Sau khi kiểm tra và lập lịch trình hết cả một loạt những địa điểm mà Kim Hậu cho là có thể đặt bẫy hiệu quả. Hai người một sói bấy giờ mới an tâm bình thản quay trở lại khu sơn cốc. Tiện thể trên đường đi không có việc gì làm, Kim Hậu bèn tranh thủ giải thích thêm một số chi tiết trong kế hoạch của hắn cho Ngọc Dung nghe.
“Này, cậu có chắc là thứ này có thể dẫn dụ ma thú được không vậy?” Ngọc Dung hiện đang cảm thấy rất làm lạ nhìn vào một cái lọ trong suốt ở trên tay. Bên trong cái lọ đó có chứa một thứ chất bột phấn màu xám xám trông khá là kỳ dị.
“Còn phải nói, có thứ thuốc bột “Động Xuân Vạn Thú Dược” này thì tôi đảm bảo một trăm phần… ý nhầm, mười phần thành công để dẫn dụ cả một đống ma thú tới.” Kim Hậu nói như chém đinh chặt sắt.
“Sao cái tên này nghe thật là thô bỉ… đừng nói với tôi đây là…”Ngọc Dung nhíu lại cặp mày liễu nghi hoặc nhìn Kim Hậu.
“Đúng vậy, tác dụng y như cái tên của nó. Chỉ cần rắc thuốc này vào bọn người Lang Hổ dong binh đoàn là sẽ có cả đống ma thú động đực lao tới tìm bạn tình. Đến lúc đó chúng thấy một đám nhân loại không những có hương thơm “hấp dẫn” mà lại còn “gợi tình” thì… Khụ! Khụ!...” - Kim Hậu cố nén nhịn cười rồi lại nói – “Đáng tiếc là thứ thuốc này chỉ có tác dụng với mỗi ma thú nhất giai mà thôi. Không thì tôi đã dễ dàng làm cỏ cả đám ác ôn ấy từ lâu rồi… Này, cô làm sao mà nhìn tôi lạ vậy?” Thấy Ngọc Dung bỗng dưng nhìn mình bằng một ánh mắt không mấy thiện cảm, Kim Hậu liền cảm thấy có chút có gì đó không đúng nên hắn bèn trực tiếp hỏi thẳng nàng.
“Hứ! Tôi thật không ngờ bề ngoài cậu trông ngu ngơ khù khờ như vậy mà lại có đầu óc không những đen tối, đã thế lại còn rất ti tiện bỉ ổi như vậy… Nếu tôi mà để mất cảnh giác thì chắc là sẽ bị cậu xơi tái luôn đúng không?” Ngọc Dung vừa nói, vừa tỏ ra đề phòng lùi lại vài bước rồi cẩn thận nấp mình ra đằng sau Hỏa Nhi.
“Ặc! Con lạy “mẹ trẻ”, xin “mẹ” hãy chú ý vào trọng tâm cho tôi nhờ có được không vậy? Cô đừng có mà suy bụng ta ra bụng người có được không thế?” Kim Hậu đổ mồ hôi hột nói.
“Cái gì? Cậu nói ai suy bụng ta ra bụng người hả cái đồ bậy bạ? Ai mà biết được cậu tự dưng nổi lên thú tính rồi dùng xuân dược đi hại con gái nhà lành thì sao?” – Ngọc Dung nhìn Kim Hậu cười lạnh nói – “ Đừng tưởng tôi không biết bản chất “hoang dã” của lũ đàn ông các cậu. Chỉ cần có cơ hội là sẽ vồ lấy con nhà người ta rồi đè ra ngấu nghiến “ăn thịt” tới tấp mà thôi.”
Bị Ngọc Dung dùng một loại giọng điệu cực kỳ chua ngoa triệt để áp đảo, Kim Hậu trong lòng cảm thấy cực kỳ uất ức nên hắn liền buồn bực phản pháo lại:
“Tôi nói cô này Ngọc Dung, cô đừng có cứ chuyện này xọ chuyện kia có được không vậy? Thứ nhất, tôi xin nhấn mạnh với cô là thứ thuốc bột này chỉ có công hiệu với ma thú thôi nên cô khỏi phải đi lo chuyện bao đồng. Thứ hai, chúng ta đang bàn chuyện để chống lại với kẻ thù, tại sao cô lại cứ thích rẽ lối câu chuyện làm lạc đề hết rồi thế này? Và thứ ba là… nếu nói người đầu óc đen tối thì ở đây chỉ có mình cô mà thôi. Cái gì mà đàn ông thú tính cơ chứ? Cô hãy thử tự nhìn lại mình đi rồi hẳn nói. Ặc! Tôi hoàn toàn không có… Ơ kìa, này! Cô làm cái quái gì vậy hả?!!!”
