*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
0ảnh vệ cung kính trả lời: “Xin lỗi, thưa cô Cảnh, chúng tôi cũng không rõ, bây giờ cô có thể về nhà rồi, xe đang đợi ở cửa Nhà Vàng.”
“...” Không thấy Lục Minh đâu, còn cô thì được về nhà, cô có thể yên tâm về nhà được sao? Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân trở lại phòng, tìm điện thoại di động của mình. Cô lấy điện thoại ra xem, nhưng điện thoại đã hết pin rồi. Hai ngày nay cô chưa sạc pin, cô và Lục Minh cùng sạc vào hôm kia. Nếu Lục Minh không về nhà thì phải chăng điện thoại của anh cũng hết pin rồi?
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân nhấc điện thoại bàn ở bên cạnh sô pha lên gọi cho Lục Minh.
Quả nhiên: “Xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy!” “...” Cảnh Y Nhận đặt ống nghe điện1thoại xuống. Cô đi tới cửa phòng, nói với cảnh vệ ở ngoài cửa: “Làm phiền anh, tôi muốn gặp tổng thống.” “...” Cảnh vệ có chút khó xử. “Thưa cô Cảnh, tổng thống hiện đang họp...”
Cảnh vệ còn chưa nói hết câu, Cảnh Y Nhân đã nhìn thấy ở cánh cửa phòng bên kia, một đám người đang vây quanh tổng thống đi về phía hành lang trước mặt.
Cảnh Y Nhân theo bản năng nhanh chân lao tới, duỗi tay ra đứng chắn trước mặt tổng thống. “...” Sự xuất hiện đột ngột của cô làm tổng thống sững người, rồi ông nhìn cô cười khẽ. Cảnh Y Nhân thả tay xuống, đứng thẳng người lên hỏi. “Thưa tổng thống, ngài bỏ mặc con trai của mình à? Con không thấy anh ấy đâu nữa, nhất định anh ấy đã bị người ta bắt đi rồi!” Cảnh Y Nhân lo8lắng đến mức viền mắt đỏ ửng lên. Dáng vẻ của tổng thống lại rất điềm đạm, bình thản, ông cười khẽ một tiếng. “Pháp luật đương nhiên sẽ có quyết sách và quy định của pháp luật. Nếu vì bản thân làm tổng thống mà bao che cho con trai mình, thì chẳng phải thế giới sẽ đại loạn hay sao, nếu là con thì con sẽ làm thế nào?”
“...” Cảnh Y Nhân không ngờ tổng thống sẽ trả lời cô như vậy. Đúng thế, thiên tử phạm tội xử trí như dân thường. Nhưng Lục Minh không phạm tội, anh ấy bị oan mà. Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân lại nhớ tới hoàng đế cữu cữu đã từng nói với cô một câu.
“Sở dĩ con người khác với súc vật, cỏ cây, đơn giản chỉ ở một chữ “Tình“. Trên thế gian này, để quyết định bất cứ việc8gì, không thể không dùng tới ba thứ, “Tình”, “Lý” và “Pháp luật“. Nhưng mà, chữ “Tình” lại được đặt lên đầu tiên.” “Ngài và Lục Minh là tình cha con. Con và anh ấy là tình vợ chồng. Dù sao chúng ta cũng không thể bỏ mặc anh ấy được?” Câu trả lời của Cảnh Y Nhân dường như khiến tổng thống không chỉ thỏa mãn, mà trong mắt ông còn hiện lên một nỗi kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.
Con bé có thể nói ra những lời này... Tổng thống giơ tay xoa đầu cô: “Con bé này, con về nhà trước đi. Tối nay Lục Minh sẽ về.” Lục Minh vốn vô tội, anh chỉ đến hỗ trợ điều tra thôi, thế mà Cảnh Y Nhân đã lo lắng tới mức này...
Cảnh Y Nhân ngồi xe chuyên dụng của Nhà Vàng, một mình trở về nhà.
Dọc đường2về, nhìn quang cảnh trên đường, mọi người vẫn đang ồn ào bàn tán sinh nhật vợ của Lục Minh phô trương tới mức nào. Hai người họ làm cho người khác hâm mộ, ghen tị, căm ghét, ngay cả trên các phương tiện truyền thông đều quan tâm tới ảnh chụp chung của Lục Minh và cô được phát trên màn hình rộng.
