Vũ Hóa Môn tuyệt đối không phải chỉ có hai ba con mèo lớn mèo nhỏ như Trường Bình tôn giả, cao thủ chân chính, đều ở trong Thiên Quốc trên trời cao.
Thiên quốc này, dung nạp vô số luồng linh mạch trên trời, tam giai, nhị giai, nhất giai, thậm chí còn có vương giai, vô số cung điện, dãy núi, thậm chí đại dương, tiên cảnh, đều ở trong thiên quốc, trừ ra, còn có một số đường hầm thời không, truyền tống đại trận, thông đến các lĩnh vực, một số đệ tử bay tới bay lui trong đó, còn có tiên hạc, kỳ lân, phượng hoàng, thần viên, tồn tại cường đại khác.
Tiên hạc trong Vũ Hóa thiên quốc này, cũng không phải như trong thế tục, yếu ớt cực kỳ, mà cũng có tu vi thần tiên. Có tiên hạc, kỳ lân, phượng hoàng cường đại thậm chí tu luyện đến Bán Bộ Kim Tiên, đạt trình độ tạo ra hoa văn Đại La pháp tắc.
Nguyên khí linh mạch nồng đậm, Phương Hàn hít sâu một hơi, tinh thể thần quốc toàn thân cũng âm thầm mở ra, vô cùng sảng khoái, nếu như có thể ở trong thiên quốc này tu luyện thời gian dài, hắn sẽ có thể hoàn toàn củng cố tu vi, hoàn tan nhiều Kim Thiên Pháp Tắc hơn.
Tiềm lực hắn hiện tại, còn xa xa chưa tới cực hạn.
Kim Tiên bình thường, sau khi tu luyện thời gian rất lâu, cũng không dung nạp được nhiều hơn Kim Thiên Pháp Tắc, không thể sinh ra thêm, căn cơ đã tới mức cực hạn rồi. Tỷ như Bát Am lão nhân kia, có tu luyện nữa, nhận được kỳ ngộ, cũng vẫn là năm vạn đạo Kim Thiên Pháp Tắc.
Mà Phương Hàn thì bất đồng, sau khi thân thể hắn chuyển thành tinh thể thần quốc, thì có khả năng vô hạn.
"Phong Duyên, phía trước chính là cung điện đại tôn giả cư trú."
Trường Bình tôn giả chỉ vào khu vực thiên quốc vô cùng vô tận nói.
Khi tiếng hắn vừa hạ xuống, một đạo kim quang ầm ầm bay tới, tựa như cầu vồng, trong nháy mắt, liền phóng đến trước mặt, cuốn lấy Phương Hàn, Trần Tâm, cùng Trường Bình tôn giả vào trong một tòa cung điện.
Phương Hàn cũng không phản kháng, biết đây là tuyệt đỉnh cao thủ của Vũ Hóa Môn tiếp dẫn mình.
Kim quang mãnh liệt này, làm hắn mở rộng tầm mắt, pháp lực cường hoành như vậy, thậm chí vượt qua Tuyệt Đại Kim Tiên Ngao Thế Tôn của Long Tộc. Trong kim quang kia, trận trận Kim Thiên Pháp Tắc tỏa sáng cực kỳ cường đại.
Chát.
Phương Hàn hạ xuống bên trong một tòa cung điện, hết sức thanh tĩnh, một chiếc đèn sáng khổng lồ thiêu đốt lên Phật Chi, cư nhiên giống với Hoằng Khí Lâu. Trong Phật Chi kia, có kim quang nhàn nhạt lóe lên, cư nhiên là Kim Tiên cấp bậc Phật Đà Huyết Nhục Ngao luyện thành.
Chuyện này khủng bố bực nào.
Ở dưới chiếc đèn sáng, một lão giả lông mày thật dài, mặt mũi tiều tụy, mặc áo bào rộng rãi đang tĩnh tọa. Tựa như đã kinh qua tọa hóa, nhưng mà ở phía sau đầu, từng vòng thần quang biến thành thần quốc, trong đó vô số phật đà, tiên nhân, ma quỷ, thần tộc giảng kinh, thuyết pháp, biện luận đạo lý huyền ảo cho nhau.
