"Tỉnh, mau tỉnh lại, sư tỷ! Tỷ làm sao vậy? Mau tỉnh lại."
Trông thấy Phương Thanh Tuyết đang nói chuyện rất tốt, sinh cơ cũng dần dần phục hồi, lại đột nhiên nói mệt mỏi sau đó ngủ thật say, ngay cả hô hấp cũng đình chỉ. Phương Hàn thoáng cái luống cuống, liên thanh gọi to, nhưng mà vô ích.
Nụ cười đọng lại trên mặt Phương Thanh Tuyết, sắc mặt vẫn rất sinh động, nhưng lại không có một chút khí tức nào của tính mệnh cùng linh hồn.
Mà ngay cả loại tu vi này của Phương Hàn cũng vô pháp phát hiện bất cứ dấu hiện tính mạng nào. Trực giác của hắn mách bảo Phương Thanh Tuyết đã chết rồi. Tính mạng biến mất, hiện tại chỉ còn lại một cỗ thể xác xinh đẹp mà thôi.
Tình huống như vậy, cho dù Phương Hàn có tinh thần cường đại cũng phải hoang mang lo sợ.
"Phương Hàn, linh hồn của Phương Thanh Tuyết chỉ lâm vao trạng thái ngủ say thôi, cũng không có chính thức diệt vong, phàm là người trúng Đại Luân Hồi thuật linh hồn sẽ rơi vào chỗ sâu nhất trong vô tận thế giới chuyển thế Luân Hồi, cuối cùng bị lạc mất bản thân, triệt để biến mất. Nhưng mà Tiểu Túc Mệnh Thuật của Phương Thanh Tuyết lại áp đảo Luân Hồi, linh hồn của nàng chỉ bị trục xuất, không bị thất lạc, chỉ cần ngươi lĩnh ngộ huyền bí của Tiểu Túc Mệnh Thuật, là có thể khiến linh hồn nàng thức tỉnh, khiến cho lực lượng của nàng càng cường đại hơn, đến lúc đó bởi vì nàng đã có uy lực của Thất Mệnh Huyền Môn Đan hỗ trợ, thậm chí có khả năng bước vào Trường Sinh Bí Cảnh."
Diêm xông ra khỏi thân thể Phương Hàn.
Nó rất quen thuộc Đại Luân Hồi thuật, cho nên cũng là kẻ đầu tiên lên tiếng.
"Tinh thần của ta đang rất rối loạn." Phương Hàn lắc đầu, bình tĩnh, trầm mặc một hồi, sau khi ổn định lại, lập tức khôi phục tỉnh táo, nhìn thân thể của Phương Thanh Tuyết, hai tay huy vũ, giữa mi tâm bay ra một mảnh cành lá xanh ngát bao lấy nàng rồi đưa vào trong trung ương của Bát Bộ Phù Đồ.
Phương Hàn dùng phiến lá của Thế Giới Chi Thụ bao trùm lấy Phương Thanh Tuyết, dùng thần diệu của Thế Giới Chi Thụ làm dịu thân thể nàng.
"Lô Lan Bà, Long Đạo Nhân, Mộc Đạo Nhân, Kỵ Đô Pháp Vương, bốn đại cự đầu các ngươi mỗi ngày phải cầu nguyện cho sư tỷ, dùng nguyên lực quấn lấy nàng, kiệt lực đánh thức linh hồn nàng, hi vọng cũng là một trợ giúp."
"Hiện tại ta phải toàn lực tu luyện, hi vọng có thể đột phá cảnh giới, triệt để luyện hóa Long Mộc tinh hạch, tăng lên một cảnh giới, sau đó toàn lực lĩnh ngộ Tiểu Túc Mệnh Thuật."
"Chỗ này không thể ở lâu, thế nhưng hiện tại ta cũng không thể trở lại Ngũ Hành chi địa. Tô Tú Y kẻ này rất khủng bố, chỉ sợ còn có mai phục, ta ở chỗ này tìm một tinh cầu vắng vẻ che dấu cho tốt rồi tu luyện! Tu luyện tới đỉnh điểm, so với cao thủ chân chính ta còn kém quá xa."
