Kể từ ngày hôm qua cho tới tận bây giờ, sau khi nhìn thấy vết thâm đen biến dạng trên người Ngọc Dung. Bạch lão không biết vì sao mà giam mình trong chiếc nhẫn đen trên cổ Kim Hậu suốt cả ngày trời, phải cho tới khi hắn dại dột định đập trứng của con Thanh Cự Mãng Xà ra thì bấy giờ lão mới kịp thời hiện ra ngăn hắn lại.
Mặc dù suýt nữa Kim Hậu đã tự “lấy đá đập chân” của chính mình. Thế nhưng cũng mượn nhờ cái cơ hội này, hắn bèn kể hết một mạch tình hình hiện tại, cũng như cái dự định chống lại Lang Hổ dong binh đoàn của hắn cho Bạch lão nghe.
Chờ cho Kim Hậu kể hết ra xong xuôi, Bạch lão mới liền chau mày nhìn hắn hỏi:
“Ngươi thật sự muốn dấn thân vào cái chuyện nguy hiểm này sao? Nên nhớ là vi sư đã nói với ngươi, rằng sẽ không bao giờ nhúng tay vào những chuyện rắc rối mà chính ngươi tự gây ra hay tự tham gia đâu.”
“Con biết mà sư phụ, nhưng mà con đã quyết tâm phải cứu giúp những người vô tội vì con mà đã bị liên lụy. Hơn nữa Lang Hổ dong binh đoàn và con đã có mối thù không đội trời chung, vậy thì chính con sẽ là phải người đặt dấu chấm hết cho những rắc rối với bọn cặn bã này!” Kim Hậu vẫn kiên quyết không chút do dự đáp lại.
“Ngươi phải biết là ngươi đang chống lại với cả một đội ngũ đông đúc những lính đánh thuê có kinh nghiệm vào sinh ra tử. Ngoài ra đoàn trưởng của chúng có tu vi đấu nguyên cảnh mà với cái thực lực nhỏ bé hiện giờ của ngươi thì có khác nào là tự tìm chết?”
“Con hiểu rõ điều này mà sư phụ. Con đã có một kế hoạch đặt bẫy bọn chúng rồi nên người cứ yên tâm.” Kim Hậu đáp lại lời lão bằng một giọng điệu khá là tự tin.
“Ta biết, cái tên nhóc khôn lỏi nhà ngươi sẽ không ngu ngốc tới như vậy. Thế nhưng mà kế hoạch gì thì kế hoạch, không được chủ quan trong bất luận vấn đề nào cả. Bởi vì mọi kế hoạch và những toan tính cho dù có được dàn xếp thấu đáo thế nào đi chăng nữa thì ngươi cũng phải luôn chừa ra cho mình một cái đường lui. Cẩn tắc thì vô áy náy. Bằng không để cho vi sư lần kế xuất hiện thì chính là ta phải hốt cái thân xác tàn tạ hấp hối của ngươi đấy.”
Nếu nghe bề ngoài thì có thể thấy Bạch lão tỏ thái rất lạnh lùng đối với Kim Hậu, rằng lão tuy nói những lời khá khó nghe, thế nhưng những lời nói ấy của lão đều là những lời dặn dò, quan tâm rất thật lòng cho hắn.
“Sư phụ, người đừng có lo lắng. Con biết mình phải làm gì mà.” Kim Hậu mỉm cười ấm áp nói.
“Ài, thật là…” - Lão thở dài ra một hơi rồi lại tiếp lời – “Tại sao cái tên nhóc ngu ngốc nhà ngươi luôn khiến cho vi sư phải đau đầu đủ mọi thứ như thế này… Vậy thì thế này đi, còn nhớ điều mà vi sư nói với ngươi lần trước không? Cũng đã tới lúc cho ngươi biết một trong những lý do tại sao không nên đắc tội với luyện dược sư rồi. Công đoạn này rất cần thời gian nên ngươi chuẩn bị nhanh đi…”
“Sư phụ, ý người có phải là… “thứ đó” ấy ạ?” Nét mặt của Kim Hậu bỗng biến đổi trở nên rất chi là nghiêm túc.
