Lúc này, toàn bộ Bắc Sơn Linh Viên, chiến đấu dưới Hóa Khí cảnh, phía Cốt Ma Cung có thể đồ sát mang tính áp đảo.
Trừ phi vị lão phụ cường giả Hóa Khí Hậu Thiên này có khả năng ngăn cơn sóng giữ, đánh bại hai tên Hóa Khí cảnh của Cốt Ma Cung.
Thế nhưng, lúc Trần Vũ và Đoàn Kiêu Long trao đổi ánh mắt, liền phát hiện trong mắt lẫn nhau đều có một tia cay đắng, dường như rất bi quan với thế cục hiện tại.
Đột nhiên, Trần Vũ chợt nghĩ tới phán đoán của Đoàn Kiêu Long lúc trước:
-... Đây tuyệt đối là một trận dạ tập đã sớm có dự mưu, nhất định có nội gián.
Lần dạ tập này, hiển nhiên Cốt Ma Cung hiểu rất rõ về bố trí nhân thủ và địa hình nội bộ của Bắc Sơn Linh Viên.
- Lão phụ này!
Đại hán da đen tay cầm trọng kích, mượn lực trùng kích mạnh mẽ của tọa kỵ, lao thẳng tới chỗ lão phụ.
“Ầm...”
Đại hán da đen quát khẽ một tiếng, lôi âm cuồn cuộn, trọng kích trong tay vẽ ra một đạo thú ảnh mãnh hổ, phát ra thanh âm gầm thét chấn kinh lòng người, đối chiến một kích với lão phụ tóc bạc.
“Ầm...”
Trường côn và trọng kích giao phong, lực trùng kích khổng lồ khiến thân hình lão phụ tóc bạc liên tục thối lui vài bước, thất thanh hô lên:
- Bảo khí trung phẩm! Phụ trợ trùng kích tâm thần...
Trọng kích của đại hán da đen không chỉ nặng nề không gì sánh nổi, còn phụ trợ tiếng gầm chấn động tâm thần.
Trọng kích này, e rằng trong các bảo khí trung phẩm cũng là tinh phẩm.
Khoảng khắc tiếp theo, dị biến lại phát sinh.
Mỹ phụ váy đen ở bên cạnh chợt cười một tiếng quỷ dị, đột nhiên xuất thủ.
“Phốc...”
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong màn đêm rồi biến mất, giây lát sau đã đâm trúng lão phụ tóc bạc vừa mới ổn định thân hình.
- Âm Cốt Châm!
Thân hình lão phụ tóc bạc run lên, trên vai cắm một thanh cốt châm tản ra hắc khí nhàn nhạt, có chất lỏng màu đen quỷ dị chảy xuống.
Bà ta vận chân khí, đánh bay cốt châm nhưng sắc mặt đã trở nên tái nhợt.
- Ha ha...
Mỹ phụ váy đen cười to, trên người xuất hiện một luồng khí tức mênh mông vượt xa trước đó.
- Hóa Khí Hậu Thiên hậu kỳ! Ngươi che giấu tu vi...
Lão phụ tóc bạc cuối cùng cũng biến sắc.
Lúc trước, mỹ phụ váy đen du đấu với bà ta, dường như không dám đối chiến nhưng thân pháp lại cao siêu đến kỳ lạ, khiến lão phụ cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Thật không ngờ, mỹ phụ váy đen vậy mà lợi dụng đại hán da đen đánh trực diện để hấp dẫn sự chú ý, âm thầm phát động một kích “Âm Cốt Châm” chớp nhoáng.
Âm Cốt Châm là một loại ám khí đặc thù mà Cốt Ma Cung luyện chế, có thể phá được chân khí của Hóa Khí cảnh.
Trong châm này ẩn chứa một loại âm độc kỳ dị, có thể khiến toàn thân nhanh chóng nhiễm độc.
- Khương lão bà tử, ta nghe nói mười năm trước ngươi từng trúng một loại hàn độc, cho đến nay vẫn lưu lại tai họa ngầm, mặc dù chỉ thiếu nửa bước nữa nhưng vẫn không thể đột phá được Hóa Khí Tiên Thiên...
Lời nói tiếp theo của mỹ phụ váy đen khiến trái tim lão phụ tóc bạc trầm xuống tận đáy cốc.
Âm mưu!
Đây tuyệt đối là một trận dạ tập đã dự mưu từ sớm.
Địch nhân không chỉ biết rõ tu vi công pháp của bà ta, ngay cả tai họa ngầm lúc còn trẻ mắc phải cũng biết.
