Khi đã cẩn thận đỡ Liễu An Bình xuống ghế ở trong phòng khách, Kim Hậu rất tinh ý liền nhanh chóng lùi lại để Ngọc Dung tiến tới bên cạnh xoa bóp giúp cho bà giảm sốc.
Khoảng chừng vài phút sau đó, nhờ có sự chăm sóc tận tình của Ngọc Dung, Liễu An Bình cuối cùng cũng đã lấy lại được tinh thần. Bấy giờ bà mới hướng nhìn về Kim Hậu đang ngồi ở phía đối diện hỏi:
“Cháu… thật sự là một luyện dược sư sao?”
“Dạ vâng… nhưng mà thật ra thì cháu học luyện dược thuật cũng chưa được bao lâu nên đẳng cấp có lẽ cũng chỉ miễn cưỡng được tính là nhất phẩm luyện dược sư thôi ạ.” – Kim Hậu thẳng thắn đáp.
“Vậy sao…”
Nhận được câu trả lời rõ ràng của Kim Hậu, trong lòng Liễu An Bình một lần nữa lại bị bao trùm bởi cảm giác hụt hẫng cùng với sự thất vọng tràn trề.
Kể từ khi cô con gái cưng của mình bị mắc bệnh nặng, bà luôn cảm thấy cực kỳ đau lòng khi cứ phải bất lực chứng kiến cảnh căn bệnh quái ác dằn vặt cô bé một cách tàn nhẫn.
Có bệnh thì phải vái tứ phương, bao năm qua gia đình bà đã tìm biết bao nhiêu là thầy thuốc, thậm chí còn cắn răng chịu tốn kém để mời cả mục sư tới để xem bệnh cho cô con gái nhưng tất cả đều không có kết quả. Lối thoát duy nhất và cũng là bất khả thi nhất mà bà được tất cả các thầy thuốc lẫn mục sư khuyên bảo đó là: mời Luyện Dược Sư tới chữa!
Luyện dược sư, một trong những loại nghề nghiệp có địa vị cao quý và danh giá nhất đại lục. Cho dù có là luyện dược sư nhất phẩm đi chăng nữa thì họ cũng rất được các thế lực từ lớn tới nhỏ coi trọng và tranh nhau mời chào. Vì vậy mà đối với một người bình thường, chỉ ba từ “Luyện Dược Sư” thôi cũng đã rất xa vời rồi chứ đừng có nói là mời họ tới luyện đan cho mình.
Thế nên đây cũng là lý do mà sau khi nghe Ngọc Dung giới thiệu Kim Hậu là một luyện dược sư, Liễu An Bình mới bị sốc nặng là tại vì bà... quá đỗi vui mừng. Điều này cũng rất dễ hiểu, chắc hẳn bất kể các bậc cha mẹ nào sẽ đều cũng có một loại phản ứng giống như vậy nếu như họ biết được đứa con bệnh tật của mình có một tia hy vọng được cứu chữa.
Chỉ có điều sau khi bình tĩnh trở lại, Liễu An Bình liền cẩn thận suy nghĩ lại một lượt. Lúc này bà sực nhớ ra một điều đó là để cứu cô con gái nhỏ của mình khỏi căn bệnh quái ác này thì cần phải có nhị phẩm đan dược thì mới có thể cứu chữa, có nghĩa là phải có luyện dược sư đẳng cấp nhị phẩm thì mới có thể luyện chế ra được.
Nhìn thoáng qua khuôn mặt hơi non nớt Kim Hậu, Liễu An Bình cũng rất dễ dàng nhìn ra hắn có tuổi đời cũng chỉ có xấp xỉ với Ngọc Dung mà thôi. Điểm này khiến cho bà cảm thấy khá là khó tin khi nói hắn là một luyện dược sư.
Mà cho dù Kim Hậu thật sự là một luyện dược sư đi chăng nữa thì bà vẫn cho rằng đẳng cấp của hắn có lẽ cũng không cao. Dù sao thì thân là một người thường xuyên đi ngược, về xuôi chịu trách nhiệm vận chuyển hàng hóa cho chi nhánh của dong binh công hội tại trấn, bà cũng nghe ngóng được rất chuyện trên kinh thành.
Tại toàn bộ Minh Công đế quốc tính tới thời điểm hiện tại chỉ có vẻn vẹn mười vị luyện dược sư. Trong đó gồm bốn vị có đẳng cấp nhị phẩm, ba vị có đẳng cấp tam phẩm, hai vị có đẳng cấp tứ phẩm và một vị có đẳng cấp ngũ phẩm.
Thì vậy, bốn vị nhị phẩm luyện dược sư được kể tới hầu hết chính là cung phụng trong một số đại gia tộc có số má của Minh Công đế quốc. Tất cả bọn họ mỗi người đều có độ tuổi trung bình từ ba mươi cho tới bốn mươi. Thế cho nên Liễu An Bình cũng dựa vào những chuẩn mực đó mà sinh ra ý nghĩ này. Suy cho cùng thì Kim Hậu thật sự vẫn còn quá trẻ.
Cũng chính vì thế, ngọn lửa hy vọng vừa mới được nhe nhóm lên trong lòng của bà không được bao lâu thì ngay lập tức đã bị dập tắt.
