Tất cả mọi người của Khai Sơn dong binh đoàn vừa nghe đến đây, thần sắc của ai nấy cũng rất chi là kinh ngạc. Tới lúc Chu Thông bước tới đứng bên cạnh Lưu Tuân thì mọi người mới hiểu ra vấn đề, rất nhiều ánh mắt phẫn nộ lập tức đổ dồn lên người gã.
“Có phải chú đã nói là gặp thằng nhóc đã giết chết em trai ta hai tháng trước ở trong rừng phải không?” Lưu Tuân dùng giọng điệu nhàn nhạt hỏi.
“Dạ! Phải thưa…”
“Chu Thông! Mày là đồ phản bội! Đồ rác rưởi! Vì cái gì mà mày lại bán đứng ân nhân cứu mạng của mày? Vì cái gì mà mày lại bán rẻ anh em trong đoàn như vậy hả?!!!”
Còn không để cho Chu Thông kịp nói hết lời, đột nhiên một anh chàng thanh niên bên Khai Sơn dong binh đoàn lập tức xông tới túm lấy cổ áo của gã rồi xách lên gào thét nói.
“Thằng nhóc chết bầm đó đã làm nhục tao, tất cả mọi người bây giờ đều coi tao là thằng ti tiện bệnh hoạn chuyên giao cấu với heo, thử hỏi mày có chịu nổi sự nhục nhã này không hả Lý Sanh? Còn nữa, đi theo cái đoàn đội rẻ rách yếu như sên này không sớm thì muộn cũng sẽ bị ma thú ăn thịt mà thôi…” Chu Thông nhếch miệng cười khinh miệt đáp.
“Mày… mày…”
Bốp!
Lý Sanh không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng, bèn buông ra một cú đấm thẳng vào mặt của Chu Thông làm gã bị bầm tím mặt mày, máu mồm, máu mũi “tuôn trào” chảy lòng ròng. Mà Lưu Tuân ngồi bên cạnh thản nhiên dõi theo màn cãi vã này như không, tuy nhiên trên mặt hắn chợt nở một nụ cười quỷ quyệt cực kỳ đáng nghi.
“Chu Thông, việc mày cướp công giết rắn của tao để đi khoe với cái Nơ con nhà bà Mơ hàng xóm, tao cũng đã cho qua. Việc mày hớt tay trên giết con Lợn lòi hai sừng của tao, tao cũng đã im lặng không nói. Việc mày cướp…” Lý Sanh một mực kể hết những tội trạng bỉ ổi của Chu Thông một lượt.
“Mày im đi Lý Sanh! Tao…” Những điều thầm kín bị phơi bày ra trước bàn dân thiên hạ làm cho Chu Thông hận không thể nhảy tới chỗ Lý Sanh rồi cắt lưỡi cậu ta.
“Thôi được rồi, không cần phải cãi nhau nữa.” – Lưu Tuân chợt mở miệng nói, sau đó liền quay ra nhìn ông bác ria mép xoăn – “Hôm nay ta tới đây là để muốn nhờ ông một việc cỏn con mà thôi.”
Đã biết không thể giấu được nữa, ông bác ria mép xoăn cũng đành phải trả lời thành thực:
“Tôi cũng không biết cậu ta ở đâu cho nên đừng có hỏi tôi vô ích.”
“Ồ, tất nhiên là tôi biết ông không biết chỗ của cậu ta rồi, thế nhưng nếu như là đích thân ông dẫn thằng nhãi ấy ra thì sao nhỉ?”
“Cái gì?! Muốn ta dụ cậu ta ra sao? Lục Khai Sơn này có chết cũng không bán rẻ ân nhân cứu mạng của mình! Lưu Tuân, mặc dù ta rất nể sức mạnh của cậu nhưng cũng đừng có ép người quá đáng. Có luật lệ của dong binh công hội giữa các đoàn đội thì cậu có thể làm gì được chúng ta?” Ông bác ria mép xoăn không cần suy nghĩ, lập tức thẳng thừng từ chối lời ngỏ ý của Lưu Tuân.