Trong khi Kim Hậu đang định nói hết câu thì đột nhiên Ngọc Dung với một bộ mặt đã nổi cáu không chút do dự nào thẳng tay ném vật mà nàng đang cầm về phía mặt của hắn.
Choang!
Tất nhiên với thân thủ của mình thì Kim Hậu rất dễ dàng né tránh khỏi được cái lọ. Cơ mà điều mà làm mặt mũi hắn phải sợ hãi tái mét khi nhìn lại đó là cái vật mà cô nàng kia “tiện tay” ném hắn là cái lọ chứa “Động Xuân Vạn Thú Dược”. Với cú ném thần sầu đó thì cái lọ bị vỡ là chuyện không thể tránh khỏi, thuốc bột màu xám bên trong cái lọ rất nhanh chóng đổ ra ngoài và dần dần khuếch trướng ra tứ phía.
“Chạy! Hỏa Nhi, mau mau rời khỏi nhanh lên!”
“Á! Cậu làm cái gì vậy?”
Không còn thời gian để suy nghĩ hay giải thích cái gì nữa, Kim Hậu trực tiếp chạy tới bế xốc Ngọc Dung lên tay, sau đó vận dụng ra hết tốc độ của hắn hiện có, vắt chân lên cổ chạy thục mạng về phía trong rừng. Mặc kệ cho cô nàng có đồng ý hay là không đi nữa.
________________
“Phù! Cuối cùng thì cũng về tới sơn cốc… Hộc hộc…”- Kim Hậu vừa mới một mạch chạy thẳng về khu sơn cốc nên lúc này đây hắn đang cực kỳ mệt nhọc đến nỗi thở cũng không ra hơi, đó là còn chưa kể hắn bế trên tay Ngọc Dung suốt nữa. Cô nàng dường như cũng đã nhìn nhận ra lỗi lầm của mình nên trên suốt cả chặng đường, nàng không có cựa quậy phản kháng gì cả mà chỉ ngoan ngoãn nép mình để cho Kim Hậu cứ như thế bế đi.
Tất nhiên Ngọc Dung có thể bảo hắn để cho Hỏa Nhi chở nàng đi thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Thế nhưng mà cũng không hiểu vì sao, khi mà được hưởng thụ cái cảm giác được hắn bế đi thì nàng lại cảm thấy… rất là ấm áp và an toàn. Cho nên mà… (Haìz) thật đúng là khó để có thể hiểu và nắm bắt được phụ nữ họ đang nghĩ cái gì và muốn cái gì… (Àiz…)
“Cô có biết là cô đã làm ra chuyện gì không hả? May mà tôi phản ứng mau lẹ chứ nếu không thì thật đúng là thảm họa mà… Ủa, Ngọc Dung! Cô có nghe tôi nói cái gì không vậy?”
Vì Kim Hậu phải chật vật chạy đường dài cho nên toàn thân hắn lúc này đã vã ra cả đống mồ hôi, cơ mà chính cái mùi mồ hôi và mùi cơ thể hắn lúc này đây đang khiến cho Ngọc Dung nhất thời cảm thấy đầu óc có chút mê muội. Phải đến khi Kim Hậu day day cô nàng vài cái thì bấy giờ Ngọc Dung mới giật bắn mình định thần lại.
“Hả…à..ừm…tôi… tôi xin lỗi…” Nàng chỉ lí nhí đáp lại lời hắn.
Nhìn thái độ của Ngọc Dung hoàn toàn khác hẳn so với cái lúc mà hai người cãi nhau ban nãy. Kim Hậu còn tưởng là nàng xấu hổ về hành động của mình nên hắn mới khẽ thở dài ra một hơi rồi nói:
“Lần sau cô nhớ cẩn thận một chút, đừng có hơi tí là giận dữ tiện tay ném loạn như thế. Cô mà dịu dàng hơn một chút thì chắc chắn sẽ là một cô gái cực kỳ dễ thương đó.”
Tất nhiên với cái bản tính vô tư của mình, chàng Kim Hậu của chúng ta chỉ biết có gì thì nói nấy mà thôi. Hắn hoàn toàn không có ý tứ sâu xa nào trong câu nói của mình. Tuy nhiên khi những lời này vừa lọt vào tai Ngọc Dung xong thì bỗng dưng gương mặt của cô nàng lại đột ngột “biến sắc” thành một màu đỏ au.
