Phó Minh Tuấn dường như lười hỏi tiếp, liền lạnh nhạt mở miệng nói: “Ngày mai đến trường sớm một chút, học sinh nghỉ quá hai tháng phải kiểm tra sức khỏe. Về nhà viết một bản kiểm điểm một nghìn chữ.”
“Cái gì?” Cảnh Y Nhân mở to mắt nhìn chằm chằm Phó Minh Tuấn.
“Lỗ tai bị điếc không nghe thấy sao?”
“...” Kiểm điểm?
Chính là viết bản tự kiểm ấy à? Cô sợ cái này nhất, trước kia đã có lần tiên sinh bắt cô viết rồi. Có một lần trong khi viết bị hoàng đế cữu cữu nhìn thấy, hoàng đế cữu cữu chỉ hận không thể cười ra nước mắt, còn nói với cô đây căn bản không phải là bản tự kiểm, mà chính là thư “khiêu chiến” gửi cho tiên sinh.
Buổi chiều chỉ có một tiết học.
Cảnh Y Nhân tan học rất sớm.
Trên đường trở về, cô gặp một chuyện khiến cô rất hưng phấn. Tài xế lái xe chạy thẳng một mạch về nhà, tới gần quảng trường Hoằng Đạo, Cảnh Y Nhân nhìn thấy hội sở lần trước cô đã đến, bình thường về nhà cô đâu thấy hội sở này, bèn mở miệng hỏi: “Sao lại đi đường khác?” Tài xế cung kính trả lời: “Thưa cô Cảnh, con đường mọi lần chúng ta đi đang sửa chữa nên trong khoảng thời gian này phải đi đường khác.”
Cảnh Y Nhân hờ hững “À” một tiếng.
Theo tốc độ xe dần đến gần hội sở, Cảnh Y Nhân mới thấy rõ trước cửa hội sở có người đang tranh chấp. Một người đàn ông lôi kéo một người phụ nữ, trong khi người phụ nữ đó đang ra sức giẫm đạp một cô gái trẻ tuổi nằm trên mặt đất, túm lấy tóc cô ta giật mạnh. Thấy vậy, Cảnh Y Nhân theo bản năng vỗ vỗ phía sau ghế của người tài xế. “Anh dừng xe lại!”
“...” Tài xế liếc nhìn nơi xảy ra tranh chấp ngoài kia một chút, sau đó lái xe dừng lại ở ven đường.
“Sao vậy ạ, cô Cảnh?”
Cảnh Y Nhân chỉ ra ngoài cửa sổ: “Anh nhìn xem, người phụ nữ kia thật dũng mãnh!” “...” Tài xế không lên tiếng, giây tiếp theo đã mở to mắt: “Người kia chẳng phải là Lưu tổng sao?”
Mặc dù bình thường tài xế không theo Lục Minh đi xã giao, nhưng cũng có lần chở Lục Minh đến một vài hội sở xa hoa, lúc tan hội đều có cả đám người vây quanh Lục tổng theo ra ngoài. Lâu dần, anh ta cũng biết một vài ông chủ lớn. “Vợ Lưu tổng bắt gian, đánh người thứ ba à?”
Khuôn mặt Cảnh Y Nhân tràn đầy hưng phấn, tiếp tục chăm chú nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ.
“Đúng vậy! Tôi còn quen biết người thứ ba kia nữa!” Cảnh Y Nhân tiếp tục thưởng thức. Cô hào hứng nhìn người phụ nữ mập mạp mặc bộ váy liền thân màu đỏ bó sát người để lộ ra từng ngấn mỡ đang ra sức mắng chửi.
“Con đ* thối tha, dám quyến rũ chồng tao! Mày chán sống rồi phải không?” Lưu tổng quần áo xộc xệch đứng bên cạnh lôi kéo người phụ nữ: “Bà xã, bà hiểu lầm rồi. Cô ta là nhân viên của Lục thị đến đây lấy tài liệu thôi.” Người phụ nữ hất tay Lưu tổng ra. Lưu tổng bất ngờ bị bà vợ to béo hất tay, suýt nữa đã té ngã nơi ven đường. “C**, ông tưởng bà đây dễ lừa à? Tôi đã liên lạc với tổng giám đốc Lục thị trước rồi, cậu ta nói vốn dĩ không hề sai ai đến lấy tài liệu cả.” “Các người lấy tài liệu ở trên giường luôn sao? Lấy tài liệu mà cần phải cởi quần áo à?” “Con đt chết giẫm này, không biết xấu hổ!” Người phụ nữ giật ngược tóc của La Mỹ Mỹ, nhổ nước bọt vào mặt cô ta.
La Mỹ Mỹ ngồi dưới đất gào khóc, ngay cả năng lực đánh trả hay chạy trốn cũng không còn. Hôm nay, quả thật là cô ta đến lấy tài liệu. Chẳng qua là khi đến hội sở, lúc Lưu tổng đi ra mở cửa thì bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm, còn nhìn cô ta chằm chằm nữa.
Vốn dĩ cô ta cảm thấy dù thế nào thì Lưu tổng vẫn là ông chủ lớn, hơn nữa lại dễ dàng quyến rũ, kiếm chác một chút cũng không tệ, cho nên sau khi vào phòng, Lưu tổng hỏi cô ta tung lung cái này cái kia, giở thủ đoạn, nói một hồi lại đưa dây chuyền kim cương cho cô ta, cô ta liền ỡm ờ thuận theo.