“Đây là quyết định cuối cùng của ông sao?” Ánh mắt của Lưu Tuân chợt chuyển biến thành âm trầm lạnh lẽo.
“Tất nhiên là ta không nói lại lần nữa đâu.” Ông bác ria mép xoăn quả quyết nói.
“Haìz, vậy thì tôi với ông cũng đã hết chuyện để nói rồi. Còn cậu kia… Lý Sanh phải không?” Lưu Tuân chợt quay sang nhìn Lý Sanh hỏi.
Lý Sanh nghi ngờ gật đầu không trả lời.
“Có một việc rất là quan trọng có liên quan đến thể diện của Lang Hổ dong binh đoàn của ta. Đó là cậu vừa trực tiếp đứng trước mặt ta, hành hung đoàn viên của Lang Hổ dong binh đoàn. Cậu bảo việc này ta phải giải quyết sao đây?”
“Hả?!” Tất cả mọi người đều kinh hãi hô lên thành tiếng.
“Chu Thông, mày…?!!! Thằng đểu cáng!” Lý Sanh ngạc nhiên quay ra nhìn Chu Thông tức giận quát.
“Đúng vậy, cậu ta hiện đã là đoàn viên của Lang Hổ dong bình đoàn. Cho nên thân là đoàn chủ, ta phải đứng ra giải quyết vụ này để tránh làm mất mặt mũi của ta trước anh em trong Lang Hổ dong binh đoàn nói riêng và toàn thể Lâm Sơn trấn nói chung. Cậu có dám nhận của ta một đấm không?” Lưu Tuân khoanh tay lại cười dữ tợn hỏi.
Tất cả mọi người đều đứng bàng hoàng chết lặng. Hóa ra Lưu Tuân có ý để cho Lý Sanh đánh Chu Thông là vì để kiếm cớ gây sự nếu như chuyện này không thành. Bản thân Lý Sanh chỉ có tu vi tam tinh giả nguyên cảnh, nếu như nhận một đấm của đấu nguyên cảnh thì chẳng phải là lành ít dữ nhiều sao? Đó chính là thuần túy bắt nạt!
“Tôi…”
“Khoan!” Đột nhiên ông bác ria mép xoăn tiến đến đứng trước mặt Lưu Tuân.
“Hể? Chẳng phải giữa ông và ta đã hết chuyện để nói rồi sao? Hay là đã suy nghĩ lại rồi?” Lưu Tuân vừa xoa cằm vừa cười đểu hỏi.
“Bản thân ta cũng là đoàn trưởng cho nên ta sẽ gánh vác và chịu trách nhiệm cho các thành viên của mình. Thế nên một đấm phải để ta nhận thay cậu ta mới phải.”
“Bác Lục, như vậy không được. Đây là việc cháu tự gây ra nên hậu quả này hãy để tự cháu gánh…”
Lý Sanh còn chưa kịp nói dứt lời, ông bác ria mép xoăn đã giận giữ quát lớn với cậu ta:
“Câm miệng! Mày nghĩ với tam tinh giả nguyên cảnh của mày thì có thể sống sót được sau một đấm của đấu nguyên cảnh sao? Biết điều thì mau im lặng đứng sang một bên mau. Hãy nhớ kỹ lấy bài học hôm nay đấy.”
“Lâu quá, lâu quá đấy. Đã xác định chưa để ta còn đấm đây?” Lưu Tuân tỏ ra không kiên nhẫn thúc dục.
Hít lấy một hơi thật sau để lấy dũng khí, ông bác ria mép xoăn đứng gồng mình nhìn Lưu Tuân gật đầu biểu thị đã sẵn sàng.
“Tốt.. vậy thì…”
Đột nhiên trong lòng bàn tay của Lưu Tuân xuất hiện một luồng đấu khí màu da cam cực kỳ cuồng mãnh. Đấu khí đấu nguyên cảnh của gã vừa mới xuất ra thì đã trực tiếp chèn ép năng lượng dao động trong không khí, khiến cho tất cả những ai có mặt trong quán ăn cũng đều phải sợ hãi. Để tới khi luồng đấu khí này bọc lại hoàn chỉnh cả bàn tay của gã thì…
Binh!
