“Cho dù ngài Lục không phải là con trai của thủ trưởng đại nhân thì cũng sớm là thái tử gia của thành phố S rồi. Ai gặp ngài Lục cũng đều phải kính trọng ngài ấy ba phần! Chỉ là ngài Lục tính tình khiêm tốn, không thích phô trương, chuyện gì cũng làm theo quy định, phép tắc.”
Nghe thấy cô giúp việc nói vậy, Cảnh Y Nhân đột nhiên nhớ tới điều gì, dòng suy nghĩ lập tức quay về câu trước đó mà cô giúp việc vừa nói.
Sắc mặt cô trầm xuống, vội túm lấy bả vai cô giúp việc mà hỏi. “Cô vừa nói hoàng đế là người của thời cổ đại?” “...” Cô giúp việc khó hiểu, buồn bực gật đầu: “Vâng” “...” Cảnh Y Nhân chỉ biết ngơ ngác nhìn cô ta. Nếu hoàng đế là người thời cổ đại thì có nghĩa là bây giờ không còn hoàng đế nữa sao? Cô cứ tưởng mình mượn xác hoàn hồn nên chỉ muốn tìm đường về, muốn hỏi rốt cuộc tại sao cậu lại muốn giết cô. Hóa ra cô đã nhầm rồi! Cô đã sớm không còn ở thời đại cũ nữa rồi!
Cô giúp việc tiếp tục nói: “Hiện giờ đâu có nơi nào còn chế độ độc tài như hoàng đế nữa. Giờ là thời đại mới, không phải tổng thống thì là nữ hoàng hoặc là chủ tịch nước.”
“Thật sự không còn hoàng đế nào nữa sao?” Cảnh Y Nhân khẩn trương trừng to mắt muốn xác nhận lại.
“Cô Cảnh, bây giờ là thời đại mới, xã hội mới thì sao lại có hoàng đế chứ? Cho dù có thì đó cũng chỉ trong phim ảnh thôi.” Nói xong, cô giúp việc còn nắm chặt lấy bàn tay Cảnh Y Nhân đang tắm vai mình như thế chứng minh.
“...” Cảnh Y Nhân lập tức choáng váng. Thật không dám tin! Thì ra cô đã xuyên qua thời không, tới một thế giới mà cô không biết.
Còn Lục Minh chỉ là trùng hợp có gương mặt rất giống cậu mà thôi. Người duy nhất làm cô cảm thấy thân thiết, khiến cô cho rằng đó là người thân lại đột nhiên không phải, một chút hy vọng cuối cùng trong lòng cô như bị đập nát!
Cô sẽ không bao giờ về được nước Lộc Nguyên của cô nữa sao?
Sau khi biết được sự thật, tâm tình của Cảnh Y Nhân trên đường về không hề dễ chịu chút nào. Trở lại phòng ngủ, cô vào nhà vệ sinh thay miếng băng vệ sinh khác, còn thay cả quần lót và váy.
Cô không thể trở về được nữa! Hiện giờ, đây là nơi duy nhất cô có thể tránh nạn, cho nên cô tuyệt đối không thể để người “cậu” này hưu cô. Nếu không thì ngay cả bữa cơm, chỗ ngủ cũng không còn nữa. Đường đường là một công chúa nhưng bị lạc đến thế giới xa lạ này, cái gì cũng không biết, cô phải sống như thế nào đây?
Cho dù muốn đi khỏi đây cũng phải thăm dò, tìm hiểu nơi này thật kỹ rồi mới đi được. Cho nên trước lúc ấy, tuyệt đối không thể ly hôn được!
Lúc ăn cơm, quản gia Ngô đứng cạnh “điểm danh” tất cả rắc rối cô đã gây ra hôm nay. Tai nạn xe khiến 7 chiếc xe bị thiệt hại, thêm cả chiếc xe vốn là hàng tốt nhất trong nhà nữa, phụ tùng vật tư đều được nhập khẩu, cho dù muốn sửa chữa cũng phải mang ra nước ngoài để sửa. Tất cả thiệt hại cộng lại khoảng 120 vạn!
cảnh Y Nhân cúi đầu cực thấp mà ăn cơm, chỉ hận không thể vùi cả khuôn mặt nhỏ nhắn vào bát, không dám nhìn Lục Minh cái nào.
Cô nghĩ chắc chắn cậu sẽ nổi giận giống như hôm qua, nhưng kết quả thì cậu lại chẳng nói gì cả.
Khi quản gia Ngô báo cáo xong, Lục Minh chỉ thản nhiên từ một tiếng rồi quản gia Ngô lui xuống.
Đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng quát mắng nào vang lên, Cảnh Y Nhân len lén nâng mí mắt lên nhìn trộm cậu một cái, chỉ thấy cậu có vẻ không tức giận, ngược lại còn tao nhã ăn cơm, sau đó còn gắp một cái đầu cá vào bát cô nữa.
“...” Cảnh Y Nhân nhìn đầu cá trong bát, tay nhỏ bé vô thức nắm chặt đôi đũa, vẻ mặt kinh ngạc, không nói được câu nào. Cậu đang trừng phạt có đúng không? Cô ghét ăn đầu cá nhất mà! Nó quá ghê tởm! Mùi quá tanh! Lục Minh thấy cô không nhúc nhích, chỉ nhìn đầu cá chằm chằm với vẻ ghét bỏ. Đôi mắt của anh trở nên sâu thẳm.
