Sự tĩnh lặng đến kì dị phủ đầy cả vườn hoa.
Iskandar, Vlad Đệ Tam, Tần Thủy Hoàng Đế, Archer vàng hoe đều nhìn chằm chặp vào Saber. Trong khi đó, người bối rối nhất, không ai khác ngoài Saber.
Sự im lặng bất thường lấp đầy không gian. Thật khó hiểu. Dù cô có hơi cao giọng khi nói, nhưng ở đây làm gì có người nào lại chết sững chỉ vì một câu nói chứ.
Hoàn toàn rõ ràng, hoàn toàn dễ hiểu. Chẳng có gì để thắc mắc. Đó là đạo làm vua của Saber. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Cái đáng ngạc nhiên là, không một ai đồng tình hoặc phản đối – trong khi hai thứ này lẽ ra phải được thốt lên trước tiên.
“Này Vua Hiệp Sĩ, liệu ta có nghe nhầm chăng...?”
Cuối cùng, Rider lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, trông bối rối ra mặt.
“Có phải cô nói “muốn thay đổi vận mệnh”? Có nghĩa là cô muốn thay đổi lịch sử?”
“Chính xác. Điều ước này cả phép màu cũng không thể hiện thực được, nhưng nếu Chén Thánh có quyền năng tuyệt đối, chắc chắn...”
Saber ngạo nghễ đáp. Giờ thì cô đã hiểu tại sao không khí trở nên căng thẳng như vậy – ngay lập tức, tình thế đã dịu đi.
“Ờ, Saber? Ta muốn xác thực điều này... Sự diệt vong của Anh Quốc diễn ra vào thời của cô, phải không? Dưới triều đại của cô?”
“Phải! Vì vậy ta không thể tự tha thứ cho mình.”
Saber trả lời, giọng quả quyết.
“Ta không thể để mọi chuyện như thế. Quê hương bị hủy diệt là lỗi của ta, vì vậy ta muốn thay đổi vận mệnh.”
Một tràng im lặng thậm chí còn kéo dài hơn cả lúc trước. Nhưng sự im lặng này không chỉ đơn giản là tràn đầy sự khó hiểu của các Anh Linh nữa, mà còn thêm một cái gì đó khác trong vẻ mặt của các Anh Linh nơi đây. Ngay lúc Saber đang tính phá tan sự im lặng này thì..
Ha ha ha
Khặc khặc khặc
Phá vỡ sự im lặng đó chẳng phải ai khác, mà chính là Vlad Đệ Tam cùng với Archer. Archer phá ra cười nắc nẻ vang lên. Một tràng cười khó hiểu, đầy khinh miệt đến từ phía vị Anh Linh hoàng kim.
Vlad cười nhẹ nhàng hơn, nhưng tràn đầy sự âm hiểm. Nếu như Archer cười như thể hắn đang nghe được chuyện cười hay nhất đời mình, thì điệu cười của Vlad Đệ Tam giống như thể hắn đang cười thẳng vào cái mà Saber gọi là đạo làm vua vậy.
Ngu ngốc.
Dường như hoàn toàn chẳng có gì đáng để cười nữa, ngay sau câu đó Vlad Đệ Tam lại rót thêm một cốc rượu nữa, nhưng môi hắn vẫn cong lên một cách tràn đầy khoái cảm.
Đây có lẽ cũng là nụ cười mà hắn thích nở ra mỗi khi xiên một kẻ nào đó.
Cái...
Saber mở miệng tràn đầy tức giận, nhưng ngay sau đó, Archer đã bắt đầu vỗ vai Iskandar ngồi ngay bên cạnh hắn, phá ra cười. Saber lạnh lùng nhưng khuôn mặt đã nhuốm đầy cơn giận:
Có gì đáng cười chứ?
Archer trả lời, miệng vẫn cười ngắc ngoẻo, bất chấp sự phẫn nộ từ người đối diện.
“Tự xưng là vua - được thần dân ca tụng - người như ngươi cũng có ‘hối hận’? Ha! Dĩ nhiên là nực cười. Saber! Ngươi là tên hề buồn cười nhất thế giới!”
Ngồi bên cạnh Archer, Iskandar cau mày nhìn Saber với ánh mắt lo âu.
Khoan đã. Vua Hiệp Sĩ, cô muốn chối bỏ lịch sử mà chính mình tạo ra sao?
Saber chưa bao giờ nghi ngờ lý tưởng của mình, tất nhiên cũng chẳng bị câu hỏi của Rider làm nao núng.
“Chính xác. Tại sao các người nghi ngờ ta? Tại sao lại cười? Tổ quốc mà ta hi sinh cả cuộc đời đã bị diệt vong. Ta không được phép đau lòng hay sao?”
Nghe chưa, Rider! Cô gái tự gọi mình là Vua Hiệp Sĩ đang nói cô ta đã hi sinh cuộc đời vì đất nước đấy!
Lại một lần nữa, đáp lại lời của Saber là tràng cười của Archer. Dường như Vlad Đệ Tam thậm chí còn chẳng thèm cười nữa, ông chỉ chăm chăm uống rượu, nhưng đôi mắt ông ta vẫn xoáy thẳng vào Saber, tràn đầy vẻ tàn độc.
Không như Archer, vẻ mặt của vị Vua Chinh Phục vẫn chìm đắm trong sự im lặng với một vẻ mặt ngày càng u ám. Đối với Saber, điều đó cũng chẳng hơn gì bị cười nhạo.
“Có gì đáng cười? Là vua, chúng ta phải chấp nhận hi sinh, phải phấn đấu vì một đất nước tốt đẹp hơn!”
Ngớ ngẩn.
