Sau khi Đồng Tượng công tấn thăng tới tầng thứ xương đồng, trong lòng Trần Vũ cũng trở nên kiên định hơn.
Xương đồng sơ thành có ý nghĩa là thực lực cơ sở của hắn dù không mượn bất kỳ ngoại lực hay kỹ xảo võ học nào cũng có thể đứng trên cấp bậc Luyện Tạng kỳ.
Huống chi, trái tim thần bí của Trần Vũ có thể cải tạo thể phách cường hoành, thậm chí có thể sánh ngang hung thú. Cho nên xương đồng sơ thành của hắn thậm chí có thể sánh ngang xương đồng tiểu thành của người khác.
Chẳng qua, ba bình dược dịch luyện thể mà Trần Vũ bỏ ra giá cao luyện chế đều đã dùng hết.
Thực tế chứng minh, trợ lực mấu chốt nhất để đột phá xương đồng vẫn là dược dịch luyện thể 120 năm, hiểu quả so với hai chai trước còn mạnh hơn gấp đôi.
...
Trong những ngày tháng tiếp theo.
Trần Vũ trải qua cuộc sống yên bình mà khô khan. Buổi tối vẫn lặng yên đứng canh gác và luyện tập Ẩn Khí quyết, còn ban ngày thì tu hành công pháp võ kỹ.
Chớp mắt đã hơn một tháng qua đi, công việc trấn thủ linh viên này còn bình thản hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Nhưng chắc biết tại sao, loại bình yên dị thường này lại khiến sâu trong lòng hắn nảy sinh một tia bất an.
Nhiệm vụ “trấn thủ linh viên” lần này, hắn vẫn luôn có cảm giác có người an bài điều động hắn.
Thế nhưng, từ tình huống trước mắt có thể thấy được, chỉ cần Cốt Ma Cung không xâm lấn nơi này, vậy thì cũng không uy hiếp được Trần Vũ.
Trần Vũ cũng không nghĩ nhiều việc này nữa.
Mỗi ngày, ngoại trừ lúc “canh gác vị trí hiểm yếu” ra, buổi ngày đều khổ tu võ kỹ công pháp.
Hơn bốn mươi ngày trôi qua, tiến bộ của Trần Vũ hết sức thần tốc.
Dưới sự trợ giúp của thiên phú Thể thuật, hỏa hầu của Vân Sát quyền càng trở nên tinh thâm, sát khí trong Vân Sát nội tức cũng trở nên nồng đậm, sau lần phục dụng Thanh Khí đan trước đó, nội tức của hắn đã tinh thuần như ý.
Hắn cũng cảm giác được Vân Sát quyền sắp có xu hướng đạt tới đỉnh phong.
Khác biệt lớn nhất là Trần Vũ bây giờ không cần tiến nhập vào trạng thái pháp môn bạo phát mà vẫn có thể đánh ra “Quyền kình ngưng sát”.
Ở phương diện kiếm pháp. Thiết Cương Kiếm tiến triển càng nhanh, suy cho cùng cũng bởi tầng thứ của nó thấp hơn Vân Sát quyền, đồng thời không bị các loại điều kiện như tu vi, chém giết tăng sát khí hạn chế.
Trong một hang núi hẻo lánh.
- Trọng Kiếm Thành Cương!
Trọng kiếm trong tay Trần Vũ rung lên, trước mắt xuất hiện một bức tường kiếm cương kín không kẽ hở, có cảm giác như một tầng phòng thủ kiên cố nặng nề.
Thoạt nhìn qua giống như một bức tường cương kiếm chập chờn lóa mắt.
Xung quanh bức tường kiếm cương này, kình phong cô đọng, giống như hút sạch không khí xung quanh, cát đá vừa chạm vào, liền bị nghiền nát bấy.
- Kiếm Cương Hóa Tường có thể tạo nên một tầng phòng ngự bằng cương kiếm có diện tích khá lớn,
Trần Vũ cười vui vẻ.
Kiếm Cương Hóa Tường đồng nghĩa với việc hỏa hầu của Thiết Cương Kiếm mà hắn luyện đã đạt tới đỉnh phong.
Đây là thành quả sau hơn bốn mươi ngày khổ tu của Trần Vũ.
Trái tim thần bí dung hợp, ngoại trừ thiên phú Thể thuật, còn mang đến cho hắn khả năng chịu đựng và sức khôi phục kinh người.
Chính vì thế, Trần Vũ không chỉ tiến bộ nhanh mà thời gian tu luyện cũng nhiều hơn người khác gấp đôi.
