Vĩnh Sinh

Chương 1101: Hung hăng làm nhục

/1566


Hạng Nhất Chân mang theo dáng vẻ bệ vệ ngập trời, từng bước tới gần, "Ám Hắc chi thư" Trên đỉnh đầu có thể đem hết thảy dung nạp vào, chuyển hóa thành nô bộc của đêm tối.
Phương Hàn vẫn sừng sững đứng im không hề nhúc nhích, mặc cho khí thế của đối phương áp bách.
"Thần phục, hoặc là chết. Phong Duyên, ngươi hãy chọn một con đường, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng đó." Hạng Nhất Chân còn cách Phương Hàn hơn mười trượng liền dừng lại, lẳng lặng phiêu phù, tựa hồ như muốn đùa vui trong chốc lát.
"Đạo Húc sư huynh, người này cuồng vọng tự đại, ta phải giáo huấn hắn một chút." Phương Hàn quay đầu lại nói với Đạo Húc thánh tử: "Tuy đều là người của Vũ Hóa Môn ta, nhưn mà hắn nhiều lần làm quá, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn."
"Sư đệ, ra tay nhẹ một chút, lưu lại vài phần tình cảm, không nên phế thần thông của hắn, dù sao hắn cũng có quan hệ với thượng cổ Dạ Đế, thuộc về hàng nhân vật thiên tài trong Vũ Hóa Môn ta, sau này trong đại tái Thánh tử, còn có thể đả kích một số đại môn phái như Thái Nhất Môn, sư đệ hãy hàng phục hắn, để hắn tâm phục khẩu phục là tốt rồi."
Đạo Húc thánh tử thập phần thành khẩn nói chuyện với Phương Hàn.
"Cũng tốt, để hắn hàng phục, làm nô bộc của ta cũng không tồi." Phương Hàn gật gật đầu.
"Đáng giận, đáng chết!"
Hạng Nhất Chân đều nghe rõ những lời đối thoại này.
Với tu vi cùng tâm tính của hắn, quả thực là không thể chịu được. Từ trong lời nói của Đạo Húc thánh tử có thể nghe ra, chính mình còn lâu mới là đối thủ của Phương Hàn, điều này trái lại chính là cố ý khiêu khích hắn.
"Đạo Húc thánh tử, ngươi cũng chết chắc rồi, ngươi cho rằng làm như vậy là có thể đả kích lòng tự tin của ta sao? Sai rồi, như vậy ngược lại sẽ kích khởi lửa giận trong ta, khiến các ngươi càng thêm thê thảm. Ngươi mặc dù là Thánh tử có uy tín lâu năm, thế nhưng ở trong Vũ Hóa Môn, lực lượng mới là trên hết. Sóng sau vượt sóng trước, ta dễ dàng có thể trấn áp ngươi, chờ ta biến tên tiểu tử Phong Duyên này thành nô bộc, cũng sẽ đối xử với ngươi giống như vây, ta muốn ngươi quỳ xuống liếm đầu ngón chân của ta."
Hạng Nhất Chân cũng xuất ra sát ý đối với Đạo Húc thánh tử.
Thần Nhất Mi thái thượng trưởng lão lắc đầu, biết Hạng Nhất Chân người này còn chưa ăn thiệt thòi còn chưa biết trời cao đất rộng.
"Không cần ta phải xuất thủ, Phong Duyên sư đệ tự nhiên sẽ trấn áp ngươi." Đạo Húc thánh tử tựa hồ như đã khó chịu rồi: "Sư đệ, nhanh chóng xuất thủ giải quyết hắn đi, chúng ta còn phải tới Tế Tự tổ tông, chính thức trở thành Thánh tử nữa."
"Được rồi, một tên Hạng Nhất Chân quả thực không phải là đối thủ của ta, như vậy đi, Xích Thủ Thiên Tôn Cố Trường Phong, còn có tên Yến Tây Quy kia nữa, thât là cũng không biết trời cao đất rộng là gì, đối nghịch với ta. Ta cũng lười động thủ ba lượt, cac ngươi cùng nhau lên đi."
Phương Hàn đứng chắp tay sau lưng, nói với ba người Hạng Nhất Chân, Cố Trường Phong, Yến Tây Quy.
Ầm ầm!