Mà lúc này, Âm Cốt Châm quả thật mang đến cho bà ta uy hiếp cực lớn.
- Cho dù như vậy thì hai người các ngươi muốn giết ta cũng chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi...
Lão phụ tóc bạc cười lạnh một tiếng.
“Vù...”
Trên người lão phụ tóc bạc xuất hiện một luồng chân khí xoay tròn màu xanh tím, khí tức tiếp cận Hóa Khí Tiên Thiên.
Không chỉ có vậy, một khối ngọc bội trên người bà ta tỏa ra từng đợt khí ấm áp thanh lương, dung nhập vào trong cơ thể, từ từ hóa giải loại âm độc kia.
Cái gì?
Nụ cười trên mặt mỹ phụ váy đen thoáng cứng lại.
- “Ôn Dương bội” này là một kiện kỳ vật dị bảo mà ta vô tình đạt được cách đây nhiều năm, có thể hóa giải âm khí hàn độc, bí mật này ngoại trừ người thân nhất, không ai có thể biết được.
Uy áp chân khí trên người lão phụ tóc bạc càng lúc càng mạnh.
“Vù...! Vù...! Vù...”
Bảo khí trường côn trong tay bà ta kéo theo một chuỗi côn ảnh, thoáng bức lui mỹ phụ váy đen một chút.
“Ầm...! Ầm...! Ầm...”
Đại hán da đen vung vẩy trọng kích, vài lần đối cứng đều có chút chật vật, vẻ mặt kinh ngạc không thôi.
Một màn như vậy, khiến các thành viên đệ tử Vân Nhạc môn tập trung ở sườn núi đều lộ vẻ mừng rỡ.
Nhưng một khắc sau, một thanh âm tang thương vang vọng bên tai mọi người.
- Tất cả mọi người, cấp tốc rời khỏi Bắc Sơn Linh Viên, trở về tông môn, báo cho cao tầng biết trong tông môn có nội gián...
Đây là truyền âm của lão phụ tóc bạc.
Nghe thấy vậy, thân hình đám đệ tử liền chấn động.
- Mọi người mau trốn đi!
- Khương bà bà nhất định là sử dụng bí pháp nào đó, tạm thời áp chế âm độc, e rằng không thể kiên trì được bao lâu nữa.
Đám người Vân Nhạc môn cũng không ngốc, liền hiểu được tình huống.
Trải qua một phen dạ tập của Cốt Ma Cung, thành viên tông môn trấn thủ linh viên đã chỉ còn lại mười mấy người.
Trong đó, đội trưởng Luyện Tạng kỳ đỉnh phong cũng chỉ còn hai người.
Những đệ tử Luyện Tạng kỳ còn lại, cũng chỉ khoảng bảy tám người.
Dưới Luyện Tạng kỳ vốn là nhiều nhất nhưng thực tế là lúc này chỉ còn năm sáu người, bao gồm cả Trần Vũ trong đó.
Có thể thấy được, thực lực càng mạnh thì tỷ lệ sinh tồn càng lớn.
- Thu sư muội, Trần sư đệ, chúng ta nhanh giết ra ngoài.
Đoàn Kiêu Long hô lên.
Thu Hinh Nhi thoáng do dự một chút nhưng vẫn đi theo bên cạnh hai người Trần Vũ, đi vòng trốn ra phía sau núi, nơi đó có một con sông bên ngoài linh viên.
Có thể nói, chỉ cần chạy trốn vào trong sông, tranh thủ một phen thì tỷ lệ sinh tồn lại càng lớn hơn.
- Vân Sát quyền! Lôi Minh Đao!
Trần Vũ và Đoàn Kiêu Long liên thủ giết ra, thoáng chốc đã đánh văng hai ba tên cường giả Cốt Ma Cung ngăn trở.
Cùng lúc đó, mười mấy người Vân Nhạc môn còn sót lại cũng liên thủ giết tới con sông phía sau núi.
Thế nhưng, thực tế lại rất tàn khốc.
Đoạn đường núi gồ ghề dẫn đến con sông kia, có hơn mười cường giả Cốt Ma Cung trấn thủ, còn có hung cầm bay lượn trên bầu trời đánh lén.
Những cường giả Cốt Ma Cung này, đều là Luyện Tạng kỳ, thực lực tổng hợp càng mạnh hơn.
Cũng may là chỉ có hai cường giả Luyện Tạng kỳ đỉnh phong, hai vị đội trưởng của Vân Nhạc môn tạm thời chống đỡ.
- A a...
Tiếng hét thảm thiết truyền đến, phần lớn đều là đệ tử Vân Nhạc môn.