0ảnh vệ cung kính trả lời: “Xin lỗi, thưa cô Cảnh, chúng tôi cũng không rõ, bây giờ cô có thể về nhà rồi, xe đang đợi ở cửa Nhà Vàng.”
“...” Không thấy Lục Minh đâu, còn cô thì được về nhà, cô có thể yên tâm về nhà được sao? Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân trở lại phòng, tìm điện thoại di động của mình. Cô lấy điện thoại ra xem, nhưng điện thoại đã hết pin rồi. Hai ngày nay cô chưa sạc pin, cô và Lục Minh cùng sạc vào hôm kia. Nếu Lục Minh không về nhà thì phải chăng điện thoại của anh cũng hết pin rồi?
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân nhấc điện thoại bàn ở bên cạnh sô pha lên gọi cho Lục Minh.
Quả nhiên: “Xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy!” “...” Cảnh Y Nhận đặt ống nghe điện1thoại xuống. Cô đi tới cửa phòng, nói với cảnh vệ ở ngoài cửa: “Làm phiền anh, tôi muốn gặp tổng thống.” “...” Cảnh vệ có chút khó xử. “Thưa cô Cảnh, tổng thống hiện đang họp...”
Cảnh vệ còn chưa nói hết câu, Cảnh Y Nhân đã nhìn thấy ở cánh cửa phòng bên kia, một đám người đang vây quanh tổng thống đi về phía hành lang trước mặt.
Cảnh Y Nhân theo bản năng nhanh chân lao tới, duỗi tay ra đứng chắn trước mặt tổng thống. “...” Sự xuất hiện đột ngột của cô làm tổng thống sững người, rồi ông nhìn cô cười khẽ. Cảnh Y Nhân thả tay xuống, đứng thẳng người lên hỏi. “Thưa tổng thống, ngài bỏ mặc con trai của mình à? Con không thấy anh ấy đâu nữa, nhất định anh ấy đã bị người ta bắt đi rồi!” Cảnh Y Nhân lo8lắng đến mức viền mắt đỏ ửng lên. Dáng vẻ của tổng thống lại rất điềm đạm, bình thản, ông cười khẽ một tiếng. “Pháp luật đương nhiên sẽ có quyết sách và quy định của pháp luật. Nếu vì bản thân làm tổng thống mà bao che cho con trai mình, thì chẳng phải thế giới sẽ đại loạn hay sao, nếu là con thì con sẽ làm thế nào?”
“...” Cảnh Y Nhân không ngờ tổng thống sẽ trả lời cô như vậy. Đúng thế, thiên tử phạm tội xử trí như dân thường. Nhưng Lục Minh không phạm tội, anh ấy bị oan mà. Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân lại nhớ tới hoàng đế cữu cữu đã từng nói với cô một câu.
“Sở dĩ con người khác với súc vật, cỏ cây, đơn giản chỉ ở một chữ “Tình“. Trên thế gian này, để quyết định bất cứ việc8gì, không thể không dùng tới ba thứ, “Tình”, “Lý” và “Pháp luật“. Nhưng mà, chữ “Tình” lại được đặt lên đầu tiên.” “Ngài và Lục Minh là tình cha con. Con và anh ấy là tình vợ chồng. Dù sao chúng ta cũng không thể bỏ mặc anh ấy được?” Câu trả lời của Cảnh Y Nhân dường như khiến tổng thống không chỉ thỏa mãn, mà trong mắt ông còn hiện lên một nỗi kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.
Con bé có thể nói ra những lời này... Tổng thống giơ tay xoa đầu cô: “Con bé này, con về nhà trước đi. Tối nay Lục Minh sẽ về.” Lục Minh vốn vô tội, anh chỉ đến hỗ trợ điều tra thôi, thế mà Cảnh Y Nhân đã lo lắng tới mức này...
Cảnh Y Nhân ngồi xe chuyên dụng của Nhà Vàng, một mình trở về nhà.
Dọc đường2về, nhìn quang cảnh trên đường, mọi người vẫn đang ồn ào bàn tán sinh nhật vợ của Lục Minh phô trương tới mức nào. Hai người họ làm cho người khác hâm mộ, ghen tị, căm ghét, ngay cả trên các phương tiện truyền thông đều quan tâm tới ảnh chụp chung của Lục Minh và cô được phát trên màn hình rộng.
/1497
|