“Hự!”
Một đấm không hề khoan nhượng, một đấm không hề nương tay. Ông bác ria mép xoăn cứ thế lãnh trọng một đấm, hay phải nói đúng hơn là một đòn toàn lực của Lưu Tuân. Bị trúng một đòn này, cả người ông bác ria mép xoăn bay ngược ra đằng sau như đạn bắn, toàn thân ông ta đập mạnh vào tường khiến cho cả quán ăn có chút hơi chao đảo. Cuối cùng thì phun ra một búng máu từ miệng rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự.
“Đoàn trưởng!”
“Đoàn trưởng!”
“Anh Lục!!!”
Tất cả thành viên trong Khai Sơn dong binh đoàn căm phẫn cắn chặt răng, tuy nhiên trong tình huống này họ cũng không thể làm gì để giúp ông bác ria mép xoăn được cả. Dẫu sao thì sức mạnh và thế lực của đối phương quá chênh lệch nên mọi người chỉ còn biết vô lực nhìn đoàn trưởng của mình bị đánh đập.
“Tôi nghĩ tất cả mọi người trong quán ăn ở đây cũng nhìn thấy Khai Sơn dong binh đoàn ra tay trước phải không? Họ ép buộc tôi phải ra tay cũng là vì bảo vệ đoàn viên mà thôi…” Lưu Tuân miệng thì nói ra vẻ mình vô tội, thế nhưng cái lúc vừa nói ra câu này, toàn thân gã lại vừa tuôn trào ra một luồng đấu khí mạnh mẽ khiến cho tất cả những người chứng kiến đều phải run sợ gật đầu.
“Đi thôi!” Sau khi đã hài lòng về những gì mình sắp đặt, Lưu Tuân phất tay trực tiếp xoay người rời đi. Bỏ lại sau mình những ánh mắt oán hận và run sợ…
_________________
“Hôm nay làm sao mà cái lão này về lâu vậy? Hay lại đi nhậu nhẹt đến quên đường về rồi hả? Về đây là chết với bà.” Một người phụ nữ đang đứng chống nạnh nhìn ra ngoài trời đã nhá nhem tối.
“Hì hì, dì Bình, dì cứ để bác Lục thoải mái ăn uống cùng mọi người đi. Dù sao thì bác ấy cũng phải gánh vác cả một đoàn đội hơn mấy chục người, bọn họ giải khuây sau một đợt đi săn cũng bởi vì họ ăn mừng sống sót thôi mà dì.” Một giọng nói êm dịu, trong trẻo của một thiếu nữ đột nhiên truyền đến từ sau người phụ nữ.
“Thì dì cũng biết là như vậy. Thế nhưng chơi bời kiểu gì mà sáng về tới làng, tối còn chưa có mò về thế này… Dì bỗng dưng cảm thấy lo lắm con à… Thế Tiểu Dương đã ngủ chưa con?”
“Dì cứ phải lo làm gì. Sáng nay con đã nhìn thấy bác ấy về tới trấn rồi nên gì không phải lo. Còn cái Dương thì con chờ cho em ấy ngủ say mới ra đứng nói chuyện với gì đấy chứ.” Thiếu nữ khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, nắm lấy bàn tay của Liễu An Bình nói.
“Thời gian nay cứ phải nhờ vả con nhiều thế này… Dì cũng cảm thấy xấu hổ quá Dung à.”
“Con mới là người đội ơn của gì, nếu không có dì cưu mang thì con đã chết tức tưởi ở đầu đường xó chợ rồi cũng nên. Vì vậy mà xin dì đừng nói những câu xa lạ với con như thế có được không ạ?”
“Cái con nhỏ này, lẻo mép đến thế là cùng. Cũng không thèm cho dì triết lý một tí không được sao?” Vừa nói, Liễu An Bình vừa nhoẻn miệng cười, lấy ngón trỏ day nhẹ vào giữa trán của Ngọc Dung.
Thế nhưng trong lúc hai người đang mải trò truyện với nhau, đột nhiên từ bên ngoài cổng có tiếng vội vã truyền vào:
“Chị Bình! Chị Bình! Anh nhà xảy ra chuyện rồi! Chị mau tới y quán đến xem anh ấy thế nào đi.”