Những đệ tử Thông Mạch kỳ còn lại, bao gồm cả Luyện Tạng sơ kỳ thực lực yếu nhược, đều liên tục chết thảm.
“Vù...! Vù...”
Giữa không trung, hung cầm bay lượn chính là uy hiếp cực lớn đối với bọn họ.
- Thu sư muội, nhanh lên một chút...
Đoàn Kiêu Long khẽ hô một tiếng, vội vàng bảo vệ Thu Hinh Nhi chạy đi.
Tu vi của Thu Hinh Nhi đại khái tiếp cận Luyện Tạng trung kỳ, thân pháp không tệ, tổng hợp lại có thể so với Luyện Tạng trung kỳ cũng không tính là gánh nặng.
- Hắc hắc... đại mỹ nữ!
Hai ba tên nam tử hung hãn của Cốt Ma Cung liếm môi một cái, sau đó nhanh chóng xông lại.
Trong ba người này, một người là Luyện Tạng hậu kỳ, hai người còn lại là Luyện Tạng trung kỳ, ánh mắt dâm tà đảo qua đảo lại trên người Thu Hinh Nhi.
Nhất là tên nam tử Luyện Tạng hậu kỳ, trên mặt đầy vết sẹo, tay cầm một thanh bảo khí trường thương.
“Ô...ô...ô...n...g!”
Nam tử mặt sẹo vung trường thương lên, tầng tầng lớp lớp thương ảnh lạnh lẽo kéo theo một trận sóng khí âm u, đánh tới ba người.
Uy thế cường đại đến mức khiến cho Trần Vũ cảm giác như đang đối mặt với Dịch Vân Phi.
“Keng...”
Đoàn Kiêu Long đối chiến một đao, tiếng điện xẹt không ngừng vang lên, sau đó bị đẩy lui vài bước, sắc mặt trắng nhợt.
Nam tử mặt sẹo này quả nhiên là kình địch.
Hai tên Luyện Tạng trung kỳ bên cạnh cũng không phải hiền lành, dù so với đệ tử Vân Nhạc môn thì cũng thuộc loại thực lực tinh anh nội môn.
Thần sắc Đoàn Kiêu Long trở nên kiên định, không hề có dấu hiệu lùi bước.
- Trần sư đệ, ta ngăn bọn họ lại, ngươi dẫn theo Thu sư muội đột phá vòng vây đi!
Đoàn Kiêu Long truyền âm.
- Ngươi...
Trần Vũ nhìn thân hình cao ngất sừng sững của Đoàn Kiêu Long, chỉ thấy đối phương tay nắm cổ đao, chặn trước mặt ba người nam tử mặt sẹo.
- Đi mau!
Cổ đao trong tay Đoàn Kiêu Long rung lên, chém ra một mảnh ánh đao phong lôi đan xen, uy thế cường đại đến mức khiến ba người nam tử mặt sẹo đều biến sắc, phải dốc sức đón đỡ.
- Thu sư tỷ, chúng ta đi!
Trần Vũ kéo tay Thu Hinh Nhi còn đang do dự, chạy xuống dưới chân núi.
Hắn biết rõ, bây giờ phải dành giật từng giây, tranh đoạt mạng sống với thời gian. Một khi bị quá nhiều địch nhân vây quanh, vi vọng trốn thoát sẽ càng nhỏ.
Trong bóng đêm.
Thu Hinh Nhi bị hắn kéo tay, khuông mặt ửng hồng, lại liếc nhìn Đoàn Kiêu Long sau lưng, thần sắc có chút do dự giằng xé.
- Ha ha... mỹ nữ, đại gia đến rồi đây!
Vừa mới chạy ra mười mấy trượng, ba tên nam tử Cốt Ma Cung đã từ hai bên đột kích tới.
Có mai phục!
Trái tim Trần Vũ thoáng trầm xuống.
Dung mạo tuyệt mỹ của Thu Hinh Nhi quả thật có sức hấp dẫn quá lớn đối với người khác.
Bốn tên nam tử Cốt Ma Cung này, gồm một tên Luyện Tạng hậu kỳ, một tên Luyện Tạng trung kỳ, và hai tên Luyện Tạng sơ kỳ.
“Hừ!”
Trần Vũ hít sâu một hơi, gỡ xuống Huyền Trọng kiếm sau lưng.
- Tiểu tử, anh hùng cứu mỹ nhân cũng phải có thực lực mới được. Cái mạng nhỏ của ngươi còn khó bảo toàn...
Đại hán mặt rỗ Luyện Tạng hậu kỳ cười gằn, nói.
