Dừng tay!
Thiếu niên tóc tím hét lên kinh hãi, trơ mắt nhìn Trần Vũ đắc chí, tay cầm bảo khí độc kiếm, điên cuồng chọc vào bụng Liệp Ảnh Báo.
Thanh đoản kiếm của Trần Vũ là độc kiếm Ám Xà kiếm nổi danh của Quỷ Ảnh.
Đặc trưng của kiếm này là trong bóng đêm vô thanh vô tức, ngoại trừ sự sắc bén của bảo khí ra, còn ẩn chứa kịch độc đáng sợ.
Một khi bị kiếm này đâm trúng, dưới Hóa Khí cảnh thì chắc chắn kiến huyết phong hầu.
“Grào...”
Liệp Ảnh Báo rên rỉ một tiếng, sau đó vô lực ngã xuống đất, thi thể dần dần mục nát, chảy ra độc huyết đầy đất.
- Không hổ là tinh phẩm trong bảo khí hạ phẩm, so với Phong Ngâm kiếm trước kia còn sắc bén hơn, uy lực càng không chỉ mạnh hơn một bậc...
Trần Vũ có chút ngoài ý muốn, bởi suy cho cùng, thể phách sinh mệnh của linh sủng hung thú cũng vượt xa nhân loại.
Khó trách tổ hợp Xà Đà Quỷ Ảnh lại được xưng là dưới Hóa Khí cảnh, không người nào là không thể giết.
- Tiểu tử, ngươi giết chết Liệp Ảnh Báo mà ta nuôi dưỡng nhiều năm...
Đôi mắt thiếu niên như muốn phóng hỏa, đơn trảo vung ra vài đạo ánh sáng xanh tính, khí tức âm tà bộc phát.
“Ầm...”
Đoàn Kiêu Long và Thu Hinh Nhi lập tức bị uy lực một trảo này, cách không đẩy lui.
- Cẩn thận!
Đoàn Kiêu Long khẽ hô.
Thiếu niên này so với chân truyền của Vân Nhạc môn còn lợi hại hơn hai phần.
- Ha ha, lông tím... ngươi cũng tới cắn ta đi!
Trần Vũ bình thản không sợ hãi, lại thu hồi đoản kiếm ám xà, thay bằng Huyền Trọng kiếm.
- Chết đi!
Thiếu niên tức giận phát điên, trên mặt tràn ngập sát cơ oán hận, đơn trảo vẽ ra một đạo khí đao tím đen xoay tròn, chỉ trong giây lát đã hình thành một trận gió xoáy nhỏ cực kỳ đáng sợ, nháy mắt đã nuốt chửng Trần Vũ.
- Kiếm Cương Hóa Tường!
Trần Vũ đã sớm phòng bị, Huyền Trọng kiếm trong tay liền múa lên một bức tường cương khí dày đặc không lọt.
Nhìn kỹ có thể thấy, lúc tường cương khí vững vàng xuất hiện, xung quanh kình phong ngưng đọng lại, cát đá thảo mộc đều bị xoắn nát bấy.
Đây là hỏa hầu của Thiết Cương Kiếm đã đạt tới đỉnh phong, cho nên mới có thể thi triển được Kiếm Cương Hóa Tường như vậy.
Luồng khí đao gió xoáy mang theo hận thù của thiếu niên tóc tím vừa tiếp cận tường cương khí, liền phát ra tiếng rít nặng nề, sau đó cấp tốc phân liệt.
- Thật mạnh...
Thân hình Trần Vũ thoáng lùi hai bước, lại tăng thêm một tầng kiếm cương phòng ngự, như vậy mới cản được một kích của đối phương.
- Một Thông Mạch kỳ nho nhỏ... làm sao có thể?
Thiếu niên thất thần. Nên biết rằng một kích hận thù của hắn, cho dù là Luyện Tạng hậu kỳ cũng khó có thể toàn thân trở ra.
Hắn tất nhiên không biết, Trần Vũ chỉ dựa vào Đồng Tượng công, ít nhất có thể ngạnh kháng được cường giả đã ngoài Luyện Tạng trung kỳ.
Lấy ưu thế lực lượng của hắn, lại sử dụng thanh vũ khí hạng nặng như Huyền Trọng kiếm, hoàn toàn có thể phát huy uy lực vượt xa cấp bậc bản thân.
Huống chi, Thiết Cương Kiếm sở trường phòng ngự, hỏa hầu đã đạt tới cảnh giới đỉnh phong.
- Lôi Minh Đao!
Bắt được cơ hội này, Đoàn Kiêu Long từ bên cạnh giáp công, chém ra một đao kinh lôi, điện ảnh lấp lóe, uy thế càng thịnh.
- Ta cũng chém!
Trọng kiếm trong tay Trần Vũ múa ra một đạo kiếm cương rực rỡ hình bán nguyệt, chắn hết lối đi của thiếu niên tóc tím.