Phương Hàn một mặt phân phó một mặt điên cuồng bay đi, trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy bóng.
Ước chừng phi hành được nửa ngày hắn tìm được một tinh cầu hoang vu, khắp nơi trên tinh cầu này đều là nham thạch phong hỏa, không có nước cũng không có thực vật, động vật, một mảnh tĩnh mịch, dường như khối tinh cầu này đã bị giải thể được ngàn năm rồi, biến thành thiên thạch tán lạc trong hư không.
Khối tinh cầu này cũng không phải rất lớn, ước chừng tương đương với hai ba quốc gia trong Hoàng Huyền đại thế giới.
Phương Hàn xâm nhận vào chỗ sâu nhất trong hạch tâm của khối tinh cầu này, sau đó áp súc thành một đoàn, nhờ vào sự tĩnh mịch của ngôi sao này yểm hộ, tu luyện huyền công.
"Thôn phệ Long Mộc tinh hạch!"
Ở chỗ sâu trong khối tinh cầu tử vong này, sau khi bố trí thỏa đáng Phương Hàn thi triển ra Đại Thôn Phệ Thuật, liền đem Bát Bộ Phù Đồ nuốt viên Long Mộc tinh hạch màu hồng này xuống.
Ách! Cô cô, cô cô cô cô!
Thoáng cái thôn phệ hết, mỗi một lỗ chân lông trên thân thể Phương Hàn đều phun ra hồng quang, cả người hắn tựa như trong suốt, lại giống như một con cóc nuốt một viên dung nham nóng đỏ, toàn thân đều thiêu đốt lên, Long Mộc tinh hạch tuy là đồ tốt, thế nhưng người bình thường căn bản không luyện hóa được.
Cho dù hiện tại Phương Hàn có nửa cái Bất Tử Chi Thân, lực lượng của chín mươi ba loại thần thông, cũng không luyện hóa được.
Nhưng mà giờ khắc này Phương Hàn quyết tâm phải nhanh chóng tăng cường tu vi của bản thân, cho nên hắn liều lĩnh cưỡng chế luyện hóa Long Mộc tinh hạch. Hơn nữa hắn nhờ vào lực lượng cuồng bạo của Long Mộc tinh hạch, tới rèn luyện nhục thể, linh hồn của mình một phen.
Đầu tiên hắn cũng không vội tu luyện Tiểu Túc Mệnh Thuật, mà trước tiên tu luyện Thiên Địa Pháp Tương tới đỉnh điểm, biến đổi ra ba ngàn tay, ba ngàn mắt.
"Chỉ có khi bổn mạng Thiên Địa Pháp Tương của ta biến đổi ra ba ngàn tay, ba ngàn mắt, đại biểu cho việc thông hiểu ba nghìn đại đạo Phật môn, Ma Môn mới có thể phá tan cánh cửa cửu trọng, tới cảnh giới thần thông thập trọng Nghịch Thiên Cải Mệnh. Trong truyền thuyết khi tu luyện tới cảnh giới thần thông thập trọng Nghịch Thiên Cải Mệnh, đối với tính mạng, thiên mệnh có một loại lĩnh ngộ sâu sắc, nói không chừng cảnh giới tăng lên có thể lĩnh ngộ được huyền diệu của Tiểu Túc Mệnh Thuật."
Trong lòng Phương Hàn rõ ràng, Tiểu Túc Mệnh Thuật quá huyền ảo, bản thân mình căn bản không thể lĩnh ngộ, cũng không đủ để tu luyện.
Chỉ có khi tới thần thông thập trọng Nghịch Thiên Cải Mệnh, có sâu sắc lĩnh ngộ với thiên mệnh, tính mệnh, nói không chừng có thể lĩnh ngộ.
"Kỵ Đô Pháp Vương, Long Đạo Nhân, Mộc Đạo Nhân, Lô Lan Bà, toàn lực giúp ta, giúp ta luyện hóa Long Mộc tinh hạch!" Mắt thấy bản thân sắp không duy trì được, Phương Hàn chỉ có thể nhờ vào lực lượng của bốn đại vạn cổ cự đầu.