Đại hán mặt rỗ tu vi Luyện Tạng hậu kỳ, tay cầm loan đao, bổ ra một đao lạnh lẽo mang theo ánh đao u lam, kình phong sắc bén ập tới, khiến áo bào của Trần Vũ và Thu Hinh Nhi đều bay phất phới.
Ba người khác cũng từ hai bên vây công hai người.
Nằm xuống!
Trần Vũ bỗng nhiên vận lực, đè Thu Hinh Nhi xuống đất.
- Ngươi!
Thu Hinh Nhi đỏ mặt tức giận, mỹ nhân tuyệt mỹ như nàng đúng là chưa từng bị người khác đối đãi thô bạo như vậy bao giờ.
Mà một màn tiếp theo, lại càng khiến Thu Hinh Nhi chấn kinh ngẩn người.
- Kiếm Cương Cuồng Lan!
Trần Vũ ở giữa bốn người, trái tim giữ lực, trọng kiếm vẩy lên một trận sóng cương kiếm trắng lóa mắt.
“Phốc...! Phốc...! Phốc...”
Mắt thường chỉ nhìn thấy tàn ảnh kiếm cương tầng tầng lớp lớp, giống như từng đợt cuồng phong sóng thần, tràn ra khắp bốn phương tám hướng.
Chỉ trong chớp mắt, không khí xung quanh gần như bị rút sạch, một luồng uy thế trầm trọng đè ép, khiến Thu Hinh Nhi cảm thấy hô hấp không thông.
Bốn người vây công cũng cảm thấy nội tức và khí huyết thoáng đình trệ.
“Keng keng keng...”
Trong khoảng khắc, một trận hư ảnh kiếm cương như lốc xoáy đã nhấn chìm cả bốn người.
““Phành...” A a a...”
Tiếng kêu thảm thiết và tia máu thịt vụn bay loạn trong màn hư ảnh kiếm cương như sóng thần này.
Nửa nhịp hô hấp đầu tiên.
“Keng keng...”
Ngoại trừ đại hán mặt rỗ ra, vũ khí của ba tên Luyện Tạng kỳ khác đều bị đánh bay ra ngoài.
Bốn người giật mình, trái tim run lên, thế nhưng đã bị “Kiếm Cương Cuồng Lan” bao trùm.
Nửa nhịp hô hấp thứ hai.
Tên Luyện Tạng sơ kỳ bị kiếm cương nặng nề chém đứt nửa người.
Nửa nhịp hô hấp thứ ba.
Một tên Luyện Tạng sơ kỳ khác bị đánh bay ra ngoài, máu thịt be bét.
Hai người chết thảm!
Hai tên Luyện Tạng hậu kỳ và Luyện Tạng trung kỳ còn sót lại cũng tả tơi chật vật, kinh hãi không gì sánh được.
Ngay sau đó, tên Luyện Tạng trung kỳ đã đánh đổi một cánh tay mới tránh thoát, lăn ra ngoài vài trượng, bị dọa cho tiểu trong quần.
“Phành...”
Tên đại hán mặt rỗ Luyện Tạng hậu kỳ bị Huyền Trọng kiếm đẩy lùi xa mấy trượng, khí huyết sôi trào, y phục trên người có vài chỗ tổn hại, vẻ mặt tràn ngập kinh hãi.
- Đi!
Trần Vũ nắm tay Thu Hinh Nhi kéo đi, lúc này nàng đã thật sự ngốc trệ rồi.
Sau khi thi triển xong “Kiếm Cương Cuồng Lan”, sắc mặt của Trần Vũ có chút tái nhợt.
Kiếm chiêu phạm vi này khiến bản thân tiêu hao rất lớn.
Hơn nữa, suốt toàn bộ quá trình hắn phát động kiếm chiêu phạm vi, trái tim phải giữ lực liên tục, gần như đã đạt tới điểm giới hạn pháp môn bạo phát của trái tim.
Đúng lúc này.
“Oành...”
Một đạo đao mang cực lớn chớp động trên bầu trời đêm, tiếng điện quang “xet xẹt” vang lên khắp nơi, từ sau lưng đám người chém tới.
- Đoàn Kiêu Long!
Trần Vũ và Thu Hinh Nhi đều không nhịn được quay đầu nhìn lại.
- A a...
Hai tên Luyện Tạng kỳ bị đánh bay ra ngoài, toàn thân cháy đen, sống chết không rõ.
- Lôi chi ý cảnh, ngươi vậy mà chạm tới cảnh giới này...
Tên nam tử mặt sẹo Luyện Tạng hậu kỳ cũng kinh hoàng cấp tốc thối lui, trên vai lưu lại một vết đao sâu tận xương, kèm theo đó là một mảng dấu vết cháy sém.
