Phương Hàn có vẻ khẩn trương, Ứng Tiên Thiên là một tên cáo già. Am hiểu Tiên Thiên Thần Toán, lợi hại giốn Phong Bạch Vũ, đều là những kẻ mà Phương Hàn không thể nhìn thấu. Hắn đã đem tự do của mình ra đánh cuộc, nhất định là có thủ đoạn vô thượng để hóa giải Bất Hủ Cổ Lôi Pháo của Phương Thanh Tuyết.
Lần đánh cuộc này, là giữa hai đại nhân vật không sợ trời không sợ đất. Chính là một cuộc đổ ước khá lớn.
Ứng Tiên Thiên vẫn đứng im tại chỗ, tựa hồ như đã chuẩn bị xong, dùng động thiên mà mình khổ luyện đối kháng với Phương Thanh Tuyết. Một kích của Bất Hủ Cổ Lôi Pháo sẽ phân thắng bại.
Sau khi xuất ra Bạo Lôi chi thành, Phương Thanh Tuyết cũng không xuất thủ, mà hít một hơi thật sâu, một cỗ pháp lực lưu chuyển trong cơ thể, đồng thời một số khí lưu số mệnh cũng xuất hiện, lưu chuyển trên thân, tuy vô hình vô ảnh thế nhưng ai cũng có thể nhìn ra nàng đang vận chuyển pháp lực thi triển ra một kích trí mạng.
Y phục của nàng không gió mà động, bắt đầu lung lay, một thân y phục bạch sắc, hoa văn Lôi Điện cổ xưa hiện ra, kết thành rất nhiều phù trận.
Ứng Tiên Thiên trông bộ dạng này của Phương Thanh Tuyết, sắc mặt khẽ biến, trở nên rất ngưng trọng, nguyên bản hai tay chắp sau lưng cũng từ từ buông ra, mười ngón tay rung lên, trên mặt hiện ra dòng khí lưu bạch cốt, tựa hồ như đang ngưng kết thành một loại đại trận phòng ngự nhằm ngăn một kích của Phương Thanh Tuyết.
"Ứng Tiên Thiên, vô ích thôi, hết thảy thủ đoạn của ngươi đã bị ta nhìn thấu, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì là uy lực của người đánh cắp vận mệnh." Ánh mắt Phương Thanh Tuyết nhắm chặt lại, sau đó mạnh mẽ mở ra, thanh âm mênh mông mà rõ to từ trong miệng nàng phát ra.
"Trong thiên địa, vận mệnh vĩnh hằng, lực lượng của ngươi lưu chuyển cùng dòng song thời gian, không gian, sinh tử, luân hồi, tất cả chúa tể điều bị lựuc lượng của ngươi chinh phục,lực lượng của vận mệnh không gì sánh kịp, uy nghiêm của vận mệnh nắm giữ Chư Thiên, Vĩnh Sinh chi môn cũng không trấn áp được sự hiện hữu của ngươi…"
Cũng không biết Phương Thanh Tuyết lẩm bẩm đoạn kinh văn gì, ầm ầm, trên đỉnh đầu của nàng xuất hiện một cỗ lực lượng không biết tên cư nhiên xuyên qua thời gian không gian phong tỏa, thậm chí xuyên qua phong tỏa của Thiên Vũ Chi Khố, cảm ứng tới một nơi kỳ diệu.
Ứng Tiên Thiên loáng thoáng có thể thấy được trên đỉnh đầu Phương Thanh Tuyết tựa hồ như hiện ra một hư ảnh đại môn, đại môn này không phải là cánh cửa của Tiên Giới, cũng không hề có lực lượng, thế nhưng còn cổ xưa rất nhiều, rất nhiều so với cánh cửa tiên giới, khí tức lâu dài căn bản không cánh nào tưởng tượng. Không ai có thể thấy rõ hình thể của đại môn này, thế nhưng trên mặt cánh cửa này tựa hồ như có một hàng chữ rất cổ xưa, văn tụ rất cổ xưa, có vài phần tương tự giống như Thiên Vũ Chi Khố: "Thiên địa hủ mà ta không hủ, nhật nguyệt diệt mà ta bất diệt." Hoàng phi có hai chữ to "VĨNH SINH".
Chứng kiến hư ảnh đại môn này, sắc mặt của Ứng Tiên Thiên rốt cục cũng thay đổi.