Nhận thấy sự thất vọng hiển hiện rất rõ ràng sâu trong ánh mắt thẫn thờ của Liễu An Bình, Kim Hậu cũng phần nào hiểu được suy nghĩ hiện giờ của bà. Thế nên hắn mới bèn an ủi nói:
“Cháu biết bây giờ trình độ của mình vẫn còn yếu kém, thế nhưng xin dì hay là vẫn cứ để cho cháu xem thử cho em nhà mình một lần. Biết đâu cháu lại có thể tìm ra được biện pháp nào đó bằng những phương pháp bí truyền mà sư phụ của cháu truyền lại.”
Thấy Kim Hậu bỗng mở lời an ủi mình, Liễu An Bình bấy giờ mới chợt giật mình, tỉnh táo trở lại. Nhận ra mình đã ngồi thất thố quá mức, bà liền vội vàng rối rít nói:
“A… à… tất nhiên là được rồi. Mà cháu cũng đừng nên hiểu lầm, có cháu là luyện dược sư tới xem bệnh cho cái Dương là dì mừng lắm rồi chứ cũng không dám đòi hỏi gì thêm nữa… Vậy thì để dì dẫn cháu vào phòng cái Dương…”
“Dạ thôi, tạm thời dì cứ ngồi đây nghỉ ngơi thêm một lát nữa đi ạ. Để Ngọc Dung dẫn cháu vào phòng em nó là được rồi. Vả lại trong quá trình xem xét cháu cũng cần có một không gian yên tĩnh.” – Kim Hậu mỉm cười lịch sự đáp.
Đứng ở phía sau Liễu An Bình, Ngọc Dung lẳng lặng hướng nhìn tới Kim Hậu bằng một loại ánh mắt tràn đầy cảm kích. Dẫu sao thì tất cả mọi chuyện cũng đều là do nàng chủ động lôi kéo, cầu xin hắn. Kể như nếu mà bây giờ Kim Hậu cảm thấy mình bị coi nhẹ rồi thành ra tự ái, đổi ý không giúp nữa thì nàng thật sự không biết sẽ phải làm thế nào. Ấy vậy mà Ngọc Dung cũng không ngờ Kim Hậu lại tỏ ra tận tình và hiểu chuyện như vậy khiến cho nàng cảm thấy nhẹ nhõm ở trong lòng hơn rất nhiều.
“À… Nếu thế thì trăm sự nhờ cả vào cháu vậy…”
Nghe Kim Hậu nói như vậy, Liễu An Bình răm rắp nghe theo ngay chứ cũng không có dám níu kéo thêm nữa. Mặc dù Kim Hậu chỉ tự nhận mình là một luyện dược sư nhất phẩm nhưng bà cũng không dám mơ tưởng, đòi hỏi xa vời thêm nữa.
Tuy rằng lòng tin của Liễu An Bình đối với năng lực của Kim Hậu cực kỳ mong manh, thế nhưng mà trong tình cảnh éo le hiện tại thì bà thà tin rằng sẽ có một điều kỳ diệu nào đó xảy ra chứ còn hơn là ngồi không mà chẳng làm gì.
Gật nhẹ đầu với Liễu An Bình ý bảo bà hãy yên tâm, Kim Hậu kế đó liền được Ngọc Dung dẫn sang gian phòng kế bên để chuẩn bị bắt đầu xem xét thân thể cho cô bé bệnh tật.
Ngay khi bước chân vào cửa gian phòng, Kim Hậu lập tức liền nhìn thấy ở trên chiếc giường gỗ hơi cũ kỹ là một cô bé ước chừng mới có mười tuổi đang nằm nhắm mắt bất động.
Cô bé nhỏ tuổi này sở hữu một mái tóc hơi dài và có màu hồng đậm, gương mặt của cô bé trông cực kỳ sáng lạng và khả ái. Đồng thời hai đôi má lúm đồng tiền lại càng làm cho cô bé tăng thêm một vẻ cực kỳ đáng yêu và dễ mến.
Thế nhưng cũng vì tình trạng sức khỏe nên sắc mặt của cô bé hiện giờ trông cũng không có được tốt cho lắm. Làn da trắng bệch, thần sắc xanh xao cùng với hai đôi mắt hốc hác và thâm quầng.
Chứng kiến tràng cảnh thương tâm này, Kim Hậu cảm thấy cô nhóc này vô cùng đáng thương. Chắc hẳn là do cơn đau dằn vặt hàng đêm cho nên cô bé không thể có được một giấc ngủ bình yên nào.
“Đây chính là Tiểu Dương, xin cậu hãy giúp tôi tìm cách cứu chữa cho em ấy...” – Ngọc Dung vừa đau lòng nhìn Tiểu Dương, vừa khẽ nhẹ giọng nói với Kim Hậu.
“Cô yên tâm, một khi tôi đã hứa với ai chuyện gì thì quyết sẽ làm tới cùng. Tôi sẽ cố gắng hết sức có thể. Được rồi, tạm thời bây giờ cô hãy ra ngoài an ủi dì Bình đi. Mọi chuyện còn lại cứ để cho tôi.”
“Ừm…” – Ngọc Dung khẽ gật nhẹ đầu, dịu dàng đáp.
