*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không thể sống nổi nữa, bác sĩ nói không cứu được rồi.” Cảnh Y Nhân cố ý nói nghiêm trọng như thể sắp chết người vậy
“Cái gì?” Đầu kia điện thoại, Hắc Long kinh hoàng tới mức hồn phách như sắp bay mất
“Tôi nói Nhạc Nhu sắp chết rồi, anh không nghe rõ à?”
“Nhạc Nhu không chỉ tự sát một lần, ngay cả bác sĩ cũng nói chị ấy không cứu nổi nữa, người một lòng muốn chết thì sao có thể cứu được chứ?” “...” Hắc Long không phải không biết Nhạc Nhu bị bệnh trầm cảm, thậm chí anh ta còn tận mắt nhìn thấy cô ấy tự sát
Anh ta làm tất cả mọi chuyện đều là vì để ở cùng một chỗ2với Nhạc Nhu
Nếu như không thể đường đường chính chính ở cùng một chỗ thì anh ta làm tổng thống để làm gì.
đầu kia điện thoại, Hắc Long kiên định nói: “Ngày mai, mặt trời vừa mọc tôi sẽ đến nước Z, cô giúp tôi để ý đến cô ấy.” “...” Cái miệng nhỏ nhắn của cảnh Y Nhân cong lên, thứ cô muốn chính là kết quả này
Cô hy vọng Hắc Long có thể đến đây, đoàn tụ với Nhạc Nhu, nhưng cũng không cần gấp gáp như vậy
Tốt xấu gì máy bay cũng phải bay mất 8 tiếng đồng hồ, lại thêm 5 tiếng lệch múi giờ nữa, tương đương với việc hiện giờ Hắc Long đã sắp lên máy bay.
“Được! Không thành9vấn đề
Tôi sẽ giúp anh bảo vệ Nhạc Nhu.”
Rời khỏi nhà của Cảnh Y Nhân, Nhạc Phong lái xe mà trong đầu vẫn đang nhớ tới những vết đo đỏ trên cổ Cảnh Y Nhân.
Nhìn là có thể biết Lục Minh đã triền miên, chìm đắm trong tình yêu với cảnh Y Nhân như thế nào
Những thứ này đều là điều mà Nhạc Phong có nằm mơ cũng không có được
Càng như vậy, trong lòng anh ta lại càng khó chịu.
Trong đôi mắt sâu thẳm như không thấy đáy của anh ta để lộ ra sự đau buồn nhàn nhạt, anh ta không tự chủ mà giảm mạnh chân ga.
Mười giờ tối.
Dưới ánh trăng như đang trêu chọc lòng người, Thượng Hảo Hảo vừa mới6đi ngủ, trong cơn buồn ngủ mơ mơ màng màng thì đột nhiên bị đột kích
Trong căn phòng yên tĩnh, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh thức cô dậy
Thượng Hảo Hảo giật mình chợt mở choàng mắt ra
Thượng Hảo Hảo là một cô gái hiền lành, tốt bụng, luôn ngủ sớm, dậy sớm, từ trước tới giờ chưa từng có ai gọi điện thoại cho cô muộn như vậy
Coi như có thì 99% đều là điện thoại quảng cáo, đẩy mạnh tiêu thụ
Thượng Hảo Hảo nổi giận cầm điện thoại lên, không thèm nhìn màn hình đã nhận điện thoại, nổi giận mắng: “Đã muộn như vậy rồi, có cho người khác ngủ không? Có xong chưa hả...” “Cô không phải là0bác sĩ sao? Tôi có bệnh, tôi muốn khám bệnh..
Hức!” Đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền tới giọng nói say khướt không rõ tiếng của đàn ông
Thượng Hảo Hảo ngơ ngác đưa tay ra nhìn thấy trên điện thoại di động là một dãy số lạ hoắc.
“Anh là ai vậy?”
“Tôi muốn khám bệnh, cô không nghe thấy à?”
“Mở cửa! Tôi muốn khám bệnh...” Giọng nói đầu kia điện thoại vừa vang lên, Thượng Hảo Hảo đã nghe thấy tiếng gõ cửa “Đùng đùng” ở bên ngoài
Thượng Hảo Hảo hoảng hốt, con ngươi co rụt lại, cô căng thẳng nắm chặt điện thoại
Cô mở điều hòa, xuống khỏi giường, đi dép vào rồi cẩn thận mở cửa phòng ra, nhìn ra bên ngoài xuyên7qua cửa sổ
Thông qua ánh đèn đường mờ mờ, cô ấy có thể nhìn thấy một chiếc xe đang đỗ, Đây không phải là lần đầu tiên Thượng Hảo Hảo nhìn thấy chiếc xe này
Cô đưa điện thoại di động lên tai, hỏi: “Anh là anh Nhạc sao?” “Đùng đùng!” Tiếng gõ cửa ở bên ngoài tiếp tục vang lên.
