Tên đầu trâu như muốn tức điên. Hắn nổi khùng muốn vùng lên cho hắc vô thường một trận nhưng lại bị tên mặt ngựa cản lại. Hắc vô thường hừ lạnh rồi kéo bạch vô thường lẫn cô và Nguyên Khải đi theo.
Ánh mắt tên đầu ngựa chợt hiện lên tía sáng chăm chú nhìn cô...
- Khốn nạn! Đầu ngựa, ngươi sao lại nhẫn nhịn như vậy? Bọn chúng đáng lẽ...
- Ta không chấp chúng! Cái ta chú ý tới chính là nữ âm hồn kia. Cô ta, chính là người mà Uyển Nhu thống lĩnh đang tìm!
Tên đầu trâu kinh ngạc nhìn theo. Âm hồn đang bị truy nã lục giới? Nếu mà bắt được cô ta, phần thưởng sẽ cực kì lớn!
Bọn hắn vốn làm việc cho Cố Thành Vương. Nói là lên được đến chức vụ hôm nay phải nhờ đi cửa sau và được Cố Thành Vương nâng đỡ. Chính vì thế mà hai người bọn hắn có thể nói là tay chân thân cận trong bóng tối của Cố thành vương. Dĩ nhiên, khi Uyển Nhu thống lĩnh lên được vị trí Diêm hậu. Chức vụ của bọn hắn vì thế mà cũng được nâng lên. Đây chính là món hời quá ngon.
Tên mặt ngựa quay sang đám âm binh phía sau dặn dò.
- Mau đi thông báo cho Diêm hậu tương lại biết...
[...]
Hắc vô thường dẫn cả ba người đi qua một cây cầu đỏ sẫm. Đi qua cầu, hắn nhanh chóng mở xiềng xích cho cô và Nguyên Khải.
- Mã Khắc! Mau dẫn Nguyên Khải và cô ấy đi trốn. Có vẻ, tên mặt ngựa kia đã đánh hơi ra rồi.
Mã Khắc đột nhiên xuất hiện. Hắn sử dụng thuật ẩn thân như mọi khi đi theo để bảo vệ cô và Nguyên Khải. Âm binh có mặt mọi nơi, hắn lại là thuộc hạ thân cận của Diêm Vương mà đi cùng hắc bạch vô thường sẽ gây sự chú ý.
Hắc vô thường lúc nào cũng cẩn trọng. Hắn liếc nhìn biểu hiện của tên mặt ngựa vừa nãy đâm ra đã sinh nghi rồi.
- Ta và bạch đi đánh lạc hướng. Ngươi dẫn họ đi về phía Tây chỗ Thượng Quán.
Mã Khắc còn chưa kịp lên tiếng. Hắc vô thường nắm lấy tay bạch vô thường biến mất vào trong bóng đen. Mã Khắc thở dài dẫn cô và Nguyên Khải đi tiếp. Băng qua một vườn hoa đỏ rực như máu. Bên cạnh đó là một dòng sông đen, với rất nhiều đốm sáng hệt như đom đóm.
Cả ba người vừa đi vừa đề phòng cảnh giác. Thoáng chốc, Mã Khắc dừng lại tại một túp lều trước cây cầu đá. Túp lều rất đơn sơ, cô ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng của thứ gì đó.
Trong túp lều vọng ra những tiếng kẽo kẹt. Thỉnh thoảng lại kêu lên bi thương xong lại cười một cách giòn giã. Mã Khắc tiến lại, đưa tay gõ gõ nhẹ vào cửa. Một khắc sau, cánh cửa tự động mở ra. Bà lão tầm 60 tuổi ló dạng. Gọi là bà lão thì cũng thái quá chứ cô nhìn bà ta trông vẫn rất còn sức xuân. Mái tóc bà trắng muốt được búi gọn bằng một chiếc khăn đen ngang đầu. Quần áo chẳng có gì nổi bật,trông như người bình thường
- Mã Khắc đại nhân hôm nay lại đến Thượng Quán của Mạnh bà ta, chắc có chuyện?
- Mạnh bà, vào trong rồi nói!
Chưa đợi Mạnh bà đồng ý, Mã Khắc đã dẫn cô và Nguyên Khải vào trong. Mạnh bà cười thở dài lắc đầu rồi vào trong. Khi vào trong lều, mùi hương lại càng rõ. Mạnh bà đang nấu canh.
Mã Khắc vừa vào rồi kể từ đầu tới cuối chuyện cho Mạnh Bà. Hắn cảm thấy yên tâm. Ở địa phủ này, chỉ có mỗi Mạnh Bà là đáng tin cậy. Bà bà tuy đã sống vạn năm rồi, không xen vào chuyện thị phi. Không theo phe phái nào. Cái này, chính là điều hắn cảm thấy yên tâm khi nhờ Mạnh Bà giúp đỡ.