Nhất là loại kiếm pháp trọng kiếm này, lúc thi triển ra thì tiêu hao rất lớn, cho dù là Luyện Tạng kỳ, luyện tầm nửa canh giờ cũng chịu không nổi.
Ngoại trừ Kiếm Cương Hóa Tường ra, Trần Vũ còn lĩnh ngộ được một môn kiếm chiêu phạm vi khác - Kiếm Cương Cuồng Lan.
Kiếm Cương Cuồng Lan, một khi thi triển thì kiếm cương sẽ hóa thành một mảnh cuồng phong kiếm ảnh khủng bố, nuốt chửng khu vực phương viên hai trượng xung quanh. Lúc đạt tới đại thành, uy lực sẽ càng mạnh, thế công càng thêm nghiêm mật chặt chẽ.
Kiếm chiêu này do Trần Vũ lĩnh ngộ chân ý kiếm pháp sau khi Thiết Cương Kiếm đạt tới đỉnh phong mà sáng tạo ra.
Bất kỳ một môn võ kỹ nào, bao gồm quyền pháp lẫn kiếm pháp, một khi đạt tới đỉnh phong, đều có thể lĩnh ngộ được chân ý võ học, mọi người lĩnh ngộ được bao nhiêu thì không hề giống nhau.
Một khi lĩnh ngộ chân ý, hắn sẽ siêu thoát xiềng kích ban đầu của võ kỹ, chiêu thức thi triển càng tiện tay, không chút ràng buộc.
Đêm nay, Trần Vũ lại theo thường lệ tu hành công pháp và võ kỹ, sau đó bắt đầu nhiệm vụ “canh gác vị trí hiểm yếu”.
Vị trí canh gác hôm nay là ở trên một gốc đại thụ.
Trên cây lớn, cành lá rậm rạp, hoàn toàn ngăn trở toàn bộ thân hình của Trần Vũ.
Hắn thuần thục vận chuyển ánh mắt, khí tức nhiệt lượng khắp toàn thân đều thu liễm, giống như một khúc gỗ không chút sinh cơ.
Dưới bóng đêm che chở, dù những người khác tiến vào trong phạm vi một trượng cũng khó lòng nhìn thấy hắn.
Tầm nhìn của Trần Vũ thì lại vượt qua phạm vi một dặm.
Lúc này, Đoàn Kiêu Long đang cùng một tên đệ tử Thông Mạch kỳ đi tuần tra, từ bên cạnh đi ngang qua.
Trần Vũ và Đoàn Kiêu Long âm thầm liếc nhìn nhau, đều ra hiệu không phát hiện điều gì dị thường.
Chẳng qua, hôm nay vẻ mặt Đoàn Kiêu Long có chút sốt ruột lo lắng, thỉnh thoảng nhìn xung quanh một chút.
Trần Vũ thoáng suy tư, liền hiểu được nguyên nhân.
Người như Đoàn Kiêu Long, bất kể ý chí hay tâm tính đều vượt xa người thường, tâm tình luôn nội liễm, không bị ngoại vật quấy nhiễu. Lúc này tâm tình của hắn dao động, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là Thu Hinh Nhi.
Đoàn Kiêu Long vẫn luôn yêu thích Thu Hinh Nhi, ngoại trừ võ đạo thì đây là ký thác duy nhất trong lòng hắn.
Theo tình huống mấy ngày trước. Nhiệm vụ của Thu Hinh Nhi là mỗi ngày mới hoặc tối muộn sẽ tiến hành kiểm kê đại khái dược liệu trân tài trong linh viên.
Nhưng tối hôm nay, Thu Hinh Nhi lại không xuất hiện.
- So với ngày thường thì đã gần trễ nửa canh giờ, vậy mà vẫn chưa xuất hiện...
Đoàn Kiêu Long nhíu mày, lộ vẻ sầu lo.
Hắn hiểu rõ Thu Hinh Nhi nhất, đối phương là một người nghiêm túc, dù nghỉ ngơi hay tu luyện đều luôn nỗ lực hà khắc, ngay cả làm nhiệm vụ cũng rất tận tâm trách nhiệm.
Bây giờ còn chưa xuất hiện, vậy thì chỉ có hai khả năng.
Một, Thu Hinh Nhi bị chuyện quan trọng nào đó khiến trễ nải.
Hai, Thu Hinh Nhi rất có khả năng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Trần sư đệ, đêm nay ngươi có nhìn thấy Thu sư muội không?
Đoàn Kiêu Long truyền âm hỏi.
- Không thấy.
Trần Vũ thấp giọng nói.
Thân là người đứng canh gác vị trí hiểm yếu, hắn giống như một cái bóng ma, tầm nhìn cực kỳ rộng rãi, cho nên có thể chắc chắn là hôm nay Thu Hinh Nhi chưa từng tới đây.
