Gương mặt xinh đẹp thon gọn, đôi mắt phượng dài đen láy, môi đỏ như son nở một nụ cười như có như không, đúng là mê hoặc chúng sinh. - Tà áo với hai màu xanh đỏ đan xen để lộ ra phần xương quai xanh đầy quyến rũ và làn da trắng như tuyết, Theo từng bước nhảy, bộ trang phục hoa lệ trên người cô ấy trông càng xa hoa hơn.
Đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt ấy ma mị đến mức khiến người ta xiêu hồn lạc phách, mê mẩn tới tận trong sâu thẳm tâm hồn.
Làn môi mỏng hé mở, cất lên lời ca: Dạ vị ương hồ cầm thanh dương Huyền ôn nhiệt nhân tự nguyệt ý tưởng Nhất khúc khúc đạn xuất đã hiểu chân tướng
Quốc sắc thiên hương....*
(*) Tiếng đàn hồ cầm vang lên trong đêm. Cung đàn ấm áp, người người tựa tường tụ hội dưới ánh trăng Khúc nhạc đàn lên nói ra bao điều thật lòng.
Quốc sắc thiên hương...
Hoa đán mới hát đối câu, khán giả ngồi dưới đã vỗ tay khen ngợi.
Cảnh Y Nhân nhìn chăm chú, không tự chủ được mà cảm thán: “Thật là đẹp!”
Vị quan chức ngồi bên cạnh tổng thống dựa sát vào ông, bật ngón cái lên giới thiệu. “Cậu ta chính là Hoa Bất Trảm trong lời đồn, là tinh hoa độc nhất vô nhị của nước ta, người ta thường hay gọi cậu ta một tiếng Hoa Nhị gia.”
“...” Hoa Nhị gia?
Lời của vị quan chức Cảnh Y Nhân nghe rất rõ. Cô ngạc nhiên vì sao một người phụ nữ lại có tên như vậy.
Cảnh Y Nhân đưa mắt nhìn hoa đán, cẩn thận quan sát một lần nữa.
Chiều cao của hoa đán này không dưới 180cm, tuy rằng xinh đẹp nhưng chưa chắc đã là phụ nữ.
Hơn nữa, trong kinh kịch vốn có rất nhiều kép nam hát giọng nữ.
Không thể phủ nhận người này hát rất hay, có lẽ Cảnh Y Nhân cũng không thể hát hay như vậy được.
Sau đó, một diễn viên nam khác cũng đi ra từ hậu trường, bắt đầu cùng hòa giọng.
Nguyệt sơ thăng linh nhân thượng trang
Ngã miêu mi phương quan phổi nghề thường Thủy tụ khinh vũ trường ca tự tửu hương
Trường ca tự tửu hương... (*) Dịch nghĩa: Ánh trăng non đầu tháng chiếu lên bộ trang phục của đào hát.
Ta tô mày, vẽ mắt để múa điệu Nghê Thường.
Tay áo dài phất phơ theo điệu múa nhịp nhàng trong bài ca làm người ta say như hương rượu... Khi người đó hát tới nốt cao ở đoạn cuối, mọi người dưới khán đài hưng phấn đứng dậy vỗ tay khen hay. Càng nhìn cảnh Y Nhân càng thấy kỳ lạ.
Hoa đán này tuy hát rất hay, nhưng đôi mắt lại sắc bén như dao, luôn gắt gao nhìn tổng thống đại nhân đang ngồi bên cạnh cô.
Mặc dù anh ta đã hóa trang, không nhìn thấy vẻ mặt hiện tại, nhưng Cảnh Y Nhân vẫn mơ hồ cảm thấy, không rõ vì sao ánh mắt hoa đán nhìn tổng thống đại nhân lại lạnh lẽo đến thế, như thể nóng lòng muốn xẻ thịt lột da ông ấy
vậy.