Tần Thủy Hoàng ngắt lời, vẻ mặt ông ta lúc này đã tràn đầy vẻ nghiêm nghị. Nếu như lúc bình thường ông ta trông chỉ giống như một vị vua trẻ tuổi với nụ cười của mình, thì ngay khi nụ cười đó biến mất thì ông ta lại giống hệt như một vị quân vương:
Vua thì không phải hi sinh cho đất nước. Mà là ngược lại, đất nước và thần dân hi sinh cho vua.
Không sai.
Iskandar gật đầu nhìn về phía Tần Thủy Hoàng Đế, kế đó quay sang Saber nhìn nàng một cách lạnh lùng.
Saber không thể kềm chế cơn giận hơn nữa. Cô quát lớn.
“Đó chẳng phải là luật lệ của bạo chúa sao?--- Rider, Archer,..tất cả các ngươi chẳng xứng đáng làm vua! Các ngươi chỉ là những tên bạo chúa!”
“Đúng. Chúng ta là bạo chúa, vì vậy chúng ta là anh hùng.”
Iskandar trả lời, thần sắc chẳng hề biến đổi.
“Chúng ta nhận toàn bộ trách nhiệm với quốc gia của chúng ta. Vì vậy, Saber, nghe ta nói đây. Nếu một vị vua không bằng lòng với chính quốc gia của mình, hắn là kẻ trị vì yếu đuối. Kẻ trị vì yếu đuối thì còn tệ hơn là bạo chúa!”
Nếu như Archer nãy giờ chỉ cười nhạo Saber, thì Iskandar đã phủ nhận lý tưởng của cô từ gốc rễ. Saber cau mày, đáp trả không khoan nhượng.
“Alexander, ông… Đế chế của ông bị chia cắt thành bốn phe phái không ngừng chém giết nhau, và rồi chẳng mấy chốc tan vào cát bụi lịch sử. Kết cục như thế, ông không hối hận hay sao? Nếu có cơ hội làm lại, quê nhà của ông sẽ được cứu... ông không nghĩ đến điều đó sao?”
Tần Thủy Hoàng, Tần Nhị Thế kẻ kế vị ông khiến cho tất cả những thành tựu từ giai đoạn thống trị của ông sụp đổ chỉ trong chưa tới 5 năm. Nhà Tần sụp đổ trong vòng 15 năm tồn tại, ông chưa bao giờ mong muốn làm lại ư?
Nếu Trẫm mong muốn làm lại, Trẫm sẽ muốn tìm được sự trường sinh...
Tần Thủy Hoàng rót tiếp một cốc rượu, nói, vẻ cao quý không thoát khỏi trên mặt. Saber lắc đầu, sau cùng ông ta cũng chỉ biết đến bản thân.
Nghĩ lại, một kẻ có thể bắt 70 vạn người, hàng vạn người chết để xây nên một bức tường thành khổng lồ như vậy không thể nào là bất cứ gì hơn một tên bạo chúa.
“Không.”
Nghe thấy câu hỏi đó, Vị Vua Chinh Phục đứng bật dậy nhìn thẳng vào mắt Saber.
“Không, ta không nghĩ đến việc đó. Nếu sự trị vì của ta khiến quốc gia của ta bị xoá sổ, ta sẽ chấp nhận vì nó là như vậy! Phải, ta sẽ đau lòng. Ta sẽ rơi nước mắt. Nhưng ta sẽ không bao giờ hối hận!”
“Ý định thay đổi lịch sử chỉ là một ý định ngu xuẩn! Một sự lăng mạ cho toàn thể loài người dưới thời đại của ta!”
Trước lời tuyên bố ngạo mạn của Rider, Saber lắc đầu.
“Những điều ông nói chỉ là lí luận của kẻ hiếu chiến. Người dân không muốn như vậy. Họ cần sự cứu rỗi.”
“Cô nói người dân cần sự cứu rỗi của nhà vua?”
Vua Chinh Phục bật cười, nhún vai.
“Ta không hiểu! Một việc vô nghĩa như thế thì có ích gì?”
“Đó là giá trị thực của bậc quân vương!”
Lần này, đến lượt Saber đáp trả đầy kiêu ngạo.
“Sự cai trị đúng đắn, một xã hội quy củ, đó mới là những gì thần dân cần.”
“Vậy ra cô là nô lệ của thứ “đúng đắn” đó?”
“Không sai. Chỉ những người sẵn sàng hiến dâng bản thân vì lý tưởng mới đủ tư cách làm kẻ thống trị.”
Vị Vua Hiệp Sĩ gật đầu không chút do dự.
“Nhờ nhà vua mà người dân hiểu được luật lệ và mệnh lệnh. Điều các vị vua truyền lại chẳng phải những cái sẽ phai mờ khi họ chết đi, mà còn quý giá hơn nhiều.”
Nghe Saber tuyên bố chắc nịch, Iskandar chợt thở dài với một vẻ mặt như thể đang nuối tiếc hộ cô.
“Đó không phải con đường của một vị vua. Còn chẳng phải con đường của một con người.”
“Không sai. Là vua thì không thể có một cuộc sống bình thường.”
Để trở thành người cai trị hoàn hảo, trở thành hiện thân của lý tưởng, cô sẵn sàng hi sinh cuộc sống riêng, từ bỏ cảm xúc của chính mình. Cuộc đời cô gái mang tên Arturia đã thay đổi hoàn toàn kể từ giây phút cô rút thanh kiếm khỏi tảng đá. Từ ngày đó, cô trở thành huyền thoại bất bại, biểu trưng của sự tán dương và niềm mơ ước.
Có nỗi đau, có thất vọng, nhưng sâu thẳm bên trong còn có hào quang chói lọi của chiến thắng. Một lý tưởng không bao giờ thay đổi lúc nào cũng hỗ trợ cánh tay cầm kiếm của vua Arthur.
“Vua Chinh Phục! Một vị vua như ông sẽ không bao giờ hiểu được lý tưởng của ta! Ông chẳng khác gì một tên bạo chúa bị tham vọng làm mờ mắt!”
