Đến phòng múa.
Cảnh Y Nhân vừa bước vào, cô dường như đã biến thành một ngọn đèn sáng lộng lẫy tráng lệ khiến tất cả các cô gái ở đây đều trở nên nhạt nhòa thất sắc. Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào cô.
Huấn luyện viên dạy nhảy là đàn ông, vừa nhìn thấy cảnh Y Nhân, anh ta lập tức thất thần hồi lâu. Mãi đến khi nhân viên tiếp tân gọi, anh ta mới định thần lại được. “Huấn luyện viên... Cô đây là học viên mới của lớp múa. Anh giúp đỡ cô ấy nhé...” Nhân viên lễ tân vốn định nói thêm đây là khách hàng siêu VIP nhưng cuối cùng lại yên lặng, sợ làm Cảnh Y Nhân mất hứng.
Lễ tân đi khỏi, huấn luyện viên liền tiêu sái bước đến trước mặt Cảnh Y Nhân.
Anh huấn luyện viên này có dáng người cao ngất, làn da nâu khỏe mạnh, quần áo tập gym màu đen làm nổi bật cơ bắp trên người, anh ta cao hơn Cảnh Y Nhân một cái đầu, thoạt nhìn trông rất tuấn tú và hòa nhã.
Anh ta nhìn Cảnh Y Nhân rồi khách sáo nói: “Thưa cô, chúng tôi là lớp khiêu vũ hình thế cơ bản, cô muốn học thì trước tiên hãy tập như bọn họ, bước đầu chúng ta nên luyện tập co giãn dây chằng.” Cảnh Y Nhân đúng là đang muốn học co giãn dây chằng.
Cô không chút do dự gật đầu: “Vâng.”
Huấn luyện viên cười khẽ với cô, sau đó chủ động vươn tay ra, dịu dàng kéo lấy cổ tay Cảnh Y Nhân dẫn về phía góc trước gương gần đó.
“...” Cảnh Y Nhân không quen đụng chạm người khác phái khi mới gặp lần đầu mặt, cô vô thức nhíu mày, sau đó rút tay lại.
Huấn luyện viên thấy tay mình bỗng trống không, anh ta hơi sửng sốt, rồi cười với vẻ chẳng hề để ý rồi đưa Cảnh Y Nhân đi tiếp.
Tiếp đó anh ta dạy cô cách co giãn dây chằng giống như mọi người. Cảnh Y Nhân tập theo mọi người, nâng chân gác lên lan can, nghiêng người ép xuống, thật ra cũng không khó lắm.
Chỉ là tên huấn luyện viên kia vẫn cứ đứng cạnh cô không chịu đi.
Đôi mắt anh ta cứ dán vào Cảnh Y Nhân ngay từ lúc cô xuất hiện, không hề rời đi phút nào.
Anh ta nhìn cảnh Y Nhân chằm chằm một hồi rồi mở miệng hỏi: “Tên em là gì?” “...” Nếu là người đàn ông xa lạ hỏi như vậy, Cảnh Y Nhân sẽ cảm thấy đường đột, nhưng tên huấn luyện viên này lại chẳng khác gì giáo viên cả.
Người ta luôn nói phải tôn sư trọng đạo, một ngày là thầy cả đời là cha có đúng không?
Nhưng Cảnh Y Nhân luôn cảm thấy tên huấn luyện viên này hơi là lạ. Cảnh Y Nhân vừa ép chân vừa lễ phép trả lời: “Thưa thầy, tên tôi là cảnh Y Nhân.”
“Lần đầu tiên em tới đây à?” Huấn luyện viên nói cực kỳ dịu dàng. “...” Cảnh Y Nhân lại cảm thấy huấn luyện viên này nói hơi nhiều, nhưng vì lễ phép, cô vẫn gật đầu: “Vâng.” “Em làm việc gần đây à? Hay là nhà ở quanh đây?”
Cảnh Y Nhân lắc đầu: “Đều không phải a.”
“Thế thì nhất định là tiếng tăm của trung tâm chúng tôi đã hấp dẫn em đến nhỉ?”
“...”Huấn luyện viên như kiểu đang tra hỏi gốc gác của cô vậy, cô không buồn để ý tới anh ta nữa. Huấn luyện viên vẫn nhìn cảnh Y Nhân, đôi mắt sâu thẳm, dường như có gợn sóng đang bắt đầu dấy lên.
Anh ta nhìn cô một hồi lâu rồi đột nhiên tới gần: “Động tác này của em không đúng rồi kìa.”
Một bàn tay đỡ lấy đùi Cảnh Y Nhân, một bàn tay sờ mông cô, nhẹ nhàng nhấc lên trên.
“...” Cảnh Y Nhân cảm thấy mông mình bị sờ soạng, lông mày nhíu chặt, tròng mắt co rút lại, cả người cứng ngắc, rất mất tự nhiên.
Trước kia, mỗi lần cô tập võ thường thường cũng hay bị cữu cữu không cẩn thận chạm vào chỗ nhạy cảm, nhưng cữu cữu chẳng hề để ý, cô cũng ngại nói ra. Nhưng tôn giáo viên này lại làm cô cảm thấy hơi ghê tởm. Nếu là mọi khi, ngoài cậu ra, có ai dám tới gần cô như thế này thì kẻ đó đã sớm bị cô đá bay rồi. Hay là lối sống nơi này thoáng như thế?
Cảnh Y Nhân chịu đựng cảm giác khó chịu, nhìn mọi người xung quanh, hình như không ai cảm thấy hành động của huấn luyện viên có gì không ổn.
“Em hãy ép xuống thế này...”
