Thấy có người nói với mình, nó quay ra nhìn người đó... là một tên con trai sao? Dáng dấp anh ta có vẻ cao ráo đó nhưng không thể thấy rõ mặt. Bởi lẽ người con trai ấy đội mũ lưỡi chai che kín, hình như không muốn cho nó biết mình là ai thì phải. Một phần như thế, còn một phần do men say đang ngấm dần vào cơ thể nó, mệt mỏi lắm rồi, nó cũng chẳng có ý từ chối lòng tốt của anh ta làm gì. Gật đầu nhẹ, giọng nó vẫn khàn đặc như vậy: -Ơ... Ừ... Anh ta kéo ghế lại gần nó và ngồi xuống, quần áo anh ta chỉ có đúng một màu đen đơn điệu, thấy người nó ướt sũng nước thì hỏi như phép lịch sự thông thường: -Cô vừa đi mưa? -Có lẽ! - Chẳng màng đến những câu hỏi ấy, nó lắc nhẹ ly rượu đang uống dở trên tay. Người con trai ấy họi thêm một cái ly và rót đầy rượu vào trong, mắt nó mơ màng nhìn ly rượu đầy kia. Tửu lượng của anh ta phải chăng còn tốt hơn cả nó? Chắc chắn là vậy rồi. Thái độ của anh ta chẳng có chút gì xoay chuyển sau khi uống cạn ly rượu mạnh đó hết. Trong trạng thái vật vờ, nó cố gắng hỏi: -Anh có... có chuyện gì... ực... buồn à? -Đúng... tôi có chuyện buồn thật! Tôi đánh mất người tôi yêu! - Chống tay trên bàn, anh ta nhìn sang nó thắc mắc vô cùng - Cố thì sao? Chuyện gì mà khiến cô phải dầm mưa lại uống rượu thế này? -Tôi hận anh ta! - Lại uống rượu, mắt nó nhòe đi dần, tưởng chừng một chút nữa thôi thì nước mắt sẽ òa ra bất cứ lúc nào không hay, lắc đầu thật mạnh, nó kiếm cớ nhảy sang chuyện khác - Thôi, đừng nói chuyện đó nữa! Tôi giờ chỉ muốn uống rượu thôi! -Được! - Vừa nói, anh ta vừa rót thêm rượu ra hai cái ly to, thật đầy - Cạn ly! -Hết nhé! -Ok! Koong! Tiếng hai chiếc ly chạm vào nhau cứ thế vang lên đều đều, nó và cái anh chàng kì lạ kia cứ thế uống rượu đến quên trời đất, nhưng dường như chỉ có nó là say mèm à. Thấy nó đã nằm dài trên bàn, người pha chế rượu có ý tốt muốn lấy điện thoại của nó ra để gọi cho gia đình đến đón nhưng bị anh ta ngăn lại và lắc đầu, khẽ nói nhỏ: -Đẻ tôi gọi cho người nhà của cô ấy! Cứ để cô ấy ngủ ở đây một lát đi, đừng gọi dậy! Một lúc nữa sẽ có cô gái mặc đồ đen đến đây đón cô gái này! Phiền anh trông cô ấy giúp! -Vâng, thưa quý khách! Có một điều không thể tin được đó chính là anh ta biết nó để điện thoại ở đâu, nhắn tin đến máy của Asa xong xuôi thì anh ta trả tiền chai rượu và bỏ đi. Trước khi chàng trai kia kịp bước ra khỏi cửa thì người pha chế rượu có hỏi theo: -Xin hỏi, quý khách là gì của cô gái này ạ? -Đã từng là người rất quan trọng! Bỏ lại cái câu nói lập lửng khó hiểu của mình, anh ta biến mất khỏi quán Bar, dù gì thì người pha chế cũng thấy hơi lo lo cho cô gái này. Vừa dầm mưa xong lại uống rượu vào thế này thì bệnh mất. 10 phút sau... Cộp! Cộp! Cộp! Tiếng bước chân nhanh nhạy chạy vào trong, thấy cái dángoài người ra nằm trên bàn của nó thì Asa đến gần, hỏi: -Cô ấy ngủ lâu chưa? Uống rượu? -Dạ đúng thưa cô, cô gái này uống loại rượu mạnh nhất đó ạ! - Thật thà trả lời, cái anh pha chế kia loay hoay với vài cái ly màu sắc. -Được rồi, tôi sẽ trả tiền chai rượu đó! Mà anh lấy máy em tôi nhắn tin sao? - Khẽ lay lay người nó, Asa hỏi rồi dìu nó đứng dậy. -Dạ không, vừa nãy có một anh vào đây uống rượu cùng cô gái này, anh ấy là người nhắn tin và cũng trả tiền chai rượu rồi thưa cô! Không nói gì, cô đưa nó ra ngoài, bước chân của nó loạng choạng hơn, người thì mềm oặt như sợi bún. Asa thở dài... Vèo! Chiếc xe phòng nhanh đi, vì giờ nó đang say nên cô sợ rằng em mình ngồi đằng sau sẽ “bay” khỏi xe . Cô quyết đinh để hai tay nó vòng qua eo cô vào lấy sợi dây buộc thắt nút lại. Hiệu quả đã được kiểu chứng vì nó ngồi yên vị trí luôn. Giật mình, cô thấy cái gì đó ướt ướt trên vai, thấy từ khóe mắt nó là những giọt lệ đau khổ nhạt nhẽo. Với tốc độ nhanh như vậy mà nước mắt chẳng thể nào khô được, ông trời không thương nó rồi. Miệng nó thì cứ luôn lẩm bẩm trong cơn mê: -Thanh Tùng! Tôi hận anh... tôi hận... “Gekkanbịin à, đau lắm phải không? Những mũi kim ấy đâm xuyên qua trái tim của em mọt cách không thương tiếc đúng chứ? Cái cảm giác trong em giờ biến thành hận thù? Chị hiểu mà, chị cũng vậy! Chị đã từng đau như thế đó...” Hết chương 20
/83
|