Saber nghiêm nghị. Iskandar mở to mắt, và rồi đáp lại.
“Một vị vua không có tham vọng thì chẳng hơn gì bình hoa!”
Tiếng rống cộng thêm thân hình đồ sộ khiến Rider dễ sợ hơn bao giờ hết.
“Saber, cô nói cô phải ‘hi sinh vì lý tưởng’. Không sai. Cô là thánh sống – thần thánh đến nỗi không một ai dám đến gần. Nhưng ai lại sẵn sàng chết vì lí tưởng trống rỗng? Và ai sẽ ngày đêm nghĩ về vị thánh sống này? Cô chỉ làm an lòng người dân, cô không thể dẫn dắt họ. Cách duy nhất đưa đất nước và người dân đi con đường đúng đắn là cho họ thấy tham vọng của ta, và ánh hào quang chỉ có thể tìm thấy trong những huyền thoại.”
Hớp cạn gáo rượu, Vua Chinh Phục vẫn sang sảng giọng.
“Là vua, phải có tham vọng mãnh liệt hơn ai hết. Cô phải lộng lẫy hơn ai hết, nóng nảy hơn ai hết! Phải là một kẻ vừa thần thánh vừa phàm tục, một kẻ “người” hơn bất cứ con người nào khác. Chỉ có như vậy, bề tôi mới nể phục nhà vua, và chỉ như vậy thông điệp ‘nếu mình được làm vua thì tốt biết mấy” mới in sâu vào tâm khảm người dân.”
“Trị vì như vậy... công lý ở đâu?”
“Nó không tồn tại. Công lý không tồn tại trong nguyên tắc của nhà vua. Đó chính xác là lý do tại sao ta không hối hận.”
Iskandar giận dữ nói, ông ta quá sắt đá trong cách nghĩ, và Saber đã giận đến mức không thể kềm chế.
Cốt lõi đều là vì người dân, nhưng lý tưởng của cả hai khác xa nhau.
Một vì hoà bình.
Và một vì thịnh vượng.
Vị vua trấn áp chiến loạn và vị vua tạo lập chiến loạn, không có cách gì lí tưởng của họ lại giống nhau.
Vua Arthur này.
Ruler lắc đầu nhìn Saber, lạnh nhạt hỏi:
Công lý và lý tưởng của cô hẳn đã cứu rỗi người dân và quốc gia của cô một thời gian, nhờ đó tên cô mới lưu danh trong sử sách? Thế nhưng cuộc sống của những người được cô cứu rỗi và kết cục của họ, cô biết cuối cùng điều gì đã xảy ra, đúng không?”
“Ông... nói sao?”
Một cảnh tượng ấy hiện ra trong tâm trí Saber: Ngọn đồi đỏ máu dưới hoàng hôn, nơi nàng chính tay kết liễu đứa con của mình, nơi những chiến binh, những hiệp sĩ trung thành đã phản bội.
“Cô chỉ muốn ‘cứu’ họ, nhưng không ‘dẫn đường’ cho họ. Họ không hề biết ‘ước nguyện của nhà vua’. Cô mặc kệ những quân thần đã ra đi, nhưng vẫn tỏ ra thần thánh, chìm đắm trong tầm nhìn hạn hẹp của bản thân.
Vì vậy, cô thất bại. Cô chỉ là một người muốn chăm sóc người dân. Cô chỉ là một cô gái tự xây kén quanh mình rồi chui vào đó để trở thành hiện thực hoá của cái lý tưởng ấy.”
Cô đã thất bại.
Tần Thủy Hoàng nhìn qua Saber, nói:
Cô rất vĩ đại. Một kẻ lộng lẫy, tràn đầy thần thánh. Thần dân tôn kính cô, không phải như một vị vua nhưng là một thánh nữ, kẻ cứu rỗi muôn dân trăm họ. Cô hẳn là một vị vua có được thanh danh hiển hách và hào quang chói lọi vào thời bình, một cái khiên bảo hộ, và một cán cân công lý. Nhưng thời chiến loạn nơi cô từng sống, người dân không cần một vị thánh nữ, hay cái khiên, hay cán cân. Họ cần một thanh kiếm vĩ đại nhất để có thể chỉ lối cho họ.
Chuyện gì đã xảy đến với vợ của cô, Saber?
Đột nhiên ánh mắt của Ruler tràn ngập sắc bén:
Thậm chí cả vợ của cô, cô cũng không thể cứu được. Một tấm khiên không thể giải cứu một người ra khỏi những gông cùm xiềng xích, một vị thánh nữ cũng không thể, một cái cân càng không. Chỉ có một tên bạo chúa cầm trên tay một thanh kiếm mới có thể làm điều đó.
Saber gần như lảo đảo.
Vợ nàng, Guinevere, lúc đó đã khóc lóc trong niềm ân hận, tự trách khứ mình.
Người đời dùng đủ mọi lời lẽ lăng mạ nàng – con vợ hư thân, hoàng hậu phản phúc.
Dù nàng đã phải từ bỏ tất cả mọi thứ, gửi gắm cả bản thân.
Kẻ phàm nhân ngu muội bị mờ mắt trước huyền thoại lừng lẫy mà không biết sự thật đằng sau đó, bọn họ hè nhau vây lấy nàng để mà nói xấu, bôi nhọ: Bọn họ đâu biết rằng chồng nàng không phải là đàn ông.
Vị vua anh minh thì phải cứu lấy vương quốc chìm trong chiến tranh loạn lạc, còn hoàng hậu tôn kính và đức hạnh thì phải ở bên cạnh nhà vua. Đó là hình ảnh vương triều mà dân chúng hằng trông mong.
Sinh mệnh của một người đàn bà chẳng là gì so với lý tưởng vĩ đại ấy.
