Khóe miệng bác sĩ giật giật, cô ta nói: “Thưa ngài Lục... Đây chỉ là hiện tượng bình thường sau khi uống thuốc thôi ạ. Cô Cảnh đến kỳ kinh nguyệt nên cơ thể bị suy nhược, mà cô ấy cũng không ra nhiều máu lắm, đại khái là chưa thay băng vệ sinh nên bị thấm hết ra thôi.”
“Nhưng cũng phải chú ý, lượng máu ngày kinh của cô ấy hơi nhiều một chút. Chắc là do ban ngày cô ấy uống thuốc, bây giờ thuốc mới gây phản ứng khiến cô ấy chảy nhiều máu như vậy!”
“Tôi đi chuẩn bị thuốc tiêm giảm sốt hạ nhiệt đấy!” Nói xong bác sĩ liếc mắt nhìn cánh tay buông thõng bên người của Lục Minh, máu đang chảy nhỏ giọt xuống sàn nhà.
“Ngài Lục, tay của ngài tốt nhất cũng nên xử lý đi ạ.” “Tôi không sao!” Lục Minh không buồn nhìn bác sĩ một lần, lạnh nhạt nói một câu như vậy rồi đứng thẳng người trước giường bệnh lo lắng không thôi, ánh mắt không hề rời khỏi người Cảnh Y Nhân.
Trong lúc chờ bác sĩ đi chuẩn bị thuốc, Lục Minh bảo nhân viên điều dưỡng đi mua băng vệ sinh, còn mình thì vào nhà vệ sinh xả đầy một chậu nước nóng mang ra ngoài, tắt điều hòa trong phòng rồi mở cửa sổ cho thoáng khí. Sau đó anh quay lại giường, cởi quần áo của Cảnh Y Nhân ra lau rửa sạch sẽ cho cô.
Anh cẩn thận tỉ mẩn lau hết mồ hôi trên người cô đến lau rửa vết máu trên đôi mông căng tròn của cô, đến khi từng điểm trên cơ thể cô đều đã sạch sẽ khô ráo mới thôi.
Xong xuôi đâu đó anh thay cho cô một bộ đồng phục bệnh nhân mới, đóng băng vệ sinh vào. Cảnh Y Nhân vẫn mê man như trước, lúc anh giúp cô lau người, cô cựa quậy hết bên này đến bên kia.
Từng động tác dịu dàng của Lục Minh khiến nữ điều dưỡng đứng ngoài cửa sổ trông thấy mà đỏ mặt ước ao. Rõ ràng đã mời cô ta đến để chăm sóc Cảnh Y Nhân, nhưng trừ việc đi mua băng vệ sinh và thay ga trải giường ra, ngài Lục chẳng để cô ta làm gì cả. Việc chăm sóc cô Cảnh, anh đều tự tay làm hết. Một người đàn ông chịu lau rửa hạ bộ cho phụ nữ khi tới tháng, mà đó còn là Lục đại boss nữa. Đã là một người đàn ông thành công, mà vẫn có thể đối xử với phụ nữ tựa châu báu như vậy, điều đó khiến nữ điều dưỡng đứng ngoài cửa sổ nhìn thấy mà ước ao.
Cảnh Y Nhân phải truyền nước biển, khoảng một tiếng sau thì hạ sốt. Lục Minh dàn nhân viên điều dưỡng không được ngủ gật, phải chăm lo Cảnh Y Nhân thật tốt.
Sau khi Lục Minh rời khỏi phòng bệnh, cơn giận của anh lại bùng lên, anh nhanh chân đi xuống phòng VIP ở tầng dưới.
Lúc này đã là hơn 2 giờ sáng.
Lục Minh vừa đến phòng bệnh liền bất ngờ đẩy mạnh cửa xông vào, Lưu Hiểu Đông đang nằm ngủ trên ghế sa lông giật mình tỉnh giấc. Thấy Lục Minh đi tới, cô ta lập tức bò dậy, cung kính chào: “Lục tổng!”
“Cô có thể về!” Lục Minh lạnh lùng ra lệnh.
“...” Lưu Hiểu Đông cảm nhận được sát khí lạnh lẽo trên người ông chủ, vội vàng cầm áo khoác và túi xách của mình rời đi.
Hành động của Lục Minh đã đánh thức Tiết Phương Hoa đang nằm trên giường, cô ta dụi dụi mắt, cố sức ngồi dậy, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước. “Anh Lục Minh! Sao giờ anh mới đến!” Giọng nói yếu ớt yểu điệu của Tiết Phương Hoa mang theo mấy phần trách móc.
Lục Minh rảo bước đi tới cạnh giường rồi đứng lại, bất chợt nắm lấy cằm cô ta. “Cô bỏ thuốc Cảnh Y Nhân đúng không?”
Tiếng nói của Lục Minh không lớn nhưng lại làm Tiết Phương Hoa sửng sốt. Cơn tức giận tỏa ra xung quanh anh khiến không khí trong phòng bệnh như trùng xuống, mỗi lần hít thở đều cảm thấy lạnh buốt. Tiết Phương Hoa trừng mắt hoảng hốt, đăm đăm nhìn Lục Minh, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ dùng thái độ và giọng điệu lạnh lùng như vậy để nói chuyện cả. Thấy cô ta mãi không nói gì, Lục Minh mất kiên nhẫn gằn giọng hỏi lại một lần nữa. “Cô bỏ thuốc Cảnh Y Nhân đúng không?” Lần này, Tiết Phương Hoa giật nảy mình rụt vai lại, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi không rõ vì sao.
