Bạch Phương Phương ngẩng đầu nhìn về phía cửa, hỏi: "Chuyện gì?"
Cổ Nghiêm nghiêng đầu đánh giá hai người đàn ông xa lạ vừa rồi.
Bạch Phương Phương thấy anh ta không nói lời nào, cũng không hỏi lại, rút ống nghe rồi nói với người trên giường bệnh: "Kết quả xét nghiệm lần trước là dương tính, chẩn đoán ban đầu là do thiếu máu cơ tim, nhưng thấy bác có bệnh án đau tim dẫn đến ngất xỉu phải đưa vào viện, cháu đề nghị bác mau chóng chụp X-quang."
Bác trai không hiểu: "Cái này không phải chỉ cần làm phẫu thuật à? Có phải có chuyện gì không?"
Bạch Phương Phương: "Phải phẫu thuật. Phẫu thuật có nguy hiểm, nhưng bây giờ kĩ thuật hiện đại, nguy hiểm đã giảm thiểu đáng kể."
Bác trai lắc đầu: "Không làm, tôi không làm phẫu thuật, tôi đi làm cái CT gì đó thôi."
Bạch Phương Phương: "Nếu chụp CT phát hiện vấn đề, vẫn cần phải làm một lần chụp cắt lớp, không phải cũng tốn thêm một lần tiền sao?"
Bác trai nhìn Bạch Phương Phương cười một tiếng, miễn cưỡng nói một tiếng phổ thông không chuẩn: "Em gái nhỏ, tôi tin cô, chỉ là cô kêu một người bác sĩ lớn tuổi đến đi."
Bạch Phương Phương như nghe thành thói quen, nói tiếp: "Bây giờ bệnh viện chúng ta quan hệ hợp tác khá tốt với ba bệnh viện lận cận, ở đây có thể chụp X-quang, giá còn thấp hơn ba bệnh viện gần đây..."
Đang nói chuyện, một người phụ nữ khoảng năm sáu mươi tuổi đi đến, mặt đầy nghi ngại: "Chuyện gì đây, sao một người phụ nữ lại xem bệnh cho chồng tôi, đàn bà biết chuẩn đoán bệnh à?"
Cổ Nghiêm nói: "Dì không phải cũng là đàn bà à?"
Người phụ nữ kia bị nói đến thì ngẩn người, "Tôi... Tôi không cho cô xem bệnh, tôi ở nhà xem được cháu trai," Người đàn bà đanh giọng gọi với ra bên ngoài, "Y tá, y tá..."
Bệnh nhân ôm ngực, sắc mặt nặng nề.
Bạch Phương Phương: "Thím đừng gọi nữa, cháu chính là y tá, cháu chưa xem bệnh cho chồng thím, bác sĩ chính khám cho chồng thím ở đây này," Cô đi sang kéo Cổ Nghiêm vào.
Cổ Nghiêm hội ý, vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, cháu là bác sĩ, cháu là nam," Anh ta nhận lấy tập hồ sơ bệnh án Bạch Phương Phương kẹp trên tay.
Người phụ nữ nhìn Cổ Nghiêm, rồi lại nhìn Bạch Phương Phương, "Tôi nói mà, cô chỉ ra dáng một y tá quèn."
Cổ Nghiêm cắt ngang: "Phẫu thuật này chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, vừa rồi Bạch... Y tá nói đúng ý tôi, phải nhanh lên, phẫu thuật nhỏ không làm lại kéo thành ca lớn."
Người phụ nữ ở bên cạnh lau nước mắt cho bệnh nhân: "Ông nghe lời bác sĩ đi, có vay tiền cũng phải chữa cho hết bệnh..."
Bệnh nhân bất đắc dĩ thở dài một hơi, nằm xuống giường, miệng lải nhải: "Mấy người gọi một vị bác sĩ lớn tuổi làm phẫu thuật cho tôi, đàn bà xem bệnh nào có đúng, nếu không phải vì hôm nay có nhiều người. Còn nữa, tôi có chết cũng không để đàn bà phẫu thuật cho mình."
Cổ Nghiêm định mở miệng, thì Bạch Phương Phương ngăn lại trong nháy mắt, đành phải nói: "Được rồi, cháu đi sắp xếp giúp bác."
Hai người đi ra khỏi phòng bệnh, cài cửa lại.
Cổ Nghiêm quan sát Bạch Phương Phương một lượt: "Em thế mà lại không mạnh mồm mắng trả người ta, không phải phong cách của em."
Bạch Phương Phương thở ra một hơi: "Tôi tức chết đi được ấy chứ. Nhưng nếu tôi đáp trả, lỡ không may ông chú ấy đau tim thì thế nào?" Cô hơi tủi thân, hạ giọng xuống, "Lão Lục không có ở đây, không có người bảo vệ tôi, tôi không thể gây chuyện được."
Cổ Nghiêm nói: "Ôi trời, sau này anh đây sẽ bảo vệ em."
Bạch Phương Phương khinh bỉ liếc anh ta một cái: "Anh? Tôi nói đàn ông như anh này, có phải ỷ mình cao lớn hơn người khác nên cảm thấy mình cực kì lợi hại không, có thể đầu đội trời chân đạp đất không?"
Cổ Nghiêm không đề phòng, cười phụt ra: "Vớ vẩn, Tiểu Bạch, đúng là cái gì em cũng dám nói. Em yên tâm, thể xác anh phàm tục, không cứng như kim cương cũng không sống thanh cao như gốm sứ."
Bạch Phương Phương: "Biến."
Cổ Nghiêm: "Biến cùng nhau?"
Bạch Phương Phương: "Tôi còn hai bệnh nhân, anh về trước đi."
Cổ Nghiêm: "Anh chờ em."