Trừ phi vị lão phụ cường giả Hóa Khí Hậu Thiên này có khả năng ngăn cơn sóng giữ, đánh bại hai tên Hóa Khí cảnh của Cốt Ma Cung.
Thế nhưng, lúc Trần Vũ và Đoàn Kiêu Long trao đổi ánh mắt, liền phát hiện trong mắt lẫn nhau đều có một tia cay đắng, dường như rất bi quan với thế cục hiện tại.
Đột nhiên, Trần Vũ chợt nghĩ tới phán đoán của Đoàn Kiêu Long lúc trước:
-... Đây tuyệt đối là một trận dạ tập đã sớm có dự mưu, nhất định có nội gián.
Lần dạ tập này, hiển nhiên Cốt Ma Cung hiểu rất rõ về bố trí nhân thủ và địa hình nội bộ của Bắc Sơn Linh Viên.
- Lão phụ này!
Đại hán da đen tay cầm trọng kích, mượn lực trùng kích mạnh mẽ của tọa kỵ, lao thẳng tới chỗ lão phụ.
“Ầm...”
Đại hán da đen quát khẽ một tiếng, lôi âm cuồn cuộn, trọng kích trong tay vẽ ra một đạo thú ảnh mãnh hổ, phát ra thanh âm gầm thét chấn kinh lòng người, đối chiến một kích với lão phụ tóc bạc.
“Ầm...”
Trường côn và trọng kích giao phong, lực trùng kích khổng lồ khiến thân hình lão phụ tóc bạc liên tục thối lui vài bước, thất thanh hô lên:
- Bảo khí trung phẩm! Phụ trợ trùng kích tâm thần...
Trọng kích của đại hán da đen không chỉ nặng nề không gì sánh nổi, còn phụ trợ tiếng gầm chấn động tâm thần.
Trọng kích này, e rằng trong các bảo khí trung phẩm cũng là tinh phẩm.
Khoảng khắc tiếp theo, dị biến lại phát sinh.
Mỹ phụ váy đen ở bên cạnh chợt cười một tiếng quỷ dị, đột nhiên xuất thủ.
“Phốc...”
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong màn đêm rồi biến mất, giây lát sau đã đâm trúng lão phụ tóc bạc vừa mới ổn định thân hình.
- Âm Cốt Châm!
Thân hình lão phụ tóc bạc run lên, trên vai cắm một thanh cốt châm tản ra hắc khí nhàn nhạt, có chất lỏng màu đen quỷ dị chảy xuống.
Bà ta vận chân khí, đánh bay cốt châm nhưng sắc mặt đã trở nên tái nhợt.
- Ha ha...
Mỹ phụ váy đen cười to, trên người xuất hiện một luồng khí tức mênh mông vượt xa trước đó.
- Hóa Khí Hậu Thiên hậu kỳ! Ngươi che giấu tu vi...
Lão phụ tóc bạc cuối cùng cũng biến sắc.
Lúc trước, mỹ phụ váy đen du đấu với bà ta, dường như không dám đối chiến nhưng thân pháp lại cao siêu đến kỳ lạ, khiến lão phụ cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Thật không ngờ, mỹ phụ váy đen vậy mà lợi dụng đại hán da đen đánh trực diện để hấp dẫn sự chú ý, âm thầm phát động một kích “Âm Cốt Châm” chớp nhoáng.
Âm Cốt Châm là một loại ám khí đặc thù mà Cốt Ma Cung luyện chế, có thể phá được chân khí của Hóa Khí cảnh.
Trong châm này ẩn chứa một loại âm độc kỳ dị, có thể khiến toàn thân nhanh chóng nhiễm độc.
- Khương lão bà tử, ta nghe nói mười năm trước ngươi từng trúng một loại hàn độc, cho đến nay vẫn lưu lại tai họa ngầm, mặc dù chỉ thiếu nửa bước nữa nhưng vẫn không thể đột phá được Hóa Khí Tiên Thiên...
Lời nói tiếp theo của mỹ phụ váy đen khiến trái tim lão phụ tóc bạc trầm xuống tận đáy cốc.
Âm mưu!
Đây tuyệt đối là một trận dạ tập đã dự mưu từ sớm.
Địch nhân không chỉ biết rõ tu vi công pháp của bà ta, ngay cả tai họa ngầm lúc còn trẻ mắc phải cũng biết.
Mà lúc này, Âm Cốt Châm quả thật mang đến cho bà ta uy hiếp cực lớn.
