*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7hỉ vì Thượng Hảo Hảo thật sự đụng vào nỗi đau của Nhạc Phong mà thôi
Cũng giống như người ta nói, “Sở dĩ con người giận dữ, là vì muốn ẩn giấu sự ngượng ngùng trong tim của mình”
Nhạc Phong đầu chỉ nhu cầu tình dục không được thỏa mãn, dù sao anh ta cũng là người lớn tuổi như vậy rồi
Chỉ vì thích một người phụ nữ, cho dù có nhu cầu về mặt sinh lý, cũng phải cố gắng chịu đựng cho đến bây giờ
Thậm chí có khi còn nằm mơ về chuyện đó, sau khi tỉnh dậy thì phát hiện chăn, ga giường đều bị bẩn hết..
Nhạc Phong đột nhiên dọa dẫm khiến cho Thượng Hảo Hảo giật mình
Ngay cả Cảnh Y Nhân cũng bị hết hồn, trước giờ cô chưa từng thấy Nhạc2Phong nổi nóng như vậy.
Hơn nữa còn là với một người phụ nữ.
Thượng Hảo Hảo ngơ ngác đứng tại chỗ, tuy là trong lòng vẫn còn lo sợ, nhưng cũng không chịu thua to gan cất tiếng: “Lẽ nào tôi nói sai về anh sao? Anh không chọc tối trước, tôi sẽ nói anh sao?...”
Thượng Hảo Hảo nói đến một nửa, nhìn thấy con mắt đang tức giận của Nhạc Phong nheo lại, sắc mặt nguy hiểm, có linh tính không tốt liền lập tức cẩm túi đứng dậy, xoay người, không do dự kiến đổi để tài
Cô nói với cảnh Y Nhân: “Cô Cảnh, cảm ơn cô đã mời tôi ăn cơm, tôi ăn no rồi, tôi về trước đây!”
Nói xong, Thượng Hảo Hảo như chạy nạn, xoay người bỏ chạy, va vào cái ghế phía9sau, làm cho cái ghế ngã xuống đất phát ra tiếng kêu chói tai
Sau đó kéo cửa phòng ra và nhanh chóng đóng lại cái “rầm”
Thượng Hảo Hảo biến mất khỏi tầm mắt của họ
Loạt động tác này, Thượng Hảo Hảo chỉ thực hiện không quá ba giây
“...” Cảnh Y Nhân ngỡ ngàng nhìn về hướng cửa phòng
Có ma quỷ đang đuổi theo cô ấy sao? Sao vội vậy.
Thượng Hảo Hảo vừa đi, Cảnh Y Nhân liền từ từ quay qua nhìn Nhạc Phong.
“...” Nhạc Phong lộ ra vẻ nhụt chí, tức giận ngồi xuống
Cảnh Y Nhân nhìn Nhạc Phong một hồi rồi mới cất tiếng
“Anh ghét cô ấy như vậy sao? Sao lại còn dẫn Nhạc Nhu đến chỗ cô ấy khám bệnh?” “...” Nhạc Phong cúi đầu, cầm lấy ly rượu trước mặt, uống hết,6không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào
“Em tưởng anh có ý gì với cô ấy, mới đưa Nhạc Nhu đến đó
Cho nên mới mời cô ấy đến ăn cơm.” Cảnh Y Nhân vừa dứt lời Nhạc Phong mạnh tay để ly rượu lên bàn, bỗng dưng quay đầu về phía Cảnh Y Nhân và gầm thét: “Anh có ý với ai lẽ nào em không rõ sao?” “...”Nhạc Phong đột nhiên tức giận khiến cho Cảnh Y Nhân bất lực, hoang mang nhìn anh ta
Sao cứ phải biết rõ? Cô biết đã có khoảng thời gian Nhạc Phong từng có ý với cô, nhưng sau này Nhạc Phong rời đi một năm, sau khi trở về thì theo đuổi Lý Đồng
Tuy việc theo đuổi Lý Đông chỉ là che mắt kẻ địch, nhưng cô cứ0nghĩ rằng chuyện đó đã qua lâu rồi, Nhạc Phong sớm đã không thích cô rồi
Bây giờ Nhạc Phong nói vậy là có ý gì? Cảnh Y Nhân mở to mắt, ngơ ngác nhìn Nhạc Phong
Đột nhiên, Nhạc Phong nắm lấy cằm cô
Đôi mắt sâu sắc, lạnh lùng của Nhạc Phong chất chứa cảm giác đau buồn không dễ dàng phát hiện ra
Anh ta cắn răng cảnh cáo nhân từng câu từng chữ: “Em có biết em đang làm gì không?” “Em đang cầm dao một lần rồi lại một lần đâm vào tim anh, anh xem như không có chuyện gì, thì em càng đâm mạnh tay hơn, cứ bắt anh phải gào lên, kêu đau em mới chịu buông tha phải không?”