Bạch Phương Phương: "Anh không nhớ đường?"
Cổ Nghiêm: "Lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú, buổi tối đường xá ở nông thôn không an toàn, lúc nãy em cũng chứng kiến rồi đấy, người dân ở đây rất hung hãn. Còn nữa, em có biết bệnh nhân trong phòng bệnh phía trước bị làm sao không, đàn ông, bị người ta đánh cho bất tỉnh, hôn mê hai ngày mới dậy, đầu sưng tấy, chích thuốc không hiệu quả, sáng nay phải lấy da mà chữa, không biết trong đầu có bị sưng hay không."
Bạch Phương Phương hơi sợ hãi: "Bao lực thế à? Vậy được, anh chờ tôi một lát."
Cổ Nghiêm gật đầu: "Đi đi, anh ở phòng làm việc dưới lầu chờ em."
Cùng lúc đó, Thẩm Liệt và Triệu Hòa Bình đi vào một phòng bệnh.
Trên giường bệnh chính là kẻ bị bắt ở trạm kiểm soát an ninh mấy hôm trước, tên mã tử kia mở mắt, vẻ mặt hờ hững, không nói một lời.
Chàng trai đứng hút thuốc ở hành lang trước đó nói: "Hỏi thế nào cũng không mở miệng."
Triệu Hòa Bình không thèm để ý, chỉ nói: "Nào có dễ dàng như vậy," Anh ta gọi chàng trai trẻ, "Cao Khắc, cậu lại đây."
Chàng trai trẻ đi lên trước, Triệu Hòa Bình chỉ anh nói với Thẩm Liệt: "Cậu nhớ cậu ta không, lần trước cậu ta theo tôi lên núi tìm cậu."
Cao Khắc có hơi phấn khích cướp lời trước: "Em nhớ, anh ấy chính là viên quản giáo ấy."
Triệu Hòa Bình bất mãn: "Quản giáo để cậu gọi à? Gọi Đội trưởng Thẩm."
"Chào đội trưởng Thẩm," Cao Khắc nhấc cánh tay phải chào.
Triệu Hòa Bình "tặc" một tiếng, vội kéo tay cậu ta xuống, "Cửa còn chưa khóa kia kìa, cậu nhỏ tiếng chút, đừng có động tí là chào."
Cao Khắc sờ gáy: "Ồ, em đi đóng cửa."
Thẩm Liệt lại nói: "Cậu ra ngoài trước đi, nhân tiện đóng cửa lại."
Cao Khắc làm theo lời chỉ bảo.
Thẩm Liệt thấy cửa phòng đóng lại, không che giấu nữa, cao hứng mở miệng: "Tôi nói với cậu này Triệu Hòa Bình, cái kiểu nhố nhăng nhắng nhít chỗ tôi không quản được, cậu mau đưa cậu ta về, tìm cho cậu ta một bà vú, tôi không cần cậu ta."
Triệu Hòa Bình cười hì hì: "Có lỗ mãng thật, nhưng cậu ta có thể chiến đấu."
Thẩm Liệt: "Ông đây cũng có thể chiến đấu, nếu cậu ta có thể gánh vác chuyện đánh nhau, tôi sẽ cân nhắc chuyện thu nhận cậu ta."
"Gánh nổi gánh nổi, sau này việc bắt mấy tên mã tử này cứ giao cho tiểu Khắc," Triệu Hòa Bình vừa nói vừa kéo áo anh lên, "Cậu xem mấy vết thương trên người cậu đi này, nhìn đi, chằng chịt, tôi thấy còn đau lòng, sau này nếu cậu có đòi vợ, tôi không có cách nào gả cậu bàn giao đi được."
Thẩm Liệt đẩy tay anh ta ra: "Né sang một bên, cậu muốn bàn giao cái gì."
Triệu Hòa Bình cười nham nhở: "Tên tiểu tử Cao Khắc này, từ nhỏ được gia đình bảo vệ quá chặt, có một ít kinh nghiệm thực chiến, nhưng mà cậu ta có lòng, cậu ta nhiệt tình với sự nghiện truy bắt, lại còn trẻ, bồi dưỡng thêm chắc sẽ ổn thôi."
Thẩm Liệt cười: "Cậu nghĩ tôi ngu à, tên nhóc đó có thân thế, tôi sớm nghe rồi, cậu không hầu hạ được mới âm thầm chuyển cho tôi."
Triệu Hòa Bình cũng cười: "Không gì gạt được cậu, từ nhỏ cậu ta đã muốn làm cảnh sát, học chung trường với cậu, thua cậu mấy khóa. Khi cậu ta tốt nghiệp, gia đình cậu ta muốn đưa cậu ta vào làm nhân viên trong văn phòng công an tỉnh, cuối cùng không biết làm sao, ma xui quỷ khiến thế nào lại bị nhét vào cái cống rãnh trên núi này, cha mẹ cậu ta ở nhà nôn nóng muốn chết, nhưng không ngăn được nhiệt huyết của con trai, thế là cấp trên dặn tôi phải chăm sóc cậu ta. Cậu cũng biết bây giờ tôi lớn tuổi rồi, sức lực không còn bao nhiêu, phản ứng cũng không nhanh bằng hồi trước, nói không chừng một ngày nào đó... Tôi sợ tôi không bảo vệ được cậu ta."
Thẩm Liệt không nói nữa, Triệu Hòa Bình thở dài, anh nói vọng ra bên ngoài: "Cậu vào đi."
Cao Khắc đi vào, Triệu Hòa Bình nói: "Sau này cậu đi theo đội trưởng Thẩm tập luyện cho tốt, anh ta nói gì cũng phải nghe, đội trưởng Thẩm của các cậu không dễ nói chuyện, tính khí anh ta rất nóng."
