*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông trời đã ban cho cô một đứa con trai, cô đã đủ thỏa mãn rồi
Cô trầm mặc trong chốc lát mới thản nhiên trả lời: “Nếu anh có thể đưa tôi và Tiểu Ca của tôi rời khỏi đây thì tôi sẽ gả cho anh.” Khóe miệng Phong Thích Minh hơi nhướng lên
“Được!”
Phong Thích Minh định giữ nguyên kế hoạch, anh ta không thể bỏ qua mặt mũi của boss, vậy thì vào ngày kết hôn, anh ta sẽ đường đường chính chính đưa Thượng Hảo Hảo và “con trai” của anh ta về trước mặt mọi người.
“Em hãy cố nhịn hai ngày nữa, khi hôn lễ kết thúc, anh có thể đường đường chính chính đưa em đi
Hôm nay anh sẽ cho người2bắt đầu trang hoàng biệt thự Ước Phong.”
Nói rồi, Phong Thích Minh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Hảo Hảo lên, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô...
Nhạc Phong đang thản nhiên đi từng bước xuống tầng thì đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Anh tận mắt nhìn thấy Phong Thích Minh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Hảo Hảo lên, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô
Vẻ mặt của Nhạc Phong nhìn như hờ hững, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm của anh giống như biển số sóng gào, bàn tay nắm chặt lại
Lúc này, quản gia lập tức tiến lên nhắc nhở Thượng Hảo Hảo: “Cô Thượng, tiểu thiếu gia đã tỉnh rồi, cô nên tới thay quần7áo và cho cậu ấy rời giường đi.” “...” Thượng Hảo Hảo bừng tỉnh.
Phong Thích Minh chú ý tới boss đang đi từ trên tầng xuống, theo bản năng cúi người chào hỏi: “Boss!” Nhạc Phong không nhanh không chậm đi xuống tầng, không hề nhìn Phong Thích Minh lấy một cái, thờ ơ “Ừ” một tiếng
Sau đó, Phong Thích Minh xoay người lại, lấy hợp đồng ở trên bàn trà và cung kính đưa tới trước mặt Nhạc Phong
“Boss, hợp đồng đã xong rồi ạ!” Nhạc Phong cũng không nhận lấy hợp đồng mà thản nhiên nói: “Cậu làm việc hiệu suất quá nhỉ.” Trong giọng điệu lộ ra vài phần tức giận.
“..” Thượng Hảo Hảo đứng bên cạnh ngẩn ra nhìn
Cô rất khó9có thể tưởng tượng một người bá đạo, không biết nói đạo lý, lại còn lưu manh giống như Phong Thích Minh lại cung kính đến mức nhỏ bé tầm thường trước mặt Nhạc Phong như vậy.
Có thể tưởng tượng được địa vị của Nhạc Phong ở đây thật sự giống như lời Tiểu Đường đã nói với cô.
Nếu như Phong Thích Minh là hoàng để chốn nhân gian thì Nhạc Phong chính là Ngọc Hoàng đại đế
Phong Thích Minh nói tiếp: “Boss, không phải ngài bảo tôi kết hôn ở biệt thự Ước Phong sao? Hai ngày tới, tôi sẽ cho người sắp xếp, thứ hai tuần sau sẽ chính thức cử hành hôn lễ.” “...” Nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ5của Nhạc Phong nhìn Phong Thích Minh, sau đó chuyển qua Thượng Hảo Hảo.
Khi tầm mắt rơi vào người Thượng Hảo Hảo, đôi mắt của anh ta trở nên vô cùng thâm thúy, giống như đầm nước đen sâu không thấy đáy vậy, đôi mắt ấy như hận không thể hút Thượng Hảo Hảo vào.
“Cậu nhất định phải cưới người phụ nữ thấp kém đã từng sinh con này sao?” Nhạc Phong cố ý nói Thượng Hảo Hảo không đáng giá một đồng
“Tôi không ngại, boss,ngài cũng biết tôi là người đàn ông đã từng trải qua mấy cuộc hôn nhân, cô ấy không ngại tôi là người đã kết hôn năm lần là tôi đã thấy đủ rồi.”
“Cô ta không ngại?” Nhạc Phong nhíu3mày hỏi Thượng Hảo Hảo
“...” Người phụ nữ nào lại không ngại một người đàn ông đã từng kết hôn năm lần chứ? Loại đàn ông coi kết hôn như một trò đùa như vậy thì ai mà dám gả
Nhưng trước mắt, đó là cách duy nhất để cô chạy trốn khỏi nơi này
Đối với cô mà nói, gả cho Phong Thích Minh là một tai nạn, nhưng nếu ở lại đây, ngày nào cũng giống như trước kia, bị Nhạc Phong sỉ nhục, giày vò thì lại càng là tai nạn lớn hơn.
Đứng trước hai sự lựa chọn khó khăn thì tất nhiên phải chọn bên nào dễ dàng hơn.
Thượng Hảo Hảo cắn răng một cái, nói trái với lương tâm: “Không ngại!”
