyền kia đã phát huy tác dụng chống đỡ không nhỏ đối với tiếng đàn ảnh hưởng tinh thần kia.
- Chỉ có điều, vật này thoạt nhìn giá trị không tầm thường, hơn nữa còn là vật tư hữu của Thu Hinh Nhi...
Trần Vũ nói ra lo lắng trong lòng.
- Hắc hắc! Bất kể là Thu Hinh Nhi hay Thu trưởng lão, gia gia của nàng đều đang cần gấp vẫn thạch. Ta giúp ngươi liên hệ thử xem.
Mao trưởng lão cười nói.
Ngay sau đó, Mao trưởng lão truyền âm cho Vân Nhạc tông chủ và Thu trưởng lão.
Vừa vặn, Thu Hinh Nhi đi theo xem muội muội nhận thưởng cũng có mặt ở Vân Thiên Điện.
- Việc này...
Thu Hinh Nhi có chút trầm ngâm, nhìn Trần Vũ vài lần, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.
- Trần Vũ, ngươi muốn Băng Tâm Chi Lệ cũng được. Nhưng ngươi phải bỏ ra ba cân vẫn thạch thu được hôm nay và hai cân vẫn thạch thu được cách đây hai ngày, tổng cộng năm cân, đều chuyển giao cho Thu Hinh Nhi.
Vân Nhạc tông chủ nghiêm trang nói.
- Được.
Trần Vũ gật đầu đáp ứng.
Băng Tâm Chi Lệ có thể bù đắp điểm yếu trên người hắn.
Mặc dù hắn có thể thể phách phòng ngự cường đại, nhưng cấp độ tinh thần so với người thường cũng không có ưu thế quá lớn.
- Được, năm cân vẫn thạch của Trần Vũ, cộng thêm mười cân vẫn thạch tông môn bồi thường. Tổng cộng mười lăm cân, đủ để làm tài liệu chính chế tạo một kiện bảo khí rồi.
Thu trưởng lão cười nói.
- Cho ngươi, có lẽ thứ này thật sự hữu duyên với ngươi. Băng Tâm Chi Lệ đã làm bạn với ta suốt bốn năm năm, nếu không phải ta và gia gia đều cần gấp thiên ngoại vẫn thạch, ta chắc chắn sẽ không đáp ứng.
Thu Hinh Nhi khẽ cười, đưa dây chuyền Băng Tâm Chi Lệ cho Trần Vũ.
- Đa tạ Thu sư tỷ.
Trần Vũ tiếp lấy dây chuyền đeo lên người, trong mùi truyền đến hương thơm nhàn nhạt của thiếu nữ, không khỏi cảm thấy tâm thần sảng khoái.
Đúng lúc này, Trần Vũ chợt cảm nhận được một đạo ánh mắt lạnh lùng sắc bén trong đại điện.
Đó là ánh mắt của một nam tử áo tím, thân hình cao lớn, đứng ngạo nghễ trong điện. Hắn lạnh lùng nhìn Trần Vũ tiếp nhận Băng Tâm Chi Lệ từ tay Thu Hinh Nhi.
Đối với người này, Trần Vũ có chút ấn tượng mơ hồ, dường như là một trong những đệ tử chân truyền.
- Côn sư đệ, ngươi ăn dấm chua sao?
Một thanh âm châm chọc truyền đến.
Thì ra, vị này là Côn sư huynh, đệ tử chân truyền Côn Lăng, một trong những người theo đuổi Thu Hinh Nhi.
- Là ngươi!
Côn Lăng nhướng mày, nhìn Thất hoàng tử một thân y phục hoa lệ.
Cùng là đệ tử chân truyền, nhưng địa vị thân phận so với đệ tử chân truyền bình thường khác lại càng thêm đặc biệt.
- Côn sư đệ không nên hiểu lầm. Trần Vũ này chẳng qua chỉ là một Bán Linh Thể, tương đối may mắn mà thôi. Đối với đệ tử chân truyền chúng ta mà nói, chỉ cần ngứa mắt đạp một cước cũng đủ khiến hắn hiện nguyên hình rồi.
Hoàng Phủ Lâm chậm rãi truyền âm.
- Đối phó một tiểu tử Thông Mạch kỳ? Ta không có hứng thú.
Côn Lăng lắc đầu.
Hắn có ngạo khí của mình, thân là đệ tử chân truyền Luyện Tạng hậu kỳ, chẳng lẽ đi đối phó với một đệ tử mới gia nhập nội môn?
- Lúc trước ta cũng nghĩ vậy, lúc đó hắn chỉ mới là Luyện Thể kỳ.
Thất hoàng tử cười một tiếng khinh thường.
Nghe vậy, Côn Lăng dường như có chút suy tư, không nói gì thêm.
Không lâu sau, năm người tham gia Cuộc chiến tranh đoạt đều đã nhận phần thưởng của mình.
Lúc này, Trần Vũ chỉ nhận 9000 nguyên thạch thứ phẩm, còn ba cân vẫn thạch đều chuyển giao cho Thu Hinh Nhi.
Đợi đám đệ tử rời đi, trong đại điện trở nên im ắng, chỉ lưu lại tông chủ và năm sáu vị trưởng lão.
- Tin tức kia có chính xác hay không? Cốt Ma Cung thật sự xuất thế?
- Có lẽ không sai. Trong vòng ba ngày, Cốt Ma Cung đã mở rộng địa giới đến nghìn dặm. Tà tông này luôn chủ trương kẻ thuận theo thì sống, kẻ đối nghịch thì chết. Liên tục diệt mấy gia tộc, thậm chí còn đoạt một khu vực linh khoáng của Thiết Kiếm môn.
/145
|