Thiếu niên tóc tím rốt cuộc cũng động dung.
- Liệt Vân Phá!
Hắn đánh ra song trảo, không khí xung quanh phát ra tiếng rít gào, một đoàn khí xoáy như mây đen bỗng nhiên bành trướng.
“Ầm...”
Một trận sóng khí tím nhạt bành trướng bá đạo, mang theo tiếng rít ác liệt không gì sánh được, chỉ trong nháy mắt quét về phía hai người Trần Vũ.
- Kiếm Cương Thành Tường!
Trọng kiếm trong tay Trần Vũ lại lần nữa múa lên một bức tường cương khí, cố ý chặn lại phần lớn sóng trùng kích.
“Ầm...! Ầm...! Ầm...”
Trần Vũ kháng cự áp lực khổng lồ, mặc dù sóng khí màu tím nhạt hết sức kịch liệt đã bị ngăn cản nhưng vẫn có dư âm tràn qua, da dẻ cảm thấy đau rát vô cùng.
Cũng may, Đồng Tượng công của hắn hoàn toàn dư sức kháng cự chút dư âm công kích này.
- Lôi Minh Đao!
Đoàn Kiêu Long chém ra một đạo đao ảnh kinh lôi khổng lồ, trên đao ảnh lập lòe tia điện, phong lôi nổ vang.
Nhờ có Trần Vũ dùng “Kiếm Cương Thành Tường” ngăn trở phần lớn công kích, một đao này của Đoàn Kiêu Long cũng thuận thế chém tới trước mặt thiếu niên tóc tím.
“Phốc...”
Thiếu niên tóc tím cấp tốc thối lui nhưng trên vai vẫn lưu lại một vết đao và mảng cháy xém nhỏ. Nếu không phải hắn có bảo khí nhuyễn giáp, e rằng không chỉ đơn giản là vết thương ngoài da như vậy.
- Hai tên hề các ngươi... Không ngờ có thể đả thương Thượng Quan Kỳ ta.
Thiếu niên vẻ mặt âm trầm như nước, trong lồng ngực có lửa giận đang phun trào.
Một chiêu vừa rồi hắn phát động toàn lực, hai ba Luyện Tạng kỳ bình thường cũng có thể đánh bay được.
Nào ngờ, Trần Vũ chặn phần lớn cực kỳ, để cho Lôi Minh Đao của Đoàn Kiêu Long có cơ hội thuận lợi cắt vào.
Một công một thủ, phối hợp hoàn mỹ.
Đoàn Kiêu Long không chỉ công kích mạnh, quan trọng hơn là Lôi Minh Đao có thể khắc chế công pháp tà đạo.
Chính bởi vì thế, Trần Vũ mới chủ động chống đỡ phần lớn cực kỳ, sáng tạo cơ hội cho Đoàn Kiêu Long.
Lôi Minh Đao!
- Thiết Cương Hóa Tường!
Trần Vũ và Đoàn Kiêu Long xông lên, đao kiếm sát nhập, chủ động giết tới thiếu niên tóc tím.
- Mấu chốt là phải vòng qua tên dùng trọng kiếm kia, chỉ cần vòng quá hắn, giết tên dùng đao kia sẽ đơn giản hơn nhiều...
Thân hình thiếu niên bỗng nhiên trở nên phiêu hốt, hắn đã bình tĩnh lại, không tiếp tục lấy cứng chọi cứng nữa.
Tên dùng trọng kiếm phía đối diện có lực phòng ngự quá mạnh mẽ, dù tuyệt kỹ có cường thịnh hơn cũng sẽ bị ngăn trở.
- Hắc Phong thân pháp!
Thân hình thiếu niên tóc tím đột nhiên trở nên mơ hồ, trước mắt chỉ thấy vài đạo tàn ảnh hắc phong thật giả khó phân.
- Thật nhanh!
Đoàn Kiêu Long vẫn đứng yên tại chỗ.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy một tia nguy cơ, giống như bị độc xà để mắt tới.
Đoàn Kiêu Long không cần nghĩ cũng biết: Thiếu niên tóc tím kia chắc hẳn muốn vòng qua Trần Vũ để trực tiếp xuống tay với mình.
Thứ nhất, giết Đoàn Kiêu Long tương đối dễ.
Thứ hai, Lôi Minh Đao của Đoàn Kiêu Long có lực công kích rất mạnh, có thể khắc chế tà công của thiếu niên tóc tím.
- Ha ha, lông tím, ta tới đây...
Một đạo tàn ảnh đột nhiên nhoáng lên trong bóng đêm.
“Ầm...”
Tàn ảnh vút lên, tay cầm trọng kiếm, từ bên cạnh cản đường thiếu niên kia.
Tốc độ của tiểu tử này...