Một viên đá rơi, ngàn con sóng dậy.
Lời này của Phương Hàn cơ hồ làm cho tất cả mọi người chấn kinh.
Để ba người cùng tiến lên?
"Tên Phong Duyên kia có phải là phát điên hay không? Ba người cùng tiến lên? Hắn không sợ chết sao? Tuy hắn cũng tấn thăng đến cảnh giới Tổ Tiên, thế nhưng không thể chống lại ba người. Đây là đang cố ý khiêu khích sao? Nhưng mà cũng quá ngu xuẩn đi."
"Quả thật là quá ngu, đồng dạng là Tổ Tiên, làm gì có đạo lý lấy một địch ba."
"Cố Trường Phong, Yến Tây Quy đám người kia là tuyệt thế hùng tài, vô thượng bá chủ, mỗi một người đều có thể chống lại hắn mà."
"Ta xem không hiểu, nhưng mà có thể tu luyện tới tình trạng vô thượng Tổ Tiên, tuyệt đối không phải đơn giản điên khùng như vậy, khẳng định là có chỗ dựa. Chẳng lẽ hắn thật sự chiếm được truyền thừa của Cốt Thánh."......
Rất nhiều người đồng thời lên tiếng, nghị luận. Thậm chí ở sâu trong Thánh điện, có một số nhân vật cường đại cũng đưa ánh mắt hướng về phía này.
Ở chỗ sâu trong Vũ Hóa Môn Thánh điện còn có nhân vật cường hoành hơn Tổ Tiên, bất quá bọn họ đều không ra, muốn nhìn xem rốt cuộc tranh đấu giữa đệ tử như thế nào.
"Ha ha." Cố Trường Phong nghe thấy Phương Hàn nói như vậy, hắn lập tức giận quá hóa cười: "Ta đã thấy qua không ít đồ đệ cuồng vọng trong thiên hạ. Thế nhưng cũng không có kẻ nào cuồng vọng như ngươi vậy, ngươi là một thằng điên. Ba người cùng tiến lên? Ngươi cho rằng bản thân là ai? Nguyên Tiên, cao hơn chúng ta một cấp bậc? Hay là Thánh nhân?"
"Nói khoác mà không biết ngượng, Hạng Nhất Chân, trước hết ngươi hãy thu thập hắn đi, người này khiến ta thật sự giận dữ rồi đấy." Yến Tây Quy cũng nổi giận: "Nếu để cho hắn tiếp tục cuồng vọng, ta sợ nhịn không được mà xuất thủ giáo huấn hắn trước."
"Đã như vậy, vậy chết đi!"
Đột nhiên lúc này ánh mắt của Hạng Nhất Chân quét ngang, hai tay đan vào nhau, đánh ra một quyền.
Đêm tối buông xuống, màn đêm dày, vị ương chi địa, Dạ Đế xuất hiện.
Một quyền này của Hạng Nhất Chân đánh ra làm cho thiên hạ vỡ nứt, áp súc thiên khung, không gian thời gian đều sụp đổ chuyển hóa thành hắc ám chi địa, lãnh thổ của hắc ám.
"Ám Hắc chân giới, duy nhất chân thần."
Bạo khí sinh ra chung quanh Phương Hàn, là do Dạ Đế thần quyền mang đến. Mỗi một tầng bảo khí đều có thể hủy diệt một quốc gia. Hạng Nhất Chân ha ha cười, tiếng cười mang theo vẻ tàn nhẫn, muốn dùng một quyền này tại chỗ xé rách Phương Hàn.
Đối mặt với một quyền này, thân thể Phương Hàn chấn động, đột nhiên trở nên cao lớn, sau lưng dâng lên một đoàn minh quang, thật giống như mười mặt trời đều nhô cao. Cư nhiên đánh ra tuyệt học của Hi Hoàng, Thiên Hữu Thập Nhật.
Mười bánh xe mặt trời xuất hiện trên không trung, nhất tề dâng lên, xé rách hết thảy hắc ám, đốt núi nấu biển. Phương Hàn tựa hồ như hóa thân thành đại nhật Hi Hoàng, quang minh chi đế, nhân thể một quyền.
Bùm bùm bùm.
Thanh âm vang vọng như chẻ tre.