Trái ngược với tâm tư không mấy khả quan Liễu An Bình thì Ngọc Dung lại rất kỳ vọng Kim Hậu. Có lẽ niềm tin mãnh liệt này của cô nàng xuất phát từ cái kỳ tích không tưởng mà hai người họ đã thực hiện thành công vài ngày trước đó.
Nhớ lại lúc ấy, thật sự thì mới đầu Ngọc Dung cũng không có ôm bao nhiêu là hy vọng, khi đó tinh thần của nàng thật sự gần như đã sụp đổ hoàn toàn. Thế nhưng mà thật may thay khi nàng lại gặp được Kim Hậu, nhờ có hắn mà cái thế cục bế tắc tưởng chừng đã không có lối thoát mà nàng mắc phải lại bị thay đổi một cách ngoạn mục đến khó tin.
Cũng bởi vì chỉ có mình nàng biết được khả năng của hắn lớn lao tới cỡ nào. Kim Hậu chung quy cũng chẳng phải là một người bình thường. Trên người hắn còn ẩn giấu không biết bao nhiêu là bí mật mà có lẽ nàng chẳng thể nào tưởng tượng nổi. Vì vậy mà Ngọc Dung mới có vốn liếng để đặt trọn niềm tin của mình cho Kim Hậu như vậy.
Ở sâu trong thâm tâm, Ngọc Dung thật sự rất cảm kích với tất cả những gì mà Kim Hậu đã làm cho nàng, cho những người mà nàng coi như người thân. Mặc dù nàng vẫn còn nợ hắn một lời cảm ơn, thế nhưng mà với tâm trạng rối bời, lo lắng cho cô nhóc mà nàng coi như em gái ruột của mình hiện giờ. Ngọc Dung vẫn còn chưa cho phép bản thân mình thành thật nói ra những lời này mà thôi.
Trước khi rời khỏi gian phòng, Ngọc Dung vẫn còn lưu luyến đứng nhìn Tiểu Dương một lúc rồi sau đó cô mới nhanh chóng quay người đi ra bên ngoài để tránh làm phiền Kim Hậu.
Lúc này trong gian phòng cũng chỉ còn có một mình Kim Hậu và cô nhóc bệnh tật, bấy giờ hắn mới tiến tới bên cạnh giường rồi ngồi xuống bên cạnh cô bé. Đồng thời Kim Hậu cũng lập tức câu thông với Bạch lão:
“Sư phụ, chúng ta có thể bắt đầu được rồi.”
Ngay sau đó, giọng nói nhàn nhạt của Bạch lão liền vang lên trong đầu của hắn:
“Trước tiên ngươi hãy đặt đầu ngón tay lên cổ tay của cô nhóc này là được rồi.”
Vâng lời, nghe theo Bạch lão. Kim Hậu nhẹ nhàng đặt tay cổ tay nhỏ bé của cô nhóc Tiểu Dương. Theo đó từ trên hai đầu ngón tay của Kim Hậu bỗng nhàn nhạt lóe lên một luồng ánh sáng màu xanh lục, tiếp đó luồng ánh sáng này trực tiếp thông qua cổ tay nhanh chóng thâm nhập thẳng vào trong cơ thể của cô bé.
Mặc dù Bạch lão đang ở trong tình trạng bị hao tổn linh lực, thế nhưng thực hiện một vài chuyện giống như thế này đối với lão cũng không phải là vấn đề gì quá to tát cho lắm.
Sau năm phút chìm trong im lặng, Bạch lão lại một lần nữa lên tiếng nói với Kim Hậu:
“Hừm, tình trạng của cô nhóc này… thú vị hơn ta tưởng rất nhiều.”
“Thú vị? Ý người là sao hả sư phụ?” – Kim Hậu tỏ ra có chút ngạc nhiên trước lời nhận xét của Bạch lão.
“Thể trạng của cô nhóc này rất đặc biệt, mặc dù cơ thể chưa từng có dấu hiệu tu luyện bao giờ nhưng kinh mạch ở trong người cô nhóc này đã được khai mở gần như toàn bộ, thậm chí chúng còn được mở rộng lớn hơn rất nhiều so với người thường…” – Bạch lão bắt đầu hơi trầm ngâm, lý giải đáp.
“Ủa, nếu đúng là như vậy thì chẳng lẽ điều này với cô bé không tốt sao sư phụ? Vì sao mà cô bé lại bị đau ốm nhiều năm như vậy chứ?”
“Ài, mọi chuyện cũng phức tạp hơn rất nhiều. Trong quá trình kiểm tra ta đã phát hiện ra được có một nguồn dược lực khá là mạnh mẽ vẫn còn chưa được luyện hóa trong cơ thể của cô nhóc này trong một quãng thời gian rất dài. Cũng bởi vì chưa có đạt tới cảnh giới giả nguyên cảnh nên cô nhóc vẫn còn chưa có khai thông đan điền, vì vậy mà đoàn dược lực ấy không có chỗ để tập trung tích tụ. Từ đó chúng liền bắt đầu phân tán khắp nơi trong kinh mạch, lâu dần trở nên biến tướng gây ra hàng loạt các triệu chứng như là kinh mạch bị tắc nghẽn, các mạch máu lưu thông không được trôi chảy, toàn thân bị đau nhức, hoa mắt, chóng mặt thường xuyên…”
“Người nói là do dược lực? Vậy có nghĩa là cô bé này đã từng ăn linh dược hoặc là đại loại là một thứ gì đó giống như vậy đúng không ạ?” – Kim Hậu nhướng mày, băn khoăn hỏi.
