“Đồ đồng bóng chết tiệt này! Cút! Cút ngay cho ông! Đừng ở đây làm ông buồn nôn nữa!”
Anh ta chửi bới làm những giọt nước miếng trong suốt văng tứ tung, tay quơ quào loạn xạ. Khóe miệng “cô gái” hiện lên một nét cười, “cô ta” không chút hoang mang ngồi dậy, thậm chí còn cởi thứ duy nhất trên người xuống, để lộ “ám khí” ra. Cảnh Triệt trợn trừng mắt, hoảng sợ lùi về số pha phía sau, “đồ chơi” của “cô ta” còn to hơn cả của anh nữa.
“Cô gái” cười khẽ, tao nhã bước đến cửa phòng, “cạch” một tiếng, cửa bị khóa trái.
“..” Cảnh Triệt hoảng sợ, khắp người nổi da gà. “Đ* mày định làm gì?” Cảnh Triệt rống lên giận dữ. Vừa dứt lời, anh ta bỗng nhận ra có gì đó bất thường, tại sao cả người anh ta lại khô nóng không chịu nổi thế này?
Phía dưới anh ta cứng ngắc như thỏi sắt.
Ly rượu anh ta vừa uống có vấn đề chăng? Nghĩ vậy, Cảnh Triệt tức giận mắng: “Mày cho tao uống rượu gì thế hả?” “Cô gái” cười nhạt, đi từng bước tới gần Cảnh Triệt. “Mùi vị không tệ nhỉ? Đó là rượu mà Lục tổng và cô Cảnh đã tự mình pha chế giúp anh đấy. Bọn họ nói khẩu vị của anh khá nặng, rượu bình thường không đủ mạnh, không hợp khẩu vị của anh.”
“Rượu này được pha thêm hai loại thuốc, ngoài nước đái cóc để trừ độc, máu cóc để bổ thận, còn có nước bọt, da, lòng trắng trứng của thằn lằn, đều là những thứ cực bổ, rất tốt cho cơ thể anh.” “...” Nghe vậy, Cảnh Triệt ghê tởm đến mức buồn nôn, con ngươi hằn đầy tơ máu trợn lồi ra, khủng hoảng nhìn “cô ả“.
“Là do Cảnh Y Nhân tự chuốc lấy. Tại nó để tiện. Ai bảo nó không chịu nuôi gia đình. Nó cũng đâu bị thương, dựa vào cái gì mà đi gây sự với tao?” “Cô gái” nhếch khóe miệng cười xấu xa, không biết lấy từ đâu ra hai cái còng tay. “Thật đúng là đến chết cũng không hối cải! Hôm nay anh đây sẽ làm cho chú em sảng khoái nhớ đời luôn...”
Nói rồi “cô ta” tiến lên, bổ nhào đến đè Cảnh Triệt xuống. Tuy Cảnh Triệt là đàn ông, không dễ khống chế, nhưng dù có dùng đủ mọi cách để giãy giụa thì vẫn bị còng hai tay, hai chân lại. “Cô ả” rút dao găm ra, rạch đứt từng lớp quần áo của anh ta thật chậm rãi, giống như đang chơi đồ chơi vậy, cho đến khi quần áo đã rách bươm, chỉ còn mấy mảnh vải dính trên người Cảnh Triệt, căn bản không che nổi bộ phận nhạy cam.
“Cô gái” lẳng lơ cười, chân đi giày cao gót dẫm lên ngực Cảnh Triệt, vung roi da trong tay “chát” một tiếng, roi quật xuống đất khiến mặt đất cũng phải rung lên. Cảnh Triệt sợ tới mức cả người run rẩy, có người lại nằm dưới đất: “Mày... mày đừng làm bậy!” “Yên tâm đi, Lục tổng nói rằng khẩu vị của anh nặng lắm. Tôi sẽ hầu hạ anh thật chu đáo, làm anh sung sướng thét chói tai, cả đời này khó mà quên được.”
Đúng là một đêm mất hồn vô tận, Cảnh Triệt bị “cô ả” cường bạo, bị quất đến độ cả người đầy vết tích sung sướng. Thậm chí về sau còn “bẻ cong” được anh ta nữa...
Cảnh Y Nhân không rõ Lục Minh đã trừng phạt Cảnh Triệt như thế nào, nhưng Lục Minh nói sẽ khiến anh ta cả đời khó quên. Cô muốn đi xem rốt cuộc Cảnh Triệt bị trừng phạt ra sao, cứ tưởng tượng lúc Cảnh Triệt uống ly rượu mà bọn họ pha chế là Cảnh Y Nhân không nhịn được phì cười. Nhưng cuối cùng cô bị Lục Minh giữ lại. Anh nói rằng đó là cảnh tượng trẻ con không nên xem, cô không thể đi xem được, chỉ có thể ở đây ăn uống với anh thôi...
Có trò vui như vậy mà không cho cô xem, đúng là hơi đáng tiếc một chút...!
Cảnh Hi nằm viện 2 ngày rồi xuất viện. Chuyện lần này đã giúp Lý Lộ có khá nhiều thời gian ở bên Cảnh Hi, thậm chí còn lấy cớ hỏi thăm bệnh tình của cậu mà ngày nào cũng chạy đến nhà họ Cảnh. Hôm nay, Cảnh Y Nhân về lại nhà họ Cảnh, mang theo một ít thực phẩm dinh dưỡng mà lần trước Lục Minh mua cho cô để tặng Cảnh Hi.