Khi Phương Hàn ra lệnh một tiếng, bốn đại vạn cổ cự đầu đồng thời xuất thủ, đem bổn mạng Thiên Địa Pháp Tương của mình đánh vào trong Long Mộc tinh hạch, phân giải nguyên khí trong đó.
Ông...
Long Mộc tinh hạch run rẩy, xuất hiện rất nhiều vết nứt, lực lượng tinh khiết nhất mang theo tinh thần chi lực, lực lượng sinh mệnh huyền ảo trong vũ trụ dung nhập vào trong Thiên Địa Pháp Tương của Phương Hàn.
Bổn mạng Thiên Địa Pháp Tương của Phương Hàn một lần nữa bành trướng, hình thể cũng thay đổi. Từng đạo tinh quang nổ bắn ra bốn phía, cả người Phương Hàn biến thành một nửa đen một nửa vàng.
Một nửa đen đại biểu cho Ma, một nửa vàng đại biểu cho Phật.
Một canh giờ đã qua.
Hai canh giờ đã qua.
Một ngày, hai ngày, ba ngày... Thời gian thong thả qua đi, Long Mộc tinh hạch không ngừng bị hòa tan, hòa tan, thế nhưng viên tinh hạch này vẫn còn dư dả lực lượng.
Lực lượng của viên tinh hạch này quá mạnh mẽ, căn bản không có khả năng luyện hóa trong thời gian ngắn.
Đương nhiên hấp thụ được một chút nguyên khí trong Long Mộc tinh hạch cũng đã có rất nhiều chỗ tốt rồi. Đây chẳng khác nào tinh hoa bổn mạng của nhật nguyệt. Mặt trời cũng là do loại như Long Mộc tinh hạch dần dần lột xác mà thành.
Trọn vẹn sau mười lăm ngày, bổn mạng Thiên Địa Pháp Tương của Phương Hàn đột nhiên có thêm rất nhiều cánh tay, như nấm mọc lên.
Mỗi một cánh tay đều lóng lánh ánh vàng, nhưng da thịt lại rất nhẵn nhụi, rất mềm mịn, mỗi một bàn tay đều vô cùng mượt mà, hoa văn trên bàn tay đều là luân hình [ hình bánh xe], trạng thái rất viên mãn.
Trong mỗi một bàn tay đều hiện ra một con mắt, con mắt này mang màu sắc trắng thuần, khiến người ta sởn tóc gáy, có cảm giác muốn nôn mửa.
Cánh tay không ngừng sinh sôi.
Phương Hàn vẫn bất động.
Ba mươi ngày trôi qua, cánh tay cuối cùng cư nhiên xuất hiện trên đầu của bổn mạng Thiên Địa Pháp Tương. Đây chính là cánh tay cuối cùng trong ba nghìn cánh tay.
Cánh tay này còn lớn hơn mấy lần so với tất cả các cánh tay còn lại, cơ gân cuồn cuộn quấn quanh cánh tay, mỗi một sợi cơ gân đều giống như một con thái cổ Thiên Long đang giương nanh múa vuốt. Bàn tay này lại càng viên mãn, móng tay màu vàng, trên mặt còn có nhũ bạch sắc thánh quang vùng vẫy, còn loáng thoáng truyền ra rất nhiều âm thanh cầu nguyện.
Nhưng mà trong lòng bàn tay của cánh tay cũng có một con mắt, con mắt này cư nhiên có phần tương đồng với "Mạt Pháp Chi Nhãn", ma quang lập loè, cư nhiên phát ra ánh sáng màu máu lăn tăn, mỗi người khi vừa nhìn vào ánh mắt này, tâm ma ở sâu trong nội tâm cũng triệt để bị câu dẫn ra.
Bổn mạng Thiên Địa Pháp Tương ba ngàn mắt, ba nghìn cánh tay rốt cuộc cũng cô đọng thành công!
Trong tích tắc bàn tay cuối cùng được cô đọng ra, Phương Hàn đột nhiên cảm giác được tinh thần của mình trở nên thanh tỉnh trước nay chưa từng có, một cỗ ý chí câu thông thông thiên, xuyên qua thời không xuất hiện.