“Chính xác mà nói thì với tác dụng mở rộng kinh mạch giống như thế này trong tự nhiên chỉ có thể bắt nguồn từ một loại linh dược có tên là “Đào Linh Quả”. Đây là một loại linh dược thuộc thành phần chủ dược dùng để luyện chế ra “Cường Mạch Tụ Khí đan”, loại đan mà ngươi đã từng được ăn hơn hai tháng trước. Sở dĩ người ta phải luyện Đào Linh Quả thành đan dược cũng là bởi vì nguồn dược lực dồi dào của nó rất có ích cho việc tu luyện, nếu như cứ thế mà ăn vào thì quả thật đúng là quá lãng phí. Ngoài ra người bình thường không có trải qua tu luyện nếu như trực tiếp ăn vào thì hậu quả sẽ giống như cô nhóc này đây.”
Nghe Bạch lão giảng tới đây, Kim Hậu bấy giờ mới vỡ lẽ, hiểu ra toàn bộ nguyên nhân. Xem chừng cô bé Tiểu Dương này chẳng biết làm thế nào mà ăn phải Đào Linh Quả cho nên mới bị nguồn dược lực tồn đọng hành hạ suốt mấy năm qua.
“Ủa mà sư phụ, con vẫn còn có một ít thắc mắc. Tại sao Tiểu Dương bị như vậy lại phải ăn thêm linh dược mới giảm đau ạ? Hơn nữa những thầy thuốc chuẩn đoán cho cô bé trước đó chẳng lẽ cũng không phát hiện ra nguồn dược lực này sao ạ? Ít nhất thì chuyện kinh mạch được mở rộng trong cơ thể người thường họ cũng không có chú ý gì sao?”
“Thật ra thì ăn vào một số loại linh dược thuộc loại Trung tính và Ôn tính cấp thấp thì cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì nhiều tới cơ thể, ngược lại một số còn có tác dụng giúp giảm đau, giải nhiệt, giảm đau đầu,... cho nên ăn vào được ngược lại là tốt. Chẳng phải chính ngươi đã từng tặng cho gia đình họ một túi linh dược bao gồm chủ yếu toàn những loại linh dược ôn tính và trung tính đó sao mà còn hỏi ta? Còn chuyện thầy thuốc thì đúng như ta đã nói, tất cả đều là một lũ lang băm hết! Có lẽ bọn họ cũng đã nhận thấy những điểm kỳ lạ trên người của cô bé nhưng cũng không biết phải giải quyết bằng cách nào cho nên mới dựa theo những đặc điểm của các triệu chứng bên ngoài để mà chuẩn đoán, xét bệnh. Thật sự đúng là quá tắc trách.”
“Thì ra là thế…” – Kim Hậu gật gù, tỏ ra đã hiểu đáp - “Cơ mà sư phụ, nếu đã như vậy thì chỉ cần chúng ta giúp cô bé luyện hóa nguồn dược lực này là xong rồi sao?”
“Nào đâu có dễ dàng giống ngươi nói như vậy…” – Bạch lão thở dài nói – “Đoàn dược lực này cũng đã phân tán bên trong kinh mạch của cô nhóc này khoảng một thời gian rất dài cho nên bây giờ muốn luyện hóa chúng thì cũng đã muộn rồi. Giải pháp duy nhất hiện giờ chính là phải dùng “Tinh Mạch đan”, một loại nhị phẩm đan dược rất cao cấp. Nó có công dụng cải tạo và sàng lọc kinh mạch thì may ra mới có thể cứu chữa. Hơn nữa khi ăn vào phải có người trợ giúp luyện hóa ngay lập tức để cho viên đan được hòa tan một cách nhanh chóng. Nếu như mọi công đoạn đều thuận lợi thành công thì về sau con đường tu luyện của cô nhóc này sẽ vô cùng thuận lợi. Chỉ là…”
Thấy Bạch lão ngập ngừng, Kim Hậu cảm thấy có gì đó không ổn nên hắn liền lập tức sốt ruột gặng hỏi lão:
“Chỉ là làm sao hả sư phụ? Chẳng lẽ lại còn có vấn đề phát sinh nữa sao?”
“Thật sự thì vi sư cũng không thể hiểu nổi tại sao cô nhóc này đến giờ vẫn còn sống khi mà có đoàn dược lực mạnh mẽ tàn phá trong người như vậy. Quả thực cô nhóc này cầm cự được đến bây giờ cũng đã là cả một kỳ tích rồi. Thế nhưng theo như ta phỏng đoán thì cô nhóc này chỉ còn sống thêm cùng lắm là khoảng hai tháng nữa mà thôi. Sau đó thì cơ thể sẽ không thể chịu đựng thêm được nữa, từ đó bạo thể mà chết…”
Những lời mà Bạch lão vừa mới nói ra chẳng khác gì y tiếng sấm đánh ngang qua hai bên tai của Kim Hậu. Gương mặt của hắn cũng vì thế mà lập tức hơi biến đổi.