Trong lòng thiếu niên tóc tím khẽ giật thót, thân pháp tốc độ của hắn đã vượt qua Liệp Ảnh Báo, không ngờ vẫn bị Trần Vũ chặn đứng được.
Thì ra, vừa rồi Trần Vũ dùng trái tim giữ lực, cho nên chỉ trong nháy mắt đã bạo tăng tốc độ lên rất nhiều.
- Kiếm Cương Hóa Tường!
Trần Vũ không nói hai lời, lập tức bổ ra một tầng sóng cương khí, mạnh mẽ ép tới.
Tầng kiếm cương này, tuyệt đối là công phòng nhất thể.
- Lôi Minh Đao!
Đoàn Kiêu Long mừng rỡ, lại thuận thế chém xuống thiếu niên tóc tím.
Kết quả, một màn như vừa rồi, lại trình diễn nhiều lần.
Công kích bá đạo của Trần Vũ, luôn bị Trần Vũ chủ động gánh chịu hơn phân nửa.
“Phốc...”
Lôi Minh Đao của Đoàn Kiêu Long khắc chế tà công, nên lúc chém vào người thiếu niên, thoáng cái đã lưu lại một vết thương nhỏ trên người hắn.
Thiếu niên kia có bảo khí hộ giáp, mỗi lần bị công kích lại hấp thu thêm một chút vết thương nhỏ nhưng đến khi số lượng quá nhiều, e rằng cũng sẽ khiến cho máu chảy mất rất nhiều.
“Xoạt...”
Một vết đao kèm theo một mảng cháy xém, chỉ cách cổ chừng nửa tấc.
- Hừ!
Thiếu niên tóc tím chỉ cảm thấy một trận hàn ý lan tràn khắp toàn thân, đau đớn từ vết thương khiến hắn tỉnh ngộ.
Hắn cuối cùng cũng ý thức được, hai người này không phải người bình thường.
Bên ngoài trăm trượng.
Thiếu nữ có điểm hồng sa ở mi tâm chợt lộ nụ cười châm chọc:
- Thượng Quan Kỳ, có cần ta trợ giúp không?
Hai đệ tử bí truyền bọn họ tọa trấn ở hậu sơn, vốn phụ trách giết những con cá lọt lưới. Theo ước định, mỗi người sẽ trấn thủ một khu vực riêng.
- Không cần! Tên lĩnh ngộ Lôi chi ý cảnh này rất phiền toái. Ngươi còn chờ gì nữa?
Thiếu niên căm hận trừng mắt nhìn, đột nhiên nhìn về phía sau lưng Đoàn Kiêu Long.
Lời này giống như đang nói chuyện với người nào đó.
Chỉ trong khoảng khắc, dị biến lập tức phát sinh.
“Vù...”
Một đạo phong ảnh lạnh lẽo mang theo kình phong sắc bén, tập kích tới sau lưng Đoàn Kiêu Long.
- Cẩn thận!
Trần Vũ nhìn thấy sau lưng Đoàn Kiêu Long có một đạo thân ảnh yểu điệu,liền hô lên.
“Phốc...”
Một thanh ngân kiếm cực nhỏ, bắn ra từng tia kiếm như sợi tơ, chém trúng Đoàn Kiêu Long.
- A...
Thân hình Đoàn Kiêu Long lảo đảo một cái, cố gắng tránh thoát một kiếm vốn chém thẳng vào hậu tâm (*) hắn.
Cuối cùng, một kiếm kia chém vào cánh tay trái của hắn.
“Phốc...”
Toàn bộ cánh tay trái rơi xuống từ trên người, máu chảy như suối.
- Thu Hinh Nhi!
Trần Vũ không thể tin nổi, nhìn chằm chằm thân ảnh mỹ lệ sau lưng Đoàn Kiêu Long.
- Thu sư muội... Quả nhiên là ngươi...
Đoàn Kiêu Long lộ ra vẻ mặt cay đắng, nhìn về phía Thu Hinh Nhi, chỉ thấy bảo kiếm trên tay đối phương đang nhỏ máu tí tách.
Người xuất thủ là Thu Hinh Nhi.
- Ngươi là nội gián!
Trần Vũ thoáng suy nghĩ, sau đó lập tức nhận ra điều gì.
Hắn đã hiểu tại sao Thu Hinh Nhi lại chủ động lựa chọn nhiệm vụ trấn thủ linh viên.
Cũng hiểu tại sao đêm nay, lúc kiểm tra dược liệu, Thu Hinh Nhi không đến đúng giờ.
- Không sai, chính là ta!
Trên mặt Thu Hinh Nhi tràn ngập sương lạnh, giọng nói hết sức lạnh lùng.
- Ta đã sớm nhìn ra... ngươi có chút dị thường. Chẳng qua, ta vẫn không thể tin được ngươi lại là nội gián, đồng thời hạ thủ với đồng môn sư huynh đệ.