Đối với việc này, Trần Vũ cũng hơi cảm thấy không bình thường.
Nhìn Đoàn Kiêu Long rời đi, ánh mắt Trần Vũ đảo qua phương viên một dặm, cảm thấy có gì đó không đúng.
- Không đúng! Thiếu mất hai người!
Trần Vũ thầm rùng mình.
Làm một người canh gác vị trí hiểm yếu, hắn không chỉ chú ý dị thường hoặc tung tích địch nhân mà còn phải tùy thời kiểm kê nhân số bên mình.
Trần Vũ còn nhớ rõ, trong một dặm gần đây, bao gồm cả Đoàn Kiêu Long thì có tổng cộng sáu thành viên tông môn đi tuần tra.
Sáu thành viên này chia làm ba tổ. Mỗi tổ có một Luyện Tạng kỳ và một Thông Mạch kỳ. Mà hai người của mỗi tổ đều sẽ không rời xa nhau.
Nhưng lúc này, Trần Vũ chợt phát hiện ba tổ tuần tra đã thiếu mất một tổ, cũng tương đương với hai người biến mất.
Hắn hít sâu một hơi, lại nhìn một lượt xác nhận.
Kết quả, thật sự thiếu một tổ người.
Một lúc khiến hai người biến mất, tuyệt đối không phải việc mà người thường có thể làm được. Bởi vì hai thành viên của một tổ luôn qua lại chiếu ứng lẫn nhau, sẽ không tách ra.
Có địch tình! (*)
Trần Vũ vừa muốn lên tiếng, bỗng nhiên cảm thấy một luồng hàn ý ập thẳng tới.
“Vù...”
Một luồng hàn ý âm phong từ dưới chân gốc cây truyền đến.
Chỉ thấy một đầu độc xà có chấm ban màu xám dài khoảng một trượng đã bò đến dưới chân Trần Vũ.
“Khè...”
Ám ban độc xà nhe ra răng độc, mang theo một luồng khí tức nguy hiểm cắn tới chân Trần Vũ.
Một màn này khiến sống lưng Trần Vũ mát lạnh, muốn tránh cũng không tránh được.
Ám ban độc xà này hoàn toàn lặng lẽ không một tiếng động, có lẽ lúc hắn và Đoàn Kiêu Long nói chuyện với nhau đã tiềm phục đến tận nơi này rồi.
“Keng...”
Ám ban độc xà cắn vào chân Trần Vũ, đồng thời phun ra một đoàn nọc độc màu xám tro, mang theo lực lượng ăn mòn mạnh mẽ đáng sợ.
- Đây là Linh Sủng độc xà có thể sánh ngang Luyện Tạng kỳ...
Trần Vũ thốt lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy một trận cảm giác tê dại nhức nhối từ chân truyền lên.
Thời khắc mấu chốt, hắn đã vận dụng Đồng Tượng công, hai chân hóa thành xương đồng, suýt nữa bị độc xà cắn rách da.
Nếu như vẫn còn ở tầng thứ gân đồng, vậy thì chắc chắn sẽ bị nó cắn rách da, cuối cùng bị kịch độc xâm nhập.
Càng đáng sợ hơn là mặc dù độc xà không cắn xuyên phòng ngự của hắn, thế nhưng đoàn nọc độc xám tro kèm theo lại mang theo lực lượng ăn mòn và độc lực cực kỳ trí mạng.
“Xèo...”
Nọc độc không chỉ khiến Trần Vũ cảm thấy chân mình tê dại, đồng thời còn tản ra một mùi gay mũi, khiến cho đầu óc hắn có chút choáng váng.
Thịch thịch thịch...”
“Buồng tim Trần Vũ đột nhiên đập mạnh, xua tan cơn choáng váng này, cảm giác tê dại trên chân cũng rút đi.
Hắn dám xác định, nếu đổi lại là Luyện Tạng trung kỳ, thậm chí hậu khí khác, bị độc xà này đánh lén, e rằng bây giờ đã độc phát thân vong rồi.
“Vù...”
Ám ban độc xà dài khoảng một trượng mãnh liệt vồ tới, quấn chặt hai chân Trần Vũ, răng độc phun ra nọc độc cắn tới cổ Trần Vũ.
- Chết đi cho ta!
Trần Vũ tức giận, vận chuyển Đồng Tượng công tầng thứ xương đồng.
“Rắc rắc rắc...”
Xương cốt toàn thân vang lên một trận răng rắc giòn giã, ngoài cơ thể ngưng hiện một tầng kim loại ám đồng, thể phách tăng mạnh hơn vài phần, bộc phát một luồng lực lượng bá đạo tuyệt luân.