Nghe xong câu chuyện mà Mã Khắc kể, Mạnh bà gật đầu rồi từ từ đứng dậy đi xem xét nồi canh rồi nói.
- Đây chính là nghiệt duyên mà cô phải trải qua. Ta có thể giúp cô nhưng sẽ có một ngày cô phải đối mặt với nó... càng yêu sâu đậm,càng đau đớn.
Rồi Mạnh bà đổ chén canh nóng ra bát rồi quay lại. Một tiếng xèo xèo vang lên. Cô ôm mặt mình rồi la to. Nguyên Khải hốt hoảng chạy lại đỡ lấy cô. Mạnh bà vừa hất bát canh còn nóng vào mặt của cô rất nhanh.
Khi cô ngước lên, mặt cô dần dần xuất hiện một vết bớt to tướng trông rất xấu xí. Trán Nguyên Khải và Mã Khắc hiện ba vạch đen sì...
- Chỉ là ta giúp cô cải trang bằng một ít canh dịch dung. Muốn xóa vết bớt đen đó thì lấy cánh hoa bỉ ngạn rồi nhúng vào nước sông Vong Xuyên xoa lên mặt...
Mạnh bà úp cái bát sang bên cạnh rồi tập trung nấu canh. Mã Khắc và Nguyên Khải nhìn cô. Gương mặt có vết bớt đen to kia khiến cả hai người đều không nhận ra. Thật là giống một cái gì đó xấu xí...
- Cảm ơn Mạnh Bà.
Bỗng Nguyên Khải và cô đồng loạt cúi đồng cảm ơn. Mạnh bà chỉ cười rồi nói.
- Trong thời gian này, cô là quỷ nô của ta. Còn cậu ta là cháu họ xa.
- "..."
Cô là quỷ nô sao Nguyên Khải lại được nâng cấp cao thế???
[....]
RẦM!
Uyển Nhu tức giận đập tan chiếc bàn ngọc giữa đại sảnh. Hai tên đầu trâu mặt ngựa đứng nép vế sang bên. Vẻ mặt tức giận của Uyển Nhu khiến cả đại điện bừng bừng sát khí.
- Ả tiện nhân đó vẫn chưa bị tan thành cát bụi!!!
- Uyển Thống lĩnh... à không... Diêm hậu bớt giận....
Ánh mắt Uyển Nhu hiện lên tia sắc lạnh. Cô ta nở nụ cười quỷ dị.
- Mà không sao... ta sẽ để con tiện nhân đó sống tiếp nhưng... để ả chứng kiến Diêm vương đại nhân cùng ta tình cảm ra sao...
Ánh mắt tên đầu ngựa chợt hiện lên tía sáng chăm chú nhìn cô...
- Khốn nạn! Đầu ngựa, ngươi sao lại nhẫn nhịn như vậy? Bọn chúng đáng lẽ...
- Ta không chấp chúng! Cái ta chú ý tới chính là nữ âm hồn kia. Cô ta, chính là người mà Uyển Nhu thống lĩnh đang tìm!
Tên đầu trâu kinh ngạc nhìn theo. Âm hồn đang bị truy nã lục giới? Nếu mà bắt được cô ta, phần thưởng sẽ cực kì lớn!
Bọn hắn vốn làm việc cho Cố Thành Vương. Nói là lên được đến chức vụ hôm nay phải nhờ đi cửa sau và được Cố Thành Vương nâng đỡ. Chính vì thế mà hai người bọn hắn có thể nói là tay chân thân cận trong bóng tối của Cố thành vương. Dĩ nhiên, khi Uyển Nhu thống lĩnh lên được vị trí Diêm hậu. Chức vụ của bọn hắn vì thế mà cũng được nâng lên. Đây chính là món hời quá ngon.
Tên mặt ngựa quay sang đám âm binh phía sau dặn dò.
- Mau đi thông báo cho Diêm hậu tương lại biết...
[...]
Hắc vô thường dẫn cả ba người đi qua một cây cầu đỏ sẫm. Đi qua cầu, hắn nhanh chóng mở xiềng xích cho cô và Nguyên Khải.
- Mã Khắc! Mau dẫn Nguyên Khải và cô ấy đi trốn. Có vẻ, tên mặt ngựa kia đã đánh hơi ra rồi.
Mã Khắc đột nhiên xuất hiện. Hắn sử dụng thuật ẩn thân như mọi khi đi theo để bảo vệ cô và Nguyên Khải. Âm binh có mặt mọi nơi, hắn lại là thuộc hạ thân cận của Diêm Vương mà đi cùng hắc bạch vô thường sẽ gây sự chú ý.
Hắc vô thường lúc nào cũng cẩn trọng. Hắn liếc nhìn biểu hiện của tên mặt ngựa vừa nãy đâm ra đã sinh nghi rồi.
- Ta và bạch đi đánh lạc hướng. Ngươi dẫn họ đi về phía Tây chỗ Thượng Quán.
