Cảnh Y Nhân vẫn đứng tại chỗ, cô không biết vì sao mình không có dũng khí bước vào chất vấn Lục Minh, rằng tại sao anh lại làm như vậy?
Rõ ràng đã đồng ý sẽ không liên lạc với Tiết Phương Hoa nữa, nhưng anh vẫn ở bên cô ta cả đêm không về nhà. Có lẽ ngay từ khi cô nói thích Lục Minh, nhất định cô sẽ như các nương nương trong hậu cung, buộc phải chịu đựng tất cả chuyện này? Nhẫn nhịn? Cô nhẫn nhịn được sao? Cô mà nhẫn nhịn được thì đã không phải là Cảnh Y Nhân rồi. Cô không như các nương nương trong hậu cung, lòng dạ không rộng rãi đến thể, làm sao có thể nuốt trôi nỗi ấm ức này được chứ!
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân giận dữ định xông vào...
Đột nhiên, bụng cô đau quặn lại, bàn tay đang định đẩy cửa ra lại bất giác ôm lấy bụng, sắc mặt trắng bệch... Đáng chết! Đúng lúc quan trọng mà cô bị sao thế này? Lục Minh nắm chặt chiếc điện thoại hết pin từ tối qua trong tay. Cả đêm anh không về, chỉ sợ Cảnh Y Nhân lo lắng, cứ nghĩ mà sốt ruột!
Anh vốn định dùng điện thoại của Tiết Phương Hoa để gọi cho Cảnh Y Nhân, bảo rằng đêm nay tạm thời anh chưa về được. Nhưng lại nghĩ, lỡ như Cảnh Y Nhân biết số điện thoại của Tiết Phương Hoa, cô sẽ cho rằng anh và Tiết Phương Hoa ở bên nhau cả đêm, rồi cô sẽ lại suy nghĩ vẩn vơ cho mà xem.
Vậy nên anh quyết định thà không gọi điện thoại cho cô còn hơn.
Tiết Phương Hoa run rẩy cả đêm, đau đớn gào thét, bác sĩ đã tiêm thuốc an thần nhưng đều không hiệu quả, mãi đến lúc nãy rồi mới đỡ hơn một chút, cô ta mới ngủ yên được.
Anh dùng di động của Tiết Phương Hoa gọi về công ty, sai thư ký mua một số thực phẩm dinh dưỡng đến, như thế anh mới yên tâm quay về. Ngay khi Lục Minh định xoay người đi thì di động của Tiết Phương Hoa vang lên.
Trên màn hình hiện tên người gọi đến là “Cha“.
Cha của Tiết Phương Hoa là giám đốc bệnh viện này. Lúc đưa Tiết Phương Hoa đến đây, ông ta sợ tới mức hai chân như nhũn ra. Nhìn cô ta được đẩy vào phòng cấp cứu, rồi đến lúc được đẩy ra, cô ta vẫn liên tục run rẩy, ông ta đã ngất xỉu luôn. Sau khi tỉnh lại, ông ta vẫn túc trực bên cạnh chăm sóc con gái, nhưng có lẽ do nhìn cô ta cứ run rẩy như vậy, ông không thể chịu đựng nổi nên đã đi về lúc gần sáng. Lục Minh do dự mấy giây, cuối cùng vẫn cầm di động trên tủ đầu giường lên nhấn nút nghe, Lục Minh thản nhiên “Alô” một tiếng.
Đầu bên kia, giám đốc bệnh viện thở dài một hơi. “Cậu Lục, cậu có biết đã bao lâu bệnh của Phương Hoa nhà chúng tôi không tái phát rồi không? Đã ba năm rồi, chúng tôi đều tưởng con bé đã bình phục hoàn toàn.”
“Tôi không biết giữa nó và cậu đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cậu hãy nể tình năm đó con gái tôi vì cứu cậu nên mới xảy ra cơ sự này, tôi hy vọng cậu có thể giữ đúng lời hứa của mình lúc trước, chăm sóc nó cả đời.” “Tôi chỉ có một đứa con gái thôi. Nó lại vì cậu mà ra nông nỗi ấy! Ngài Lục, cậu có tiền nên chẳng tiếc rẻ, nhưng con gái tôi lại không cần những thứ đó! Cả đời này nó không thể có một gia đình hoàn chỉnh, và...”
“Những thứ đó, tôi không cho được.” Lục Minh rất kiên nhẫn nghe cha của Tiết Phương Hoa lải nhải một tràng, nhưng khi ông ta nhắc đến chuyện cho cô ta một gia đình thì Lục Minh quyết định ngắt lời ông ta, thẳng thừng cự tuyệt.
“Tôi đã lập gia đình rồi.” Lục Minh lạnh lùng cảnh cáo.
Lục Minh vừa dứt lời, đầu bên kia giám đốc bệnh viện có vẻ khá kích động. “Ngay từ đầu cậu không nên kết hôn với cô gái kia. Cậu biết rõ Phương Hoa nhà chúng tôi bị như thế mà vẫn kết hôn, chẳng phải là cậu cố tình muốn thoát khỏi nó hay sao!”
Giám đốc bệnh viện kích động đến mức khẽ gầm lên.
