*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
9ữ vệ sĩ còn chưa nói hết, Phong Thiên Lãnh hơi giơ tay ngắn lại, lạnh nhạt nói: “Gửi tư liệu vào máy tính của tôi là được.” “Vâng!” Nữ vệ sĩ cung kính lui ra.
Đang vùi đầu ăn cơm, Quý Quân Tuyết nghe thấy cách xưng hô của nữ vệ sĩ đối với người đàn ông bên cạnh này thì giật mình hoảng sợ, tay cầm đôi đũa bỗng run lên, thiếu chút nữa bị sặc cơm mà chết, nắm khăn ăn trên đùi, che miệng lại đột nhiên ho khan.
Phong Thiên Lãnh nói chuyện với nữ vệ sĩ, đồng thời lạnh nhạt liếc Quý Quân Tuyết một cái
Sau đó nữ vệ sĩ lui ra, Phong Thiên Lãnh đặt một cốc nước tới trước mặt Quý Quân3Tuyết.
Quý Quân Tuyết bùng lên và uống một hộp lớn, vỗ ngực, nuốt số cơm bị nghẹn trong cổ xuống
Quý Quân Tuyết uống nước xong, đặt cốc nước xuống bàn cơm, vẻ mặt xấu hổ nhìn Phong Thiên Lãnh, một hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: “Anh..
Anh là Ti úy đại nhân?”
“...” Khóe miệng Phong Thiên Lãnh nhướng lên, hứng thú cười
“Anh là ti úy nào?” “Phong Thiên Lãnh, ti ủy Lãnh, quản lý mạch máu kinh tế của gia tộc họ Phong.” Phong Thiên Lãnh ngạo nghễ nhướng mày
“...” Nghe vậy, Quý Quân Tuyết tức giận đến mức âm thầm nghiến răng, hai tay nắm chặt.
Chết tiệt, thì ra người đàn ông chết tiệt này sớm đã biết cậu nói dối, vậy nhưng vẫn luôn trêu0đùa cậu! “Vậy anh hẳn là biết tôi là ai? Mấy tháng trước anh còn tham gia hôn lễ của tôi, tại sao giam tôi lại?” Phong Thiên Lãnh lặp lại chủ đề từng tranh luận lúc trước
“Em là tôi mua tới, chính là của tôi.”
“Tôi là người, không phải hàng hóa, tôi đã kết hôn, đã có người đàn ông của mình rồi.” Quý Quân Tuyết tức giận đến mức có chút phát điên
Cậu vốn tưởng rằng có thể thông báo cho người gia tộc họ Phong có lẽ có thể trở về, nhưng lúc này cậu mới biết được cậu đã đặt mình trong gia tộc họ Phong.
Mà Ti úy Lãnh này dường như không tính thả cậu đi.
“Nếu tôi để ý mấy thứ đó thì5đã không mua em.”
“...” Quý Quân Tuyết nghẹn lời, giống như quả cầu xịt hơi vậy, bả vai sụp xuống: “Thể anh muốn thế nào?” “Đồ của tôi, tôi thích thể nào thì thế ấy, về phần muốn làm gì em thì trước mắt vẫn còn phải suy nghĩ thêm.” “Ti úy đại nhân, tôi rõ ràng là người, không phải thú cưng.” Ti úy Lãnh miễn cưỡng nhấc mí mắt lên liếc cậu một cái, dường như lười trả lời thêm với vấn đề mà Quý Quân Tuyết Nhiều lần lặp lại.
Câu trả lời cũng vẫn như trước kia
Ngày thường ít nói nhưng hôm nay anh ta lại cực có kiên nhẫn trả lời vô số vấn đề của Quý Quân Tuyết mà không thấy nhàm chán,4lãng phí thời gian lặp lại vấn đề
Phong Thiên Lãnh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó đứng lên, hờ hững ra lệnh cho vệ sĩ đang canh giữ bên ngoài phòng ăn
“Cậu ấy mà chưa ăn xong bát cơm này, không cho phép rời khỏi nơi này.” Nói xong, Phong Thiên Lãnh nhanh chóng rời đi, đi lên phòng sách trên tầng.
Trong thư phòng
Phong Thiên Lãnh ngồi vào trước bàn làm việc, mở máy tính ra
Máy tính khởi động, một thư điện tử được gửi đến.