Trong lòng Phương Hàn khẽ động, lão giả này, rất cường đại, phi thường cường đại. Kim Thiên Pháp Tắc ước chừng vượt qua mười vạn. Đây chỉ là ước chừng thôi. Mặc dù không nhiều như ba mươi vạn đạo của mình, nhưng mà mỗi một đạo Kim Thiên Pháp Tắc đều cực kỳ cường đại. Cô động, ước chừng gấp đôi Ngao Thế Tôn.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Phương Hàn vĩnh viễn cũng không thể nào tưởng tượng ra, trên thế giới này lại có Kim Tiên cường hoành như vậy.
Không sai, vị lão giả này chính là Kim Tiên, vẫn là cảnh giới Kim Tiên, không đến phạm vi vượt qua Kim Tiên, tới cảnh giới Tổ Tiên. Bất quá cũng mau thôi, trong mỗi hô hấp của lão giả này, tùy thời đều có thể đột phá đến cảnh giới Tổ Tiên, khiến cho hắn nhấc tay giở chân đều có vô tận lực lượng.
"Ta vốn tưởng rằng, Kim Tiên Long Tộc Ngao Thế Tôn, đã là Kim Tiên đỉnh phong, nhưng mà bây giờ nhìn thấy vị đại tôn giả này của Vũ Hóa Môn, liền phát hiện trong Kim Tiên, còn có tồn tại cường đại hơn, xem ra ánh mắt mình thật là thiển cận rồi." Lắc đầu trong lòng, Phương Hàn cảm thấy mình lần nữa mở rộng tầm mắt, vốn cho mình có thể xưng vô địch trong Kim Tiên, cho dù không thi triển ra chiến lực Tam Thập Tam Bội cũng có thể quét ngang chúng Kim Tiên, nhưng mà hiện tại phải thu liễm tâm tư này lại, trở nên khiêm nhường, khơi dậy tu luyện.
Hơn nữa, từ trên người vị đại tôn giả này, hắn thấy được không ít đồ vật đáng giá. Nguyên lai còn có thể biến vầng sáng Kim Thiên Pháp Tắc trở nên cường hoành như thế.
"Tham kiến đại tôn giả." Trường Bình Tôn Giả vội cúi đầu, mặc dù đều là cấp bậc Kim Tiên, nhưng mà địa vị đại tôn giả này không biết cao hơn hắn bao nhiêu, thực lực hai người một trời, một đất.
"Ừm?" Đại tôn giả gật đầu, mở mắt, mỉm cười nhìn Trần Tâm, Phương Hàn, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Phương Hàn.
"Chuyển Thế Đầu Thai, Ẩn Thiên, Phong Thiên, Tàng Thiên, Thâu Thiên."
Phương Hàn đã sớm đè nén tất cả pháp lực, che dấu đi khí tức thân thể mình, tận lực áp súc Kim Thiên Pháp Tắc, tinh thể thần quốc bản thân biến thành huyết nhục, thậm chí ngay cả tâm ý cũng thay bằng nhân vật "Phong Duyên" này.
Ánh mắt đại tôn giả, không có chút dò xét, nhưng lại có lực lượng nhìn thấu ra lòng người.
"Các ngươi tốt lắm, vô cùng tốt. Không trải qua sự bồi dưỡng của Vũ Hóa Môn ta, lại tự mình tấn thăng thành Kim Tiên, chuyện này trước nay cũng rất hiếm thấy. Nhất là ngươi, Phong Duyên, vừa rồi Trường Bình Tôn Giả đã hồi báo kỳ ngộ của ngươi cho ta, ta cũng dùng vô thượng thần niệm, truyền đến trong Hoằng Khí Lâu kiểm chứng lại, quả thế. Ngươi cư nhiên có kỳ ngộ như vậy, vừa vặn gặp được một luồng ý niệm của thiên quân, vây khốn Kim Tiên Long Tộc Ngao Thế Tôn, đạt lấy tiện nghi, luyện hóa hắn, nhận được bảo tàng của hắn. Một bước lên trời, Kim Thiên Pháp Tắc trên người của ngươi, khó trách cường đại như thế, còn mang theo long lực, nguyên lại đều là nhờ vào đầu lão long Ngao Thế Tôn kia." Đại tôn giả nhìn hồi lâu, lúc này mới thu hồi ánh mắt. Không biết phát hiện ra gì trên người Phương Hàn.