Cao Khắc gật đầu liên tục: "Em biết."
Triệu Hòa Bình khoát tay với hai người họ, "Tôi phải về nhà một chuyến, lâu rồi không về, hai người trò chuyện đi, làm quen với nhau."
Cao Khắc đứng nghiêm, lại đưa tay lên chào, bị Thẩm Liệt liếc nhìn một cái, sau đó thả tay xuống.
Thẩm Liệt cảm thấy hơi phiền não day day trán một cái.
Không lâu sau, hai người đồng nghiệp khác đi đến, bàn giao xong, Thẩm Liệt đi thẳng ra cửa, một lát sau, không nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đi cùng, anh nghiêng đầu nhìn, tên nhóc kia còn đứng ngay ngắn ở chỗ cũ.
Thẩm Liệt nói: "Còn đứng đó làm gì? Muốn làm thêm giờ à?"
Cao Khắc ngẩn người: "Muốn em làm thêm giờ cũng được."
Thẩm Liệt thở dài: "Ông cậu nhỏ, đi thôi."
Cao Khắc theo Thẩm Liệt lên xe, lên xe cũng không phát ra tiếng động, Cao Khắc không biết người cấp trên mới này đang chờ gì, chỉ thấy Thẩm Liệt ngồi ở chỗ ghế lái dường như đang nhìn bên cửa khu nội trú.
Không biết qua bao lâu sau, Cao Khắc mới thốt lên một câu: "Đội trưởng Thẩm, có phải có tình huống gì không?"
Lời chưa nói xong, trong tòa nhà có hai người đi ra, một nam một nữ, cười cười nói nói. Cao Khắc nhìn một lúc, nhận ra cô gái kia, hình như là vị bác sĩ lúc chiều đã bảo anh dập khói, cởi bỏ lớp áo khoác dài trắng ra, thì là cô gái rất thích cười.
Thẩm Liệt bỗng hạ giọng nói một câu: "Không có gì."
Anh khởi động xe, lái qua người cô.
Chạy xe một lúc, anh hỏi Cao Khắc: "Cậu đã hoàn thành khóa miễn nhiễm chất cấm?"
Cao Khắc rất tự hào: "Báo cáo đội trưởng Thẩm, em tốt nghiệp học viện nghiên cứu chất cấm tỉnh Tây Nam, trường học của bọn em đứng thứ hai trên cả nước trong việc xử lý chất cấm. Em..."
Thẩm Liệt nhìn cậu ta: "Hỏi gì đáp nấy, nói tiếng người, bớt nói nhảm."
Cao Khắc dừng lại, lúng túng mím môi một cái: "Vâng, đội trưởng Thẩm."
Thẩm Liệt: "Không cần câu nào cũng thêm ba chữ cuối đó đâu."
Cao Khắc: "Vâng, Thẩm... Em biết rồi."
Thẩm Liệt: "Trong tỉnh cũng có thể bắt được ma túy, tính an toàn lại cao."
Cao Khắc: "Như vậy thì, không có ý nghĩa."
Thẩm Liệt: "Không có ý nghĩa?"
Cao Khắc: "Ở biên giới vẫn thích hơn."
Thẩm Liệt liếc cậu ta: "Tôi nói cậu đúng là bị ngu rồi."
Cao Khắc không ngờ trước rằng anh mở miệng đã mắng người, gương mặt thoáng đỏ vì thẹn.
Thẩm Liệt vừa lái xe, vừa gom lời giáo huấn chàng trai trẻ: "Chàng trai trẻ, dù sao cũng còn trẻ, một ngày nào đó, cậu sẽ cảm thấy mình phải trả giá quá lớn cho ngày hôm nay."
Cao Khắc ngập ngừng: "Em mới hai mươi sáu tuổi, cũng chỉ thua anh hai tuổi."
Thẩm Liệt: "Tôi thấy cậu như mười sáu tuổi."
Anh đạp thắng, xe dừng lại, Cao Khắc nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bấy giờ mới phát hiện hai người đã trở về đại viện truy bắt tội phạm.
Cao Khắc ba hoa: "Gần thật, em đoán cách bệnh viện..."
Thẩm Liệt không để ý đến cậu ta, tự mình đi về phía trước, nói: "Mấy ngày này không có gì thì suy nghĩ cho kỹ, có thích hợp làm chuyện này hay không, hai mươi sáu tuổi xem như là quá lớn tuổi rồi, trước đây có một chàng trai trẻ tuổi nhất trong đội, hai mươi tuổi đã bôn ba săn bắt phạm nhân rồi."
Cao Khắc không phục, đi theo phía sau anh: "Bắt đầu sớm như thế, không phải học tập tốt nghiệp ở trường đại học à, cũng chưa chắc đã lập được công. Bây giờ anh ta còn trong đội không? Là ai thế?"
Thẩm Liệt bỗng dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta, biểu cảm hết sức bình thản: "Hắn chết rồi."
Cao Khắc sững sốt.
Thẩm Liệt: "Năm đó cậu ta và tôi vào chung một đội tình báo, sau đó chúng tôi đuổi chặn ma túy trên biên giới, cậu ta bị người lái xe chở ma túy kéo chết, thời điểm cậu ta ngã xuống đất, bị xe phía sau cán qua, thêm một chiếc khác cán lại, máu thịt nát bét. Lúc ấy cậu ta bằng tuổi cậu bây giờ, hai mươi sáu tuổi."
Anh nói xong, quay người đi vào khu kí túc xá.
Cao Khắc đứng nghiêm trang ở đó nhìn, cho đến khi người trước mắt biến mất khỏi khúc quanh, cậu ta thấp giọng mắng một cậu: "Mẹ kiếp anh."