Thứ sát khí âm thầm toát ra này khiến cảnh Y Nhân cảnh giác nhướn mày lên, cả cơ thể chuyển sang trạng thái chuẩn bị đối phó với anh ta.
Đến khi hoa đán hát tới nốt cao lần thứ hai.
Cánh tay trắng trẻo đưa ô lên che nửa mặt, cánh tay khác giờ kiểm về phía trước, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi.
Giọng hát cất lên: Tình bất tri sở khởi, nhất vãng tình thâm mẫu đan đình.” (*) Tình đâu mà đến không ai rõ, chỉ biết tình này hướng tới đình Mẫu Đơn. Vừa hát hết câu, mọi người một lần nữa đứng lên vỗ tay, cả hội trường vô cùng náo nhiệt.
Bỗng nhiên, thanh trường kiếm trong tay hoa đán đột nhiên chuyển động, bay vọt ra ngoài một cách vô tình, mang theo sự lạnh lẽo ngập tràn lao thẳng về phía tổng thống đại nhân.
Trong nháy mắt, mọi người hít vào một hơi, còn chưa kịp dừng động tác vỗ tay lại.
“...” Cảnh Y Nhân thầm hít sâu, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô.
Lúc này, cô không có thời gian lo sợ mình sẽ bị lộ tẩy, trong khoảnh khắc kiếm bay tới, Cảnh Y Nhân theo bản năng nhanh chóng bật lên khỏi chỗ ngồi, lăng mình giữa không trung, làn váy dài bay phấp phới...
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bàn chân nhỏ giơ lên, mượn lực lấy yếu thắng mạnh, đá thanh kiếm bay ngược trở lại.
Sau đó, hai chân nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn.
Nước trong những chén trà đầy trên bàn chỉ hơi gợn sóng lăn tăn chứ không hề sánh ra ngoài.
Một loạt động tác của cô nhẹ nhàng như lông ngỗng đang bay, vô cùng đơn giản, lưu loát, nhưng lại đẹp tựa tiên nữ hạ phàm.
Tổng thống sững sờ ngồi tại chỗ, con người co rụt lại. Từ trước tới giờ ông đâu hay rằng đứa bé này còn biết võ công nữa. Người ở hiện trường không ai là không giật mình kinh sợ.
Đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt ấy ma mị đến mức khiến người ta xiêu hồn lạc phách, mê mẩn tới tận trong sâu thẳm tâm hồn.
Làn môi mỏng hé mở, cất lên lời ca: Dạ vị ương hồ cầm thanh dương Huyền ôn nhiệt nhân tự nguyệt ý tưởng Nhất khúc khúc đạn xuất đã hiểu chân tướng
Quốc sắc thiên hương....*
(*) Tiếng đàn hồ cầm vang lên trong đêm. Cung đàn ấm áp, người người tựa tường tụ hội dưới ánh trăng Khúc nhạc đàn lên nói ra bao điều thật lòng.
Quốc sắc thiên hương...
Hoa đán mới hát đối câu, khán giả ngồi dưới đã vỗ tay khen ngợi.
Cảnh Y Nhân nhìn chăm chú, không tự chủ được mà cảm thán: “Thật là đẹp!”
Vị quan chức ngồi bên cạnh tổng thống dựa sát vào ông, bật ngón cái lên giới thiệu. “Cậu ta chính là Hoa Bất Trảm trong lời đồn, là tinh hoa độc nhất vô nhị của nước ta, người ta thường hay gọi cậu ta một tiếng Hoa Nhị gia.”
“...” Hoa Nhị gia?
Lời của vị quan chức Cảnh Y Nhân nghe rất rõ. Cô ngạc nhiên vì sao một người phụ nữ lại có tên như vậy.
Cảnh Y Nhân đưa mắt nhìn hoa đán, cẩn thận quan sát một lần nữa.
Chiều cao của hoa đán này không dưới 180cm, tuy rằng xinh đẹp nhưng chưa chắc đã là phụ nữ.