Quyền kình của Hạng Nhất Chân bị phá sạch sẽ, mọi người liền thấy Phương Hàn dùng một quyền phá địch, thân thể cao lớn chấn động, Hạng Nhất Chân lập tức bại lui.
"Đây là chuyện gì vậy? Pháp lực của hắn tại sao cường mãnh như vậy?" Hạng Nhất Chân liên tục phun ra mấy ngụm máu đen, toàn thân thiếu chút nữa thì sụp đổ, hung ác chi tâm của hắn bị kích phát, Ám Hắc chi thư trên đỉnh đầu đột nhiên nổ mạnh, hóa thành áo giáp bao vây toàn thân mình lại.
"Ám Hắc Thiên Khải, bất hủ vô địch!"
Thân thể của hắn cũng lên tiếp bay lên, tiến hành phản kích cuối cùng.
"Quỳ xuống!"
Phương Hàn nhàn nhã dạo chơi, tùy ý huy sái, một tay áp xuống, mười bánh xe mặt trời trên thương khung nhảy lên, đột nhiên áp súc lại, biến thành mười khối đại tinh rơi vào lòng bàn tay, chậm rãi áp bách xuống.
Lập tức kiện áo giáp trên người Hạng Nhất Chân rắc rắc kêu lên, thoáng cái nổ tung, thân thể trở nên trần trụi, hắn nhịn không được mà liên tục rít gào, nhưng đầu gối bị áp xuống thiếu chút nữa vỡ nát, không ngờ thật sự quỳ xuống trước mặt Phương Hàn.
"Quỳ xuống rồi, thật sự phải quỳ xuống a!"
"Hạng Nhất Chân quỳ xuống trước mặt Phong Duyên, Phong Duyên quả nhiên là cường hoành, quá mạnh mẽ đi! Mạnh không cách nào tưởng tượng, nguyên lai ta cho rằng hắn đang khoác lác, lại thật không thể ngờ được chỉ cần giơ tay nhấc chân đã khiến cho Hạng Nhất Chân phải quỳ xuống! Thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi nữa."
"Hạng Nhất Chân là nhân vật bậc nào? Vẫn cho rằng mình là thiên tài, hùng tài, Dạ Đế chuyển thế, không ai bì nổi, thế nhưng bây giờ lại quỳ xuống trước mặt người ta, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy. Từ nay về sau hắn rốt cuộc không thể ngẩng đầu lên được nha."
"Quả thật là không ngẩng đầu được lên nổi, đây là đả kích trọng đại trên con đường tu luyện của hắn, phải trải qua rất nhiều thời gian mới có thể gượng dậy nổi. Cao ngạo như vậy lại phải quỳ xuống, so với chết còn khó chịu hơn. Hắn được xưng là Duy Nhất Chân Thần, có uy vọng cao thượng trong hàng đệ tử, thế nhưng thoáng cái quỳ xuống, Duy Nhất Chân Giáo tan rã rồi, sẽ không có đệ tử tin tưởng hắn nữa. Bị người bức bách phải quỳ xuống, còn muốn làm Duy Nhất Chân Thần? Quả thực là buồn cười."
"Nói như vậy, Phong Duyên một người thắng ba người, khả năng này không phải là không có.".....
Hiện trường hoàn toàn sôi trào, thấy Phương Hàn áp bách để Hạng Nhất Chân quỳ xuống, không ai là không khiếp sợ.
"Súc sinh!" Hạng Nhất Chân cũng cảm thấy bản thân đang quỳ xuống, sỉ nhục khôn cùng từ sâu trong nội tâm bừng lên, sắc mặt của hắn thoáng cái trở thành đỏ, sau đó lại chuyển thành tím: "Phong Duyên, ta và ngươi không đội trời chung! Từ nay về sau ngươi chính là địch nhân lớn nhất của Dạ Đế ta, cũng là địch nhân lớn nhất của Ám Hoàng phủ đệ Thiên Đình, sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất phục."
"Bất hủ Ám Hắc Thiên cung, Vĩnh Dạ Cô Tịch! Ta và ngươi cùng nhau đi tới vực sâu hủy diệt, thừa nhận vĩnh hằng cô tịch đi!"
Hạng Nhất Chân bắt đầu liều mạng.
Hắn đánh ra sát chiêu mạnh nhất, Vĩnh Dạ Cô Tịch.
