Khi ăn xong nó leo lên phòng ngủ để cho hai vị trưởng bối với chồng cưng của nó ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Hắn thì đương nhiên không có phàn nàn gì hết rồi. Vợ cưng mà... sao dám nỡ lòng nào mà phàn nàn được cơ chứ nên thôi cứ đành ngồi nói chuyện phiếm với hai vị trưởng bối, cũng đang rất thắc mắc vài chuyện mà, hắn liến chớp lấy cơ hội mà hỏi: _" Ba à. Mẹ à. Con có chuyện muốn hỏi. Tại sao Nhật Linh lại nhớ tất cả mọi chuyện. còn về con thì lại không nhớ" Hắn vừa hỏi xong thì nụ cười trên môi ông bà Nguyễn cũng tắt ngúm. Bà Nguyễn nhìn sang ông Nguyễn gật đầu ra hiệu kể hết mọi thứ cho hắn nghe. Ông Nguyễn uống một ngụm trà hết sức bình sinh nói:
_" Dù sao cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Thà nói ra hết tất cả cho nhẹ lòng. Con tuyệt đối không được nói nó nghe chuyện này. Ba sợ nó sẽ lại bị sốc"
_" Được ba cứ nói đi ạ" Hắn thật sự là sốt ruột đến sắp chết rồi. Có chuyện gì kinh khủng xảy ra lắm sao?
_" Thật ra khi nhỏ ta đưa nó qua ở cùng với cậu nó. Đợi đến khi nó tự lập được sẽ cho nó ở cùng với Thuần Nhi. Nhưng không ngờ..." Ông Nguyễn dừng lại rồi nói tiếp:_" Nhưng không ngờ cậu nó lại mắc nợ người ta một số tiền rất lớn không thể trả nổi phải nhờ đến ta. Ta không chịu giúp và định sẽ dắt Nhật Linh qua ở chung với quản gia và Thuần Nhi. Không ngờ bị cậu nó bắt lại uy hiếp rằng nếu không giúp sẽ bán nó để trả nợ" Ông Nguyễn im bặt lại trong ánh mắt hiện lên sự tức giận. Bà Nguyễn trong hốc mắt đã đọng sương nói tiếp lời ông Nguyễn:
_" Cậu nó không phải cùng ruột thịt với mẹ. Chỉ là khi nhỏ ba mẹ của mẹ tức là ông bà ngoại Nhật Linh khi xưa thấy hắn tội nghiệp nên nhận nuôi. Lại không ngờ nhận nuôi một con quỷ. Hắn ta vì cờ bạc mà bán cả cổ phần trong công ty ba con cũng bỏ qua. Hắn không cảm kích lại chứng nào tật nấy không bỏ. Uy hiếp ba mẹ rồi bắt cóc Nhật Linh khi nó đang ngủ rồi bán nó đi để trả nợ... Hức... Hức... Hức..." Bà Nguyễn không nén nổi xúc động mà bật khóc, ông Nguyễn ôm bà vào lòng. Hắn khi nghe xong không khỏi nóng giận, tay nắm thành đấm, mắt đỏ ngầu tức giận. Không ai để ý rằng nó đã đứng đó và nghe hết mọi chuyện. Tại sao nó lại không nhớ gì chứ. Một chuyện quá sức đáng sợ như zậy tại sao lại xảy ra với nó chứ. Cái ngày phát tởm đó làm nó quên đi người nó yêu thương nhất. Cảm giác đáng sợ bao vây lấy nó, nó ôm đầu thất thanh hét lớn:_" AAAAAAAAAAAAAAAAAAA.........." Nghe tiếng hét ba cặp mắt dồn hết lên cầu thang, hắn hốt hoảng đứng bật dậy chạy nhanh lên cầu thang ôm lấy nó trấn an. Bà Nguyễn vì quá đau lòng mà ngất lịm đi làm ông Nguyễn một phen hú vía phải hối hả nói:_" Trọng Quân. Con lo cho Nhật Linh nhé. Ba lo cho mẹ con bà ấy ngất rồi. Sao lại có thể bất cẩn làm cho nó nghe như zậy chứ. Ba thật là đáng trách mà. Dì năm dì mau lấy thao nước với cái khăn rồi đem lên phòng dùm tôi" Ông Nguyễn bồng bà Nguyễn chạy lên phòng, vú năm cũng hối hả đem đồ theo sau, nó vẫn hoảng loạn một tay ôm đầu một tay ghì chặt áo hắn như sợ hắn đi mất bỏ nó một mình trong nỗi sợ. Hắn ôm chặt lấy nó nói:
_" Ngoan nào Nhật Linh lên phòng nằm nhé. Ở đây lạnh, sẽ bệnh"