“Đúng vậy!”
“… Vậy thì con sẽ chuẩn bị ngay...”
“Á!!!!!!!!!!!!!!”
Cơ mà trong lúc hai thầy trò Kim Hậu còn đang mải trao đổi thông qua tâm linh, đột nhiên từ phía sau Kim Hậu bỗng vang lên một tiếng kêu la thất thanh. Để tới lúc hắn giật thót mình quay người nhìn lại thì đã thấy Ngọc Dung lấy hai tay bụm lại gương mặt đã đỏ bừng như gấc của nàng.
“Có chuyện gì vậy? Cô cảm thấy không khỏe ở đâu sao?” Kim Hậu hốt hoảng nhìn nàng hỏi.
“Cái… quần…” Ngọc Dung ngập ngừng nói không hết nổi cả câu.
“Quần tôi làm sao cơ?” Hắn nghi hoặc nhìn xuống phía dưới quần thì thấy nó có chút hơi bẩn, ngoài ra thì chả có gì kỳ lạ cả.
“ Trời ạ! Nhìn ra đằng sau ấy.” Ngọc Dung có vẻ như đã không thể chịu đựng thêm được nữa, nàng liền xoay người ôm mặt chạy ngược vào trong sơn động.
“Hả?!!!” Tất nhiên Kim Hậu sau khi quay người nhìn ra phía sau cái quần của mình thì hắn mới lập tức hiểu ra tại sao Ngọc Dung lại có phản ứng quái lạ như vậy. Té ra là cái quần bị rách mông từ vụ đuổi bắt hôm qua hắn vẫn chưa đi thay mà cứ như vậy tồng ngồng hở ra cái mông… trắng đét.
“Thôi chết! Thảo nào cả ngày hôm qua mình thấy man mát ở phía sau… Hóa ra là vẫn chưa thay cái quần rách!” Bàng hoàng nhận ra cái “chỗ không ổn” trên trang phục của mình, Kim Hậu bấy giờ mới đỏ mặt ngượng ngùng vội vàng lấy hai tay che lại.
__________________
“Cạch, cạch…” Hai người Kim Hậu và Ngọc Dung mỗi người ngồi mỗi góc đang chăm chú vào bữa sáng của mình.
Không ai nói một câu hay nhìn nhau một cái nào cả. Riêng Kim Hậu thì không nói, hắn cảm thấy cực kỳ mất mặt. Còn về phần Ngọc Dung thì nàng vẫn còn hơi sốc khi mà cái cặp “vật thể” lù lù trắng “nõn nà” của Kim Hậu đập vào mắt nàng vừa mới sáng ra.
Cũng bởi vì ngày hôm qua hắn mải lo khá nhiều chuyện, cộng thêm bản thân Ngọc Dung cũng ở trong tình trạng tâm lý không được ổn định thế nên hai người chẳng ai để ý tới cái quần rách này cả.
Không thể không nói, cái sự cố giở khóc giở cười này đã vô tình kéo trở lại cái bầu không khí tràn ngập khoảng cách và sự ngượng ngùng mà hai người họ đã phải cố gắng lắm mới vùng thoát ra khỏi ngày hôm qua.
Rất may bầu không khí “căng thẳng” này cũng chẳng duy trì được bao lâu, bởi ngượng thì ngượng thật đấy, nhưng cái vấn đề trước mắt rất là khẩn cấp nên Kim Hậu vẫn đành phải mặt dày làm người mở lời nói trước:
“Ngọc… Dung. Tôi vừa nghĩ ra một kế hoạch đối phó với lũ Lang Hổ dong binh đoàn. Tôi muốn cô nghe xong rồi cho ý kiến của mình. Vả lại trong vụ này tôi cũng rất cần sức lực của cô nữa.” Để cho đỡ bớt ngượng, Kim Hậu đành lập tức một mạch nói toạc hết ra kế hoạch cũng như tất cả mọi phương án mà hắn đã dự tính cho nàng nghe một lượt.