“Cậu… cậu đang nói năng… tung… lung tung cái gì vậy? Xấu xí như tôi thì làm sao mà… được như cậu… nói…” Bị Kim Hậu làm “một đòn” tập kích bất ngờ kiểu này khiến cho Ngọc Dung lúng túng tới nỗi từng câu chữ mà nàng cố nói ra cứ bị ngắt quãng từng cụm nghe rất chi là buồn cười.
Thấy Ngọc Dung có phản ứng rất thú vị, Kim Hậu chợt khẽ mỉm cười chân thật nói:
“Tôi chỉ thấy gì thì nói đấy mà thôi. Cô cũng đừng tự đánh giá mình quá thấp như vậy. Tuy che đi mất một nửa khuôn mặt nhưng suy cho cùng thì cô vẫn thật sự rất xinh mà? Chẳng lẽ tôi nói có gì sai sao? Không nhớ cái lần cô bỏ áo choàng xuống làm mọi người ai nấy cũng phải hoa mắt hết cả à?”
Xem ra những lời nói vô tư của Kim Hậu càng ngày càng vượt quá sức chịu đựng của Ngọc Dung, tới nỗi mà bây giờ trông nàng cứ như là một con mèo nhỏ chỉ biết được những lời nói ngọt ngào này của hắn vuốt ve. Cũng phải thôi, dù sao thì đã lâu lắm rồi chưa có ai từng nói với nàng những lời này. Cho dù có là ông bác ria mép xoăn hay là dì Bình mà nàng vẫn yêu quý đi chăng nữa. Thế nên có thể hiểu được tại sao mà Ngọc Dung lại tỏ ra bối rối tựa như một chú nai nhỏ ngơ ngác tới như vậy.
“Tôi… tôi hiểu rồi. Cậu có thể mau thả tôi xuống có được không?” Mặc dù cảm thấy rất xấu hổ nhưng Ngọc Dung vẫn cố gắng rụt rè mở lời nhắc hắn.
“À… Hì hì, tôi quên mất.” Kim Hậu vừa nói, vừa nhẹ nhàng thả Ngọc Dung xuống mặt đất. Sau đó hắn liền duỗi vai thở phào một cái:
“Ài, mỏi quá…”
“Tôi nặng đến thế sao?” Nghe được tiếng than thở này của Kim Hậu, Ngọc Dung đột nhiên nghiêng đầu quay lại nhìn hắn một cách kỳ quái hỏi.
“À, cũng khá nặng đấy. Bế cô suốt cả một chặng làm hai vai tôi mỏi nhừ hết rồi này. Cô nên giảm…”
Bốp!
“Ái! Ui da! Đau quá! Sao cô lại dậm chân tôi?”
Không có một chút thương tiếc nào đối với Kim Hậu, Ngọc Dung trực tiếp đạp thật mạnh vào mấy ngón chân của hắn, tiếp đó giận dỗi quay lưng đi thẳng vào phía bên trong sơn cốc. Dửng dưng bỏ mặc Kim Hậu đang ôm một chân nhảy tưng tưng như cái lò xo vậy.
“Móa! Ban nãy vừa mới tỏ ra hiền dịu thế mà nhoáng một cái đã lại thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ rồi là sao?” Kim Hậu “đau khổ” khóc không ra nước mắt thầm nghĩ.
___________________________
Một ngày chuẩn bị trước thềm sóng gió cũng dần dần lặng lẽ trôi qua. Song trăng một lục một lam vẫn cứ như thường lệ chậm rãi mọc lên rồi tỏa sáng giữa nền trời lồng lộng đầy sao lấp lánh.
Kim Hậu hiện đang rất miệt mài chuyên tâm nấu ăn, còn Ngọc Dung thì im lặng ngồi một bên dõi theo mọi động tác, cử chỉ của hắn. Nhìn cái cách mà Kim Hậu chỉ tập trung nấu ăn không bị xao nhãng, đã vậy tay nghề nấu nướng của hắn cũng rất điêu luyện nên Ngọc Dung cũng không có bị nhàm chán, ngược lại nàng còn cảm thấy rất thú vị ngồi xem những thủ thuật nhỏ mà vui mắt của hắn nữa.
