Đôi mắt Lục Minh trở nên thâm thúy, trong đôi mắt thản nhiên dường như đang dậy sóng to gió lớn.
cảnh Y Nhân xem ti vi, chỉ một lúc sau lại ngủ quên mất. Mái tóc dài rối tung xõa xuống trước ngực, gương mặt trắng trong thuần khiết, cô yên lặng nằm ngủ trên giường, dung mạo tinh khiết thanh nhã như nước. Dưới sống mũi thẳng, đôi môi hồng nhạt hơi hé ra, khẽ cử động theo từng hơi thở, cô bất giác vươn đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc một cái. Làn da trắng nõn, cái cổ thon dài, cổ áo ngủ tròn màu trắng để lộ ra xương quai xanh gợi cảm, lồng ngực khẽ phập phồng theo từng hơi thở.
Mặc dù cô ngủ không hề nhúc nhích, nhưng cả người vẫn lộ ra khí chất tao nhã như trời sinh vậy. Lục Minh tắt ti vi, ôm lấy eo cô vào lòng mình.
Bên mũi anh không còn mùi nước hoa nồng nặc nữa, chỉ có hương thơm nhè nhẹ sau khi tắm rửa, nó đang kích thích hoóc-môn sinh dục của đàn ông trong anh! Lục Minh đặt cô nằm thẳng lại, đắp chăn lên. Hít sâu một hơi, vội vã quay lưng về phía cô mà ngủ.
Hôm sau, Cảnh Y Nhân vừa tỉnh dậy, Lục Minh đã đi làm ở công ty rồi. Ăn sáng xong, Cảnh Y Nhân luyện công ở trong sân, nhìn cái hồ nước cách đó không xa mới nhớ ra ngày hôm qua vốn định mua cá mà không mua được.
Hồ nước này cứ để không thì thật đáng tiếc. Cô mà trang trí đẹp đẽ thì chắc chắn cậu sẽ rất thích.
Ngày hôm qua gây ra họa lớn như thế, không biết cậu còn cho phép cô ra ngoài hay không. Cô tìm quản gia Ngô nói về chuyện mua cá, nhưng còn chưa nói hết thì quản gia Ngô đã tỏ ra kinh hãi, chỉ hận không thể cả người xù lông lên, cả tóc cũng gần như dựng đứng! “Cô Cảnh! Cô muốn có cá thì ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho người mang tới! Cô đừng ra ngoài nữa...” “...” Cảnh Y Nhận biết không có hy vọng gì, cô vừa xoay người đi nhưng lại nhớ tới hồ nước bên cạnh. Quản gia Ngô không rõ tại sao Cảnh Y Nhân bỗng dưng muốn nuôi cá, chắc cô thấy nhàm chán quá, muốn nuôi vài con thú cưng nên lên mạng tìm cửa hàng thú cưng bán cá. Lúc gọi điện thoại cho người đưa cá tới, ông còn thuận tiện mua cả một cái bể cá điện tử cao cấp nhất!
Dù vậy, người đưa cá cũng không thể đến ngay lập tức được.
Cảnh Y Nhân sai tất cả người giúp việc, người huấn luyện ngựa đến hỗ trợ đào một phần bùn đất trên bãi cỏ lên để lấp gần nửa hồ nước sâu ba mét kia, rồi lại lót một tầng đá cuội dưới đáy nước. Bùn đất đọng lại, hồ nước vẩn đục dần dần trở nên trong suốt.
Đến chiều, quản gia Ngô tìm Cảnh Y Nhấn để báo cáo rằng cá đã được đưa đến, nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì lập tức giật nảy mình, miệng há to đến mức có thể nhét cả một quả táo, mồ hôi chảy ròng ròng, ông hoàng đến độ chỉ hận không thể giơ chân! Mặt cỏ đằng xa bị đào bới đến rỗng tuếch rồi!
“Cô Cảnh! Không phải cô nói chỉ nuôi cá thôi sao, sao lại lấp cả bể bơi thế kia? Nếu ngài Lục mà biết thì chắc chắn sẽ rất tức giận đấy!”
Một năm bốn mùa, ngày nào ngài Lục cũng phải bơi nửa tiếng hoặc một giờ, lấp hết thế kia thì phải làm sao đây? Hơn nữa, mặt cỏ nhân tạo này được nhập khẩu từ nước ngoài, thế mà lại bị cô đào hết lên rồi! Nhìn đá cuội trong bể, không cần nghĩ nhiều cũng khẳng định được là chuyển từ con đường đá cuội đến đây! “...”Quản gia Ngô chỉ muốn tự sát ngay lập tức!
Cảnh Y Nhân không để ý đến quản gia Ngô, cô hỏi cô giúp việc: “Hạt sen mà tôi bảo cô lấy đâu?”