“Nhưng cũng phải chú ý, lượng máu ngày kinh của cô ấy hơi nhiều một chút. Chắc là do ban ngày cô ấy uống thuốc, bây giờ thuốc mới gây phản ứng khiến cô ấy chảy nhiều máu như vậy!”
“Tôi đi chuẩn bị thuốc tiêm giảm sốt hạ nhiệt đấy!” Nói xong bác sĩ liếc mắt nhìn cánh tay buông thõng bên người của Lục Minh, máu đang chảy nhỏ giọt xuống sàn nhà.
“Ngài Lục, tay của ngài tốt nhất cũng nên xử lý đi ạ.” “Tôi không sao!” Lục Minh không buồn nhìn bác sĩ một lần, lạnh nhạt nói một câu như vậy rồi đứng thẳng người trước giường bệnh lo lắng không thôi, ánh mắt không hề rời khỏi người Cảnh Y Nhân.
Trong lúc chờ bác sĩ đi chuẩn bị thuốc, Lục Minh bảo nhân viên điều dưỡng đi mua băng vệ sinh, còn mình thì vào nhà vệ sinh xả đầy một chậu nước nóng mang ra ngoài, tắt điều hòa trong phòng rồi mở cửa sổ cho thoáng khí. Sau đó anh quay lại giường, cởi quần áo của Cảnh Y Nhân ra lau rửa sạch sẽ cho cô.
Anh cẩn thận tỉ mẩn lau hết mồ hôi trên người cô đến lau rửa vết máu trên đôi mông căng tròn của cô, đến khi từng điểm trên cơ thể cô đều đã sạch sẽ khô ráo mới thôi.
Xong xuôi đâu đó anh thay cho cô một bộ đồng phục bệnh nhân mới, đóng băng vệ sinh vào. Cảnh Y Nhân vẫn mê man như trước, lúc anh giúp cô lau người, cô cựa quậy hết bên này đến bên kia.
Từng động tác dịu dàng của Lục Minh khiến nữ điều dưỡng đứng ngoài cửa sổ trông thấy mà đỏ mặt ước ao. Rõ ràng đã mời cô ta đến để chăm sóc Cảnh Y Nhân, nhưng trừ việc đi mua băng vệ sinh và thay ga trải giường ra, ngài Lục chẳng để cô ta làm gì cả. Việc chăm sóc cô Cảnh, anh đều tự tay làm hết. Một người đàn ông chịu lau rửa hạ bộ cho phụ nữ khi tới tháng, mà đó còn là Lục đại boss nữa. Đã là một người đàn ông thành công, mà vẫn có thể đối xử với phụ nữ tựa châu báu như vậy, điều đó khiến nữ điều dưỡng đứng ngoài cửa sổ nhìn thấy mà ước ao.
Cảnh Y Nhân phải truyền nước biển, khoảng một tiếng sau thì hạ sốt. Lục Minh dàn nhân viên điều dưỡng không được ngủ gật, phải chăm lo Cảnh Y Nhân thật tốt.
Sau khi Lục Minh rời khỏi phòng bệnh, cơn giận của anh lại bùng lên, anh nhanh chân đi xuống phòng VIP ở tầng dưới.
Lúc này đã là hơn 2 giờ sáng.
Lục Minh vừa đến phòng bệnh liền bất ngờ đẩy mạnh cửa xông vào, Lưu Hiểu Đông đang nằm ngủ trên ghế sa lông giật mình tỉnh giấc. Thấy Lục Minh đi tới, cô ta lập tức bò dậy, cung kính chào: “Lục tổng!”
“Cô có thể về!” Lục Minh lạnh lùng ra lệnh.
“...” Lưu Hiểu Đông cảm nhận được sát khí lạnh lẽo trên người ông chủ, vội vàng cầm áo khoác và túi xách của mình rời đi.
Hành động của Lục Minh đã đánh thức Tiết Phương Hoa đang nằm trên giường, cô ta dụi dụi mắt, cố sức ngồi dậy, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước. “Anh Lục Minh! Sao giờ anh mới đến!” Giọng nói yếu ớt yểu điệu của Tiết Phương Hoa mang theo mấy phần trách móc.
Lục Minh rảo bước đi tới cạnh giường rồi đứng lại, bất chợt nắm lấy cằm cô ta. “Cô bỏ thuốc Cảnh Y Nhân đúng không?”
Tiếng nói của Lục Minh không lớn nhưng lại làm Tiết Phương Hoa sửng sốt. Cơn tức giận tỏa ra xung quanh anh khiến không khí trong phòng bệnh như trùng xuống, mỗi lần hít thở đều cảm thấy lạnh buốt. Tiết Phương Hoa trừng mắt hoảng hốt, đăm đăm nhìn Lục Minh, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ dùng thái độ và giọng điệu lạnh lùng như vậy để nói chuyện cả. Thấy cô ta mãi không nói gì, Lục Minh mất kiên nhẫn gằn giọng hỏi lại một lần nữa. “Cô bỏ thuốc Cảnh Y Nhân đúng không?” Lần này, Tiết Phương Hoa giật nảy mình rụt vai lại, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi không rõ vì sao.
/1497
|