Trong khi nàng đang mải ngắm nhìn Kim Hậu nấu ăn thì bỗng dưng nàng cảm thấy có một cơn đau đầu mạnh mẽ bất ngờ ập tới làm nàng cảm thấy rất choáng váng. Tiếp theo đó là một cơn đau dữ dội làm toàn thân nàng bị nhấn chìm trong đau đớn.
“Á! Đ…au đau… quá…”
Xoảng!
Một màn này khiến Kim Hậu đang cầm trên tay cái bát cũng phải lập tức ném bỏ hết đi rồi cấp tốc lao tới chỗ Ngọc Dung.
“Cô làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra thế?” Kim Hậu hốt hoảng đỡ nàng lên tay. Hỏi.
“Tôi… đau.. quá… máu… cho tôi chút… máu…”
Những lời này của Ngọc Dung mới khiến Kim Hậu sực nhớ tới cái tác dụng độc ác của tà thuật mà nàng bị trúng phải. Nàng rất cần uống máu để trấn áp lại cơn đau dữ dội này, và theo như lời Bạch lão nói thì đây cũng là cách duy nhất để có thể trấn áp lại cơn đau mà tà thuật gây ra cho nàng.
“Máu, mình biết lấy ở đâu ra bây giờ?”
Tất nhiên chuyện này xảy ra quá đột ngột nên Kim Hậu không có kịp chuẩn bị gì cả, bảo hắn đi cứa máu của Hỏa Nhi sao? Có chết hắn cũng không làm ra cái việc ngang trái ấy. Nhưng mà kiếm đâu ra ma thú để cho hắn lấy máu bây giờ, đã thế tình huống rất cấp bách cho nên Kim Hậu cũng chẳng còn thời gian đâu để đi ra ngoài tìm kiếm nữa rồi.
Đã không còn có lựa chọn nào khác, Kim Hậu đành cầm lên con dao nấu bếp ở bên cạnh, sau đó đó hắn dứt khoát cứa một nhát vào lòng bàn tay của mình một cái. Ngay lập tức một dòng máu đỏ tươi nhanh chóng tuôn trào ra khỏi da thịt của Kim Hậu.
“Đây, cô uống tạm đi.” Vừa nói, Kim Hậu vừa nhẹ nhàng hứng tay đổ máu của mình vào trong miệng của Ngọc Dung.
Cũng chẳng biết tại sao mà khi Kim Hậu cho Ngọc Dung uống máu của hắn, nàng bỗng cảm thấy có một cái gì đó ở bên trong mình mãnh liệt kêu gào đói khát đòi hỏi thêm nữa. Đây là một cái cảm giác hoàn toàn khác hẳn so với những lúc nàng uống máu ma thú, dòng máu này của Kim Hậu khiến cho đầu óc của nàng hoàn toàn chìm vào trong một trạng thái mê mẩn rất kỳ dị.
Pặc!
Ngọc Dung tự dưng lấy hai tay cầm chặt lấy cánh tay của Kim Hậu, sau đó nàng ngấu nghiến mút lấy mút để sạch sẽ từng giọt máu trong lòng bàn tay của Kim Hậu, đồng thời hai con mắt nàng đã trở nên trống rỗng mê man trông cứ như là một người vô hồn vậy.
Tất nhiên thấy hành động thái quá này của Ngọc Dung, Kim Hậu cũng cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng hắn cũng không có phản ứng lại mà cứ để cho nàng cứ thế hút máu của mình.
“Đồ đệ ngốc, ngươi có biết là ngươi vừa mới làm chứng bệnh của cô nhóc này rắc rối thêm không đấy hả?” Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên trong đầu Kim Hậu.
“A! Sư phụ… Cơ mà ý người là sao? Con đã làm cái gì?” Kim Hậu bỗng giật mình nghi hoặc hỏi.
“Vi sư quên không nói với ngươi là loại tà thuật này nếu uống máu ma thú thì không sao, thế nhưng xem phản ứng của cô nhóc kia thì có lẽ nếu uống máu người thì… từ giờ cô nhóc này sẽ chỉ có thể uống máu của ngươi để sống mà thôi. Nói cho ngắn gọn thì chừng nào chưa loại bỏ được tà thuật trên người thì chừng đó cô nhóc sẽ không thể sống thiếu ngươi được.”
“Ặc?!!! Lại còn có loại chuyện này nữa sao sư phụ? Sao người không nhắc con từ sớm? Sư phụ? Sư phụ?!!!” Kim Hậu bàng hoàng hỏi Bạch lão, thế nhưng sau khi giải thích xong cho hắn thì dường như lão lại im thin thít và lặn mất tăm.
