Rồi Lục Minh lại nói: “Nhưng tôi không định cứ thế mà tha cho các cô. Về sau các cô không cần xuất
hiện ở công ty nữa.” Nói rồi ánh mắt của Lục Minh chuyển sang trên người vị cảnh sát: “Xúi giục ẩu đả phạt như thế nào?”
Đội trưởng đội cảnh sát kính cẩn đáp: “Bồi thường thiệt hại, tạm giam một tháng, thưa Lục tổng.” Hai người phụ nữ nghe xong trong lòng liên hoảng hốt: “Lục tổng, chúng tôi cũng chưa đụng tới phu nhân Lục, không hề đụng tới một tẹo nào. Là do phu nhân Lục ra tay trước mà.” Lời của hai người phụ nữ Lục Minh coi như không nghe thấy, tiếp tục hỏi: “Nếu ra tay thì sao?”
“Vậy thì phải xem mức độ nghiêm trọng của sự việc. Nghe nói cô Cảnh chỉ bị xé rách quần áo.” Nói rồi cảnh sát nhìn tên mập đang nằm dưới đất với vẻ dở sống dở chết: “Hắn ta đã thành ra như vậy rồi, Lục tổng vẫn nên nhẹ nhàng giải quyết việc này thôi.”
Lục Minh cũng không làm khó đội trưởng đội cảnh sát nữa, nể mặt đội trưởng, anh nói: “Vậy anh đưa về đồn giải quyết thôi.”
“Được.” Nghe vậy, hai người phụ nữ khóc không ra nước mắt, bị tạm giam, lại còn bị đuổi việc nữa?
“Nhưng mà...” Khi hai người phụ nữ cho rằng Lục Minh làm vậy là xong thì ánh mắt của anh lại nhìn về phía bọn họ.
“...” Trái tim hai người phụ nữ đột nhiên nhảy vọt lên tận cổ họng. Còn nữa sao?
Lục Minh vỗ tay bốp một cái, quản gia Ngô lập tức cung kính tiến tới đứng bên cạnh. Lục Minh thản nhiên mở miệng: “Vừa rồi chẳng phải cảnh sát đã nói phải bồi thường thiệt hại sao? Tính xem Y Nhân bị thiệt hại những gì.”
“Vâng.”Quản gia Ngô xoay người lại đối mặt với hai người phụ nữ: “Trang phục của cô Cảnh bị xé hỏng...” “...” Nghe vậy, hai người phụ nữ thở phào, bọn họ cứ tưởng là chuyện gì lớn, nhưng nghe những lời tiếp theo của quản gia Ngô thì bọn họ hóa đá tại chỗ. “Chiếc váy này của cô Cảnh là do nhà thiết kế được khen là quốc thủ của nước R tự tay cắt chế, có giá 26 vạn, cái túi xách phiên bản giới hạn của cô Cảnh...” “Cái túi kia không hỏng mà.” Một người phụ nữ phản bác lại. Quản gia Ngô vô cùng bình tĩnh giải thích: “Dây da bị kéo đứt. Chiếc túi kia giá 13 vạn. Tổng cộng là 39 vạn. Phiền hai cô đây đến tiền trước, rồi tới đồn cảnh sát.”
“...” Hai người phụ nữ nghe thấy con số khiến người ta phải tặc lưỡi thì choáng váng đứng nguyên tại chỗ, tuy rằng bọn họ là tầng lớp trí thức cao cấp, thu nhập một tháng 2 vạn, nhưng gần như mỗi tháng đều dùng để mua đồ mỹ phẩm, quần áo, rồi đi spa làm đẹp hết rồi, hầu như không có tiền dư, làm sao bọn họ trả được trong một lần chứ? Một người phụ nữ quyết định lành làm gáo, vỡ làm muối, dù sao đã đắc tội với Lục tổng rồi, hơn nữa bọn họ cũng không có tiền. “Chúng tôi không có tiền.” “Không có tiền thì đơn giản thôi.” Quản gia Ngô nhìn đội trưởng đội cảnh sát: “Chuyện như vậy thì phải giải quyết như thế nào đây?” “Nếu để cơ quan nhà nước ra tay thì sẽ thu 15% tiền thuế, lấy đồ vật đáng giá trong nhà của hai cô đây ra để bán đấu giá công khai, lấy đủ tiền thì trả cho Lục tổng là được. Nếu nhà của bọn họ không có gì đáng giá thì chỉ có thể dựa vào hình phạt để bồi thường thôi.” “Biện pháp này rất tốt.” Lục Minh đột nhiên mở miệng: “Trả 100% thuế cũng không có vấn đề gì, phiền cảnh sát Triệu cứ xử lý như việc công.”
“Được.” Vị cảnh sát chào theo nghi thức rồi dẫn tên gầy và hai người phụ nữ đi, kéo theo tên mập đang dở sống dở chết đi cùng.
“Lục tổng. Chúng tôi bồi thường. Chúng tôi bồi thường tiền không được sao...” Tiếng kêu rên của hai người phụ nữ biến mất sau cửa chính.
Cô giúp việc lập tức dọn sạch sẽ sàn nhà đã bị làm bẩn.
Chuyện của bọn họ đã giải quyết xong, lúc này Lục Minh mới chú ý đến trong phòng khách vẫn còn hai người.