Sáng ngày thứ hai, đám người Bạch Phương Phương vẫn theo chân các đồng nghiệp khoa nội đi chẩn đoán bệnh, bàn làm việc của người khác đầy ấp người, chỉ có chỗ của cô là được vài ba người. Khi không có bệnh nhân, đầu tiên cô còn giả vờ nhập dữ liệu bệnh án vào máy tính, một lát sau thì lười giả vờ, dứt khoát chống đầu lim dim mắt. Trong lòng cô tự an ủi mình, dù sao chẩn đoán bệnh thông thường hay cấp cứu đều không liên quan đến khoa ngoại, sau này trở lại bệnh viện chính cũng không cần tìm hiểu lại.
Nghi Sĩ Gia ở bên cạnh đang dài dòng đến khô miệng khô lưỡi với bệnh nhân, tiện tay cầm ly nước trên bàn mới phát hiện một giọt cũng không còn,đang định đứng dậy, thì một bệnh nhân đã ngồi xuống, Nghi Sĩ Gia không có cách nào khác, không thể làm gì khác ngoài việc lặng lẽ ra hiệu Bạch Phương Phương giúp. Bạch Phương Phương quan sát bệnh nhân kia một lát, lòng nói thôi đừng tìm người để bị mắng, đành cầm ly nước của Nghi Sĩ Gia đi rót thêm. Một lát sau, mắt liếc thấy Bạch Phương Phương đặt ly nước trong tay xuống, Cổ Nghiêm và những đồng nghiệp khác ở phía bên kia cũng yêu cầu rối rít, Bạch Phương Phương dứt khoát cầm bình nước lượn quanh một vòng, xem ai hết nước thì châm thêm giúp họ. Không ngờ rằng, các cô bác đứng xếp hàng cũng bắt đầu gọi cô: "Phục vụ, nay nóng quá, giúp thêm nước cho bên này với."
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nhìn lại, Bạch Phương Phương nén cơn giận vào trong bụng, nói: "Cho tiền típ không?"
Sau này Cổ Nghiêm và Nghi Sĩ Gia an ủi cô: "Tiểu Bạch, em là người có ăn học, đừng so đo với những người vùng quê thức thời ấy."
Đang lúc mọi người bận rộn không ngơi, Bạch Phương Phương vì không có chuyện gì làm nên đã về khu trọ khi trời còn chưa tối. Cô không kiềm nén được bắt đầu trấn tỉnh lại mục đích của mình từ ngàn dặm xa xôi chạy đến Thụy Lệ này để làm gì, có một số việc cô không muốn nghĩ nhiều càng không muốn thừa nhận... Bạch Phương Phương thông minh như vậy mà lại bị người ta dắt mũi dẫn đi. Sau đó cô lại nghĩ: "Không, mình chỉ là yêu nghề, hy vọng có thể để lại ấn tượng tốt với chủ nhiệm. Vì lòng nhiệt tâm với công việc, đi đường quanh co gặp chút tủi thân thì có gì phải sợ?"
Bạch Phương Phương gọi điện về nhà, Phương Hoa nhận.
Phương Hoa kinh ngạc: "Nhiều ngày thế rồi, con còn biết gọi điện về nhà à?"
Bạch Phương Phương mang theo chút nhõng nhẽo, "Mẹ, con nhớ mẹ quá."
Phương Hoa im lặng mấy giây, "Phương Phương, có phải con gặp chuyện gì không?"
Bạch Phương Phương: "Không có, có chuyện gì được chứ?"
Phương Hoa: "Không có chuyện gì sao lại gọi cho mẹ."
Bạch Phương Phương: "Mẹ này sao lại thế nhỉ, không có chuyện thì không được gọi điện à?"
Phương Hoa cười: "Ôi thôi thôi, tôi là mẹ cô, tôi còn không biết cô? Khi vui vẻ thì người cuối cùng nghĩ đến là bọn tôi, khi chịu uất ức, nhất định tìm đến tôi đầu tiên."
Bạch Phương Phương trong lòng lụp bụp vài cái, càng thấp thỏm, vội nói: "Ôi, bị mẹ đoán trúng rồi, con muốn ăn món thịt kho mẹ làm, nhưng phải tưởng tượng, tưởng tượng thôi."
Tối hôm đó, Thẩm Liệt dừng xe dưới khu nội trú, mặc dù cùng thời gian với ngày hôm qua, nhưng anh đợi rất lâu, lại không thấy người đi ra. Cho đến khi Cao Khắc chạy xuống lầu gõ cửa kính xe, do dự hỏi: "Đội trưởng Thẩm, anh đến đón em? Thật ra thì không cần đâu, gần thế mà."
Thẩm Liệt trừng mắt nhìn cậu ta: "Tôi khi không đến đón cậu làm gì?"
Cao Khắc càng mơ hồ: "Vậy anh..."
Thẩm Liệt không nhịn được, lại liếc nhìn vào khu nội trú lần nữa, nói: "Được rồi, cậu lên xe đi, nhanh lên."
Cao Khắc lên xe, hai người nhất thời không nói gì, Cao Khắc cảm thấy lúng túng.
Cậu ta suy nghĩ một lúc, tìm đề tài: "Ngày hôm qua anh nhắc đến đồng nghiệp kia, người nhà cậu ấy bây giờ ổn không?"
Thẩm Liệt nói: "Cậu ta là người bản xứ, tộc La Hô, cha mẹ còn khỏe mạnh, lúc cậu ta đi, vừa kết hôn được một tuần."
Cao Khắc nghĩ ngợi một đoạn: "Vậy chúng ta thế này, đừng nói kết hôn, không phải ngay cả bạn gái cũng không thể tìm được sao?"
