*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7ấy người lớn sợ hãi, lập tức đứng phắt dậy
Nhưng không thấy Tiểu Đâu Đâu khóc, nên chỉ Cảnh Y Nhân đi đến, còn Nhạc Phong và Lục Minh ngồi lại chỗ cũ
Tiêu Đâu Đâu tủi thân ôm trán mình, bặm môi, nhìn Nhạc Phong rồi gọi: “Con chào bác!” “...” Tiếng gọi bác này quá có trọng lượng, Nhạc Phong cũng không đành lòng, đáp một tiếng: “Ừ
Tiểu Đâu Đâu ngoan, có đau không? Lại đây bác xem nào!” Nhạc Phong cúi người, đưa tay kéo Tiểu Đầu Đâu tới trước mặt mình, dịu dàng xoa đầu của bé
Anh ta thấy hai đứa con của Cảnh Y Nhân và Lục Minh đã lớn như thế này rồi, còn biết gọi mình là bác
Mà tới tận bây giờ, dưới Nhạc Phong chẳng2có lấy một mụn con, ngẫm lại, anh ta cũng đã 30 tuổi rồi
Trong mắt Nhạc Phong lóe lên sự đau buồn nhàn nhạt, cười giễu một tiếng, không biết chừng nhà họ Nhạc bọn họ đến đời của anh ta đã không còn con cháu gì nữa
Cảnh Y Nhân ngồi về chỗ, lo lắng nhìn con gái, nói: “Tiểu Đâu Đâu phản ứng cứ chậm chạp như vậy có phải rất ngốc không?” Nghe được lời của ma ma, Tiểu Đâu Đâu không vui bĩu môi, quay đầu lại lườm ma ma, phản bác: “Con không ngốc!” “..” Chẳng qua Cảnh Y Nhân chỉ tiện miệng nói, thế mà cô nhóc này lại nghĩ là thật sao
Lục Minh vòng tay qua vai Cảnh Y Nhân, ôm lấy cô, ánh mắt nhìn9Đại Đâu Đâu, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo con trai tới đây ngồi, đồng thời mở miệng nói: “Con gái chúng ta không ngốc một chút nào
Chẳng qua là do con trai quá thông minh, thế nên em mới thấy bẻ chậm chạp
Em thử so với con nhà người ta xem có ai thông minh, xinh xắn như Tiểu Đâu Đâu nhà chúng ta không!” Nói rồi Lục Minh nháy mắt với Tiểu Đâu Đâu, Tiểu Đâu Đâu đang ngồi trong lòng Nhạc Phong lập tức cười hì hì
Biểu cảm trên mặt chính là “Vẫn là cha tốt hơn“.
Cảnh Y Nhân cạn lời nhìn Lục Minh, anh cứ như vậy, sớm muộn gì sẽ làm Tiểu Đầu Đầu hư mất.
Đại Đâu Đâu bò tới chỗ ngồi bên cạnh Lục Minh6ở sofa
Vóc người nhỏ bé của Đại Đâu Đâu đang mặc bộ quần áo mùa thu, nhóc ngồi xuống xong thì hỏi Lục Minh: “Cha ơi, Thượng Hảo Hảo mà mọi người nhắc tới là ai vậy ạ?” “..” Đại Đâu Đâu vừa nói ra thì bầu không khí trong phòng khách chợt rơi vào tình trạng quỷ dị
Vừa rồi tuy bọn họ vẫn đang nói về chuyện liên quan tới Thượng Hảo Hảo nhưng chưa ai nhắc tới tên của cô ấy
Đại Đâu Đâu đột nhiên nói ra làm người ta không hiểu vì sao
Đặc biệt là Cảnh Y Nhân, cô ngẩn ra nhìn con trai, mà vẻ mặt Nhạc Phong ngưng lại, lộ ra vài phần nghi ngờ nhìn Đại Đâu Đâu
“..” Lục Minh sững lại, anh biết con trai0có thể đọc được suy nghĩ của người khác, vừa rồi chỉ sợ con trai đã vô ý đọc được suy nghĩ của Cảnh Y Nhân hoặc là của Nhạc Phong
Tuy con trai biết rất nhiều chuyện, nhưng cũng chỉ hai tuổi thôi, cách suy nghĩ vẫn còn ngây thơ
Lại thêm có những âm thanh tiến vào trong đầu nhóc, chỉ sợ nhóc không thể phân biệt được rốt cuộc là do người ta nói ra hay là người ta đang nghĩ
Anh lập tức đỡ lời: “Thượng Hảo Hảo là bác sĩ tâm lý cho bác Nhạc Nhu của con, là một cô gái có y thuật rất giỏi.”