- Cho dù như vậy thì hai người các ngươi muốn giết ta cũng chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi...
Lão phụ tóc bạc cười lạnh một tiếng.
“Vù...”
Trên người lão phụ tóc bạc xuất hiện một luồng chân khí xoay tròn màu xanh tím, khí tức tiếp cận Hóa Khí Tiên Thiên.
Không chỉ có vậy, một khối ngọc bội trên người bà ta tỏa ra từng đợt khí ấm áp thanh lương, dung nhập vào trong cơ thể, từ từ hóa giải loại âm độc kia.
Cái gì?
Nụ cười trên mặt mỹ phụ váy đen thoáng cứng lại.
- “Ôn Dương bội” này là một kiện kỳ vật dị bảo mà ta vô tình đạt được cách đây nhiều năm, có thể hóa giải âm khí hàn độc, bí mật này ngoại trừ người thân nhất, không ai có thể biết được.
Uy áp chân khí trên người lão phụ tóc bạc càng lúc càng mạnh.
“Vù...! Vù...! Vù...”
Bảo khí trường côn trong tay bà ta kéo theo một chuỗi côn ảnh, thoáng bức lui mỹ phụ váy đen một chút.
“Ầm...! Ầm...! Ầm...”
Đại hán da đen vung vẩy trọng kích, vài lần đối cứng đều có chút chật vật, vẻ mặt kinh ngạc không thôi.
Một màn như vậy, khiến các thành viên đệ tử Vân Nhạc môn tập trung ở sườn núi đều lộ vẻ mừng rỡ.
Nhưng một khắc sau, một thanh âm tang thương vang vọng bên tai mọi người.
- Tất cả mọi người, cấp tốc rời khỏi Bắc Sơn Linh Viên, trở về tông môn, báo cho cao tầng biết trong tông môn có nội gián...
Đây là truyền âm của lão phụ tóc bạc.
Nghe thấy vậy, thân hình đám đệ tử liền chấn động.
- Mọi người mau trốn đi!
- Khương bà bà nhất định là sử dụng bí pháp nào đó, tạm thời áp chế âm độc, e rằng không thể kiên trì được bao lâu nữa.
Đám người Vân Nhạc môn cũng không ngốc, liền hiểu được tình huống.
Trải qua một phen dạ tập của Cốt Ma Cung, thành viên tông môn trấn thủ linh viên đã chỉ còn lại mười mấy người.
Trong đó, đội trưởng Luyện Tạng kỳ đỉnh phong cũng chỉ còn hai người.
Những đệ tử Luyện Tạng kỳ còn lại, cũng chỉ khoảng bảy tám người.
Dưới Luyện Tạng kỳ vốn là nhiều nhất nhưng thực tế là lúc này chỉ còn năm sáu người, bao gồm cả Trần Vũ trong đó.
Có thể thấy được, thực lực càng mạnh thì tỷ lệ sinh tồn càng lớn.
- Thu sư muội, Trần sư đệ, chúng ta nhanh giết ra ngoài.
Đoàn Kiêu Long hô lên.
Thu Hinh Nhi thoáng do dự một chút nhưng vẫn đi theo bên cạnh hai người Trần Vũ, đi vòng trốn ra phía sau núi, nơi đó có một con sông bên ngoài linh viên.
Có thể nói, chỉ cần chạy trốn vào trong sông, tranh thủ một phen thì tỷ lệ sinh tồn lại càng lớn hơn.
- Vân Sát quyền! Lôi Minh Đao!
Trần Vũ và Đoàn Kiêu Long liên thủ giết ra, thoáng chốc đã đánh văng hai ba tên cường giả Cốt Ma Cung ngăn trở.
Cùng lúc đó, mười mấy người Vân Nhạc môn còn sót lại cũng liên thủ giết tới con sông phía sau núi.
Thế nhưng, thực tế lại rất tàn khốc.
Đoạn đường núi gồ ghề dẫn đến con sông kia, có hơn mười cường giả Cốt Ma Cung trấn thủ, còn có hung cầm bay lượn trên bầu trời đánh lén.
Những cường giả Cốt Ma Cung này, đều là Luyện Tạng kỳ, thực lực tổng hợp càng mạnh hơn.
Cũng may là chỉ có hai cường giả Luyện Tạng kỳ đỉnh phong, hai vị đội trưởng của Vân Nhạc môn tạm thời chống đỡ.
- A a...
Tiếng hét thảm thiết truyền đến, phần lớn đều là đệ tử Vân Nhạc môn.
Những đệ tử Thông Mạch kỳ còn lại, bao gồm cả Luyện Tạng sơ kỳ thực lực yếu nhược, đều liên tục chết thảm.
