*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7ghĩ vậy, Cảnh Y Nhân đặt điện thoại di động sang một bên, nằm trên giường, buồn thiu nhìn trần nhà
Chị cầu thẩy Cảnh Y Nhân không vui bèn duỗi người ra khỏi giường, vươn dài tay ra, rút một bông hoa hồng tím trên tủ đầu giường và tung xuống người Cảnh Y Nhân
Trên người đột nhiên bị đụng nhẹ một cái khiến Cảnh Y Nhân ngơ ngẩn cúi đầu xuống, thấy chị Cầu ném cho cô một cành hoa
Cổ ngơ ngác hỏi: “Làm gì thế?” “Cái này có thể giải quyết những nghi ngờ của em! Bứt cánh hoa, xem cánh cuối cùng có phải điều em muốn hay không.” “..” Đây là lần đầu tiên Cảnh Y Nhân nghe thấy chuyện này
Cô cầm lấy bông hoa hồng, ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào bông hoa
“Phải bắt đầu2thế nào ạ? Đầu tiên là phải hay không phải a?” “Tùy em thôi, cứ theo cảm giác đi.” “...” Theo cảm giác? Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân vô thức bắt một cánh hoa, thả lên giường, thầm nhủ trong lòng: “Lục Minh sẽ đến..
Lục Minh không đến..
Lục Minh trở lại!...” Cảnh Y Nhân bứt rồi lại bứt, tới hai cánh hoa cuối cùng, cô mếu máo như muốn khóc mà lại không ra nước mắt vậy
Cô tức giận dùng cành hoa chỉ vào chị Cầu
“Đúng là lừa người ta mà! Rõ ràng anh ấy sẽ không đến, hoa này lại bảo là anh ấy sẽ đến!” Khóe miệng chị Cầu hơi cong lên, cười hì hì đưa mắt nhìn Cảnh Y Nhân.
“Cái anh mà em nói là ai thế?”
“..” Cảnh Y Nhân khựng lại, mặt đỏ bừng lên
Cô hừ lạnh9một tiếng, lườm bọn họ một cái
Hai người xấu xa này, biết rõ cô đang nói tới ai mà còn cố ý giả ngốc
Tối qua cô đi cả đêm không về, vốn đã ngại không dám nhắc đến rồi, lẽ nào bọn họ còn không biết sao? “Chị thấy bói hoa rất chuẩn đó
Sao em biết là không đến chứ?” “Đã đến giờ này rồi mà anh ấy còn đang ở trung tâm thương mại thì làm sao đến được chứ?” Cảnh Y Nhân ủ rũ bĩu môi
“Em vội cái gì? Chưa thấy có cô gái nào gấp gáp như em cả, em rụt rè một chút có được không hả?” “.” Cảnh Y Nhân cạn lời: “Ông xã của em thì em cần rụt rè làm gì? Là vợ chồng đã lâu rồi!” “Chậc chậc chậc, nói cứ như tuổi6em đã cao lắm rồi ấy!” Cảnh Y Nhân nói không lại chị Cẩu, dù sao chị Cẩu cũng là phụ nữ tuổi trung niên đã từng trải, phải như chị ấy mới được coi là làm vợ chồng lâu năm
Cảnh Y Nhân xuống giường, cầm điện thoại di động mà thay giày, cứ thế mặc đồ ngủ ra cửa để tìm Bạch Vân
Phòng của Bạch Vân là phòng lớn ở trên Cảnh Y Nhân một tầng
Cảnh Y Nhân ra khỏi thang máy, đi về phía phòng của Bạch Vân
Trên hành lang có hai nhân viên phục vụ trẻ tuổi mặc đồng phục đỏ vừa đẩy xe chở ga trải giường bẩn vừa hào hứng bàn tán: “Không ngờ có nhiều ngôi sao lớn ở khách sạn chúng ta như thế! Không ngờ phòng mà bọn mình dọn dẹp chiều nay0lại là của ảnh để Lạc!”
Người phụ nữ còn lại khinh thường nói: “Ảnh đế thì sao, cô không biết lúc tôi dọn nhà vệ sinh đã thấy cái gì trong thùng rác đâu!”
“Cái gì vậy?”
“Chính là cái “ấy” đó! Bao cao su ấy! Cô nói cuộc sống riêng của mấy ngôi sao này có loạn không?”