7ấy người lớn sợ hãi, lập tức đứng phắt dậy
Nhưng không thấy Tiểu Đâu Đâu khóc, nên chỉ Cảnh Y Nhân đi đến, còn Nhạc Phong và Lục Minh ngồi lại chỗ cũ
Tiêu Đâu Đâu tủi thân ôm trán mình, bặm môi, nhìn Nhạc Phong rồi gọi: “Con chào bác!” “...” Tiếng gọi bác này quá có trọng lượng, Nhạc Phong cũng không đành lòng, đáp một tiếng: “Ừ
Tiểu Đâu Đâu ngoan, có đau không? Lại đây bác xem nào!” Nhạc Phong cúi người, đưa tay kéo Tiểu Đầu Đâu tới trước mặt mình, dịu dàng xoa đầu của bé
Anh ta thấy hai đứa con của Cảnh Y Nhân và Lục Minh đã lớn như thế này rồi, còn biết gọi mình là bác
Mà tới tận bây giờ, dưới Nhạc Phong chẳng2có lấy một mụn con, ngẫm lại, anh ta cũng đã 30 tuổi rồi
Trong mắt Nhạc Phong lóe lên sự đau buồn nhàn nhạt, cười giễu một tiếng, không biết chừng nhà họ Nhạc bọn họ đến đời của anh ta đã không còn con cháu gì nữa
Cảnh Y Nhân ngồi về chỗ, lo lắng nhìn con gái, nói: “Tiểu Đâu Đâu phản ứng cứ chậm chạp như vậy có phải rất ngốc không?” Nghe được lời của ma ma, Tiểu Đâu Đâu không vui bĩu môi, quay đầu lại lườm ma ma, phản bác: “Con không ngốc!” “..” Chẳng qua Cảnh Y Nhân chỉ tiện miệng nói, thế mà cô nhóc này lại nghĩ là thật sao
Lục Minh vòng tay qua vai Cảnh Y Nhân, ôm lấy cô, ánh mắt nhìn9Đại Đâu Đâu, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo con trai tới đây ngồi, đồng thời mở miệng nói: “Con gái chúng ta không ngốc một chút nào
Chẳng qua là do con trai quá thông minh, thế nên em mới thấy bẻ chậm chạp
Em thử so với con nhà người ta xem có ai thông minh, xinh xắn như Tiểu Đâu Đâu nhà chúng ta không!” Nói rồi Lục Minh nháy mắt với Tiểu Đâu Đâu, Tiểu Đâu Đâu đang ngồi trong lòng Nhạc Phong lập tức cười hì hì
Biểu cảm trên mặt chính là “Vẫn là cha tốt hơn“.
Cảnh Y Nhân cạn lời nhìn Lục Minh, anh cứ như vậy, sớm muộn gì sẽ làm Tiểu Đầu Đầu hư mất.
Đại Đâu Đâu bò tới chỗ ngồi bên cạnh Lục Minh6ở sofa
Vóc người nhỏ bé của Đại Đâu Đâu đang mặc bộ quần áo mùa thu, nhóc ngồi xuống xong thì hỏi Lục Minh: “Cha ơi, Thượng Hảo Hảo mà mọi người nhắc tới là ai vậy ạ?” “..” Đại Đâu Đâu vừa nói ra thì bầu không khí trong phòng khách chợt rơi vào tình trạng quỷ dị
Vừa rồi tuy bọn họ vẫn đang nói về chuyện liên quan tới Thượng Hảo Hảo nhưng chưa ai nhắc tới tên của cô ấy
Đại Đâu Đâu đột nhiên nói ra làm người ta không hiểu vì sao
Đặc biệt là Cảnh Y Nhân, cô ngẩn ra nhìn con trai, mà vẻ mặt Nhạc Phong ngưng lại, lộ ra vài phần nghi ngờ nhìn Đại Đâu Đâu
“..” Lục Minh sững lại, anh biết con trai0có thể đọc được suy nghĩ của người khác, vừa rồi chỉ sợ con trai đã vô ý đọc được suy nghĩ của Cảnh Y Nhân hoặc là của Nhạc Phong
Tuy con trai biết rất nhiều chuyện, nhưng cũng chỉ hai tuổi thôi, cách suy nghĩ vẫn còn ngây thơ
Lại thêm có những âm thanh tiến vào trong đầu nhóc, chỉ sợ nhóc không thể phân biệt được rốt cuộc là do người ta nói ra hay là người ta đang nghĩ
Anh lập tức đỡ lời: “Thượng Hảo Hảo là bác sĩ tâm lý cho bác Nhạc Nhu của con, là một cô gái có y thuật rất giỏi.”
/1497
|