Và sau khi Kim Hậu phổ biến xong kế hoạch cho Ngọc Dung, hắn đồng thời liền nhận được một cái ánh mắt trợn tròn vì kinh ngạc từ cô nàng.
“Có vấn đề gì trong kế hoạch của tôi sao?” Kim Hậu gãi gãi cái đầu hỏi.
“Không…” – Nàng lắc nhẹ cái đầu – “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Lúc đầu mới gặp tôi còn tưởng cậu là một tên nhà quê lên tỉnh cực ngố. Sau một thời gian thì tôi lại thấy cậu là một người bình tĩnh, điềm tĩnh tới lạ thường. Nhưng giờ thì tôi thấy cậu thật sự rất… táo bạo. À không.. điên rồ mới đúng!” Cũng không hiểu tại sao nàng lại lựa chọn từ “điên rồ” để đánh giá kế hoạch của Kim Hậu, thế nhưng mà có vẻ như nó đã khiến cho Ngọc Dung không khỏi phải cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
“Ặc…” Kim Hậu nghệch mặt ra không biết phải đáp lại cái lời “khen” làm sao cho phải.
“Nhưng trong cái tình thế này còn sự lựa chọn nào nữa sao? Dù có cho kế hoạch của cậu có điên khùng hơn nữa thì tôi cũng sẽ phải thử thôi. Chẳng phải cậu cũng đã nói phải luôn có niềm tin và hy vọng sao?”
“Híc, cô đừng có nói cứ như thể mình là bèo dạt mây trôi để kệ cho số phận cuốn trôi đưa đẩy tới đâu thì tới vậy chứ.” – Kim Hậu bất đắc dĩ cười khổ nói – “Cô cứ yên tâm, nếu như có gì đó nguy hiểm ngoài ý muốn xảy ra thì tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cả hai chúng ta. Thế nên chỉ cần cô và tôi cố gắng triển khai theo đúng chi tiết trong kế hoạch là sẽ ổn thôi.”
“Trong kế hoạch này của cậu liệu có bao nhiêu xác suất thành công?” Ngọc Dung lo lắng hỏi.
“Có lẽ là… khoảng chừng sáu phần đi. Bởi vì kế hoạch của tôi còn phụ thuộc vào một số yếu tố may mắn nữa. Dẫu sao thì chỉ có thể tùy cơ ứng biến, nhưng chuyện này thì cứ để tôi lo. Chỉ cần cô cứ làm tốt nhiệm vụ của mình là chúng ta đã có chắc bốn phần thành công nằm trong túi rồi.”
Trông thấy thái độ tự tin cùng với ánh mắt tràn sự kiên định của Kim Hậu, trong lòng Ngọc Dung cũng thoáng trở nên yên tâm hơn một chút hơn trước đó rất nhiều. Tuy nhiên nàng cũng không có biết một điều là mặc dù hắn tỏ thái độ rất là thong thả và bình tĩnh, thế nhưng trong lòng Kim Hậu thì lại trái ngược so với cái vẻ ngoài bình tĩnh của hắn lúc này.
Hai từ căng thẳng có lẽ là hai từ thích hợp nhất để diễn tả tâm trạng của hắn hiện giờ. Sự mạo hiểm đến từ trong kế hoạch của hắn cũng không có an toàn như những gì hắn nói trấn an với Ngọc Dung. Thế nhưng mà ngoài cách này ra thì Kim Hậu cũng không thể tài nghĩ ra được cách giải quyết nào khác nữa… cho nên hắn chỉ có thể đành phải mạo hiểm mà thôi.