Hơn nữa, trong kinh kịch vốn có rất nhiều kép nam hát giọng nữ.
Không thể phủ nhận người này hát rất hay, có lẽ Cảnh Y Nhân cũng không thể hát hay như vậy được.
Sau đó, một diễn viên nam khác cũng đi ra từ hậu trường, bắt đầu cùng hòa giọng.
Nguyệt sơ thăng linh nhân thượng trang
Ngã miêu mi phương quan phổi nghề thường Thủy tụ khinh vũ trường ca tự tửu hương
Trường ca tự tửu hương... (*) Dịch nghĩa: Ánh trăng non đầu tháng chiếu lên bộ trang phục của đào hát.
Ta tô mày, vẽ mắt để múa điệu Nghê Thường.
Tay áo dài phất phơ theo điệu múa nhịp nhàng trong bài ca làm người ta say như hương rượu... Khi người đó hát tới nốt cao ở đoạn cuối, mọi người dưới khán đài hưng phấn đứng dậy vỗ tay khen hay. Càng nhìn cảnh Y Nhân càng thấy kỳ lạ.
Hoa đán này tuy hát rất hay, nhưng đôi mắt lại sắc bén như dao, luôn gắt gao nhìn tổng thống đại nhân đang ngồi bên cạnh cô.
Mặc dù anh ta đã hóa trang, không nhìn thấy vẻ mặt hiện tại, nhưng Cảnh Y Nhân vẫn mơ hồ cảm thấy, không rõ vì sao ánh mắt hoa đán nhìn tổng thống đại nhân lại lạnh lẽo đến thế, như thể nóng lòng muốn xẻ thịt lột da ông ấy
vậy.
Thứ sát khí âm thầm toát ra này khiến cảnh Y Nhân cảnh giác nhướn mày lên, cả cơ thể chuyển sang trạng thái chuẩn bị đối phó với anh ta.
Đến khi hoa đán hát tới nốt cao lần thứ hai.
Cánh tay trắng trẻo đưa ô lên che nửa mặt, cánh tay khác giờ kiểm về phía trước, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi.
Giọng hát cất lên: Tình bất tri sở khởi, nhất vãng tình thâm mẫu đan đình.” (*) Tình đâu mà đến không ai rõ, chỉ biết tình này hướng tới đình Mẫu Đơn. Vừa hát hết câu, mọi người một lần nữa đứng lên vỗ tay, cả hội trường vô cùng náo nhiệt.
Bỗng nhiên, thanh trường kiếm trong tay hoa đán đột nhiên chuyển động, bay vọt ra ngoài một cách vô tình, mang theo sự lạnh lẽo ngập tràn lao thẳng về phía tổng thống đại nhân.
Trong nháy mắt, mọi người hít vào một hơi, còn chưa kịp dừng động tác vỗ tay lại.
“...” Cảnh Y Nhân thầm hít sâu, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô.
Lúc này, cô không có thời gian lo sợ mình sẽ bị lộ tẩy, trong khoảnh khắc kiếm bay tới, Cảnh Y Nhân theo bản năng nhanh chóng bật lên khỏi chỗ ngồi, lăng mình giữa không trung, làn váy dài bay phấp phới...
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bàn chân nhỏ giơ lên, mượn lực lấy yếu thắng mạnh, đá thanh kiếm bay ngược trở lại.
Sau đó, hai chân nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn.
Nước trong những chén trà đầy trên bàn chỉ hơi gợn sóng lăn tăn chứ không hề sánh ra ngoài.
Một loạt động tác của cô nhẹ nhàng như lông ngỗng đang bay, vô cùng đơn giản, lưu loát, nhưng lại đẹp tựa tiên nữ hạ phàm.
Tổng thống sững sờ ngồi tại chỗ, con người co rụt lại. Từ trước tới giờ ông đâu hay rằng đứa bé này còn biết võ công nữa. Người ở hiện trường không ai là không giật mình kinh sợ.
/1497
|