*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
0ian toilet bên cạnh liên tục vang lên tiếng rên rỉ ngắt quãng, lúc lên cao trào, Lục Minh còn hưng phấn gọi tên Cảnh Y Nhân.
Ngay cả tiếng thở dốc của bọn họ, âm thanh phát ra lúc vận động, lúc giao hòa, Tiết Phương Hoa đều nghe thấy rất rõ ràng.
“...” Cảnh Y Nhân giơ hai tay che mặt mình lại, thực sự là xấu hổ đến mức không còn là mình nữa.
Đây là lần đầu tiên cô làm một việc điên rồ như vậy, cũng may là cô mặc váy dài, ngồi ở trên người Lục Minh là không nhìn thấy gì cả. Thấy cô thẹn thùng, Lục Minh cười nhẹ một tiếng, kéo hai tay cô ra, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã ửng hồng càng thêm mê người của cô, hôn lên môi cô.
Giọng anh khàn khàn khẽ thổi bên tai cô: “Cô bé ngốc này! Ở đây chỗ nào cũng có phòng, sao lại chạy vào toilet làm gì?” “...” Cảnh Y Nhân1cắn môi không hé răng. Cô nhìn thấy Tiết Phương Hoa vào toilet nên mới có ý đi theo.
Lửa giận trong lòng cô không tài nào dập tắt được, cô cố tình cho Tiết Phương Hoa thấy rốt cuộc Lục Minh lợi hại thế nào, quan tâm đến cô nhiều ra sao, để cô ta hoàn toàn hết hy vọng. Nhưng cô lợi dụng Lục Minh như vậy, trong lòng cũng có chút áy náy, cô bèn ôm đầu anh, ghé vào tai anh nói nhỏ sự thật. “Tiết Phương Hoa ở gian bên cạnh.” Tiếng của Cảnh Y Nhân rất nhỏ nên chỉ có bọn họ mới nghe được.
Cô cứ tưởng Lục Minh sẽ nổi giận, không ngờ anh lại ôm thắt lưng nâng cô lên, sau đó ấn sâu xuống. “A!” Bị kích thích bất ngờ nên cảnh Y Nhân không nhịn được hét to một tiếng.
Lục Minh cười gian tà: “Kêu to lên em.”
“...” Cảnh Y Nhân ngượng nghịu che miệng mình lại. “...” Ngồi ở gian bên cạnh8nghe bọn họ rên rỉ, Tiết Phương Hoa khó chịu như thể bị xử lăng trì vậy. Cô ta cứ thể ngồi nghe suốt một tiếng đồng hồ. Tiết Phương Hoa chưa bao giờ biết Lục Minh lại có thể “làm” lâu đến thế, quá dũng mãnh, hơn một giờ đồng hồ mới chấm dứt.
Cả cảm giác sảng khoái hạnh phúc mà Cảnh Y Nhân đang có nữa, cả đời cô ta cũng không được nếm thử...
Trong lúc ấy, di động của Lục Minh vang lên mấy lần, nhưng anh không muốn nghe. Cuối cùng, Cảnh Y Nhân bị anh hành hạ đến mệt gần chết... Sau khi kết thúc, anh ôm Cảnh Y Nhân đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi của câu lạc bộ, tắm rửa xong xuôi mới trở lại phòng tụ họp lúc trước.
Lúc Lục Minh và Cảnh Y Nhân xuất hiện trong phòng, Phó Minh Tuấn tỏ ra hết cách, anh ta hỏi.
“Hai người đi đâu thế hả? Tôi còn tưởng rằng cậu đi rồi cơ, mọi8người đang chờ hai người để ăn cơm kia kìa!” Lục Minh thản nhiên cười khẽ: “Vợ tôi thấy không thoải mái trong người nên tôi đưa cô ấy đi nghỉ một lúc.” Nói xong, Lục Minh dẫn Cảnh Y Nhân đến trước bàn ăn, giúp cô kéo ghế dựa ra, đỡ cô ngồi xuống. Động tác rất cẩn thận tựa như kỵ sĩ đang hầu hạ công chúa vậy. Chỉ một động tác rất đơn giản ấy của Lục Minh cũng đủ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
0ian toilet bên cạnh liên tục vang lên tiếng rên rỉ ngắt quãng, lúc lên cao trào, Lục Minh còn hưng phấn gọi tên Cảnh Y Nhân.
