Anh vẫn chưa được “chạm” vào Cảnh Y Nhân, cô vẫn còn non nớt, nếu bị thứ này chọc vào thì không đau chết mới là lạ. • Lần đầu tiên của cô, lớp màng ấy của cô chẳng phải sẽ bị nó chọc rách hay sao?
Tuy rằng Cảnh Y Nhân trước kia luôn mang tiếng là phóng đãng bên ngoài, nhưng vì nhà họ Cảnh nên không dám thật sự to gan lớn mật lên giường với người đàn ông khác.
Nếu không thì nhà họ Cảnh còn lâu mới được bình yên như bây giờ.
Thân thể Cảnh Y Nhân rốt cuộc còn trong trắng hay không, anh vẫn luôn biết rõ ràng. Nếu vừa rồi anh không vào thì có phải bà bác sĩ này đã làm như thể với cô rồi hay không?
Cả người Lục Minh phát ra khí lạnh tàn nhẫn, không chỉ dọa bác sĩ hoảng sợ mà ngay cả Cảnh Y Nhân cũng kinh hãi một phen.
Nữ bác sĩ cho rằng người nhà bệnh nhân thật chẳng khác gì đang cố tình gây sự, nhưng vẫn không dám phản kháng, đành nơm nớp lo sợ mà giải thích: “Lục... Lục tổng, nếu không kiểm tra bằng cách này thì tôi không thể biết được bệnh tình của cô Cảnh.”
“Số dụng cụ mà tôi đã tài trợ cho bệnh viện mấy người đều để trang trí à?” Lục Minh tức giận gào lên.
“Tôi không cần biết cô dùng cách gì, cô phải chuẩn bị đủ dụng cụ khám cho cô ấy hôm nay. Không thì đừng trách tôi phá dỡ cái bệnh viện này.” Từ trước đến nay, Lục Minh không bao giờ phô trương thanh thể của mình, cũng chưa bao giờ làm chuyện ỷ thế hiếp người như vậy. Nhưng cứ nghĩ đến việc vừa rồi nếu anh không vào theo thì lớp màng ấy của Cảnh Y Nhân đã bị cái thứ chết tiệt này chọc thủng, là anh thấy điện hết cả tiết, chỉ hận không thể xé xác nữ bác sĩ này ngay lập tức.
Nữ bác sĩ căng thẳng, đành phải cố xoa dịu Lục Minh: “Ngài chờ một chút, tôi sẽ nhờ chủ nhiệm đến đây.”
“Gọi chủ nhiệm cái gì! Còn không mau cút đi!”
Bác sĩ sợ hãi tột độ, hoảng loạn chạy mất.
Y tá đứng cạnh cũng sợ hãi vội lấy điện thoại ra. Hiện giờ giám đốc không có mặt ở bệnh viện nên chỉ có thể gọi điện cho chủ nhiệm tới thôi.
Chủ nhiệm và phó giám đốc đều chạy vội tới, vừa thấy Lục Minh là lập tức cúi đầu khom lưng chào rồi đưa Cảnh Y Nhân đi chụp X-quang, nhưng lại không phát hiện ra điều gì khác thường.
Sau đó lại xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu.
Bận rộn suốt một giờ, bụng Cảnh Y Nhân thỉnh thoảng lại đau thắt lên một lần, chỉ là không đau bằng lúc đầu, nhưng đáp án cuối cùng lại làm Lục Minh hoảng sợ.
Trong phòng làm việc của phó giám đốc, Lục Minh ôm Cảnh Y Nhân ngồi trên sô pha.
Phó giám đốc nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Trong máu của cô Cảnh có thành phần của thuốc mifepristone.” “...” Nghe thấy thế, Lục Minh đanh mặt lại, thầm hít sâu một hơi, tim như nhảy lên tận họng, khuôn mặt trắng bệch như tảng băng. Bàn tay anh nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, tựa như đang cố kìm nén cơn giận.
