*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3hỉ trong nháy mắt, đôi mắt của Cảnh Triệt đỏ lên, không thể khống chế nổi mình nữa, lập tức đẩy ngã Quý Quân Tuyết
Quý Quân Tuyết ngã xuống giường, ngỡ ngàng nhìn Cảnh Triệt, còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì Cảnh Triệt đã cúi xuống, xông lên
Cánh tay mạnh mẽ cường tráng chống xuống hai bên Quý Quân Tuyết, đôi mắt sắc bén, chứa dục vọng và sự tức giận, nhưng vẻ ngoài lại bình tĩnh nhìn Quý Quân Tuyết, chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi cậu ngay lập tức.
Cảnh Triệt nghiến răng nghiến lợi, đè nén ngọn lửa hừng hực ở bụng dưới xuống.
“Em mà còn sờ lung tung nữa...” Cẩn thận anh không nhịn được “ăn” em đấy
Cảnh Triệt vốn định nói2như vậy, những lời nói vừa tới cổ họng lại bị nghẹn lại, giận dữ mắng: “Em mà còn sờ vết sẹo của người khác nữa thì cẩn thận anh đánh em đấy, em có sở thích hễ rảnh là lại thích đi sờ sẹo của người khác à?” “...” Quý Quân Tuyết lúc này mới định thần lại
Vừa rồi cậu hỏi đông hỏi tây, vạch ra vết sẹo trong quá khứ của anh Cảnh Triệt
Có thể lưu lại vết thương nặng như vậy, chỉ sợ là một đoạn kí ức rất tàn khốc
Quý Quân Tuyết trợn to mắt nhìn cảnh Triệt, thầm nuốt nước bọt một cái, áy náy đến mức mím chặt môi mỏng, có vẻ hơi vô tội mà mở miệng.
“Em..
em xin lỗi, anh Cảnh Triệt, em không7có ý đâu
Sau này em sẽ không hỏi lại nữa.” Nói xong, Quý Quân Tuyết lại liếc vết sẹo của Cảnh Triệt một cái
Đôi mắt cảnh Triệt sâu thẳm bình tĩnh nhìn cậu, hơi thở nặng nề, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cả người khô nóng từng đợt, nóng bỏng đến mức như muốn tan chảy vậy
“...” Cho rằng anh ta tức giận, Quý Quân Tuyết áy náy nhìn Cảnh Triệt
Cậu lại không biết ánh mắt ấy của mình quyến rũ đến thế nào, lông mi thật dài, đôi mắt xinh đẹp trong suốt hơn các thiếu niên bình thường.
Cảnh Triệt chỉ hận không thể ăn luôn cậu ngay bây giờ
Hai người cứ thế yên lặng nhìn nhau
Một hồi lâu sau, Cảnh Triệt vốn vừa tắm xong, giờ trên trán9lại chảy một tầng mồ hôi mỏng, yết hầu trượt từ trên xuống, hít sâu một hơi, dùng sức nhắm mắt lại, không nhìn đôi mắt đầy dụ hoặc của cậu.
Anh ta cố sức đè nén máu nóng và cơn khát đang sôi trào trong cơ thể xuống, cánh tay mạnh mẽ cường tráng đang chống hai bên Quý Quân Tuyết chậm rãi dùng sức, cả người đứng dậy và lạnh lùng bỏ lại một câu: “Em đi ngủ sớm một chút, đừng lề mề nữa!” Bỏ lại một câu, Cảnh Triệt nhanh chóng xoay người rời đi, “Ẩm” một tiếng, đóng sầm cửa phòng lại.
Vừa rời khỏi phòng, Cảnh Triệt kiệt sức dựa vào cửa phòng giống như vừa đánh nhau một trận vậy
Anh ta cúi đầu nhìn khăn tắm5bên hông, thiếu chút nữa là bị đẩy rơi
May mắn vừa rồi anh ta luôn cúi người, khăn tắm rủ xuống, không thấy được..
Cảnh Triệt dựa vào cửa phòng Quý Quân Tuyết một hồi lâu, kiệt sức trở lại phòng, vừa mới tắm xong, anh ta lại quay về toilet tắm một lần nữa...
Ngày hôm sau, trời nổi lên mưa to, ra ngoài không tiện
Cảnh Triệt lái xe đưa Quý Quân Tuyết đến trường học.
“Buổi chiều mà trời còn mưa thì anh sẽ đi đón em nhé.”
“Vâng, được ạ!”