"Trong thiên địa, tiên giới là siêu việt, là chí cao vô thượng, trong hư vô mờ mịt, cho dù tiên nhân cũng không thể tìm kiếm, không cách nào nhìn thấy được bản thể của Vĩnh Sinh!" Ưng Tiên Thiên gào to một tiếng, hắn là người có kiến thức phi phàm, đã đọc ra rất nhiều bí tàng Đạo gia cổ xưa, biết ở Tiên giới có tồn tại Vĩnh Sinh chi môn, Vĩnh Sinh chi môn này là nguồn cội, là nơi xuất ra ba nghìn đại đạo.
Nhưng mà bóng dáng của Vĩnh Sinh chi môn trên đầu Phương Thanh Tuyết cũng không phải là Vĩnh Sinh chi môn chân thật, mà là một điểm lạc ấn còn sót lại qua trăm ngàn kiếp trí nhớ của nàng.
Thời điểm đã từng là Điện Mẫu Thiên Quân, nàng từng tới Vinh Sinh chi môn. Bới vậy cho nên trí nhớ về Vu Vĩnh chi môn đã khắc sâu trong trí nhớ lạc ấn của nàng, cho dù trải qua trăm ngàn thế cũng không phai mờ.
Chỉ là liếc mắt nhìn thấy hình thể của Vĩnh Sinh chi môn tại trong linh hồn lặc ấn đã có uy lực như vậy. Thế nhưng nếu là Vĩnh Sinh chi môn chân thật, nếu hiển hiện ở trước mẳt sẽ thế nào?
Vĩnh Sinh chi môn, cho dù tiên nhân trên Tiên giới cũng không thể gặp, chỉ có nhân vật tìm hiểu tạo hóa như Hồng Mông đạo nhân, Thế Gian Tự Tại Vương Phật, Thủy Tổ Thánh Vường của Thần tộc mới có cơ hội nhìn thấy.
"Vĩnh Sinh chi môn? Đây là Vĩnh Sinh chi môn mà Phương Thanh Tuyết đã nhìn thấy qua? Nghe đồn người có thể nhìn thấy Vĩnh Sinh chi môn đều có cơ duyên rất lớn. Cho dù Tam Hoàng cũng chưa từng được thấy Vĩnh Sinh chi môn. Phương Thanh Tuyết này cư nhiên có thể thi triển ra Đạo thuật kỳ quái, đem Vĩnh Sinh chi môn trong ấn tượng hiển hiện ra thông qua Đạo thuật! Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Vĩnh Sinh chi môn này mặc dù không có lực lượng, thế nhưng lại mang ý trí cường đại, đến từ Tiên giới chí cao vô thượng, là thứ mà Chu Thiên Thần Tiên Phật Ma đều muốn truy cầu, đủ có thể làm tan rã ý chí của bất cứ kẻ nào."
Nhân Hoàng Bút cũng khiếp sợ.
Chỉ có người từng thấy Vĩnh Sinh chi môn chính thức mới có thể làm ra rung động trong linh hồn lạc ấn.
"Bất Hủ Cổ Lôi Pháo, nhận lấy ý trí của ta. Nhận lấy ý trí của Vĩnh Sinh chi môn đánh tan hết thảy, không ai có thể ngăn cản được lực lượng của ngươi, thiên địa hủ mà ta bất hủ, nhật nguyệt diệt mà ta bất diệt, không người nào có thể áp dảo được ý chí của Vĩnh Sinh."
Khẩu pháo lớn đồng đen lại lần nữa hiện lên trong Bạo Lôi chi thành, trên thân nó lóe ra Lôi Đình chói lọi, mà hư ảnh "Vĩnh Sinh chi môn" trên đỉnh đầu Phương Thanh Tuyết cũng đột nhiên hạ xuống đầu nhập vào trong hư ảnh của Bất Hủ Cổ Lôi Pháo.
Oanh long!
Bất Hủ Cổ Lôi Pháo một nữa được thúc dục, Hồng hoang, Thái Cổ, Thái Sơ, Tiên giới, chí cao…Đều là những loại khí tức cổ xưa bắn ra.
