Hơn nữa, ngoại trừ hôn cô thì anh cũng không có động tác gì quá trớn, thế nên cô cảm thấy có chút thoải mái.
Nghĩ vậy Cảnh Y Nhân đỏ bừng mặt.
“Điệu... điệu nhảy gì ạ?” Cảnh Y Nhân xấu hổ xoay người dưới thân anh để tránh cái cảm giác ngứa râm ran kia, và cả luồng hơi thở ấm áp đang phả vào cổ mình nữa. “Khiêu vũ. Tôi sẽ tự mình dạy cô. Chỉ cần cô ngoan ngoãn thì sẽ cho cô về trường đi học.”
“Trường học ư?” Trường tư thục?
Hình như Cảnh Y Nhân nhớ tới điều gì nên quay đầu lại, đấy Lục Minh ra một chút, mắt mở to chân thành nhìn anh.
“Đến trường có phải biết đàn dương cầm không ạ?
“Cháu không muốn học cái thứ kia.” Chỉ cần là thứ mà Lý Đồng biết làm thì cô đều coi thường, không thèm học.
“...” Lời cô nói làm Lục Minh mỉm cười, ánh mắt sâu hun hút nhìn cô chăm chú.
“Không muốn học thì không học nữa. Ở trường có rất nhiều thứ cô có thể học được.” Lục Minh ôm cảnh Y Nhân, anh vẫn đang cố gắng kiềm chế luồng nhiệt nóng hừng hực bên trong cơ thể.
Toàn bộ tế bào trong cơ thể anh đang kêu gào và cuộn trào lên, ánh mắt nhìn cô trở nên nóng bỏng, sâu thẳm như không thấy đáy. Hơi thở không hề ổn định. Giờ phút này Lục Minh chỉ hận không thể ăn sạch cô, nhưng anh cố dằn lòng lại, anh lấy tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đưa lên môi rồi dịu dàng hôn một cái. Anh kiên nhẫn từ từ dẫn dắt câu chuyện về đề tài trước đó.
“Vừa rồi không phải hỏi chuyện gì kia của chúng ta phải làm như thế nào sao?”
“...” Cảnh Y Nhân gật đầu. “Không biết phải làm như thế nào hả?”
“...” Cảnh Y Nhân lắc đầu.
Lục Minh nở một nụ cười gian. “Chính là chuyện mà hai người yêu nhau sẽ làm.” “...” Cảnh Y Nhân nghe mà thấy mông lung: “Không yêu nhau thì không làm được sao?”
“Vẫn làm được. Chỉ là...”
“Chỉ là cái gì ạ?” “Hai người đều phải đồng ý.” “Ồ.” Cảnh Y Nhân chỗ hiểu chỗ không. “...”Ánh mắt nóng rực của Lục Minh nhìn chằm chằm vào cô rồi bổ sung một câu: “Giữa vợ chồng cũng làm được.”
“Cô đồng ý không?” Nói rồi Lục Minh đưa một ngón tay của bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như không có xương kia khẽ ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi quét qua đầu ngón tay cô trêu chọc. Cảm giác giống như có một luồng điện chạy từ đầu ngón tay cô, xuyên qua da thịt vậy. Cảnh Y Nhân giật mình rụt tay lại. “Cháu... cháu... Loại chuyện cần hai bên tình nguyện này, hình như... không thích hợp với chúng ta.”
Cảnh Y Nhân chỉ cần nghĩ tới “cậu” rất có khả năng đã coi cô là Cảnh Y Nhân trước kia nên một mực muốn làm chuyện như vậy với cô, trong lòng cô lại dấy lên một cảm xúc khó chịu không biết phải làm sao.
“...” Lại là hai bên tình nguyện. Không thích hợp sao?
Chỉ mấy chữ thôi đã làm Lục Minh nheo mắt lại. Anh nhìn cô chằm chằm, cả người tỏa ra bầu không khí nguy hiểm. Đúng là bọn họ không phải hai bên tình nguyện, mỗi lần đều chỉ mỗi mình anh muốn. Bọn họ là vợ chồng, vậy mà cô chưa từng có ý nghĩ như vậy lần nào sao?
Chút yêu cầu này của anh có quá đáng không?
Rốt cuộc cô có phải là người phụ nữ bình thường hay không? Có bao nhiêu phụ nữ mơ tưởng tới anh cô còn không biết chắc?
Lục Minh nhíu mày, môi mím lại, anh gằn giọng cảnh cáo: “Chúng ta là vợ chồng, chuyện này là chuyện giữa hai vợ chồng, đây là nghĩa vụ đáp ứng lẫn nhau, cô có hiểu không?” Nói rồi Lục Minh nắm lấy tay cô một lần nữa, anh kéo tay cô xuống phía thân dưới của mình, để cho cô cảm nhận sự tồn tại của “nó”: “Đây không phải là sâu lông. Đây là minh chứng của việc tôi có cảm giác với cô. Nó không chịu sự khống chế của tôi.” “...” Cách một lớp vải, Cảnh Y Nhân có thể cảm nhận được thứ ở dưới tay. Cô sợ hãi rụt tay lại. Giờ cô mới phản ứng được, có vẻ như loại chuyện này chính là động phòng hoa chúc.
Chỉ là cô thấy chuyện này có hơi đáng sợ. Thấy cô trốn chạy, Lục Minh cầm chặt cánh tay cô, một tay nắm lấy hàm dưới của cô, không cho phép cô trốn chạy. Một nụ hôn dịu dàng mà bá đạo ấn lên bờ môi của cô.