Ngay cả tiếng thở dốc của bọn họ, âm thanh phát ra lúc vận động, lúc giao hòa, Tiết Phương Hoa đều nghe thấy rất rõ ràng.
“...” Cảnh Y Nhân giơ hai tay che mặt mình lại, thực sự là xấu hổ đến mức không còn là mình nữa.
Đây là lần đầu tiên cô làm một việc điên rồ như vậy, cũng may là cô mặc váy dài, ngồi ở trên người Lục Minh là không nhìn thấy gì cả. Thấy cô thẹn thùng, Lục Minh cười nhẹ một tiếng, kéo hai tay cô ra, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã ửng hồng càng thêm mê người của cô, hôn lên môi cô.
Giọng anh khàn khàn khẽ thổi bên tai cô: “Cô bé ngốc này! Ở đây chỗ nào cũng có phòng, sao lại chạy vào toilet làm gì?” “...” Cảnh Y Nhân1cắn môi không hé răng. Cô nhìn thấy Tiết Phương Hoa vào toilet nên mới có ý đi theo.
Lửa giận trong lòng cô không tài nào dập tắt được, cô cố tình cho Tiết Phương Hoa thấy rốt cuộc Lục Minh lợi hại thế nào, quan tâm đến cô nhiều ra sao, để cô ta hoàn toàn hết hy vọng. Nhưng cô lợi dụng Lục Minh như vậy, trong lòng cũng có chút áy náy, cô bèn ôm đầu anh, ghé vào tai anh nói nhỏ sự thật. “Tiết Phương Hoa ở gian bên cạnh.” Tiếng của Cảnh Y Nhân rất nhỏ nên chỉ có bọn họ mới nghe được.
Cô cứ tưởng Lục Minh sẽ nổi giận, không ngờ anh lại ôm thắt lưng nâng cô lên, sau đó ấn sâu xuống. “A!” Bị kích thích bất ngờ nên cảnh Y Nhân không nhịn được hét to một tiếng.
Lục Minh cười gian tà: “Kêu to lên em.”
“...” Cảnh Y Nhân ngượng nghịu che miệng mình lại. “...” Ngồi ở gian bên cạnh8nghe bọn họ rên rỉ, Tiết Phương Hoa khó chịu như thể bị xử lăng trì vậy. Cô ta cứ thể ngồi nghe suốt một tiếng đồng hồ. Tiết Phương Hoa chưa bao giờ biết Lục Minh lại có thể “làm” lâu đến thế, quá dũng mãnh, hơn một giờ đồng hồ mới chấm dứt.
Cả cảm giác sảng khoái hạnh phúc mà Cảnh Y Nhân đang có nữa, cả đời cô ta cũng không được nếm thử...
Trong lúc ấy, di động của Lục Minh vang lên mấy lần, nhưng anh không muốn nghe. Cuối cùng, Cảnh Y Nhân bị anh hành hạ đến mệt gần chết... Sau khi kết thúc, anh ôm Cảnh Y Nhân đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi của câu lạc bộ, tắm rửa xong xuôi mới trở lại phòng tụ họp lúc trước.
Lúc Lục Minh và Cảnh Y Nhân xuất hiện trong phòng, Phó Minh Tuấn tỏ ra hết cách, anh ta hỏi.
“Hai người đi đâu thế hả? Tôi còn tưởng rằng cậu đi rồi cơ, mọi8người đang chờ hai người để ăn cơm kia kìa!” Lục Minh thản nhiên cười khẽ: “Vợ tôi thấy không thoải mái trong người nên tôi đưa cô ấy đi nghỉ một lúc.” Nói xong, Lục Minh dẫn Cảnh Y Nhân đến trước bàn ăn, giúp cô kéo ghế dựa ra, đỡ cô ngồi xuống. Động tác rất cẩn thận tựa như kỵ sĩ đang hầu hạ công chúa vậy. Chỉ một động tác rất đơn giản ấy của Lục Minh cũng đủ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
/1497
|