Không thể sống nổi nữa, bác sĩ nói không cứu được rồi.” Cảnh Y Nhân cố ý nói nghiêm trọng như thể sắp chết người vậy
“Cái gì?” Đầu kia điện thoại, Hắc Long kinh hoàng tới mức hồn phách như sắp bay mất
“Tôi nói Nhạc Nhu sắp chết rồi, anh không nghe rõ à?”
“Nhạc Nhu không chỉ tự sát một lần, ngay cả bác sĩ cũng nói chị ấy không cứu nổi nữa, người một lòng muốn chết thì sao có thể cứu được chứ?” “...” Hắc Long không phải không biết Nhạc Nhu bị bệnh trầm cảm, thậm chí anh ta còn tận mắt nhìn thấy cô ấy tự sát
Anh ta làm tất cả mọi chuyện đều là vì để ở cùng một chỗ2với Nhạc Nhu
Nếu như không thể đường đường chính chính ở cùng một chỗ thì anh ta làm tổng thống để làm gì.
đầu kia điện thoại, Hắc Long kiên định nói: “Ngày mai, mặt trời vừa mọc tôi sẽ đến nước Z, cô giúp tôi để ý đến cô ấy.” “...” Cái miệng nhỏ nhắn của cảnh Y Nhân cong lên, thứ cô muốn chính là kết quả này
Cô hy vọng Hắc Long có thể đến đây, đoàn tụ với Nhạc Nhu, nhưng cũng không cần gấp gáp như vậy
Tốt xấu gì máy bay cũng phải bay mất 8 tiếng đồng hồ, lại thêm 5 tiếng lệch múi giờ nữa, tương đương với việc hiện giờ Hắc Long đã sắp lên máy bay.
“Được! Không thành9vấn đề
Tôi sẽ giúp anh bảo vệ Nhạc Nhu.”
Rời khỏi nhà của Cảnh Y Nhân, Nhạc Phong lái xe mà trong đầu vẫn đang nhớ tới những vết đo đỏ trên cổ Cảnh Y Nhân.
Nhìn là có thể biết Lục Minh đã triền miên, chìm đắm trong tình yêu với cảnh Y Nhân như thế nào
Những thứ này đều là điều mà Nhạc Phong có nằm mơ cũng không có được
Càng như vậy, trong lòng anh ta lại càng khó chịu.
Trong đôi mắt sâu thẳm như không thấy đáy của anh ta để lộ ra sự đau buồn nhàn nhạt, anh ta không tự chủ mà giảm mạnh chân ga.
Mười giờ tối.
Dưới ánh trăng như đang trêu chọc lòng người, Thượng Hảo Hảo vừa mới6đi ngủ, trong cơn buồn ngủ mơ mơ màng màng thì đột nhiên bị đột kích
Trong căn phòng yên tĩnh, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh thức cô dậy
Thượng Hảo Hảo giật mình chợt mở choàng mắt ra
Thượng Hảo Hảo là một cô gái hiền lành, tốt bụng, luôn ngủ sớm, dậy sớm, từ trước tới giờ chưa từng có ai gọi điện thoại cho cô muộn như vậy
Coi như có thì 99% đều là điện thoại quảng cáo, đẩy mạnh tiêu thụ
Thượng Hảo Hảo nổi giận cầm điện thoại lên, không thèm nhìn màn hình đã nhận điện thoại, nổi giận mắng: “Đã muộn như vậy rồi, có cho người khác ngủ không? Có xong chưa hả...” “Cô không phải là0bác sĩ sao? Tôi có bệnh, tôi muốn khám bệnh..
Hức!” Đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền tới giọng nói say khướt không rõ tiếng của đàn ông
Thượng Hảo Hảo ngơ ngác đưa tay ra nhìn thấy trên điện thoại di động là một dãy số lạ hoắc.
“Anh là ai vậy?”
“Tôi muốn khám bệnh, cô không nghe thấy à?”
“Mở cửa! Tôi muốn khám bệnh...” Giọng nói đầu kia điện thoại vừa vang lên, Thượng Hảo Hảo đã nghe thấy tiếng gõ cửa “Đùng đùng” ở bên ngoài
Thượng Hảo Hảo hoảng hốt, con ngươi co rụt lại, cô căng thẳng nắm chặt điện thoại
Cô mở điều hòa, xuống khỏi giường, đi dép vào rồi cẩn thận mở cửa phòng ra, nhìn ra bên ngoài xuyên7qua cửa sổ
Thông qua ánh đèn đường mờ mờ, cô ấy có thể nhìn thấy một chiếc xe đang đỗ, Đây không phải là lần đầu tiên Thượng Hảo Hảo nhìn thấy chiếc xe này
Cô đưa điện thoại di động lên tai, hỏi: “Anh là anh Nhạc sao?” “Đùng đùng!” Tiếng gõ cửa ở bên ngoài tiếp tục vang lên.
/1497
|