Khoảng chừng vài phút sau đó, nhờ có sự chăm sóc tận tình của Ngọc Dung, Liễu An Bình cuối cùng cũng đã lấy lại được tinh thần. Bấy giờ bà mới hướng nhìn về Kim Hậu đang ngồi ở phía đối diện hỏi:
“Cháu… thật sự là một luyện dược sư sao?”
“Dạ vâng… nhưng mà thật ra thì cháu học luyện dược thuật cũng chưa được bao lâu nên đẳng cấp có lẽ cũng chỉ miễn cưỡng được tính là nhất phẩm luyện dược sư thôi ạ.” – Kim Hậu thẳng thắn đáp.
“Vậy sao…”
Nhận được câu trả lời rõ ràng của Kim Hậu, trong lòng Liễu An Bình một lần nữa lại bị bao trùm bởi cảm giác hụt hẫng cùng với sự thất vọng tràn trề.
Kể từ khi cô con gái cưng của mình bị mắc bệnh nặng, bà luôn cảm thấy cực kỳ đau lòng khi cứ phải bất lực chứng kiến cảnh căn bệnh quái ác dằn vặt cô bé một cách tàn nhẫn.
Có bệnh thì phải vái tứ phương, bao năm qua gia đình bà đã tìm biết bao nhiêu là thầy thuốc, thậm chí còn cắn răng chịu tốn kém để mời cả mục sư tới để xem bệnh cho cô con gái nhưng tất cả đều không có kết quả. Lối thoát duy nhất và cũng là bất khả thi nhất mà bà được tất cả các thầy thuốc lẫn mục sư khuyên bảo đó là: mời Luyện Dược Sư tới chữa!
Luyện dược sư, một trong những loại nghề nghiệp có địa vị cao quý và danh giá nhất đại lục. Cho dù có là luyện dược sư nhất phẩm đi chăng nữa thì họ cũng rất được các thế lực từ lớn tới nhỏ coi trọng và tranh nhau mời chào. Vì vậy mà đối với một người bình thường, chỉ ba từ “Luyện Dược Sư” thôi cũng đã rất xa vời rồi chứ đừng có nói là mời họ tới luyện đan cho mình.
Thế nên đây cũng là lý do mà sau khi nghe Ngọc Dung giới thiệu Kim Hậu là một luyện dược sư, Liễu An Bình mới bị sốc nặng là tại vì bà... quá đỗi vui mừng. Điều này cũng rất dễ hiểu, chắc hẳn bất kể các bậc cha mẹ nào sẽ đều cũng có một loại phản ứng giống như vậy nếu như họ biết được đứa con bệnh tật của mình có một tia hy vọng được cứu chữa.
Chỉ có điều sau khi bình tĩnh trở lại, Liễu An Bình liền cẩn thận suy nghĩ lại một lượt. Lúc này bà sực nhớ ra một điều đó là để cứu cô con gái nhỏ của mình khỏi căn bệnh quái ác này thì cần phải có nhị phẩm đan dược thì mới có thể cứu chữa, có nghĩa là phải có luyện dược sư đẳng cấp nhị phẩm thì mới có thể luyện chế ra được.
Nhìn thoáng qua khuôn mặt hơi non nớt Kim Hậu, Liễu An Bình cũng rất dễ dàng nhìn ra hắn có tuổi đời cũng chỉ có xấp xỉ với Ngọc Dung mà thôi. Điểm này khiến cho bà cảm thấy khá là khó tin khi nói hắn là một luyện dược sư.
Mà cho dù Kim Hậu thật sự là một luyện dược sư đi chăng nữa thì bà vẫn cho rằng đẳng cấp của hắn có lẽ cũng không cao. Dù sao thì thân là một người thường xuyên đi ngược, về xuôi chịu trách nhiệm vận chuyển hàng hóa cho chi nhánh của dong binh công hội tại trấn, bà cũng nghe ngóng được rất chuyện trên kinh thành.
Tại toàn bộ Minh Công đế quốc tính tới thời điểm hiện tại chỉ có vẻn vẹn mười vị luyện dược sư. Trong đó gồm bốn vị có đẳng cấp nhị phẩm, ba vị có đẳng cấp tam phẩm, hai vị có đẳng cấp tứ phẩm và một vị có đẳng cấp ngũ phẩm.
Thì vậy, bốn vị nhị phẩm luyện dược sư được kể tới hầu hết chính là cung phụng trong một số đại gia tộc có số má của Minh Công đế quốc. Tất cả bọn họ mỗi người đều có độ tuổi trung bình từ ba mươi cho tới bốn mươi. Thế cho nên Liễu An Bình cũng dựa vào những chuẩn mực đó mà sinh ra ý nghĩ này. Suy cho cùng thì Kim Hậu thật sự vẫn còn quá trẻ.
Cũng chính vì thế, ngọn lửa hy vọng vừa mới được nhe nhóm lên trong lòng của bà không được bao lâu thì ngay lập tức đã bị dập tắt.