“...” Cảnh Y Nhân mờ mịt nhìn Lục Minh, không hiểu mifepristone là gì cả.
“Cậu ơi, đó là cái gì?”
Lục Minh hít thở khá nặng nề một lúc lâu, dường như đang cố ngăn cơn giận lại. Rồi anh chậm rãi dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt mờ mịt của Cảnh Y Nhân.
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi mới nhẹ quay đầu nói với y tá đứng cạnh: “Phiền cố đẩy vợ tôi vào phòng bệnh nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị cả trà sữa ấm cho cô ấy uống nữa.”
Nói xong, Lục Minh bế Cảnh Y Nhân nhẹ nhàng đặt xuống xe lăn. Y tá cung kính gật đầu rồi đẩy Cảnh Y Nhân rời khỏi phòng. “...” Cảnh Y Nhân không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Cô mắc bệnh nghiêm trọng lắm sao?
Cảnh Y Nhân vừa rời khỏi, Lục Minh liền nhíu mày lại, như một lời cảnh cáo, anh nghiến răng nói rõ sự thật.
“Cô ấy không có thai.”
“Đúng vậy, trong bản báo cáo kết quả có ghi rõ cổ Cảnh không mang thai, nhưng quả thực cô ấy đã dùng thuốc sảy thai. Chắc chắn là mới uống cách đây không lâu, ngài đưa cô ấy đi khám sớm nên hiện tại phản ứng của thuốc chưa rõ ràng.” “Khoảng 10 đến 20 giờ sau, cô ấy sẽ bắt đầu chảy máu. Vì không mang thai nên lượng máu mất đi sẽ không nhiều, hơn nữa cô Cảnh vốn đang trong thời kỳ kinh nguyệt, nếu không nói rõ thì chỉ sợ chính cô ấy cũng không phát hiện ra.”
Nghe vậy, khuôn mặt Lục Minh sầm lại đến mức âm u rét lạnh: “Có biện pháp nào có thể cứu vãn không?”
Phó giám đốc bệnh viện yên lặng lắc đầu.
Tuy rằng Cảnh Y Nhân trước kia luôn mang tiếng là phóng đãng bên ngoài, nhưng vì nhà họ Cảnh nên không dám thật sự to gan lớn mật lên giường với người đàn ông khác.
Nếu không thì nhà họ Cảnh còn lâu mới được bình yên như bây giờ.
Thân thể Cảnh Y Nhân rốt cuộc còn trong trắng hay không, anh vẫn luôn biết rõ ràng. Nếu vừa rồi anh không vào thì có phải bà bác sĩ này đã làm như thể với cô rồi hay không?
Cả người Lục Minh phát ra khí lạnh tàn nhẫn, không chỉ dọa bác sĩ hoảng sợ mà ngay cả Cảnh Y Nhân cũng kinh hãi một phen.
Nữ bác sĩ cho rằng người nhà bệnh nhân thật chẳng khác gì đang cố tình gây sự, nhưng vẫn không dám phản kháng, đành nơm nớp lo sợ mà giải thích: “Lục... Lục tổng, nếu không kiểm tra bằng cách này thì tôi không thể biết được bệnh tình của cô Cảnh.”
“Số dụng cụ mà tôi đã tài trợ cho bệnh viện mấy người đều để trang trí à?” Lục Minh tức giận gào lên.
“Tôi không cần biết cô dùng cách gì, cô phải chuẩn bị đủ dụng cụ khám cho cô ấy hôm nay. Không thì đừng trách tôi phá dỡ cái bệnh viện này.” Từ trước đến nay, Lục Minh không bao giờ phô trương thanh thể của mình, cũng chưa bao giờ làm chuyện ỷ thế hiếp người như vậy. Nhưng cứ nghĩ đến việc vừa rồi nếu anh không vào theo thì lớp màng ấy của Cảnh Y Nhân đã bị cái thứ chết tiệt này chọc thủng, là anh thấy điện hết cả tiết, chỉ hận không thể xé xác nữ bác sĩ này ngay lập tức.