“Ầm...”
Ngay lập tức, một luồng lực lượng to lớn xé rách ám ban độc xà thành hai đoạn, huyết nhục tung tóe.
- Tiểu bối! Ngươi dám giết “rắn” của ta...
Bên cạnh một vách núi đá cách đó mười mấy trượng, một lão giả mặc áo bào xám cầm đà trượng đi ra, trên mặt tràn ngập vẻ oán độc đáng sợ.
“Khè khè...”
Trên đà trượng của lão giả áo xám còn có hai đầu ám ban độc xà đang quấn quanh.
Đồng thời,mấy chục trượng xung quanh lại xuất hiện mấy chục đầu độc xà, thực lực mỗi đầu ít nhất đạt tới Thông Mạch kỳ đỉnh phong.
Những độc xà này phun ra nuốt vào lưỡi rắn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trần Vũ trên cây to.
- Yêu nghiệt phương nào? Người đâu!
Trần Vũ quát to một tiếng, âm thanh vang dội truyền khắp phương viên một dặm.
Kết quả, hắn quét mắt nhìn xuống một lượt, liền sợ hãi giật nảy mình. Xung quanh vốn có ba tổ tuần tra, vậy mà bây giờ chỉ còn lại một tổ cuối cùng của Đoàn Kiêu Long.
- Không ổn! Đó là “Xà Đà” trong tổ hợp “Xà Đà Quỷ Ảnh”.
Đoàn Kiêu Long thấy lão giả khống xà bên vách núi, sắc mặt liền biến đổi, vội vàng nhắc nhở:
- Trần sư đệ cẩn thận, vẫn còn...
Hắn nhìn ra lai lịch của người này. Xà Đà Quỷ Ảnh là một tổ hợp sát thủ đáng sợ của một tổ chức thần bí tại Sở quốc.
Xà Đà, cũng là lão giả trước mặt chẳng qua chỉ là một trong tổ hợp này mà thôi.
Đoàn Kiêu Long còn chưa nói xong, dị biến đột nhiên phát sinh.
“Vù...”
Một đạo tàn ảnh giống như quỷ mị, từ trong bụi cỏ lao thẳng tới Trần Vũ.
Ngay sau đó, một đoản kiếm giống như độc xà vô thanh vô tức, tựa như từ trong bóng đêm xuất hiện, đâm thẳng tới.
Trần Vũ rùng mình, cảm thấy một loại nguy cơ còn hơn xà độc vừa rồi.
Thanh đoản kiếm này toàn thân một màu u ám, gần như không phản quang, hòa làm một thể với bóng đêm, thoáng cái đã đâm tới trước mặt Trần Vũ.
Quá nhanh!
Trần Vũ không thể tránh kịp.
- Khặc khặc...
Một quỷ ảnh mặt mũi khô héo mặc hắc y, giống như hắc quỷ trong đêm xuất hiện trong tầm mắt Trần Vũ.
Trên đoản kiếm u ám tản ra chấn động nội tức, hiển nhiên đối phương đã đạt tới Luyện Tạng hậu kỳ.
Kiếm này hình như là một thanh Bảo Khí độc kiếm chuyên dùng để ám sát.
Lấy trình độ xương đồng của Trần Vũ, chỉ sợ không thể ngăn chặn được hoàn toàn, mà Huyền Trọng kiếm ở sau lưng đã không còn kịp lấy ra.
- Cút cho ta!
Trần Vũ vận chuyển Đồng Tượng công, cánh tay vung lên, ngạnh kháng một kiếm này.
Muốn chết?
Quỷ ảnh mặc hắc y lộ ra nụ cười trào phúng mà tàn nhẫn.
“Keng...”
Một kiếm này chém lên cánh tay Trần Vũ, bắn ra một trận đốm lửa, đồng thời một luồng lực lượng khổng lồ dội ngược trở lại, thiếu chút nữa khiến đoản kiếm rời tay.
Cái gì?
Quỷ ảnh mặc hắc y giật mình biến sắc, cho dù là Hóa Khí Hậu Thiên cũng không có khả năng ngăn dùng thân thể huyết nhục ngạnh kháng một kiếm sắc bén này, huống chi một Thông Mạch kỳ.
- Thanh Lân hộ tí!
Trên cánh tay Trần Vũ, một cái hộ tí màu xanh thẫm phát ra tiếng “ong ong”, ngưng hiện một tầng lân phiến sẫm màu như da cá sấu, đồng thời bành trướng hơn vài phần, tựa như một cái tiểu thuẫn, lân quang bắn ra khắp bốn phía.