7ghĩ vậy, Cảnh Y Nhân đặt điện thoại di động sang một bên, nằm trên giường, buồn thiu nhìn trần nhà
Chị cầu thẩy Cảnh Y Nhân không vui bèn duỗi người ra khỏi giường, vươn dài tay ra, rút một bông hoa hồng tím trên tủ đầu giường và tung xuống người Cảnh Y Nhân
Trên người đột nhiên bị đụng nhẹ một cái khiến Cảnh Y Nhân ngơ ngẩn cúi đầu xuống, thấy chị Cầu ném cho cô một cành hoa
Cổ ngơ ngác hỏi: “Làm gì thế?” “Cái này có thể giải quyết những nghi ngờ của em! Bứt cánh hoa, xem cánh cuối cùng có phải điều em muốn hay không.” “..” Đây là lần đầu tiên Cảnh Y Nhân nghe thấy chuyện này
Cô cầm lấy bông hoa hồng, ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào bông hoa
“Phải bắt đầu2thế nào ạ? Đầu tiên là phải hay không phải a?” “Tùy em thôi, cứ theo cảm giác đi.” “...” Theo cảm giác? Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân vô thức bắt một cánh hoa, thả lên giường, thầm nhủ trong lòng: “Lục Minh sẽ đến..
Lục Minh không đến..
Lục Minh trở lại!...” Cảnh Y Nhân bứt rồi lại bứt, tới hai cánh hoa cuối cùng, cô mếu máo như muốn khóc mà lại không ra nước mắt vậy
Cô tức giận dùng cành hoa chỉ vào chị Cầu
“Đúng là lừa người ta mà! Rõ ràng anh ấy sẽ không đến, hoa này lại bảo là anh ấy sẽ đến!” Khóe miệng chị Cầu hơi cong lên, cười hì hì đưa mắt nhìn Cảnh Y Nhân.
“Cái anh mà em nói là ai thế?”
“..” Cảnh Y Nhân khựng lại, mặt đỏ bừng lên
Cô hừ lạnh9một tiếng, lườm bọn họ một cái
Hai người xấu xa này, biết rõ cô đang nói tới ai mà còn cố ý giả ngốc
Tối qua cô đi cả đêm không về, vốn đã ngại không dám nhắc đến rồi, lẽ nào bọn họ còn không biết sao? “Chị thấy bói hoa rất chuẩn đó
Sao em biết là không đến chứ?” “Đã đến giờ này rồi mà anh ấy còn đang ở trung tâm thương mại thì làm sao đến được chứ?” Cảnh Y Nhân ủ rũ bĩu môi
“Em vội cái gì? Chưa thấy có cô gái nào gấp gáp như em cả, em rụt rè một chút có được không hả?” “.” Cảnh Y Nhân cạn lời: “Ông xã của em thì em cần rụt rè làm gì? Là vợ chồng đã lâu rồi!” “Chậc chậc chậc, nói cứ như tuổi6em đã cao lắm rồi ấy!” Cảnh Y Nhân nói không lại chị Cẩu, dù sao chị Cẩu cũng là phụ nữ tuổi trung niên đã từng trải, phải như chị ấy mới được coi là làm vợ chồng lâu năm
Cảnh Y Nhân xuống giường, cầm điện thoại di động mà thay giày, cứ thế mặc đồ ngủ ra cửa để tìm Bạch Vân
Phòng của Bạch Vân là phòng lớn ở trên Cảnh Y Nhân một tầng
Cảnh Y Nhân ra khỏi thang máy, đi về phía phòng của Bạch Vân
Trên hành lang có hai nhân viên phục vụ trẻ tuổi mặc đồng phục đỏ vừa đẩy xe chở ga trải giường bẩn vừa hào hứng bàn tán: “Không ngờ có nhiều ngôi sao lớn ở khách sạn chúng ta như thế! Không ngờ phòng mà bọn mình dọn dẹp chiều nay0lại là của ảnh để Lạc!”
Người phụ nữ còn lại khinh thường nói: “Ảnh đế thì sao, cô không biết lúc tôi dọn nhà vệ sinh đã thấy cái gì trong thùng rác đâu!”
“Cái gì vậy?”
“Chính là cái “ấy” đó! Bao cao su ấy! Cô nói cuộc sống riêng của mấy ngôi sao này có loạn không?”
/1497
|