“Cái gì?!!” Cả hai người đều bàng hoành giật mình kinh hãi.
“Có phải chú đã nói là gặp thằng nhóc đã giết chết em trai ta hai tháng trước ở trong rừng phải không?” Lưu Tuân dùng giọng điệu nhàn nhạt hỏi.
“Dạ! Phải thưa…”
“Chu Thông! Mày là đồ phản bội! Đồ rác rưởi! Vì cái gì mà mày lại bán đứng ân nhân cứu mạng của mày? Vì cái gì mà mày lại bán rẻ anh em trong đoàn như vậy hả?!!!”
Còn không để cho Chu Thông kịp nói hết lời, đột nhiên một anh chàng thanh niên bên Khai Sơn dong binh đoàn lập tức xông tới túm lấy cổ áo của gã rồi xách lên gào thét nói.
“Thằng nhóc chết bầm đó đã làm nhục tao, tất cả mọi người bây giờ đều coi tao là thằng ti tiện bệnh hoạn chuyên giao cấu với heo, thử hỏi mày có chịu nổi sự nhục nhã này không hả Lý Sanh? Còn nữa, đi theo cái đoàn đội rẻ rách yếu như sên này không sớm thì muộn cũng sẽ bị ma thú ăn thịt mà thôi…” Chu Thông nhếch miệng cười khinh miệt đáp.
“Mày… mày…”
Bốp!
Lý Sanh không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng, bèn buông ra một cú đấm thẳng vào mặt của Chu Thông làm gã bị bầm tím mặt mày, máu mồm, máu mũi “tuôn trào” chảy lòng ròng. Mà Lưu Tuân ngồi bên cạnh thản nhiên dõi theo màn cãi vã này như không, tuy nhiên trên mặt hắn chợt nở một nụ cười quỷ quyệt cực kỳ đáng nghi.
“Chu Thông, việc mày cướp công giết rắn của tao để đi khoe với cái Nơ con nhà bà Mơ hàng xóm, tao cũng đã cho qua. Việc mày hớt tay trên giết con Lợn lòi hai sừng của tao, tao cũng đã im lặng không nói. Việc mày cướp…” Lý Sanh một mực kể hết những tội trạng bỉ ổi của Chu Thông một lượt.
“Mày im đi Lý Sanh! Tao…” Những điều thầm kín bị phơi bày ra trước bàn dân thiên hạ làm cho Chu Thông hận không thể nhảy tới chỗ Lý Sanh rồi cắt lưỡi cậu ta.
“Thôi được rồi, không cần phải cãi nhau nữa.” – Lưu Tuân chợt mở miệng nói, sau đó liền quay ra nhìn ông bác ria mép xoăn – “Hôm nay ta tới đây là để muốn nhờ ông một việc cỏn con mà thôi.”
Đã biết không thể giấu được nữa, ông bác ria mép xoăn cũng đành phải trả lời thành thực:
“Tôi cũng không biết cậu ta ở đâu cho nên đừng có hỏi tôi vô ích.”
“Ồ, tất nhiên là tôi biết ông không biết chỗ của cậu ta rồi, thế nhưng nếu như là đích thân ông dẫn thằng nhãi ấy ra thì sao nhỉ?”
“Cái gì?! Muốn ta dụ cậu ta ra sao? Lục Khai Sơn này có chết cũng không bán rẻ ân nhân cứu mạng của mình! Lưu Tuân, mặc dù ta rất nể sức mạnh của cậu nhưng cũng đừng có ép người quá đáng. Có luật lệ của dong binh công hội giữa các đoàn đội thì cậu có thể làm gì được chúng ta?” Ông bác ria mép xoăn không cần suy nghĩ, lập tức thẳng thừng từ chối lời ngỏ ý của Lưu Tuân.
“Đây là quyết định cuối cùng của ông sao?” Ánh mắt của Lưu Tuân chợt chuyển biến thành âm trầm lạnh lẽo.
“Tất nhiên là ta không nói lại lần nữa đâu.” Ông bác ria mép xoăn quả quyết nói.
