*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2ý Minh Quốc coi thường ngắt lời thượng tướng: “Một con nhóc đang mang thai mà tôi phải sợ chắc?” “Ngộ nhỡ có chuyện xảy ra thì thủ trưởng ngài...”
“Ý của ông là ngay cả một con nhóc đang mang thai mà tôi cũng không giải quyết được, cũng đánh không lại hay sao?”
Lý Minh Quốc ngạo mạn coi thường lời nhắc nhở của thượng tướng Quách, một mình đi vào biệt thự, giày da của lão giẫm lên mặt cỏ, dính phải một ít bùn màu vàng, lão từng bước một đi lên đường đá
Lúc đi qua quản gia Trần, lão lạnh lùng liếc mắt với vẻ xem thường rồi thản nhiên nói: “Tôi trả lương cao mời ông làm quân sự, ông từ chối, không ngờ lại chạy tới chỗ Lục Minh làm một tên quản gia để tiện.” Bước chân của Lý2Minh Quốc không hề dừng lại, vẫn đi vào phía trong biệt thự, chỉ là lời nói của lão có vẻ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi
Quản gia Trần lại thờ ơ, thản nhiên cười khẽ: “Mỗi người đều có chí hướng riêng, thủ trưởng Lý nên bớt nghĩ đi là được.” Nói xong, quản gia Trần bước theo Lý Minh Quốc vào trong phòng
Vừa vào nhà, sàn nhà sạch như gương đã bị giày dính bùn của Lý Minh Quốc làm bẩn
Lão không thay giày mà cứ giẫm lên sàn nhà, đi về phía Cảnh Y Nhân
Cảnh Y Nhân thản nhiên ngồi trên ghế nhìn thấy một mình Lý Minh Quốc bước từ cửa tới gần, khóe miệng cô thản nhiên cong lên một nụ cười như có như không
Lý Minh Quốc tuổi tác đã cao, cũng từng qua lại với vô8số mỹ nữ, nhưng lúc này lão không thể không thừa nhận Cảnh Y Nhân quả là người đẹp nhất trong số những người lão từng gặp, chỉ cần nhướng khóe miệng lên cười thôi cũng có thể cấu hồn phách của bất kỳ người đàn ông nào
Không chỉ bởi diện mạo mà cả khí chất này của cô nữa, gặp chuyện vẫn không sợ hãi, đối đầu với kẻ địch mạnh vẫn có thể bình thản ung dung
Trước đây, lão không hiểu rõ về Cảnh Y Nhân, chỉ cảm thấy đây là một con nhóc cuồng ngạo, chỉ cần cho nếm chút bài học là sẽ khóc nhè.
Lão đã nghĩ lầm rồi.
Thảo nào Lục Minh lại si mê cô như vậy.
Lý Minh Quốc đi từng bước về phía sofa, đến trước mặt Cảnh Y Nhân cách chừng ba mét thì dừng lại
Hai tròng mắt9của Cảnh Y Nhân mị hoặc như yêu tinh, vừa tà mị vừa thần bí, dụ hoặc đến mức dường như có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện nhận lấy cái chết
Đôi tay mảnh khảnh lười biếng gác lên hai thành sofa một cách ung dung quý phái như hoàng hậu, miệng nhỏ thản nhiên ra lệnh: “Đóng cửa lại.” Quản gia Trần lập tức làm theo lệnh
Khi đóng cửa, ông còn cố ý nhập sai mã ba lần
Như vậy là cánh cửa sẽ tự động khóa trái nhốt bọn họ bên trong
Đây là cánh cửa bọc thép chống trộm và động đất, cho dù dùng thuốc nổ, cánh cửa chắc chắn cũng không bị phá hủy
Cho dù quân nhân bên ngoài tấn công cũng không thể vào được
Nghe thấy tiếng khóa trái của khóa điện tử, Lý Minh Quốc cảnh giác nhíu2mày, bỗng quay đầu liếc về phía cửa lớn, nhìn quản gia Trần
“Thế nào? Mấy người cho rằng một ông lão và một cô gái có thể giết được tôi sao?” Lý Minh Quốc vừa dứt lời, Nhạc Nhu bước từ phía sau cầu thang đi ra
Cô mặc một bộ đồ đen bó sát gợi cảm, hai tay cầm hai thanh mã tấu dài.