“Trời ơi, sư phụ! Người thật đúng là trần đời có một không hai mà!!!!” Kim Hậu ngửa mặt nhìn lên trời than thở.
“Này, cậu có chắc là thứ này có thể dẫn dụ ma thú được không vậy?” Ngọc Dung hiện đang cảm thấy rất làm lạ nhìn vào một cái lọ trong suốt ở trên tay. Bên trong cái lọ đó có chứa một thứ chất bột phấn màu xám xám trông khá là kỳ dị.
“Còn phải nói, có thứ thuốc bột “Động Xuân Vạn Thú Dược” này thì tôi đảm bảo một trăm phần… ý nhầm, mười phần thành công để dẫn dụ cả một đống ma thú tới.” Kim Hậu nói như chém đinh chặt sắt.
“Sao cái tên này nghe thật là thô bỉ… đừng nói với tôi đây là…”Ngọc Dung nhíu lại cặp mày liễu nghi hoặc nhìn Kim Hậu.
“Đúng vậy, tác dụng y như cái tên của nó. Chỉ cần rắc thuốc này vào bọn người Lang Hổ dong binh đoàn là sẽ có cả đống ma thú động đực lao tới tìm bạn tình. Đến lúc đó chúng thấy một đám nhân loại không những có hương thơm “hấp dẫn” mà lại còn “gợi tình” thì… Khụ! Khụ!...” - Kim Hậu cố nén nhịn cười rồi lại nói – “Đáng tiếc là thứ thuốc này chỉ có tác dụng với mỗi ma thú nhất giai mà thôi. Không thì tôi đã dễ dàng làm cỏ cả đám ác ôn ấy từ lâu rồi… Này, cô làm sao mà nhìn tôi lạ vậy?” Thấy Ngọc Dung bỗng dưng nhìn mình bằng một ánh mắt không mấy thiện cảm, Kim Hậu liền cảm thấy có chút có gì đó không đúng nên hắn bèn trực tiếp hỏi thẳng nàng.
“Hứ! Tôi thật không ngờ bề ngoài cậu trông ngu ngơ khù khờ như vậy mà lại có đầu óc không những đen tối, đã thế lại còn rất ti tiện bỉ ổi như vậy… Nếu tôi mà để mất cảnh giác thì chắc là sẽ bị cậu xơi tái luôn đúng không?” Ngọc Dung vừa nói, vừa tỏ ra đề phòng lùi lại vài bước rồi cẩn thận nấp mình ra đằng sau Hỏa Nhi.
“Ặc! Con lạy “mẹ trẻ”, xin “mẹ” hãy chú ý vào trọng tâm cho tôi nhờ có được không vậy? Cô đừng có mà suy bụng ta ra bụng người có được không thế?” Kim Hậu đổ mồ hôi hột nói.
“Cái gì? Cậu nói ai suy bụng ta ra bụng người hả cái đồ bậy bạ? Ai mà biết được cậu tự dưng nổi lên thú tính rồi dùng xuân dược đi hại con gái nhà lành thì sao?” – Ngọc Dung nhìn Kim Hậu cười lạnh nói – “ Đừng tưởng tôi không biết bản chất “hoang dã” của lũ đàn ông các cậu. Chỉ cần có cơ hội là sẽ vồ lấy con nhà người ta rồi đè ra ngấu nghiến “ăn thịt” tới tấp mà thôi.”
Bị Ngọc Dung dùng một loại giọng điệu cực kỳ chua ngoa triệt để áp đảo, Kim Hậu trong lòng cảm thấy cực kỳ uất ức nên hắn liền buồn bực phản pháo lại:
“Tôi nói cô này Ngọc Dung, cô đừng có cứ chuyện này xọ chuyện kia có được không vậy? Thứ nhất, tôi xin nhấn mạnh với cô là thứ thuốc bột này chỉ có công hiệu với ma thú thôi nên cô khỏi phải đi lo chuyện bao đồng. Thứ hai, chúng ta đang bàn chuyện để chống lại với kẻ thù, tại sao cô lại cứ thích rẽ lối câu chuyện làm lạc đề hết rồi thế này? Và thứ ba là… nếu nói người đầu óc đen tối thì ở đây chỉ có mình cô mà thôi. Cái gì mà đàn ông thú tính cơ chứ? Cô hãy thử tự nhìn lại mình đi rồi hẳn nói. Ặc! Tôi hoàn toàn không có… Ơ kìa, này! Cô làm cái quái gì vậy hả?!!!”