Thẩm Liệt không nói thêm nữa.
Cổ Nghiêm nghiêng đầu đánh giá hai người đàn ông xa lạ vừa rồi.
Bạch Phương Phương thấy anh ta không nói lời nào, cũng không hỏi lại, rút ống nghe rồi nói với người trên giường bệnh: "Kết quả xét nghiệm lần trước là dương tính, chẩn đoán ban đầu là do thiếu máu cơ tim, nhưng thấy bác có bệnh án đau tim dẫn đến ngất xỉu phải đưa vào viện, cháu đề nghị bác mau chóng chụp X-quang."
Bác trai không hiểu: "Cái này không phải chỉ cần làm phẫu thuật à? Có phải có chuyện gì không?"
Bạch Phương Phương: "Phải phẫu thuật. Phẫu thuật có nguy hiểm, nhưng bây giờ kĩ thuật hiện đại, nguy hiểm đã giảm thiểu đáng kể."
Bác trai lắc đầu: "Không làm, tôi không làm phẫu thuật, tôi đi làm cái CT gì đó thôi."
Bạch Phương Phương: "Nếu chụp CT phát hiện vấn đề, vẫn cần phải làm một lần chụp cắt lớp, không phải cũng tốn thêm một lần tiền sao?"
Bác trai nhìn Bạch Phương Phương cười một tiếng, miễn cưỡng nói một tiếng phổ thông không chuẩn: "Em gái nhỏ, tôi tin cô, chỉ là cô kêu một người bác sĩ lớn tuổi đến đi."
Bạch Phương Phương như nghe thành thói quen, nói tiếp: "Bây giờ bệnh viện chúng ta quan hệ hợp tác khá tốt với ba bệnh viện lận cận, ở đây có thể chụp X-quang, giá còn thấp hơn ba bệnh viện gần đây..."
Đang nói chuyện, một người phụ nữ khoảng năm sáu mươi tuổi đi đến, mặt đầy nghi ngại: "Chuyện gì đây, sao một người phụ nữ lại xem bệnh cho chồng tôi, đàn bà biết chuẩn đoán bệnh à?"
Cổ Nghiêm nói: "Dì không phải cũng là đàn bà à?"
Người phụ nữ kia bị nói đến thì ngẩn người, "Tôi... Tôi không cho cô xem bệnh, tôi ở nhà xem được cháu trai," Người đàn bà đanh giọng gọi với ra bên ngoài, "Y tá, y tá..."
Bệnh nhân ôm ngực, sắc mặt nặng nề.
Bạch Phương Phương: "Thím đừng gọi nữa, cháu chính là y tá, cháu chưa xem bệnh cho chồng thím, bác sĩ chính khám cho chồng thím ở đây này," Cô đi sang kéo Cổ Nghiêm vào.
Cổ Nghiêm hội ý, vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, cháu là bác sĩ, cháu là nam," Anh ta nhận lấy tập hồ sơ bệnh án Bạch Phương Phương kẹp trên tay.
Người phụ nữ nhìn Cổ Nghiêm, rồi lại nhìn Bạch Phương Phương, "Tôi nói mà, cô chỉ ra dáng một y tá quèn."
Cổ Nghiêm cắt ngang: "Phẫu thuật này chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, vừa rồi Bạch... Y tá nói đúng ý tôi, phải nhanh lên, phẫu thuật nhỏ không làm lại kéo thành ca lớn."
Người phụ nữ ở bên cạnh lau nước mắt cho bệnh nhân: "Ông nghe lời bác sĩ đi, có vay tiền cũng phải chữa cho hết bệnh..."
Bệnh nhân bất đắc dĩ thở dài một hơi, nằm xuống giường, miệng lải nhải: "Mấy người gọi một vị bác sĩ lớn tuổi làm phẫu thuật cho tôi, đàn bà xem bệnh nào có đúng, nếu không phải vì hôm nay có nhiều người. Còn nữa, tôi có chết cũng không để đàn bà phẫu thuật cho mình."
Cổ Nghiêm định mở miệng, thì Bạch Phương Phương ngăn lại trong nháy mắt, đành phải nói: "Được rồi, cháu đi sắp xếp giúp bác."
Hai người đi ra khỏi phòng bệnh, cài cửa lại.
Cổ Nghiêm quan sát Bạch Phương Phương một lượt: "Em thế mà lại không mạnh mồm mắng trả người ta, không phải phong cách của em."
Bạch Phương Phương thở ra một hơi: "Tôi tức chết đi được ấy chứ. Nhưng nếu tôi đáp trả, lỡ không may ông chú ấy đau tim thì thế nào?" Cô hơi tủi thân, hạ giọng xuống, "Lão Lục không có ở đây, không có người bảo vệ tôi, tôi không thể gây chuyện được."
Cổ Nghiêm nói: "Ôi trời, sau này anh đây sẽ bảo vệ em."
Bạch Phương Phương khinh bỉ liếc anh ta một cái: "Anh? Tôi nói đàn ông như anh này, có phải ỷ mình cao lớn hơn người khác nên cảm thấy mình cực kì lợi hại không, có thể đầu đội trời chân đạp đất không?"
Cổ Nghiêm không đề phòng, cười phụt ra: "Vớ vẩn, Tiểu Bạch, đúng là cái gì em cũng dám nói. Em yên tâm, thể xác anh phàm tục, không cứng như kim cương cũng không sống thanh cao như gốm sứ."
Bạch Phương Phương: "Biến."
Cổ Nghiêm: "Biến cùng nhau?"
Bạch Phương Phương: "Tôi còn hai bệnh nhân, anh về trước đi."
Cổ Nghiêm: "Anh chờ em."
Bạch Phương Phương: "Anh không nhớ đường?"