Đoàn Kiêu Long nửa quỳ trên mặt đất, thanh âm run rẩy.
- Ta tự nhận là bản thân làm kín không kẽ hở, vậy mà lại để ngươi nhìn ra chút dị thường.
Vẻ mặt Thu Hinh Nhi có chút ngoài ý muốn.
- Mặc kệ ngươi làm kín đáo như thế nào nhưng cuối cùng cũng sẽ không gạt được ánh mắt vẫn luôn quan tâm ngươi. Hinh Nhi, ta tin rằng ngươi nhất định có nỗi khổ tâm. Bằng không, lấy phẩm tính của ngươi, tuyệt đối sẽ không làm chuyện phản bội này.
Đoàn Kiêu Long nhìn thẳng về phía gương mặt tĩnh nhã, hoàn mỹ không chút tì vết của Thu Hinh Nhi.
Cho đến lúc này, trên mặt Trần Vũ tràn ngập phẫn nộ và sát cơ, thế nhưng trong mắt Đoàn Kiêu Long vẫn không có chút hận ý nào, chỉ có một tia cay đắng.
Biểu lộ của Đoàn Kiêu Long khiến gương mặt Thu Hinh Nhi thoáng hiện một tia giằng xé giãy giụa.
Đột nhiên, nàng cười lạnh nói:
- Ngươi tự cho là mình rất hiểu ta? Phản bội? Ta vốn không thuộc về Vân Nhạc môn!
Vốn không thuộc về Vân Nhạc môn?
Trần Vũ và Đoàn Kiêu Long đều đồng thời chấn động.
Mấy chục năm qua, Cốt Ma Cung vẫn luôn im lặng, rốt cuộc đã bố trí bao nhiêu quân cờ?
- Nói nhảm như vậy đủ rồi. Để ta tới tận tay đâm chết các ngươi vậy!
Trên thủ trảo của thiếu niên tóc tím lượn lờ nội tức tím đen sắc bén khủng bố, lúc sáng lúc tối, phi thân đánh tới hai người Trần Vũ.
Đoàn Kiêu Long bị chém đi một cánh tay, tổ hợp của hai người xem như đã bị phá hủy.
- Đoàn sư huynh, đi thôi!
Trái tim của Trần Vũ thoáng giữ lực, nắm lấy Đoàn Kiêu Long, lợi dụng tốc độ kinh người, lao thẳng đến phía bờ sông.
Thực ra, Trần Vũ đã sớm cân nhắc, lấy tốc độ bạo phát của bản thân, có lẽ sẽ có cơ hội một mình đột phá vòng vây rời đi.
Chẳng qua, bởi vì một vài nguyên nhân cho nên mới không làm ra hành vi bí quá hóa liều này.
Nhưng bây giờ, hắn không cần phải để ý đến tên phản đồ Thu Hinh Nhi này nữa, mang theo một người như Đoàn Kiêu Long cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn.
- Ha ha... Ngươi mang theo một người mà cũng muốn chạy thoát?
Thiếu niên cười khẩy nói.
“Vù...”
Thân hình hắn kéo theo một chuỗi tàn ảnh, tốc độ còn thoáng vượt qua Trần Vũ, đuổi theo sát không buông.
Sau khi chạy ra mấy chục trượng, thiếu niên tóc tím đã đến rất gần.
- Trần sư đệ, thả ta xuống, ngươi vẫn còn một tia hi vọng trốn thoát.
Đoàn Kiêu Long cười khổ nói.
- Được!
Trần Vũ dùng lực lượng khổng lồ, ném Đoàn Kiêu Long bay ra ngoài.
Hành vi vứt bỏ đồng đội quyết đoán như vậy, thoáng cái khiến thiếu niên tóc tím và Thu Hinh Nhi ở đằng sau đều sửng sốt.
Nhưng một khắc sau, bọn họ liền phát hiện, cú ném của Trần Vũ hết sức kinh người, chỉ giây lát đã ném Địch Cửu vào trong con sông phía xa.
Tiểu tử chết đi!
Trong mắt thiếu niên tóc tím tràn ngập phẫn hận và sỉ nhục, giết thẳng tới phía Trần Vũ.
Hắn có cảm giác như bản thân lại một lần nữa bị trêu đùa.
Thế nhưng, thiếu niên kia lại đưa lưng về phía hắn, dù trong bóng đêm, da dẻ toàn thân hắn vẫn hiện lên màu xanh thẫm cực kỳ rõ ràng, sát khí phun trào.
“Thịch thịch thịch...”
Trái tim trong cơ thể Trần Vũ gia tốc đến cực hạn, chỉ trong nháy mắt đã đột phá điểm cực hạn, sau đó bộc phát như nước lũ tràn đê.
***
(*) Hậu tâm: chính giữa lưng.