Một bóng dáng Dạ Đế xuất hiện, bắt đầu thi triển ra huyền công hủy thiên diệt địa, đem người dẫn vào trong màn đêm vĩnh viễn, thừa nhận vĩnh hằng cô tịch.
Cô độc cùng tịch mịch.
"Không tốt, Hạng Nhất Chân liều mạng rồi, thi triển ra một chiêu này, chỉ sợ Thánh điện đều bị đánh sập. Hắn đã không để ý tới sinh tử nữa rồi."
"Mau lui, mau lui!" Rất nhiều người đều có phần sợ hãi.
Hai tay Phương Hàn đột nhiên giao nhau, nhô lên cao, giống như tiếng sấm giữa mùa xuân: "PHÁ...!"
Một cỗ cự lực từ trên buông xuống, ánh sáng chói lòa, trực tiếp đánh bại hư ảnh Dạ Đế, saud dó ý cảnh cô độc cùng tịch mịch cũng tan đi, thay vào đó là bầu trời hỏa diễm quang minh, kết thành phong ấn, một mực phong ấn chặt Hạng Nhất Chân, khiến hắn bảo trì ở tư thế quỳ.
"Tại sao có thể như vậy, một chiêu Vĩnh Dạ Cô Tịch này đều không có hiệu quả!" Trên mặt Hạng Nhất Chân một nửa là điên cuồng, một nửa là hoảng sợ, cơ hồ thiếu chút nữa suy sụp.
Sát chiêu liều mạng của hắn cứ như vậy bị đánh tan, quả thực là giống như chưa từng phát sinh qua chuyện gì.
"Hảo hảo quỳ xuống, tỉnh lại, cũng quỳ ở đây ba ngày ba đêm cho ta, ngươi nếu như chịu được sỉ nhục, dày vò, trong tương lai ta sẽ lại cho ngươi cơ hội khiêu chiến ta." Phương Hàn dùng một tay phong ấn xuống, nguyên khí ùn ùn éo tới áp bách, khiến cho Hạng Nhất Chân cứ như vậy quỳ trên mặt đất, dãy dụa thế nào cũng không thể nhúc nhích.
"Đánh bại rồi,, Vĩnh Dạ Cô Tịch cũng bị hắn đánh bại, vậy Phong Duyên phải mạnh mẽ cỡ nào?"
"Ngươi có nghe thấy không? Hắn muốn cho Hạng Nhất Chân ở trong này quỳ ba ngày ba đêm, nếu như là ta, chỉ sợ tình nguyện tự sát, xấu hổ mà chết. Huống chi là hạng người cao ngạo như Hạng Nhất Chân?"
"Hạng Nhất Chân rất cao ngạo, sau ba ngày ba đêm quỳ ở đây, chỉ sợ sẽ xấu hổ cùng giận dữ mà tự sát, không thể chịu đựng được tra tấn, tên Phong Duyên này thật sự là tàn nhẫn. So với giết đối phương còn khó chịu hơn, giết người không bằng làm nhục người."
"Đây là vũ nhục trần trụi đấy!"
Rất nhiều người trông thấy thủ đoạn ngoan độc của Phương Hàn đều liên tiếp lui về phía sau, sợ bị vị sát thần này không vừa ý, làm nhục một phen, vậy thà tự sát cho xong.
Ở chỗ sâu trong Thánh điện Vũ Hóa Môn, cũng truyền tới một số ý niệm, tựa hồ như đang thương lượng chuyện gì đó.
"Phong Duyên tên đệ tử này không ngờ lại lợi hại như thế, chỉ là không nên để hắn tiếp tục như vậy, nếu không Hạng Nhất Chân cũng sẽ bị tức chết. Có nên xuất thủ ngăn cản hay không?"
"Bỏ đi, đây có lẽ cũng là một chuyện tốt đối với Hạng Nhất Chân, nếu như hắn có thể thừa nhận đả kích lần này, không bị tươi sống tức chết, biết sỉ mà dũng, sẽ là một cơ hội đột phá rất lớn, đối với tiền đồ của hắn cũng là bất khả hạn lượng."
"Nếu như chịu không nổi thì sao?"
"Vậy cũng là một tên phế vật trí tuệ không kiên định. Cũng không có cái gì đáng cứu cả."

/1566

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status