Chỉ là sau đó cô ta còn chưa kịp lấy được dây chuyền thì bị bà Lưu xông vào túm tóc, bị lôi đến cửa lớn của hội sở trong tình trạng quần áo xộc xệch.
“Cái gì?” Cảnh Y Nhân mở to mắt nhìn chằm chằm Phó Minh Tuấn.
“Lỗ tai bị điếc không nghe thấy sao?”
“...” Kiểm điểm?
Chính là viết bản tự kiểm ấy à? Cô sợ cái này nhất, trước kia đã có lần tiên sinh bắt cô viết rồi. Có một lần trong khi viết bị hoàng đế cữu cữu nhìn thấy, hoàng đế cữu cữu chỉ hận không thể cười ra nước mắt, còn nói với cô đây căn bản không phải là bản tự kiểm, mà chính là thư “khiêu chiến” gửi cho tiên sinh.
Buổi chiều chỉ có một tiết học.
Cảnh Y Nhân tan học rất sớm.
Trên đường trở về, cô gặp một chuyện khiến cô rất hưng phấn. Tài xế lái xe chạy thẳng một mạch về nhà, tới gần quảng trường Hoằng Đạo, Cảnh Y Nhân nhìn thấy hội sở lần trước cô đã đến, bình thường về nhà cô đâu thấy hội sở này, bèn mở miệng hỏi: “Sao lại đi đường khác?” Tài xế cung kính trả lời: “Thưa cô Cảnh, con đường mọi lần chúng ta đi đang sửa chữa nên trong khoảng thời gian này phải đi đường khác.”
Cảnh Y Nhân hờ hững “À” một tiếng.
Theo tốc độ xe dần đến gần hội sở, Cảnh Y Nhân mới thấy rõ trước cửa hội sở có người đang tranh chấp. Một người đàn ông lôi kéo một người phụ nữ, trong khi người phụ nữ đó đang ra sức giẫm đạp một cô gái trẻ tuổi nằm trên mặt đất, túm lấy tóc cô ta giật mạnh. Thấy vậy, Cảnh Y Nhân theo bản năng vỗ vỗ phía sau ghế của người tài xế. “Anh dừng xe lại!”
“...” Tài xế liếc nhìn nơi xảy ra tranh chấp ngoài kia một chút, sau đó lái xe dừng lại ở ven đường.
“Sao vậy ạ, cô Cảnh?”
Cảnh Y Nhân chỉ ra ngoài cửa sổ: “Anh nhìn xem, người phụ nữ kia thật dũng mãnh!” “...” Tài xế không lên tiếng, giây tiếp theo đã mở to mắt: “Người kia chẳng phải là Lưu tổng sao?”
Mặc dù bình thường tài xế không theo Lục Minh đi xã giao, nhưng cũng có lần chở Lục Minh đến một vài hội sở xa hoa, lúc tan hội đều có cả đám người vây quanh Lục tổng theo ra ngoài. Lâu dần, anh ta cũng biết một vài ông chủ lớn. “Vợ Lưu tổng bắt gian, đánh người thứ ba à?”
Khuôn mặt Cảnh Y Nhân tràn đầy hưng phấn, tiếp tục chăm chú nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ.
“Đúng vậy! Tôi còn quen biết người thứ ba kia nữa!” Cảnh Y Nhân tiếp tục thưởng thức. Cô hào hứng nhìn người phụ nữ mập mạp mặc bộ váy liền thân màu đỏ bó sát người để lộ ra từng ngấn mỡ đang ra sức mắng chửi.
“Con đ* thối tha, dám quyến rũ chồng tao! Mày chán sống rồi phải không?” Lưu tổng quần áo xộc xệch đứng bên cạnh lôi kéo người phụ nữ: “Bà xã, bà hiểu lầm rồi. Cô ta là nhân viên của Lục thị đến đây lấy tài liệu thôi.” Người phụ nữ hất tay Lưu tổng ra. Lưu tổng bất ngờ bị bà vợ to béo hất tay, suýt nữa đã té ngã nơi ven đường. “C**, ông tưởng bà đây dễ lừa à? Tôi đã liên lạc với tổng giám đốc Lục thị trước rồi, cậu ta nói vốn dĩ không hề sai ai đến lấy tài liệu cả.” “Các người lấy tài liệu ở trên giường luôn sao? Lấy tài liệu mà cần phải cởi quần áo à?” “Con đt chết giẫm này, không biết xấu hổ!” Người phụ nữ giật ngược tóc của La Mỹ Mỹ, nhổ nước bọt vào mặt cô ta.
La Mỹ Mỹ ngồi dưới đất gào khóc, ngay cả năng lực đánh trả hay chạy trốn cũng không còn. Hôm nay, quả thật là cô ta đến lấy tài liệu. Chẳng qua là khi đến hội sở, lúc Lưu tổng đi ra mở cửa thì bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm, còn nhìn cô ta chằm chằm nữa.
Vốn dĩ cô ta cảm thấy dù thế nào thì Lưu tổng vẫn là ông chủ lớn, hơn nữa lại dễ dàng quyến rũ, kiếm chác một chút cũng không tệ, cho nên sau khi vào phòng, Lưu tổng hỏi cô ta tung lung cái này cái kia, giở thủ đoạn, nói một hồi lại đưa dây chuyền kim cương cho cô ta, cô ta liền ỡm ờ thuận theo.
Chỉ là sau đó cô ta còn chưa kịp lấy được dây chuyền thì bị bà Lưu xông vào túm tóc, bị lôi đến cửa lớn của hội sở trong tình trạng quần áo xộc xệch.
/1497
|