Ứng Tiên Thiên lão ma tuyệt thế này rôt cục nhịn không được, nguyên bản cso mười phần tin tưởng thế nhưng sau khi chứng kiến hư ảnh của Vĩnh Sinh chi môn, lòng tự tin đã hoàn toàn biến mất. Tuy hắn tính toán tài tình chuẩn bị một số thủ đoạn muốn thắng ván bài này, thê nhưng lạc ấn của Vĩnh Sinh chi môn thật sự là thứ mà hắn không thể thừa thụ nổi, cũng không phải thứ mà hắn đủ có thể tưởng tượng.
"Ha ha ha, ha ha ha! Phương Thanh Tuyết, ngươi không hổ là Điện Mẫu Thiên Quân chuyển thế, lợi hại. Nhưng mà hiện tại dường như không phải là thời điểm chúng ta tỉ thí, bởi vì địch thủ của ta, tên Tô Tú Y đang ở bên cạnh nhìn xem." Đột nhiên lúc này thân thể Ứng Tiên Thiên khẽ động, không biết thi triển loại Đạo thuật gì, na di mà đi, cư nhiên cứ như vậy nuốt lời, rời khỏi vị trí cũ.
"Cứ như vậy nuốt lời còn gọi gì là Ma Đế? Tiên Thiên Đại Đế, ta xem ra chỉ là loại Đại Đế hèn nhát mà thôi!" Phương Thanh Tuyết thấy thế, thân thể cũng dời đi, tập trung đầu Bất Hủ Cổ Lôi Pháo về phía Ứng Tiên Thiên.
Chuẩn bị nã một pháo.
"Ha ha ha, ha ha ha!"
Đúng lúc này dị biến phát sinh! Một thủ chưởng cự đại hiển hiện ra từ phía sau lưng Phương Thanh Tuyết, thủ chuởng này dài mảnh, trắng nõn, lạị mang theo nồng đậm tà khí, móng tay rất dài khoảng chừng chín tấc, xé không gian đơn giản như chặt bùn, trong lòng bàn tay cong có một ánh mắt tà ác đang lóe lên, bên trong phóng ra một đạo Luân Hồi chi lực oanh kích tới đại huyệt phía sau lưng Phương Thanh Tuyết, khí kình của Luân Hồi chi lực chộp tới đầu Phương Thanh Tuyết.
Không ngờ lại đánh lén.
Cao thủ đánh lén, hơn nữa còn là nhân vật Thiên Vị Cảnh đỉnh phong.
Thủ chưởng của Tô Tú Y.
"Ứng Tiên Thiên, Tiên Thiên Thần Toán của ngươi thật là cao minh, biết giờ khắc này Phương Thanh Tuyết sẽ mất đi phản khác, thời điểm nàng cường đại nhất là thời điểm lực phòng ngự yếu nhất. Thu lấy linh hồn lạc ấn của nàng sẽ tìm được ấn ký Vĩnh Sinh chi môn, từ từ tìm hiểu, nói không chừng có thể đôt phá cảnh giới."
Trong không khí vang vọng thanh âm tà ác của Tô Tú Y: "Không thể tưởng được, lần trước Phuơng Thanh Tuyết ngươi cư nhiên không chết, lại để ngươi hồi phục, lần này ngươi phải triệt để tử vong rồi."
Tốc độ quá nhanh e rằng không thể tưởng tượng khi bàn tay của Tô Tú Y hắn nhiếp tới, thời gian cũng như chậm lại.
"Dừng lại!"
Vừ lúc đó Nhân Hoang Bút cũng thoăn thoắt như long xà,với thời gian trăm tỷ phần sát na, hắn viết lên một chữ trên không trung. Lập tức lấy hắn làm trung tâm, trong vòng ngàn dặm hết thẩy đều dừng lại, hắn gây ảnh hưởng tới thời giân chi lực trong vòng ngàn dặm.
"Vô ích, Hoàng Thư!"
Trên bàn tay của Tô Tú Y xuất hiện một quyển sách, phía trên là giấy trắng, không có viết bất cứ thứ gì, thế nhưng hơi nhoáng lên khi Nhân Hoàng Bút viết ra, cái chữ này đột nhiên dừng lại rồi biến mất, rồi hiển hiện lên trên mặt trang giấy trắng này, thời gian chi lưuc trong thiên địa bất động, lập tức lại khôi phục bình thường.