Thiếu niên tóc tím hét lên kinh hãi, trơ mắt nhìn Trần Vũ đắc chí, tay cầm bảo khí độc kiếm, điên cuồng chọc vào bụng Liệp Ảnh Báo.
Thanh đoản kiếm của Trần Vũ là độc kiếm Ám Xà kiếm nổi danh của Quỷ Ảnh.
Đặc trưng của kiếm này là trong bóng đêm vô thanh vô tức, ngoại trừ sự sắc bén của bảo khí ra, còn ẩn chứa kịch độc đáng sợ.
Một khi bị kiếm này đâm trúng, dưới Hóa Khí cảnh thì chắc chắn kiến huyết phong hầu.
“Grào...”
Liệp Ảnh Báo rên rỉ một tiếng, sau đó vô lực ngã xuống đất, thi thể dần dần mục nát, chảy ra độc huyết đầy đất.
- Không hổ là tinh phẩm trong bảo khí hạ phẩm, so với Phong Ngâm kiếm trước kia còn sắc bén hơn, uy lực càng không chỉ mạnh hơn một bậc...
Trần Vũ có chút ngoài ý muốn, bởi suy cho cùng, thể phách sinh mệnh của linh sủng hung thú cũng vượt xa nhân loại.
Khó trách tổ hợp Xà Đà Quỷ Ảnh lại được xưng là dưới Hóa Khí cảnh, không người nào là không thể giết.
- Tiểu tử, ngươi giết chết Liệp Ảnh Báo mà ta nuôi dưỡng nhiều năm...
Đôi mắt thiếu niên như muốn phóng hỏa, đơn trảo vung ra vài đạo ánh sáng xanh tính, khí tức âm tà bộc phát.
“Ầm...”
Đoàn Kiêu Long và Thu Hinh Nhi lập tức bị uy lực một trảo này, cách không đẩy lui.
- Cẩn thận!
Đoàn Kiêu Long khẽ hô.
Thiếu niên này so với chân truyền của Vân Nhạc môn còn lợi hại hơn hai phần.
- Ha ha, lông tím... ngươi cũng tới cắn ta đi!
Trần Vũ bình thản không sợ hãi, lại thu hồi đoản kiếm ám xà, thay bằng Huyền Trọng kiếm.
- Chết đi!
Thiếu niên tức giận phát điên, trên mặt tràn ngập sát cơ oán hận, đơn trảo vẽ ra một đạo khí đao tím đen xoay tròn, chỉ trong giây lát đã hình thành một trận gió xoáy nhỏ cực kỳ đáng sợ, nháy mắt đã nuốt chửng Trần Vũ.
- Kiếm Cương Hóa Tường!
Trần Vũ đã sớm phòng bị, Huyền Trọng kiếm trong tay liền múa lên một bức tường cương khí dày đặc không lọt.
Nhìn kỹ có thể thấy, lúc tường cương khí vững vàng xuất hiện, xung quanh kình phong ngưng đọng lại, cát đá thảo mộc đều bị xoắn nát bấy.
Đây là hỏa hầu của Thiết Cương Kiếm đã đạt tới đỉnh phong, cho nên mới có thể thi triển được Kiếm Cương Hóa Tường như vậy.
Luồng khí đao gió xoáy mang theo hận thù của thiếu niên tóc tím vừa tiếp cận tường cương khí, liền phát ra tiếng rít nặng nề, sau đó cấp tốc phân liệt.
- Thật mạnh...
Thân hình Trần Vũ thoáng lùi hai bước, lại tăng thêm một tầng kiếm cương phòng ngự, như vậy mới cản được một kích của đối phương.
- Một Thông Mạch kỳ nho nhỏ... làm sao có thể?
Thiếu niên thất thần. Nên biết rằng một kích hận thù của hắn, cho dù là Luyện Tạng hậu kỳ cũng khó có thể toàn thân trở ra.
Hắn tất nhiên không biết, Trần Vũ chỉ dựa vào Đồng Tượng công, ít nhất có thể ngạnh kháng được cường giả đã ngoài Luyện Tạng trung kỳ.
Lấy ưu thế lực lượng của hắn, lại sử dụng thanh vũ khí hạng nặng như Huyền Trọng kiếm, hoàn toàn có thể phát huy uy lực vượt xa cấp bậc bản thân.
Huống chi, Thiết Cương Kiếm sở trường phòng ngự, hỏa hầu đã đạt tới cảnh giới đỉnh phong.
- Lôi Minh Đao!
Bắt được cơ hội này, Đoàn Kiêu Long từ bên cạnh giáp công, chém ra một đao kinh lôi, điện ảnh lấp lóe, uy thế càng thịnh.
- Ta cũng chém!
Trọng kiếm trong tay Trần Vũ múa ra một đạo kiếm cương rực rỡ hình bán nguyệt, chắn hết lối đi của thiếu niên tóc tím.