Dù cho vị vua này không phải là đàn ông, dù cho cuộc hôn nhân này là giữa hai người phụ nữ để che giấu giới tính thật của một người và không bao giờ có động phòng, thì sự hy sinh này vẫn là điều cần thiết để bảo vệ vương quốc và những lợi ích lớn lao hơn.
Nàng không phải là một ‘người phụ nữ’, cũng không phải là ‘người’, mà là một hình nhân mang danh ‘hoàng hậu’, có trách nhiệm phù trợ nhà vua cai trị nhân gian. Và một cách nào đó, trái tim nàng đã thuộc về chàng .
‘Chàng’ không phải là một ‘người đàn ông’, cũng không phải là ‘người’, mà là một hình nhân mang danh ‘hiệp sĩ’, có trách nhiệm phò tá nhà vua với lòng trung thành tuyệt đối.
‘Chàng’ được mệnh danh là ‘Hiệp Sĩ Vùng Hồ’ - dũng cảm vô song, hào hoa lịch lãm, khôi ngô tuấn tú.
Vị ‘hiệp sĩ hoàn hảo’ dưới trướng ‘nhà vua hoàn hảo’ – ngài ấy chỉ biết đi theo lý tưởng mà người ta kì vọng, ngài tin dùng ‘chàng’, rồi hy sinh ‘chàng’ cho lý tưởng ấy. Cuộc sống của ‘chàng’ không thuộc về ‘chàng’, mà thuộc về những người tôn vinh hiệp nghĩa và sống vì nó.
Và vị vua mà ‘chàng’ quy thuận thật sự quá hoàn hảo, một anh hùng vô khuyết. ‘Hiệp Sĩ Vùng Hồ’ không mảy may sinh ý nghĩ phản bội ‘Vua Hiệp Sĩ’, người đã cứu quê hương ‘chàng’ khỏi chiến tranh loạn lạc triền miên.
‘Chàng’ thề nguyện trung thành tuyệt đối trước vị ‘vua hoàn hảo’ ấy, và kết tình bằng hữu với đức vua.
Rồi ‘chàng’ biết được, đằng sau vinh quang ấy là một người phụ nữ đau khổ và cô quạnh, chỉ biết khóc cho qua ngày.
Yêu nàng..
Được nàng yêu..
Đó là sự sa đọa của cả hai người.
Vậy như thế nào mới là đúng? Không ai có thể trả lời họ.
Chuyện hoàng hậu phản bội lan truyền khắp nơi. Để cứu hoàng hậu thoát khỏi án tử hình, ‘chàng’ chỉ còn mỗi một nước chống lại đức vua của ‘chàng’ bằng vũ lực - nghĩa là ‘chàng’ chịu mất tất cả.
Một hiệp sĩ trở thành kẻ phản bội... Chuyện kế đó giống như domino, Bàn Tròn đã bị phá vỡ thế cân bằng, châm ngòi chiến tranh và tàn sát, quốc gia bị chia cắt trong lửa chiến tranh.
Một suy nghĩ nguy hiểm thoáng qua trong tâm trí Saber.
Nếu cô không phải là đấng cứu thế của nước Anh, mà là một tên bạo chúa nào đó…
Thế giới đã hỗn loạn lại càng thêm hỗn loạn. Trước tiên, đó không phải là lý tưởng của cô. Và bất kể mọi chuyện xảy ra thế nào, Arturia sẽ không lựa chọn như vậy.
Nhưng nếu chuyện xảy ra như thế, nếu nàng trở thành một tên bạo chúa... so với Camlann, cái nào bi kịch hơn?
Chí ít, Guinevere sẽ được hạnh phúc bên người nàng yêu,.. cách này hay cách khác.
Iskandar lắc đầu trước một Saber đang tràn ngập vẻ mặt hỗn loạn. Đột nhiên cô gái tóc trắng nãy giờ vẫn đứng im một chỗ bên cạnh Master của Iskandar chợt hỏi, giọng tràn ngập vẻ giận dữ:
Dừng lại đi. Mấy người không thấy hổ thẹn khi mấy tên đàn ông lại đi tranh cãi với một cô gái ư?
Một khoảng lặng dài lâu, thế rồi Iskandar bật cười, đứng dậy, thân thể khổng lồ của ông ta rung lên:
Một cô gái. Đúng vậy, cô chỉ là một cô gái. Thứ lỗi cho ta. Chà, dù sao thì, ai muốn nói gì cũng đã nói ra hết, phải không nào? Đêm nay dừng lại tại đây thôi, trừ khi ai muốn nói thêm gì?.
“Khoan đã, Rider, tôi chưa nói xong...”
“Cô, thôi đi.”
Rider nghiêm nghị ngắt lời Saber.
“Đêm nay là dạ tiệc của các vị vua, dù là nam hay là nữ, quân vương hay bạo chúa, ở đây điều đó không quan trọng, chỉ có các vị vương mà thôi. Thế nhưng, Saber, ta không còn thừa nhận cô là bậc đế vương nữa!”
“Ông vẫn muốn chế nhạo ta sao, Rider?”
Giọng Saber đã chất chứa đầy sự tức giận, nhưng Iskandar chỉ nhìn cô với vẻ thương hại. Ông tuốt gươm khỏi vỏ rồi vung lên. Bất ngờ, một tiếng sấm rền vang, và cỗ xe thắng những con bò thần xuất hiện.
“Thấy chưa, cô bé? Hãy thức tỉnh khỏi giấc mơ hão huyền đó đi. Bằng không, một ngày nào đó cô sẽ mất đi cả danh dự của vị anh hùng, lý tưởng mà cô nói đến, chỉ là thứ phù phép cô tự ám thị bản thân mà thôi.”
“Không, tôi..”
Phớt lờ Saber, cỗ xe phát ra những tia chớp sáng phi vào màn đêm. Cuối cùng, tất cả những gì còn lại là tiếng sấm, khi cỗ xe biến mất nơi chân trời phía Đông.