“Ngọc Dung nè, tôi nghĩ chúng ta đã không còn nhiều thời gian. Vì vậy mà ngay bây giờ tôi sẽ phải đi chuẩn bị một số thứ cho kế hoạch. Cô cứ ngồi đây chờ cho tới khi tôi đi ra khỏi sơn động thì cả hai chúng ta sẽ cùng nhau đi thị sát khu vực để đặt bẫy.” Nhanh chóng dẹp bỏ đi những ý nghĩ dư thừa của mình, Kim Hậu liền đứng dậy đi chuẩn bị cái “thứ đó” mà hắn và Bạch lão đã nhắc tới lúc sáng.
“Cậu định chuẩn bị cái gì?” Ngọc Dung chớp mắt nhìn hắn hỏi.
“Bí mật! À mà còn nữa, bất luận nếu như cô có nghe thấy tiếng động hay nhìn thấy bất cứ những hiện tượng gì kỳ lạ ở bên trong sơn động thì mong cô đừng có đi vào hoặc là nhìn trộm. Tôi rất cần sự tập trung cao độ cũng như một không gian im lặng nên mong cô hãy hiểu cho.” Kim Hậu lần này dùng một bộ mặt rất là nghiêm túc để nói ra những lời này. Nghiêm túc tới nỗi mà Ngọc Dung cũng chỉ biết im lặng gật đầu đồng ý với hắn mà thôi.
_________________
Vài giờ đồng hồ thấm thoát trôi qua, Ngọc Dung lúc này đây đang ngồi thong thả nghỉ ngơi dưới bóng một gốc cây đầy lá xanh tươi rất là thoáng mát. Cô nàng hiện tại đang rất chi là thích thú vuốt ve cái bộ lông mềm như tơ lụa của Hỏa Nhi. Mà Hỏa Nhi cũng đang rất hưởng thụ cái cách mà Ngọc Dung chăm sóc cái bộ lông mượt mà của nó. Cũng không biết là bằng cách nào nhưng xem ra Ngọc Dung đã rất nhanh chóng kết thân được với chú sói lửa xinh xắn này chưa đầy nửa ngày.
Bùm!
Lại một tiếng nỗ bỗng dưng vang ra từ phía bên trong sơn động. Cơ mà Ngọc Dung cũng không có thái độ bất ngờ gì cả, tại vì đây đã là lần thứ tám nàng nghe được cái tiếng nổ chói tai này phát ra rồi. Mặc dù nàng rất tò mò muốn biết Kim Hậu đang làm cái gì, thậm chí nàng còn định làm trái lời hắn ngó vào để xem thử. Thế nhưng để cho Ngọc Dung phải cảm thấy ngoài ý muốn đó là Hỏa Nhi luôn lấy cái miệng giật giật nhẹ vạt áo của nàng lại. Ý bảo không nên quấy rầy Kim Hậu.
“Tên ngốc kia đúng thật là may mắn khi có được một người bạn trung thành và thông minh như em…” – Nàng bỗng dưng dang hai tay ôm chặt lấy cái cổ của Hỏa Nhi rồi thốt lên – “… Hỏa Nhi ơi, em thật là đáng yêu chết đi được! Chị cảm thấy thật là ganh tị quá đi…”
Cứ như vậy thêm hai lần Bùm bùm đoàng đoàng nữa. Cuối cùng thì Kim Hậu cũng lững thững bước ra từ bên trong sơn động. Đập vào tầm mắt của Ngọc Dung bây giờ là Kim Hậu toàn thân quần áo chỗ rách chỗ không, mặt mày hắn thì đen thui thâm kịt lại giống như vừa mới bôi than vào mặt vậy.
“Khục! Khục!...” – Kim Hậu chật vật ho ra một làn khói rồi lẩm bẩm – “Móa nó, sao mình luyện dược mà cứ như là làm thợ mỏ đào than không bằng ấy…”
“Này, rốt cuộc thì cậu đã làm cái gì mà thành ra nông nỗi như thế này?” Kim Hậu còn chưa kịp đưa mắt nhìn quanh thì ngay lập tức Ngọc Dung đã hiếu kỳ tiến tới chỗ hắn rồi dùng một cái nét mặt khó hiểu hỏi.