Thiếu niên tóc tím rốt cuộc cũng động dung.
- Liệt Vân Phá!
Hắn đánh ra song trảo, không khí xung quanh phát ra tiếng rít gào, một đoàn khí xoáy như mây đen bỗng nhiên bành trướng.
“Ầm...”
Một trận sóng khí tím nhạt bành trướng bá đạo, mang theo tiếng rít ác liệt không gì sánh được, chỉ trong nháy mắt quét về phía hai người Trần Vũ.
- Kiếm Cương Thành Tường!
Trọng kiếm trong tay Trần Vũ lại lần nữa múa lên một bức tường cương khí, cố ý chặn lại phần lớn sóng trùng kích.
“Ầm...! Ầm...! Ầm...”
Trần Vũ kháng cự áp lực khổng lồ, mặc dù sóng khí màu tím nhạt hết sức kịch liệt đã bị ngăn cản nhưng vẫn có dư âm tràn qua, da dẻ cảm thấy đau rát vô cùng.
Cũng may, Đồng Tượng công của hắn hoàn toàn dư sức kháng cự chút dư âm công kích này.
- Lôi Minh Đao!
Đoàn Kiêu Long chém ra một đạo đao ảnh kinh lôi khổng lồ, trên đao ảnh lập lòe tia điện, phong lôi nổ vang.
Nhờ có Trần Vũ dùng “Kiếm Cương Thành Tường” ngăn trở phần lớn công kích, một đao này của Đoàn Kiêu Long cũng thuận thế chém tới trước mặt thiếu niên tóc tím.
“Phốc...”
Thiếu niên tóc tím cấp tốc thối lui nhưng trên vai vẫn lưu lại một vết đao và mảng cháy xém nhỏ. Nếu không phải hắn có bảo khí nhuyễn giáp, e rằng không chỉ đơn giản là vết thương ngoài da như vậy.
- Hai tên hề các ngươi... Không ngờ có thể đả thương Thượng Quan Kỳ ta.
Thiếu niên vẻ mặt âm trầm như nước, trong lồng ngực có lửa giận đang phun trào.
Một chiêu vừa rồi hắn phát động toàn lực, hai ba Luyện Tạng kỳ bình thường cũng có thể đánh bay được.
Nào ngờ, Trần Vũ chặn phần lớn cực kỳ, để cho Lôi Minh Đao của Đoàn Kiêu Long có cơ hội thuận lợi cắt vào.
Một công một thủ, phối hợp hoàn mỹ.
Đoàn Kiêu Long không chỉ công kích mạnh, quan trọng hơn là Lôi Minh Đao có thể khắc chế công pháp tà đạo.
Chính bởi vì thế, Trần Vũ mới chủ động chống đỡ phần lớn cực kỳ, sáng tạo cơ hội cho Đoàn Kiêu Long.
Lôi Minh Đao!
- Thiết Cương Hóa Tường!
Trần Vũ và Đoàn Kiêu Long xông lên, đao kiếm sát nhập, chủ động giết tới thiếu niên tóc tím.
- Mấu chốt là phải vòng qua tên dùng trọng kiếm kia, chỉ cần vòng quá hắn, giết tên dùng đao kia sẽ đơn giản hơn nhiều...
Thân hình thiếu niên bỗng nhiên trở nên phiêu hốt, hắn đã bình tĩnh lại, không tiếp tục lấy cứng chọi cứng nữa.
Tên dùng trọng kiếm phía đối diện có lực phòng ngự quá mạnh mẽ, dù tuyệt kỹ có cường thịnh hơn cũng sẽ bị ngăn trở.
- Hắc Phong thân pháp!
Thân hình thiếu niên tóc tím đột nhiên trở nên mơ hồ, trước mắt chỉ thấy vài đạo tàn ảnh hắc phong thật giả khó phân.
- Thật nhanh!
Đoàn Kiêu Long vẫn đứng yên tại chỗ.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy một tia nguy cơ, giống như bị độc xà để mắt tới.
Đoàn Kiêu Long không cần nghĩ cũng biết: Thiếu niên tóc tím kia chắc hẳn muốn vòng qua Trần Vũ để trực tiếp xuống tay với mình.
Thứ nhất, giết Đoàn Kiêu Long tương đối dễ.
Thứ hai, Lôi Minh Đao của Đoàn Kiêu Long có lực công kích rất mạnh, có thể khắc chế tà công của thiếu niên tóc tím.
- Ha ha, lông tím, ta tới đây...
Một đạo tàn ảnh đột nhiên nhoáng lên trong bóng đêm.
“Ầm...”
Tàn ảnh vút lên, tay cầm trọng kiếm, từ bên cạnh cản đường thiếu niên kia.
Tốc độ của tiểu tử này...