Iskandar, Vlad Đệ Tam, Tần Thủy Hoàng Đế, Archer vàng hoe đều nhìn chằm chặp vào Saber. Trong khi đó, người bối rối nhất, không ai khác ngoài Saber.
Sự im lặng bất thường lấp đầy không gian. Thật khó hiểu. Dù cô có hơi cao giọng khi nói, nhưng ở đây làm gì có người nào lại chết sững chỉ vì một câu nói chứ.
Hoàn toàn rõ ràng, hoàn toàn dễ hiểu. Chẳng có gì để thắc mắc. Đó là đạo làm vua của Saber. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Cái đáng ngạc nhiên là, không một ai đồng tình hoặc phản đối – trong khi hai thứ này lẽ ra phải được thốt lên trước tiên.
“Này Vua Hiệp Sĩ, liệu ta có nghe nhầm chăng...?”
Cuối cùng, Rider lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, trông bối rối ra mặt.
“Có phải cô nói “muốn thay đổi vận mệnh”? Có nghĩa là cô muốn thay đổi lịch sử?”
“Chính xác. Điều ước này cả phép màu cũng không thể hiện thực được, nhưng nếu Chén Thánh có quyền năng tuyệt đối, chắc chắn...”
Saber ngạo nghễ đáp. Giờ thì cô đã hiểu tại sao không khí trở nên căng thẳng như vậy – ngay lập tức, tình thế đã dịu đi.
“Ờ, Saber? Ta muốn xác thực điều này... Sự diệt vong của Anh Quốc diễn ra vào thời của cô, phải không? Dưới triều đại của cô?”
“Phải! Vì vậy ta không thể tự tha thứ cho mình.”
Saber trả lời, giọng quả quyết.
“Ta không thể để mọi chuyện như thế. Quê hương bị hủy diệt là lỗi của ta, vì vậy ta muốn thay đổi vận mệnh.”
Một tràng im lặng thậm chí còn kéo dài hơn cả lúc trước. Nhưng sự im lặng này không chỉ đơn giản là tràn đầy sự khó hiểu của các Anh Linh nữa, mà còn thêm một cái gì đó khác trong vẻ mặt của các Anh Linh nơi đây. Ngay lúc Saber đang tính phá tan sự im lặng này thì..
Ha ha ha
Khặc khặc khặc
Phá vỡ sự im lặng đó chẳng phải ai khác, mà chính là Vlad Đệ Tam cùng với Archer. Archer phá ra cười nắc nẻ vang lên. Một tràng cười khó hiểu, đầy khinh miệt đến từ phía vị Anh Linh hoàng kim.
Vlad cười nhẹ nhàng hơn, nhưng tràn đầy sự âm hiểm. Nếu như Archer cười như thể hắn đang nghe được chuyện cười hay nhất đời mình, thì điệu cười của Vlad Đệ Tam giống như thể hắn đang cười thẳng vào cái mà Saber gọi là đạo làm vua vậy.
Ngu ngốc.
Dường như hoàn toàn chẳng có gì đáng để cười nữa, ngay sau câu đó Vlad Đệ Tam lại rót thêm một cốc rượu nữa, nhưng môi hắn vẫn cong lên một cách tràn đầy khoái cảm.
Đây có lẽ cũng là nụ cười mà hắn thích nở ra mỗi khi xiên một kẻ nào đó.
Cái...
Saber mở miệng tràn đầy tức giận, nhưng ngay sau đó, Archer đã bắt đầu vỗ vai Iskandar ngồi ngay bên cạnh hắn, phá ra cười. Saber lạnh lùng nhưng khuôn mặt đã nhuốm đầy cơn giận:
Có gì đáng cười chứ?
Archer trả lời, miệng vẫn cười ngắc ngoẻo, bất chấp sự phẫn nộ từ người đối diện.
“Tự xưng là vua - được thần dân ca tụng - người như ngươi cũng có ‘hối hận’? Ha! Dĩ nhiên là nực cười. Saber! Ngươi là tên hề buồn cười nhất thế giới!”
Ngồi bên cạnh Archer, Iskandar cau mày nhìn Saber với ánh mắt lo âu.
Khoan đã. Vua Hiệp Sĩ, cô muốn chối bỏ lịch sử mà chính mình tạo ra sao?
Saber chưa bao giờ nghi ngờ lý tưởng của mình, tất nhiên cũng chẳng bị câu hỏi của Rider làm nao núng.
“Chính xác. Tại sao các người nghi ngờ ta? Tại sao lại cười? Tổ quốc mà ta hi sinh cả cuộc đời đã bị diệt vong. Ta không được phép đau lòng hay sao?”
Nghe chưa, Rider! Cô gái tự gọi mình là Vua Hiệp Sĩ đang nói cô ta đã hi sinh cuộc đời vì đất nước đấy!
Lại một lần nữa, đáp lại lời của Saber là tràng cười của Archer. Dường như Vlad Đệ Tam thậm chí còn chẳng thèm cười nữa, ông chỉ chăm chăm uống rượu, nhưng đôi mắt ông ta vẫn xoáy thẳng vào Saber, tràn đầy vẻ tàn độc.
Không như Archer, vẻ mặt của vị Vua Chinh Phục vẫn chìm đắm trong sự im lặng với một vẻ mặt ngày càng u ám. Đối với Saber, điều đó cũng chẳng hơn gì bị cười nhạo.
“Có gì đáng cười? Là vua, chúng ta phải chấp nhận hi sinh, phải phấn đấu vì một đất nước tốt đẹp hơn!”
Ngớ ngẩn.
Tần Thủy Hoàng ngắt lời, vẻ mặt ông ta lúc này đã tràn đầy vẻ nghiêm nghị. Nếu như lúc bình thường ông ta trông chỉ giống như một vị vua trẻ tuổi với nụ cười của mình, thì ngay khi nụ cười đó biến mất thì ông ta lại giống hệt như một vị quân vương:
Vua thì không phải hi sinh cho đất nước. Mà là ngược lại, đất nước và thần dân hi sinh cho vua.