Anh nhớ rõ Cảnh Y Nhân thích ăn đầu cá nhất. Cứ động một cái là bắt đầu bếp trong nhà nấu canh đầu cá đậu phụ hoặc cháo đầu cá, ngày nào cũng ngửi thấy mùi ấy khiến anh thậm chí còn không muốn về nhà.
Nghe thấy cô giúp việc nói vậy, Cảnh Y Nhân đột nhiên nhớ tới điều gì, dòng suy nghĩ lập tức quay về câu trước đó mà cô giúp việc vừa nói.
Sắc mặt cô trầm xuống, vội túm lấy bả vai cô giúp việc mà hỏi. “Cô vừa nói hoàng đế là người của thời cổ đại?” “...” Cô giúp việc khó hiểu, buồn bực gật đầu: “Vâng” “...” Cảnh Y Nhân chỉ biết ngơ ngác nhìn cô ta. Nếu hoàng đế là người thời cổ đại thì có nghĩa là bây giờ không còn hoàng đế nữa sao? Cô cứ tưởng mình mượn xác hoàn hồn nên chỉ muốn tìm đường về, muốn hỏi rốt cuộc tại sao cậu lại muốn giết cô. Hóa ra cô đã nhầm rồi! Cô đã sớm không còn ở thời đại cũ nữa rồi!
Cô giúp việc tiếp tục nói: “Hiện giờ đâu có nơi nào còn chế độ độc tài như hoàng đế nữa. Giờ là thời đại mới, không phải tổng thống thì là nữ hoàng hoặc là chủ tịch nước.”
“Thật sự không còn hoàng đế nào nữa sao?” Cảnh Y Nhân khẩn trương trừng to mắt muốn xác nhận lại.
“Cô Cảnh, bây giờ là thời đại mới, xã hội mới thì sao lại có hoàng đế chứ? Cho dù có thì đó cũng chỉ trong phim ảnh thôi.” Nói xong, cô giúp việc còn nắm chặt lấy bàn tay Cảnh Y Nhân đang tắm vai mình như thế chứng minh.
“...” Cảnh Y Nhân lập tức choáng váng. Thật không dám tin! Thì ra cô đã xuyên qua thời không, tới một thế giới mà cô không biết.
Còn Lục Minh chỉ là trùng hợp có gương mặt rất giống cậu mà thôi. Người duy nhất làm cô cảm thấy thân thiết, khiến cô cho rằng đó là người thân lại đột nhiên không phải, một chút hy vọng cuối cùng trong lòng cô như bị đập nát!
Cô sẽ không bao giờ về được nước Lộc Nguyên của cô nữa sao?
Sau khi biết được sự thật, tâm tình của Cảnh Y Nhân trên đường về không hề dễ chịu chút nào. Trở lại phòng ngủ, cô vào nhà vệ sinh thay miếng băng vệ sinh khác, còn thay cả quần lót và váy.
Cô không thể trở về được nữa! Hiện giờ, đây là nơi duy nhất cô có thể tránh nạn, cho nên cô tuyệt đối không thể để người “cậu” này hưu cô. Nếu không thì ngay cả bữa cơm, chỗ ngủ cũng không còn nữa. Đường đường là một công chúa nhưng bị lạc đến thế giới xa lạ này, cái gì cũng không biết, cô phải sống như thế nào đây?
Cho dù muốn đi khỏi đây cũng phải thăm dò, tìm hiểu nơi này thật kỹ rồi mới đi được. Cho nên trước lúc ấy, tuyệt đối không thể ly hôn được!
Lúc ăn cơm, quản gia Ngô đứng cạnh “điểm danh” tất cả rắc rối cô đã gây ra hôm nay. Tai nạn xe khiến 7 chiếc xe bị thiệt hại, thêm cả chiếc xe vốn là hàng tốt nhất trong nhà nữa, phụ tùng vật tư đều được nhập khẩu, cho dù muốn sửa chữa cũng phải mang ra nước ngoài để sửa. Tất cả thiệt hại cộng lại khoảng 120 vạn!
cảnh Y Nhân cúi đầu cực thấp mà ăn cơm, chỉ hận không thể vùi cả khuôn mặt nhỏ nhắn vào bát, không dám nhìn Lục Minh cái nào.
Cô nghĩ chắc chắn cậu sẽ nổi giận giống như hôm qua, nhưng kết quả thì cậu lại chẳng nói gì cả.
Khi quản gia Ngô báo cáo xong, Lục Minh chỉ thản nhiên từ một tiếng rồi quản gia Ngô lui xuống.
Đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng quát mắng nào vang lên, Cảnh Y Nhân len lén nâng mí mắt lên nhìn trộm cậu một cái, chỉ thấy cậu có vẻ không tức giận, ngược lại còn tao nhã ăn cơm, sau đó còn gắp một cái đầu cá vào bát cô nữa.
“...” Cảnh Y Nhân nhìn đầu cá trong bát, tay nhỏ bé vô thức nắm chặt đôi đũa, vẻ mặt kinh ngạc, không nói được câu nào. Cậu đang trừng phạt có đúng không? Cô ghét ăn đầu cá nhất mà! Nó quá ghê tởm! Mùi quá tanh! Lục Minh thấy cô không nhúc nhích, chỉ nhìn đầu cá chằm chằm với vẻ ghét bỏ. Đôi mắt của anh trở nên sâu thẳm.
Anh nhớ rõ Cảnh Y Nhân thích ăn đầu cá nhất. Cứ động một cái là bắt đầu bếp trong nhà nấu canh đầu cá đậu phụ hoặc cháo đầu cá, ngày nào cũng ngửi thấy mùi ấy khiến anh thậm chí còn không muốn về nhà.
/1497
|