Trong lòng thiếu niên tóc tím khẽ giật thót, thân pháp tốc độ của hắn đã vượt qua Liệp Ảnh Báo, không ngờ vẫn bị Trần Vũ chặn đứng được.
Thì ra, vừa rồi Trần Vũ dùng trái tim giữ lực, cho nên chỉ trong nháy mắt đã bạo tăng tốc độ lên rất nhiều.
- Kiếm Cương Hóa Tường!
Trần Vũ không nói hai lời, lập tức bổ ra một tầng sóng cương khí, mạnh mẽ ép tới.
Tầng kiếm cương này, tuyệt đối là công phòng nhất thể.
- Lôi Minh Đao!
Đoàn Kiêu Long mừng rỡ, lại thuận thế chém xuống thiếu niên tóc tím.
Kết quả, một màn như vừa rồi, lại trình diễn nhiều lần.
Công kích bá đạo của Trần Vũ, luôn bị Trần Vũ chủ động gánh chịu hơn phân nửa.
“Phốc...”
Lôi Minh Đao của Đoàn Kiêu Long khắc chế tà công, nên lúc chém vào người thiếu niên, thoáng cái đã lưu lại một vết thương nhỏ trên người hắn.
Thiếu niên kia có bảo khí hộ giáp, mỗi lần bị công kích lại hấp thu thêm một chút vết thương nhỏ nhưng đến khi số lượng quá nhiều, e rằng cũng sẽ khiến cho máu chảy mất rất nhiều.
“Xoạt...”
Một vết đao kèm theo một mảng cháy xém, chỉ cách cổ chừng nửa tấc.
- Hừ!
Thiếu niên tóc tím chỉ cảm thấy một trận hàn ý lan tràn khắp toàn thân, đau đớn từ vết thương khiến hắn tỉnh ngộ.
Hắn cuối cùng cũng ý thức được, hai người này không phải người bình thường.
Bên ngoài trăm trượng.
Thiếu nữ có điểm hồng sa ở mi tâm chợt lộ nụ cười châm chọc:
- Thượng Quan Kỳ, có cần ta trợ giúp không?
Hai đệ tử bí truyền bọn họ tọa trấn ở hậu sơn, vốn phụ trách giết những con cá lọt lưới. Theo ước định, mỗi người sẽ trấn thủ một khu vực riêng.
- Không cần! Tên lĩnh ngộ Lôi chi ý cảnh này rất phiền toái. Ngươi còn chờ gì nữa?
Thiếu niên căm hận trừng mắt nhìn, đột nhiên nhìn về phía sau lưng Đoàn Kiêu Long.
Lời này giống như đang nói chuyện với người nào đó.
Chỉ trong khoảng khắc, dị biến lập tức phát sinh.
“Vù...”
Một đạo phong ảnh lạnh lẽo mang theo kình phong sắc bén, tập kích tới sau lưng Đoàn Kiêu Long.
- Cẩn thận!
Trần Vũ nhìn thấy sau lưng Đoàn Kiêu Long có một đạo thân ảnh yểu điệu,liền hô lên.
“Phốc...”
Một thanh ngân kiếm cực nhỏ, bắn ra từng tia kiếm như sợi tơ, chém trúng Đoàn Kiêu Long.
- A...
Thân hình Đoàn Kiêu Long lảo đảo một cái, cố gắng tránh thoát một kiếm vốn chém thẳng vào hậu tâm (*) hắn.
Cuối cùng, một kiếm kia chém vào cánh tay trái của hắn.
“Phốc...”
Toàn bộ cánh tay trái rơi xuống từ trên người, máu chảy như suối.
- Thu Hinh Nhi!
Trần Vũ không thể tin nổi, nhìn chằm chằm thân ảnh mỹ lệ sau lưng Đoàn Kiêu Long.
- Thu sư muội... Quả nhiên là ngươi...
Đoàn Kiêu Long lộ ra vẻ mặt cay đắng, nhìn về phía Thu Hinh Nhi, chỉ thấy bảo kiếm trên tay đối phương đang nhỏ máu tí tách.
Người xuất thủ là Thu Hinh Nhi.
- Ngươi là nội gián!
Trần Vũ thoáng suy nghĩ, sau đó lập tức nhận ra điều gì.
Hắn đã hiểu tại sao Thu Hinh Nhi lại chủ động lựa chọn nhiệm vụ trấn thủ linh viên.
Cũng hiểu tại sao đêm nay, lúc kiểm tra dược liệu, Thu Hinh Nhi không đến đúng giờ.
- Không sai, chính là ta!
Trên mặt Thu Hinh Nhi tràn ngập sương lạnh, giọng nói hết sức lạnh lùng.
- Ta đã sớm nhìn ra... ngươi có chút dị thường. Chẳng qua, ta vẫn không thể tin được ngươi lại là nội gián, đồng thời hạ thủ với đồng môn sư huynh đệ.
