*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3ức tường cao chót vót, cánh cửa sắt dày nặng, tôn lên sự uy nghiêm, tượng trưng cho thân phận cao quý
Bên trong bức tường là con đường cái rất dài, hai bên đều là bụi cây rừng rậm
Xe đi một đoạn đường rất xa mới dừng lại trước ngôi biệt thự to như một tòa thành.
Trên bãi cỏ cách không xa có một khu vui chơi cầu trượt dành cho trẻ em, tất cả đều an toàn, bảo vệ môi trường, chúng được làm từ loại nhựa cao cấp đầy màu sắc xa hoa.
Thượng Hảo Hảo vừa xuống xe thì có người bước tới, cầm lấy thiết bị kiểm tra an ninh quét qua quét lại trên người của Thượng Hảo Hảo
Sau khi chắc chắn trên người cô không có vật nguy hiểm mới cho phép đi2vào trong biệt thự sang trọng to lớn chung với Robert.
Bước vào biệt thự uy nghiêm, rộng lớn, sang trọng, Thượng Hảo Hảo có cảm giác như vừa bước vào một nhà thờ nghiêm trang vậy
Hoa văn điêu khắc trên tường, trên nóc nhà cao chừng mười mét có vật tổ được vây xung quanh bởi các thiên sứ.
Sàn nhà trơn bóng, chỉ phòng khách thôi cũng rộng đến mức người khác phải tặc lưỡi
Trong phòng khách yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của họ và âm thanh tích tắc của chiếc đồng hồ
Robert vừa dẫn đường, vừa lạnh nhạt cảnh cáo.
“Sau này, công việc của cô là chăm sóc cho tiểu thiếu gia và hầu hạ cho Boss, phạm vi hoạt động của cô chỉ có thể trong biệt thự này, những chỗ khác không được7phép đi, cũng không được đi lung tung chỗ nào khác, những thứ không nên chạm vào thì không được phép chạm...” Robert còn chưa nói xong thì Thượng Hảo Hảo đột nhiên ngắt lời, hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên: “Tôi chăm sóc cho con trai tôi là chuyện đương nhiên, tôi không có ý kiến, nhưng dựa vào đâu mà bắt tôi phải hầu hạ Boss của các anh? Tôi có nhân quyền, có quyền được tự do lựa chọn cơ mà?”
Robert dừng lại, xoay đầu trịnh trọng thông báo sự thật
“Ở đây, Boss của chúng tôi là luật, lời nói của ngài ấy là thánh chỉ, ở đây mà cô còn muốn có nhân quyền? Nằm mơ! Có thể hầu hạ Boss là phúc khí tu luyện tám kiếp của cô đấy.” Nói xong, Robert9tiếp tục đi.
“...” Có thể hầu hạ Boss là phúc khí tu luyện tám kiếp của cô
Thượng Hảo Hảo làm mặt quỷ ở sau lưng quản gia, không lên tiếng nào, âm thầm lặp lại câu nói của quản gia
Boss này rốt cuộc là quái vật nào? Sao lắm chuyện vậy?
Cô tu luyện xui xẻo tám kiếp của mới bị bắt đến đây làm người hầu mới đúng!
Cô chỉ có thể nhờ Phong Thích Minh giúp đỡ sớm đón hai mẹ con cô về thôi
Thượng Hảo Hảo vừa nghĩ đến đây thì Robert đột nhiên lại đứng lại
Ông ấy đứng ở trước của một gian phòng
“Đây là phòng của tiểu thiếu gia, bây giờ cô có thể vào trong.” Nói xong, Robert chỉ vào nơi tận cùng của hành lang nhỏ
“Đó là phòng ngủ của Boss, đến khi5Boss ăn cơm tối xong thì cô đi quét dọn phòng, nhất định phải dọn sạch trước khi Boss trở về.” “Đây là thư phòng của Boss” Robert lại chỉ vào phòng đối diện phòng trẻ con.
“Thường ngày, cô chỉ cần dọn dẹp phòng ngủ, thư phòng của Boss và phòng ngủ của tiểu thiếu gia là được rồi, những nơi khác thì cô không cần phải lo, cũng không cần phải vào trong.”
“Dựa vào đầu mà tôi phải dọn dẹp? Tôi đâu có đồng ý làm người hầu của mấy người?”
Cô đâu phải người hầu, cho dù có thì cũng đâu thấy nói trả cổ tiền công? Trên đời có người hầu nào xui xẻo, miễn phí như cô à?