"Nhân Hoàng Bút mặc dù là thức bén nhọn nhất trong thiên địa, thế nhưng chữ viết cuối cùng vẫn phải đặt vào trong sách, đây là quy luật bất biến. Chỉ có Hoàng Thư mới có thể chịu được Nhân Hoàng Bút. Địa địa rộng lớn, hậu đức tải vật." Trong tay Tô Tú Y hiển hiện ra quyển sách kia, chính là Hoàng Thư, không phải là hư ảnh mà là bản thể.
Bản thể chính thức của Hoàng Thư.
Thượng cổ Tam Hoàng chí bảo.
"Tô Tú Y, ngươi thật sự cho rằng có thể đánh lén ta sao?" Khi Tô Tú Y đánh lén, Phương Thanh Tuyết không hề bận tâm, thân thể co lại, không ngờ biến mất, mà bàn tay của Tô Tú Y không ngờ lại bắt được một họng pháo đen ngòm.
Oanh long!
Họng pháo đồng đen này lóe ra tinh quang, oanh kích ra một pháo, quang mang dài đến vạn dặm dương như muốn đánh nát cả Thiên Vũ Chi Khố.
Thủ chưởng của Tô Tú Y lập tức bị nổ mạnh dưới oanh kích của Bất Hủ Cổ Lôi Pháo.
"Nghiệp chuớng, ngươi cho rằng chiếm được bản thể của Hoàng Thư là có thể thừa thụ nổi chữ của ta. Cho dù Hoàng Thư tại thời điểm toàn thịnh cũng không dám thừa nhận một chữ của ta, hiện tại ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là thiên địa hất thể chính thức." Nhân Hoàn Bút nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong hư không, Tô Tú Y loáng thoáng hiện ra bản thể, sau đó hắn liên tục viết ra hai chữ: "Phá Vọng."
Rầm, rầm! Khoảng chừng hơn trăm triệu tầng không gian song song đều bị nát bấy, vỡ vụn thành bột phấn giống như thủy tinh vậy. Hình thể của Tô Tú Y thoáng cái hiện ra, trên bàn tay của hắn nắm một quyển sách. Chứng kiến Nhân Hoàng Bút hung mãnh như thế, hắn cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng là cao thủ Thiên Vị Cảnh, hắn lập tức chấp tay trước ngực, đột nhiên thi triển ra Đại Luân Hồi Thuật, vô tân Thuần Dương đan rót vào trong Hoàng Thư.
Trên Hoàng Thư xuất hiện bóng dáng cả Huyền Hoàng đại thế giới, chậm rãi trấn áp xuống chỗ Nhân Hoàng Bút.
Lần đánh cuộc này, là giữa hai đại nhân vật không sợ trời không sợ đất. Chính là một cuộc đổ ước khá lớn.
Ứng Tiên Thiên vẫn đứng im tại chỗ, tựa hồ như đã chuẩn bị xong, dùng động thiên mà mình khổ luyện đối kháng với Phương Thanh Tuyết. Một kích của Bất Hủ Cổ Lôi Pháo sẽ phân thắng bại.
Sau khi xuất ra Bạo Lôi chi thành, Phương Thanh Tuyết cũng không xuất thủ, mà hít một hơi thật sâu, một cỗ pháp lực lưu chuyển trong cơ thể, đồng thời một số khí lưu số mệnh cũng xuất hiện, lưu chuyển trên thân, tuy vô hình vô ảnh thế nhưng ai cũng có thể nhìn ra nàng đang vận chuyển pháp lực thi triển ra một kích trí mạng.
Y phục của nàng không gió mà động, bắt đầu lung lay, một thân y phục bạch sắc, hoa văn Lôi Điện cổ xưa hiện ra, kết thành rất nhiều phù trận.
Ứng Tiên Thiên trông bộ dạng này của Phương Thanh Tuyết, sắc mặt khẽ biến, trở nên rất ngưng trọng, nguyên bản hai tay chắp sau lưng cũng từ từ buông ra, mười ngón tay rung lên, trên mặt hiện ra dòng khí lưu bạch cốt, tựa hồ như đang ngưng kết thành một loại đại trận phòng ngự nhằm ngăn một kích của Phương Thanh Tuyết.
"Ứng Tiên Thiên, vô ích thôi, hết thảy thủ đoạn của ngươi đã bị ta nhìn thấu, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì là uy lực của người đánh cắp vận mệnh." Ánh mắt Phương Thanh Tuyết nhắm chặt lại, sau đó mạnh mẽ mở ra, thanh âm mênh mông mà rõ to từ trong miệng nàng phát ra.