Trời không còn là trời.
Đất không còn là đất.
Phương Hàn cảm giác được rõ ràng tuổi thọ của mình.
Chín ngàn, chín trăm, chín mươi chín năm, chín tháng, chín ngày.
Qua mỗi tích tắc, Phương Hàn cảm giác được rõ ràng tuổi thọ của mình, trong mỗi sát na đều trôi qua trong vô tận hư không.
Mỗi thời mỗi khắc tuổi thọ đều bị giảm bớt.
Rõ ràng có thể "Nhìn" ra mệnh của mình!
"Tại thế giới này, thời gian tồn tại chính là mệnh. Tại thế giới này tồn tại tốt xấu cũng chính là vận. Mệnh cho người định, vận do trời định, người tuân theo lẽ trời, trời trêu người. Tuần hoàn không thôi, báo ứng bất sảng."
Một cỗ ý niệm rõ ràng hiện lên trong đầu, từ sâu trong linh hồn của Phương Hàn bay lên.
Hắn biết chính mình tại thời khắc này rốt cuộc cũng đột phá cảnh giới, đạt tới cảnh giới thần thông thập trọng Nghịch Thiên Cải Mệnh.
Thần thông thập trọng không có biến hóa hoa lệ gì, cũng không có thần thông kinh thiên động địa gì, chỉ là có thêm nhận biết về mệnh của bản thân, vận ở trong thiên địa.
Trong chỗ tối tăm, Phương Hàn cảm thấy trên đỉnh đầu của mình xuất hiện một cánh cửa dẫn tới thế giới thần bí dần dần hiện ra.
Đằng sau cánh cửa dẫn tới thế giới thần bí này có ẩn dấu vô cùng vô tận huyền bí, cũng cất dấu vô cùng vô tận bảo tàng. Chỉ cần có thể mở ra cánh cửa thần bí này, hà sa số bảo tàng sẽ rớt xuống, bản thân mình độc chiếm. Chỉ cần có thể mở được ra cánh cửa thần bí này, chỗ tốt còn nhiều hơn cả ngôi sao trên bầu trời.
"Đây là cánh cửa Tiên giới sao? Ta nhận ra cánh cửa Tiên giới này! Mở được cánh cửa này, ta sẽ có được vô tận đại đạo pháp tắc. Vô tận nguyên khí Tiên giới khiến toàn thân xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất, trở thành vạn cổ cự đầu." Phương Hàn biết cánh cửa xuất hiện trong ý niệm của mình chính là cánh cửa Tiên giới.
Hắn đem hết toàn lực, dùng một cỗ ý niệm oanh kích lên cánh cửa Tiên giới kia.
Thế nhưng cánh cửa Tiên giới này lại không chút sứt mẻ.
"Xem ra ta chỉ còn cách Trường Sinh Bí Cảnh một đoạn thôi, nếu như hiện tại phục dụng được Thất Mệnh Huyền Môn Đan cùng Trường Sinh Quả, còn có tám phần hi vọng tu luyện tới Trường Sinh Bí Cảnh, nhưng mà vì để cứu sư tỷ, chút ít đó có tính là gì? Cho dù là tuổi thọ ta cũng có thể tặng." Phương Hàn nhắm mắt lại, cảm nhận chỗ tốt của cảnh giới Nghịch Thiên Cải Mệnh mang lại.
Chỗ tốt hẳn là không thể nghi ngờ.
Trong óc, chín thức hải một lần nữa mở rộng.
Mà đầu, thân thể huyết nhục của hắn càng thêm chặt chẽ, rắn chắc. Nhất là ý thức, thần niệm, chỉ cần khẽ động cư nhiên có thể xuyên qua rất nhiều không gian song song, cảm nhận được trận trận nguyên khí mà bình thường không cách nào tưởng tượng.
Chính là cảm nhận được thiên địa nguyên khí còn cường đại gấp mười lần so với trước kia.
Càng trọng yếu hơn chính là hắn lại có chút lý giải với đoạn âm tiết, kinh văn kia của Tiểu Túc Mệnh Thuật ở trong đầu.