Đoàn Kiêu Long nửa quỳ trên mặt đất, thanh âm run rẩy.
- Ta tự nhận là bản thân làm kín không kẽ hở, vậy mà lại để ngươi nhìn ra chút dị thường.
Vẻ mặt Thu Hinh Nhi có chút ngoài ý muốn.
- Mặc kệ ngươi làm kín đáo như thế nào nhưng cuối cùng cũng sẽ không gạt được ánh mắt vẫn luôn quan tâm ngươi. Hinh Nhi, ta tin rằng ngươi nhất định có nỗi khổ tâm. Bằng không, lấy phẩm tính của ngươi, tuyệt đối sẽ không làm chuyện phản bội này.
Đoàn Kiêu Long nhìn thẳng về phía gương mặt tĩnh nhã, hoàn mỹ không chút tì vết của Thu Hinh Nhi.
Cho đến lúc này, trên mặt Trần Vũ tràn ngập phẫn nộ và sát cơ, thế nhưng trong mắt Đoàn Kiêu Long vẫn không có chút hận ý nào, chỉ có một tia cay đắng.
Biểu lộ của Đoàn Kiêu Long khiến gương mặt Thu Hinh Nhi thoáng hiện một tia giằng xé giãy giụa.
Đột nhiên, nàng cười lạnh nói:
- Ngươi tự cho là mình rất hiểu ta? Phản bội? Ta vốn không thuộc về Vân Nhạc môn!
Vốn không thuộc về Vân Nhạc môn?
Trần Vũ và Đoàn Kiêu Long đều đồng thời chấn động.
Mấy chục năm qua, Cốt Ma Cung vẫn luôn im lặng, rốt cuộc đã bố trí bao nhiêu quân cờ?
- Nói nhảm như vậy đủ rồi. Để ta tới tận tay đâm chết các ngươi vậy!
Trên thủ trảo của thiếu niên tóc tím lượn lờ nội tức tím đen sắc bén khủng bố, lúc sáng lúc tối, phi thân đánh tới hai người Trần Vũ.
Đoàn Kiêu Long bị chém đi một cánh tay, tổ hợp của hai người xem như đã bị phá hủy.
- Đoàn sư huynh, đi thôi!
Trái tim của Trần Vũ thoáng giữ lực, nắm lấy Đoàn Kiêu Long, lợi dụng tốc độ kinh người, lao thẳng đến phía bờ sông.
Thực ra, Trần Vũ đã sớm cân nhắc, lấy tốc độ bạo phát của bản thân, có lẽ sẽ có cơ hội một mình đột phá vòng vây rời đi.
Chẳng qua, bởi vì một vài nguyên nhân cho nên mới không làm ra hành vi bí quá hóa liều này.
Nhưng bây giờ, hắn không cần phải để ý đến tên phản đồ Thu Hinh Nhi này nữa, mang theo một người như Đoàn Kiêu Long cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn.
- Ha ha... Ngươi mang theo một người mà cũng muốn chạy thoát?
Thiếu niên cười khẩy nói.
“Vù...”
Thân hình hắn kéo theo một chuỗi tàn ảnh, tốc độ còn thoáng vượt qua Trần Vũ, đuổi theo sát không buông.
Sau khi chạy ra mấy chục trượng, thiếu niên tóc tím đã đến rất gần.
- Trần sư đệ, thả ta xuống, ngươi vẫn còn một tia hi vọng trốn thoát.
Đoàn Kiêu Long cười khổ nói.
- Được!
Trần Vũ dùng lực lượng khổng lồ, ném Đoàn Kiêu Long bay ra ngoài.
Hành vi vứt bỏ đồng đội quyết đoán như vậy, thoáng cái khiến thiếu niên tóc tím và Thu Hinh Nhi ở đằng sau đều sửng sốt.
Nhưng một khắc sau, bọn họ liền phát hiện, cú ném của Trần Vũ hết sức kinh người, chỉ giây lát đã ném Địch Cửu vào trong con sông phía xa.
Tiểu tử chết đi!
Trong mắt thiếu niên tóc tím tràn ngập phẫn hận và sỉ nhục, giết thẳng tới phía Trần Vũ.
Hắn có cảm giác như bản thân lại một lần nữa bị trêu đùa.
Thế nhưng, thiếu niên kia lại đưa lưng về phía hắn, dù trong bóng đêm, da dẻ toàn thân hắn vẫn hiện lên màu xanh thẫm cực kỳ rõ ràng, sát khí phun trào.
“Thịch thịch thịch...”
Trái tim trong cơ thể Trần Vũ gia tốc đến cực hạn, chỉ trong nháy mắt đã đột phá điểm cực hạn, sau đó bộc phát như nước lũ tràn đê.
***
(*) Hậu tâm: chính giữa lưng.
/145
|