Cổ Nghiêm: "Lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú, buổi tối đường xá ở nông thôn không an toàn, lúc nãy em cũng chứng kiến rồi đấy, người dân ở đây rất hung hãn. Còn nữa, em có biết bệnh nhân trong phòng bệnh phía trước bị làm sao không, đàn ông, bị người ta đánh cho bất tỉnh, hôn mê hai ngày mới dậy, đầu sưng tấy, chích thuốc không hiệu quả, sáng nay phải lấy da mà chữa, không biết trong đầu có bị sưng hay không."
Bạch Phương Phương hơi sợ hãi: "Bao lực thế à? Vậy được, anh chờ tôi một lát."
Cổ Nghiêm gật đầu: "Đi đi, anh ở phòng làm việc dưới lầu chờ em."
Cùng lúc đó, Thẩm Liệt và Triệu Hòa Bình đi vào một phòng bệnh.
Trên giường bệnh chính là kẻ bị bắt ở trạm kiểm soát an ninh mấy hôm trước, tên mã tử kia mở mắt, vẻ mặt hờ hững, không nói một lời.
Chàng trai đứng hút thuốc ở hành lang trước đó nói: "Hỏi thế nào cũng không mở miệng."
Triệu Hòa Bình không thèm để ý, chỉ nói: "Nào có dễ dàng như vậy," Anh ta gọi chàng trai trẻ, "Cao Khắc, cậu lại đây."
Chàng trai trẻ đi lên trước, Triệu Hòa Bình chỉ anh nói với Thẩm Liệt: "Cậu nhớ cậu ta không, lần trước cậu ta theo tôi lên núi tìm cậu."
Cao Khắc có hơi phấn khích cướp lời trước: "Em nhớ, anh ấy chính là viên quản giáo ấy."
Triệu Hòa Bình bất mãn: "Quản giáo để cậu gọi à? Gọi Đội trưởng Thẩm."
"Chào đội trưởng Thẩm," Cao Khắc nhấc cánh tay phải chào.
Triệu Hòa Bình "tặc" một tiếng, vội kéo tay cậu ta xuống, "Cửa còn chưa khóa kia kìa, cậu nhỏ tiếng chút, đừng có động tí là chào."
Cao Khắc sờ gáy: "Ồ, em đi đóng cửa."
Thẩm Liệt lại nói: "Cậu ra ngoài trước đi, nhân tiện đóng cửa lại."
Cao Khắc làm theo lời chỉ bảo.
Thẩm Liệt thấy cửa phòng đóng lại, không che giấu nữa, cao hứng mở miệng: "Tôi nói với cậu này Triệu Hòa Bình, cái kiểu nhố nhăng nhắng nhít chỗ tôi không quản được, cậu mau đưa cậu ta về, tìm cho cậu ta một bà vú, tôi không cần cậu ta."
Triệu Hòa Bình cười hì hì: "Có lỗ mãng thật, nhưng cậu ta có thể chiến đấu."
Thẩm Liệt: "Ông đây cũng có thể chiến đấu, nếu cậu ta có thể gánh vác chuyện đánh nhau, tôi sẽ cân nhắc chuyện thu nhận cậu ta."
"Gánh nổi gánh nổi, sau này việc bắt mấy tên mã tử này cứ giao cho tiểu Khắc," Triệu Hòa Bình vừa nói vừa kéo áo anh lên, "Cậu xem mấy vết thương trên người cậu đi này, nhìn đi, chằng chịt, tôi thấy còn đau lòng, sau này nếu cậu có đòi vợ, tôi không có cách nào gả cậu bàn giao đi được."
Thẩm Liệt đẩy tay anh ta ra: "Né sang một bên, cậu muốn bàn giao cái gì."
Triệu Hòa Bình cười nham nhở: "Tên tiểu tử Cao Khắc này, từ nhỏ được gia đình bảo vệ quá chặt, có một ít kinh nghiệm thực chiến, nhưng mà cậu ta có lòng, cậu ta nhiệt tình với sự nghiện truy bắt, lại còn trẻ, bồi dưỡng thêm chắc sẽ ổn thôi."
Thẩm Liệt cười: "Cậu nghĩ tôi ngu à, tên nhóc đó có thân thế, tôi sớm nghe rồi, cậu không hầu hạ được mới âm thầm chuyển cho tôi."
Triệu Hòa Bình cũng cười: "Không gì gạt được cậu, từ nhỏ cậu ta đã muốn làm cảnh sát, học chung trường với cậu, thua cậu mấy khóa. Khi cậu ta tốt nghiệp, gia đình cậu ta muốn đưa cậu ta vào làm nhân viên trong văn phòng công an tỉnh, cuối cùng không biết làm sao, ma xui quỷ khiến thế nào lại bị nhét vào cái cống rãnh trên núi này, cha mẹ cậu ta ở nhà nôn nóng muốn chết, nhưng không ngăn được nhiệt huyết của con trai, thế là cấp trên dặn tôi phải chăm sóc cậu ta. Cậu cũng biết bây giờ tôi lớn tuổi rồi, sức lực không còn bao nhiêu, phản ứng cũng không nhanh bằng hồi trước, nói không chừng một ngày nào đó... Tôi sợ tôi không bảo vệ được cậu ta."
Thẩm Liệt không nói nữa, Triệu Hòa Bình thở dài, anh nói vọng ra bên ngoài: "Cậu vào đi."
Cao Khắc đi vào, Triệu Hòa Bình nói: "Sau này cậu đi theo đội trưởng Thẩm tập luyện cho tốt, anh ta nói gì cũng phải nghe, đội trưởng Thẩm của các cậu không dễ nói chuyện, tính khí anh ta rất nóng."