9ữ vệ sĩ còn chưa nói hết, Phong Thiên Lãnh hơi giơ tay ngắn lại, lạnh nhạt nói: “Gửi tư liệu vào máy tính của tôi là được.” “Vâng!” Nữ vệ sĩ cung kính lui ra.
Đang vùi đầu ăn cơm, Quý Quân Tuyết nghe thấy cách xưng hô của nữ vệ sĩ đối với người đàn ông bên cạnh này thì giật mình hoảng sợ, tay cầm đôi đũa bỗng run lên, thiếu chút nữa bị sặc cơm mà chết, nắm khăn ăn trên đùi, che miệng lại đột nhiên ho khan.
Phong Thiên Lãnh nói chuyện với nữ vệ sĩ, đồng thời lạnh nhạt liếc Quý Quân Tuyết một cái
Sau đó nữ vệ sĩ lui ra, Phong Thiên Lãnh đặt một cốc nước tới trước mặt Quý Quân3Tuyết.
Quý Quân Tuyết bùng lên và uống một hộp lớn, vỗ ngực, nuốt số cơm bị nghẹn trong cổ xuống
Quý Quân Tuyết uống nước xong, đặt cốc nước xuống bàn cơm, vẻ mặt xấu hổ nhìn Phong Thiên Lãnh, một hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: “Anh..
Anh là Ti úy đại nhân?”
“...” Khóe miệng Phong Thiên Lãnh nhướng lên, hứng thú cười
“Anh là ti úy nào?” “Phong Thiên Lãnh, ti ủy Lãnh, quản lý mạch máu kinh tế của gia tộc họ Phong.” Phong Thiên Lãnh ngạo nghễ nhướng mày
“...” Nghe vậy, Quý Quân Tuyết tức giận đến mức âm thầm nghiến răng, hai tay nắm chặt.
Chết tiệt, thì ra người đàn ông chết tiệt này sớm đã biết cậu nói dối, vậy nhưng vẫn luôn trêu0đùa cậu! “Vậy anh hẳn là biết tôi là ai? Mấy tháng trước anh còn tham gia hôn lễ của tôi, tại sao giam tôi lại?” Phong Thiên Lãnh lặp lại chủ đề từng tranh luận lúc trước
“Em là tôi mua tới, chính là của tôi.”
“Tôi là người, không phải hàng hóa, tôi đã kết hôn, đã có người đàn ông của mình rồi.” Quý Quân Tuyết tức giận đến mức có chút phát điên
Cậu vốn tưởng rằng có thể thông báo cho người gia tộc họ Phong có lẽ có thể trở về, nhưng lúc này cậu mới biết được cậu đã đặt mình trong gia tộc họ Phong.
Mà Ti úy Lãnh này dường như không tính thả cậu đi.
“Nếu tôi để ý mấy thứ đó thì5đã không mua em.”
“...” Quý Quân Tuyết nghẹn lời, giống như quả cầu xịt hơi vậy, bả vai sụp xuống: “Thể anh muốn thế nào?” “Đồ của tôi, tôi thích thể nào thì thế ấy, về phần muốn làm gì em thì trước mắt vẫn còn phải suy nghĩ thêm.” “Ti úy đại nhân, tôi rõ ràng là người, không phải thú cưng.” Ti úy Lãnh miễn cưỡng nhấc mí mắt lên liếc cậu một cái, dường như lười trả lời thêm với vấn đề mà Quý Quân Tuyết Nhiều lần lặp lại.
Câu trả lời cũng vẫn như trước kia
Ngày thường ít nói nhưng hôm nay anh ta lại cực có kiên nhẫn trả lời vô số vấn đề của Quý Quân Tuyết mà không thấy nhàm chán,4lãng phí thời gian lặp lại vấn đề
Phong Thiên Lãnh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó đứng lên, hờ hững ra lệnh cho vệ sĩ đang canh giữ bên ngoài phòng ăn
“Cậu ấy mà chưa ăn xong bát cơm này, không cho phép rời khỏi nơi này.” Nói xong, Phong Thiên Lãnh nhanh chóng rời đi, đi lên phòng sách trên tầng.
Trong thư phòng
Phong Thiên Lãnh ngồi vào trước bàn làm việc, mở máy tính ra
Máy tính khởi động, một thư điện tử được gửi đến.
/1497
|