Huyết Quỷ ngàn năm vốn sinh ra từ hàng vạn máu của binh sĩ tử trận,sau đó tu luyện trở thành một thân bất phàm. Người không ra người, ma không ra ma.
Ánh mắt Huyết Quỷ một màu đỏ tươi trong suốt. Khi hắn lướt về phía cô khiến cô lạnh cả sống lưng.
- Âm hồn đó... thì ra... lại giống với Lệ Nhi?
Lưu phán quan nghe vậy giật bắn mình, ánh mắt lộ rõ vẻ mất tự nhiên.
- Hàm hồ! Huyết Quỷ, ngươi dám tới phàm trần gây rối? Hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi!
- Được! Bổn tôn xem Lưu phán quan chức cao vọng trọng ở Địa phủ sẽ làm được gì.
Cô còn đang ngẩn ngơ, bỗng đâu thấy hai ánh sáng một xanh một đỏ lao vào nhau tạo ra những tiếng nổ kinh hoàng. Nhìn biểu hiện của Lưu nam thần vừa nãy, cô đoán chắc hắn đang bị kích động vì một thứ gì đó.
Tên đạo sĩ mĩ thụ Nguyên Khải thì đứng hình, cho tới khi cô quay người lại thì anh ta mới bình tĩnh được.
- Này! Tiểu mĩ thụ, anh là đạo sĩ mà... sao không vào giúp Lưu nam thần đi?
Nguyên Khải nghe cô nói vậy lắc đầu. Âm dương vốn là cách biệt. Huống chi anh ta chỉ là một đạo sĩ phàm trần. Nhìn trận đấu giữa Lưu phán quan và tên kia thì phải công nhận hai người ngang tài ngang sức. Nếu anh ta mà xông vào thì... chẳng khác nào vướng chân tay Lưu phán quan.
- Tuy tôi là đạo sĩ nhưng cũng chỉ là người trần mắt thịt. Xông vào chỉ khiến vướng chân vướng tay Lưu phán quan mà thôi.
Cô thở dài.
Đột nhiên, bầu trời bỗng dưng nổi cơn lốc, bụi và lá cây bay mù mịt. Gió mạnh đến nỗi khiến cô hoa hết cả mắt. Sau đó, trên bầu trời xuất hiện một vệt sáng từ từ rơi xuống thẳng đầu của cô. Một trận hoa mắt mình mẩy đau nhức, cả người cô hòa nhập cùng ánh sáng đó. Nguyên Khải đứng bên cạnh định kéo cô ra chỗ khác nhưng động tác vẫn chậm nên bị cái ánh sáng đó hất ra va đập vào gốc cây.
Lưu phán quan cùng Huyết Quỷ đang giao đấu, bỗng đâu dừng lại mọi động tác. Gương mặt cả hai hết sức kinh hãi lộ rõ vẻ phức tạp.
- Không hay rồi! Là phượng hoàng đơn của Lệ Nhi!!!
Cô cảm giác cơ thể mình không còn nhẹ bẫng nữa, thay vào đó là một loại cảm giác sảng khoái. Mãi cho tới khi ánh sáng đó biến mất, cô nằm bẹp trên mặt đất thở hổn hển. Lúc này, Nguyên Khải khó nhọc đứng dậy, chạy đến đỡ lấy cô. Bỗng chốc, gương mặt anh ta thay đổi hẳn, hàng lông mày cau lại. Độ ấm? Có da thịt? Cô gái này... không thể nào? Sao một âm hồn có thể tái sinh.
Lưu phán quan lúc này nhanh chóng xuất hiện chỗ cô, hắn đưa tay kiểm tra hơi thở của cô xong thì mặt biến sắc. Diêm vương đã căn dặn phải canh đúng thời điểm lấy bằng được phượng hoàng đơn mang về. Vậy mà... không ngờ phượng hoàng đơn lại xuất hiện đúng chỗ của cô đang đứng...
Phượng hoàng đơn chính là kết tinh linh hồn của Lệ Nhi sau hơn 100 vạn năm mà hình thành. Nếu ai có phượng hoàng đơn trong tay thì sức mạnh tăng cao liên tục 7 bậc. Còn nếu là âm hồn có phượng hoàng đơn thì sẽ hoàn dương được sống trường thọ mãi mãi, vả lại còn có sức mạnh như thần tiên.
