Hôm nay, lúc ở trung tâm thương mại, từ xa anh ta đã nhìn thấy cảnh Y Nhân cùng Lục Minh đi ra từ một cửa hàng bách hóa tổng hợp xa xỉ, cho nên cố ý dẫn theo bạn gái vào cửa hàng trang sức để lấy lòng. A: Bạn gái đòi anh ta mua cho mấy món trang sức, anh ta sợ mất mặt nên tìm đủ mọi lý do, nếu không phải là không rảnh đi dạo xem đồ, thì sẽ là chê bai số trang sức kia toàn là đồ rẻ rách, còn hứa lần sau sẽ tặng cô ta thứ đẹp hơn để giữ thể diện. Nếu có thể cưới được cô hai Thịnh Thế, anh ta sẽ phát tài. Nhưng dựa vào thu nhập của anh ta thì căn bản không thể mua nổi mấy món đồ đó lấy lòng bạn gái được.
Cho nên lúc nhìn thấy cảnh Y Nhân và Lục Minh, anh ta đã nghĩ đến biện pháp này. Ai ngờ Lục Minh lại keo kiệt đến mức bắt anh ta trả lại tiền.... cảnh Y Nhân chớp mắt mới hiểu ra, thì ra cảnh Triệt là vì chuyện này. Cô có chút khó hiểu trả lời: “Chẳng phải anh nói quên mang tiền nên mượn tạm chúng tôi hay sao?”
“...” Cảnh Triệt nhất thời nghẹn lời.
“Anh là anh trai em cơ mà, điều kiện của các em bây giờ tốt như vậy, thế mà lại không trợ cấp trong nhà một chút, thật sự là gả con gái đi chẳng khác gì hắt nước ra ngoài, rốt cuộc em có phải người nhà họ Cảnh chúng ta không thế?”
“...” Cảnh Triệt tự dưng kéo đề tài đi tận đâu đâu, trợ cấp hay không thì có liên quan gì đến anh ta? Cảnh Y Nhân lười nghe anh ta dài dòng: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
“Cô lập gia đình đã hơn một năm, chồng cô biết kiếm tiền như vậy, thử nói xem cô có nên kiểm cho gia đình một vài mối làm ăn hay không? Dù thật sự không có mối nào, làm con gái nhà họ Cảnh chẳng lẽ không chịu trợ cấp nhà
mẹ đẻ?” “Đó là tiền của chồng tôi, vì sao tôi phải đưa cho mấy người?”
“Cảnh Y Nhân, rốt cuộc cô có lương tâm hay không, sao cô ích kỷ, tư lợi thế? Tôi là anh cô, tôi đối xử tốt với cô như vậy, cô giúp đỡ một chút không phải là lẽ đương nhiên hay sao?”
“...” Cảnh Y Nhân không biết Cảnh Triệt sống trong nhung lụa bao nhiêu năm, rốt cuộc đã được dạy dỗ như thế nào. Có lẽ cô chưa bao giờ có anh chị em, nên không thể hiểu được cảm giác gả em gái cho người có tiền, thì chồng cô ấy nhất định phải đưa tiền cho anh trai vợ tiêu xài. Tuy rằng quả thật trong dân chúng có rất nhiều gia đình như vậy, trọng nam khinh nữ, con trai được vào bàn ăn cơm, còn con gái phải ngồi xổm ở phòng bếp mà ăn. Nhưng hoàng đế cữu cữu từng nói với cô một câu.
“Đồ của cháu chính là của cháu, còn đồ của người khác, chỉ cần cháu muốn cũng có thể trở thành của cháu. Những thứ thuộc về cháu, ngoài trẫm ra, không có bất cứ ai được lấy hết, nhìn trộm cũng không được, đừng quên, cháu là công chúa, dưới một người trên vạn người, không ai có thể bắt nạt cháu cả.”
Cho nên ngày ấy, nước lân bang tiến công dụ minh châu, bao nhiêu nương nương trong hậu cung vì muốn có được nó mà nghĩ đủ mọi cách để lấy lòng hoàng đế, còn giở đủ loại chiêu trò lẳng lơ phô diễn. Lúc ấy cô vẫn chưa biết đến chuyện này, vẫn đang chơi bắn bi cùng mấy tiểu vương gia bằng tuổi trong sân, cuối cùng cô thua trận, mất hứng chạy đi tìm cữu cữu mách rằng mình bị thua hết bị bắn rồi. Ở trong phòng, rất đông các nương nương đang ngắm nhìn viên dạ minh châu cỡ lớn trong tay hoàng đế như hổ rình mồi. Cô vừa dứt lời, viên ngọc trong tay cữu cữu liền vẽ một đường cong bay tới chỗ cô. Cô ngỡ ngàng trong chớp mắt, không hiểu gì cả rồi tiếp được viên ngọc. Hoàng để cữu cữu thản nhiên ném ra một câu: “Cháu cầm lấy chơi bắn bi với bọn họ đi.” Kết quả là, tất cả đám phi tần trong phòng đều tái mặt, kinh ngạc rơi cả cằm, trợn to mắt nhìn cô. Vì thế, Cảnh Y Nhân đã sớm hình thành thói quen rồi, đồ của cô chính là của cô, chỉ cần cô không muốn thì bất kể người khác nói ghê tởm hay ác độc thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không nhượng bộ.