Nữ bác sĩ căng thẳng, đành phải cố xoa dịu Lục Minh: “Ngài chờ một chút, tôi sẽ nhờ chủ nhiệm đến đây.”
“Gọi chủ nhiệm cái gì! Còn không mau cút đi!”
Bác sĩ sợ hãi tột độ, hoảng loạn chạy mất.
Y tá đứng cạnh cũng sợ hãi vội lấy điện thoại ra. Hiện giờ giám đốc không có mặt ở bệnh viện nên chỉ có thể gọi điện cho chủ nhiệm tới thôi.
Chủ nhiệm và phó giám đốc đều chạy vội tới, vừa thấy Lục Minh là lập tức cúi đầu khom lưng chào rồi đưa Cảnh Y Nhân đi chụp X-quang, nhưng lại không phát hiện ra điều gì khác thường.
Sau đó lại xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu.
Bận rộn suốt một giờ, bụng Cảnh Y Nhân thỉnh thoảng lại đau thắt lên một lần, chỉ là không đau bằng lúc đầu, nhưng đáp án cuối cùng lại làm Lục Minh hoảng sợ.
Trong phòng làm việc của phó giám đốc, Lục Minh ôm Cảnh Y Nhân ngồi trên sô pha.
Phó giám đốc nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Trong máu của cô Cảnh có thành phần của thuốc mifepristone.” “...” Nghe thấy thế, Lục Minh đanh mặt lại, thầm hít sâu một hơi, tim như nhảy lên tận họng, khuôn mặt trắng bệch như tảng băng. Bàn tay anh nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, tựa như đang cố kìm nén cơn giận.
“...” Cảnh Y Nhân mờ mịt nhìn Lục Minh, không hiểu mifepristone là gì cả.
“Cậu ơi, đó là cái gì?”
Lục Minh hít thở khá nặng nề một lúc lâu, dường như đang cố ngăn cơn giận lại. Rồi anh chậm rãi dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt mờ mịt của Cảnh Y Nhân.
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi mới nhẹ quay đầu nói với y tá đứng cạnh: “Phiền cố đẩy vợ tôi vào phòng bệnh nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị cả trà sữa ấm cho cô ấy uống nữa.”
Nói xong, Lục Minh bế Cảnh Y Nhân nhẹ nhàng đặt xuống xe lăn. Y tá cung kính gật đầu rồi đẩy Cảnh Y Nhân rời khỏi phòng. “...” Cảnh Y Nhân không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Cô mắc bệnh nghiêm trọng lắm sao?
Cảnh Y Nhân vừa rời khỏi, Lục Minh liền nhíu mày lại, như một lời cảnh cáo, anh nghiến răng nói rõ sự thật.
“Cô ấy không có thai.”
“Đúng vậy, trong bản báo cáo kết quả có ghi rõ cổ Cảnh không mang thai, nhưng quả thực cô ấy đã dùng thuốc sảy thai. Chắc chắn là mới uống cách đây không lâu, ngài đưa cô ấy đi khám sớm nên hiện tại phản ứng của thuốc chưa rõ ràng.” “Khoảng 10 đến 20 giờ sau, cô ấy sẽ bắt đầu chảy máu. Vì không mang thai nên lượng máu mất đi sẽ không nhiều, hơn nữa cô Cảnh vốn đang trong thời kỳ kinh nguyệt, nếu không nói rõ thì chỉ sợ chính cô ấy cũng không phát hiện ra.”
Nghe vậy, khuôn mặt Lục Minh sầm lại đến mức âm u rét lạnh: “Có biện pháp nào có thể cứu vãn không?”
Phó giám đốc bệnh viện yên lặng lắc đầu.
/1497
|