“Không… không sao cả. Nói chung chuẩn bị đã thành công… ý không, đã xong rồi mới đúng. Bây giờ cô để tôi đi rửa mặt rồi chúng ta cùng đi… Khục!... thị sát… Khục! Khục!”
Mặc dù suýt nữa Kim Hậu đã tự “lấy đá đập chân” của chính mình. Thế nhưng cũng mượn nhờ cái cơ hội này, hắn bèn kể hết một mạch tình hình hiện tại, cũng như cái dự định chống lại Lang Hổ dong binh đoàn của hắn cho Bạch lão nghe.
Chờ cho Kim Hậu kể hết ra xong xuôi, Bạch lão mới liền chau mày nhìn hắn hỏi:
“Ngươi thật sự muốn dấn thân vào cái chuyện nguy hiểm này sao? Nên nhớ là vi sư đã nói với ngươi, rằng sẽ không bao giờ nhúng tay vào những chuyện rắc rối mà chính ngươi tự gây ra hay tự tham gia đâu.”
“Con biết mà sư phụ, nhưng mà con đã quyết tâm phải cứu giúp những người vô tội vì con mà đã bị liên lụy. Hơn nữa Lang Hổ dong binh đoàn và con đã có mối thù không đội trời chung, vậy thì chính con sẽ là phải người đặt dấu chấm hết cho những rắc rối với bọn cặn bã này!” Kim Hậu vẫn kiên quyết không chút do dự đáp lại.
“Ngươi phải biết là ngươi đang chống lại với cả một đội ngũ đông đúc những lính đánh thuê có kinh nghiệm vào sinh ra tử. Ngoài ra đoàn trưởng của chúng có tu vi đấu nguyên cảnh mà với cái thực lực nhỏ bé hiện giờ của ngươi thì có khác nào là tự tìm chết?”
“Con hiểu rõ điều này mà sư phụ. Con đã có một kế hoạch đặt bẫy bọn chúng rồi nên người cứ yên tâm.” Kim Hậu đáp lại lời lão bằng một giọng điệu khá là tự tin.
“Ta biết, cái tên nhóc khôn lỏi nhà ngươi sẽ không ngu ngốc tới như vậy. Thế nhưng mà kế hoạch gì thì kế hoạch, không được chủ quan trong bất luận vấn đề nào cả. Bởi vì mọi kế hoạch và những toan tính cho dù có được dàn xếp thấu đáo thế nào đi chăng nữa thì ngươi cũng phải luôn chừa ra cho mình một cái đường lui. Cẩn tắc thì vô áy náy. Bằng không để cho vi sư lần kế xuất hiện thì chính là ta phải hốt cái thân xác tàn tạ hấp hối của ngươi đấy.”
Nếu nghe bề ngoài thì có thể thấy Bạch lão tỏ thái rất lạnh lùng đối với Kim Hậu, rằng lão tuy nói những lời khá khó nghe, thế nhưng những lời nói ấy của lão đều là những lời dặn dò, quan tâm rất thật lòng cho hắn.
“Sư phụ, người đừng có lo lắng. Con biết mình phải làm gì mà.” Kim Hậu mỉm cười ấm áp nói.
“Ài, thật là…” - Lão thở dài ra một hơi rồi lại tiếp lời – “Tại sao cái tên nhóc ngu ngốc nhà ngươi luôn khiến cho vi sư phải đau đầu đủ mọi thứ như thế này… Vậy thì thế này đi, còn nhớ điều mà vi sư nói với ngươi lần trước không? Cũng đã tới lúc cho ngươi biết một trong những lý do tại sao không nên đắc tội với luyện dược sư rồi. Công đoạn này rất cần thời gian nên ngươi chuẩn bị nhanh đi…”
“Sư phụ, ý người có phải là… “thứ đó” ấy ạ?” Nét mặt của Kim Hậu bỗng biến đổi trở nên rất chi là nghiêm túc.
“Đúng vậy!”
“… Vậy thì con sẽ chuẩn bị ngay...”