Nhận thấy sự thất vọng hiển hiện rất rõ ràng sâu trong ánh mắt thẫn thờ của Liễu An Bình, Kim Hậu cũng phần nào hiểu được suy nghĩ hiện giờ của bà. Thế nên hắn mới bèn an ủi nói:
“Cháu biết bây giờ trình độ của mình vẫn còn yếu kém, thế nhưng xin dì hay là vẫn cứ để cho cháu xem thử cho em nhà mình một lần. Biết đâu cháu lại có thể tìm ra được biện pháp nào đó bằng những phương pháp bí truyền mà sư phụ của cháu truyền lại.”
Thấy Kim Hậu bỗng mở lời an ủi mình, Liễu An Bình bấy giờ mới chợt giật mình, tỉnh táo trở lại. Nhận ra mình đã ngồi thất thố quá mức, bà liền vội vàng rối rít nói:
“A… à… tất nhiên là được rồi. Mà cháu cũng đừng nên hiểu lầm, có cháu là luyện dược sư tới xem bệnh cho cái Dương là dì mừng lắm rồi chứ cũng không dám đòi hỏi gì thêm nữa… Vậy thì để dì dẫn cháu vào phòng cái Dương…”
“Dạ thôi, tạm thời dì cứ ngồi đây nghỉ ngơi thêm một lát nữa đi ạ. Để Ngọc Dung dẫn cháu vào phòng em nó là được rồi. Vả lại trong quá trình xem xét cháu cũng cần có một không gian yên tĩnh.” – Kim Hậu mỉm cười lịch sự đáp.
Đứng ở phía sau Liễu An Bình, Ngọc Dung lẳng lặng hướng nhìn tới Kim Hậu bằng một loại ánh mắt tràn đầy cảm kích. Dẫu sao thì tất cả mọi chuyện cũng đều là do nàng chủ động lôi kéo, cầu xin hắn. Kể như nếu mà bây giờ Kim Hậu cảm thấy mình bị coi nhẹ rồi thành ra tự ái, đổi ý không giúp nữa thì nàng thật sự không biết sẽ phải làm thế nào. Ấy vậy mà Ngọc Dung cũng không ngờ Kim Hậu lại tỏ ra tận tình và hiểu chuyện như vậy khiến cho nàng cảm thấy nhẹ nhõm ở trong lòng hơn rất nhiều.
“À… Nếu thế thì trăm sự nhờ cả vào cháu vậy…”
Nghe Kim Hậu nói như vậy, Liễu An Bình răm rắp nghe theo ngay chứ cũng không có dám níu kéo thêm nữa. Mặc dù Kim Hậu chỉ tự nhận mình là một luyện dược sư nhất phẩm nhưng bà cũng không dám mơ tưởng, đòi hỏi xa vời thêm nữa.
Tuy rằng lòng tin của Liễu An Bình đối với năng lực của Kim Hậu cực kỳ mong manh, thế nhưng mà trong tình cảnh éo le hiện tại thì bà thà tin rằng sẽ có một điều kỳ diệu nào đó xảy ra chứ còn hơn là ngồi không mà chẳng làm gì.
Gật nhẹ đầu với Liễu An Bình ý bảo bà hãy yên tâm, Kim Hậu kế đó liền được Ngọc Dung dẫn sang gian phòng kế bên để chuẩn bị bắt đầu xem xét thân thể cho cô bé bệnh tật.
Ngay khi bước chân vào cửa gian phòng, Kim Hậu lập tức liền nhìn thấy ở trên chiếc giường gỗ hơi cũ kỹ là một cô bé ước chừng mới có mười tuổi đang nằm nhắm mắt bất động.
Cô bé nhỏ tuổi này sở hữu một mái tóc hơi dài và có màu hồng đậm, gương mặt của cô bé trông cực kỳ sáng lạng và khả ái. Đồng thời hai đôi má lúm đồng tiền lại càng làm cho cô bé tăng thêm một vẻ cực kỳ đáng yêu và dễ mến.
Thế nhưng cũng vì tình trạng sức khỏe nên sắc mặt của cô bé hiện giờ trông cũng không có được tốt cho lắm. Làn da trắng bệch, thần sắc xanh xao cùng với hai đôi mắt hốc hác và thâm quầng.
Chứng kiến tràng cảnh thương tâm này, Kim Hậu cảm thấy cô nhóc này vô cùng đáng thương. Chắc hẳn là do cơn đau dằn vặt hàng đêm cho nên cô bé không thể có được một giấc ngủ bình yên nào.
“Đây chính là Tiểu Dương, xin cậu hãy giúp tôi tìm cách cứu chữa cho em ấy...” – Ngọc Dung vừa đau lòng nhìn Tiểu Dương, vừa khẽ nhẹ giọng nói với Kim Hậu.
“Cô yên tâm, một khi tôi đã hứa với ai chuyện gì thì quyết sẽ làm tới cùng. Tôi sẽ cố gắng hết sức có thể. Được rồi, tạm thời bây giờ cô hãy ra ngoài an ủi dì Bình đi. Mọi chuyện còn lại cứ để cho tôi.”
“Ừm…” – Ngọc Dung khẽ gật nhẹ đầu, dịu dàng đáp.