***
(*) Địch tình: động tĩnh của địch.
Xương đồng sơ thành có ý nghĩa là thực lực cơ sở của hắn dù không mượn bất kỳ ngoại lực hay kỹ xảo võ học nào cũng có thể đứng trên cấp bậc Luyện Tạng kỳ.
Huống chi, trái tim thần bí của Trần Vũ có thể cải tạo thể phách cường hoành, thậm chí có thể sánh ngang hung thú. Cho nên xương đồng sơ thành của hắn thậm chí có thể sánh ngang xương đồng tiểu thành của người khác.
Chẳng qua, ba bình dược dịch luyện thể mà Trần Vũ bỏ ra giá cao luyện chế đều đã dùng hết.
Thực tế chứng minh, trợ lực mấu chốt nhất để đột phá xương đồng vẫn là dược dịch luyện thể 120 năm, hiểu quả so với hai chai trước còn mạnh hơn gấp đôi.
...
Trong những ngày tháng tiếp theo.
Trần Vũ trải qua cuộc sống yên bình mà khô khan. Buổi tối vẫn lặng yên đứng canh gác và luyện tập Ẩn Khí quyết, còn ban ngày thì tu hành công pháp võ kỹ.
Chớp mắt đã hơn một tháng qua đi, công việc trấn thủ linh viên này còn bình thản hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Nhưng chắc biết tại sao, loại bình yên dị thường này lại khiến sâu trong lòng hắn nảy sinh một tia bất an.
Nhiệm vụ “trấn thủ linh viên” lần này, hắn vẫn luôn có cảm giác có người an bài điều động hắn.
Thế nhưng, từ tình huống trước mắt có thể thấy được, chỉ cần Cốt Ma Cung không xâm lấn nơi này, vậy thì cũng không uy hiếp được Trần Vũ.
Trần Vũ cũng không nghĩ nhiều việc này nữa.
Mỗi ngày, ngoại trừ lúc “canh gác vị trí hiểm yếu” ra, buổi ngày đều khổ tu võ kỹ công pháp.
Hơn bốn mươi ngày trôi qua, tiến bộ của Trần Vũ hết sức thần tốc.
Dưới sự trợ giúp của thiên phú Thể thuật, hỏa hầu của Vân Sát quyền càng trở nên tinh thâm, sát khí trong Vân Sát nội tức cũng trở nên nồng đậm, sau lần phục dụng Thanh Khí đan trước đó, nội tức của hắn đã tinh thuần như ý.
Hắn cũng cảm giác được Vân Sát quyền sắp có xu hướng đạt tới đỉnh phong.
Khác biệt lớn nhất là Trần Vũ bây giờ không cần tiến nhập vào trạng thái pháp môn bạo phát mà vẫn có thể đánh ra “Quyền kình ngưng sát”.
Ở phương diện kiếm pháp. Thiết Cương Kiếm tiến triển càng nhanh, suy cho cùng cũng bởi tầng thứ của nó thấp hơn Vân Sát quyền, đồng thời không bị các loại điều kiện như tu vi, chém giết tăng sát khí hạn chế.
Trong một hang núi hẻo lánh.
- Trọng Kiếm Thành Cương!
Trọng kiếm trong tay Trần Vũ rung lên, trước mắt xuất hiện một bức tường kiếm cương kín không kẽ hở, có cảm giác như một tầng phòng thủ kiên cố nặng nề.
Thoạt nhìn qua giống như một bức tường cương kiếm chập chờn lóa mắt.
Xung quanh bức tường kiếm cương này, kình phong cô đọng, giống như hút sạch không khí xung quanh, cát đá vừa chạm vào, liền bị nghiền nát bấy.
- Kiếm Cương Hóa Tường có thể tạo nên một tầng phòng ngự bằng cương kiếm có diện tích khá lớn,
Trần Vũ cười vui vẻ.
Kiếm Cương Hóa Tường đồng nghĩa với việc hỏa hầu của Thiết Cương Kiếm mà hắn luyện đã đạt tới đỉnh phong.
Đây là thành quả sau hơn bốn mươi ngày khổ tu của Trần Vũ.
Trái tim thần bí dung hợp, ngoại trừ thiên phú Thể thuật, còn mang đến cho hắn khả năng chịu đựng và sức khôi phục kinh người.
Chính vì thế, Trần Vũ không chỉ tiến bộ nhanh mà thời gian tu luyện cũng nhiều hơn người khác gấp đôi.
Nhất là loại kiếm pháp trọng kiếm này, lúc thi triển ra thì tiêu hao rất lớn, cho dù là Luyện Tạng kỳ, luyện tầm nửa canh giờ cũng chịu không nổi.