"Phù…" Phương Hàn thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hiện tại hắn rất tự tin, nếu quả thật động thủ chân chính, thi triển ra chiến lực Tam Thập Tam Bội, cũng chưa chắc sợ đại tôn giả khủng bố này, nhưng mà ở trong Vũ Hóa thiên quốc, nhất định sẽ chết không chỗ chôn. Bây giờ hướng Hoằng Khí Lâu đã chứng thức, xác định thân phận cùng kỳ ngộ của mình. Từ nay về sâu, cũng không còn một chút phiền toái trên thân phận nữa.
Giữ nguyên địa vị trong Vũ Hóa Môn.
"Hóa ra là như vậy. Hắn cư nhiên chiếm được kỳ ngộ như thế, khó trách lại hung hoành như vậy. Chiếm được tất cả pháp lực của đầu Kim Tiên Long Tộc, đầy là kỳ ngộ trăm triệu năm khó cầu. Hắn tại sao có thể có được?" Trần Tâm lúc này đã hiểu tại sao Phương Hàn mạnh như vậy, trong lòng hắn mãnh liệt không cam lòng, sau này âm thầm tu luyện, hạ quyết tâm vượt xa Phương Hàn, ý niệm này trong đầu càng lúc càng lớn: "Phong Duyên, ngươi đây là kỳ ngộ, không tính là tu vi bản thân, cũng chẳng là thứ gì. Trên con đường tu hành, loại kỳ ngộ này càng nhiều, thì càng gây trở ngại mà thôi."
Sâu trong nội tâm hắn, âm thầm nhắc nhở bản thân mình.
"Ai…"
Đại tôn giả lại thở dài một tiếng: "Ngao Thế Tôn kia, kỳ thật so với ta còn sống lâu hơn, trong chinh chiến sát phạt của Long Tộc, vô số lần giao chiến cùng Thiên Giới, là một cỗ máy chiến tranh giết chọc, uy danh hiển hách, nhưng không ngờ lại táng thân trong tay ngươi, đây quả là thiên ý mà, bất quá vì bảo vệ ngươi, ta đã làm cho Hoằng Khí Lâu không thể truyền bá chuyện này ra ngoài, đồng thời tuyệt đối không truyền bá trong Vũ Hóa Môn. Nếu không, rất nhiều người sẽ tìm ngươi, gây khó khăn đó."
"Đa tạ đại tôn giả." Phương Hàn có chút cảm kích trong lòng nói.
"Đúng rồi, ngươi ở trong lòng đất cổ thành hoang vu, là gặp phải cấm pháp gì? Sao có thể vây khốn Ngao Thế Tôn? Theo ta được biết, cổ thành hoang vu trong Sa Châu do một vị thiên quân thần bí tạo ra là không sai, nhưng mà bao nhiêu năm qua, vô số tu sĩ đi điều tra, thậm chí không thiếu tồn tại vượt qua Kim Tiên, cũng không phát hiện ra đầu mối gì, liền dần dần bỏ hoang. Sao ngươi có thể vừa tới đã gặp cấm pháp?" Đại tôn giả tò mò hỏi.
"Không phải là ta gặp cấm pháp, mà là đầu lão long kia truy sát ta, làm động đến cấm pháp, hắn cũng ở trong tìm kiếm bảo tàng. Trong lúc hắn làm động đến cấm pháp, ta thật có nghe hắn hô cái gì là Chí Thiên Chí Thánh Cao Hoàng Thượng Đế Thống Ngự Chân Pháp. Sau đó liền bị khốn trụ, trấn áp thật lâu, hấp hối, cấm pháp kia cũng biến mất không còn thấy tăm hơi đâu." Phương Hàn đột nhiên nghĩ tới, mình còn cất dấu một chữ "Chí" trong Chí Thiên Môn.
Khí tức chữ "Chí" này, có chút tương tự cùng Chí Thiên Môn, hòa trộn trong đó, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, bất quá Phương Hàn cũng không cách nào hoàn toàn khống chế nó.
Cũng giống như ba chữ Vu Tự.