Nghĩ vậy Cảnh Y Nhân đỏ bừng mặt.
“Điệu... điệu nhảy gì ạ?” Cảnh Y Nhân xấu hổ xoay người dưới thân anh để tránh cái cảm giác ngứa râm ran kia, và cả luồng hơi thở ấm áp đang phả vào cổ mình nữa. “Khiêu vũ. Tôi sẽ tự mình dạy cô. Chỉ cần cô ngoan ngoãn thì sẽ cho cô về trường đi học.”
“Trường học ư?” Trường tư thục?
Hình như Cảnh Y Nhân nhớ tới điều gì nên quay đầu lại, đấy Lục Minh ra một chút, mắt mở to chân thành nhìn anh.
“Đến trường có phải biết đàn dương cầm không ạ?
“Cháu không muốn học cái thứ kia.” Chỉ cần là thứ mà Lý Đồng biết làm thì cô đều coi thường, không thèm học.
“...” Lời cô nói làm Lục Minh mỉm cười, ánh mắt sâu hun hút nhìn cô chăm chú.
“Không muốn học thì không học nữa. Ở trường có rất nhiều thứ cô có thể học được.” Lục Minh ôm cảnh Y Nhân, anh vẫn đang cố gắng kiềm chế luồng nhiệt nóng hừng hực bên trong cơ thể.
Toàn bộ tế bào trong cơ thể anh đang kêu gào và cuộn trào lên, ánh mắt nhìn cô trở nên nóng bỏng, sâu thẳm như không thấy đáy. Hơi thở không hề ổn định. Giờ phút này Lục Minh chỉ hận không thể ăn sạch cô, nhưng anh cố dằn lòng lại, anh lấy tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đưa lên môi rồi dịu dàng hôn một cái. Anh kiên nhẫn từ từ dẫn dắt câu chuyện về đề tài trước đó.
“Vừa rồi không phải hỏi chuyện gì kia của chúng ta phải làm như thế nào sao?”
“...” Cảnh Y Nhân gật đầu. “Không biết phải làm như thế nào hả?”
“...” Cảnh Y Nhân lắc đầu.
Lục Minh nở một nụ cười gian. “Chính là chuyện mà hai người yêu nhau sẽ làm.” “...” Cảnh Y Nhân nghe mà thấy mông lung: “Không yêu nhau thì không làm được sao?”
“Vẫn làm được. Chỉ là...”
“Chỉ là cái gì ạ?” “Hai người đều phải đồng ý.” “Ồ.” Cảnh Y Nhân chỗ hiểu chỗ không. “...”Ánh mắt nóng rực của Lục Minh nhìn chằm chằm vào cô rồi bổ sung một câu: “Giữa vợ chồng cũng làm được.”
“Cô đồng ý không?” Nói rồi Lục Minh đưa một ngón tay của bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như không có xương kia khẽ ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi quét qua đầu ngón tay cô trêu chọc. Cảm giác giống như có một luồng điện chạy từ đầu ngón tay cô, xuyên qua da thịt vậy. Cảnh Y Nhân giật mình rụt tay lại. “Cháu... cháu... Loại chuyện cần hai bên tình nguyện này, hình như... không thích hợp với chúng ta.”
Cảnh Y Nhân chỉ cần nghĩ tới “cậu” rất có khả năng đã coi cô là Cảnh Y Nhân trước kia nên một mực muốn làm chuyện như vậy với cô, trong lòng cô lại dấy lên một cảm xúc khó chịu không biết phải làm sao.
“...” Lại là hai bên tình nguyện. Không thích hợp sao?
Chỉ mấy chữ thôi đã làm Lục Minh nheo mắt lại. Anh nhìn cô chằm chằm, cả người tỏa ra bầu không khí nguy hiểm. Đúng là bọn họ không phải hai bên tình nguyện, mỗi lần đều chỉ mỗi mình anh muốn. Bọn họ là vợ chồng, vậy mà cô chưa từng có ý nghĩ như vậy lần nào sao?
Chút yêu cầu này của anh có quá đáng không?
Rốt cuộc cô có phải là người phụ nữ bình thường hay không? Có bao nhiêu phụ nữ mơ tưởng tới anh cô còn không biết chắc?
Lục Minh nhíu mày, môi mím lại, anh gằn giọng cảnh cáo: “Chúng ta là vợ chồng, chuyện này là chuyện giữa hai vợ chồng, đây là nghĩa vụ đáp ứng lẫn nhau, cô có hiểu không?” Nói rồi Lục Minh nắm lấy tay cô một lần nữa, anh kéo tay cô xuống phía thân dưới của mình, để cho cô cảm nhận sự tồn tại của “nó”: “Đây không phải là sâu lông. Đây là minh chứng của việc tôi có cảm giác với cô. Nó không chịu sự khống chế của tôi.” “...” Cách một lớp vải, Cảnh Y Nhân có thể cảm nhận được thứ ở dưới tay. Cô sợ hãi rụt tay lại. Giờ cô mới phản ứng được, có vẻ như loại chuyện này chính là động phòng hoa chúc.
Chỉ là cô thấy chuyện này có hơi đáng sợ. Thấy cô trốn chạy, Lục Minh cầm chặt cánh tay cô, một tay nắm lấy hàm dưới của cô, không cho phép cô trốn chạy. Một nụ hôn dịu dàng mà bá đạo ấn lên bờ môi của cô.
/1497
|