Ngoại trừ Kiếm Cương Hóa Tường ra, Trần Vũ còn lĩnh ngộ được một môn kiếm chiêu phạm vi khác - Kiếm Cương Cuồng Lan.
Kiếm Cương Cuồng Lan, một khi thi triển thì kiếm cương sẽ hóa thành một mảnh cuồng phong kiếm ảnh khủng bố, nuốt chửng khu vực phương viên hai trượng xung quanh. Lúc đạt tới đại thành, uy lực sẽ càng mạnh, thế công càng thêm nghiêm mật chặt chẽ.
Kiếm chiêu này do Trần Vũ lĩnh ngộ chân ý kiếm pháp sau khi Thiết Cương Kiếm đạt tới đỉnh phong mà sáng tạo ra.
Bất kỳ một môn võ kỹ nào, bao gồm quyền pháp lẫn kiếm pháp, một khi đạt tới đỉnh phong, đều có thể lĩnh ngộ được chân ý võ học, mọi người lĩnh ngộ được bao nhiêu thì không hề giống nhau.
Một khi lĩnh ngộ chân ý, hắn sẽ siêu thoát xiềng kích ban đầu của võ kỹ, chiêu thức thi triển càng tiện tay, không chút ràng buộc.
Đêm nay, Trần Vũ lại theo thường lệ tu hành công pháp và võ kỹ, sau đó bắt đầu nhiệm vụ “canh gác vị trí hiểm yếu”.
Vị trí canh gác hôm nay là ở trên một gốc đại thụ.
Trên cây lớn, cành lá rậm rạp, hoàn toàn ngăn trở toàn bộ thân hình của Trần Vũ.
Hắn thuần thục vận chuyển ánh mắt, khí tức nhiệt lượng khắp toàn thân đều thu liễm, giống như một khúc gỗ không chút sinh cơ.
Dưới bóng đêm che chở, dù những người khác tiến vào trong phạm vi một trượng cũng khó lòng nhìn thấy hắn.
Tầm nhìn của Trần Vũ thì lại vượt qua phạm vi một dặm.
Lúc này, Đoàn Kiêu Long đang cùng một tên đệ tử Thông Mạch kỳ đi tuần tra, từ bên cạnh đi ngang qua.
Trần Vũ và Đoàn Kiêu Long âm thầm liếc nhìn nhau, đều ra hiệu không phát hiện điều gì dị thường.
Chẳng qua, hôm nay vẻ mặt Đoàn Kiêu Long có chút sốt ruột lo lắng, thỉnh thoảng nhìn xung quanh một chút.
Trần Vũ thoáng suy tư, liền hiểu được nguyên nhân.
Người như Đoàn Kiêu Long, bất kể ý chí hay tâm tính đều vượt xa người thường, tâm tình luôn nội liễm, không bị ngoại vật quấy nhiễu. Lúc này tâm tình của hắn dao động, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là Thu Hinh Nhi.
Đoàn Kiêu Long vẫn luôn yêu thích Thu Hinh Nhi, ngoại trừ võ đạo thì đây là ký thác duy nhất trong lòng hắn.
Theo tình huống mấy ngày trước. Nhiệm vụ của Thu Hinh Nhi là mỗi ngày mới hoặc tối muộn sẽ tiến hành kiểm kê đại khái dược liệu trân tài trong linh viên.
Nhưng tối hôm nay, Thu Hinh Nhi lại không xuất hiện.
- So với ngày thường thì đã gần trễ nửa canh giờ, vậy mà vẫn chưa xuất hiện...
Đoàn Kiêu Long nhíu mày, lộ vẻ sầu lo.
Hắn hiểu rõ Thu Hinh Nhi nhất, đối phương là một người nghiêm túc, dù nghỉ ngơi hay tu luyện đều luôn nỗ lực hà khắc, ngay cả làm nhiệm vụ cũng rất tận tâm trách nhiệm.
Bây giờ còn chưa xuất hiện, vậy thì chỉ có hai khả năng.
Một, Thu Hinh Nhi bị chuyện quan trọng nào đó khiến trễ nải.
Hai, Thu Hinh Nhi rất có khả năng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Trần sư đệ, đêm nay ngươi có nhìn thấy Thu sư muội không?
Đoàn Kiêu Long truyền âm hỏi.
- Không thấy.
Trần Vũ thấp giọng nói.
Thân là người đứng canh gác vị trí hiểm yếu, hắn giống như một cái bóng ma, tầm nhìn cực kỳ rộng rãi, cho nên có thể chắc chắn là hôm nay Thu Hinh Nhi chưa từng tới đây.