Hiện tại hắn muốn mượn cơ hội này hỏi thăm, xem đại tôn giả có biết gì không.
Quả nhiên, sắc mặt đại tôn giả khẽ thay đổi: "Chí Thiên Chí Thánh Cao Hoàng Thượng Đế Thống Ngự Chân Pháp. Không ngờ lại là loại pháp môn thống ngự chi đạo thiên đình trong truyền thuyết, hiện tại trận pháp kia còn đó hay không?"
"Không còn nữa, ta nhìn thấy trận pháp kia tiêu diệt lão long xong, đột nhiên biến mất. Ta không dám đi tới thu lấy." Phương Hàn nói.
"Ai…lấy tu vi của ngươi, dĩ nhiên không thể nào thu lấy, nếu ta thu lấy, cũng phải bỏ mình đó." Đại tôn giả thở dài một hơi: "Đây là cơ duyên của ngươi, chuyện này cũng là bí mật, không thể nói ra. Từ nay về sau, xem như chưa phát sinh, nếu không sứ giả thiên đình sẽ tới, hỏi thăm ngươi vô số chuyện đông tây nam bắc, phiền không thể phiền hơn đó."
"Ta biết rồi."
Phương Hàn cúi đầu.
"Trần Tâm, lần này ngươi cũng rất tốt, trực tiếp tấn thăng Kim Tiên. Hơn nữa còn tự dựa vào lực lượng bản thân mình, tích súc từng chút từng chút nguyên khí. Ta biết lúc trước không lâu ngươi có được một luồng linh mạch nhất giai, hạo nguyệt chi linh, hiện tại đã tan vào trong cơ thể, còn xa xa chưa tiêu hóa hết, cũng tốt, ta liền giúp ngươi một tay." Đại tôn giả quay đầu lại nhìn về phía Trần Tâm, đại thủ một trảo, năm ngón tay phóng ra thần quang, oanh kích lên thân thể của hắn, lập tức Trần Tâm lăng không trôi nổi, vô số Kim Thiên Pháp Tắc trong cơ thể lóe lên, trận trận Kim Thiên Pháp Tắc vốn ngưng tụ, tăng cường quấn vào nhau, cư nhiên biến thành một đoàn ánh sáng khổng lồ, không ngừng hô hấp, như linh xà, như ấu long.
Lần này, bớt đi vạn năm khổ tu của hắn.
Phương Hàn tuyệt không ghen tỵ chút nào, cũng không cần đại tôn giả kích thích tiềm lực, đề cao tu vi. Bởi vì cho dù Trần Tâm có cường đại hơn gấp trăm lần, mình cũng có thể giết chết trong nháy mắt, đối với tồn tại vĩnh viễn không cách nào vượt qua mình, Phương Hàn cũng không chút ganh tỵ.
Hơn nữa, cho dù là đại tôn giả, giao chiến sinh tử với mình, cũng chưa chắc có thể chiến thắng được. Phương Hàn, có bảy thành nắm chắc, đánh chết cùng luyện hóa được đại tôn giả này.
"Tốt lắm".
Toàn bộ Kim Thiên Pháp Tắc của Trần Tâm đều cô động lại, hội tụ, hạ xuống mặt đất, so với vừa rồi không biết cường đại hơn bao nhiêu, ý chí tung bay. Đại tôn giả thu tay lại: "Hiện tại, ta tuyên bố các ngươi tấn thăng thành chủng tử đệ tử, đi báo cáo đi. Không cần tham gia trận so tài tuyển chọn đệ tử lần này. Còn nữa, trong hàng chủng tử đệ tử, các ngươi không nên kiêu ngạo, tồn tại cấp bậc yêu nghiệt trong đó, thậm chí đệ tử không dưới ta cũng có. Chủng tử đệ tử, mới là tinh hoa của một phái, vinh quang trước kia của các ngươi, bất quá đều là tiểu hài tử đối với gia gia mà thôi."
Hai đạo lệnh bài, rơi vào trong tay Phương Hàn cùng Trần Tâm.
Là lệnh bài "Chủng tử đệ tử", địa vị cao hơn chân truyền đệ tử.
Trở thành chủng tử đệ tử coi như đã chân chính tiến vào Vũ Hóa Môn, là một phần tinh hoa trong đó. Nếu không, đều có thể là con cờ tùy thời vứt bỏ.