Cái âm hồn này... vừa nãy hắn kích động sơ ý không nói cho cô. Giờ thì hay rồi... Diêm vương sắp tới lại nổi khùng lên cho mà xem!
Cô từ từ mở mắt, bỗng chốc những kí ức xa lạ nào đó chợt ùa về vào trong đầu của cô. Lệ Nhi vốn là nghĩa muội của Diêm Vương. Diêm Vương được sinh ra từ năng lượng của hòn đá Âm Dương bên cạnh sông vong xuyên hình thành suốt 1000 vạn kiếp trở thành người đứng đầu Địa Phủ. Mẫu thân của Lệ Nhi là phu nhân của Lệ thành vương cai quản một đại thành ở Âm Phủ đã nhận Diêm Vương là con nuôi. Chính vì vậy có thể nói họ là huynh muội tương thông.
Vẻ mặt của cô hơi sầm lại. Trong đầu lại hiện lên đoạn kí ức tiếp theo. Huyết Quỷ và Lưu phán quan trước vốn đều yêu Lệ Nhi. Nhưng do Lệ Nhi cũng yêu Huyết Quỷ nhưng bị Diêm Vương phản đối. Chính vì thế mà ngay khi Diêm Vương đích thân tiêu diệt Huyết Quỷ, Lệ Nhi đã đứng ra lấy thân chắn mũi kiếm của Diêm Vương. Nguyên thần của Lệ Nhi bị hủy, hồn phách cũng bị thiêu đốt, chỉ còn sức mạnh của nàng ấy vẫn còn đọng lại hình thành cùng với tinh hoa đất trời tạo ra Phượng hoàng đơn.
Mà phượng hoàng đơn bây giờ cô lại đi hấp thụ!
Thì ra Diêm vương cho cô cơ hội báo thù, Lưu phán quan cho cô làm quỷ hầu bên cạnh, Huyết Quỷ nói cô giống Lệ Nhi. Hừ!! Thì ra tất cả đều là người tên Lệ Nhi đó!
Ánh mắt Huyết Quỷ một màu đỏ tươi trong suốt. Khi hắn lướt về phía cô khiến cô lạnh cả sống lưng.
- Âm hồn đó... thì ra... lại giống với Lệ Nhi?
Lưu phán quan nghe vậy giật bắn mình, ánh mắt lộ rõ vẻ mất tự nhiên.
- Hàm hồ! Huyết Quỷ, ngươi dám tới phàm trần gây rối? Hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi!
- Được! Bổn tôn xem Lưu phán quan chức cao vọng trọng ở Địa phủ sẽ làm được gì.
Cô còn đang ngẩn ngơ, bỗng đâu thấy hai ánh sáng một xanh một đỏ lao vào nhau tạo ra những tiếng nổ kinh hoàng. Nhìn biểu hiện của Lưu nam thần vừa nãy, cô đoán chắc hắn đang bị kích động vì một thứ gì đó.
Tên đạo sĩ mĩ thụ Nguyên Khải thì đứng hình, cho tới khi cô quay người lại thì anh ta mới bình tĩnh được.
- Này! Tiểu mĩ thụ, anh là đạo sĩ mà... sao không vào giúp Lưu nam thần đi?
Nguyên Khải nghe cô nói vậy lắc đầu. Âm dương vốn là cách biệt. Huống chi anh ta chỉ là một đạo sĩ phàm trần. Nhìn trận đấu giữa Lưu phán quan và tên kia thì phải công nhận hai người ngang tài ngang sức. Nếu anh ta mà xông vào thì... chẳng khác nào vướng chân tay Lưu phán quan.
- Tuy tôi là đạo sĩ nhưng cũng chỉ là người trần mắt thịt. Xông vào chỉ khiến vướng chân vướng tay Lưu phán quan mà thôi.
Cô thở dài.