Trong khi Kim Hậu đang định nói hết câu thì đột nhiên Ngọc Dung với một bộ mặt đã nổi cáu không chút do dự nào thẳng tay ném vật mà nàng đang cầm về phía mặt của hắn.
Choang!
Tất nhiên với thân thủ của mình thì Kim Hậu rất dễ dàng né tránh khỏi được cái lọ. Cơ mà điều mà làm mặt mũi hắn phải sợ hãi tái mét khi nhìn lại đó là cái vật mà cô nàng kia “tiện tay” ném hắn là cái lọ chứa “Động Xuân Vạn Thú Dược”. Với cú ném thần sầu đó thì cái lọ bị vỡ là chuyện không thể tránh khỏi, thuốc bột màu xám bên trong cái lọ rất nhanh chóng đổ ra ngoài và dần dần khuếch trướng ra tứ phía.
“Chạy! Hỏa Nhi, mau mau rời khỏi nhanh lên!”
“Á! Cậu làm cái gì vậy?”
Không còn thời gian để suy nghĩ hay giải thích cái gì nữa, Kim Hậu trực tiếp chạy tới bế xốc Ngọc Dung lên tay, sau đó vận dụng ra hết tốc độ của hắn hiện có, vắt chân lên cổ chạy thục mạng về phía trong rừng. Mặc kệ cho cô nàng có đồng ý hay là không đi nữa.
________________
“Phù! Cuối cùng thì cũng về tới sơn cốc… Hộc hộc…”- Kim Hậu vừa mới một mạch chạy thẳng về khu sơn cốc nên lúc này đây hắn đang cực kỳ mệt nhọc đến nỗi thở cũng không ra hơi, đó là còn chưa kể hắn bế trên tay Ngọc Dung suốt nữa. Cô nàng dường như cũng đã nhìn nhận ra lỗi lầm của mình nên trên suốt cả chặng đường, nàng không có cựa quậy phản kháng gì cả mà chỉ ngoan ngoãn nép mình để cho Kim Hậu cứ như thế bế đi.
Tất nhiên Ngọc Dung có thể bảo hắn để cho Hỏa Nhi chở nàng đi thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Thế nhưng mà cũng không hiểu vì sao, khi mà được hưởng thụ cái cảm giác được hắn bế đi thì nàng lại cảm thấy… rất là ấm áp và an toàn. Cho nên mà… (Haìz) thật đúng là khó để có thể hiểu và nắm bắt được phụ nữ họ đang nghĩ cái gì và muốn cái gì… (Àiz…)
“Cô có biết là cô đã làm ra chuyện gì không hả? May mà tôi phản ứng mau lẹ chứ nếu không thì thật đúng là thảm họa mà… Ủa, Ngọc Dung! Cô có nghe tôi nói cái gì không vậy?”
Vì Kim Hậu phải chật vật chạy đường dài cho nên toàn thân hắn lúc này đã vã ra cả đống mồ hôi, cơ mà chính cái mùi mồ hôi và mùi cơ thể hắn lúc này đây đang khiến cho Ngọc Dung nhất thời cảm thấy đầu óc có chút mê muội. Phải đến khi Kim Hậu day day cô nàng vài cái thì bấy giờ Ngọc Dung mới giật bắn mình định thần lại.
“Hả…à..ừm…tôi… tôi xin lỗi…” Nàng chỉ lí nhí đáp lại lời hắn.
Nhìn thái độ của Ngọc Dung hoàn toàn khác hẳn so với cái lúc mà hai người cãi nhau ban nãy. Kim Hậu còn tưởng là nàng xấu hổ về hành động của mình nên hắn mới khẽ thở dài ra một hơi rồi nói:
“Lần sau cô nhớ cẩn thận một chút, đừng có hơi tí là giận dữ tiện tay ném loạn như thế. Cô mà dịu dàng hơn một chút thì chắc chắn sẽ là một cô gái cực kỳ dễ thương đó.”
Tất nhiên với cái bản tính vô tư của mình, chàng Kim Hậu của chúng ta chỉ biết có gì thì nói nấy mà thôi. Hắn hoàn toàn không có ý tứ sâu xa nào trong câu nói của mình. Tuy nhiên khi những lời này vừa lọt vào tai Ngọc Dung xong thì bỗng dưng gương mặt của cô nàng lại đột ngột “biến sắc” thành một màu đỏ au.