_" Không muốn. Hức... Hức... Đừng bỏ em mà. Làm ơn đưa em về nhà mình đi. Ô... Ô... Ô..." Nó khóc nấc lên từng tiếng làm cho tâm can hắn như bị ai cào xé nát báy cả lên. Thậ chẳng dễ chịu tí nào hết, hắn vuốt lưng nó để nó có thể phần nào bình tĩnh hơn:
_" Được. Anh và em về nhà. Nhưng mà lên chào ba mẹ cái đã. Đi nào" Hắn đỡ nó đứng dậy, Rồi đi trước, nó nắm chặt lấy bàn tay hắn không buông, cứ cuối đầu đi nép sát vào người hắn. Đứng cửa phòng chào hai vị trưởng bối rồi đi về nhà. Trên xe nó vẩn nắm khư khư tay hắn mà ngủ, không hề bỏ ra. Tuy có chút bất tiện nhưng hắn vẫn để yên cho nó nắm lấy, vì hắn bây giờ là chỗ dựa tinh thần của nó. Suốt cả đường về nhà nó cứ ngủ ngủ và ngủ, về đến nhà hắn phải bế nó trên tay về tới phòng, đắp chăn lên cho nó, định đứng dậy đi sang phòng thư nhưng mà tay vẫn còn bị nó nắm lấy, hắn đành ngồi đó duyệt hồ sơ kinh doanh cho kịp cuộc họp ngày mai. Đến 12 giờ hắn chưa ngủ, nó lơ mờ ngồi dậy ôm hắn từ đằng sau, khuôn mặt dụi dụi vào lưng hắn nói:
_" Xin lỗi. Là do em quên đi anh, đã nói là người nhà của anh nhưng mà lại quên anh. Đầu óc em thật sự là rất ngu xuẩn mà" Bàn tay hắn nới lỏng ra làm nó rất đau lòng nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, hắn rút tay khỏi bàn tay nó xoay người nó lại:
_" Tay anh mỏi nãy giờ vì em rồi đó đồ ngốc. Ngoài anh ra, em hay ai không quyền nói ngu xuẩn hay ngốc gì hết. Anh cấm đó biết chưa. Giờ thì ngủ đi. Anh cũng mệt người rồi. Oáp" Hắn nói rồi kéo nó nằm xuống hôn chụt một cái rõ kêu. Nó ôm hắn nói:_" Em hứa sẽ không bao giờ quên anh. Mãi bên anh" Hắn nghe nó nói xong trong lòng không khỏi dấy kên hạnh phúc:
_" Được. Anh tin em. Ngủ đi không sáng mai sẽ mệt. Yêu em"
_" Ùm. Em cũng zây" Đây là lần đầu tiên nó thừa nhận tình cảm đối với hắn
THẬT SỰ TA KHÔNG CÓ QUÊN. MONG MỌI NGƯỜI THÔNG CẢM TA KHÔNG TĂNG VIEW HAY GÌ KHÁC HẾT. CHỈ LÀ TA HỌC QUÁ YẾU MÔN TOÁN VỚI HÓA NÊN PHẢI HỌC GẤP ĐÔI NGƯỜI TA. KÌ THI GIỮA KÌ ĐIỂM HÓA TA RẤT KÉM. XẾP VÀO NHỮNG NGƯỜI HỌC BỔ TÚC LUÔN RỒI. MỌI NGƯỜI LÀM ƠN THÔNG CẢM (((:
_" Dù sao cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Thà nói ra hết tất cả cho nhẹ lòng. Con tuyệt đối không được nói nó nghe chuyện này. Ba sợ nó sẽ lại bị sốc"
_" Được ba cứ nói đi ạ" Hắn thật sự là sốt ruột đến sắp chết rồi. Có chuyện gì kinh khủng xảy ra lắm sao?
_" Thật ra khi nhỏ ta đưa nó qua ở cùng với cậu nó. Đợi đến khi nó tự lập được sẽ cho nó ở cùng với Thuần Nhi. Nhưng không ngờ..." Ông Nguyễn dừng lại rồi nói tiếp:_" Nhưng không ngờ cậu nó lại mắc nợ người ta một số tiền rất lớn không thể trả nổi phải nhờ đến ta. Ta không chịu giúp và định sẽ dắt Nhật Linh qua ở chung với quản gia và Thuần Nhi. Không ngờ bị cậu nó bắt lại uy hiếp rằng nếu không giúp sẽ bán nó để trả nợ" Ông Nguyễn im bặt lại trong ánh mắt hiện lên sự tức giận. Bà Nguyễn trong hốc mắt đã đọng sương nói tiếp lời ông Nguyễn:
_" Cậu nó không phải cùng ruột thịt với mẹ. Chỉ là khi nhỏ ba mẹ của mẹ tức là ông bà ngoại Nhật Linh khi xưa thấy hắn tội nghiệp nên nhận nuôi. Lại không ngờ nhận nuôi một con quỷ. Hắn ta vì cờ bạc mà bán cả cổ phần trong công ty ba con cũng bỏ qua. Hắn không cảm kích lại chứng nào tật nấy không bỏ. Uy hiếp ba mẹ rồi bắt cóc Nhật Linh khi nó đang ngủ rồi bán nó đi để trả nợ... Hức... Hức... Hức..." Bà Nguyễn không nén nổi xúc động mà bật khóc, ông Nguyễn ôm bà vào lòng. Hắn khi nghe xong không khỏi nóng giận, tay nắm thành đấm, mắt đỏ ngầu tức giận. Không ai để ý rằng nó đã đứng đó và nghe hết mọi chuyện. Tại sao nó lại không nhớ gì chứ. Một chuyện quá sức đáng sợ như zậy tại sao lại xảy ra với nó chứ. Cái ngày phát tởm đó làm nó quên đi người nó yêu thương nhất. Cảm giác đáng sợ bao vây lấy nó, nó ôm đầu thất thanh hét lớn:_" AAAAAAAAAAAAAAAAAAA.........." Nghe tiếng hét ba cặp mắt dồn hết lên cầu thang, hắn hốt hoảng đứng bật dậy chạy nhanh lên cầu thang ôm lấy nó trấn an. Bà Nguyễn vì quá đau lòng mà ngất lịm đi làm ông Nguyễn một phen hú vía phải hối hả nói:_" Trọng Quân. Con lo cho Nhật Linh nhé. Ba lo cho mẹ con bà ấy ngất rồi. Sao lại có thể bất cẩn làm cho nó nghe như zậy chứ. Ba thật là đáng trách mà. Dì năm dì mau lấy thao nước với cái khăn rồi đem lên phòng dùm tôi" Ông Nguyễn bồng bà Nguyễn chạy lên phòng, vú năm cũng hối hả đem đồ theo sau, nó vẫn hoảng loạn một tay ôm đầu một tay ghì chặt áo hắn như sợ hắn đi mất bỏ nó một mình trong nỗi sợ. Hắn ôm chặt lấy nó nói:
_" Ngoan nào Nhật Linh lên phòng nằm nhé. Ở đây lạnh, sẽ bệnh"
_" Không muốn. Hức... Hức... Đừng bỏ em mà. Làm ơn đưa em về nhà mình đi. Ô... Ô... Ô..." Nó khóc nấc lên từng tiếng làm cho tâm can hắn như bị ai cào xé nát báy cả lên. Thậ chẳng dễ chịu tí nào hết, hắn vuốt lưng nó để nó có thể phần nào bình tĩnh hơn:
_" Được. Anh và em về nhà. Nhưng mà lên chào ba mẹ cái đã. Đi nào" Hắn đỡ nó đứng dậy, Rồi đi trước, nó nắm chặt lấy bàn tay hắn không buông, cứ cuối đầu đi nép sát vào người hắn. Đứng cửa phòng chào hai vị trưởng bối rồi đi về nhà. Trên xe nó vẩn nắm khư khư tay hắn mà ngủ, không hề bỏ ra. Tuy có chút bất tiện nhưng hắn vẫn để yên cho nó nắm lấy, vì hắn bây giờ là chỗ dựa tinh thần của nó. Suốt cả đường về nhà nó cứ ngủ ngủ và ngủ, về đến nhà hắn phải bế nó trên tay về tới phòng, đắp chăn lên cho nó, định đứng dậy đi sang phòng thư nhưng mà tay vẫn còn bị nó nắm lấy, hắn đành ngồi đó duyệt hồ sơ kinh doanh cho kịp cuộc họp ngày mai. Đến 12 giờ hắn chưa ngủ, nó lơ mờ ngồi dậy ôm hắn từ đằng sau, khuôn mặt dụi dụi vào lưng hắn nói:
_" Xin lỗi. Là do em quên đi anh, đã nói là người nhà của anh nhưng mà lại quên anh. Đầu óc em thật sự là rất ngu xuẩn mà" Bàn tay hắn nới lỏng ra làm nó rất đau lòng nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, hắn rút tay khỏi bàn tay nó xoay người nó lại:
_" Tay anh mỏi nãy giờ vì em rồi đó đồ ngốc. Ngoài anh ra, em hay ai không quyền nói ngu xuẩn hay ngốc gì hết. Anh cấm đó biết chưa. Giờ thì ngủ đi. Anh cũng mệt người rồi. Oáp" Hắn nói rồi kéo nó nằm xuống hôn chụt một cái rõ kêu. Nó ôm hắn nói:_" Em hứa sẽ không bao giờ quên anh. Mãi bên anh" Hắn nghe nó nói xong trong lòng không khỏi dấy kên hạnh phúc:
_" Được. Anh tin em. Ngủ đi không sáng mai sẽ mệt. Yêu em"
_" Ùm. Em cũng zây" Đây là lần đầu tiên nó thừa nhận tình cảm đối với hắn
THẬT SỰ TA KHÔNG CÓ QUÊN. MONG MỌI NGƯỜI THÔNG CẢM TA KHÔNG TĂNG VIEW HAY GÌ KHÁC HẾT. CHỈ LÀ TA HỌC QUÁ YẾU MÔN TOÁN VỚI HÓA NÊN PHẢI HỌC GẤP ĐÔI NGƯỜI TA. KÌ THI GIỮA KÌ ĐIỂM HÓA TA RẤT KÉM. XẾP VÀO NHỮNG NGƯỜI HỌC BỔ TÚC LUÔN RỒI. MỌI NGƯỜI LÀM ƠN THÔNG CẢM (((:
/42
|