Trông thấy Phương Thanh Tuyết đang nói chuyện rất tốt, sinh cơ cũng dần dần phục hồi, lại đột nhiên nói mệt mỏi sau đó ngủ thật say, ngay cả hô hấp cũng đình chỉ. Phương Hàn thoáng cái luống cuống, liên thanh gọi to, nhưng mà vô ích.
Nụ cười đọng lại trên mặt Phương Thanh Tuyết, sắc mặt vẫn rất sinh động, nhưng lại không có một chút khí tức nào của tính mệnh cùng linh hồn.
Mà ngay cả loại tu vi này của Phương Hàn cũng vô pháp phát hiện bất cứ dấu hiện tính mạng nào. Trực giác của hắn mách bảo Phương Thanh Tuyết đã chết rồi. Tính mạng biến mất, hiện tại chỉ còn lại một cỗ thể xác xinh đẹp mà thôi.
Tình huống như vậy, cho dù Phương Hàn có tinh thần cường đại cũng phải hoang mang lo sợ.
"Phương Hàn, linh hồn của Phương Thanh Tuyết chỉ lâm vao trạng thái ngủ say thôi, cũng không có chính thức diệt vong, phàm là người trúng Đại Luân Hồi thuật linh hồn sẽ rơi vào chỗ sâu nhất trong vô tận thế giới chuyển thế Luân Hồi, cuối cùng bị lạc mất bản thân, triệt để biến mất. Nhưng mà Tiểu Túc Mệnh Thuật của Phương Thanh Tuyết lại áp đảo Luân Hồi, linh hồn của nàng chỉ bị trục xuất, không bị thất lạc, chỉ cần ngươi lĩnh ngộ huyền bí của Tiểu Túc Mệnh Thuật, là có thể khiến linh hồn nàng thức tỉnh, khiến cho lực lượng của nàng càng cường đại hơn, đến lúc đó bởi vì nàng đã có uy lực của Thất Mệnh Huyền Môn Đan hỗ trợ, thậm chí có khả năng bước vào Trường Sinh Bí Cảnh."
Diêm xông ra khỏi thân thể Phương Hàn.
Nó rất quen thuộc Đại Luân Hồi thuật, cho nên cũng là kẻ đầu tiên lên tiếng.
"Tinh thần của ta đang rất rối loạn." Phương Hàn lắc đầu, bình tĩnh, trầm mặc một hồi, sau khi ổn định lại, lập tức khôi phục tỉnh táo, nhìn thân thể của Phương Thanh Tuyết, hai tay huy vũ, giữa mi tâm bay ra một mảnh cành lá xanh ngát bao lấy nàng rồi đưa vào trong trung ương của Bát Bộ Phù Đồ.
Phương Hàn dùng phiến lá của Thế Giới Chi Thụ bao trùm lấy Phương Thanh Tuyết, dùng thần diệu của Thế Giới Chi Thụ làm dịu thân thể nàng.
"Lô Lan Bà, Long Đạo Nhân, Mộc Đạo Nhân, Kỵ Đô Pháp Vương, bốn đại cự đầu các ngươi mỗi ngày phải cầu nguyện cho sư tỷ, dùng nguyên lực quấn lấy nàng, kiệt lực đánh thức linh hồn nàng, hi vọng cũng là một trợ giúp."
"Hiện tại ta phải toàn lực tu luyện, hi vọng có thể đột phá cảnh giới, triệt để luyện hóa Long Mộc tinh hạch, tăng lên một cảnh giới, sau đó toàn lực lĩnh ngộ Tiểu Túc Mệnh Thuật."
"Chỗ này không thể ở lâu, thế nhưng hiện tại ta cũng không thể trở lại Ngũ Hành chi địa. Tô Tú Y kẻ này rất khủng bố, chỉ sợ còn có mai phục, ta ở chỗ này tìm một tinh cầu vắng vẻ che dấu cho tốt rồi tu luyện! Tu luyện tới đỉnh điểm, so với cao thủ chân chính ta còn kém quá xa."