“Vù...! Vù...”
Giữa không trung, hung cầm bay lượn chính là uy hiếp cực lớn đối với bọn họ.
- Thu sư muội, nhanh lên một chút...
Đoàn Kiêu Long khẽ hô một tiếng, vội vàng bảo vệ Thu Hinh Nhi chạy đi.
Tu vi của Thu Hinh Nhi đại khái tiếp cận Luyện Tạng trung kỳ, thân pháp không tệ, tổng hợp lại có thể so với Luyện Tạng trung kỳ cũng không tính là gánh nặng.
- Hắc hắc... đại mỹ nữ!
Hai ba tên nam tử hung hãn của Cốt Ma Cung liếm môi một cái, sau đó nhanh chóng xông lại.
Trong ba người này, một người là Luyện Tạng hậu kỳ, hai người còn lại là Luyện Tạng trung kỳ, ánh mắt dâm tà đảo qua đảo lại trên người Thu Hinh Nhi.
Nhất là tên nam tử Luyện Tạng hậu kỳ, trên mặt đầy vết sẹo, tay cầm một thanh bảo khí trường thương.
“Ô...ô...ô...n...g!”
Nam tử mặt sẹo vung trường thương lên, tầng tầng lớp lớp thương ảnh lạnh lẽo kéo theo một trận sóng khí âm u, đánh tới ba người.
Uy thế cường đại đến mức khiến cho Trần Vũ cảm giác như đang đối mặt với Dịch Vân Phi.
“Keng...”
Đoàn Kiêu Long đối chiến một đao, tiếng điện xẹt không ngừng vang lên, sau đó bị đẩy lui vài bước, sắc mặt trắng nhợt.
Nam tử mặt sẹo này quả nhiên là kình địch.
Hai tên Luyện Tạng trung kỳ bên cạnh cũng không phải hiền lành, dù so với đệ tử Vân Nhạc môn thì cũng thuộc loại thực lực tinh anh nội môn.
Thần sắc Đoàn Kiêu Long trở nên kiên định, không hề có dấu hiệu lùi bước.
- Trần sư đệ, ta ngăn bọn họ lại, ngươi dẫn theo Thu sư muội đột phá vòng vây đi!
Đoàn Kiêu Long truyền âm.
- Ngươi...
Trần Vũ nhìn thân hình cao ngất sừng sững của Đoàn Kiêu Long, chỉ thấy đối phương tay nắm cổ đao, chặn trước mặt ba người nam tử mặt sẹo.
- Đi mau!
Cổ đao trong tay Đoàn Kiêu Long rung lên, chém ra một mảnh ánh đao phong lôi đan xen, uy thế cường đại đến mức khiến ba người nam tử mặt sẹo đều biến sắc, phải dốc sức đón đỡ.
- Thu sư tỷ, chúng ta đi!
Trần Vũ kéo tay Thu Hinh Nhi còn đang do dự, chạy xuống dưới chân núi.
Hắn biết rõ, bây giờ phải dành giật từng giây, tranh đoạt mạng sống với thời gian. Một khi bị quá nhiều địch nhân vây quanh, vi vọng trốn thoát sẽ càng nhỏ.
Trong bóng đêm.
Thu Hinh Nhi bị hắn kéo tay, khuông mặt ửng hồng, lại liếc nhìn Đoàn Kiêu Long sau lưng, thần sắc có chút do dự giằng xé.
- Ha ha... mỹ nữ, đại gia đến rồi đây!
Vừa mới chạy ra mười mấy trượng, ba tên nam tử Cốt Ma Cung đã từ hai bên đột kích tới.
Có mai phục!
Trái tim Trần Vũ thoáng trầm xuống.
Dung mạo tuyệt mỹ của Thu Hinh Nhi quả thật có sức hấp dẫn quá lớn đối với người khác.
Bốn tên nam tử Cốt Ma Cung này, gồm một tên Luyện Tạng hậu kỳ, một tên Luyện Tạng trung kỳ, và hai tên Luyện Tạng sơ kỳ.
“Hừ!”
Trần Vũ hít sâu một hơi, gỡ xuống Huyền Trọng kiếm sau lưng.
- Tiểu tử, anh hùng cứu mỹ nhân cũng phải có thực lực mới được. Cái mạng nhỏ của ngươi còn khó bảo toàn...
Đại hán mặt rỗ Luyện Tạng hậu kỳ cười gằn, nói.
Đại hán mặt rỗ tu vi Luyện Tạng hậu kỳ, tay cầm loan đao, bổ ra một đao lạnh lẽo mang theo ánh đao u lam, kình phong sắc bén ập tới, khiến áo bào của Trần Vũ và Thu Hinh Nhi đều bay phất phới.