Trái ngược với tâm tư không mấy khả quan Liễu An Bình thì Ngọc Dung lại rất kỳ vọng Kim Hậu. Có lẽ niềm tin mãnh liệt này của cô nàng xuất phát từ cái kỳ tích không tưởng mà hai người họ đã thực hiện thành công vài ngày trước đó.
Nhớ lại lúc ấy, thật sự thì mới đầu Ngọc Dung cũng không có ôm bao nhiêu là hy vọng, khi đó tinh thần của nàng thật sự gần như đã sụp đổ hoàn toàn. Thế nhưng mà thật may thay khi nàng lại gặp được Kim Hậu, nhờ có hắn mà cái thế cục bế tắc tưởng chừng đã không có lối thoát mà nàng mắc phải lại bị thay đổi một cách ngoạn mục đến khó tin.
Cũng bởi vì chỉ có mình nàng biết được khả năng của hắn lớn lao tới cỡ nào. Kim Hậu chung quy cũng chẳng phải là một người bình thường. Trên người hắn còn ẩn giấu không biết bao nhiêu là bí mật mà có lẽ nàng chẳng thể nào tưởng tượng nổi. Vì vậy mà Ngọc Dung mới có vốn liếng để đặt trọn niềm tin của mình cho Kim Hậu như vậy.
Ở sâu trong thâm tâm, Ngọc Dung thật sự rất cảm kích với tất cả những gì mà Kim Hậu đã làm cho nàng, cho những người mà nàng coi như người thân. Mặc dù nàng vẫn còn nợ hắn một lời cảm ơn, thế nhưng mà với tâm trạng rối bời, lo lắng cho cô nhóc mà nàng coi như em gái ruột của mình hiện giờ. Ngọc Dung vẫn còn chưa cho phép bản thân mình thành thật nói ra những lời này mà thôi.
Trước khi rời khỏi gian phòng, Ngọc Dung vẫn còn lưu luyến đứng nhìn Tiểu Dương một lúc rồi sau đó cô mới nhanh chóng quay người đi ra bên ngoài để tránh làm phiền Kim Hậu.
Lúc này trong gian phòng cũng chỉ còn có một mình Kim Hậu và cô nhóc bệnh tật, bấy giờ hắn mới tiến tới bên cạnh giường rồi ngồi xuống bên cạnh cô bé. Đồng thời Kim Hậu cũng lập tức câu thông với Bạch lão:
“Sư phụ, chúng ta có thể bắt đầu được rồi.”
Ngay sau đó, giọng nói nhàn nhạt của Bạch lão liền vang lên trong đầu của hắn:
“Trước tiên ngươi hãy đặt đầu ngón tay lên cổ tay của cô nhóc này là được rồi.”
Vâng lời, nghe theo Bạch lão. Kim Hậu nhẹ nhàng đặt tay cổ tay nhỏ bé của cô nhóc Tiểu Dương. Theo đó từ trên hai đầu ngón tay của Kim Hậu bỗng nhàn nhạt lóe lên một luồng ánh sáng màu xanh lục, tiếp đó luồng ánh sáng này trực tiếp thông qua cổ tay nhanh chóng thâm nhập thẳng vào trong cơ thể của cô bé.
Mặc dù Bạch lão đang ở trong tình trạng bị hao tổn linh lực, thế nhưng thực hiện một vài chuyện giống như thế này đối với lão cũng không phải là vấn đề gì quá to tát cho lắm.
Sau năm phút chìm trong im lặng, Bạch lão lại một lần nữa lên tiếng nói với Kim Hậu:
“Hừm, tình trạng của cô nhóc này… thú vị hơn ta tưởng rất nhiều.”
“Thú vị? Ý người là sao hả sư phụ?” – Kim Hậu tỏ ra có chút ngạc nhiên trước lời nhận xét của Bạch lão.
“Thể trạng của cô nhóc này rất đặc biệt, mặc dù cơ thể chưa từng có dấu hiệu tu luyện bao giờ nhưng kinh mạch ở trong người cô nhóc này đã được khai mở gần như toàn bộ, thậm chí chúng còn được mở rộng lớn hơn rất nhiều so với người thường…” – Bạch lão bắt đầu hơi trầm ngâm, lý giải đáp.
“Ủa, nếu đúng là như vậy thì chẳng lẽ điều này với cô bé không tốt sao sư phụ? Vì sao mà cô bé lại bị đau ốm nhiều năm như vậy chứ?”
“Ài, mọi chuyện cũng phức tạp hơn rất nhiều. Trong quá trình kiểm tra ta đã phát hiện ra được có một nguồn dược lực khá là mạnh mẽ vẫn còn chưa được luyện hóa trong cơ thể của cô nhóc này trong một quãng thời gian rất dài. Cũng bởi vì chưa có đạt tới cảnh giới giả nguyên cảnh nên cô nhóc vẫn còn chưa có khai thông đan điền, vì vậy mà đoàn dược lực ấy không có chỗ để tập trung tích tụ. Từ đó chúng liền bắt đầu phân tán khắp nơi trong kinh mạch, lâu dần trở nên biến tướng gây ra hàng loạt các triệu chứng như là kinh mạch bị tắc nghẽn, các mạch máu lưu thông không được trôi chảy, toàn thân bị đau nhức, hoa mắt, chóng mặt thường xuyên…”
“Người nói là do dược lực? Vậy có nghĩa là cô bé này đã từng ăn linh dược hoặc là đại loại là một thứ gì đó giống như vậy đúng không ạ?” – Kim Hậu nhướng mày, băn khoăn hỏi.