Phương Hàn một mặt phân phó một mặt điên cuồng bay đi, trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy bóng.
Ước chừng phi hành được nửa ngày hắn tìm được một tinh cầu hoang vu, khắp nơi trên tinh cầu này đều là nham thạch phong hỏa, không có nước cũng không có thực vật, động vật, một mảnh tĩnh mịch, dường như khối tinh cầu này đã bị giải thể được ngàn năm rồi, biến thành thiên thạch tán lạc trong hư không.
Khối tinh cầu này cũng không phải rất lớn, ước chừng tương đương với hai ba quốc gia trong Hoàng Huyền đại thế giới.
Phương Hàn xâm nhận vào chỗ sâu nhất trong hạch tâm của khối tinh cầu này, sau đó áp súc thành một đoàn, nhờ vào sự tĩnh mịch của ngôi sao này yểm hộ, tu luyện huyền công.
"Thôn phệ Long Mộc tinh hạch!"
Ở chỗ sâu trong khối tinh cầu tử vong này, sau khi bố trí thỏa đáng Phương Hàn thi triển ra Đại Thôn Phệ Thuật, liền đem Bát Bộ Phù Đồ nuốt viên Long Mộc tinh hạch màu hồng này xuống.
Ách! Cô cô, cô cô cô cô!
Thoáng cái thôn phệ hết, mỗi một lỗ chân lông trên thân thể Phương Hàn đều phun ra hồng quang, cả người hắn tựa như trong suốt, lại giống như một con cóc nuốt một viên dung nham nóng đỏ, toàn thân đều thiêu đốt lên, Long Mộc tinh hạch tuy là đồ tốt, thế nhưng người bình thường căn bản không luyện hóa được.
Cho dù hiện tại Phương Hàn có nửa cái Bất Tử Chi Thân, lực lượng của chín mươi ba loại thần thông, cũng không luyện hóa được.
Nhưng mà giờ khắc này Phương Hàn quyết tâm phải nhanh chóng tăng cường tu vi của bản thân, cho nên hắn liều lĩnh cưỡng chế luyện hóa Long Mộc tinh hạch. Hơn nữa hắn nhờ vào lực lượng cuồng bạo của Long Mộc tinh hạch, tới rèn luyện nhục thể, linh hồn của mình một phen.
Đầu tiên hắn cũng không vội tu luyện Tiểu Túc Mệnh Thuật, mà trước tiên tu luyện Thiên Địa Pháp Tương tới đỉnh điểm, biến đổi ra ba ngàn tay, ba ngàn mắt.
"Chỉ có khi bổn mạng Thiên Địa Pháp Tương của ta biến đổi ra ba ngàn tay, ba ngàn mắt, đại biểu cho việc thông hiểu ba nghìn đại đạo Phật môn, Ma Môn mới có thể phá tan cánh cửa cửu trọng, tới cảnh giới thần thông thập trọng Nghịch Thiên Cải Mệnh. Trong truyền thuyết khi tu luyện tới cảnh giới thần thông thập trọng Nghịch Thiên Cải Mệnh, đối với tính mạng, thiên mệnh có một loại lĩnh ngộ sâu sắc, nói không chừng cảnh giới tăng lên có thể lĩnh ngộ được huyền diệu của Tiểu Túc Mệnh Thuật."
Trong lòng Phương Hàn rõ ràng, Tiểu Túc Mệnh Thuật quá huyền ảo, bản thân mình căn bản không thể lĩnh ngộ, cũng không đủ để tu luyện.
Chỉ có khi tới thần thông thập trọng Nghịch Thiên Cải Mệnh, có sâu sắc lĩnh ngộ với thiên mệnh, tính mệnh, nói không chừng có thể lĩnh ngộ.
"Kỵ Đô Pháp Vương, Long Đạo Nhân, Mộc Đạo Nhân, Lô Lan Bà, toàn lực giúp ta, giúp ta luyện hóa Long Mộc tinh hạch!" Mắt thấy bản thân sắp không duy trì được, Phương Hàn chỉ có thể nhờ vào lực lượng của bốn đại vạn cổ cự đầu.
