Tiếng người đàn ông hô lên ở ngoài cửa vô cùng hào hứng.
Mẹ chồng nghe thấy giọng nói này, trong chớp mắt có vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Đây là đứa con trai trầm ổn, không biết cách ăn nói của bà ta sao?
Sao nó nói năng tùy tiện và kỳ cục2như vậy. Nhưng giọng nói đó bà ta không thể nhầm được. Đám họ hàng thân thích lại nhìn nhau, chú rể đã đến rồi, hôn lễ này thật sự không diễn ra nữa sao? Nghĩ vậy, ông bà Phương quay đầu lại nhìn Phương Tiểu Nhã đã trang điểm xong.
Cô5gật đầu, tỏ ý vẫn muốn kết hôn, dù sao cô gả cho người đàn ông mà cô yêu chứ không phải gả cho mẹ chồng. Hơn nữa, vì đứa bé trong bụng, cô vẫn phải kết hôn. Bọn trẻ con và những người họ hàng thân thích còn trẻ tuổi6lập tức lao tới cửa cướp tiền lì xì. Không cho tiền lì xì thì không cho chú rể đi vào, rồi các loại thử thách đánh lừa cũng được bày ra. Họ hỏi chú rể, một đêm nhiều nhất mấy lần? Cô dâu và mẹ bị rơi xuống sông thì5chú rể cứu ai trước?
Lúc này, chú rể cũng không biết mẹ mình đang ở bên trong, cứ thể nói ra lời thật lòng.
“Đương nhiên là cứu vợ yêu nhà tôi rồi!” Bà mẹ chồng ở trong phòng tức tối đấm ngực dậm chân. Cảnh Y Nhận thấy cách kết hôn3này khá là thú vị. Hành hạ chú rể đủ các trò chán chê rồi mới thả cho chú rể vào.
Vừa bước vào, chú rể giật mình vì thấy mẹ mình đang ở đây. “Mẹ! Hôm qua con đã nhờ người đi đón mẹ rồi, bọn họ nói không đón được, sao mẹ lại tới đây trước vậy?” Bà mẹ chồng giận dỗi sầm mặt xuống: “Có vợ rồi thì cần gì bà mẹ già này nữa? Chẳng phải nếu tôi rơi xuống sông thì anh cũng cứu vợ mình hay sao?”
Nghe giọng điệu là chú rể biết trong lòng mẹ mình không thoải mái.
Nhưng hôm nay anh ta không muốn phá hỏng ngày vui, hơn nữa mẹ cũng thật là, hôm nay vợ của anh ta mới là nhân vật chính, không biết mẹ tới đây bày trò gì nữa.
Anh ta dỗ dành mẹ: “Mẹ cũng cần mà vợ cũng cần!” Chú rể cười ha ha đỡ mẹ mình ngồi xuống cạnh đó, Giờ phút này, trong lòng anh ta chỉ có cô dâu xinh đẹp mà thôi. Chú rể đi tới bên giường, quỳ một chân trên sàn, dâng hoa và nhẫn trong tay mình cho cô gái bé nhỏ mà anh yêu thương. Phương Tiểu Nhã nhận hoa rồi xòe tay ra để chú rể đeo nhẫn cho mình, sau đó anh ta hôn lên bờ môi mềm mại của cô trước mặt mọi người. Cảnh Y Nhân đứng một bên đột nhiên nghĩ tới, nếu có một ngày cô và Lục Minh tổ chức đám cưới lần thứ hai, phải chăng Lục Minh cũng sẽ quỳ xuống, trao cho có chiếc nhẫn tượng trưng cho sự trong sáng và vĩnh cửu của tình yêu như thế này. Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân khẽ cười ngọt ngào.
Chú rể đứng thẳng người lên, có vẻ như lúc này anh ta mới phát hiện ra Cảnh Y Nhân.
Anh ta đột nhiên bị kích động, hai tay nắm lấy tay Cảnh Y Nhân, bắt tay cô chào hỏi.
“Đây chẳng phải là cố Cảnh sao? Đúng là khách quý tới nhà! Sự có mặt của cô thật sự là niềm vinh hạnh cho chúng tôi!”
Chú rể kích động đến mức cả người khẽ run lên. “...” Cảnh Y Nhân bị hành động bất ngờ của chú rể làm cho giật mình. Kích động tới mức này à? Cảnh Y Nhân hơi lúng túng mỉm cười.
“Tôi đến làm phù dâu cho Tiểu Nhã!”
Sau khi khách sáo một phen, chú rể dẫn cô dâu tới dâng trà cho những người bề trên. Bà mẹ chồng thấy con trai vừa gặp đứa con gái đã mắng mình liền kích động, bèn huých tay thì thầm hỏi. “Cô gái kia là ai? Sao con lại kích động như nhìn thấy Vương mẫu nương nương thế hả?” Chú rể giải thích: “Cô ấy còn lợi hại hơn cả Vương mẫu nương nương cơ ạ! Ngày nào mẹ cũng cúng bái Vương mẫu mà có thấy người giúp mẹ được cái gì đâu, còn chẳng bằng vái lạy cô ấy nữa.”
“Cô ấy là vợ của Lục Minh, thái tử gia của thành phố S, là con dâu của tổng thống đại nhân, là người của hoàng gia đó ạ. Cô ấy đến nhà người bình thường như chúng ta thật sự là một vinh hạnh, chẳng khác nào công chúa giá lâm | thời cổ đại, tất cả phải quỳ xuống nghênh đón đây mẹ ạ!”