Thiên quốc này, dung nạp vô số luồng linh mạch trên trời, tam giai, nhị giai, nhất giai, thậm chí còn có vương giai, vô số cung điện, dãy núi, thậm chí đại dương, tiên cảnh, đều ở trong thiên quốc, trừ ra, còn có một số đường hầm thời không, truyền tống đại trận, thông đến các lĩnh vực, một số đệ tử bay tới bay lui trong đó, còn có tiên hạc, kỳ lân, phượng hoàng, thần viên, tồn tại cường đại khác.
Tiên hạc trong Vũ Hóa thiên quốc này, cũng không phải như trong thế tục, yếu ớt cực kỳ, mà cũng có tu vi thần tiên. Có tiên hạc, kỳ lân, phượng hoàng cường đại thậm chí tu luyện đến Bán Bộ Kim Tiên, đạt trình độ tạo ra hoa văn Đại La pháp tắc.
Nguyên khí linh mạch nồng đậm, Phương Hàn hít sâu một hơi, tinh thể thần quốc toàn thân cũng âm thầm mở ra, vô cùng sảng khoái, nếu như có thể ở trong thiên quốc này tu luyện thời gian dài, hắn sẽ có thể hoàn toàn củng cố tu vi, hoàn tan nhiều Kim Thiên Pháp Tắc hơn.
Tiềm lực hắn hiện tại, còn xa xa chưa tới cực hạn.
Kim Tiên bình thường, sau khi tu luyện thời gian rất lâu, cũng không dung nạp được nhiều hơn Kim Thiên Pháp Tắc, không thể sinh ra thêm, căn cơ đã tới mức cực hạn rồi. Tỷ như Bát Am lão nhân kia, có tu luyện nữa, nhận được kỳ ngộ, cũng vẫn là năm vạn đạo Kim Thiên Pháp Tắc.
Mà Phương Hàn thì bất đồng, sau khi thân thể hắn chuyển thành tinh thể thần quốc, thì có khả năng vô hạn.
"Phong Duyên, phía trước chính là cung điện đại tôn giả cư trú."
Trường Bình tôn giả chỉ vào khu vực thiên quốc vô cùng vô tận nói.
Khi tiếng hắn vừa hạ xuống, một đạo kim quang ầm ầm bay tới, tựa như cầu vồng, trong nháy mắt, liền phóng đến trước mặt, cuốn lấy Phương Hàn, Trần Tâm, cùng Trường Bình tôn giả vào trong một tòa cung điện.
Phương Hàn cũng không phản kháng, biết đây là tuyệt đỉnh cao thủ của Vũ Hóa Môn tiếp dẫn mình.
Kim quang mãnh liệt này, làm hắn mở rộng tầm mắt, pháp lực cường hoành như vậy, thậm chí vượt qua Tuyệt Đại Kim Tiên Ngao Thế Tôn của Long Tộc. Trong kim quang kia, trận trận Kim Thiên Pháp Tắc tỏa sáng cực kỳ cường đại.
Chát.
Phương Hàn hạ xuống bên trong một tòa cung điện, hết sức thanh tĩnh, một chiếc đèn sáng khổng lồ thiêu đốt lên Phật Chi, cư nhiên giống với Hoằng Khí Lâu. Trong Phật Chi kia, có kim quang nhàn nhạt lóe lên, cư nhiên là Kim Tiên cấp bậc Phật Đà Huyết Nhục Ngao luyện thành.
Chuyện này khủng bố bực nào.
Ở dưới chiếc đèn sáng, một lão giả lông mày thật dài, mặt mũi tiều tụy, mặc áo bào rộng rãi đang tĩnh tọa. Tựa như đã kinh qua tọa hóa, nhưng mà ở phía sau đầu, từng vòng thần quang biến thành thần quốc, trong đó vô số phật đà, tiên nhân, ma quỷ, thần tộc giảng kinh, thuyết pháp, biện luận đạo lý huyền ảo cho nhau.