Không sai.
Iskandar gật đầu nhìn về phía Tần Thủy Hoàng Đế, kế đó quay sang Saber nhìn nàng một cách lạnh lùng.
Saber không thể kềm chế cơn giận hơn nữa. Cô quát lớn.
“Đó chẳng phải là luật lệ của bạo chúa sao?--- Rider, Archer,..tất cả các ngươi chẳng xứng đáng làm vua! Các ngươi chỉ là những tên bạo chúa!”
“Đúng. Chúng ta là bạo chúa, vì vậy chúng ta là anh hùng.”
Iskandar trả lời, thần sắc chẳng hề biến đổi.
“Chúng ta nhận toàn bộ trách nhiệm với quốc gia của chúng ta. Vì vậy, Saber, nghe ta nói đây. Nếu một vị vua không bằng lòng với chính quốc gia của mình, hắn là kẻ trị vì yếu đuối. Kẻ trị vì yếu đuối thì còn tệ hơn là bạo chúa!”
Nếu như Archer nãy giờ chỉ cười nhạo Saber, thì Iskandar đã phủ nhận lý tưởng của cô từ gốc rễ. Saber cau mày, đáp trả không khoan nhượng.
“Alexander, ông… Đế chế của ông bị chia cắt thành bốn phe phái không ngừng chém giết nhau, và rồi chẳng mấy chốc tan vào cát bụi lịch sử. Kết cục như thế, ông không hối hận hay sao? Nếu có cơ hội làm lại, quê nhà của ông sẽ được cứu... ông không nghĩ đến điều đó sao?”
Tần Thủy Hoàng, Tần Nhị Thế kẻ kế vị ông khiến cho tất cả những thành tựu từ giai đoạn thống trị của ông sụp đổ chỉ trong chưa tới 5 năm. Nhà Tần sụp đổ trong vòng 15 năm tồn tại, ông chưa bao giờ mong muốn làm lại ư?
Nếu Trẫm mong muốn làm lại, Trẫm sẽ muốn tìm được sự trường sinh...
Tần Thủy Hoàng rót tiếp một cốc rượu, nói, vẻ cao quý không thoát khỏi trên mặt. Saber lắc đầu, sau cùng ông ta cũng chỉ biết đến bản thân.
Nghĩ lại, một kẻ có thể bắt 70 vạn người, hàng vạn người chết để xây nên một bức tường thành khổng lồ như vậy không thể nào là bất cứ gì hơn một tên bạo chúa.
“Không.”
Nghe thấy câu hỏi đó, Vị Vua Chinh Phục đứng bật dậy nhìn thẳng vào mắt Saber.
“Không, ta không nghĩ đến việc đó. Nếu sự trị vì của ta khiến quốc gia của ta bị xoá sổ, ta sẽ chấp nhận vì nó là như vậy! Phải, ta sẽ đau lòng. Ta sẽ rơi nước mắt. Nhưng ta sẽ không bao giờ hối hận!”
“Ý định thay đổi lịch sử chỉ là một ý định ngu xuẩn! Một sự lăng mạ cho toàn thể loài người dưới thời đại của ta!”
Trước lời tuyên bố ngạo mạn của Rider, Saber lắc đầu.
“Những điều ông nói chỉ là lí luận của kẻ hiếu chiến. Người dân không muốn như vậy. Họ cần sự cứu rỗi.”
“Cô nói người dân cần sự cứu rỗi của nhà vua?”
Vua Chinh Phục bật cười, nhún vai.
“Ta không hiểu! Một việc vô nghĩa như thế thì có ích gì?”
“Đó là giá trị thực của bậc quân vương!”
Lần này, đến lượt Saber đáp trả đầy kiêu ngạo.
“Sự cai trị đúng đắn, một xã hội quy củ, đó mới là những gì thần dân cần.”
“Vậy ra cô là nô lệ của thứ “đúng đắn” đó?”
“Không sai. Chỉ những người sẵn sàng hiến dâng bản thân vì lý tưởng mới đủ tư cách làm kẻ thống trị.”
Vị Vua Hiệp Sĩ gật đầu không chút do dự.
“Nhờ nhà vua mà người dân hiểu được luật lệ và mệnh lệnh. Điều các vị vua truyền lại chẳng phải những cái sẽ phai mờ khi họ chết đi, mà còn quý giá hơn nhiều.”
Nghe Saber tuyên bố chắc nịch, Iskandar chợt thở dài với một vẻ mặt như thể đang nuối tiếc hộ cô.
“Đó không phải con đường của một vị vua. Còn chẳng phải con đường của một con người.”
“Không sai. Là vua thì không thể có một cuộc sống bình thường.”
Để trở thành người cai trị hoàn hảo, trở thành hiện thân của lý tưởng, cô sẵn sàng hi sinh cuộc sống riêng, từ bỏ cảm xúc của chính mình. Cuộc đời cô gái mang tên Arturia đã thay đổi hoàn toàn kể từ giây phút cô rút thanh kiếm khỏi tảng đá. Từ ngày đó, cô trở thành huyền thoại bất bại, biểu trưng của sự tán dương và niềm mơ ước.
Có nỗi đau, có thất vọng, nhưng sâu thẳm bên trong còn có hào quang chói lọi của chiến thắng. Một lý tưởng không bao giờ thay đổi lúc nào cũng hỗ trợ cánh tay cầm kiếm của vua Arthur.
“Vua Chinh Phục! Một vị vua như ông sẽ không bao giờ hiểu được lý tưởng của ta! Ông chẳng khác gì một tên bạo chúa bị tham vọng làm mờ mắt!”