Cao Khắc gật đầu liên tục: "Em biết."
Triệu Hòa Bình khoát tay với hai người họ, "Tôi phải về nhà một chuyến, lâu rồi không về, hai người trò chuyện đi, làm quen với nhau."
Cao Khắc đứng nghiêm, lại đưa tay lên chào, bị Thẩm Liệt liếc nhìn một cái, sau đó thả tay xuống.
Thẩm Liệt cảm thấy hơi phiền não day day trán một cái.
Không lâu sau, hai người đồng nghiệp khác đi đến, bàn giao xong, Thẩm Liệt đi thẳng ra cửa, một lát sau, không nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đi cùng, anh nghiêng đầu nhìn, tên nhóc kia còn đứng ngay ngắn ở chỗ cũ.
Thẩm Liệt nói: "Còn đứng đó làm gì? Muốn làm thêm giờ à?"
Cao Khắc ngẩn người: "Muốn em làm thêm giờ cũng được."
Thẩm Liệt thở dài: "Ông cậu nhỏ, đi thôi."
Cao Khắc theo Thẩm Liệt lên xe, lên xe cũng không phát ra tiếng động, Cao Khắc không biết người cấp trên mới này đang chờ gì, chỉ thấy Thẩm Liệt ngồi ở chỗ ghế lái dường như đang nhìn bên cửa khu nội trú.
Không biết qua bao lâu sau, Cao Khắc mới thốt lên một câu: "Đội trưởng Thẩm, có phải có tình huống gì không?"
Lời chưa nói xong, trong tòa nhà có hai người đi ra, một nam một nữ, cười cười nói nói. Cao Khắc nhìn một lúc, nhận ra cô gái kia, hình như là vị bác sĩ lúc chiều đã bảo anh dập khói, cởi bỏ lớp áo khoác dài trắng ra, thì là cô gái rất thích cười.
Thẩm Liệt bỗng hạ giọng nói một câu: "Không có gì."
Anh khởi động xe, lái qua người cô.
Chạy xe một lúc, anh hỏi Cao Khắc: "Cậu đã hoàn thành khóa miễn nhiễm chất cấm?"
Cao Khắc rất tự hào: "Báo cáo đội trưởng Thẩm, em tốt nghiệp học viện nghiên cứu chất cấm tỉnh Tây Nam, trường học của bọn em đứng thứ hai trên cả nước trong việc xử lý chất cấm. Em..."
Thẩm Liệt nhìn cậu ta: "Hỏi gì đáp nấy, nói tiếng người, bớt nói nhảm."
Cao Khắc dừng lại, lúng túng mím môi một cái: "Vâng, đội trưởng Thẩm."
Thẩm Liệt: "Không cần câu nào cũng thêm ba chữ cuối đó đâu."
Cao Khắc: "Vâng, Thẩm... Em biết rồi."
Thẩm Liệt: "Trong tỉnh cũng có thể bắt được ma túy, tính an toàn lại cao."
Cao Khắc: "Như vậy thì, không có ý nghĩa."
Thẩm Liệt: "Không có ý nghĩa?"
Cao Khắc: "Ở biên giới vẫn thích hơn."
Thẩm Liệt liếc cậu ta: "Tôi nói cậu đúng là bị ngu rồi."
Cao Khắc không ngờ trước rằng anh mở miệng đã mắng người, gương mặt thoáng đỏ vì thẹn.
Thẩm Liệt vừa lái xe, vừa gom lời giáo huấn chàng trai trẻ: "Chàng trai trẻ, dù sao cũng còn trẻ, một ngày nào đó, cậu sẽ cảm thấy mình phải trả giá quá lớn cho ngày hôm nay."
Cao Khắc ngập ngừng: "Em mới hai mươi sáu tuổi, cũng chỉ thua anh hai tuổi."
Thẩm Liệt: "Tôi thấy cậu như mười sáu tuổi."
Anh đạp thắng, xe dừng lại, Cao Khắc nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bấy giờ mới phát hiện hai người đã trở về đại viện truy bắt tội phạm.
Cao Khắc ba hoa: "Gần thật, em đoán cách bệnh viện..."
Thẩm Liệt không để ý đến cậu ta, tự mình đi về phía trước, nói: "Mấy ngày này không có gì thì suy nghĩ cho kỹ, có thích hợp làm chuyện này hay không, hai mươi sáu tuổi xem như là quá lớn tuổi rồi, trước đây có một chàng trai trẻ tuổi nhất trong đội, hai mươi tuổi đã bôn ba săn bắt phạm nhân rồi."
Cao Khắc không phục, đi theo phía sau anh: "Bắt đầu sớm như thế, không phải học tập tốt nghiệp ở trường đại học à, cũng chưa chắc đã lập được công. Bây giờ anh ta còn trong đội không? Là ai thế?"
Thẩm Liệt bỗng dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta, biểu cảm hết sức bình thản: "Hắn chết rồi."
Cao Khắc sững sốt.
Thẩm Liệt: "Năm đó cậu ta và tôi vào chung một đội tình báo, sau đó chúng tôi đuổi chặn ma túy trên biên giới, cậu ta bị người lái xe chở ma túy kéo chết, thời điểm cậu ta ngã xuống đất, bị xe phía sau cán qua, thêm một chiếc khác cán lại, máu thịt nát bét. Lúc ấy cậu ta bằng tuổi cậu bây giờ, hai mươi sáu tuổi."
Anh nói xong, quay người đi vào khu kí túc xá.
Cao Khắc đứng nghiêm trang ở đó nhìn, cho đến khi người trước mắt biến mất khỏi khúc quanh, cậu ta thấp giọng mắng một cậu: "Mẹ kiếp anh."
