Nói rồi Cảnh Y Nhân theo bản năng đứng lên. A” “..” Lục Minh lê chân bước vào phòng, dừng lại trước mặt cô. Anh bất ngờ mạnh mẽ ôm cô vào lồng ngực, gắt gao thít chặt cánh tay, bàn tay to lớn ở sau lưng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
“Sau này ít tiếp xúc với cậu ta thôi.” “...” Cảnh Y Nhân không hiểu lắm, từ hõm cổ anh ngẩng đầu lên: “Nhưng anh ta là giáo sư...” Ngày nào cũng phải gặp. Cánh tay Lục Minh lần thứ hai siết vào, hận không thể hòa tan cô vào trong máu xương mình. Anh chửi thầm một tiếng: “Giáo sư ch* má! Cầm thú!” “...” Cảnh Y Nhân nhận ra Lục Minh có hơi kỳ lạ. Anh trông không giống đang tức giận, nhưng chắc chắn là chẳng vui vẻ gì. “Cậu ơi...” Lời Cảnh Y Nhân còn chưa nói ra, Lục Minh đã đột nhiên che lấp đôi môi cô. “Ưm!” Bị hôn bất ngờ nên Cảnh Y Nhân trở tay không kịp. Nụ hôn của anh tràn ngập sự cướp đoạt, ngông cuồng, nhưng không mất đi sự dịu dàng, khao khát muốn nuốt cô vào bụng ngay lúc này. Cảnh Y Nhân sau đó cũng chậm rãi nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn của anh. Mãi đến khi cảnh Y Nhân thở hổn hển, Lục Minh mới buông cô ra.
Trong đôi mắt thâm sâu xen lẫn biểu tình phức tạp, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, chăm chú nhìn cô. “Tôi nên bắt em làm gì bây giờ?” Anh hận không thể bỏ cô vào túi mà giấu đi, nhốt cô ở nhà không cho ai nhìn thấy hết. Cô là báu vật duy nhất của anh, là người phụ nữ duy nhất của anh.
Người khác đừng hòng nhòm ngó cô. Nghĩ tới những lời hôm nay Phó Minh Tuấn nói, đáy lòng anh lại đau đớn kịch liệt.
Phó Minh Tuấn cho rằng Cảnh Y Nhân là một người khác, thậm chí còn có ý đồ với cô nữa.
Báu vật của anh bị như thể người ta rình mò, từng giờ từng phút nghĩ cách lấy đi từ trong tay anh. Tuy nhiên người của anh... đừng ai mơ tưởng đến!
Đêm đến. Lục Minh vẫn ôm Cảnh Y Nhân ngủ như thường ngày. Chỉ là không biết có phải do ảnh hưởng từ những bức ảnh hôm qua Phó Minh Tuấn cho anh xem hay không, mà anh lại mơ thấy một giấc mơ kỳ quái.
Trong giấc mơ, sương mù dày đặc, khắp nơi nhuộm một màu trắng xóa, anh không nhìn thấy gì cả. Anh không biết phải đi đâu, trong ngực còn đang bị một cô gái mặc lễ phục cưới đỏ chói. Anh không nhìn rõ mặt cô gái đó. Cơ thể bé nhỏ của cô ấy nằm trong lồng ngực anh không hề nhúc nhích, lạnh như băng, không mang một hơi thở nào.
Anh nhẹ nhàng bế cô ấy đi thẳng về phía trước.
Không biết đã đi bao xa rồi, cuối cùng anh dừng bước lại, đặt cô gái kia vào một chiếc quan tài. Anh khom lưng xuống hôn lên đôi môi mềm mại xinh đẹp của cô gái đó.
Tựa như đây là lần đầu tiên anh hôn cô ấy, thỏa mãn đến mức khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, nét mặt ánh lên nỗi đau thương ai oán nhàn nhạt.
Lục Minh trong giấc mơ đang đấu tranh với nội tâm của anh. Tại sao anh lại muốn hôn cô gái này? Nếu anh muốn hôn ai đó thì người ấy phải là Cảnh Y Nhân mới đúng. Rốt cuộc cô gái này là ai? Đúng vào lúc Lục Minh muốn lại gần để nhìn cho kỹ thì đột nhiên mất đi ý thức, bất thình lình tỉnh giấc.
Lục Minh đột nhiên mở mắt ra, ngơ ngác nhìn trần nhà, trong căn phòng tối tăm, yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, cùng tiếng hô hấp của cô gái trong vòng tay mình.
Lục Minh cúi đầu nhìn cô gái bé nhỏ bên cạnh, khuôn mặt nhỏ phúng phính, ngủ say sưa. Anh không kìm lòng được cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô. Lẽ nào gần đây thân mật với Cảnh Y Nhân quá mức, dần dần góp gió thành bão, hại anh bị cấm dục quá lâu, nên mới mơ thấy mộng xuân, hôn người phụ nữ khác sao?