Khi Phương Hàn ra lệnh một tiếng, bốn đại vạn cổ cự đầu đồng thời xuất thủ, đem bổn mạng Thiên Địa Pháp Tương của mình đánh vào trong Long Mộc tinh hạch, phân giải nguyên khí trong đó.
Ông...
Long Mộc tinh hạch run rẩy, xuất hiện rất nhiều vết nứt, lực lượng tinh khiết nhất mang theo tinh thần chi lực, lực lượng sinh mệnh huyền ảo trong vũ trụ dung nhập vào trong Thiên Địa Pháp Tương của Phương Hàn.
Bổn mạng Thiên Địa Pháp Tương của Phương Hàn một lần nữa bành trướng, hình thể cũng thay đổi. Từng đạo tinh quang nổ bắn ra bốn phía, cả người Phương Hàn biến thành một nửa đen một nửa vàng.
Một nửa đen đại biểu cho Ma, một nửa vàng đại biểu cho Phật.
Một canh giờ đã qua.
Hai canh giờ đã qua.
Một ngày, hai ngày, ba ngày... Thời gian thong thả qua đi, Long Mộc tinh hạch không ngừng bị hòa tan, hòa tan, thế nhưng viên tinh hạch này vẫn còn dư dả lực lượng.
Lực lượng của viên tinh hạch này quá mạnh mẽ, căn bản không có khả năng luyện hóa trong thời gian ngắn.
Đương nhiên hấp thụ được một chút nguyên khí trong Long Mộc tinh hạch cũng đã có rất nhiều chỗ tốt rồi. Đây chẳng khác nào tinh hoa bổn mạng của nhật nguyệt. Mặt trời cũng là do loại như Long Mộc tinh hạch dần dần lột xác mà thành.
Trọn vẹn sau mười lăm ngày, bổn mạng Thiên Địa Pháp Tương của Phương Hàn đột nhiên có thêm rất nhiều cánh tay, như nấm mọc lên.
Mỗi một cánh tay đều lóng lánh ánh vàng, nhưng da thịt lại rất nhẵn nhụi, rất mềm mịn, mỗi một bàn tay đều vô cùng mượt mà, hoa văn trên bàn tay đều là luân hình [ hình bánh xe], trạng thái rất viên mãn.
Trong mỗi một bàn tay đều hiện ra một con mắt, con mắt này mang màu sắc trắng thuần, khiến người ta sởn tóc gáy, có cảm giác muốn nôn mửa.
Cánh tay không ngừng sinh sôi.
Phương Hàn vẫn bất động.
Ba mươi ngày trôi qua, cánh tay cuối cùng cư nhiên xuất hiện trên đầu của bổn mạng Thiên Địa Pháp Tương. Đây chính là cánh tay cuối cùng trong ba nghìn cánh tay.
Cánh tay này còn lớn hơn mấy lần so với tất cả các cánh tay còn lại, cơ gân cuồn cuộn quấn quanh cánh tay, mỗi một sợi cơ gân đều giống như một con thái cổ Thiên Long đang giương nanh múa vuốt. Bàn tay này lại càng viên mãn, móng tay màu vàng, trên mặt còn có nhũ bạch sắc thánh quang vùng vẫy, còn loáng thoáng truyền ra rất nhiều âm thanh cầu nguyện.
Nhưng mà trong lòng bàn tay của cánh tay cũng có một con mắt, con mắt này cư nhiên có phần tương đồng với "Mạt Pháp Chi Nhãn", ma quang lập loè, cư nhiên phát ra ánh sáng màu máu lăn tăn, mỗi người khi vừa nhìn vào ánh mắt này, tâm ma ở sâu trong nội tâm cũng triệt để bị câu dẫn ra.
Bổn mạng Thiên Địa Pháp Tương ba ngàn mắt, ba nghìn cánh tay rốt cuộc cũng cô đọng thành công!
Trong tích tắc bàn tay cuối cùng được cô đọng ra, Phương Hàn đột nhiên cảm giác được tinh thần của mình trở nên thanh tỉnh trước nay chưa từng có, một cỗ ý chí câu thông thông thiên, xuyên qua thời không xuất hiện.