Trong lòng Phương Hàn khẽ động, lão giả này, rất cường đại, phi thường cường đại. Kim Thiên Pháp Tắc ước chừng vượt qua mười vạn. Đây chỉ là ước chừng thôi. Mặc dù không nhiều như ba mươi vạn đạo của mình, nhưng mà mỗi một đạo Kim Thiên Pháp Tắc đều cực kỳ cường đại. Cô động, ước chừng gấp đôi Ngao Thế Tôn.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Phương Hàn vĩnh viễn cũng không thể nào tưởng tượng ra, trên thế giới này lại có Kim Tiên cường hoành như vậy.
Không sai, vị lão giả này chính là Kim Tiên, vẫn là cảnh giới Kim Tiên, không đến phạm vi vượt qua Kim Tiên, tới cảnh giới Tổ Tiên. Bất quá cũng mau thôi, trong mỗi hô hấp của lão giả này, tùy thời đều có thể đột phá đến cảnh giới Tổ Tiên, khiến cho hắn nhấc tay giở chân đều có vô tận lực lượng.
"Ta vốn tưởng rằng, Kim Tiên Long Tộc Ngao Thế Tôn, đã là Kim Tiên đỉnh phong, nhưng mà bây giờ nhìn thấy vị đại tôn giả này của Vũ Hóa Môn, liền phát hiện trong Kim Tiên, còn có tồn tại cường đại hơn, xem ra ánh mắt mình thật là thiển cận rồi." Lắc đầu trong lòng, Phương Hàn cảm thấy mình lần nữa mở rộng tầm mắt, vốn cho mình có thể xưng vô địch trong Kim Tiên, cho dù không thi triển ra chiến lực Tam Thập Tam Bội cũng có thể quét ngang chúng Kim Tiên, nhưng mà hiện tại phải thu liễm tâm tư này lại, trở nên khiêm nhường, khơi dậy tu luyện.
Hơn nữa, từ trên người vị đại tôn giả này, hắn thấy được không ít đồ vật đáng giá. Nguyên lai còn có thể biến vầng sáng Kim Thiên Pháp Tắc trở nên cường hoành như thế.
"Tham kiến đại tôn giả." Trường Bình Tôn Giả vội cúi đầu, mặc dù đều là cấp bậc Kim Tiên, nhưng mà địa vị đại tôn giả này không biết cao hơn hắn bao nhiêu, thực lực hai người một trời, một đất.
"Ừm?" Đại tôn giả gật đầu, mở mắt, mỉm cười nhìn Trần Tâm, Phương Hàn, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Phương Hàn.
"Chuyển Thế Đầu Thai, Ẩn Thiên, Phong Thiên, Tàng Thiên, Thâu Thiên."
Phương Hàn đã sớm đè nén tất cả pháp lực, che dấu đi khí tức thân thể mình, tận lực áp súc Kim Thiên Pháp Tắc, tinh thể thần quốc bản thân biến thành huyết nhục, thậm chí ngay cả tâm ý cũng thay bằng nhân vật "Phong Duyên" này.
Ánh mắt đại tôn giả, không có chút dò xét, nhưng lại có lực lượng nhìn thấu ra lòng người.
"Các ngươi tốt lắm, vô cùng tốt. Không trải qua sự bồi dưỡng của Vũ Hóa Môn ta, lại tự mình tấn thăng thành Kim Tiên, chuyện này trước nay cũng rất hiếm thấy. Nhất là ngươi, Phong Duyên, vừa rồi Trường Bình Tôn Giả đã hồi báo kỳ ngộ của ngươi cho ta, ta cũng dùng vô thượng thần niệm, truyền đến trong Hoằng Khí Lâu kiểm chứng lại, quả thế. Ngươi cư nhiên có kỳ ngộ như vậy, vừa vặn gặp được một luồng ý niệm của thiên quân, vây khốn Kim Tiên Long Tộc Ngao Thế Tôn, đạt lấy tiện nghi, luyện hóa hắn, nhận được bảo tàng của hắn. Một bước lên trời, Kim Thiên Pháp Tắc trên người của ngươi, khó trách cường đại như thế, còn mang theo long lực, nguyên lại đều là nhờ vào đầu lão long Ngao Thế Tôn kia." Đại tôn giả nhìn hồi lâu, lúc này mới thu hồi ánh mắt. Không biết phát hiện ra gì trên người Phương Hàn.