“Cậu… cậu đang nói năng… tung… lung tung cái gì vậy? Xấu xí như tôi thì làm sao mà… được như cậu… nói…” Bị Kim Hậu làm “một đòn” tập kích bất ngờ kiểu này khiến cho Ngọc Dung lúng túng tới nỗi từng câu chữ mà nàng cố nói ra cứ bị ngắt quãng từng cụm nghe rất chi là buồn cười.
Thấy Ngọc Dung có phản ứng rất thú vị, Kim Hậu chợt khẽ mỉm cười chân thật nói:
“Tôi chỉ thấy gì thì nói đấy mà thôi. Cô cũng đừng tự đánh giá mình quá thấp như vậy. Tuy che đi mất một nửa khuôn mặt nhưng suy cho cùng thì cô vẫn thật sự rất xinh mà? Chẳng lẽ tôi nói có gì sai sao? Không nhớ cái lần cô bỏ áo choàng xuống làm mọi người ai nấy cũng phải hoa mắt hết cả à?”
Xem ra những lời nói vô tư của Kim Hậu càng ngày càng vượt quá sức chịu đựng của Ngọc Dung, tới nỗi mà bây giờ trông nàng cứ như là một con mèo nhỏ chỉ biết được những lời nói ngọt ngào này của hắn vuốt ve. Cũng phải thôi, dù sao thì đã lâu lắm rồi chưa có ai từng nói với nàng những lời này. Cho dù có là ông bác ria mép xoăn hay là dì Bình mà nàng vẫn yêu quý đi chăng nữa. Thế nên có thể hiểu được tại sao mà Ngọc Dung lại tỏ ra bối rối tựa như một chú nai nhỏ ngơ ngác tới như vậy.
“Tôi… tôi hiểu rồi. Cậu có thể mau thả tôi xuống có được không?” Mặc dù cảm thấy rất xấu hổ nhưng Ngọc Dung vẫn cố gắng rụt rè mở lời nhắc hắn.
“À… Hì hì, tôi quên mất.” Kim Hậu vừa nói, vừa nhẹ nhàng thả Ngọc Dung xuống mặt đất. Sau đó hắn liền duỗi vai thở phào một cái:
“Ài, mỏi quá…”
“Tôi nặng đến thế sao?” Nghe được tiếng than thở này của Kim Hậu, Ngọc Dung đột nhiên nghiêng đầu quay lại nhìn hắn một cách kỳ quái hỏi.
“À, cũng khá nặng đấy. Bế cô suốt cả một chặng làm hai vai tôi mỏi nhừ hết rồi này. Cô nên giảm…”
Bốp!
“Ái! Ui da! Đau quá! Sao cô lại dậm chân tôi?”
Không có một chút thương tiếc nào đối với Kim Hậu, Ngọc Dung trực tiếp đạp thật mạnh vào mấy ngón chân của hắn, tiếp đó giận dỗi quay lưng đi thẳng vào phía bên trong sơn cốc. Dửng dưng bỏ mặc Kim Hậu đang ôm một chân nhảy tưng tưng như cái lò xo vậy.
“Móa! Ban nãy vừa mới tỏ ra hiền dịu thế mà nhoáng một cái đã lại thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ rồi là sao?” Kim Hậu “đau khổ” khóc không ra nước mắt thầm nghĩ.
___________________________
Một ngày chuẩn bị trước thềm sóng gió cũng dần dần lặng lẽ trôi qua. Song trăng một lục một lam vẫn cứ như thường lệ chậm rãi mọc lên rồi tỏa sáng giữa nền trời lồng lộng đầy sao lấp lánh.
Kim Hậu hiện đang rất miệt mài chuyên tâm nấu ăn, còn Ngọc Dung thì im lặng ngồi một bên dõi theo mọi động tác, cử chỉ của hắn. Nhìn cái cách mà Kim Hậu chỉ tập trung nấu ăn không bị xao nhãng, đã vậy tay nghề nấu nướng của hắn cũng rất điêu luyện nên Ngọc Dung cũng không có bị nhàm chán, ngược lại nàng còn cảm thấy rất thú vị ngồi xem những thủ thuật nhỏ mà vui mắt của hắn nữa.
Trong khi nàng đang mải ngắm nhìn Kim Hậu nấu ăn thì bỗng dưng nàng cảm thấy có một cơn đau đầu mạnh mẽ bất ngờ ập tới làm nàng cảm thấy rất choáng váng. Tiếp theo đó là một cơn đau dữ dội làm toàn thân nàng bị nhấn chìm trong đau đớn.