Trời không còn là trời.
Đất không còn là đất.
Phương Hàn cảm giác được rõ ràng tuổi thọ của mình.
Chín ngàn, chín trăm, chín mươi chín năm, chín tháng, chín ngày.
Qua mỗi tích tắc, Phương Hàn cảm giác được rõ ràng tuổi thọ của mình, trong mỗi sát na đều trôi qua trong vô tận hư không.
Mỗi thời mỗi khắc tuổi thọ đều bị giảm bớt.
Rõ ràng có thể "Nhìn" ra mệnh của mình!
"Tại thế giới này, thời gian tồn tại chính là mệnh. Tại thế giới này tồn tại tốt xấu cũng chính là vận. Mệnh cho người định, vận do trời định, người tuân theo lẽ trời, trời trêu người. Tuần hoàn không thôi, báo ứng bất sảng."
Một cỗ ý niệm rõ ràng hiện lên trong đầu, từ sâu trong linh hồn của Phương Hàn bay lên.
Hắn biết chính mình tại thời khắc này rốt cuộc cũng đột phá cảnh giới, đạt tới cảnh giới thần thông thập trọng Nghịch Thiên Cải Mệnh.
Thần thông thập trọng không có biến hóa hoa lệ gì, cũng không có thần thông kinh thiên động địa gì, chỉ là có thêm nhận biết về mệnh của bản thân, vận ở trong thiên địa.
Trong chỗ tối tăm, Phương Hàn cảm thấy trên đỉnh đầu của mình xuất hiện một cánh cửa dẫn tới thế giới thần bí dần dần hiện ra.
Đằng sau cánh cửa dẫn tới thế giới thần bí này có ẩn dấu vô cùng vô tận huyền bí, cũng cất dấu vô cùng vô tận bảo tàng. Chỉ cần có thể mở ra cánh cửa thần bí này, hà sa số bảo tàng sẽ rớt xuống, bản thân mình độc chiếm. Chỉ cần có thể mở được ra cánh cửa thần bí này, chỗ tốt còn nhiều hơn cả ngôi sao trên bầu trời.
"Đây là cánh cửa Tiên giới sao? Ta nhận ra cánh cửa Tiên giới này! Mở được cánh cửa này, ta sẽ có được vô tận đại đạo pháp tắc. Vô tận nguyên khí Tiên giới khiến toàn thân xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất, trở thành vạn cổ cự đầu." Phương Hàn biết cánh cửa xuất hiện trong ý niệm của mình chính là cánh cửa Tiên giới.
Hắn đem hết toàn lực, dùng một cỗ ý niệm oanh kích lên cánh cửa Tiên giới kia.
Thế nhưng cánh cửa Tiên giới này lại không chút sứt mẻ.
"Xem ra ta chỉ còn cách Trường Sinh Bí Cảnh một đoạn thôi, nếu như hiện tại phục dụng được Thất Mệnh Huyền Môn Đan cùng Trường Sinh Quả, còn có tám phần hi vọng tu luyện tới Trường Sinh Bí Cảnh, nhưng mà vì để cứu sư tỷ, chút ít đó có tính là gì? Cho dù là tuổi thọ ta cũng có thể tặng." Phương Hàn nhắm mắt lại, cảm nhận chỗ tốt của cảnh giới Nghịch Thiên Cải Mệnh mang lại.
Chỗ tốt hẳn là không thể nghi ngờ.
Trong óc, chín thức hải một lần nữa mở rộng.
Mà đầu, thân thể huyết nhục của hắn càng thêm chặt chẽ, rắn chắc. Nhất là ý thức, thần niệm, chỉ cần khẽ động cư nhiên có thể xuyên qua rất nhiều không gian song song, cảm nhận được trận trận nguyên khí mà bình thường không cách nào tưởng tượng.
Chính là cảm nhận được thiên địa nguyên khí còn cường đại gấp mười lần so với trước kia.
Càng trọng yếu hơn chính là hắn lại có chút lý giải với đoạn âm tiết, kinh văn kia của Tiểu Túc Mệnh Thuật ở trong đầu.
/1566
|