“Á!!!!!!!!!!!!!!”
Cơ mà trong lúc hai thầy trò Kim Hậu còn đang mải trao đổi thông qua tâm linh, đột nhiên từ phía sau Kim Hậu bỗng vang lên một tiếng kêu la thất thanh. Để tới lúc hắn giật thót mình quay người nhìn lại thì đã thấy Ngọc Dung lấy hai tay bụm lại gương mặt đã đỏ bừng như gấc của nàng.
“Có chuyện gì vậy? Cô cảm thấy không khỏe ở đâu sao?” Kim Hậu hốt hoảng nhìn nàng hỏi.
“Cái… quần…” Ngọc Dung ngập ngừng nói không hết nổi cả câu.
“Quần tôi làm sao cơ?” Hắn nghi hoặc nhìn xuống phía dưới quần thì thấy nó có chút hơi bẩn, ngoài ra thì chả có gì kỳ lạ cả.
“ Trời ạ! Nhìn ra đằng sau ấy.” Ngọc Dung có vẻ như đã không thể chịu đựng thêm được nữa, nàng liền xoay người ôm mặt chạy ngược vào trong sơn động.
“Hả?!!!” Tất nhiên Kim Hậu sau khi quay người nhìn ra phía sau cái quần của mình thì hắn mới lập tức hiểu ra tại sao Ngọc Dung lại có phản ứng quái lạ như vậy. Té ra là cái quần bị rách mông từ vụ đuổi bắt hôm qua hắn vẫn chưa đi thay mà cứ như vậy tồng ngồng hở ra cái mông… trắng đét.
“Thôi chết! Thảo nào cả ngày hôm qua mình thấy man mát ở phía sau… Hóa ra là vẫn chưa thay cái quần rách!” Bàng hoàng nhận ra cái “chỗ không ổn” trên trang phục của mình, Kim Hậu bấy giờ mới đỏ mặt ngượng ngùng vội vàng lấy hai tay che lại.
__________________
“Cạch, cạch…” Hai người Kim Hậu và Ngọc Dung mỗi người ngồi mỗi góc đang chăm chú vào bữa sáng của mình.
Không ai nói một câu hay nhìn nhau một cái nào cả. Riêng Kim Hậu thì không nói, hắn cảm thấy cực kỳ mất mặt. Còn về phần Ngọc Dung thì nàng vẫn còn hơi sốc khi mà cái cặp “vật thể” lù lù trắng “nõn nà” của Kim Hậu đập vào mắt nàng vừa mới sáng ra.
Cũng bởi vì ngày hôm qua hắn mải lo khá nhiều chuyện, cộng thêm bản thân Ngọc Dung cũng ở trong tình trạng tâm lý không được ổn định thế nên hai người chẳng ai để ý tới cái quần rách này cả.
Không thể không nói, cái sự cố giở khóc giở cười này đã vô tình kéo trở lại cái bầu không khí tràn ngập khoảng cách và sự ngượng ngùng mà hai người họ đã phải cố gắng lắm mới vùng thoát ra khỏi ngày hôm qua.
Rất may bầu không khí “căng thẳng” này cũng chẳng duy trì được bao lâu, bởi ngượng thì ngượng thật đấy, nhưng cái vấn đề trước mắt rất là khẩn cấp nên Kim Hậu vẫn đành phải mặt dày làm người mở lời nói trước:
“Ngọc… Dung. Tôi vừa nghĩ ra một kế hoạch đối phó với lũ Lang Hổ dong binh đoàn. Tôi muốn cô nghe xong rồi cho ý kiến của mình. Vả lại trong vụ này tôi cũng rất cần sức lực của cô nữa.” Để cho đỡ bớt ngượng, Kim Hậu đành lập tức một mạch nói toạc hết ra kế hoạch cũng như tất cả mọi phương án mà hắn đã dự tính cho nàng nghe một lượt.