7hỉ vì Thượng Hảo Hảo thật sự đụng vào nỗi đau của Nhạc Phong mà thôi
Cũng giống như người ta nói, “Sở dĩ con người giận dữ, là vì muốn ẩn giấu sự ngượng ngùng trong tim của mình”
Nhạc Phong đầu chỉ nhu cầu tình dục không được thỏa mãn, dù sao anh ta cũng là người lớn tuổi như vậy rồi
Chỉ vì thích một người phụ nữ, cho dù có nhu cầu về mặt sinh lý, cũng phải cố gắng chịu đựng cho đến bây giờ
Thậm chí có khi còn nằm mơ về chuyện đó, sau khi tỉnh dậy thì phát hiện chăn, ga giường đều bị bẩn hết..
Nhạc Phong đột nhiên dọa dẫm khiến cho Thượng Hảo Hảo giật mình
Ngay cả Cảnh Y Nhân cũng bị hết hồn, trước giờ cô chưa từng thấy Nhạc2Phong nổi nóng như vậy.
Hơn nữa còn là với một người phụ nữ.
Thượng Hảo Hảo ngơ ngác đứng tại chỗ, tuy là trong lòng vẫn còn lo sợ, nhưng cũng không chịu thua to gan cất tiếng: “Lẽ nào tôi nói sai về anh sao? Anh không chọc tối trước, tôi sẽ nói anh sao?...”
Thượng Hảo Hảo nói đến một nửa, nhìn thấy con mắt đang tức giận của Nhạc Phong nheo lại, sắc mặt nguy hiểm, có linh tính không tốt liền lập tức cẩm túi đứng dậy, xoay người, không do dự kiến đổi để tài
Cô nói với cảnh Y Nhân: “Cô Cảnh, cảm ơn cô đã mời tôi ăn cơm, tôi ăn no rồi, tôi về trước đây!”
Nói xong, Thượng Hảo Hảo như chạy nạn, xoay người bỏ chạy, va vào cái ghế phía9sau, làm cho cái ghế ngã xuống đất phát ra tiếng kêu chói tai
Sau đó kéo cửa phòng ra và nhanh chóng đóng lại cái “rầm”
Thượng Hảo Hảo biến mất khỏi tầm mắt của họ
Loạt động tác này, Thượng Hảo Hảo chỉ thực hiện không quá ba giây
“...” Cảnh Y Nhân ngỡ ngàng nhìn về hướng cửa phòng
Có ma quỷ đang đuổi theo cô ấy sao? Sao vội vậy.
Thượng Hảo Hảo vừa đi, Cảnh Y Nhân liền từ từ quay qua nhìn Nhạc Phong.
“...” Nhạc Phong lộ ra vẻ nhụt chí, tức giận ngồi xuống
Cảnh Y Nhân nhìn Nhạc Phong một hồi rồi mới cất tiếng
“Anh ghét cô ấy như vậy sao? Sao lại còn dẫn Nhạc Nhu đến chỗ cô ấy khám bệnh?” “...” Nhạc Phong cúi đầu, cầm lấy ly rượu trước mặt, uống hết,6không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào
“Em tưởng anh có ý gì với cô ấy, mới đưa Nhạc Nhu đến đó
Cho nên mới mời cô ấy đến ăn cơm.” Cảnh Y Nhân vừa dứt lời Nhạc Phong mạnh tay để ly rượu lên bàn, bỗng dưng quay đầu về phía Cảnh Y Nhân và gầm thét: “Anh có ý với ai lẽ nào em không rõ sao?” “...”Nhạc Phong đột nhiên tức giận khiến cho Cảnh Y Nhân bất lực, hoang mang nhìn anh ta
Sao cứ phải biết rõ? Cô biết đã có khoảng thời gian Nhạc Phong từng có ý với cô, nhưng sau này Nhạc Phong rời đi một năm, sau khi trở về thì theo đuổi Lý Đồng
Tuy việc theo đuổi Lý Đông chỉ là che mắt kẻ địch, nhưng cô cứ0nghĩ rằng chuyện đó đã qua lâu rồi, Nhạc Phong sớm đã không thích cô rồi
Bây giờ Nhạc Phong nói vậy là có ý gì? Cảnh Y Nhân mở to mắt, ngơ ngác nhìn Nhạc Phong
Đột nhiên, Nhạc Phong nắm lấy cằm cô
Đôi mắt sâu sắc, lạnh lùng của Nhạc Phong chất chứa cảm giác đau buồn không dễ dàng phát hiện ra
Anh ta cắn răng cảnh cáo nhân từng câu từng chữ: “Em có biết em đang làm gì không?” “Em đang cầm dao một lần rồi lại một lần đâm vào tim anh, anh xem như không có chuyện gì, thì em càng đâm mạnh tay hơn, cứ bắt anh phải gào lên, kêu đau em mới chịu buông tha phải không?”
/1497
|