“Haìz, vậy thì tôi với ông cũng đã hết chuyện để nói rồi. Còn cậu kia… Lý Sanh phải không?” Lưu Tuân chợt quay sang nhìn Lý Sanh hỏi.
Lý Sanh nghi ngờ gật đầu không trả lời.
“Có một việc rất là quan trọng có liên quan đến thể diện của Lang Hổ dong binh đoàn của ta. Đó là cậu vừa trực tiếp đứng trước mặt ta, hành hung đoàn viên của Lang Hổ dong binh đoàn. Cậu bảo việc này ta phải giải quyết sao đây?”
“Hả?!” Tất cả mọi người đều kinh hãi hô lên thành tiếng.
“Chu Thông, mày…?!!! Thằng đểu cáng!” Lý Sanh ngạc nhiên quay ra nhìn Chu Thông tức giận quát.
“Đúng vậy, cậu ta hiện đã là đoàn viên của Lang Hổ dong bình đoàn. Cho nên thân là đoàn chủ, ta phải đứng ra giải quyết vụ này để tránh làm mất mặt mũi của ta trước anh em trong Lang Hổ dong binh đoàn nói riêng và toàn thể Lâm Sơn trấn nói chung. Cậu có dám nhận của ta một đấm không?” Lưu Tuân khoanh tay lại cười dữ tợn hỏi.
Tất cả mọi người đều đứng bàng hoàng chết lặng. Hóa ra Lưu Tuân có ý để cho Lý Sanh đánh Chu Thông là vì để kiếm cớ gây sự nếu như chuyện này không thành. Bản thân Lý Sanh chỉ có tu vi tam tinh giả nguyên cảnh, nếu như nhận một đấm của đấu nguyên cảnh thì chẳng phải là lành ít dữ nhiều sao? Đó chính là thuần túy bắt nạt!
“Tôi…”
“Khoan!” Đột nhiên ông bác ria mép xoăn tiến đến đứng trước mặt Lưu Tuân.
“Hể? Chẳng phải giữa ông và ta đã hết chuyện để nói rồi sao? Hay là đã suy nghĩ lại rồi?” Lưu Tuân vừa xoa cằm vừa cười đểu hỏi.
“Bản thân ta cũng là đoàn trưởng cho nên ta sẽ gánh vác và chịu trách nhiệm cho các thành viên của mình. Thế nên một đấm phải để ta nhận thay cậu ta mới phải.”
“Bác Lục, như vậy không được. Đây là việc cháu tự gây ra nên hậu quả này hãy để tự cháu gánh…”
Lý Sanh còn chưa kịp nói dứt lời, ông bác ria mép xoăn đã giận giữ quát lớn với cậu ta:
“Câm miệng! Mày nghĩ với tam tinh giả nguyên cảnh của mày thì có thể sống sót được sau một đấm của đấu nguyên cảnh sao? Biết điều thì mau im lặng đứng sang một bên mau. Hãy nhớ kỹ lấy bài học hôm nay đấy.”
“Lâu quá, lâu quá đấy. Đã xác định chưa để ta còn đấm đây?” Lưu Tuân tỏ ra không kiên nhẫn thúc dục.
Hít lấy một hơi thật sau để lấy dũng khí, ông bác ria mép xoăn đứng gồng mình nhìn Lưu Tuân gật đầu biểu thị đã sẵn sàng.
“Tốt.. vậy thì…”
Đột nhiên trong lòng bàn tay của Lưu Tuân xuất hiện một luồng đấu khí màu da cam cực kỳ cuồng mãnh. Đấu khí đấu nguyên cảnh của gã vừa mới xuất ra thì đã trực tiếp chèn ép năng lượng dao động trong không khí, khiến cho tất cả những ai có mặt trong quán ăn cũng đều phải sợ hãi. Để tới khi luồng đấu khí này bọc lại hoàn chỉnh cả bàn tay của gã thì…
Binh!
“Hự!”