Saber nghiêm nghị. Iskandar mở to mắt, và rồi đáp lại.
“Một vị vua không có tham vọng thì chẳng hơn gì bình hoa!”
Tiếng rống cộng thêm thân hình đồ sộ khiến Rider dễ sợ hơn bao giờ hết.
“Saber, cô nói cô phải ‘hi sinh vì lý tưởng’. Không sai. Cô là thánh sống – thần thánh đến nỗi không một ai dám đến gần. Nhưng ai lại sẵn sàng chết vì lí tưởng trống rỗng? Và ai sẽ ngày đêm nghĩ về vị thánh sống này? Cô chỉ làm an lòng người dân, cô không thể dẫn dắt họ. Cách duy nhất đưa đất nước và người dân đi con đường đúng đắn là cho họ thấy tham vọng của ta, và ánh hào quang chỉ có thể tìm thấy trong những huyền thoại.”
Hớp cạn gáo rượu, Vua Chinh Phục vẫn sang sảng giọng.
“Là vua, phải có tham vọng mãnh liệt hơn ai hết. Cô phải lộng lẫy hơn ai hết, nóng nảy hơn ai hết! Phải là một kẻ vừa thần thánh vừa phàm tục, một kẻ “người” hơn bất cứ con người nào khác. Chỉ có như vậy, bề tôi mới nể phục nhà vua, và chỉ như vậy thông điệp ‘nếu mình được làm vua thì tốt biết mấy” mới in sâu vào tâm khảm người dân.”
“Trị vì như vậy... công lý ở đâu?”
“Nó không tồn tại. Công lý không tồn tại trong nguyên tắc của nhà vua. Đó chính xác là lý do tại sao ta không hối hận.”
Iskandar giận dữ nói, ông ta quá sắt đá trong cách nghĩ, và Saber đã giận đến mức không thể kềm chế.
Cốt lõi đều là vì người dân, nhưng lý tưởng của cả hai khác xa nhau.
Một vì hoà bình.
Và một vì thịnh vượng.
Vị vua trấn áp chiến loạn và vị vua tạo lập chiến loạn, không có cách gì lí tưởng của họ lại giống nhau.
Vua Arthur này.
Ruler lắc đầu nhìn Saber, lạnh nhạt hỏi:
Công lý và lý tưởng của cô hẳn đã cứu rỗi người dân và quốc gia của cô một thời gian, nhờ đó tên cô mới lưu danh trong sử sách? Thế nhưng cuộc sống của những người được cô cứu rỗi và kết cục của họ, cô biết cuối cùng điều gì đã xảy ra, đúng không?”
“Ông... nói sao?”
Một cảnh tượng ấy hiện ra trong tâm trí Saber: Ngọn đồi đỏ máu dưới hoàng hôn, nơi nàng chính tay kết liễu đứa con của mình, nơi những chiến binh, những hiệp sĩ trung thành đã phản bội.
“Cô chỉ muốn ‘cứu’ họ, nhưng không ‘dẫn đường’ cho họ. Họ không hề biết ‘ước nguyện của nhà vua’. Cô mặc kệ những quân thần đã ra đi, nhưng vẫn tỏ ra thần thánh, chìm đắm trong tầm nhìn hạn hẹp của bản thân.
Vì vậy, cô thất bại. Cô chỉ là một người muốn chăm sóc người dân. Cô chỉ là một cô gái tự xây kén quanh mình rồi chui vào đó để trở thành hiện thực hoá của cái lý tưởng ấy.”
Cô đã thất bại.
Tần Thủy Hoàng nhìn qua Saber, nói:
Cô rất vĩ đại. Một kẻ lộng lẫy, tràn đầy thần thánh. Thần dân tôn kính cô, không phải như một vị vua nhưng là một thánh nữ, kẻ cứu rỗi muôn dân trăm họ. Cô hẳn là một vị vua có được thanh danh hiển hách và hào quang chói lọi vào thời bình, một cái khiên bảo hộ, và một cán cân công lý. Nhưng thời chiến loạn nơi cô từng sống, người dân không cần một vị thánh nữ, hay cái khiên, hay cán cân. Họ cần một thanh kiếm vĩ đại nhất để có thể chỉ lối cho họ.
Chuyện gì đã xảy đến với vợ của cô, Saber?
Đột nhiên ánh mắt của Ruler tràn ngập sắc bén:
Thậm chí cả vợ của cô, cô cũng không thể cứu được. Một tấm khiên không thể giải cứu một người ra khỏi những gông cùm xiềng xích, một vị thánh nữ cũng không thể, một cái cân càng không. Chỉ có một tên bạo chúa cầm trên tay một thanh kiếm mới có thể làm điều đó.
Saber gần như lảo đảo.
Vợ nàng, Guinevere, lúc đó đã khóc lóc trong niềm ân hận, tự trách khứ mình.
Người đời dùng đủ mọi lời lẽ lăng mạ nàng – con vợ hư thân, hoàng hậu phản phúc.
Dù nàng đã phải từ bỏ tất cả mọi thứ, gửi gắm cả bản thân.
Kẻ phàm nhân ngu muội bị mờ mắt trước huyền thoại lừng lẫy mà không biết sự thật đằng sau đó, bọn họ hè nhau vây lấy nàng để mà nói xấu, bôi nhọ: Bọn họ đâu biết rằng chồng nàng không phải là đàn ông.
Vị vua anh minh thì phải cứu lấy vương quốc chìm trong chiến tranh loạn lạc, còn hoàng hậu tôn kính và đức hạnh thì phải ở bên cạnh nhà vua. Đó là hình ảnh vương triều mà dân chúng hằng trông mong.
Sinh mệnh của một người đàn bà chẳng là gì so với lý tưởng vĩ đại ấy.