"Trong thiên địa, vận mệnh vĩnh hằng, lực lượng của ngươi lưu chuyển cùng dòng song thời gian, không gian, sinh tử, luân hồi, tất cả chúa tể điều bị lựuc lượng của ngươi chinh phục,lực lượng của vận mệnh không gì sánh kịp, uy nghiêm của vận mệnh nắm giữ Chư Thiên, Vĩnh Sinh chi môn cũng không trấn áp được sự hiện hữu của ngươi…"
Cũng không biết Phương Thanh Tuyết lẩm bẩm đoạn kinh văn gì, ầm ầm, trên đỉnh đầu của nàng xuất hiện một cỗ lực lượng không biết tên cư nhiên xuyên qua thời gian không gian phong tỏa, thậm chí xuyên qua phong tỏa của Thiên Vũ Chi Khố, cảm ứng tới một nơi kỳ diệu.
Ứng Tiên Thiên loáng thoáng có thể thấy được trên đỉnh đầu Phương Thanh Tuyết tựa hồ như hiện ra một hư ảnh đại môn, đại môn này không phải là cánh cửa của Tiên Giới, cũng không hề có lực lượng, thế nhưng còn cổ xưa rất nhiều, rất nhiều so với cánh cửa tiên giới, khí tức lâu dài căn bản không cánh nào tưởng tượng. Không ai có thể thấy rõ hình thể của đại môn này, thế nhưng trên mặt cánh cửa này tựa hồ như có một hàng chữ rất cổ xưa, văn tụ rất cổ xưa, có vài phần tương tự giống như Thiên Vũ Chi Khố: "Thiên địa hủ mà ta không hủ, nhật nguyệt diệt mà ta bất diệt." Hoàng phi có hai chữ to "VĨNH SINH".
Chứng kiến hư ảnh đại môn này, sắc mặt của Ứng Tiên Thiên rốt cục cũng thay đổi.
"Trong thiên địa, tiên giới là siêu việt, là chí cao vô thượng, trong hư vô mờ mịt, cho dù tiên nhân cũng không thể tìm kiếm, không cách nào nhìn thấy được bản thể của Vĩnh Sinh!" Ưng Tiên Thiên gào to một tiếng, hắn là người có kiến thức phi phàm, đã đọc ra rất nhiều bí tàng Đạo gia cổ xưa, biết ở Tiên giới có tồn tại Vĩnh Sinh chi môn, Vĩnh Sinh chi môn này là nguồn cội, là nơi xuất ra ba nghìn đại đạo.
Nhưng mà bóng dáng của Vĩnh Sinh chi môn trên đầu Phương Thanh Tuyết cũng không phải là Vĩnh Sinh chi môn chân thật, mà là một điểm lạc ấn còn sót lại qua trăm ngàn kiếp trí nhớ của nàng.
Thời điểm đã từng là Điện Mẫu Thiên Quân, nàng từng tới Vinh Sinh chi môn. Bới vậy cho nên trí nhớ về Vu Vĩnh chi môn đã khắc sâu trong trí nhớ lạc ấn của nàng, cho dù trải qua trăm ngàn thế cũng không phai mờ.
Chỉ là liếc mắt nhìn thấy hình thể của Vĩnh Sinh chi môn tại trong linh hồn lặc ấn đã có uy lực như vậy. Thế nhưng nếu là Vĩnh Sinh chi môn chân thật, nếu hiển hiện ở trước mẳt sẽ thế nào?
Vĩnh Sinh chi môn, cho dù tiên nhân trên Tiên giới cũng không thể gặp, chỉ có nhân vật tìm hiểu tạo hóa như Hồng Mông đạo nhân, Thế Gian Tự Tại Vương Phật, Thủy Tổ Thánh Vường của Thần tộc mới có cơ hội nhìn thấy.
"Vĩnh Sinh chi môn? Đây là Vĩnh Sinh chi môn mà Phương Thanh Tuyết đã nhìn thấy qua? Nghe đồn người có thể nhìn thấy Vĩnh Sinh chi môn đều có cơ duyên rất lớn. Cho dù Tam Hoàng cũng chưa từng được thấy Vĩnh Sinh chi môn. Phương Thanh Tuyết này cư nhiên có thể thi triển ra Đạo thuật kỳ quái, đem Vĩnh Sinh chi môn trong ấn tượng hiển hiện ra thông qua Đạo thuật! Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Vĩnh Sinh chi môn này mặc dù không có lực lượng, thế nhưng lại mang ý trí cường đại, đến từ Tiên giới chí cao vô thượng, là thứ mà Chu Thiên Thần Tiên Phật Ma đều muốn truy cầu, đủ có thể làm tan rã ý chí của bất cứ kẻ nào."