2ý Minh Quốc coi thường ngắt lời thượng tướng: “Một con nhóc đang mang thai mà tôi phải sợ chắc?” “Ngộ nhỡ có chuyện xảy ra thì thủ trưởng ngài...”
“Ý của ông là ngay cả một con nhóc đang mang thai mà tôi cũng không giải quyết được, cũng đánh không lại hay sao?”
Lý Minh Quốc ngạo mạn coi thường lời nhắc nhở của thượng tướng Quách, một mình đi vào biệt thự, giày da của lão giẫm lên mặt cỏ, dính phải một ít bùn màu vàng, lão từng bước một đi lên đường đá
Lúc đi qua quản gia Trần, lão lạnh lùng liếc mắt với vẻ xem thường rồi thản nhiên nói: “Tôi trả lương cao mời ông làm quân sự, ông từ chối, không ngờ lại chạy tới chỗ Lục Minh làm một tên quản gia để tiện.” Bước chân của Lý2Minh Quốc không hề dừng lại, vẫn đi vào phía trong biệt thự, chỉ là lời nói của lão có vẻ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi
Quản gia Trần lại thờ ơ, thản nhiên cười khẽ: “Mỗi người đều có chí hướng riêng, thủ trưởng Lý nên bớt nghĩ đi là được.” Nói xong, quản gia Trần bước theo Lý Minh Quốc vào trong phòng
Vừa vào nhà, sàn nhà sạch như gương đã bị giày dính bùn của Lý Minh Quốc làm bẩn
Lão không thay giày mà cứ giẫm lên sàn nhà, đi về phía Cảnh Y Nhân
Cảnh Y Nhân thản nhiên ngồi trên ghế nhìn thấy một mình Lý Minh Quốc bước từ cửa tới gần, khóe miệng cô thản nhiên cong lên một nụ cười như có như không
Lý Minh Quốc tuổi tác đã cao, cũng từng qua lại với vô8số mỹ nữ, nhưng lúc này lão không thể không thừa nhận Cảnh Y Nhân quả là người đẹp nhất trong số những người lão từng gặp, chỉ cần nhướng khóe miệng lên cười thôi cũng có thể cấu hồn phách của bất kỳ người đàn ông nào
Không chỉ bởi diện mạo mà cả khí chất này của cô nữa, gặp chuyện vẫn không sợ hãi, đối đầu với kẻ địch mạnh vẫn có thể bình thản ung dung
Trước đây, lão không hiểu rõ về Cảnh Y Nhân, chỉ cảm thấy đây là một con nhóc cuồng ngạo, chỉ cần cho nếm chút bài học là sẽ khóc nhè.
Lão đã nghĩ lầm rồi.
Thảo nào Lục Minh lại si mê cô như vậy.
Lý Minh Quốc đi từng bước về phía sofa, đến trước mặt Cảnh Y Nhân cách chừng ba mét thì dừng lại
Hai tròng mắt9của Cảnh Y Nhân mị hoặc như yêu tinh, vừa tà mị vừa thần bí, dụ hoặc đến mức dường như có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện nhận lấy cái chết
Đôi tay mảnh khảnh lười biếng gác lên hai thành sofa một cách ung dung quý phái như hoàng hậu, miệng nhỏ thản nhiên ra lệnh: “Đóng cửa lại.” Quản gia Trần lập tức làm theo lệnh
Khi đóng cửa, ông còn cố ý nhập sai mã ba lần
Như vậy là cánh cửa sẽ tự động khóa trái nhốt bọn họ bên trong
Đây là cánh cửa bọc thép chống trộm và động đất, cho dù dùng thuốc nổ, cánh cửa chắc chắn cũng không bị phá hủy
Cho dù quân nhân bên ngoài tấn công cũng không thể vào được
Nghe thấy tiếng khóa trái của khóa điện tử, Lý Minh Quốc cảnh giác nhíu2mày, bỗng quay đầu liếc về phía cửa lớn, nhìn quản gia Trần
“Thế nào? Mấy người cho rằng một ông lão và một cô gái có thể giết được tôi sao?” Lý Minh Quốc vừa dứt lời, Nhạc Nhu bước từ phía sau cầu thang đi ra
Cô mặc một bộ đồ đen bó sát gợi cảm, hai tay cầm hai thanh mã tấu dài.
/1497
|