"Phù…" Phương Hàn thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hiện tại hắn rất tự tin, nếu quả thật động thủ chân chính, thi triển ra chiến lực Tam Thập Tam Bội, cũng chưa chắc sợ đại tôn giả khủng bố này, nhưng mà ở trong Vũ Hóa thiên quốc, nhất định sẽ chết không chỗ chôn. Bây giờ hướng Hoằng Khí Lâu đã chứng thức, xác định thân phận cùng kỳ ngộ của mình. Từ nay về sâu, cũng không còn một chút phiền toái trên thân phận nữa.
Giữ nguyên địa vị trong Vũ Hóa Môn.
"Hóa ra là như vậy. Hắn cư nhiên chiếm được kỳ ngộ như thế, khó trách lại hung hoành như vậy. Chiếm được tất cả pháp lực của đầu Kim Tiên Long Tộc, đầy là kỳ ngộ trăm triệu năm khó cầu. Hắn tại sao có thể có được?" Trần Tâm lúc này đã hiểu tại sao Phương Hàn mạnh như vậy, trong lòng hắn mãnh liệt không cam lòng, sau này âm thầm tu luyện, hạ quyết tâm vượt xa Phương Hàn, ý niệm này trong đầu càng lúc càng lớn: "Phong Duyên, ngươi đây là kỳ ngộ, không tính là tu vi bản thân, cũng chẳng là thứ gì. Trên con đường tu hành, loại kỳ ngộ này càng nhiều, thì càng gây trở ngại mà thôi."
Sâu trong nội tâm hắn, âm thầm nhắc nhở bản thân mình.
"Ai…"
Đại tôn giả lại thở dài một tiếng: "Ngao Thế Tôn kia, kỳ thật so với ta còn sống lâu hơn, trong chinh chiến sát phạt của Long Tộc, vô số lần giao chiến cùng Thiên Giới, là một cỗ máy chiến tranh giết chọc, uy danh hiển hách, nhưng không ngờ lại táng thân trong tay ngươi, đây quả là thiên ý mà, bất quá vì bảo vệ ngươi, ta đã làm cho Hoằng Khí Lâu không thể truyền bá chuyện này ra ngoài, đồng thời tuyệt đối không truyền bá trong Vũ Hóa Môn. Nếu không, rất nhiều người sẽ tìm ngươi, gây khó khăn đó."
"Đa tạ đại tôn giả." Phương Hàn có chút cảm kích trong lòng nói.
"Đúng rồi, ngươi ở trong lòng đất cổ thành hoang vu, là gặp phải cấm pháp gì? Sao có thể vây khốn Ngao Thế Tôn? Theo ta được biết, cổ thành hoang vu trong Sa Châu do một vị thiên quân thần bí tạo ra là không sai, nhưng mà bao nhiêu năm qua, vô số tu sĩ đi điều tra, thậm chí không thiếu tồn tại vượt qua Kim Tiên, cũng không phát hiện ra đầu mối gì, liền dần dần bỏ hoang. Sao ngươi có thể vừa tới đã gặp cấm pháp?" Đại tôn giả tò mò hỏi.
"Không phải là ta gặp cấm pháp, mà là đầu lão long kia truy sát ta, làm động đến cấm pháp, hắn cũng ở trong tìm kiếm bảo tàng. Trong lúc hắn làm động đến cấm pháp, ta thật có nghe hắn hô cái gì là Chí Thiên Chí Thánh Cao Hoàng Thượng Đế Thống Ngự Chân Pháp. Sau đó liền bị khốn trụ, trấn áp thật lâu, hấp hối, cấm pháp kia cũng biến mất không còn thấy tăm hơi đâu." Phương Hàn đột nhiên nghĩ tới, mình còn cất dấu một chữ "Chí" trong Chí Thiên Môn.
Khí tức chữ "Chí" này, có chút tương tự cùng Chí Thiên Môn, hòa trộn trong đó, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, bất quá Phương Hàn cũng không cách nào hoàn toàn khống chế nó.
Cũng giống như ba chữ Vu Tự.
Hiện tại hắn muốn mượn cơ hội này hỏi thăm, xem đại tôn giả có biết gì không.