Đối với việc này, Trần Vũ cũng hơi cảm thấy không bình thường.
Nhìn Đoàn Kiêu Long rời đi, ánh mắt Trần Vũ đảo qua phương viên một dặm, cảm thấy có gì đó không đúng.
- Không đúng! Thiếu mất hai người!
Trần Vũ thầm rùng mình.
Làm một người canh gác vị trí hiểm yếu, hắn không chỉ chú ý dị thường hoặc tung tích địch nhân mà còn phải tùy thời kiểm kê nhân số bên mình.
Trần Vũ còn nhớ rõ, trong một dặm gần đây, bao gồm cả Đoàn Kiêu Long thì có tổng cộng sáu thành viên tông môn đi tuần tra.
Sáu thành viên này chia làm ba tổ. Mỗi tổ có một Luyện Tạng kỳ và một Thông Mạch kỳ. Mà hai người của mỗi tổ đều sẽ không rời xa nhau.
Nhưng lúc này, Trần Vũ chợt phát hiện ba tổ tuần tra đã thiếu mất một tổ, cũng tương đương với hai người biến mất.
Hắn hít sâu một hơi, lại nhìn một lượt xác nhận.
Kết quả, thật sự thiếu một tổ người.
Một lúc khiến hai người biến mất, tuyệt đối không phải việc mà người thường có thể làm được. Bởi vì hai thành viên của một tổ luôn qua lại chiếu ứng lẫn nhau, sẽ không tách ra.
Có địch tình! (*)
Trần Vũ vừa muốn lên tiếng, bỗng nhiên cảm thấy một luồng hàn ý ập thẳng tới.
“Vù...”
Một luồng hàn ý âm phong từ dưới chân gốc cây truyền đến.
Chỉ thấy một đầu độc xà có chấm ban màu xám dài khoảng một trượng đã bò đến dưới chân Trần Vũ.
“Khè...”
Ám ban độc xà nhe ra răng độc, mang theo một luồng khí tức nguy hiểm cắn tới chân Trần Vũ.
Một màn này khiến sống lưng Trần Vũ mát lạnh, muốn tránh cũng không tránh được.
Ám ban độc xà này hoàn toàn lặng lẽ không một tiếng động, có lẽ lúc hắn và Đoàn Kiêu Long nói chuyện với nhau đã tiềm phục đến tận nơi này rồi.
“Keng...”
Ám ban độc xà cắn vào chân Trần Vũ, đồng thời phun ra một đoàn nọc độc màu xám tro, mang theo lực lượng ăn mòn mạnh mẽ đáng sợ.
- Đây là Linh Sủng độc xà có thể sánh ngang Luyện Tạng kỳ...
Trần Vũ thốt lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy một trận cảm giác tê dại nhức nhối từ chân truyền lên.
Thời khắc mấu chốt, hắn đã vận dụng Đồng Tượng công, hai chân hóa thành xương đồng, suýt nữa bị độc xà cắn rách da.
Nếu như vẫn còn ở tầng thứ gân đồng, vậy thì chắc chắn sẽ bị nó cắn rách da, cuối cùng bị kịch độc xâm nhập.
Càng đáng sợ hơn là mặc dù độc xà không cắn xuyên phòng ngự của hắn, thế nhưng đoàn nọc độc xám tro kèm theo lại mang theo lực lượng ăn mòn và độc lực cực kỳ trí mạng.
“Xèo...”
Nọc độc không chỉ khiến Trần Vũ cảm thấy chân mình tê dại, đồng thời còn tản ra một mùi gay mũi, khiến cho đầu óc hắn có chút choáng váng.
Thịch thịch thịch...”
“Buồng tim Trần Vũ đột nhiên đập mạnh, xua tan cơn choáng váng này, cảm giác tê dại trên chân cũng rút đi.
Hắn dám xác định, nếu đổi lại là Luyện Tạng trung kỳ, thậm chí hậu khí khác, bị độc xà này đánh lén, e rằng bây giờ đã độc phát thân vong rồi.
“Vù...”
Ám ban độc xà dài khoảng một trượng mãnh liệt vồ tới, quấn chặt hai chân Trần Vũ, răng độc phun ra nọc độc cắn tới cổ Trần Vũ.
- Chết đi cho ta!
Trần Vũ tức giận, vận chuyển Đồng Tượng công tầng thứ xương đồng.
“Rắc rắc rắc...”
Xương cốt toàn thân vang lên một trận răng rắc giòn giã, ngoài cơ thể ngưng hiện một tầng kim loại ám đồng, thể phách tăng mạnh hơn vài phần, bộc phát một luồng lực lượng bá đạo tuyệt luân.