Mã Khắc còn chưa kịp lên tiếng. Hắc vô thường nắm lấy tay bạch vô thường biến mất vào trong bóng đen. Mã Khắc thở dài dẫn cô và Nguyên Khải đi tiếp. Băng qua một vườn hoa đỏ rực như máu. Bên cạnh đó là một dòng sông đen, với rất nhiều đốm sáng hệt như đom đóm.
Cả ba người vừa đi vừa đề phòng cảnh giác. Thoáng chốc, Mã Khắc dừng lại tại một túp lều trước cây cầu đá. Túp lều rất đơn sơ, cô ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng của thứ gì đó.
Trong túp lều vọng ra những tiếng kẽo kẹt. Thỉnh thoảng lại kêu lên bi thương xong lại cười một cách giòn giã. Mã Khắc tiến lại, đưa tay gõ gõ nhẹ vào cửa. Một khắc sau, cánh cửa tự động mở ra. Bà lão tầm 60 tuổi ló dạng. Gọi là bà lão thì cũng thái quá chứ cô nhìn bà ta trông vẫn rất còn sức xuân. Mái tóc bà trắng muốt được búi gọn bằng một chiếc khăn đen ngang đầu. Quần áo chẳng có gì nổi bật,trông như người bình thường
- Mã Khắc đại nhân hôm nay lại đến Thượng Quán của Mạnh bà ta, chắc có chuyện?
- Mạnh bà, vào trong rồi nói!
Chưa đợi Mạnh bà đồng ý, Mã Khắc đã dẫn cô và Nguyên Khải vào trong. Mạnh bà cười thở dài lắc đầu rồi vào trong. Khi vào trong lều, mùi hương lại càng rõ. Mạnh bà đang nấu canh.
Mã Khắc vừa vào rồi kể từ đầu tới cuối chuyện cho Mạnh Bà. Hắn cảm thấy yên tâm. Ở địa phủ này, chỉ có mỗi Mạnh Bà là đáng tin cậy. Bà bà tuy đã sống vạn năm rồi, không xen vào chuyện thị phi. Không theo phe phái nào. Cái này, chính là điều hắn cảm thấy yên tâm khi nhờ Mạnh Bà giúp đỡ.
Nghe xong câu chuyện mà Mã Khắc kể, Mạnh bà gật đầu rồi từ từ đứng dậy đi xem xét nồi canh rồi nói.
- Đây chính là nghiệt duyên mà cô phải trải qua. Ta có thể giúp cô nhưng sẽ có một ngày cô phải đối mặt với nó... càng yêu sâu đậm,càng đau đớn.
Rồi Mạnh bà đổ chén canh nóng ra bát rồi quay lại. Một tiếng xèo xèo vang lên. Cô ôm mặt mình rồi la to. Nguyên Khải hốt hoảng chạy lại đỡ lấy cô. Mạnh bà vừa hất bát canh còn nóng vào mặt của cô rất nhanh.
Khi cô ngước lên, mặt cô dần dần xuất hiện một vết bớt to tướng trông rất xấu xí. Trán Nguyên Khải và Mã Khắc hiện ba vạch đen sì...
- Chỉ là ta giúp cô cải trang bằng một ít canh dịch dung. Muốn xóa vết bớt đen đó thì lấy cánh hoa bỉ ngạn rồi nhúng vào nước sông Vong Xuyên xoa lên mặt...
Mạnh bà úp cái bát sang bên cạnh rồi tập trung nấu canh. Mã Khắc và Nguyên Khải nhìn cô. Gương mặt có vết bớt đen to kia khiến cả hai người đều không nhận ra. Thật là giống một cái gì đó xấu xí...
- Cảm ơn Mạnh Bà.
Bỗng Nguyên Khải và cô đồng loạt cúi đồng cảm ơn. Mạnh bà chỉ cười rồi nói.
- Trong thời gian này, cô là quỷ nô của ta. Còn cậu ta là cháu họ xa.
- "..."
Cô là quỷ nô sao Nguyên Khải lại được nâng cấp cao thế???
[....]
RẦM!
Uyển Nhu tức giận đập tan chiếc bàn ngọc giữa đại sảnh. Hai tên đầu trâu mặt ngựa đứng nép vế sang bên. Vẻ mặt tức giận của Uyển Nhu khiến cả đại điện bừng bừng sát khí.
- Ả tiện nhân đó vẫn chưa bị tan thành cát bụi!!!
- Uyển Thống lĩnh... à không... Diêm hậu bớt giận....
Ánh mắt Uyển Nhu hiện lên tia sắc lạnh. Cô ta nở nụ cười quỷ dị.
- Mà không sao... ta sẽ để con tiện nhân đó sống tiếp nhưng... để ả chứng kiến Diêm vương đại nhân cùng ta tình cảm ra sao...
/59
|