Quả nhiên, sắc mặt đại tôn giả khẽ thay đổi: "Chí Thiên Chí Thánh Cao Hoàng Thượng Đế Thống Ngự Chân Pháp. Không ngờ lại là loại pháp môn thống ngự chi đạo thiên đình trong truyền thuyết, hiện tại trận pháp kia còn đó hay không?"
"Không còn nữa, ta nhìn thấy trận pháp kia tiêu diệt lão long xong, đột nhiên biến mất. Ta không dám đi tới thu lấy." Phương Hàn nói.
"Ai…lấy tu vi của ngươi, dĩ nhiên không thể nào thu lấy, nếu ta thu lấy, cũng phải bỏ mình đó." Đại tôn giả thở dài một hơi: "Đây là cơ duyên của ngươi, chuyện này cũng là bí mật, không thể nói ra. Từ nay về sau, xem như chưa phát sinh, nếu không sứ giả thiên đình sẽ tới, hỏi thăm ngươi vô số chuyện đông tây nam bắc, phiền không thể phiền hơn đó."
"Ta biết rồi."
Phương Hàn cúi đầu.
"Trần Tâm, lần này ngươi cũng rất tốt, trực tiếp tấn thăng Kim Tiên. Hơn nữa còn tự dựa vào lực lượng bản thân mình, tích súc từng chút từng chút nguyên khí. Ta biết lúc trước không lâu ngươi có được một luồng linh mạch nhất giai, hạo nguyệt chi linh, hiện tại đã tan vào trong cơ thể, còn xa xa chưa tiêu hóa hết, cũng tốt, ta liền giúp ngươi một tay." Đại tôn giả quay đầu lại nhìn về phía Trần Tâm, đại thủ một trảo, năm ngón tay phóng ra thần quang, oanh kích lên thân thể của hắn, lập tức Trần Tâm lăng không trôi nổi, vô số Kim Thiên Pháp Tắc trong cơ thể lóe lên, trận trận Kim Thiên Pháp Tắc vốn ngưng tụ, tăng cường quấn vào nhau, cư nhiên biến thành một đoàn ánh sáng khổng lồ, không ngừng hô hấp, như linh xà, như ấu long.
Lần này, bớt đi vạn năm khổ tu của hắn.
Phương Hàn tuyệt không ghen tỵ chút nào, cũng không cần đại tôn giả kích thích tiềm lực, đề cao tu vi. Bởi vì cho dù Trần Tâm có cường đại hơn gấp trăm lần, mình cũng có thể giết chết trong nháy mắt, đối với tồn tại vĩnh viễn không cách nào vượt qua mình, Phương Hàn cũng không chút ganh tỵ.
Hơn nữa, cho dù là đại tôn giả, giao chiến sinh tử với mình, cũng chưa chắc có thể chiến thắng được. Phương Hàn, có bảy thành nắm chắc, đánh chết cùng luyện hóa được đại tôn giả này.
"Tốt lắm".
Toàn bộ Kim Thiên Pháp Tắc của Trần Tâm đều cô động lại, hội tụ, hạ xuống mặt đất, so với vừa rồi không biết cường đại hơn bao nhiêu, ý chí tung bay. Đại tôn giả thu tay lại: "Hiện tại, ta tuyên bố các ngươi tấn thăng thành chủng tử đệ tử, đi báo cáo đi. Không cần tham gia trận so tài tuyển chọn đệ tử lần này. Còn nữa, trong hàng chủng tử đệ tử, các ngươi không nên kiêu ngạo, tồn tại cấp bậc yêu nghiệt trong đó, thậm chí đệ tử không dưới ta cũng có. Chủng tử đệ tử, mới là tinh hoa của một phái, vinh quang trước kia của các ngươi, bất quá đều là tiểu hài tử đối với gia gia mà thôi."
Hai đạo lệnh bài, rơi vào trong tay Phương Hàn cùng Trần Tâm.
Là lệnh bài "Chủng tử đệ tử", địa vị cao hơn chân truyền đệ tử.
Trở thành chủng tử đệ tử coi như đã chân chính tiến vào Vũ Hóa Môn, là một phần tinh hoa trong đó. Nếu không, đều có thể là con cờ tùy thời vứt bỏ.
/1566
|