3ức tường cao chót vót, cánh cửa sắt dày nặng, tôn lên sự uy nghiêm, tượng trưng cho thân phận cao quý
Bên trong bức tường là con đường cái rất dài, hai bên đều là bụi cây rừng rậm
Xe đi một đoạn đường rất xa mới dừng lại trước ngôi biệt thự to như một tòa thành.
Trên bãi cỏ cách không xa có một khu vui chơi cầu trượt dành cho trẻ em, tất cả đều an toàn, bảo vệ môi trường, chúng được làm từ loại nhựa cao cấp đầy màu sắc xa hoa.
Thượng Hảo Hảo vừa xuống xe thì có người bước tới, cầm lấy thiết bị kiểm tra an ninh quét qua quét lại trên người của Thượng Hảo Hảo
Sau khi chắc chắn trên người cô không có vật nguy hiểm mới cho phép đi2vào trong biệt thự sang trọng to lớn chung với Robert.
Bước vào biệt thự uy nghiêm, rộng lớn, sang trọng, Thượng Hảo Hảo có cảm giác như vừa bước vào một nhà thờ nghiêm trang vậy
Hoa văn điêu khắc trên tường, trên nóc nhà cao chừng mười mét có vật tổ được vây xung quanh bởi các thiên sứ.
Sàn nhà trơn bóng, chỉ phòng khách thôi cũng rộng đến mức người khác phải tặc lưỡi
Trong phòng khách yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của họ và âm thanh tích tắc của chiếc đồng hồ
Robert vừa dẫn đường, vừa lạnh nhạt cảnh cáo.
“Sau này, công việc của cô là chăm sóc cho tiểu thiếu gia và hầu hạ cho Boss, phạm vi hoạt động của cô chỉ có thể trong biệt thự này, những chỗ khác không được7phép đi, cũng không được đi lung tung chỗ nào khác, những thứ không nên chạm vào thì không được phép chạm...” Robert còn chưa nói xong thì Thượng Hảo Hảo đột nhiên ngắt lời, hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên: “Tôi chăm sóc cho con trai tôi là chuyện đương nhiên, tôi không có ý kiến, nhưng dựa vào đâu mà bắt tôi phải hầu hạ Boss của các anh? Tôi có nhân quyền, có quyền được tự do lựa chọn cơ mà?”
Robert dừng lại, xoay đầu trịnh trọng thông báo sự thật
“Ở đây, Boss của chúng tôi là luật, lời nói của ngài ấy là thánh chỉ, ở đây mà cô còn muốn có nhân quyền? Nằm mơ! Có thể hầu hạ Boss là phúc khí tu luyện tám kiếp của cô đấy.” Nói xong, Robert9tiếp tục đi.
“...” Có thể hầu hạ Boss là phúc khí tu luyện tám kiếp của cô
Thượng Hảo Hảo làm mặt quỷ ở sau lưng quản gia, không lên tiếng nào, âm thầm lặp lại câu nói của quản gia
Boss này rốt cuộc là quái vật nào? Sao lắm chuyện vậy?
Cô tu luyện xui xẻo tám kiếp của mới bị bắt đến đây làm người hầu mới đúng!
Cô chỉ có thể nhờ Phong Thích Minh giúp đỡ sớm đón hai mẹ con cô về thôi
Thượng Hảo Hảo vừa nghĩ đến đây thì Robert đột nhiên lại đứng lại
Ông ấy đứng ở trước của một gian phòng
“Đây là phòng của tiểu thiếu gia, bây giờ cô có thể vào trong.” Nói xong, Robert chỉ vào nơi tận cùng của hành lang nhỏ
“Đó là phòng ngủ của Boss, đến khi5Boss ăn cơm tối xong thì cô đi quét dọn phòng, nhất định phải dọn sạch trước khi Boss trở về.” “Đây là thư phòng của Boss” Robert lại chỉ vào phòng đối diện phòng trẻ con.
“Thường ngày, cô chỉ cần dọn dẹp phòng ngủ, thư phòng của Boss và phòng ngủ của tiểu thiếu gia là được rồi, những nơi khác thì cô không cần phải lo, cũng không cần phải vào trong.”
“Dựa vào đầu mà tôi phải dọn dẹp? Tôi đâu có đồng ý làm người hầu của mấy người?”
Cô đâu phải người hầu, cho dù có thì cũng đâu thấy nói trả cổ tiền công? Trên đời có người hầu nào xui xẻo, miễn phí như cô à?
/1497
|