Nhân Hoàng Bút cũng khiếp sợ.
Chỉ có người từng thấy Vĩnh Sinh chi môn chính thức mới có thể làm ra rung động trong linh hồn lạc ấn.
"Bất Hủ Cổ Lôi Pháo, nhận lấy ý trí của ta. Nhận lấy ý trí của Vĩnh Sinh chi môn đánh tan hết thảy, không ai có thể ngăn cản được lực lượng của ngươi, thiên địa hủ mà ta bất hủ, nhật nguyệt diệt mà ta bất diệt, không người nào có thể áp dảo được ý chí của Vĩnh Sinh."
Khẩu pháo lớn đồng đen lại lần nữa hiện lên trong Bạo Lôi chi thành, trên thân nó lóe ra Lôi Đình chói lọi, mà hư ảnh "Vĩnh Sinh chi môn" trên đỉnh đầu Phương Thanh Tuyết cũng đột nhiên hạ xuống đầu nhập vào trong hư ảnh của Bất Hủ Cổ Lôi Pháo.
Oanh long!
Bất Hủ Cổ Lôi Pháo một nữa được thúc dục, Hồng hoang, Thái Cổ, Thái Sơ, Tiên giới, chí cao…Đều là những loại khí tức cổ xưa bắn ra.
Ứng Tiên Thiên lão ma tuyệt thế này rôt cục nhịn không được, nguyên bản cso mười phần tin tưởng thế nhưng sau khi chứng kiến hư ảnh của Vĩnh Sinh chi môn, lòng tự tin đã hoàn toàn biến mất. Tuy hắn tính toán tài tình chuẩn bị một số thủ đoạn muốn thắng ván bài này, thê nhưng lạc ấn của Vĩnh Sinh chi môn thật sự là thứ mà hắn không thể thừa thụ nổi, cũng không phải thứ mà hắn đủ có thể tưởng tượng.
"Ha ha ha, ha ha ha! Phương Thanh Tuyết, ngươi không hổ là Điện Mẫu Thiên Quân chuyển thế, lợi hại. Nhưng mà hiện tại dường như không phải là thời điểm chúng ta tỉ thí, bởi vì địch thủ của ta, tên Tô Tú Y đang ở bên cạnh nhìn xem." Đột nhiên lúc này thân thể Ứng Tiên Thiên khẽ động, không biết thi triển loại Đạo thuật gì, na di mà đi, cư nhiên cứ như vậy nuốt lời, rời khỏi vị trí cũ.
"Cứ như vậy nuốt lời còn gọi gì là Ma Đế? Tiên Thiên Đại Đế, ta xem ra chỉ là loại Đại Đế hèn nhát mà thôi!" Phương Thanh Tuyết thấy thế, thân thể cũng dời đi, tập trung đầu Bất Hủ Cổ Lôi Pháo về phía Ứng Tiên Thiên.
Chuẩn bị nã một pháo.
"Ha ha ha, ha ha ha!"
Đúng lúc này dị biến phát sinh! Một thủ chưởng cự đại hiển hiện ra từ phía sau lưng Phương Thanh Tuyết, thủ chuởng này dài mảnh, trắng nõn, lạị mang theo nồng đậm tà khí, móng tay rất dài khoảng chừng chín tấc, xé không gian đơn giản như chặt bùn, trong lòng bàn tay cong có một ánh mắt tà ác đang lóe lên, bên trong phóng ra một đạo Luân Hồi chi lực oanh kích tới đại huyệt phía sau lưng Phương Thanh Tuyết, khí kình của Luân Hồi chi lực chộp tới đầu Phương Thanh Tuyết.
Không ngờ lại đánh lén.
Cao thủ đánh lén, hơn nữa còn là nhân vật Thiên Vị Cảnh đỉnh phong.
Thủ chưởng của Tô Tú Y.