“Chính xác mà nói thì với tác dụng mở rộng kinh mạch giống như thế này trong tự nhiên chỉ có thể bắt nguồn từ một loại linh dược có tên là “Đào Linh Quả”. Đây là một loại linh dược thuộc thành phần chủ dược dùng để luyện chế ra “Cường Mạch Tụ Khí đan”, loại đan mà ngươi đã từng được ăn hơn hai tháng trước. Sở dĩ người ta phải luyện Đào Linh Quả thành đan dược cũng là bởi vì nguồn dược lực dồi dào của nó rất có ích cho việc tu luyện, nếu như cứ thế mà ăn vào thì quả thật đúng là quá lãng phí. Ngoài ra người bình thường không có trải qua tu luyện nếu như trực tiếp ăn vào thì hậu quả sẽ giống như cô nhóc này đây.”
Nghe Bạch lão giảng tới đây, Kim Hậu bấy giờ mới vỡ lẽ, hiểu ra toàn bộ nguyên nhân. Xem chừng cô bé Tiểu Dương này chẳng biết làm thế nào mà ăn phải Đào Linh Quả cho nên mới bị nguồn dược lực tồn đọng hành hạ suốt mấy năm qua.
“Ủa mà sư phụ, con vẫn còn có một ít thắc mắc. Tại sao Tiểu Dương bị như vậy lại phải ăn thêm linh dược mới giảm đau ạ? Hơn nữa những thầy thuốc chuẩn đoán cho cô bé trước đó chẳng lẽ cũng không phát hiện ra nguồn dược lực này sao ạ? Ít nhất thì chuyện kinh mạch được mở rộng trong cơ thể người thường họ cũng không có chú ý gì sao?”
“Thật ra thì ăn vào một số loại linh dược thuộc loại Trung tính và Ôn tính cấp thấp thì cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì nhiều tới cơ thể, ngược lại một số còn có tác dụng giúp giảm đau, giải nhiệt, giảm đau đầu,... cho nên ăn vào được ngược lại là tốt. Chẳng phải chính ngươi đã từng tặng cho gia đình họ một túi linh dược bao gồm chủ yếu toàn những loại linh dược ôn tính và trung tính đó sao mà còn hỏi ta? Còn chuyện thầy thuốc thì đúng như ta đã nói, tất cả đều là một lũ lang băm hết! Có lẽ bọn họ cũng đã nhận thấy những điểm kỳ lạ trên người của cô bé nhưng cũng không biết phải giải quyết bằng cách nào cho nên mới dựa theo những đặc điểm của các triệu chứng bên ngoài để mà chuẩn đoán, xét bệnh. Thật sự đúng là quá tắc trách.”
“Thì ra là thế…” – Kim Hậu gật gù, tỏ ra đã hiểu đáp - “Cơ mà sư phụ, nếu đã như vậy thì chỉ cần chúng ta giúp cô bé luyện hóa nguồn dược lực này là xong rồi sao?”
“Nào đâu có dễ dàng giống ngươi nói như vậy…” – Bạch lão thở dài nói – “Đoàn dược lực này cũng đã phân tán bên trong kinh mạch của cô nhóc này khoảng một thời gian rất dài cho nên bây giờ muốn luyện hóa chúng thì cũng đã muộn rồi. Giải pháp duy nhất hiện giờ chính là phải dùng “Tinh Mạch đan”, một loại nhị phẩm đan dược rất cao cấp. Nó có công dụng cải tạo và sàng lọc kinh mạch thì may ra mới có thể cứu chữa. Hơn nữa khi ăn vào phải có người trợ giúp luyện hóa ngay lập tức để cho viên đan được hòa tan một cách nhanh chóng. Nếu như mọi công đoạn đều thuận lợi thành công thì về sau con đường tu luyện của cô nhóc này sẽ vô cùng thuận lợi. Chỉ là…”
Thấy Bạch lão ngập ngừng, Kim Hậu cảm thấy có gì đó không ổn nên hắn liền lập tức sốt ruột gặng hỏi lão:
“Chỉ là làm sao hả sư phụ? Chẳng lẽ lại còn có vấn đề phát sinh nữa sao?”
“Thật sự thì vi sư cũng không thể hiểu nổi tại sao cô nhóc này đến giờ vẫn còn sống khi mà có đoàn dược lực mạnh mẽ tàn phá trong người như vậy. Quả thực cô nhóc này cầm cự được đến bây giờ cũng đã là cả một kỳ tích rồi. Thế nhưng theo như ta phỏng đoán thì cô nhóc này chỉ còn sống thêm cùng lắm là khoảng hai tháng nữa mà thôi. Sau đó thì cơ thể sẽ không thể chịu đựng thêm được nữa, từ đó bạo thể mà chết…”
Những lời mà Bạch lão vừa mới nói ra chẳng khác gì y tiếng sấm đánh ngang qua hai bên tai của Kim Hậu. Gương mặt của hắn cũng vì thế mà lập tức hơi biến đổi.
/101
|