“Á! Đ…au đau… quá…”
Xoảng!
Một màn này khiến Kim Hậu đang cầm trên tay cái bát cũng phải lập tức ném bỏ hết đi rồi cấp tốc lao tới chỗ Ngọc Dung.
“Cô làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra thế?” Kim Hậu hốt hoảng đỡ nàng lên tay. Hỏi.
“Tôi… đau.. quá… máu… cho tôi chút… máu…”
Những lời này của Ngọc Dung mới khiến Kim Hậu sực nhớ tới cái tác dụng độc ác của tà thuật mà nàng bị trúng phải. Nàng rất cần uống máu để trấn áp lại cơn đau dữ dội này, và theo như lời Bạch lão nói thì đây cũng là cách duy nhất để có thể trấn áp lại cơn đau mà tà thuật gây ra cho nàng.
“Máu, mình biết lấy ở đâu ra bây giờ?”
Tất nhiên chuyện này xảy ra quá đột ngột nên Kim Hậu không có kịp chuẩn bị gì cả, bảo hắn đi cứa máu của Hỏa Nhi sao? Có chết hắn cũng không làm ra cái việc ngang trái ấy. Nhưng mà kiếm đâu ra ma thú để cho hắn lấy máu bây giờ, đã thế tình huống rất cấp bách cho nên Kim Hậu cũng chẳng còn thời gian đâu để đi ra ngoài tìm kiếm nữa rồi.
Đã không còn có lựa chọn nào khác, Kim Hậu đành cầm lên con dao nấu bếp ở bên cạnh, sau đó đó hắn dứt khoát cứa một nhát vào lòng bàn tay của mình một cái. Ngay lập tức một dòng máu đỏ tươi nhanh chóng tuôn trào ra khỏi da thịt của Kim Hậu.
“Đây, cô uống tạm đi.” Vừa nói, Kim Hậu vừa nhẹ nhàng hứng tay đổ máu của mình vào trong miệng của Ngọc Dung.
Cũng chẳng biết tại sao mà khi Kim Hậu cho Ngọc Dung uống máu của hắn, nàng bỗng cảm thấy có một cái gì đó ở bên trong mình mãnh liệt kêu gào đói khát đòi hỏi thêm nữa. Đây là một cái cảm giác hoàn toàn khác hẳn so với những lúc nàng uống máu ma thú, dòng máu này của Kim Hậu khiến cho đầu óc của nàng hoàn toàn chìm vào trong một trạng thái mê mẩn rất kỳ dị.
Pặc!
Ngọc Dung tự dưng lấy hai tay cầm chặt lấy cánh tay của Kim Hậu, sau đó nàng ngấu nghiến mút lấy mút để sạch sẽ từng giọt máu trong lòng bàn tay của Kim Hậu, đồng thời hai con mắt nàng đã trở nên trống rỗng mê man trông cứ như là một người vô hồn vậy.
Tất nhiên thấy hành động thái quá này của Ngọc Dung, Kim Hậu cũng cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng hắn cũng không có phản ứng lại mà cứ để cho nàng cứ thế hút máu của mình.
“Đồ đệ ngốc, ngươi có biết là ngươi vừa mới làm chứng bệnh của cô nhóc này rắc rối thêm không đấy hả?” Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên trong đầu Kim Hậu.
“A! Sư phụ… Cơ mà ý người là sao? Con đã làm cái gì?” Kim Hậu bỗng giật mình nghi hoặc hỏi.
“Vi sư quên không nói với ngươi là loại tà thuật này nếu uống máu ma thú thì không sao, thế nhưng xem phản ứng của cô nhóc kia thì có lẽ nếu uống máu người thì… từ giờ cô nhóc này sẽ chỉ có thể uống máu của ngươi để sống mà thôi. Nói cho ngắn gọn thì chừng nào chưa loại bỏ được tà thuật trên người thì chừng đó cô nhóc sẽ không thể sống thiếu ngươi được.”
“Ặc?!!! Lại còn có loại chuyện này nữa sao sư phụ? Sao người không nhắc con từ sớm? Sư phụ? Sư phụ?!!!” Kim Hậu bàng hoàng hỏi Bạch lão, thế nhưng sau khi giải thích xong cho hắn thì dường như lão lại im thin thít và lặn mất tăm.
“Trời ơi, sư phụ! Người thật đúng là trần đời có một không hai mà!!!!” Kim Hậu ngửa mặt nhìn lên trời than thở.
/101
|