Và sau khi Kim Hậu phổ biến xong kế hoạch cho Ngọc Dung, hắn đồng thời liền nhận được một cái ánh mắt trợn tròn vì kinh ngạc từ cô nàng.
“Có vấn đề gì trong kế hoạch của tôi sao?” Kim Hậu gãi gãi cái đầu hỏi.
“Không…” – Nàng lắc nhẹ cái đầu – “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Lúc đầu mới gặp tôi còn tưởng cậu là một tên nhà quê lên tỉnh cực ngố. Sau một thời gian thì tôi lại thấy cậu là một người bình tĩnh, điềm tĩnh tới lạ thường. Nhưng giờ thì tôi thấy cậu thật sự rất… táo bạo. À không.. điên rồ mới đúng!” Cũng không hiểu tại sao nàng lại lựa chọn từ “điên rồ” để đánh giá kế hoạch của Kim Hậu, thế nhưng mà có vẻ như nó đã khiến cho Ngọc Dung không khỏi phải cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
“Ặc…” Kim Hậu nghệch mặt ra không biết phải đáp lại cái lời “khen” làm sao cho phải.
“Nhưng trong cái tình thế này còn sự lựa chọn nào nữa sao? Dù có cho kế hoạch của cậu có điên khùng hơn nữa thì tôi cũng sẽ phải thử thôi. Chẳng phải cậu cũng đã nói phải luôn có niềm tin và hy vọng sao?”
“Híc, cô đừng có nói cứ như thể mình là bèo dạt mây trôi để kệ cho số phận cuốn trôi đưa đẩy tới đâu thì tới vậy chứ.” – Kim Hậu bất đắc dĩ cười khổ nói – “Cô cứ yên tâm, nếu như có gì đó nguy hiểm ngoài ý muốn xảy ra thì tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cả hai chúng ta. Thế nên chỉ cần cô và tôi cố gắng triển khai theo đúng chi tiết trong kế hoạch là sẽ ổn thôi.”
“Trong kế hoạch này của cậu liệu có bao nhiêu xác suất thành công?” Ngọc Dung lo lắng hỏi.
“Có lẽ là… khoảng chừng sáu phần đi. Bởi vì kế hoạch của tôi còn phụ thuộc vào một số yếu tố may mắn nữa. Dẫu sao thì chỉ có thể tùy cơ ứng biến, nhưng chuyện này thì cứ để tôi lo. Chỉ cần cô cứ làm tốt nhiệm vụ của mình là chúng ta đã có chắc bốn phần thành công nằm trong túi rồi.”
Trông thấy thái độ tự tin cùng với ánh mắt tràn sự kiên định của Kim Hậu, trong lòng Ngọc Dung cũng thoáng trở nên yên tâm hơn một chút hơn trước đó rất nhiều. Tuy nhiên nàng cũng không có biết một điều là mặc dù hắn tỏ thái độ rất là thong thả và bình tĩnh, thế nhưng trong lòng Kim Hậu thì lại trái ngược so với cái vẻ ngoài bình tĩnh của hắn lúc này.
Hai từ căng thẳng có lẽ là hai từ thích hợp nhất để diễn tả tâm trạng của hắn hiện giờ. Sự mạo hiểm đến từ trong kế hoạch của hắn cũng không có an toàn như những gì hắn nói trấn an với Ngọc Dung. Thế nhưng mà ngoài cách này ra thì Kim Hậu cũng không thể tài nghĩ ra được cách giải quyết nào khác nữa… cho nên hắn chỉ có thể đành phải mạo hiểm mà thôi.
“Ngọc Dung nè, tôi nghĩ chúng ta đã không còn nhiều thời gian. Vì vậy mà ngay bây giờ tôi sẽ phải đi chuẩn bị một số thứ cho kế hoạch. Cô cứ ngồi đây chờ cho tới khi tôi đi ra khỏi sơn động thì cả hai chúng ta sẽ cùng nhau đi thị sát khu vực để đặt bẫy.” Nhanh chóng dẹp bỏ đi những ý nghĩ dư thừa của mình, Kim Hậu liền đứng dậy đi chuẩn bị cái “thứ đó” mà hắn và Bạch lão đã nhắc tới lúc sáng.