Ba người khác cũng từ hai bên vây công hai người.
Nằm xuống!
Trần Vũ bỗng nhiên vận lực, đè Thu Hinh Nhi xuống đất.
- Ngươi!
Thu Hinh Nhi đỏ mặt tức giận, mỹ nhân tuyệt mỹ như nàng đúng là chưa từng bị người khác đối đãi thô bạo như vậy bao giờ.
Mà một màn tiếp theo, lại càng khiến Thu Hinh Nhi chấn kinh ngẩn người.
- Kiếm Cương Cuồng Lan!
Trần Vũ ở giữa bốn người, trái tim giữ lực, trọng kiếm vẩy lên một trận sóng cương kiếm trắng lóa mắt.
“Phốc...! Phốc...! Phốc...”
Mắt thường chỉ nhìn thấy tàn ảnh kiếm cương tầng tầng lớp lớp, giống như từng đợt cuồng phong sóng thần, tràn ra khắp bốn phương tám hướng.
Chỉ trong chớp mắt, không khí xung quanh gần như bị rút sạch, một luồng uy thế trầm trọng đè ép, khiến Thu Hinh Nhi cảm thấy hô hấp không thông.
Bốn người vây công cũng cảm thấy nội tức và khí huyết thoáng đình trệ.
“Keng keng keng...”
Trong khoảng khắc, một trận hư ảnh kiếm cương như lốc xoáy đã nhấn chìm cả bốn người.
““Phành...” A a a...”
Tiếng kêu thảm thiết và tia máu thịt vụn bay loạn trong màn hư ảnh kiếm cương như sóng thần này.
Nửa nhịp hô hấp đầu tiên.
“Keng keng...”
Ngoại trừ đại hán mặt rỗ ra, vũ khí của ba tên Luyện Tạng kỳ khác đều bị đánh bay ra ngoài.
Bốn người giật mình, trái tim run lên, thế nhưng đã bị “Kiếm Cương Cuồng Lan” bao trùm.
Nửa nhịp hô hấp thứ hai.
Tên Luyện Tạng sơ kỳ bị kiếm cương nặng nề chém đứt nửa người.
Nửa nhịp hô hấp thứ ba.
Một tên Luyện Tạng sơ kỳ khác bị đánh bay ra ngoài, máu thịt be bét.
Hai người chết thảm!
Hai tên Luyện Tạng hậu kỳ và Luyện Tạng trung kỳ còn sót lại cũng tả tơi chật vật, kinh hãi không gì sánh được.
Ngay sau đó, tên Luyện Tạng trung kỳ đã đánh đổi một cánh tay mới tránh thoát, lăn ra ngoài vài trượng, bị dọa cho tiểu trong quần.
“Phành...”
Tên đại hán mặt rỗ Luyện Tạng hậu kỳ bị Huyền Trọng kiếm đẩy lùi xa mấy trượng, khí huyết sôi trào, y phục trên người có vài chỗ tổn hại, vẻ mặt tràn ngập kinh hãi.
- Đi!
Trần Vũ nắm tay Thu Hinh Nhi kéo đi, lúc này nàng đã thật sự ngốc trệ rồi.
Sau khi thi triển xong “Kiếm Cương Cuồng Lan”, sắc mặt của Trần Vũ có chút tái nhợt.
Kiếm chiêu phạm vi này khiến bản thân tiêu hao rất lớn.
Hơn nữa, suốt toàn bộ quá trình hắn phát động kiếm chiêu phạm vi, trái tim phải giữ lực liên tục, gần như đã đạt tới điểm giới hạn pháp môn bạo phát của trái tim.
Đúng lúc này.
“Oành...”
Một đạo đao mang cực lớn chớp động trên bầu trời đêm, tiếng điện quang “xet xẹt” vang lên khắp nơi, từ sau lưng đám người chém tới.
- Đoàn Kiêu Long!
Trần Vũ và Thu Hinh Nhi đều không nhịn được quay đầu nhìn lại.
- A a...
Hai tên Luyện Tạng kỳ bị đánh bay ra ngoài, toàn thân cháy đen, sống chết không rõ.
- Lôi chi ý cảnh, ngươi vậy mà chạm tới cảnh giới này...
Tên nam tử mặt sẹo Luyện Tạng hậu kỳ cũng kinh hoàng cấp tốc thối lui, trên vai lưu lại một vết đao sâu tận xương, kèm theo đó là một mảng dấu vết cháy sém.
/145
|