“Tôi không có tình cảm trên phương diện đó với con gái ông, nên không thể cưới cô ấy được.”
Rõ ràng đã đồng ý sẽ không liên lạc với Tiết Phương Hoa nữa, nhưng anh vẫn ở bên cô ta cả đêm không về nhà. Có lẽ ngay từ khi cô nói thích Lục Minh, nhất định cô sẽ như các nương nương trong hậu cung, buộc phải chịu đựng tất cả chuyện này? Nhẫn nhịn? Cô nhẫn nhịn được sao? Cô mà nhẫn nhịn được thì đã không phải là Cảnh Y Nhân rồi. Cô không như các nương nương trong hậu cung, lòng dạ không rộng rãi đến thể, làm sao có thể nuốt trôi nỗi ấm ức này được chứ!
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân giận dữ định xông vào...
Đột nhiên, bụng cô đau quặn lại, bàn tay đang định đẩy cửa ra lại bất giác ôm lấy bụng, sắc mặt trắng bệch... Đáng chết! Đúng lúc quan trọng mà cô bị sao thế này? Lục Minh nắm chặt chiếc điện thoại hết pin từ tối qua trong tay. Cả đêm anh không về, chỉ sợ Cảnh Y Nhân lo lắng, cứ nghĩ mà sốt ruột!
Anh vốn định dùng điện thoại của Tiết Phương Hoa để gọi cho Cảnh Y Nhân, bảo rằng đêm nay tạm thời anh chưa về được. Nhưng lại nghĩ, lỡ như Cảnh Y Nhân biết số điện thoại của Tiết Phương Hoa, cô sẽ cho rằng anh và Tiết Phương Hoa ở bên nhau cả đêm, rồi cô sẽ lại suy nghĩ vẩn vơ cho mà xem.
Vậy nên anh quyết định thà không gọi điện thoại cho cô còn hơn.
Tiết Phương Hoa run rẩy cả đêm, đau đớn gào thét, bác sĩ đã tiêm thuốc an thần nhưng đều không hiệu quả, mãi đến lúc nãy rồi mới đỡ hơn một chút, cô ta mới ngủ yên được.
Anh dùng di động của Tiết Phương Hoa gọi về công ty, sai thư ký mua một số thực phẩm dinh dưỡng đến, như thế anh mới yên tâm quay về. Ngay khi Lục Minh định xoay người đi thì di động của Tiết Phương Hoa vang lên.
Trên màn hình hiện tên người gọi đến là “Cha“.
Cha của Tiết Phương Hoa là giám đốc bệnh viện này. Lúc đưa Tiết Phương Hoa đến đây, ông ta sợ tới mức hai chân như nhũn ra. Nhìn cô ta được đẩy vào phòng cấp cứu, rồi đến lúc được đẩy ra, cô ta vẫn liên tục run rẩy, ông ta đã ngất xỉu luôn. Sau khi tỉnh lại, ông ta vẫn túc trực bên cạnh chăm sóc con gái, nhưng có lẽ do nhìn cô ta cứ run rẩy như vậy, ông không thể chịu đựng nổi nên đã đi về lúc gần sáng. Lục Minh do dự mấy giây, cuối cùng vẫn cầm di động trên tủ đầu giường lên nhấn nút nghe, Lục Minh thản nhiên “Alô” một tiếng.
Đầu bên kia, giám đốc bệnh viện thở dài một hơi. “Cậu Lục, cậu có biết đã bao lâu bệnh của Phương Hoa nhà chúng tôi không tái phát rồi không? Đã ba năm rồi, chúng tôi đều tưởng con bé đã bình phục hoàn toàn.”
“Tôi không biết giữa nó và cậu đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cậu hãy nể tình năm đó con gái tôi vì cứu cậu nên mới xảy ra cơ sự này, tôi hy vọng cậu có thể giữ đúng lời hứa của mình lúc trước, chăm sóc nó cả đời.” “Tôi chỉ có một đứa con gái thôi. Nó lại vì cậu mà ra nông nỗi ấy! Ngài Lục, cậu có tiền nên chẳng tiếc rẻ, nhưng con gái tôi lại không cần những thứ đó! Cả đời này nó không thể có một gia đình hoàn chỉnh, và...”
“Những thứ đó, tôi không cho được.” Lục Minh rất kiên nhẫn nghe cha của Tiết Phương Hoa lải nhải một tràng, nhưng khi ông ta nhắc đến chuyện cho cô ta một gia đình thì Lục Minh quyết định ngắt lời ông ta, thẳng thừng cự tuyệt.
“Tôi đã lập gia đình rồi.” Lục Minh lạnh lùng cảnh cáo.
Lục Minh vừa dứt lời, đầu bên kia giám đốc bệnh viện có vẻ khá kích động. “Ngay từ đầu cậu không nên kết hôn với cô gái kia. Cậu biết rõ Phương Hoa nhà chúng tôi bị như thế mà vẫn kết hôn, chẳng phải là cậu cố tình muốn thoát khỏi nó hay sao!”
Giám đốc bệnh viện kích động đến mức khẽ gầm lên.
“Tôi không có tình cảm trên phương diện đó với con gái ông, nên không thể cưới cô ấy được.”
/1497
|