Mẹ chồng nghe thấy giọng nói này, trong chớp mắt có vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Đây là đứa con trai trầm ổn, không biết cách ăn nói của bà ta sao?
Sao nó nói năng tùy tiện và kỳ cục2như vậy. Nhưng giọng nói đó bà ta không thể nhầm được. Đám họ hàng thân thích lại nhìn nhau, chú rể đã đến rồi, hôn lễ này thật sự không diễn ra nữa sao? Nghĩ vậy, ông bà Phương quay đầu lại nhìn Phương Tiểu Nhã đã trang điểm xong.
Cô5gật đầu, tỏ ý vẫn muốn kết hôn, dù sao cô gả cho người đàn ông mà cô yêu chứ không phải gả cho mẹ chồng. Hơn nữa, vì đứa bé trong bụng, cô vẫn phải kết hôn. Bọn trẻ con và những người họ hàng thân thích còn trẻ tuổi6lập tức lao tới cửa cướp tiền lì xì. Không cho tiền lì xì thì không cho chú rể đi vào, rồi các loại thử thách đánh lừa cũng được bày ra. Họ hỏi chú rể, một đêm nhiều nhất mấy lần? Cô dâu và mẹ bị rơi xuống sông thì5chú rể cứu ai trước?
Lúc này, chú rể cũng không biết mẹ mình đang ở bên trong, cứ thể nói ra lời thật lòng.
“Đương nhiên là cứu vợ yêu nhà tôi rồi!” Bà mẹ chồng ở trong phòng tức tối đấm ngực dậm chân. Cảnh Y Nhận thấy cách kết hôn3này khá là thú vị. Hành hạ chú rể đủ các trò chán chê rồi mới thả cho chú rể vào.
Vừa bước vào, chú rể giật mình vì thấy mẹ mình đang ở đây. “Mẹ! Hôm qua con đã nhờ người đi đón mẹ rồi, bọn họ nói không đón được, sao mẹ lại tới đây trước vậy?” Bà mẹ chồng giận dỗi sầm mặt xuống: “Có vợ rồi thì cần gì bà mẹ già này nữa? Chẳng phải nếu tôi rơi xuống sông thì anh cũng cứu vợ mình hay sao?”
Nghe giọng điệu là chú rể biết trong lòng mẹ mình không thoải mái.
Nhưng hôm nay anh ta không muốn phá hỏng ngày vui, hơn nữa mẹ cũng thật là, hôm nay vợ của anh ta mới là nhân vật chính, không biết mẹ tới đây bày trò gì nữa.
Anh ta dỗ dành mẹ: “Mẹ cũng cần mà vợ cũng cần!” Chú rể cười ha ha đỡ mẹ mình ngồi xuống cạnh đó, Giờ phút này, trong lòng anh ta chỉ có cô dâu xinh đẹp mà thôi. Chú rể đi tới bên giường, quỳ một chân trên sàn, dâng hoa và nhẫn trong tay mình cho cô gái bé nhỏ mà anh yêu thương. Phương Tiểu Nhã nhận hoa rồi xòe tay ra để chú rể đeo nhẫn cho mình, sau đó anh ta hôn lên bờ môi mềm mại của cô trước mặt mọi người. Cảnh Y Nhân đứng một bên đột nhiên nghĩ tới, nếu có một ngày cô và Lục Minh tổ chức đám cưới lần thứ hai, phải chăng Lục Minh cũng sẽ quỳ xuống, trao cho có chiếc nhẫn tượng trưng cho sự trong sáng và vĩnh cửu của tình yêu như thế này. Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân khẽ cười ngọt ngào.
Chú rể đứng thẳng người lên, có vẻ như lúc này anh ta mới phát hiện ra Cảnh Y Nhân.
Anh ta đột nhiên bị kích động, hai tay nắm lấy tay Cảnh Y Nhân, bắt tay cô chào hỏi.
“Đây chẳng phải là cố Cảnh sao? Đúng là khách quý tới nhà! Sự có mặt của cô thật sự là niềm vinh hạnh cho chúng tôi!”
Chú rể kích động đến mức cả người khẽ run lên. “...” Cảnh Y Nhân bị hành động bất ngờ của chú rể làm cho giật mình. Kích động tới mức này à? Cảnh Y Nhân hơi lúng túng mỉm cười.
“Tôi đến làm phù dâu cho Tiểu Nhã!”
Sau khi khách sáo một phen, chú rể dẫn cô dâu tới dâng trà cho những người bề trên. Bà mẹ chồng thấy con trai vừa gặp đứa con gái đã mắng mình liền kích động, bèn huých tay thì thầm hỏi. “Cô gái kia là ai? Sao con lại kích động như nhìn thấy Vương mẫu nương nương thế hả?” Chú rể giải thích: “Cô ấy còn lợi hại hơn cả Vương mẫu nương nương cơ ạ! Ngày nào mẹ cũng cúng bái Vương mẫu mà có thấy người giúp mẹ được cái gì đâu, còn chẳng bằng vái lạy cô ấy nữa.”
“Cô ấy là vợ của Lục Minh, thái tử gia của thành phố S, là con dâu của tổng thống đại nhân, là người của hoàng gia đó ạ. Cô ấy đến nhà người bình thường như chúng ta thật sự là một vinh hạnh, chẳng khác nào công chúa giá lâm | thời cổ đại, tất cả phải quỳ xuống nghênh đón đây mẹ ạ!”
/1497
|