Ông trời đã ban cho cô một đứa con trai, cô đã đủ thỏa mãn rồi
Cô trầm mặc trong chốc lát mới thản nhiên trả lời: “Nếu anh có thể đưa tôi và Tiểu Ca của tôi rời khỏi đây thì tôi sẽ gả cho anh.” Khóe miệng Phong Thích Minh hơi nhướng lên
“Được!”
Phong Thích Minh định giữ nguyên kế hoạch, anh ta không thể bỏ qua mặt mũi của boss, vậy thì vào ngày kết hôn, anh ta sẽ đường đường chính chính đưa Thượng Hảo Hảo và “con trai” của anh ta về trước mặt mọi người.
“Em hãy cố nhịn hai ngày nữa, khi hôn lễ kết thúc, anh có thể đường đường chính chính đưa em đi
Hôm nay anh sẽ cho người2bắt đầu trang hoàng biệt thự Ước Phong.”
Nói rồi, Phong Thích Minh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Hảo Hảo lên, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô...
Nhạc Phong đang thản nhiên đi từng bước xuống tầng thì đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Anh tận mắt nhìn thấy Phong Thích Minh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Hảo Hảo lên, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô
Vẻ mặt của Nhạc Phong nhìn như hờ hững, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm của anh giống như biển số sóng gào, bàn tay nắm chặt lại
Lúc này, quản gia lập tức tiến lên nhắc nhở Thượng Hảo Hảo: “Cô Thượng, tiểu thiếu gia đã tỉnh rồi, cô nên tới thay quần7áo và cho cậu ấy rời giường đi.” “...” Thượng Hảo Hảo bừng tỉnh.
Phong Thích Minh chú ý tới boss đang đi từ trên tầng xuống, theo bản năng cúi người chào hỏi: “Boss!” Nhạc Phong không nhanh không chậm đi xuống tầng, không hề nhìn Phong Thích Minh lấy một cái, thờ ơ “Ừ” một tiếng
Sau đó, Phong Thích Minh xoay người lại, lấy hợp đồng ở trên bàn trà và cung kính đưa tới trước mặt Nhạc Phong
“Boss, hợp đồng đã xong rồi ạ!” Nhạc Phong cũng không nhận lấy hợp đồng mà thản nhiên nói: “Cậu làm việc hiệu suất quá nhỉ.” Trong giọng điệu lộ ra vài phần tức giận.
“..” Thượng Hảo Hảo đứng bên cạnh ngẩn ra nhìn
Cô rất khó9có thể tưởng tượng một người bá đạo, không biết nói đạo lý, lại còn lưu manh giống như Phong Thích Minh lại cung kính đến mức nhỏ bé tầm thường trước mặt Nhạc Phong như vậy.
Có thể tưởng tượng được địa vị của Nhạc Phong ở đây thật sự giống như lời Tiểu Đường đã nói với cô.
Nếu như Phong Thích Minh là hoàng để chốn nhân gian thì Nhạc Phong chính là Ngọc Hoàng đại đế
Phong Thích Minh nói tiếp: “Boss, không phải ngài bảo tôi kết hôn ở biệt thự Ước Phong sao? Hai ngày tới, tôi sẽ cho người sắp xếp, thứ hai tuần sau sẽ chính thức cử hành hôn lễ.” “...” Nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ5của Nhạc Phong nhìn Phong Thích Minh, sau đó chuyển qua Thượng Hảo Hảo.
Khi tầm mắt rơi vào người Thượng Hảo Hảo, đôi mắt của anh ta trở nên vô cùng thâm thúy, giống như đầm nước đen sâu không thấy đáy vậy, đôi mắt ấy như hận không thể hút Thượng Hảo Hảo vào.
“Cậu nhất định phải cưới người phụ nữ thấp kém đã từng sinh con này sao?” Nhạc Phong cố ý nói Thượng Hảo Hảo không đáng giá một đồng
“Tôi không ngại, boss,ngài cũng biết tôi là người đàn ông đã từng trải qua mấy cuộc hôn nhân, cô ấy không ngại tôi là người đã kết hôn năm lần là tôi đã thấy đủ rồi.”
“Cô ta không ngại?” Nhạc Phong nhíu3mày hỏi Thượng Hảo Hảo
“...” Người phụ nữ nào lại không ngại một người đàn ông đã từng kết hôn năm lần chứ? Loại đàn ông coi kết hôn như một trò đùa như vậy thì ai mà dám gả
Nhưng trước mắt, đó là cách duy nhất để cô chạy trốn khỏi nơi này
Đối với cô mà nói, gả cho Phong Thích Minh là một tai nạn, nhưng nếu ở lại đây, ngày nào cũng giống như trước kia, bị Nhạc Phong sỉ nhục, giày vò thì lại càng là tai nạn lớn hơn.
Đứng trước hai sự lựa chọn khó khăn thì tất nhiên phải chọn bên nào dễ dàng hơn.
Thượng Hảo Hảo cắn răng một cái, nói trái với lương tâm: “Không ngại!”
/1497
|