Cảnh Y Nhân vừa bước vào, cô dường như đã biến thành một ngọn đèn sáng lộng lẫy tráng lệ khiến tất cả các cô gái ở đây đều trở nên nhạt nhòa thất sắc. Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào cô.
Huấn luyện viên dạy nhảy là đàn ông, vừa nhìn thấy cảnh Y Nhân, anh ta lập tức thất thần hồi lâu. Mãi đến khi nhân viên tiếp tân gọi, anh ta mới định thần lại được. “Huấn luyện viên... Cô đây là học viên mới của lớp múa. Anh giúp đỡ cô ấy nhé...” Nhân viên lễ tân vốn định nói thêm đây là khách hàng siêu VIP nhưng cuối cùng lại yên lặng, sợ làm Cảnh Y Nhân mất hứng.
Lễ tân đi khỏi, huấn luyện viên liền tiêu sái bước đến trước mặt Cảnh Y Nhân.
Anh huấn luyện viên này có dáng người cao ngất, làn da nâu khỏe mạnh, quần áo tập gym màu đen làm nổi bật cơ bắp trên người, anh ta cao hơn Cảnh Y Nhân một cái đầu, thoạt nhìn trông rất tuấn tú và hòa nhã.
Anh ta nhìn Cảnh Y Nhân rồi khách sáo nói: “Thưa cô, chúng tôi là lớp khiêu vũ hình thế cơ bản, cô muốn học thì trước tiên hãy tập như bọn họ, bước đầu chúng ta nên luyện tập co giãn dây chằng.” Cảnh Y Nhân đúng là đang muốn học co giãn dây chằng.
Cô không chút do dự gật đầu: “Vâng.”
Huấn luyện viên cười khẽ với cô, sau đó chủ động vươn tay ra, dịu dàng kéo lấy cổ tay Cảnh Y Nhân dẫn về phía góc trước gương gần đó.
“...” Cảnh Y Nhân không quen đụng chạm người khác phái khi mới gặp lần đầu mặt, cô vô thức nhíu mày, sau đó rút tay lại.
Huấn luyện viên thấy tay mình bỗng trống không, anh ta hơi sửng sốt, rồi cười với vẻ chẳng hề để ý rồi đưa Cảnh Y Nhân đi tiếp.
Tiếp đó anh ta dạy cô cách co giãn dây chằng giống như mọi người. Cảnh Y Nhân tập theo mọi người, nâng chân gác lên lan can, nghiêng người ép xuống, thật ra cũng không khó lắm.
Chỉ là tên huấn luyện viên kia vẫn cứ đứng cạnh cô không chịu đi.
Đôi mắt anh ta cứ dán vào Cảnh Y Nhân ngay từ lúc cô xuất hiện, không hề rời đi phút nào.
Anh ta nhìn cảnh Y Nhân chằm chằm một hồi rồi mở miệng hỏi: “Tên em là gì?” “...” Nếu là người đàn ông xa lạ hỏi như vậy, Cảnh Y Nhân sẽ cảm thấy đường đột, nhưng tên huấn luyện viên này lại chẳng khác gì giáo viên cả.
Người ta luôn nói phải tôn sư trọng đạo, một ngày là thầy cả đời là cha có đúng không?
Nhưng Cảnh Y Nhân luôn cảm thấy tên huấn luyện viên này hơi là lạ. Cảnh Y Nhân vừa ép chân vừa lễ phép trả lời: “Thưa thầy, tên tôi là cảnh Y Nhân.”
“Lần đầu tiên em tới đây à?” Huấn luyện viên nói cực kỳ dịu dàng. “...” Cảnh Y Nhân lại cảm thấy huấn luyện viên này nói hơi nhiều, nhưng vì lễ phép, cô vẫn gật đầu: “Vâng.” “Em làm việc gần đây à? Hay là nhà ở quanh đây?”
Cảnh Y Nhân lắc đầu: “Đều không phải a.”
“Thế thì nhất định là tiếng tăm của trung tâm chúng tôi đã hấp dẫn em đến nhỉ?”
“...”Huấn luyện viên như kiểu đang tra hỏi gốc gác của cô vậy, cô không buồn để ý tới anh ta nữa. Huấn luyện viên vẫn nhìn cảnh Y Nhân, đôi mắt sâu thẳm, dường như có gợn sóng đang bắt đầu dấy lên.
Anh ta nhìn cô một hồi lâu rồi đột nhiên tới gần: “Động tác này của em không đúng rồi kìa.”
Một bàn tay đỡ lấy đùi Cảnh Y Nhân, một bàn tay sờ mông cô, nhẹ nhàng nhấc lên trên.
“...” Cảnh Y Nhân cảm thấy mông mình bị sờ soạng, lông mày nhíu chặt, tròng mắt co rút lại, cả người cứng ngắc, rất mất tự nhiên.
Trước kia, mỗi lần cô tập võ thường thường cũng hay bị cữu cữu không cẩn thận chạm vào chỗ nhạy cảm, nhưng cữu cữu chẳng hề để ý, cô cũng ngại nói ra. Nhưng tôn giáo viên này lại làm cô cảm thấy hơi ghê tởm. Nếu là mọi khi, ngoài cậu ra, có ai dám tới gần cô như thế này thì kẻ đó đã sớm bị cô đá bay rồi. Hay là lối sống nơi này thoáng như thế?
Cảnh Y Nhân chịu đựng cảm giác khó chịu, nhìn mọi người xung quanh, hình như không ai cảm thấy hành động của huấn luyện viên có gì không ổn.
“Em hãy ép xuống thế này...”
/1497
|