Dù cho vị vua này không phải là đàn ông, dù cho cuộc hôn nhân này là giữa hai người phụ nữ để che giấu giới tính thật của một người và không bao giờ có động phòng, thì sự hy sinh này vẫn là điều cần thiết để bảo vệ vương quốc và những lợi ích lớn lao hơn.
Nàng không phải là một ‘người phụ nữ’, cũng không phải là ‘người’, mà là một hình nhân mang danh ‘hoàng hậu’, có trách nhiệm phù trợ nhà vua cai trị nhân gian. Và một cách nào đó, trái tim nàng đã thuộc về chàng .
‘Chàng’ không phải là một ‘người đàn ông’, cũng không phải là ‘người’, mà là một hình nhân mang danh ‘hiệp sĩ’, có trách nhiệm phò tá nhà vua với lòng trung thành tuyệt đối.
‘Chàng’ được mệnh danh là ‘Hiệp Sĩ Vùng Hồ’ - dũng cảm vô song, hào hoa lịch lãm, khôi ngô tuấn tú.
Vị ‘hiệp sĩ hoàn hảo’ dưới trướng ‘nhà vua hoàn hảo’ – ngài ấy chỉ biết đi theo lý tưởng mà người ta kì vọng, ngài tin dùng ‘chàng’, rồi hy sinh ‘chàng’ cho lý tưởng ấy. Cuộc sống của ‘chàng’ không thuộc về ‘chàng’, mà thuộc về những người tôn vinh hiệp nghĩa và sống vì nó.
Và vị vua mà ‘chàng’ quy thuận thật sự quá hoàn hảo, một anh hùng vô khuyết. ‘Hiệp Sĩ Vùng Hồ’ không mảy may sinh ý nghĩ phản bội ‘Vua Hiệp Sĩ’, người đã cứu quê hương ‘chàng’ khỏi chiến tranh loạn lạc triền miên.
‘Chàng’ thề nguyện trung thành tuyệt đối trước vị ‘vua hoàn hảo’ ấy, và kết tình bằng hữu với đức vua.
Rồi ‘chàng’ biết được, đằng sau vinh quang ấy là một người phụ nữ đau khổ và cô quạnh, chỉ biết khóc cho qua ngày.
Yêu nàng..
Được nàng yêu..
Đó là sự sa đọa của cả hai người.
Vậy như thế nào mới là đúng? Không ai có thể trả lời họ.
Chuyện hoàng hậu phản bội lan truyền khắp nơi. Để cứu hoàng hậu thoát khỏi án tử hình, ‘chàng’ chỉ còn mỗi một nước chống lại đức vua của ‘chàng’ bằng vũ lực - nghĩa là ‘chàng’ chịu mất tất cả.
Một hiệp sĩ trở thành kẻ phản bội... Chuyện kế đó giống như domino, Bàn Tròn đã bị phá vỡ thế cân bằng, châm ngòi chiến tranh và tàn sát, quốc gia bị chia cắt trong lửa chiến tranh.
Một suy nghĩ nguy hiểm thoáng qua trong tâm trí Saber.
Nếu cô không phải là đấng cứu thế của nước Anh, mà là một tên bạo chúa nào đó…
Thế giới đã hỗn loạn lại càng thêm hỗn loạn. Trước tiên, đó không phải là lý tưởng của cô. Và bất kể mọi chuyện xảy ra thế nào, Arturia sẽ không lựa chọn như vậy.
Nhưng nếu chuyện xảy ra như thế, nếu nàng trở thành một tên bạo chúa... so với Camlann, cái nào bi kịch hơn?
Chí ít, Guinevere sẽ được hạnh phúc bên người nàng yêu,.. cách này hay cách khác.
Iskandar lắc đầu trước một Saber đang tràn ngập vẻ mặt hỗn loạn. Đột nhiên cô gái tóc trắng nãy giờ vẫn đứng im một chỗ bên cạnh Master của Iskandar chợt hỏi, giọng tràn ngập vẻ giận dữ:
Dừng lại đi. Mấy người không thấy hổ thẹn khi mấy tên đàn ông lại đi tranh cãi với một cô gái ư?
Một khoảng lặng dài lâu, thế rồi Iskandar bật cười, đứng dậy, thân thể khổng lồ của ông ta rung lên:
Một cô gái. Đúng vậy, cô chỉ là một cô gái. Thứ lỗi cho ta. Chà, dù sao thì, ai muốn nói gì cũng đã nói ra hết, phải không nào? Đêm nay dừng lại tại đây thôi, trừ khi ai muốn nói thêm gì?.
“Khoan đã, Rider, tôi chưa nói xong...”
“Cô, thôi đi.”
Rider nghiêm nghị ngắt lời Saber.
“Đêm nay là dạ tiệc của các vị vua, dù là nam hay là nữ, quân vương hay bạo chúa, ở đây điều đó không quan trọng, chỉ có các vị vương mà thôi. Thế nhưng, Saber, ta không còn thừa nhận cô là bậc đế vương nữa!”
“Ông vẫn muốn chế nhạo ta sao, Rider?”
Giọng Saber đã chất chứa đầy sự tức giận, nhưng Iskandar chỉ nhìn cô với vẻ thương hại. Ông tuốt gươm khỏi vỏ rồi vung lên. Bất ngờ, một tiếng sấm rền vang, và cỗ xe thắng những con bò thần xuất hiện.
“Thấy chưa, cô bé? Hãy thức tỉnh khỏi giấc mơ hão huyền đó đi. Bằng không, một ngày nào đó cô sẽ mất đi cả danh dự của vị anh hùng, lý tưởng mà cô nói đến, chỉ là thứ phù phép cô tự ám thị bản thân mà thôi.”
“Không, tôi..”
Phớt lờ Saber, cỗ xe phát ra những tia chớp sáng phi vào màn đêm. Cuối cùng, tất cả những gì còn lại là tiếng sấm, khi cỗ xe biến mất nơi chân trời phía Đông.
/311
|