*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
0��Tôi chỉ nói lý lẽ với ngài Lục thôi, tôi cũng là người bị hại mà.” “Rồi sao? Anh thấy mình đồng mệnh tương liên với vợ tôi à? Liệu tôi có cần ra tay giúp đỡ anh không?” Từng câu nói của Lục Minh đều mang tính châm chọc, chẳng khác gì sỉ nhục Hoa Bất Trảm, vì anh không hề để anh ta vào mắt. “Không cần! Tôi vốn dĩ vô tội!” Hoa Bất Trảm phẩy tay, xoay người đi thẳng. Anh ta chỉ muốn bóp chết Lục Minh ngay lập tức, nhưng lại không thể ra tay trong tình huống này. Hoa Bất Trảm đi rồi, Lục Minh quay trở lại chủ đề ban nãy, giải quyết chuyện Cảnh Y Nhân.
Đồ của siêu thị ở trong túi Cảnh Y Nhân nhưng không có chứng cứ chứng minh cô lấy trộm, để chuyện này không trở nên quá phức tạp, cảnh sát1đều khuyên Lục Minh nên đơn giản hóa sự tình.
“Trả tiền mấy món này là coi như không phải ăn trộm nữa.” Ai ngờ lời khuyên này còn khiến Lục Minh bực mình hơn. “Nếu tôi trả tiền thì khác gì thừa nhận vợ tôi trộm đồ? Danh dự của vợ tôi chỉ có giá trị bằng mấy hộp bao cao su thôi à?”
“Không có bằng chứng mà đòi bắt người sao?” Đương lúc người của cục cảnh sát không biết phải làm thế nào, thì giám đốc siêu thị đã tự mình chạy đến xin lỗi cảnh Y Nhân.
Vị giám đốc muốn Lục Minh bỏ qua chuyện này, có lẽ chỉ là một sự hiểu lầm, ông ta hạ hồi khuyên giải.
Siêu thị của họ không thể đắc tội với tập đoàn Lục thị được. Lỡ như chỉ vì mấy hộp bao cao su mà bị Lục Minh chèn ép đến phá sản8thì thật không đáng. Tổn thất ít ỏi này không ai để ý đâu, cảnh sát có thể không cần thụ lý vụ này nữa.
Bọn họ cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chuyện này cứ thể được giải quyết trong êm đẹp. Giám đốc siêu thị còn cho người đi mua một đống đổ gì đó, rồi tự mình đưa Lục Minh và Cảnh Y Nhân về tận cửa nhà, tặng quà cho hai người coi như tạ lỗi...
Lúc Hoa Bất Trảm trở lại câu lạc bộ đã là 12 giờ đêm. Sau khi đỗ xe ở bãi gửi xe tư nhân dưới tầng hầm, anh ta ra khỏi xe rồi đóng sập cửa lại, đi về phía thang máy, nhập mật mã vào thang máy riêng, bấm nút lên thẳng phòng tổng thống trên tầng cao nhất. Ra khỏi thang máy, Hoa Bất Trảm đi về phía tủ rượu sau quầy bar8trong phòng khách. Khi đi ngang qua bộ sô pha, anh ta cởi áo khoác ra vứt lên ghế. Hoa Bất Trảm tự rót cho mình một ly rượu, động tác nhanh nhẹn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Trong lúc ấy, một người phụ nữ bước ra khỏi phòng ngủ, cô ta mặc áo ngủ gợi cảm, dáng người đầy đặn, hai tay khoanh trước ngực, lười nhác tựa vào khung cửa. Với chất giọng ngọt như mía lùi, cô ta nũng nịu mở miệng: “Sao bây giờ anh mới chịu về hả? Người ta đợi anh cả đêm rồi.”
“...”Hoa Bất Trảm lạnh lùng liếc cô ta một cái, không thèm đáp lời, lại rót thêm một ly rượu nữa.
0��Tôi chỉ nói lý lẽ với ngài Lục thôi, tôi cũng là người bị hại mà.” “Rồi sao? Anh thấy mình đồng mệnh tương liên với vợ tôi à? Liệu tôi có cần ra tay giúp đỡ anh không?” Từng câu nói của Lục Minh đều mang tính châm chọc, chẳng khác gì sỉ nhục Hoa Bất Trảm, vì anh không hề để anh ta vào mắt. “Không cần! Tôi vốn dĩ vô tội!” Hoa Bất Trảm phẩy tay, xoay người đi thẳng. Anh ta chỉ muốn bóp chết Lục Minh ngay lập tức, nhưng lại không thể ra tay trong tình huống này. Hoa Bất Trảm đi rồi, Lục Minh quay trở lại chủ đề ban nãy, giải quyết chuyện Cảnh Y Nhân.
Đồ của siêu thị ở trong túi Cảnh Y Nhân nhưng không có chứng cứ chứng minh cô lấy trộm, để chuyện này không trở nên quá phức tạp, cảnh sát1đều khuyên Lục Minh nên đơn giản hóa sự tình.
“Trả tiền mấy món này là coi như không phải ăn trộm nữa.” Ai ngờ lời khuyên này còn khiến Lục Minh bực mình hơn. “Nếu tôi trả tiền thì khác gì thừa nhận vợ tôi trộm đồ? Danh dự của vợ tôi chỉ có giá trị bằng mấy hộp bao cao su thôi à?”
“Không có bằng chứng mà đòi bắt người sao?” Đương lúc người của cục cảnh sát không biết phải làm thế nào, thì giám đốc siêu thị đã tự mình chạy đến xin lỗi cảnh Y Nhân.
Vị giám đốc muốn Lục Minh bỏ qua chuyện này, có lẽ chỉ là một sự hiểu lầm, ông ta hạ hồi khuyên giải.
Siêu thị của họ không thể đắc tội với tập đoàn Lục thị được. Lỡ như chỉ vì mấy hộp bao cao su mà bị Lục Minh chèn ép đến phá sản8thì thật không đáng. Tổn thất ít ỏi này không ai để ý đâu, cảnh sát có thể không cần thụ lý vụ này nữa.
Bọn họ cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chuyện này cứ thể được giải quyết trong êm đẹp. Giám đốc siêu thị còn cho người đi mua một đống đổ gì đó, rồi tự mình đưa Lục Minh và Cảnh Y Nhân về tận cửa nhà, tặng quà cho hai người coi như tạ lỗi...
Lúc Hoa Bất Trảm trở lại câu lạc bộ đã là 12 giờ đêm. Sau khi đỗ xe ở bãi gửi xe tư nhân dưới tầng hầm, anh ta ra khỏi xe rồi đóng sập cửa lại, đi về phía thang máy, nhập mật mã vào thang máy riêng, bấm nút lên thẳng phòng tổng thống trên tầng cao nhất. Ra khỏi thang máy, Hoa Bất Trảm đi về phía tủ rượu sau quầy bar8trong phòng khách. Khi đi ngang qua bộ sô pha, anh ta cởi áo khoác ra vứt lên ghế. Hoa Bất Trảm tự rót cho mình một ly rượu, động tác nhanh nhẹn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Trong lúc ấy, một người phụ nữ bước ra khỏi phòng ngủ, cô ta mặc áo ngủ gợi cảm, dáng người đầy đặn, hai tay khoanh trước ngực, lười nhác tựa vào khung cửa. Với chất giọng ngọt như mía lùi, cô ta nũng nịu mở miệng: “Sao bây giờ anh mới chịu về hả? Người ta đợi anh cả đêm rồi.”
“...”Hoa Bất Trảm lạnh lùng liếc cô ta một cái, không thèm đáp lời, lại rót thêm một ly rượu nữa.
/1497
|