Cô giúp việc đưa một hộp hạt sen cho Cảnh Y Nhân. Cô khẽ vung tay lên, vung tất vào hồ nước! Rồi cô quay đầu lại nói với quản gia Ngô: “Ông có thể thả cá vào rồi đấy!” “...”Quản gia Ngô thật sự muốn chết quá!
cảnh Y Nhân xem ti vi, chỉ một lúc sau lại ngủ quên mất. Mái tóc dài rối tung xõa xuống trước ngực, gương mặt trắng trong thuần khiết, cô yên lặng nằm ngủ trên giường, dung mạo tinh khiết thanh nhã như nước. Dưới sống mũi thẳng, đôi môi hồng nhạt hơi hé ra, khẽ cử động theo từng hơi thở, cô bất giác vươn đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc một cái. Làn da trắng nõn, cái cổ thon dài, cổ áo ngủ tròn màu trắng để lộ ra xương quai xanh gợi cảm, lồng ngực khẽ phập phồng theo từng hơi thở.
Mặc dù cô ngủ không hề nhúc nhích, nhưng cả người vẫn lộ ra khí chất tao nhã như trời sinh vậy. Lục Minh tắt ti vi, ôm lấy eo cô vào lòng mình.
Bên mũi anh không còn mùi nước hoa nồng nặc nữa, chỉ có hương thơm nhè nhẹ sau khi tắm rửa, nó đang kích thích hoóc-môn sinh dục của đàn ông trong anh! Lục Minh đặt cô nằm thẳng lại, đắp chăn lên. Hít sâu một hơi, vội vã quay lưng về phía cô mà ngủ.
Hôm sau, Cảnh Y Nhân vừa tỉnh dậy, Lục Minh đã đi làm ở công ty rồi. Ăn sáng xong, Cảnh Y Nhân luyện công ở trong sân, nhìn cái hồ nước cách đó không xa mới nhớ ra ngày hôm qua vốn định mua cá mà không mua được.
Hồ nước này cứ để không thì thật đáng tiếc. Cô mà trang trí đẹp đẽ thì chắc chắn cậu sẽ rất thích.
Ngày hôm qua gây ra họa lớn như thế, không biết cậu còn cho phép cô ra ngoài hay không. Cô tìm quản gia Ngô nói về chuyện mua cá, nhưng còn chưa nói hết thì quản gia Ngô đã tỏ ra kinh hãi, chỉ hận không thể cả người xù lông lên, cả tóc cũng gần như dựng đứng! “Cô Cảnh! Cô muốn có cá thì ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho người mang tới! Cô đừng ra ngoài nữa...” “...” Cảnh Y Nhận biết không có hy vọng gì, cô vừa xoay người đi nhưng lại nhớ tới hồ nước bên cạnh. Quản gia Ngô không rõ tại sao Cảnh Y Nhân bỗng dưng muốn nuôi cá, chắc cô thấy nhàm chán quá, muốn nuôi vài con thú cưng nên lên mạng tìm cửa hàng thú cưng bán cá. Lúc gọi điện thoại cho người đưa cá tới, ông còn thuận tiện mua cả một cái bể cá điện tử cao cấp nhất!
Dù vậy, người đưa cá cũng không thể đến ngay lập tức được.
Cảnh Y Nhân sai tất cả người giúp việc, người huấn luyện ngựa đến hỗ trợ đào một phần bùn đất trên bãi cỏ lên để lấp gần nửa hồ nước sâu ba mét kia, rồi lại lót một tầng đá cuội dưới đáy nước. Bùn đất đọng lại, hồ nước vẩn đục dần dần trở nên trong suốt.
Đến chiều, quản gia Ngô tìm Cảnh Y Nhấn để báo cáo rằng cá đã được đưa đến, nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì lập tức giật nảy mình, miệng há to đến mức có thể nhét cả một quả táo, mồ hôi chảy ròng ròng, ông hoàng đến độ chỉ hận không thể giơ chân! Mặt cỏ đằng xa bị đào bới đến rỗng tuếch rồi!
“Cô Cảnh! Không phải cô nói chỉ nuôi cá thôi sao, sao lại lấp cả bể bơi thế kia? Nếu ngài Lục mà biết thì chắc chắn sẽ rất tức giận đấy!”
Một năm bốn mùa, ngày nào ngài Lục cũng phải bơi nửa tiếng hoặc một giờ, lấp hết thế kia thì phải làm sao đây? Hơn nữa, mặt cỏ nhân tạo này được nhập khẩu từ nước ngoài, thế mà lại bị cô đào hết lên rồi! Nhìn đá cuội trong bể, không cần nghĩ nhiều cũng khẳng định được là chuyển từ con đường đá cuội đến đây! “...”Quản gia Ngô chỉ muốn tự sát ngay lập tức!
Cảnh Y Nhân không để ý đến quản gia Ngô, cô hỏi cô giúp việc: “Hạt sen mà tôi bảo cô lấy đâu?”
Cô giúp việc đưa một hộp hạt sen cho Cảnh Y Nhân. Cô khẽ vung tay lên, vung tất vào hồ nước! Rồi cô quay đầu lại nói với quản gia Ngô: “Ông có thể thả cá vào rồi đấy!” “...”Quản gia Ngô thật sự muốn chết quá!
/1497
|