“Các người là ai?” Lục Minh thản nhiên hỏi một nam một nữ đứng cách đó không xa.
hiện ở công ty nữa.” Nói rồi ánh mắt của Lục Minh chuyển sang trên người vị cảnh sát: “Xúi giục ẩu đả phạt như thế nào?”
Đội trưởng đội cảnh sát kính cẩn đáp: “Bồi thường thiệt hại, tạm giam một tháng, thưa Lục tổng.” Hai người phụ nữ nghe xong trong lòng liên hoảng hốt: “Lục tổng, chúng tôi cũng chưa đụng tới phu nhân Lục, không hề đụng tới một tẹo nào. Là do phu nhân Lục ra tay trước mà.” Lời của hai người phụ nữ Lục Minh coi như không nghe thấy, tiếp tục hỏi: “Nếu ra tay thì sao?”
“Vậy thì phải xem mức độ nghiêm trọng của sự việc. Nghe nói cô Cảnh chỉ bị xé rách quần áo.” Nói rồi cảnh sát nhìn tên mập đang nằm dưới đất với vẻ dở sống dở chết: “Hắn ta đã thành ra như vậy rồi, Lục tổng vẫn nên nhẹ nhàng giải quyết việc này thôi.”
Lục Minh cũng không làm khó đội trưởng đội cảnh sát nữa, nể mặt đội trưởng, anh nói: “Vậy anh đưa về đồn giải quyết thôi.”
“Được.” Nghe vậy, hai người phụ nữ khóc không ra nước mắt, bị tạm giam, lại còn bị đuổi việc nữa?
“Nhưng mà...” Khi hai người phụ nữ cho rằng Lục Minh làm vậy là xong thì ánh mắt của anh lại nhìn về phía bọn họ.
“...” Trái tim hai người phụ nữ đột nhiên nhảy vọt lên tận cổ họng. Còn nữa sao?
Lục Minh vỗ tay bốp một cái, quản gia Ngô lập tức cung kính tiến tới đứng bên cạnh. Lục Minh thản nhiên mở miệng: “Vừa rồi chẳng phải cảnh sát đã nói phải bồi thường thiệt hại sao? Tính xem Y Nhân bị thiệt hại những gì.”
“Vâng.”Quản gia Ngô xoay người lại đối mặt với hai người phụ nữ: “Trang phục của cô Cảnh bị xé hỏng...” “...” Nghe vậy, hai người phụ nữ thở phào, bọn họ cứ tưởng là chuyện gì lớn, nhưng nghe những lời tiếp theo của quản gia Ngô thì bọn họ hóa đá tại chỗ. “Chiếc váy này của cô Cảnh là do nhà thiết kế được khen là quốc thủ của nước R tự tay cắt chế, có giá 26 vạn, cái túi xách phiên bản giới hạn của cô Cảnh...” “Cái túi kia không hỏng mà.” Một người phụ nữ phản bác lại. Quản gia Ngô vô cùng bình tĩnh giải thích: “Dây da bị kéo đứt. Chiếc túi kia giá 13 vạn. Tổng cộng là 39 vạn. Phiền hai cô đây đến tiền trước, rồi tới đồn cảnh sát.”
“...” Hai người phụ nữ nghe thấy con số khiến người ta phải tặc lưỡi thì choáng váng đứng nguyên tại chỗ, tuy rằng bọn họ là tầng lớp trí thức cao cấp, thu nhập một tháng 2 vạn, nhưng gần như mỗi tháng đều dùng để mua đồ mỹ phẩm, quần áo, rồi đi spa làm đẹp hết rồi, hầu như không có tiền dư, làm sao bọn họ trả được trong một lần chứ? Một người phụ nữ quyết định lành làm gáo, vỡ làm muối, dù sao đã đắc tội với Lục tổng rồi, hơn nữa bọn họ cũng không có tiền. “Chúng tôi không có tiền.” “Không có tiền thì đơn giản thôi.” Quản gia Ngô nhìn đội trưởng đội cảnh sát: “Chuyện như vậy thì phải giải quyết như thế nào đây?” “Nếu để cơ quan nhà nước ra tay thì sẽ thu 15% tiền thuế, lấy đồ vật đáng giá trong nhà của hai cô đây ra để bán đấu giá công khai, lấy đủ tiền thì trả cho Lục tổng là được. Nếu nhà của bọn họ không có gì đáng giá thì chỉ có thể dựa vào hình phạt để bồi thường thôi.” “Biện pháp này rất tốt.” Lục Minh đột nhiên mở miệng: “Trả 100% thuế cũng không có vấn đề gì, phiền cảnh sát Triệu cứ xử lý như việc công.”
“Được.” Vị cảnh sát chào theo nghi thức rồi dẫn tên gầy và hai người phụ nữ đi, kéo theo tên mập đang dở sống dở chết đi cùng.
“Lục tổng. Chúng tôi bồi thường. Chúng tôi bồi thường tiền không được sao...” Tiếng kêu rên của hai người phụ nữ biến mất sau cửa chính.
Cô giúp việc lập tức dọn sạch sẽ sàn nhà đã bị làm bẩn.
Chuyện của bọn họ đã giải quyết xong, lúc này Lục Minh mới chú ý đến trong phòng khách vẫn còn hai người.
“Các người là ai?” Lục Minh thản nhiên hỏi một nam một nữ đứng cách đó không xa.
/1497
|