“Cậu định chuẩn bị cái gì?” Ngọc Dung chớp mắt nhìn hắn hỏi.
“Bí mật! À mà còn nữa, bất luận nếu như cô có nghe thấy tiếng động hay nhìn thấy bất cứ những hiện tượng gì kỳ lạ ở bên trong sơn động thì mong cô đừng có đi vào hoặc là nhìn trộm. Tôi rất cần sự tập trung cao độ cũng như một không gian im lặng nên mong cô hãy hiểu cho.” Kim Hậu lần này dùng một bộ mặt rất là nghiêm túc để nói ra những lời này. Nghiêm túc tới nỗi mà Ngọc Dung cũng chỉ biết im lặng gật đầu đồng ý với hắn mà thôi.
_________________
Vài giờ đồng hồ thấm thoát trôi qua, Ngọc Dung lúc này đây đang ngồi thong thả nghỉ ngơi dưới bóng một gốc cây đầy lá xanh tươi rất là thoáng mát. Cô nàng hiện tại đang rất chi là thích thú vuốt ve cái bộ lông mềm như tơ lụa của Hỏa Nhi. Mà Hỏa Nhi cũng đang rất hưởng thụ cái cách mà Ngọc Dung chăm sóc cái bộ lông mượt mà của nó. Cũng không biết là bằng cách nào nhưng xem ra Ngọc Dung đã rất nhanh chóng kết thân được với chú sói lửa xinh xắn này chưa đầy nửa ngày.
Bùm!
Lại một tiếng nỗ bỗng dưng vang ra từ phía bên trong sơn động. Cơ mà Ngọc Dung cũng không có thái độ bất ngờ gì cả, tại vì đây đã là lần thứ tám nàng nghe được cái tiếng nổ chói tai này phát ra rồi. Mặc dù nàng rất tò mò muốn biết Kim Hậu đang làm cái gì, thậm chí nàng còn định làm trái lời hắn ngó vào để xem thử. Thế nhưng để cho Ngọc Dung phải cảm thấy ngoài ý muốn đó là Hỏa Nhi luôn lấy cái miệng giật giật nhẹ vạt áo của nàng lại. Ý bảo không nên quấy rầy Kim Hậu.
“Tên ngốc kia đúng thật là may mắn khi có được một người bạn trung thành và thông minh như em…” – Nàng bỗng dưng dang hai tay ôm chặt lấy cái cổ của Hỏa Nhi rồi thốt lên – “… Hỏa Nhi ơi, em thật là đáng yêu chết đi được! Chị cảm thấy thật là ganh tị quá đi…”
Cứ như vậy thêm hai lần Bùm bùm đoàng đoàng nữa. Cuối cùng thì Kim Hậu cũng lững thững bước ra từ bên trong sơn động. Đập vào tầm mắt của Ngọc Dung bây giờ là Kim Hậu toàn thân quần áo chỗ rách chỗ không, mặt mày hắn thì đen thui thâm kịt lại giống như vừa mới bôi than vào mặt vậy.
“Khục! Khục!...” – Kim Hậu chật vật ho ra một làn khói rồi lẩm bẩm – “Móa nó, sao mình luyện dược mà cứ như là làm thợ mỏ đào than không bằng ấy…”
“Này, rốt cuộc thì cậu đã làm cái gì mà thành ra nông nỗi như thế này?” Kim Hậu còn chưa kịp đưa mắt nhìn quanh thì ngay lập tức Ngọc Dung đã hiếu kỳ tiến tới chỗ hắn rồi dùng một cái nét mặt khó hiểu hỏi.
“Không… không sao cả. Nói chung chuẩn bị đã thành công… ý không, đã xong rồi mới đúng. Bây giờ cô để tôi đi rửa mặt rồi chúng ta cùng đi… Khục!... thị sát… Khục! Khục!”
/101
|