Lục Minh nghiêng người sang, kéo Cảnh Y Nhân vào trong ngực ngủ tiếp....
“Sau này ít tiếp xúc với cậu ta thôi.” “...” Cảnh Y Nhân không hiểu lắm, từ hõm cổ anh ngẩng đầu lên: “Nhưng anh ta là giáo sư...” Ngày nào cũng phải gặp. Cánh tay Lục Minh lần thứ hai siết vào, hận không thể hòa tan cô vào trong máu xương mình. Anh chửi thầm một tiếng: “Giáo sư ch* má! Cầm thú!” “...” Cảnh Y Nhân nhận ra Lục Minh có hơi kỳ lạ. Anh trông không giống đang tức giận, nhưng chắc chắn là chẳng vui vẻ gì. “Cậu ơi...” Lời Cảnh Y Nhân còn chưa nói ra, Lục Minh đã đột nhiên che lấp đôi môi cô. “Ưm!” Bị hôn bất ngờ nên Cảnh Y Nhân trở tay không kịp. Nụ hôn của anh tràn ngập sự cướp đoạt, ngông cuồng, nhưng không mất đi sự dịu dàng, khao khát muốn nuốt cô vào bụng ngay lúc này. Cảnh Y Nhân sau đó cũng chậm rãi nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn của anh. Mãi đến khi cảnh Y Nhân thở hổn hển, Lục Minh mới buông cô ra.
Trong đôi mắt thâm sâu xen lẫn biểu tình phức tạp, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, chăm chú nhìn cô. “Tôi nên bắt em làm gì bây giờ?” Anh hận không thể bỏ cô vào túi mà giấu đi, nhốt cô ở nhà không cho ai nhìn thấy hết. Cô là báu vật duy nhất của anh, là người phụ nữ duy nhất của anh.
Người khác đừng hòng nhòm ngó cô. Nghĩ tới những lời hôm nay Phó Minh Tuấn nói, đáy lòng anh lại đau đớn kịch liệt.
Phó Minh Tuấn cho rằng Cảnh Y Nhân là một người khác, thậm chí còn có ý đồ với cô nữa.
Báu vật của anh bị như thể người ta rình mò, từng giờ từng phút nghĩ cách lấy đi từ trong tay anh. Tuy nhiên người của anh... đừng ai mơ tưởng đến!
Đêm đến. Lục Minh vẫn ôm Cảnh Y Nhân ngủ như thường ngày. Chỉ là không biết có phải do ảnh hưởng từ những bức ảnh hôm qua Phó Minh Tuấn cho anh xem hay không, mà anh lại mơ thấy một giấc mơ kỳ quái.
Trong giấc mơ, sương mù dày đặc, khắp nơi nhuộm một màu trắng xóa, anh không nhìn thấy gì cả. Anh không biết phải đi đâu, trong ngực còn đang bị một cô gái mặc lễ phục cưới đỏ chói. Anh không nhìn rõ mặt cô gái đó. Cơ thể bé nhỏ của cô ấy nằm trong lồng ngực anh không hề nhúc nhích, lạnh như băng, không mang một hơi thở nào.
Anh nhẹ nhàng bế cô ấy đi thẳng về phía trước.
Không biết đã đi bao xa rồi, cuối cùng anh dừng bước lại, đặt cô gái kia vào một chiếc quan tài. Anh khom lưng xuống hôn lên đôi môi mềm mại xinh đẹp của cô gái đó.
Tựa như đây là lần đầu tiên anh hôn cô ấy, thỏa mãn đến mức khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, nét mặt ánh lên nỗi đau thương ai oán nhàn nhạt.
Lục Minh trong giấc mơ đang đấu tranh với nội tâm của anh. Tại sao anh lại muốn hôn cô gái này? Nếu anh muốn hôn ai đó thì người ấy phải là Cảnh Y Nhân mới đúng. Rốt cuộc cô gái này là ai? Đúng vào lúc Lục Minh muốn lại gần để nhìn cho kỹ thì đột nhiên mất đi ý thức, bất thình lình tỉnh giấc.
Lục Minh đột nhiên mở mắt ra, ngơ ngác nhìn trần nhà, trong căn phòng tối tăm, yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, cùng tiếng hô hấp của cô gái trong vòng tay mình.
Lục Minh cúi đầu nhìn cô gái bé nhỏ bên cạnh, khuôn mặt nhỏ phúng phính, ngủ say sưa. Anh không kìm lòng được cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô. Lẽ nào gần đây thân mật với Cảnh Y Nhân quá mức, dần dần góp gió thành bão, hại anh bị cấm dục quá lâu, nên mới mơ thấy mộng xuân, hôn người phụ nữ khác sao?
Lục Minh nghiêng người sang, kéo Cảnh Y Nhân vào trong ngực ngủ tiếp....
/1497
|