Đột nhiên, bầu trời bỗng dưng nổi cơn lốc, bụi và lá cây bay mù mịt. Gió mạnh đến nỗi khiến cô hoa hết cả mắt. Sau đó, trên bầu trời xuất hiện một vệt sáng từ từ rơi xuống thẳng đầu của cô. Một trận hoa mắt mình mẩy đau nhức, cả người cô hòa nhập cùng ánh sáng đó. Nguyên Khải đứng bên cạnh định kéo cô ra chỗ khác nhưng động tác vẫn chậm nên bị cái ánh sáng đó hất ra va đập vào gốc cây.
Lưu phán quan cùng Huyết Quỷ đang giao đấu, bỗng đâu dừng lại mọi động tác. Gương mặt cả hai hết sức kinh hãi lộ rõ vẻ phức tạp.
- Không hay rồi! Là phượng hoàng đơn của Lệ Nhi!!!
Cô cảm giác cơ thể mình không còn nhẹ bẫng nữa, thay vào đó là một loại cảm giác sảng khoái. Mãi cho tới khi ánh sáng đó biến mất, cô nằm bẹp trên mặt đất thở hổn hển. Lúc này, Nguyên Khải khó nhọc đứng dậy, chạy đến đỡ lấy cô. Bỗng chốc, gương mặt anh ta thay đổi hẳn, hàng lông mày cau lại. Độ ấm? Có da thịt? Cô gái này... không thể nào? Sao một âm hồn có thể tái sinh.
Lưu phán quan lúc này nhanh chóng xuất hiện chỗ cô, hắn đưa tay kiểm tra hơi thở của cô xong thì mặt biến sắc. Diêm vương đã căn dặn phải canh đúng thời điểm lấy bằng được phượng hoàng đơn mang về. Vậy mà... không ngờ phượng hoàng đơn lại xuất hiện đúng chỗ của cô đang đứng...
Phượng hoàng đơn chính là kết tinh linh hồn của Lệ Nhi sau hơn 100 vạn năm mà hình thành. Nếu ai có phượng hoàng đơn trong tay thì sức mạnh tăng cao liên tục 7 bậc. Còn nếu là âm hồn có phượng hoàng đơn thì sẽ hoàn dương được sống trường thọ mãi mãi, vả lại còn có sức mạnh như thần tiên.
Cái âm hồn này... vừa nãy hắn kích động sơ ý không nói cho cô. Giờ thì hay rồi... Diêm vương sắp tới lại nổi khùng lên cho mà xem!
Cô từ từ mở mắt, bỗng chốc những kí ức xa lạ nào đó chợt ùa về vào trong đầu của cô. Lệ Nhi vốn là nghĩa muội của Diêm Vương. Diêm Vương được sinh ra từ năng lượng của hòn đá Âm Dương bên cạnh sông vong xuyên hình thành suốt 1000 vạn kiếp trở thành người đứng đầu Địa Phủ. Mẫu thân của Lệ Nhi là phu nhân của Lệ thành vương cai quản một đại thành ở Âm Phủ đã nhận Diêm Vương là con nuôi. Chính vì vậy có thể nói họ là huynh muội tương thông.
Vẻ mặt của cô hơi sầm lại. Trong đầu lại hiện lên đoạn kí ức tiếp theo. Huyết Quỷ và Lưu phán quan trước vốn đều yêu Lệ Nhi. Nhưng do Lệ Nhi cũng yêu Huyết Quỷ nhưng bị Diêm Vương phản đối. Chính vì thế mà ngay khi Diêm Vương đích thân tiêu diệt Huyết Quỷ, Lệ Nhi đã đứng ra lấy thân chắn mũi kiếm của Diêm Vương. Nguyên thần của Lệ Nhi bị hủy, hồn phách cũng bị thiêu đốt, chỉ còn sức mạnh của nàng ấy vẫn còn đọng lại hình thành cùng với tinh hoa đất trời tạo ra Phượng hoàng đơn.
Mà phượng hoàng đơn bây giờ cô lại đi hấp thụ!
Thì ra Diêm vương cho cô cơ hội báo thù, Lưu phán quan cho cô làm quỷ hầu bên cạnh, Huyết Quỷ nói cô giống Lệ Nhi. Hừ!! Thì ra tất cả đều là người tên Lệ Nhi đó!
/59
|