“Ầm...”
Ngay lập tức, một luồng lực lượng to lớn xé rách ám ban độc xà thành hai đoạn, huyết nhục tung tóe.
- Tiểu bối! Ngươi dám giết “rắn” của ta...
Bên cạnh một vách núi đá cách đó mười mấy trượng, một lão giả mặc áo bào xám cầm đà trượng đi ra, trên mặt tràn ngập vẻ oán độc đáng sợ.
“Khè khè...”
Trên đà trượng của lão giả áo xám còn có hai đầu ám ban độc xà đang quấn quanh.
Đồng thời,mấy chục trượng xung quanh lại xuất hiện mấy chục đầu độc xà, thực lực mỗi đầu ít nhất đạt tới Thông Mạch kỳ đỉnh phong.
Những độc xà này phun ra nuốt vào lưỡi rắn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trần Vũ trên cây to.
- Yêu nghiệt phương nào? Người đâu!
Trần Vũ quát to một tiếng, âm thanh vang dội truyền khắp phương viên một dặm.
Kết quả, hắn quét mắt nhìn xuống một lượt, liền sợ hãi giật nảy mình. Xung quanh vốn có ba tổ tuần tra, vậy mà bây giờ chỉ còn lại một tổ cuối cùng của Đoàn Kiêu Long.
- Không ổn! Đó là “Xà Đà” trong tổ hợp “Xà Đà Quỷ Ảnh”.
Đoàn Kiêu Long thấy lão giả khống xà bên vách núi, sắc mặt liền biến đổi, vội vàng nhắc nhở:
- Trần sư đệ cẩn thận, vẫn còn...
Hắn nhìn ra lai lịch của người này. Xà Đà Quỷ Ảnh là một tổ hợp sát thủ đáng sợ của một tổ chức thần bí tại Sở quốc.
Xà Đà, cũng là lão giả trước mặt chẳng qua chỉ là một trong tổ hợp này mà thôi.
Đoàn Kiêu Long còn chưa nói xong, dị biến đột nhiên phát sinh.
“Vù...”
Một đạo tàn ảnh giống như quỷ mị, từ trong bụi cỏ lao thẳng tới Trần Vũ.
Ngay sau đó, một đoản kiếm giống như độc xà vô thanh vô tức, tựa như từ trong bóng đêm xuất hiện, đâm thẳng tới.
Trần Vũ rùng mình, cảm thấy một loại nguy cơ còn hơn xà độc vừa rồi.
Thanh đoản kiếm này toàn thân một màu u ám, gần như không phản quang, hòa làm một thể với bóng đêm, thoáng cái đã đâm tới trước mặt Trần Vũ.
Quá nhanh!
Trần Vũ không thể tránh kịp.
- Khặc khặc...
Một quỷ ảnh mặt mũi khô héo mặc hắc y, giống như hắc quỷ trong đêm xuất hiện trong tầm mắt Trần Vũ.
Trên đoản kiếm u ám tản ra chấn động nội tức, hiển nhiên đối phương đã đạt tới Luyện Tạng hậu kỳ.
Kiếm này hình như là một thanh Bảo Khí độc kiếm chuyên dùng để ám sát.
Lấy trình độ xương đồng của Trần Vũ, chỉ sợ không thể ngăn chặn được hoàn toàn, mà Huyền Trọng kiếm ở sau lưng đã không còn kịp lấy ra.
- Cút cho ta!
Trần Vũ vận chuyển Đồng Tượng công, cánh tay vung lên, ngạnh kháng một kiếm này.
Muốn chết?
Quỷ ảnh mặc hắc y lộ ra nụ cười trào phúng mà tàn nhẫn.
“Keng...”
Một kiếm này chém lên cánh tay Trần Vũ, bắn ra một trận đốm lửa, đồng thời một luồng lực lượng khổng lồ dội ngược trở lại, thiếu chút nữa khiến đoản kiếm rời tay.
Cái gì?
Quỷ ảnh mặc hắc y giật mình biến sắc, cho dù là Hóa Khí Hậu Thiên cũng không có khả năng ngăn dùng thân thể huyết nhục ngạnh kháng một kiếm sắc bén này, huống chi một Thông Mạch kỳ.
- Thanh Lân hộ tí!
Trên cánh tay Trần Vũ, một cái hộ tí màu xanh thẫm phát ra tiếng “ong ong”, ngưng hiện một tầng lân phiến sẫm màu như da cá sấu, đồng thời bành trướng hơn vài phần, tựa như một cái tiểu thuẫn, lân quang bắn ra khắp bốn phía.
***
(*) Địch tình: động tĩnh của địch.
/145
|