Cho nên lúc nhìn thấy cảnh Y Nhân và Lục Minh, anh ta đã nghĩ đến biện pháp này. Ai ngờ Lục Minh lại keo kiệt đến mức bắt anh ta trả lại tiền.... cảnh Y Nhân chớp mắt mới hiểu ra, thì ra cảnh Triệt là vì chuyện này. Cô có chút khó hiểu trả lời: “Chẳng phải anh nói quên mang tiền nên mượn tạm chúng tôi hay sao?”
“...” Cảnh Triệt nhất thời nghẹn lời.
“Anh là anh trai em cơ mà, điều kiện của các em bây giờ tốt như vậy, thế mà lại không trợ cấp trong nhà một chút, thật sự là gả con gái đi chẳng khác gì hắt nước ra ngoài, rốt cuộc em có phải người nhà họ Cảnh chúng ta không thế?”
“...” Cảnh Triệt tự dưng kéo đề tài đi tận đâu đâu, trợ cấp hay không thì có liên quan gì đến anh ta? Cảnh Y Nhân lười nghe anh ta dài dòng: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
“Cô lập gia đình đã hơn một năm, chồng cô biết kiếm tiền như vậy, thử nói xem cô có nên kiểm cho gia đình một vài mối làm ăn hay không? Dù thật sự không có mối nào, làm con gái nhà họ Cảnh chẳng lẽ không chịu trợ cấp nhà
mẹ đẻ?” “Đó là tiền của chồng tôi, vì sao tôi phải đưa cho mấy người?”
“Cảnh Y Nhân, rốt cuộc cô có lương tâm hay không, sao cô ích kỷ, tư lợi thế? Tôi là anh cô, tôi đối xử tốt với cô như vậy, cô giúp đỡ một chút không phải là lẽ đương nhiên hay sao?”
“...” Cảnh Y Nhân không biết Cảnh Triệt sống trong nhung lụa bao nhiêu năm, rốt cuộc đã được dạy dỗ như thế nào. Có lẽ cô chưa bao giờ có anh chị em, nên không thể hiểu được cảm giác gả em gái cho người có tiền, thì chồng cô ấy nhất định phải đưa tiền cho anh trai vợ tiêu xài. Tuy rằng quả thật trong dân chúng có rất nhiều gia đình như vậy, trọng nam khinh nữ, con trai được vào bàn ăn cơm, còn con gái phải ngồi xổm ở phòng bếp mà ăn. Nhưng hoàng đế cữu cữu từng nói với cô một câu.
“Đồ của cháu chính là của cháu, còn đồ của người khác, chỉ cần cháu muốn cũng có thể trở thành của cháu. Những thứ thuộc về cháu, ngoài trẫm ra, không có bất cứ ai được lấy hết, nhìn trộm cũng không được, đừng quên, cháu là công chúa, dưới một người trên vạn người, không ai có thể bắt nạt cháu cả.”
Cho nên ngày ấy, nước lân bang tiến công dụ minh châu, bao nhiêu nương nương trong hậu cung vì muốn có được nó mà nghĩ đủ mọi cách để lấy lòng hoàng đế, còn giở đủ loại chiêu trò lẳng lơ phô diễn. Lúc ấy cô vẫn chưa biết đến chuyện này, vẫn đang chơi bắn bi cùng mấy tiểu vương gia bằng tuổi trong sân, cuối cùng cô thua trận, mất hứng chạy đi tìm cữu cữu mách rằng mình bị thua hết bị bắn rồi. Ở trong phòng, rất đông các nương nương đang ngắm nhìn viên dạ minh châu cỡ lớn trong tay hoàng đế như hổ rình mồi. Cô vừa dứt lời, viên ngọc trong tay cữu cữu liền vẽ một đường cong bay tới chỗ cô. Cô ngỡ ngàng trong chớp mắt, không hiểu gì cả rồi tiếp được viên ngọc. Hoàng để cữu cữu thản nhiên ném ra một câu: “Cháu cầm lấy chơi bắn bi với bọn họ đi.” Kết quả là, tất cả đám phi tần trong phòng đều tái mặt, kinh ngạc rơi cả cằm, trợn to mắt nhìn cô. Vì thế, Cảnh Y Nhân đã sớm hình thành thói quen rồi, đồ của cô chính là của cô, chỉ cần cô không muốn thì bất kể người khác nói ghê tởm hay ác độc thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không nhượng bộ.
/1497
|