"Ứng Tiên Thiên, Tiên Thiên Thần Toán của ngươi thật là cao minh, biết giờ khắc này Phương Thanh Tuyết sẽ mất đi phản khác, thời điểm nàng cường đại nhất là thời điểm lực phòng ngự yếu nhất. Thu lấy linh hồn lạc ấn của nàng sẽ tìm được ấn ký Vĩnh Sinh chi môn, từ từ tìm hiểu, nói không chừng có thể đôt phá cảnh giới."
Trong không khí vang vọng thanh âm tà ác của Tô Tú Y: "Không thể tưởng được, lần trước Phuơng Thanh Tuyết ngươi cư nhiên không chết, lại để ngươi hồi phục, lần này ngươi phải triệt để tử vong rồi."
Tốc độ quá nhanh e rằng không thể tưởng tượng khi bàn tay của Tô Tú Y hắn nhiếp tới, thời gian cũng như chậm lại.
"Dừng lại!"
Vừ lúc đó Nhân Hoang Bút cũng thoăn thoắt như long xà,với thời gian trăm tỷ phần sát na, hắn viết lên một chữ trên không trung. Lập tức lấy hắn làm trung tâm, trong vòng ngàn dặm hết thẩy đều dừng lại, hắn gây ảnh hưởng tới thời giân chi lực trong vòng ngàn dặm.
"Vô ích, Hoàng Thư!"
Trên bàn tay của Tô Tú Y xuất hiện một quyển sách, phía trên là giấy trắng, không có viết bất cứ thứ gì, thế nhưng hơi nhoáng lên khi Nhân Hoàng Bút viết ra, cái chữ này đột nhiên dừng lại rồi biến mất, rồi hiển hiện lên trên mặt trang giấy trắng này, thời gian chi lưuc trong thiên địa bất động, lập tức lại khôi phục bình thường.
"Nhân Hoàng Bút mặc dù là thức bén nhọn nhất trong thiên địa, thế nhưng chữ viết cuối cùng vẫn phải đặt vào trong sách, đây là quy luật bất biến. Chỉ có Hoàng Thư mới có thể chịu được Nhân Hoàng Bút. Địa địa rộng lớn, hậu đức tải vật." Trong tay Tô Tú Y hiển hiện ra quyển sách kia, chính là Hoàng Thư, không phải là hư ảnh mà là bản thể.
Bản thể chính thức của Hoàng Thư.
Thượng cổ Tam Hoàng chí bảo.
"Tô Tú Y, ngươi thật sự cho rằng có thể đánh lén ta sao?" Khi Tô Tú Y đánh lén, Phương Thanh Tuyết không hề bận tâm, thân thể co lại, không ngờ biến mất, mà bàn tay của Tô Tú Y không ngờ lại bắt được một họng pháo đen ngòm.
Oanh long!
Họng pháo đồng đen này lóe ra tinh quang, oanh kích ra một pháo, quang mang dài đến vạn dặm dương như muốn đánh nát cả Thiên Vũ Chi Khố.
Thủ chưởng của Tô Tú Y lập tức bị nổ mạnh dưới oanh kích của Bất Hủ Cổ Lôi Pháo.
"Nghiệp chuớng, ngươi cho rằng chiếm được bản thể của Hoàng Thư là có thể thừa thụ nổi chữ của ta. Cho dù Hoàng Thư tại thời điểm toàn thịnh cũng không dám thừa nhận một chữ của ta, hiện tại ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là thiên địa hất thể chính thức." Nhân Hoàn Bút nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong hư không, Tô Tú Y loáng thoáng hiện ra bản thể, sau đó hắn liên tục viết ra hai chữ: "Phá Vọng."
Rầm, rầm! Khoảng chừng hơn trăm triệu tầng không gian song song đều bị nát bấy, vỡ vụn thành bột phấn giống như thủy tinh vậy. Hình thể của Tô Tú Y thoáng cái hiện ra, trên bàn tay của hắn nắm một quyển sách. Chứng kiến Nhân Hoàng Bút hung mãnh như thế, hắn cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng là cao thủ Thiên Vị Cảnh, hắn lập tức chấp tay trước ngực, đột nhiên thi triển ra Đại Luân Hồi Thuật, vô tân Thuần Dương đan rót vào trong Hoàng Thư.
Trên Hoàng Thư xuất hiện bóng dáng cả Huyền Hoàng đại thế giới, chậm rãi trấn áp xuống chỗ Nhân Hoàng Bút.
/1566
|