Sáng ngày thứ hai, đám người Bạch Phương Phương vẫn theo chân các đồng nghiệp khoa nội đi chẩn đoán bệnh, bàn làm việc của người khác đầy ấp người, chỉ có chỗ của cô là được vài ba người. Khi không có bệnh nhân, đầu tiên cô còn giả vờ nhập dữ liệu bệnh án vào máy tính, một lát sau thì lười giả vờ, dứt khoát chống đầu lim dim mắt. Trong lòng cô tự an ủi mình, dù sao chẩn đoán bệnh thông thường hay cấp cứu đều không liên quan đến khoa ngoại, sau này trở lại bệnh viện chính cũng không cần tìm hiểu lại.
Nghi Sĩ Gia ở bên cạnh đang dài dòng đến khô miệng khô lưỡi với bệnh nhân, tiện tay cầm ly nước trên bàn mới phát hiện một giọt cũng không còn,đang định đứng dậy, thì một bệnh nhân đã ngồi xuống, Nghi Sĩ Gia không có cách nào khác, không thể làm gì khác ngoài việc lặng lẽ ra hiệu Bạch Phương Phương giúp. Bạch Phương Phương quan sát bệnh nhân kia một lát, lòng nói thôi đừng tìm người để bị mắng, đành cầm ly nước của Nghi Sĩ Gia đi rót thêm. Một lát sau, mắt liếc thấy Bạch Phương Phương đặt ly nước trong tay xuống, Cổ Nghiêm và những đồng nghiệp khác ở phía bên kia cũng yêu cầu rối rít, Bạch Phương Phương dứt khoát cầm bình nước lượn quanh một vòng, xem ai hết nước thì châm thêm giúp họ. Không ngờ rằng, các cô bác đứng xếp hàng cũng bắt đầu gọi cô: "Phục vụ, nay nóng quá, giúp thêm nước cho bên này với."
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nhìn lại, Bạch Phương Phương nén cơn giận vào trong bụng, nói: "Cho tiền típ không?"
Sau này Cổ Nghiêm và Nghi Sĩ Gia an ủi cô: "Tiểu Bạch, em là người có ăn học, đừng so đo với những người vùng quê thức thời ấy."
Đang lúc mọi người bận rộn không ngơi, Bạch Phương Phương vì không có chuyện gì làm nên đã về khu trọ khi trời còn chưa tối. Cô không kiềm nén được bắt đầu trấn tỉnh lại mục đích của mình từ ngàn dặm xa xôi chạy đến Thụy Lệ này để làm gì, có một số việc cô không muốn nghĩ nhiều càng không muốn thừa nhận... Bạch Phương Phương thông minh như vậy mà lại bị người ta dắt mũi dẫn đi. Sau đó cô lại nghĩ: "Không, mình chỉ là yêu nghề, hy vọng có thể để lại ấn tượng tốt với chủ nhiệm. Vì lòng nhiệt tâm với công việc, đi đường quanh co gặp chút tủi thân thì có gì phải sợ?"
Bạch Phương Phương gọi điện về nhà, Phương Hoa nhận.
Phương Hoa kinh ngạc: "Nhiều ngày thế rồi, con còn biết gọi điện về nhà à?"
Bạch Phương Phương mang theo chút nhõng nhẽo, "Mẹ, con nhớ mẹ quá."
Phương Hoa im lặng mấy giây, "Phương Phương, có phải con gặp chuyện gì không?"
Bạch Phương Phương: "Không có, có chuyện gì được chứ?"
Phương Hoa: "Không có chuyện gì sao lại gọi cho mẹ."
Bạch Phương Phương: "Mẹ này sao lại thế nhỉ, không có chuyện thì không được gọi điện à?"
Phương Hoa cười: "Ôi thôi thôi, tôi là mẹ cô, tôi còn không biết cô? Khi vui vẻ thì người cuối cùng nghĩ đến là bọn tôi, khi chịu uất ức, nhất định tìm đến tôi đầu tiên."
Bạch Phương Phương trong lòng lụp bụp vài cái, càng thấp thỏm, vội nói: "Ôi, bị mẹ đoán trúng rồi, con muốn ăn món thịt kho mẹ làm, nhưng phải tưởng tượng, tưởng tượng thôi."
Tối hôm đó, Thẩm Liệt dừng xe dưới khu nội trú, mặc dù cùng thời gian với ngày hôm qua, nhưng anh đợi rất lâu, lại không thấy người đi ra. Cho đến khi Cao Khắc chạy xuống lầu gõ cửa kính xe, do dự hỏi: "Đội trưởng Thẩm, anh đến đón em? Thật ra thì không cần đâu, gần thế mà."
Thẩm Liệt trừng mắt nhìn cậu ta: "Tôi khi không đến đón cậu làm gì?"
Cao Khắc càng mơ hồ: "Vậy anh..."
Thẩm Liệt không nhịn được, lại liếc nhìn vào khu nội trú lần nữa, nói: "Được rồi, cậu lên xe đi, nhanh lên."
Cao Khắc lên xe, hai người nhất thời không nói gì, Cao Khắc cảm thấy lúng túng.
Cậu ta suy nghĩ một lúc, tìm đề tài: "Ngày hôm qua anh nhắc đến đồng nghiệp kia, người nhà cậu ấy bây giờ ổn không?"
Thẩm Liệt nói: "Cậu ta là người bản xứ, tộc La Hô, cha mẹ còn khỏe mạnh, lúc cậu ta đi, vừa kết hôn được một tuần."
Cao Khắc nghĩ ngợi một đoạn: "Vậy chúng ta thế này, đừng nói kết hôn, không phải ngay cả bạn gái cũng không thể tìm được sao?"
Thẩm Liệt không nói thêm nữa.
/20
|