Anh ta chửi bới làm những giọt nước miếng trong suốt văng tứ tung, tay quơ quào loạn xạ. Khóe miệng “cô gái” hiện lên một nét cười, “cô ta” không chút hoang mang ngồi dậy, thậm chí còn cởi thứ duy nhất trên người xuống, để lộ “ám khí” ra. Cảnh Triệt trợn trừng mắt, hoảng sợ lùi về số pha phía sau, “đồ chơi” của “cô ta” còn to hơn cả của anh nữa.
“Cô gái” cười khẽ, tao nhã bước đến cửa phòng, “cạch” một tiếng, cửa bị khóa trái.
“..” Cảnh Triệt hoảng sợ, khắp người nổi da gà. “Đ* mày định làm gì?” Cảnh Triệt rống lên giận dữ. Vừa dứt lời, anh ta bỗng nhận ra có gì đó bất thường, tại sao cả người anh ta lại khô nóng không chịu nổi thế này?
Phía dưới anh ta cứng ngắc như thỏi sắt.
Ly rượu anh ta vừa uống có vấn đề chăng? Nghĩ vậy, Cảnh Triệt tức giận mắng: “Mày cho tao uống rượu gì thế hả?” “Cô gái” cười nhạt, đi từng bước tới gần Cảnh Triệt. “Mùi vị không tệ nhỉ? Đó là rượu mà Lục tổng và cô Cảnh đã tự mình pha chế giúp anh đấy. Bọn họ nói khẩu vị của anh khá nặng, rượu bình thường không đủ mạnh, không hợp khẩu vị của anh.”
“Rượu này được pha thêm hai loại thuốc, ngoài nước đái cóc để trừ độc, máu cóc để bổ thận, còn có nước bọt, da, lòng trắng trứng của thằn lằn, đều là những thứ cực bổ, rất tốt cho cơ thể anh.” “...” Nghe vậy, Cảnh Triệt ghê tởm đến mức buồn nôn, con ngươi hằn đầy tơ máu trợn lồi ra, khủng hoảng nhìn “cô ả“.
“Là do Cảnh Y Nhân tự chuốc lấy. Tại nó để tiện. Ai bảo nó không chịu nuôi gia đình. Nó cũng đâu bị thương, dựa vào cái gì mà đi gây sự với tao?” “Cô gái” nhếch khóe miệng cười xấu xa, không biết lấy từ đâu ra hai cái còng tay. “Thật đúng là đến chết cũng không hối cải! Hôm nay anh đây sẽ làm cho chú em sảng khoái nhớ đời luôn...”
Nói rồi “cô ta” tiến lên, bổ nhào đến đè Cảnh Triệt xuống. Tuy Cảnh Triệt là đàn ông, không dễ khống chế, nhưng dù có dùng đủ mọi cách để giãy giụa thì vẫn bị còng hai tay, hai chân lại. “Cô ả” rút dao găm ra, rạch đứt từng lớp quần áo của anh ta thật chậm rãi, giống như đang chơi đồ chơi vậy, cho đến khi quần áo đã rách bươm, chỉ còn mấy mảnh vải dính trên người Cảnh Triệt, căn bản không che nổi bộ phận nhạy cam.
“Cô gái” lẳng lơ cười, chân đi giày cao gót dẫm lên ngực Cảnh Triệt, vung roi da trong tay “chát” một tiếng, roi quật xuống đất khiến mặt đất cũng phải rung lên. Cảnh Triệt sợ tới mức cả người run rẩy, có người lại nằm dưới đất: “Mày... mày đừng làm bậy!” “Yên tâm đi, Lục tổng nói rằng khẩu vị của anh nặng lắm. Tôi sẽ hầu hạ anh thật chu đáo, làm anh sung sướng thét chói tai, cả đời này khó mà quên được.”
Đúng là một đêm mất hồn vô tận, Cảnh Triệt bị “cô ả” cường bạo, bị quất đến độ cả người đầy vết tích sung sướng. Thậm chí về sau còn “bẻ cong” được anh ta nữa...
Cảnh Y Nhân không rõ Lục Minh đã trừng phạt Cảnh Triệt như thế nào, nhưng Lục Minh nói sẽ khiến anh ta cả đời khó quên. Cô muốn đi xem rốt cuộc Cảnh Triệt bị trừng phạt ra sao, cứ tưởng tượng lúc Cảnh Triệt uống ly rượu mà bọn họ pha chế là Cảnh Y Nhân không nhịn được phì cười. Nhưng cuối cùng cô bị Lục Minh giữ lại. Anh nói rằng đó là cảnh tượng trẻ con không nên xem, cô không thể đi xem được, chỉ có thể ở đây ăn uống với anh thôi...
Có trò vui như vậy mà không cho cô xem, đúng là hơi đáng tiếc một chút...!
Cảnh Hi nằm viện 2 ngày rồi xuất viện. Chuyện lần này đã giúp Lý Lộ có khá nhiều thời gian ở bên Cảnh Hi, thậm chí còn lấy cớ hỏi thăm bệnh tình của cậu mà ngày nào cũng chạy đến nhà họ Cảnh. Hôm nay, Cảnh Y Nhân về lại nhà họ Cảnh, mang theo một ít thực phẩm dinh dưỡng mà lần trước Lục Minh mua cho cô để tặng Cảnh Hi.
/1497
|