3hỉ trong nháy mắt, đôi mắt của Cảnh Triệt đỏ lên, không thể khống chế nổi mình nữa, lập tức đẩy ngã Quý Quân Tuyết
Quý Quân Tuyết ngã xuống giường, ngỡ ngàng nhìn Cảnh Triệt, còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì Cảnh Triệt đã cúi xuống, xông lên
Cánh tay mạnh mẽ cường tráng chống xuống hai bên Quý Quân Tuyết, đôi mắt sắc bén, chứa dục vọng và sự tức giận, nhưng vẻ ngoài lại bình tĩnh nhìn Quý Quân Tuyết, chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi cậu ngay lập tức.
Cảnh Triệt nghiến răng nghiến lợi, đè nén ngọn lửa hừng hực ở bụng dưới xuống.
“Em mà còn sờ lung tung nữa...” Cẩn thận anh không nhịn được “ăn” em đấy
Cảnh Triệt vốn định nói2như vậy, những lời nói vừa tới cổ họng lại bị nghẹn lại, giận dữ mắng: “Em mà còn sờ vết sẹo của người khác nữa thì cẩn thận anh đánh em đấy, em có sở thích hễ rảnh là lại thích đi sờ sẹo của người khác à?” “...” Quý Quân Tuyết lúc này mới định thần lại
Vừa rồi cậu hỏi đông hỏi tây, vạch ra vết sẹo trong quá khứ của anh Cảnh Triệt
Có thể lưu lại vết thương nặng như vậy, chỉ sợ là một đoạn kí ức rất tàn khốc
Quý Quân Tuyết trợn to mắt nhìn cảnh Triệt, thầm nuốt nước bọt một cái, áy náy đến mức mím chặt môi mỏng, có vẻ hơi vô tội mà mở miệng.
“Em..
em xin lỗi, anh Cảnh Triệt, em không7có ý đâu
Sau này em sẽ không hỏi lại nữa.” Nói xong, Quý Quân Tuyết lại liếc vết sẹo của Cảnh Triệt một cái
Đôi mắt cảnh Triệt sâu thẳm bình tĩnh nhìn cậu, hơi thở nặng nề, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cả người khô nóng từng đợt, nóng bỏng đến mức như muốn tan chảy vậy
“...” Cho rằng anh ta tức giận, Quý Quân Tuyết áy náy nhìn Cảnh Triệt
Cậu lại không biết ánh mắt ấy của mình quyến rũ đến thế nào, lông mi thật dài, đôi mắt xinh đẹp trong suốt hơn các thiếu niên bình thường.
Cảnh Triệt chỉ hận không thể ăn luôn cậu ngay bây giờ
Hai người cứ thế yên lặng nhìn nhau
Một hồi lâu sau, Cảnh Triệt vốn vừa tắm xong, giờ trên trán9lại chảy một tầng mồ hôi mỏng, yết hầu trượt từ trên xuống, hít sâu một hơi, dùng sức nhắm mắt lại, không nhìn đôi mắt đầy dụ hoặc của cậu.
Anh ta cố sức đè nén máu nóng và cơn khát đang sôi trào trong cơ thể xuống, cánh tay mạnh mẽ cường tráng đang chống hai bên Quý Quân Tuyết chậm rãi dùng sức, cả người đứng dậy và lạnh lùng bỏ lại một câu: “Em đi ngủ sớm một chút, đừng lề mề nữa!” Bỏ lại một câu, Cảnh Triệt nhanh chóng xoay người rời đi, “Ẩm” một tiếng, đóng sầm cửa phòng lại.
Vừa rời khỏi phòng, Cảnh Triệt kiệt sức dựa vào cửa phòng giống như vừa đánh nhau một trận vậy
Anh ta cúi đầu nhìn khăn tắm5bên hông, thiếu chút nữa là bị đẩy rơi
May mắn vừa rồi anh ta luôn cúi người, khăn tắm rủ xuống, không thấy được..
Cảnh Triệt dựa vào cửa phòng Quý Quân Tuyết một hồi lâu, kiệt sức trở lại phòng, vừa mới tắm xong, anh ta lại quay về toilet tắm một lần nữa...
Ngày hôm sau, trời nổi lên mưa to, ra ngoài không tiện
Cảnh Triệt lái xe đưa Quý Quân Tuyết đến trường học.
“Buổi chiều mà trời còn mưa thì anh sẽ đi đón em nhé.”
“Vâng, được ạ!”
/1497
|