Một đấm không hề khoan nhượng, một đấm không hề nương tay. Ông bác ria mép xoăn cứ thế lãnh trọng một đấm, hay phải nói đúng hơn là một đòn toàn lực của Lưu Tuân. Bị trúng một đòn này, cả người ông bác ria mép xoăn bay ngược ra đằng sau như đạn bắn, toàn thân ông ta đập mạnh vào tường khiến cho cả quán ăn có chút hơi chao đảo. Cuối cùng thì phun ra một búng máu từ miệng rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự.
“Đoàn trưởng!”
“Đoàn trưởng!”
“Anh Lục!!!”
Tất cả thành viên trong Khai Sơn dong binh đoàn căm phẫn cắn chặt răng, tuy nhiên trong tình huống này họ cũng không thể làm gì để giúp ông bác ria mép xoăn được cả. Dẫu sao thì sức mạnh và thế lực của đối phương quá chênh lệch nên mọi người chỉ còn biết vô lực nhìn đoàn trưởng của mình bị đánh đập.
“Tôi nghĩ tất cả mọi người trong quán ăn ở đây cũng nhìn thấy Khai Sơn dong binh đoàn ra tay trước phải không? Họ ép buộc tôi phải ra tay cũng là vì bảo vệ đoàn viên mà thôi…” Lưu Tuân miệng thì nói ra vẻ mình vô tội, thế nhưng cái lúc vừa nói ra câu này, toàn thân gã lại vừa tuôn trào ra một luồng đấu khí mạnh mẽ khiến cho tất cả những người chứng kiến đều phải run sợ gật đầu.
“Đi thôi!” Sau khi đã hài lòng về những gì mình sắp đặt, Lưu Tuân phất tay trực tiếp xoay người rời đi. Bỏ lại sau mình những ánh mắt oán hận và run sợ…
_________________
“Hôm nay làm sao mà cái lão này về lâu vậy? Hay lại đi nhậu nhẹt đến quên đường về rồi hả? Về đây là chết với bà.” Một người phụ nữ đang đứng chống nạnh nhìn ra ngoài trời đã nhá nhem tối.
“Hì hì, dì Bình, dì cứ để bác Lục thoải mái ăn uống cùng mọi người đi. Dù sao thì bác ấy cũng phải gánh vác cả một đoàn đội hơn mấy chục người, bọn họ giải khuây sau một đợt đi săn cũng bởi vì họ ăn mừng sống sót thôi mà dì.” Một giọng nói êm dịu, trong trẻo của một thiếu nữ đột nhiên truyền đến từ sau người phụ nữ.
“Thì dì cũng biết là như vậy. Thế nhưng chơi bời kiểu gì mà sáng về tới làng, tối còn chưa có mò về thế này… Dì bỗng dưng cảm thấy lo lắm con à… Thế Tiểu Dương đã ngủ chưa con?”
“Dì cứ phải lo làm gì. Sáng nay con đã nhìn thấy bác ấy về tới trấn rồi nên gì không phải lo. Còn cái Dương thì con chờ cho em ấy ngủ say mới ra đứng nói chuyện với gì đấy chứ.” Thiếu nữ khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, nắm lấy bàn tay của Liễu An Bình nói.
“Thời gian nay cứ phải nhờ vả con nhiều thế này… Dì cũng cảm thấy xấu hổ quá Dung à.”
“Con mới là người đội ơn của gì, nếu không có dì cưu mang thì con đã chết tức tưởi ở đầu đường xó chợ rồi cũng nên. Vì vậy mà xin dì đừng nói những câu xa lạ với con như thế có được không ạ?”
“Cái con nhỏ này, lẻo mép đến thế là cùng. Cũng không thèm cho dì triết lý một tí không được sao?” Vừa nói, Liễu An Bình vừa nhoẻn miệng cười, lấy ngón trỏ day nhẹ vào giữa trán của Ngọc Dung.
Thế nhưng trong lúc hai người đang mải trò truyện với nhau, đột nhiên từ bên ngoài cổng có tiếng vội vã truyền vào:
“Chị Bình! Chị Bình! Anh nhà xảy ra chuyện rồi! Chị mau tới y quán đến xem anh ấy thế nào đi.”
“Cái gì?!!” Cả hai người đều bàng hoành giật mình kinh hãi.
/101
|